Hôn lễ bị hoãn...
“Chúng ta lập tức đi đăng kí! Hôm nay, em sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh... Được không? Được không?... Khoa.”
Người phụ nữ bị hôn đến đầu óc choáng váng nhìn người đàn ông mang vẻ mặt kích động, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bản tính của cô chính là không bao giờ làm trái ý của người đàn ông kia, cúi thấp đầu.
Quá trình tiếp diễn, có hơi rối loạn.
Hắn để cô mặc thật xinh đẹp, chính hắn cũng trở nên thật anh tuấn, sau đó đưa cô trong bộ dáng bị khí hư xuống lầu.
Trong phòng khách dưới lầu, có hai cái nhân viên chính phủ mặc đồng phục, giải thích cho bọn họ về luật hôn nhân, đưa giấy đăng ký kết hôn để bọn họ điền vào...
Hàn Tịnh kinh ngạc một hồi lâu khi nhìn thấy giấy này nhìn, tựa hồ nhớ lại cái gì đó, rồi lại bị Đông Tán ngắt lời gây rối loạn.
Hắn thúc giục cô điền nhanh vào, tay cô run run cầm bút điền vào từng chỗ...
Hắn nói, chắc là em đang rất kích động, hay là các loại tư liệu để anh điền là được... Còn em chỉ việc ký tên thôi...
Cô gật đầu, nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, cái gì cũng đồng ý.
Đợi cho cô từ hỗn loạn trong đang mơ lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn đang cầm trên tay, chính là của mình và Đông Tán, người chứng kiến hôn nhân: Kiều Sâm
Đông Tán ôm lấy cô xoay tròn.
Cô từ trong ngây ngốc lấy lại tình thần, lúm đồng tiền nở ra như hoa..
Lúc này đây, cô cười rất sáng lạn, rục rỡ.
Bởi vì cô được gả cho người đàn ông mà mình yêu như nguyện ý.
Sau khi nhân viên công tác rời đi, người từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào:
“Chúc mừng, chúc mừng Yêu nhau cuối cùng cũng được ở bên nhau...”
Cô nhìn họ, Đông Đình Phong, Trữ Mẫn, Đông Lục Phúc, Đông Phu Nhân, Đông Tiểu Bác, còn có Đông Lôi, một đám vỗ tay, vây quanh bọn họ, chân thành chúc phúc cho họ.
Mễ Cơ vỗ tay, mỉm cười.
Cô rốt cục ý thức được mình lại hồ đồ đem mình gả cho...
Một giây kia, sắc mặt cô trắng bệch đến lợi hại, nói lắp, thở gấp gáp kêu to lên:
“Tôi... Tôi không thể gả cho anh...”
Cô đổi ý !
Cô lại muốn đẩy hắn ra.
Lúc này đây, ý thức của nàng hoàn toàn trở về với thực tại.
Tâm tình sung sướng, đều là lừa gạt. Nhìn thấy chứng nhận kết hôn trên tay, da đầu cô run lên...
“Tại sao lại không thể?”
Đông Tán biết, cô có thể dễ dàng đồng ý gả cho hắn, hoàn toàn là bởi vì, hành vi của và ý nghĩ của cô vừa rồi có điểm không bình thường, cô mà bình thường chắc chắn không thể sảng khoái đồng ý như vậy.
Hắn làm như vậy, là thừa nước đục thả câu.
Nhưng mặc kệ nó, cái hắn mong chính là đạt được kết quả như vậy. Làm cho cô không bao giờ có thể trốn tránh hắn nữa. Từ nay về sau cô chỉ có thể trở thành vợ của hắn.
“Em là... Em là vợ của người khác...”
Cô nói nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nhìn Đông Đình Phong khi, rồi lại cúi thấp đầu xuống.
Đông Đình Phong thoải mái cười:
“Từ lâu đã không phải !”
Cô ngẩng đầu, lại ngẩn ngơ.
“Đúng vậy, từ lâu đã không phải rồi!”
Đông Tán gật đầu phụ họa.
Cô lại bày ra một biểu tình phức tạp:
“Cho dù không phải, em còn là không thể đó, A Tán, có rất nhiều việc, anh căn bản là không biết...”
Cô chuyển đề tài, muốn thuyết phục hắn.
Hắn gấp gáp tiếp lời:
“Không cần biết. Chuyện quá khứ thì cho qua đi, bây giờ chúng ta đã có cuộc sống mới, sẽ cùng nhau tạo ra nhiều kỷ niệm mới tốt đẹp. Chẳng lẽ, em cứ giữ quá khứ cả đời vậy sao? Đó là một hành động ngu ngốc...”
“Nhưng...”
Cô vẫn chần chờ.
“Không nhưng gì hết! Bây giờ em đã là vợ của anh. Từ nay về sau, chỉ cho phép em đi theo anh học hỏi, chỉ cho phép em nghĩ đến việc em yêu anh bao nhiêu, chỉ cho phép em nghĩ đến làm thế nào để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, những chuyện khác, em không cần phải quan tâm...”
Hắn kéo đến cô đến trước mặt, ôm của lấy vòng eo của cô, lấy trán mình cọ vào trán cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ dừng lại trên mặt hắn, nụ cười đẹp đến nao lòng kia làm cho cô không thể từ chối. Thực ra, trong lòng cô không hề có ý nghĩ từ chối, thậm chí còn có chút chút mong chờ...
Cô bị mê hoặc, nhìn ra một vườn xuân về hoa nở bên ngoài kia, trong lòng được lấp đầy bởi một cái gì, tất cả ký ức hắc ám, đáng sợ, đều nị bức tranh sơn dầu xinh đẹp, hạnh phúc này đánh tan...
Rốt cục, cô không kháng cự nữa, nhẹ nhàng cúi đầu:
“Được, chỉ cần anh đồng ý lấy em, thì em không phản đối.”
Cô ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu nói:
“A Tán, anh là thiên thần đã cứu rỗi em, về sau, nếu anh phụ em, đời này, Hàn Tịnh em sẽ không còn tư cách tồn tại trên đời này...”
Một cái hôn, hôn chặt đứt tuyên ngôn tình yêu bất diệt của cô.
Đông Đình Phong ở bên cạnh mỉm cười, đứa bé này luôn nhận hết cực khổ về mình, rốt cục khổ tẫn cam lai, tình yêu của cô ấy cuối cùng cũng trở lại... Tốt quá rồi...
Ninh Mẫn cảm động đến sắp khóc, trên đời này, không còn gì có thể so với thời khắc cảm động này...
Một người từ trong tuyệt vọng, một lần nữa có được hy vọng, một lần nữa tươi cười, là rất khó, mà tình yêu, có thể biến bất hạnh thành hạnh phúc, làm cho cuộc sống quanh co, hi vọng, và rồi sức sống căng tràn, nắng xuân chậm rãi mà đến...
Đông Cúc Hoa cảm khái, trước kia chán ghét hàn Tịnh, cảm thấy đây là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, liên tục sỉ nhục cô và đứa con—
Ý nghĩ như vậy, cũng từ một người mẹ thương yêu con mình mà ra, vậy nên cũng không hoàn toàn sai.
Mọi người mẹ đều ích kỷ, đều hy vọng con của mình có thể có được người tốt nhất để bầu bạn.
Bởi vì lập trường bất đồng.
Nhưng mà, đi hết vòng luẩn quẩn thì cuối cùng Hàn Tịnh cũng vẫn trở thành con dâu của bà, bây giờ bà có muốn hận cô cũng không được. Đương nhiên, đối với đứa nhỏ này, bà chợt sinh ra một loại cảm tình phức tạp.
Giờ này khắc này, trong lòng bà chỉ có một loại cảm xúc duy nhất: Hy vọng bọn chúng từ nay về sau hạnh phúc.
Đúng, trải qua nhiều đau khổ, nếu chúng không thể hạnh phúc lâu dài, thì đúng là ông trời rất tàn nhẫn với chúng.
Mà nay, đối với bọn họ, bà không còn cầu gì hơn.
Nhân sinh hậu thế, không gì có thể so được với với niềm hạnh phúc khi tìm được thứ mà mình đã bỏ lỡ. Đông Lục Phúc rơi nước mắt, cười mãn nguyện: Tốt, tốt lắm, thật sự rất tốt, hai đứa nhỏ này, rốt cục đều tự tu thành chính quả. Bạn già à, bà ở trên trời có linh, cũng được an ủi...
Đông Dạng thoáng mỉm cười: bảy năm ly tán, tình yêu chưa từng giảm phân nửa, cuộc sống cho bọn họ cơ hội, tương lai, mặc dù vẫn có mưa gió, chỉ cần đồng tâm đồng lực, tất có thể nhìn thấy cầu vồng...
Bà đột nhiên nghĩ, muốn cho... Hoắc Trường An cơ hội nữa hay không, ba mươi mấy năm không quên, chẳng lẽ đợi về sau họ đều chết đi mới thấy hối hận sao?
Mà nay, bọn họ đều đã già, còn có bao nhiêu thời gian để lãng phí? Lại còn có bao nhiêu thời gian để làm lại từ đầu?
Nhìn ngoài cửa sổ cảnh xuân về hoa nở, suy nghĩ của bà nàng theo đi xa đến một tòa nhà khác.
Chồng của nàng, con trai của bà, đang bị gièm pha, đấu nhau sứt đầu mẻ trán, mà bà lại không đếm xỉa đến, làm như vậy, hẳn là không sao?
Về phần Đông Lôi, trước kia xem thường kêu tên Đông Tán, hiện tại nhìn hắn đắm chìm trong thâm tình, cũng không thêm được vài phần hảo cảm.
Được rồi... Hắn là anh trai, làm em gái, tự nhiên sẽ chân thành chúc phúc...
Về phần Kiều Sâm, thấy Hàn Tịnh vui mừng, lòng tràn đầy lưu luyến si mê, sẽ thành vợ chồng, mặc kệ trước sau như thế nào, tương lai, hạnh phúc đã được một tháng.
Về phần Mễ Cơ, thấy Hàn Tịnh cao hứng, cô yêu đến mệt mỏi, rất khổ rất bi, may mắn người đàn ông kia cũng yêu cô, cùng làm cho tình yêu đã héo rũ lại nở ra nụ hoa rực rỡ.
Tình yêu đã trở lại, Hàn Tịnh, cô phải cố lên!
Hai
5 ngày 3 đêm, Đông Tán trốn hôn, cùng thời gian, trên internet lần thứ hai tuôn ra mấy cái tin tức:
“Người đứng sau sự kiện cướp chuyến bay X bại lộ: Mạc Thần Chi ở Trúc quốc nằm ở phía Nam, cùng Đông Ngải quốc cao quý, hậu quả lớn đến mức hai nghìn ba trăm gia đình tan vỡ! Chúng tôi được biết, mục đích của việc cấu kết này là giết người diệt khẩu.”
“5 ngày 3 đêm, lúc mười hai giờ, sau khi liên hôn hai nhà Hoắc Quý vỡ tan, sao nữ Quý gia Quý Như Thương tự sát, hiện bị trông giữ trong nhà nội. Là do dùng súng tự sát. Trước khi tự sát còn viết thư sám hối và công bố trên internet!”
Trên mạng, thư sám hối của Quý Như Thương, bị mọi người điên cuồng chia sẻ, trong thư có nói tất cả thủ đoạn cũng như hành vi phạm tội của chính cô ta, tất phải trị đúng luật pháp. Cuối thư có viết, sự kiện cướp máy bay sở dĩ có thể thành công, nguyên nhân chủ yếu là do có tiền Thủ tướng phu nhân có tham gia. Hành động này cũng chỉ để ngăn chặn bí mật kinh thiên động địa nào đó lộ ra ngoài. Thư sám hối cũng không vạch trần bí mật đó.
Một lời buộc tội, không thể nghi ngờ, làm cho tiền Thủ tướng phu nhân đức cao vọng trọng cũng bị cuốn vào một hồi rèm pha, không thể giải thích rõ ràng.
“Dưới tình huống như vậy, Hoắc gia muốn Đông Sơn tái khởi, kia thật sự là khó như lên trời...”
Sau khi xem toàn bộ tin tức, Ninh Mẫn cảm khái sâu sắc, trong lòng không thể xác định được gì, lời buộc tội của Quý Như Thương, có thể chỉ có vài phần đáng tin mà thôi.
Đông Đình Phong kéo kéo khóe môi: “Quý Như Thương cam tâm tình nguyện tự sát tạ tội, em cảm thấy có thể sao?”
“Khẳng định không phải là cam tâm tình nguyện. Sống trên đời ai lại không ham sống? Huống chi lại là một người phụ nữ có cuộc sống sung sướng an nhàn? Trong chuyện này nhất định còn có uẩn khúc!”
Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng nói. Bà rất hiểu tính người kia.
“Nguyên nhân này, chỉ sợ là rất khó điều tra ra !”
Bà than thở.
Ninh Mẫn ánh mắt lấp lánh: “Không phải là không thể!”
Đông Lục Phúc nói: “Lúc này đây, cứ mãi lo cho gia đình đến mức độ nhất định, cô ta đã bị đả kích. Tuy nói Quý Như Thương đã thoát ly lo cho gia đình rất nhiều năm, khẳng định có người liên hệ việc này với việc lo cho gia đình. Đúng, nếu việc này thật sự có nguyên do là lo cho gia đình. Hôm nay, hành động này, đối với bọn họ mà nói, có thể tránh được nhi ngờ. Hiện tại, ba gia tộc Hoắc Cố Đông đều bị gièm pha ảnh hưởng, chỉ có Thần gia không đếm xỉa đến, điều này rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra nghi ngờ...”
Đông Đình Phong khẽ khép mắt, chỉ ra: “Lo cho gia đình bị ảnh hưởng ít nhất. Chuyện của Cố Hiểu, cũng không bị lộ ra.”
Trực giác hắn cho rằng, có một số việc, không phải muốn lo cho gia đình, có lẽ trong này còn có mục đích khác.
Mặc kệ như thế nào, Đông Ngải quốc chính trị phong vân, đang lặng yên lại có biến, đó là khẳng định.
Đây là bão táp, ai có thể thủ đến cuối cùng, trở thành người chiến thắng cuối cùng, trước mắt, vẫn là không thể xác định.
Ba
Cùng lúc đó, Cố Chấn hẹn Cố Tĩnh, vừa thấy mặt, liền nặng nề chất vấn:
“Anh có tham dự chuyện này hay không?”
Cố Tĩnh sờ sờ cái mũi, nhấc tay thề:
“Quý Như Thương cắn ngược lại Nguyễn Nhất Hà, cũng không phải là anh bảo cô ấy làm. Có phải là lão quỷ Thần gia kia cho người âm thầm ra tay hay không? Không đúng a, nếu lão quỷ kia biết việc này, sớm đã nảy ra thêm lợi dụng, sau một hồi vòng vo, Hoắc Trường An căn bản là không có cơ hội trở thành người được đề cử. Việc này, nhất định có uẩn khúc!”
Cố Chấn nhíu mày, hỏi: “Anh biết chuyện gì mà Quý Như Thương không nói?”
“Có ý gì?”
“Tôi chỉ sợ, gần đến cuối cùng, chúng ta cũng phải lật thuyền...”
“Làm thế nào tìm, Quý Như Thương đã chết... Ách, được rồi, tôi bảo người xử lý hai tay súng bắn tỉa...”
“Hai?”
“Lí Hưởng cùng Đới Lịch. Có vài tên khác bị chiến đội viên đánh gục... Việc này là cơ mật... Theo lý thuyết...”
“Không có theo lý thuyết...”
Cố Chấn trầm tư một phen, lạnh lùng nói: “Anh tính kế người khác, người khác ở tính kế anh! Không, là ở trong tối tính kế chúng ta và mọi người...”
Cố Tĩnh vừa nghe, rồi tưởng tượng, trên lưng rét run.
“Anh về sau, tốt nhất đừng rời khỏi tôi, cẩn thận bị người khác ám toán còn không biết là làm sao...”
Cố Chấn nhắc nhở: “Có thể đem chuyện của Hoắc Khải Hàng tiết lộ ra, thế lực của hắn lớn thế nào, anh không có nghĩ tới...”
Cố Tĩnh trầm mặc, đúng vậy, việc này, có chỗ nằm ngoài khống chế của hắn...
Bốn
Bất luận là Đông Đình Phong, Ninh Mẫn, Đông Tán, hay là Đông Lục Phúc, đều hiểu được, tinh thần của Hàn Tịnh không ổn định, hoàn toàn không chịu nổi kích thích.
Tình huống này, muốn cho Hàn Tịnh chậm rãi khôi phục lại, biện pháp duy nhất, chính là để cô rời khỏi Đông Ngải, rời khỏi chốn thị phi này, lấy lại tự tin, một lần nữa bồi dưỡng tinh thần của chính mình.
Mà yêu, là phương thuốc trị liệu tốt nhất.
Đông Đình Phong đề nghị: “Đi Pháp đi...”
Hắn nói ở Pháp có tòa trang viên của hắn, bây giờ hắn tặng nó cho đôi vợ chồng mới cưới.
Hắn tạo điều kiện cho họ đi nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình, đi sắp xếp sách vở.
Chờ khi hết nghỉ phép, ở bên kia, có thể là một người đọc sách, một người đi làm, hạnh phúc trọn vẹn không phải tách rời. Chờ khi điều chỉnh tốt tâm trạng, thì suy nghĩ đến việc có trở về Đông Ngải không sau.
Đông Tán tiếp nhận rồi đề nghị, không nhận tòa trang viên giá trị kia. Hắn cười nói, năng lực kinh tế của hắn hiện tại, không có biện pháp chăm sóc một tòa vườn lớn như vậy.
Đông Đình Phong nói: “Sẽ có. Cái này sẽ thuộc vào phần quà cưới của Hàn Tịnh, tôi sẽ trả lại đủ.”
Đông Tán lắc đầu: “Công ty cổ phần này là bà nội năm đó cứu giúp cô ấy. Hàn Tịnh sẽ không lấy công ty cổ phần đó... Tôi cũng sẽ không... Hiện tại, tôi chỉ hy vọng Hàn Tịnh có thể nhanh hồi phục sức khỏe, mọi thứ khác đều không quan trọng...”
“Chăm sóc tốt cho Hàn Tịnh, về phần công ty cổ phần của hai người, ông nội tuyệt không bạc đãi hai người... Tràng trang viên kia, là đồ tôi tặng, vậy hai người cứ nhận đi. Lẽ vật kết hôn lễ vật không thể ít được... Chờ Hàn Tịnh thân thể khỏe mạnh, hôn lễ nhất định phải tổ chức linh đình... Không thể bạc đãi nàng...”
Hà Cúc Hoa thay Đông Tán nhận quà.
Sau đó Đông Tán không nói thêm cái gì nữa.
Chạng vạng, chuyên cơ chở bọn họ rời đi.
Tân hôn vợ chồng này, như vậy rời khỏi Đông Ngải, bay sang Pháp.
Trước khi đi, Đông Đình Phong hứa hẹn: nhất định sẽ tìm được con của hắn và đưa nó trở về!
Đối với Đông Tán mà nói, có thể tìm lại được đứa con của bọn họ, đó là tốt nhất, nếu không tìm được, cũng không có biện pháp.
Đứa con kia, hắn chưa từng gặp mặt, cũng không có nửa phần cảm tình, hiện tại, nuôi vợ khỏe mạnh, mới là việc cấp bách.
Đưa mắt nhìn máy bay rời khỏi, Đông Đình Phong và Ninh Mẫn ôm nhau đứng dưới ánh trời chiều.
Hà Cúc Hoa si ngốc nhìn máy bay biến mất không chút dấu vết, thì thào nói:
“Cẩn Chi, con có thấy A Tán rất giống cha của con không.. mẹ mới nhìn một chút thật đúng là rất giống!”
Trong lời nói mang theo nồng đậm nhung nhớ.
“Mẹ, cha đã ra đi hai mươi mốt năm.”
Đông Lôi đi lên ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng thở dài: “Đừng suy nghĩ về ba nữa, mẹ nên nghỉ là lúc nào nên cùng Đường thúc đám cưới..”
“Mẹ nghĩ rồi, đời này không kết hôn, ở lại Đông gia, chăm sóc Kỳ Kỳ và Vãn Vãn cũng không tệ..”
Hà Cúc Hoa cuối đầu nói.
“Mẹ, bọn nhỏ đều sẽ từ từ lớn lên, sẽ rời khỏi chúng ta, sẽ có cuộc sống của bọn họ. Mẹ còn chưa tới tuổi cần dưỡng lão.. Hãy dũng cảm theo đuổi tương lại hạnh phúc hai mươi năm..”
Ninh Mẫn đẩy Đông Đình Phong ra, nhẹ nhàng khuyên mẹ chồng:
“Còn có cô Chung Đề. Nếu như bỏ xuống không được, vậy hãy dũng cảm nhặt lên..”
Người cô này, kể từ khi biết Hoắc gia gặp chuyện không may, cả người giống như không có hồn.
Bầu trời chiều chiếu sáng lên ánh mắt Chung Đề, tròng mắt của bà đột nhiên chuyển động, nặng nề thở dài:
“Ba mươi năm đau khổ của ta, coi như uổng công..”
Ninh Mẫn sững sờ, rồi lại cuời: “Biết đau khổ mới có ngọt. Khi vẫn còn cơ hội, cô đừng nên buông tha, đợi đến lúc không còn cơ hội, cô biết chạy đi đâu khóc lóc kể lể đây?”
Chung Đề cúi đầu im lặng, chẫm rãi đi đến nơi đầy nắng chiều, mới đầu rất chậm, thời gian dần qua, bà càng chạy càng nhanh, cuối cùng giống như cô gái mới lớn vội vàng chạy... mà bắt đầu.
Ừ, phía bà chạy tới, không phải là ra cửa, mà là ra đại sảnh mua vé.
“Cô đã nghĩ thông suốt! Mẹ, còn mẹ thì sao?”
Một luồn gió chiều thổi qua, mang theo một mùi hương không biết tên, Đông Đình Phong cỡi áo khoác khoác lên người vợ hắn.
“Mẹ muốn suy nghĩ một chút!”
Hà Cúc Hoa chỉnh lại tóc gió thổi qua, nhìn về phía con trai, con dâu, và con gái.
Thoáng một cái đã hơn ba mươi năm, con trai đã hơn ba mươi tuổi, côn gái xinh đẹp như hoa, mà bà đã không còn tuổi thanh xuân, Đông viên, là nơi bà sinh sống nhiều năm như vậy, người đàn ông kia, bà yêu nhiều năm như thế, rời đi để gả cho người khác, bà có chút không thích ứng được.
Còn A Đường, những năm gần đây luôn bên cạnh bà, bà cũng làm mất thời gian của ông, lúc này để bà chọn, bà cũng sẽ khổ sở. Trên đời này, người đàn ông khiến bà để tâm nhất, cũng chỉ có ông.
“Cẩn Chi, đừng quan tâm tới chuyện của mẹ, còn con, để tâm đến bọn phóng viên tối nay gặp... có nắm chắt thắng lợi không?”
Bà quan tâm hỏi.
“Dạ!”
Hắn gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin, lộ ra sắc mặt rạng rỡ.
Hắn ôm mẹ và vợ cùng một chỗ, nói:
“Hôm nay, quái vật Đông viên thì ít mà người đeo auto thì nhiều, buổi tối, mẹ dẫn theo A Ninh, còn có Kỳ Kỳ và Vãn Vãn, và Lôi Lôi tới vườn Tử Kính đi, một là giúp con chuẩn bị bên kia một chút, hai là tránh ở chỗ thanh tịnh. Mọi người yên tâm, đêm nay về sau, con sẽ không còn phiền toái quấn trên người nữa..”
Hà Cúc Hoa mỉm cười, gật đầu: “Được, mẹ chờ tin tốt của con.”
Đứa nhỏ này, chưa bao giờ để bà thất vọng, tin tưởng lúc này cũng giống vậy.
Hơn bảy giờ bốn mươi phút, phòng hội nghị cực lớn bên trong Đông viên, đã ngồi đông nghịt người của các truyền thông cả nước.
Tám giờ tối, buổi họp báo ở Đông gia, Đông Đình Phong bước vào phòng hội nghị liền bắt đầu.
ở chỗ này, mấy trăm nhà truyền thông tụ tập trên đất, vô số đèn flash đều quay về phía người đàn ông mặc âu phục, chụp và ghi âm dáng vẻ và giọng nói cảu hắn, từng câu từng chữ sắc bén, càng gay gắt, mà không chút lưu tình.
“Xin hỏi Đông tiên sinh, bên ngoài đều nói rằng anh lấy Hàn Tịnh sáu năm chưa từng có làm tròn trách nhiệm của một người chồn. Vợ anh mang thai đến khi sinh, cũng chưa từng chăm sóc cô ấy, cái này có thật hay không?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, vợ anh khi sinh con được mấy tháng, sau đó bởi vì chứng uất ức sao khi sinh mà thiếu chút nữa bóp chết con của anh, nhưng anh chẳng quan tâm tới cô ấy, ngược lại đưa cô ấy tới Hoa Châu... lời này có thật hay không?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, Đông thái Hàn thiếu phu nhân cũng không có lên chuyến bay X, sao anh lại nghĩ đến xin chính phủ chứng minh cô ấy chết. Nếu anh muốn tái hôn, có thể ly hôn Hàn Tịnh, rồi tái hôn. Cách làm như vậy, trái với suy nghĩ cảu người bình thường. Người ngoài đoán là anh không muốn chia tài sản cho vợ anh, mới nghĩ tới cách ám muội như vậy, đối với cái này, a cảm thấy như thế nào?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, Đông thái Hàn Tịnh đâu rồi, nghe nói lúc trước anh có gặp mặt cô ấy, vì sao giờ chỉ có luật sư, mà không có cô ấy? Chúng ta muốn gặp cô ấy... Không biết có được hay không?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, lần dự tuyển sắp tới, anh cùng đệ nhất thiếu ở Quỳnh Thành ồn ào bị người gièm pha, hai chuyện này xảy ra đúng luscc như vậy, có người nói là âm mưu, anh nghĩ sao?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, về dự tuyển anh cảm thấy mình và Hoắc thiếu còn có tư cách tham gia sao? Anh cho rằng mình có năng lực được toàn dân ủng hộ sao?”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, người vợ thứ hai của anh ra sao, từ đầu tới cuối không lộ diện ra ngoài ánh sáng, anh là bảo vệ cô ấy sao? Anh rất yêu cô ấy hả?’
“Xin hỏi Đông tiên sinh, có người nói, Hàn Tịnh sinh con trai, là đứa con của anh và người vợ hiện tại, nếu việc này đúng như lời bọn họ nói, vậy thì không thể tưởng tượng nổi rồi, anh có thể giải thích kỹ càng chuyện này không?”
..
Đông Đình Phong lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, kế bên là Trần Tụy, ngồi một bên là người đại diện của Hàn Tịnh luật sư Mễ Cơ, và Kiều Sâm.
Sau khi mấy người đó chất vấn, hắn mỉm cười liền đứng lên, một tay đỡ bàn một tay giơ lên để bọn họ yên tĩnh lại.
Hoàn cảnh nơi đây, khi đèn flash phát ra, biểu hiện của hắn chững chạc và ưu nhã.
Một người như vậy, mặc cho ai cũng nghĩ không ra, sẽ là loại người ngược đãi vợ mình, nhốt vợ, còn ngụy trang thành quân tử.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, bọn họ đều muốn nghe thử người truyền kỳ này sẽ nói như thế nào để bảo vệ danh dự trong thời gian qua của hắn.
Phóng viên im lặng, một làn nữa yên tĩnh chưa từng có.
Sau một khắc, Đông Đình Phong theo thói quen giọng nói thong dong mà lanh vang lên khắp phòng:
“Các bạn truyền thông, phóng viên, cám ơn các bạn chô tôi thời giam xử lý chuyện trùng hôn xảy ra hai ngày trước. Hôm nay, tôi Đông Đình Phong mời mọi người đến đây, chính là muốn nói rõ chân tướng việc này.
Đúng vậy, Hàn Tịnh đúng là vợ tôi, bảy năm trước, tôi cùng cô ấy thông qua cách hợp pháp mà đăng kí kết hôn, chứng hôn là Phó Viện Trưởng bệnh viện Mai Loan Kiều Sâm.
Về đoạn hôn nhân này, có không ít người hoài nghi, tôi, Đông Đình Phong với tư cách trưởng tôn họ đệ nhất Ba Thành, theo như kết hôn nên bày tiệc rượu lớn, đãi khách và bạn bè, đây là trình tự bình thường khi kết hôn, Đó là tôn trọng vợ mình, và tôn trọng gia tọc của vợ.
Nhưng, tôi và Hàn Tịnh kết hôn đến nay, chưa có từng công khai thừa nhận đoạn hôn nhân này, cũng không có dẫn cô ấy tham gia các yến hội quan trọng. Sauk hi Hàn Tịnh tự ký giấy kết hôn, chính là một ẩn hình tồn tại. Cái này tự nhiên có nguyên nhân. Hôm nay tôi sẽ nói cái nguyên nhân này ra.
Thứ nhất, tôi và Hàn Tịnh không phải vì yêu mà kết hôn.
Tôi với Hàn Tịnh không có bất cứ tình cảm nào.”
Nói tới đây hắn dừng lại một cái, xuống trước mặt người đông nghịt phía trước, nói thẳng thắng, không chút đuối lý, hơn nữa còn cười khẽ:
“Các vị nghe đến đó, có phải muốn hỏi tôi: Nếu đã không có tình cảm, tại sao lại kết hôn phải không? Đông Đình Phong, hôn nhân rất thần thánh không thể không tôn trọng, anh làm như vậy, thật sự không tôn trọng hôn nhân! Nguyên nhân chỉ có một.”
Hắn duỗi ngón tay ra, nhấn mạnh:
“Bởi vì hiếu thuận,
Chữ Hiếu Thuận sẽ khiến tôi và Hàn Tịnh ký xuống cuộc hôn nhân này.
Với tôi mà nói, thì không cách nào làm trái ý của bà nội, vì hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của bà nội, tôi không có lựa chọn.
Hàn Tịnh cũng giống như vậy.
Cô ấy và tôi chưa từng có tình yêu.
Lúc gả cho tôi, Hàn Tịnh đang học đại học, cô có một người yêu còn định tiến tới hôn nhân. Bọn họ định đăng ký kết hôn, hơn nữa lúc ấy cô đã mang thai. Nhưng vì hoàn thành tâm nguyện của Đông lão thái thái khi còn song, cô không thể không chấp nhận kết hôn.
Nói cách khác, cái này chẳng qua là hình thức hôn nhân. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Với tôi mà nói, thực ra rất bắt đắc dĩ, với Hàn Tịnh, chính là nghĩa cử. (làm việc vì chính nghĩa).
Mấy câu nói đó vừa nói ra, mọi người kinh sợ xôn xao.
Có phóng viên lập tức nhắc tay hỏi:
“Xin hỏi Đông tiên sinh, theo ý anh nói: Bây giờ đời thứ tư của Đông gia cũng không phải là con cháu huyết mạch của Đông gia sao?’
Đông Đình Phong đứng thẳng, lấy hai tay đè ép áp, lại để các phóng viên đó yên tĩnh rồi nói:
“Hỏi thật hay, đây cũng là một chuyện khác tôi muốn nói. Chẳng qua tạm thời tôi sẽ không trả lời. Bây giờ chúng ta tiếp tực nói rõ, vì sao Hàn Tịnh lại có nguyên nhân này.”
Phóng viên kia nói: “Cám ơn, tôi sẽ chú ý.”
Đông Đình Phong gật đầu, tiếp tục nói:
“Bây giờ chúng ta nói tới nguyên nhân thứ ha..”
Hắn dừng một chút, thay đổi một tư thế đứng, lần nữa ném bom mạnh hơn:
“Nguyên nhân thứ hai: Sauk hi kết hôn không bao lâu, tôi và Hàn Tịnh đã thỏa thuận ly hôn. Chuyện này vẫn chưa từng công bố ra ngoài.”
Những phóng viên một lần nữa kinh sợ xôn xao.
Lúc này mọi người nhìn thấy, đối diện là TV trước mặt trên tường, đột nhiên nhảy ra một hình ảnh.
Đông Đình Phong nghiêng người, ngón tay đặt trên mặt bàn chạm vào khóa tìm kiếm một chút, trong âm thanh ầm ĩ hắn tìm một hình, giọng nói tỉnh táo ung dung từ từ giải thích:
“Bây giờ các vị thấy chính là giấy thỏa thuận ly hôn của tôi và Hàn Tịnh, phía trên có chữ ký tôi và Hàn Tịnh tự tay ký. Còn có con dấu của chính phủ. Mời các vị xem ngày trên con dấu này. Tất cả mọi người biết rõ cái này là không thể động tay động chân gì hết.”
Đèn flash không ngừng lóe ra.
Các phóng viên đều chụp hình, trên mặt đều là vẻ hưng phấn: Không có hắn, tin tức này thật sự là đủ sức bạo nổ.
Lúc này, lại có phóng viên đưa ra nghi khác:
“Không sai a, lúc trước chúng tôi điều tra, ở bên trong hệ thống đăng ký hôn nhan của chính phủ, anh và Hàn Tịnh vẫn cũ là quan hệ vợ chồng...”
Có thể đi vào chính phủ điều tra tư liệu về một người, bình thường đều cũng có lai lịch đấy.
Đông đình phong xoay người, nhìn về phía vị phóng viên đặt câu hỏi kia, là phóng viên do quân sự đặc chủng khu Đông phái tới. Hẳn là Thần Huống bên kia phái tới đây.
Hôm nay những thứ này truyền thông hoặc phóng viên, đều là nghe theo người giật dây tới đây làm khó dễ thôi, cũng có ít là đồng minh cử tới đây giúp, cũng có người bình thường giới truyền thông nghĩ đến đoạt tin tức giật gân xem, ý đồ mổ xẻ chân tướng trước mọi ngừoi...
Hắn nhìn người nọ nhẹ gật đầu:
“Đây chính chuyện tôi mươn nói rõ với mọi người...”
Phóng viên nói một câu: “Cảm ơn Đông tiên sinh giải đáp!” Ngồi xuống.
Đông Đình Phong nhìn thẳng tất cả mọi người, bình tĩnh nói:
“Chính xác là sáu năm trước đây. Điểm này không cần hoài nghi.
“Nhưng bởi vì hệ thống đăng ký hôn nhân của chính phủ xuất hiện trục trặc, nhân viên công tác tuy rằng có lưu trữ, chuyện lạ là ly hôn cũng không có thấy. Dựa theo chuyên gia giải thích, cái này lệ thuộc tính kỹ thuật cao cấp bị trục trặc.
“Tôi nói như vậy, có lẽ có người biết nói: Đông tiên sinh, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy. Đông Ngải Quốc nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có người kết hôn ly hôn, sao đến chỗ của a, liền gặp được một vấn đề trục trặc. Cái này chỉ sợ là anh lợi dụng đặc quyền ở sau lưng đùa thủ đoạn nham hiểm đi...
“Đương nhiên, nếu như mọi người cho rằng như vậy, tôi cũng không thấy đến đây nên khó có thể lý giải.
“Nhưng mà, các bạn truyền thông phóng viên các bằng hữu đều có lẽ hiểu rõ một sự thật, cái đó chính là bất kỳ hệ thống đăng ký hôn nhân ở một cái thành thị nào, đều cùng hệ thống quốc gia cấp bậc cao nhất là network đấy.
“Nói cách khác, vô luận anh ở đâu trong trấn nhỏ của thành thị này khi kết hôn, cuối cùng, cũng sẽ ở bảy mươi hai tiếng đồng hồ ở trong tụ tập đến cùng một cái hệ thống. Do đó hình thành một cái toàn bộ mạng lưới liên minh quốc tế.
“Đều nói Đông gia chúng tôi ở Ba Thành tài cao thế lớn, có thể ngoài Đông gia rồi, có gia tộc khác quyền cao ngất người, không phải là không có đi!
“Mấy thứ này, Đông gia chúng tôi tạo không được giả.
“Cũng giống như nói, đăng ký cuộc hôn nhân này, vô luận là ly hôn hay là kết hôn, đều được thông qua cái hệ thống này, tài năng đạt được nhận thức. Nếu như không có trải qua cái hệ thống này, ai có thể nói người nào cùng ai là vợ chồng? Người nào lại cùng người nào đã người lạ?
“Các vị trước tiên có thể nhìn TV bức tường... Phần tài liệu này, mấy vị cho rằng có thể làm giả sao?”
Ánh mắt mọi người, giờ phút này toàn bộ rơi vào TV trên tường, trước hết nhất cho thấy đến thình lình thấy tên của Hàn Tịnh cùng Đông Đình Phong, thời gian là một ngày sáu năm trước, con dấu trên ngày đồngmột mặt trời. con dấu Đông Ngải Quốc, mỗi một ngày ngày đều là duy nhất đấy, qua ngày hôm nay, liền gõ không ra cái này ngày.
Này đây, đủ để chứng minh phần thỏa thuận ly hôn này, tuyệt đối là chân thật tin cậy đấy.
“Có thể đưa ra bản gốc không, để cho chúng ta chụp một hình sao chép lại?”
Vị kia đến từ Đông khu phóng viên lại lần nữa vấn đề.
“Không có vấn đề...”
Đông Đình Phong thoải mái kêu người ta đưa phần tài liệu đã chuẩn bị đi ra ngoài.
Các ký giả truyền thông nhao nhao đối với nó chụp ảnh, trong miệng đều nghị luận.
Lúc này trên màn hình lại có một phần tư liệu nhảy ra ngoài, là một cái hệ thống giao diện, cái giấy kết hôn, nhảy ra tên Đông Đình Phong, tên vợ bên trong tên là: Hàn Tịnh. Biểu hiện thời gian lànày 5 tháng 3 năm 2012.
Ngay sau đó lại đặt song song nhảy ra cái giao diện hệ thống khác, cũng là bảng đăng ký kết hôn, tên Đông Đình Phong, vợ tên là: Ninh Mẫn, ghi chú vợ là: vợ trước chết, tái hôn.
Cuối cùng, cái giao diện hệ thống thứ ba lại lần nữa đặt song song, ghi chú bên trong bất ngờ điền “Ly dị tái hôn” bốn chữ. Ly hôn thời gian là sáu năm trước. ấn mở văn kiện đính kèm, là thỏa thuận ly hôn.
“Xin hỏi, anh chứng minh như thế nào, cái kỹ thuật này bị trục trặc tính là chân thật!”
Sau một hồi ầm ĩ trao đổi, lại có người bén nhọn hoài nghi.
Lúc này, video chuyển một cái, nhận được tin tức trực tiếp thứ nhất, phía trên chính phát hình một cái tin tức mới:
Nội chính bộ nội vụ đang côn khai công bố một đoạn xin lỗi, tỏ vẻ bởi vì sáu năm trước kỹ thuật tin tức điện tử bị trục trặc, dẫn đến cả nước gần có mấy trăm người đăng ký xuất hiện sai lầm. Những thứ này tại mỗi năm tháng nào ngày nào thời gian tiến hành qua ly hôn hoặc là kết hôn đăng ký người trong nước, đăng ký ở địa phương đều được sửa lại... Bởi vì vấn đề kỹ thuật, những tin tức này không có biện pháp tự động sàng lọc tuyển chọn đi ra, chỉ có thể thông qua một mình đổi mới.
Cái này tức thì tin tức chân thật nói rõ một sự kiện: Đông Đình Phong sở dĩ sẽ xuất hiện vấn đề trùng hôn, nguyên nhân là kỹ thuật trục trặc. Cái này kỹ thuật trục trặc tạo thành tin tức sai lầm, chuyện xảy ra không chỉ có trên người Đông Đình Phong.
“Bây giờ mọi người có thể tin tưởng việc này chính là sự thật rồi chứ?”
Đông Đình Phong nhàn nhạt nhìn chung quanh hỏi lại.
“Có...”
Có người giơ lên cao tay, Trần Tụy chỉ chỉ phóng viên kia.
“Nếu như Đông tiên sinh cùng Hàn Tịnh thiếu phu nhân là hình thức kết hôn, lại là hòa bình ly hôn, như vậy, tại sao phải sau bảy năm, công khai tuyên bố tin tức cho truyền thông, chỉ trích anh trùng hôn, còn nói rõ anh giam lỏng cô ấy? tình huống như vậy, hiển nhiên cùng lời vừa anh mới nói là những sự thật kia, có mâu thuẫn, có xung đột.”
Cái này vừa hỏi, cực kỳ sắc bén.
@by txiuqw4