Đúng vậy... Chúng tôi rất nghi ngờ chuyện này...”
Có một phóng viên đứng lên hỏi.
Đông Đình Phong mỉm cười:
“Về vấn đề này, tôi có thể cung cấp cho bạn một phần tư liệu của video clip này...”
Anh nhìn xuống, tay chạm vào màn hình cảm ứng của máy tính một cái, sau đó xuất hiện một đoạn video clip:
Địa điểm là khung cảnh yên tĩnh tại khách sạn Tinh Quang:
Năm người, Đông Lục Phúc, Đông Đình Phong, Hàn Tịnh, Mễ Cơ, và còn có một gương mặt một người phụ nữ ngồi cùng một chỗ.
Đây đúng là hình ảnh được chụp lại của ngày hôm qua, khi họ đến khách sạn Tinh Quang. Rõ ràng thấy được trạng thái tinh thần của Hàn Tịnh khác hơn so với lúc trước, đều đã được biên tập lại để tạo nên chứng cứ có lợi.
Khi đọan video clip vừa hết, Đông Đình Phong lần thứ hai nhìn khắp phòng một lượt:
“Mọi người đã xem kỹ đoạn video clip. Có thể nói rõ một vấn đề như thế này, Hàn Tịnh bị người khác hành hạ tinh thần, vì con trai của cô ấy bị bắt làm con tin! Cô ấy làm tất cả điều này cũng là chỉ muốn bảo vệ đứa con của mình... Đây là nguyên nhân.”
“Chờ một chút, lời này không đúng.”
Lại có một nữ phóng viên đứng lên:
“Con trai không phải là Đông Kỳ đang ở trong Đông viên đó sao? Theo tôi được biết, Đông Kỳ có cuộc sống rất tốt, như thế nào mà lại trở thành con tin?”
Đông Đình Phong cảm thấy hơi khát nước, cúi đầu uống mấy ngụm trà, nuốt xuống yết hầu, lúc này mới tiếp tục trả lời:
“Uh`m, chuyện đã tới đây, tôi nghĩ nên nói về chuyện con trai tôi- Đông Kỳ. Mời xem màn hình lớn...”
Lúc này màn hình lớn hiện ra kết quả giám định DNA của Đông kỳ: Với Đông Đình Phong là quan hệ cha-con, với Ninh Mẫn Mẫn là quan hệ mẹ - con, với Hàn Tịnh không phải là quan hệ mẹ -con.
Ba kết quả được mở to ra, mọi người trong phòng họp báo đều bàn tán xôn xao và kinh ngạc. Đèn flash lại liên tục nhấp nháy.
Để thấy rõ tính chân thực, Đông Đình Phong giơ bản gốc của kết quả giám định ra cho mọi người xem.
Sau đó là một trận hỗn loạn - -
Có phóng viên hỏi:
“Đông tiên sinh, ông có thể giải thích một vì sao Đông Kỳ làm lại có thể là con trai ruột của người vợ thứ hai của ông không? Chuyện này, thật sự nằm ngoài suy nghĩ của chúng tôi. Có quá nhiều thứ, làm cho người ta không thể hiểu.”
“Khi đó, Hàn Tịnh và Ninh Mẫn Mẫn cùng sinh con xong, đã bị người khác cố ý đánh tráo rồi. Lúc trước tôi không thể biết được mục đích họ muốn gì. Nhưng giờ tôi nghĩ, đơn giản bọn họ muốn thông qua Hàn Tịnh để làm cho Đông Đình Phong – tôi thân bại danh liệt.”
Phóng viên hỏi lại: “Ông có ý gì, trước khi ông cùng Hàn Tịnh kết hôn, lúc đó người phụ nữ kia đã mang thai rồi phải không?”
“Đúng!”
Đông Đình Phong gật đầu, hai tay đặt xuống mặt bàn, cúi đầu, nói rành mạch, sau đó mới lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mọi người:
“Tôi không tán thành hành vi quan hệ tình dục trước hôn nhân ~. Giữ mình trong sạch là một đức tính tốt. Nhưng tuổi trẻ, năng động, khí huyết phương cương. Đôi khi, khó tránh khỏi phân tâm. Tôi nghĩ hoàn toàn không phải là một điều không thể tha thứ được.”
“Người phụ nữ kia hiện tại là vợ ông?”
“Đúng!”
“Nếu như đã có vợ. Vậy sao bảy năm trước, ông lại có thể đáp ứng kết hôn!”
“Giai đoạn đó, chúng tôi mất liên lạc. Mãi đến gần đây mới gặp lại được cô ấy. Và biết được, từ sau khi bị tai nạn mà cô ấy đã không nhớ ra tôi. Cứ như vậy chúng tôi xa nhau đến bảy năm... Bởi vì tình cảm của tôi đối với cô ấy là có thật, nên đã tìm gặp cô ấy để tạo cho mình thêm một cơ hội nữa... Chuyện này đã bị lợi dụng bởi một số kẻ có dã tâm... Nhưng may mắn Đông Kỳ luôn ở bên tôi. Mà Hàn Tịnh lại bị mất tích...”
Đông Đình Phong rất xúc động nói, giải thích rõ ràng từng việc một.
Sau khi ngồi xuống, có một phóng viên ngoại quốc đứng lên:
“Còn có một việc nữa, tôi cảm thấy rất kinh ngạc!”
“Xin mời!”
“Lúc trước, Đông tiên sinh cũng đã nói, trên thực tế ông đã ly hôn với Hàn Tịnh. Vì sao, trong sổ đăng ký kết hôn lại ghi là 'Đã chết'. Vậy tại sao ông lại thông báo với chính phủ là đã chết?”
Đông Đình Phong vẫn như cũ ung dung trả lời:
“Điều này, điều này là do lỗi kỹ thuật trong hệ thống của chính phủ, vì vậy tôi vẫn còn trong tình trạng kết hôn, chính phủ đã không cho tôi một lời giải thích hợp lý. Vào thời điểm đó, tôi muốn nhanh chóng kết hôn với vợ tôi bây giờ, đồng thời nhận được thông báo từ hãng hàng không, xác nhận Hàn Tịnh ở trên chuyến bay đó đã tử vong. Do đó, tôi đã là người độc thân và có thể tái hôn đó là chuyện bình thường. Mà vì những kẻ bắt cóc, vì lỗi kỹ thuật, và vì vụ cướp máy bay ngày đó đem những bí mật của Hàn Tịnh mang theo. Cuối cùng là để tìm một cơ hội thích hợp chống đối tôi, trả thù gia đình Đông gia... Những người đó là ai, tôi thật xin lỗi, tôi chưa điều tra ra được manh mối gì. Khi có kết quả, gia đình Đông gia nhất định sẽ thông báo cho hãng truyền thông lớn... “
Lời giải thích như vậy, rất hợp tình hợp lý.
“Đông tiên sinh, chúng tôi muốn biết, hiện này tình hình sức khỏe của Hàn Tịnh tiểu thư ra sao rồi?”
Một nữ phóng viên nhỏ nhắn quan tâm hỏi một câu.
“Được rồi... Về chuyện này, chỉ chốc lát nữa, mọi người có thể hỏi Phó Viện Trưởng bệnh viện Mai Loan. Ngày hôm qua, ông ấy đã điều trị cho Hàn Tịnh... Chỉ cần không để bị kích động, cô ấy sẽ từ từ khôi phục lại...”
Đông Đình Phong vừa dứt lời, Mễ Cơ đi theo đứng lên, mỉm cười:
“Xin chào tất cả các bạn phóng viên, tôi là Mễ Cơ - người đại diện của Hàn Tịnh tiểu thư, bởi vì Hàn Tịnh tiểu thư không thể chịu được bất cứ sự xúc động mạnh nào, cho nên, hôm nay không thể ra tự mình tới tham dự cuộc họp báo ngày hôm nay. Nhưng tôi có một đoạn video clip, có thể cho mọi người biết tình hình sức khỏe hiện tại của Hàn Tịnh tiểu thư...”
Ngay sau đó, màn hình lớn xuất hiện cảnh Hàn Tịnh đâm Đông Tán bị thương, Hàn Tịnh gây cho Đông Tán bao tổn thương, tinh thần Hàn Tịnh hoảng loạn muốn chạy trốn, Đông Tán cầu hôn, ôm hôn Hàn Tịnh, sau đó là toàn bộ quá trình ký giấy chứng nhận kết hôn...
Cái video clip này, kết hợp với âm nhạc, lại thỉnh thoảng có đối thoại, Hàn Tịnh bất thường, Hàn Tịnh lưu luyến si mê Đông Tán, Đông Tán đối với Hàn Tịnh không buông tay, hình ảnh thể hiện cực kỳ sinh động... Vì thế, có thể nói Hàn Tịnh đã được cứu bởi tình yêu.
“Người đàn ông kia là ai”
Có phóng viên tò mò hỏi:
Mễ Cơ đáp: “Đây là chồng của Hàn Tịnh tiểu thư, vì bảo vệ vị tiên sinh này, chúng tôi không thể tiết lộ danh tính được.”
“Nếu Hàn Tịnh cùng vị tiên sinh này yêu nhau, bảy năm trước, vị tiên sinh này ở đâu?”
“Bí ẩn biến mất. Sau khi con trai bị mất tích, Hàn Tịnh tiểu thư bị một cú sốc, buồn rầu, đau khổ. Đông tiên sinh đã đứng ra bảo vệ và gửi cô ấy vào Hoa Châu tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn có một đoạn video chúng tôi quay sinh hoạt hàng ngày của Hàn Tịnh tiểu thư trong sáu năm qua tại Hoa Châu, rất yên bình và nhẹ nhàng... đủ để chứng minh rằng những ngày đó, không phải là giam lỏng. “
Tất cả buổi họp báo kéo dài đến hơn ba giờ, tiến hành vô cùng thuận lợi, Đông Đình Phong trả lời tất cả các câu hỏi, thái độ khá tốt, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho các phương tiện truyền thông.
Sau cùng có phóng viên hỏi, hôn lễ có diễn đúng như dự kiến không.
Anh hạnh phúc mỉm cười, mọi người đều thấy được tâm trạng hạnh phúc của Đông đại thiếu gia:
“Đương nhiên, chuyện này là tôi nợ cô ấy. Tôi và cô ấy đã bỏ lỡ bảy năm qua. Bây giờ, tôi sẽ cho cô ấy một đám cưới suốt đời không quên... Đến lúc đó, các con của tôi sẽ là người chứng kiến cuộc hôn nhân vô cùng sáng lạn...”
Khi đó, Ninh Mẫn Mẫn để cho bảo mẫu chơi cùng tiểu Kỳ và Vãn Vãn tại phòng của chúng, Cô và Cúc Hoa ngồi trước TV, xem trực tiếp cuộc họp báo này.
Thông qua cuộc họp báo, anh đã trả lại hình tượng trong sạch cho cô, đồng thời đã xác định danh phận chính thức cô là mẹ của Đông Kỳ và Vãn Vãn; Hơn nữa làm rõ mối quan hệ giữa anh và cô: Kết hôn là kết quả tất yếu của tình yêu.
Đông Đình Phong dùng từ rất cẩn thận, mỗi một câu đều chừa lại một đường lui, chính là sợ tương lai lại có người khơi chuyện này ra.
Một cơn bão, cứ như vậy đã bị anh khéo léo giải quyết ổn thỏa.
Mười một giờ, cuộc họp báo tuyên bố kết thúc, tâm tình Ninh Mẫn Mẫn thật khó có thể bình tĩnh
Trở về phòng, vốn muốn đi tắm, lại nhìn đến phòng trẻ con bên kia, còn chưa có tắt đèn, cô quay trở lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn đến hai cái giường nhỏ song song, ở giữa có lối đi nhỏ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều đã nằm trong chăn. Gương mặt Tiểu Kỳ ửng đỏ, Vãn Vãn thì nhỏ nhắn có phần trắng trẻo, may mắn gần đây được điều trị tương đối có hiệu quả, phần nào làm cô yên tâm.
Cô cúi xuống hôn một cái trên mặt tiểu Kỳ, Tiểu kỳ thấy vậy liền mở tròn mắt, lẩm bẩm một tiếng:
“Mẹ, mẹ muốn ngủ với con sao?”
Giọng nói mơ hồ yêu kiều ngọt ngào, làm tâm tình Ninh Mẫn Mẫn thả lỏng một chút.
“Không, mẹ đến xem con, ngoan ngoãn ngủ đi!”
“A...!”
Đông kỳ ngáp một cái, tiếp tục ngủ.
Cô lại đến bên Vãn Vãn, vuốt ve mái tóc con bé, nở nụ cười.
Thời điểm này, cô không dám nghĩ làm sao một ngày lại trở thành mẹ của hai đứa trẻ - - a..., không, là ba đứa bé chứ, trong bụng còn một bảo bối...
Ngồi ở bên giường, nhìn bọn nhỏ ngủ say như vậy, vừa vặn chỉ là nhìn, mà sao đã thấy say rồi.
Đúng, trong lòng cô có chút dũng khí kiêu ngạo, vì có được một người đàn ông như vậy, nghĩ muốn cổ vũ.
Cô không đi ngủ, mà lại đi xuống lầu, mẹ và Lôi Lôi đã ngủ, dưới nhà yên tĩnh, lòng của cô cũng yên tĩnh theo, đột nhiên sinh ra một cảm giác bình an.
Rót một chén nước ấm, cô ngồi trong phòng khách chờ, trong đầu tất cả là hình ảnh người đàn ông với tác phong, thần thái nhanh nhẹn.Nhớ đi nhớ lại, nghĩ tới ngày ấy bọn họ từng ân ái... Cảm giác khắc sâu, giống như vừa mới xẩy ra, mà làm cho người ta mặt đỏ bừng, nóng lên.
Uh`m, chắc là uống nhiều nước nóng qua, nên trên người mới nóng như vậy.
Không lâu sau, nghe tiếng Bentley tiến vào cổng, cô bước ra nhà để ô tô.
Đông Đình Phong mở cửa gara bước vào, thấy cô liền đi tới ôm chặt lấy cô.
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cô, anh cúi đầu, cười nói:
“Oa, muộn thế này mà vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, nhớ anh!”
Người đàn ông lui ra nhìn cô mặc váy vàng nhạt, tóc dài buông xuống, rất xinh đẹp, nhất là ánh mắt lấp lánh, so với đèn flash vẫn còn sáng hơn một vài phần, chứa nhiều tình cảm quyến luyến, trái tim của anh mền ra.
“Mặc như thế này, cũng không sợ lạnh! Đi, về phòng đi...”
Anh ôm lấy eo của cô, ga ra bên này hơi lạnh, nếu bị cảm sẽ không tốt.
“Chờ một chút!”
“Làm sao vậy?”
“Em nghĩ muốn hôn anh! Quá muốn!”
Cô nói xong, duỗi hai tay ra, đẩy anh đến cửa xe, ôm lấy cổ anh, tiện đem đôi môi của mình dán sát vào môi anh.
Môi của anh có phần hơi lạnh, nhưng cực kỳ mềm mại, mềm mại để cho cô nghĩ hung hăng muốn cắn nhưng lại không nỡ, đành phải mút, mút chặt môi của của anh hắn, cùng lưỡi anh dây dưa, hút hết dưỡng khí của anh, mãi cho đến khi hai người cùng thở hổn hển mới buông ra...
Cô muốn chứng minh cái gì?
Người đàn ông này là của cô?
Tùy ý bắt nạt?
Đúng là như vậy.
Cô rất muốn bắt nạt anh.
Này loại tâm tình, quá hưng phấn, quá kỳ quái rồi !
Sau đó, cô nở nụ cười!
Anh cũng cười, lấy tay đan vào tay cô, trêu đùa nói:
“Bướng bỉnh! Có chuyện gì mà vội vàng vậy? Uh`m, như vậy có phải là hơi mất lịch sự không...”
Cô cau mặt nhéo anh một cái.
Tâm trạng nhộn nhạo, nhịn không được nói:
“Đi nhanh, chúng ta trở về!”
“Không, em muốn đi bộ trong vườn một chút! đi theo em!”
Cô thật chán ghét.
“Đêm hôm khuya khoắc, đi dạo làm gì? Được rồi được rồi... Liền một lát... Trong xe có chăn, khoác...”
Hiện tại, cô thích ngủ, thường thường một hồi không nói lời nào, liền có thể ngủ, cho nên, bên trong xe, anh cố ý chuẩn bị một chiếc chăn rất đẹp.
Anh xoay người đi lấy chăn nhung có hình các ngôi sao, gập đôi lại, làm như một dạng áo choàng, khoác lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng nâng bộ tóc của cô ra ngoài, có vẻ rất cẩn thận. Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, ôm lấy người đàn ông này, lại hôn một cái, rất vui vẻ:
“Trời hôm nay thật là đẹp! Anh xem, trăng tròn rồi...”
Ánh trăng rất sáng.
“Hôm nay 13 rồi !”
Anh thoáng qua, nhìn ánh trăng và nhìn vẻ đẹp của cô.
“Mười ngày nữa là đám cưới...”
Anh ôm lấy eo của nàng, từ từ đi về phía con đường mòn lát sỏi, thấp thoáng có mùi hương hoa từ nhà kiếng thổi tới:
“Ngày mai chúng ta đi thử áo cưới, chụp hình cưới, đem hai bảo bối chụp chung. Không cần đi xa, chụp ngay tại Đông viên này...”
“Nhất định phải chụp sao?”
Cô hỏi.
“Cả đời có một lần, phải chụp, anh vui... Anh phải chụp một cái ảnh gia đình thật đẹp, để cho bọn Thần Huống tức chết...”
Anh nói rất đắc ý.
Cô cong miệng cười: “Tự mãn!”
“Nào có!”
Anh kéo cô đến gần, nâng cao mặt cô lên, mê muội nhìn.
“Vợ a!”
Anh gọi – một cảm giác rất đặc biệt.
Cô cảm thấy nổi da gà, không thích kiểu xưng hô này.
“Gọi kiểu nghiêm túc như vậy, có ý gì?”
“Muốn mời em nhảy một điệu!”
“Hôm nay không phải sinh nhật!”
Cô nói, xấu xa nháy mắt mấy cái.
Anh cười nhẹ một tiếng, nâng eo của cô lê, bắt đầu khiêu vũ, hai bóng chồng lên nhau, nhẹ nhàng chậm rãi kéo dài trên mặt đất.
“Ngày đó nhìn thấy em, cảm giác cũng rất kỳ diệu!”
Anh nhớ lại, nhẹ nhàng nói:
“Cùng em khiêu vũ, cũng không nghĩ muốn dừng lại!”
Ninh Mẫn Mẫn cũng nhớ về thời điểm đó: “Em còn chưa từng khiêu vũ với anh. Khi đó, em còn tưởng rằng anh thích cô gái tên là Hàn Tịnh...”
“Tại sao nghĩ vậy?”
“Nếu không thích, sao anh quấn lấy không bỏ ra?”
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ, chuyện hiểu lầm này quả là đúng gặp họa lớn:
“Ngày đó, anh cảm thấy cách nói năng, cử chỉ của Hàn Tịnh không giống như bình thường, uh`m... Được rồi, anh thừa nhận, khi đó, anh bị hấp dẫn... Hiện tại chứng minh, hình dáng giống nhau nhưng chỉ có em mới khiến cho anh thích thú. Bà xã a, em và anh duyên phận thật sự là không ít... Em nói có phải hay không?”
Đúng vậy a, duyên phận này, thật sự là sâu sắc!
Cô tựa đầu vào vai anh, anh ôm trọn lấy cô, từ từ khiêu vũ cùng ánh trăng trong vườn.
“Đông tiên sinh, hôm nay biểu hiện không tệ!”
“Cho nên, nụ hôn vừa rồi đó là một phần thưởng!”
Anh cười hỏi.
“Em thật sự có chút bối rối, làm thế nào anh có thể làm điều đó? Quả thực sáu năm trước anh đã ly hôn với Hàn Tịnh rồi sao?”
Hôm nay, ở cuộc họp báo rất dũng khí tuyên bố như vậy. Lúc trước, Đông Đình Phong không có nói cho cô bất cứ việc gì. Cô thậm chí không biết kế hoạch của anh sẽ làm gì.
Anh nói, việc này cứ để anh lo, bà xã không cần quan tâm.
Sau đó, cô thật sự không nghĩ đến nữa.
Một lần nữa, anh thật sự đã giải quyết việc này rồi.
“Hao phí mất bao nhiêu trí tuệ, thay đổi mối quan hệ, đùa giỡn sự thông minh...”
Nói rất đơn giản.
“Mọi thứ đều đã qua, đừng nghĩ nhiều nữa. Quan trọng là..., chúng ta đang mong chờ những ngày tươi sáng đến!”
“Uh`m!”
“Nếu như không trúng cử, chúng ta vẫn lại là kinh doanh!”
“Nếu như trúng cử chỉ sợ nhiều việc sẽ bận rộn hơn... Có thể sẽ ảnh hưởng đến tuần trăng mật?”
Đông Đình Phong trầm mặc một lúc, anh có phần hơi áy náy:
“Em đang mang bảo bảo, không thể đi xa. Tuần trăng mật, chờ em sinh xong và Vãn Vãn cùng phẫu thuật thành công, chúng ta nhà năm người đi có được hay không?”
Ninh nhanh nhạy đi theo im lặng một hồi, từ từ cất bước, sau cùng nói:
“Em thật sự không thích phủ Thủ tướng.”
“Chúng ta sống ở Cổ Vân!”
“Em cũng không thích tiếp xúc với giới quan chức...”
“Em muốn tiếp tục sống khép kín.”
Ninh Mẫn Mẫn muốn như vậy nhưng phần này không có khả năng, ví dụ như có khách nước ngoài đem gia quyến tới thăm, lẽ nào Thủ tướng phu nhân lại không đứng ra tiếp khách. Khi Hoắc Kiến Quốc còn sống, Nguyễn Nhất Hà ở bên cạnh hỗ trợ rất đắc lực.
“Đừng đem em vào nhà lao là được, mặc kệ như thế nào, em cũng sẽ cố gắng hỗ trợ anh!”
Anh dừng bước, thật sâu liếc nhìn cô:
“Tin hay không, chỉ cần em cố gắng, bất luận là ai, em đều có thể đảm nhiệm.”
Cô mỉm cười: “Anh khẳng định, đừng tâng bốc em quá!”
“Không, em luôn luôn như vậy mà.”
Năm đó, Hoắc Khải Hàng và nhà họ Hoắc đã đánh mất cơ hội lấy được người phụ nữ này về làm dâu đúng là một tổn thất vô cùng to lớn.
Anh đem cô ôm chặt vào.
Cuối cùng số phận đã mỉm cười với anh, để cho anh chiếm được vật báu vô giá.
@by txiuqw4