Vào ngày này, Simy vừa là người trang điểm, lại vừa là phù dâu.
Nói về chuyện này, vốn là không liên quan tới cô, bởi vì Đông Lôi muốn làm phù dâu, dẫn đến số người làm phù dâu từ số chẵn lại thành số lẻ, cô dâu lại không có chị em ruột nào cả. Vì thế, Cẩn Chi liền tính bảo cô làm phù dâu.
Nói chung, những phụ nữ đã ly hôn không thể làm phù dâu, đó là một điềm xấu. Nhưng Cẩn Chi lại không thèm để ý.
Nhưng cô để ý, không muốn bởi vì mình mà làm phá hủy hôn lễ của người em họ này.
Ở trong mắt tất cả mọi người, cô luôn là người xui xẻo.
Người nào gặp phải cô, cũng liền gặp chuyện không may.
Đây là lý do của cô.
Cẩn Chi cười, nói: “Em biết chị bao nhiêu năm như vậy, cũng không thấy chị khắc em? Chỉ có thể là trong tâm trí chị có ma quỷ mà thôi!”
Ngẫm lại cũng thấy lạ, cô xung khắc rất nhiều người, nhưng mình lại không khắc Cẩn Chi.
Người đàn ông này, trong mười năm xây dựng lên sự nghiệp bề thế như vậy. Thành tựu đó, hầu như không ai có thể sánh được.
Vài năm nay, cũng chỉ có cậu ấy sẵn sàng đi bên cạnh cô, luôn luôn bí mật giúp đỡ cô.
Cô rất biết ơn, luôn hi vọng cậu ấy có được một hôn lễ hoàn hảo.
Vì thế, cô dốc hết lòng, thậm chí còn tự mình trang điểm cho cô dâu.
Trong hôn lễ, cô không nói chuyện với bất cứ ai, từ sáng đến tối giấu mình ở bên trong, không ra ngoài gặp ai cả. Chỉ vì tinh thần vẫn hoảng hốt.
Vì cả ngày không ăn gì, dạ dày hơi đau.
Dạ dày âm ỉ đau, lại bao gồm cả cơn đau trong tim, cô vẫn cố gắng gượng ép mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy chồng cũ và vợ con của hắn xuất hiện tại bữa tiệc này, cô không chịu được và cảm thấy đau khổ đã được đẩy lên tới tận cùng.
Người đàn ông kia vẫn như cũ, lịch sự, nho nhã, tác phong của người lãnh đạo. Mấy năm nay, sự nghiệp của hắn ngày càng thuận lợi, lại cưới một người vợ thông minh, xinh đẹp; sinh được một cô bé rất dễ thương, đáng yêu; vợ chồng hòa thuận, vẻ mặt tươi cười, hoan hỉ.
Đặc biệt khi thấy người đàn ông đó cưng chiều vợ hắn, tim của cô lại như bị dao đâm.
Khi đó, ánh sáng lướt qua gương mặt họ, tạo ra một hình ảnh vô hư, cô cảm thấy như trở lại quá khứ. Những tháng ngày hỗn loạn khi gặp người đàn ông này, hắn thu phục, khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng cô, tạo cho cô cảm giác ấm áp. Chỉ là về sau... Đã xảy ra quá nhiều chuyện... Bọn họ đã ly hôn... Không thích rồi... Quá nhiều chuyện, khoảng cách giữa bọn họ... Tách biệt như nhũng người xa lạ.
Trong buổi tiệc, hắn thoáng nhìn cô, ánh mắt không hề cưng chiều, chỉ là vẻ lãnh đạm.
Trái tim cô cảm thấy lạnh lẽo, run rẩy, muốn đi ra ngoài để mình lấy lại bình tĩnh.
Mọi thứ đều đã qua!
Toàn bộ đã trở thành quá khứ.
Không thể dịch chuyển được quá khứ!
“Cô không nên trở lại!”
Vợ của hắn xuất hiện trước mặt cô, lạnh lùng nói.
Cô nở nụ cười, hai tay chắp vào nhau, nhìn vóc dáng nhỏ bé của mình, kiêu ngạo hướng cằm lên:
“Cô không có tư cách để chỉ chích tôi!”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ.
Người phụ nữ đó bình tĩnh nhìn cô, giống như đang nghiên cứu, lại giống như đắn đo chọn cách diễn đạt, một lúc sau mới nói:
“Tôi không có chỉ trích cô. Lúc trước đi tuyệt tình như vậy, để cho anh ấy bị cắm sừng như vậy, bây giờ còn trở về để làm gì?”
Người phụ nữ này cho tới bây giờ vẫn là một nhân vật lợi hại: Nhưng lại yêu người đàn ông kia điên cuồng.
Cô biết người đàn ông kia và người phụ nữ này đã biết nhau 24 năm.
Bọn họ đều nói, cô là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba nhất định không có kết quả tốt đẹp.
Cô cũng từng nghĩ tới vấn đề này: Cảm thấy đúng là thắng thì có tất cả, thua thì lại trở về con số không.
Hôn nhân không thể tham lam, cũng không thể lừa dối.
Lừa dối sẽ phá hoại hôn nhân.
Cảm giác không tin tưởng, sẽ dẫn đến hôn nhân thất bại, bởi vì tình cảm sẽ rất mỏng manh.
Còn chuyện bị cắm sừng!)..
Cô cười cười...
Nhớ lại chuyện cũ, thật sự làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
< “Tôi trở về, không phải là vì anh ta. Cô cũng không cần quá lo lắng. Nếu anh ta yêu cô, tôi có trở về hay không, đối với cô không có bất cứ vấn đề gì ảnh hưởng... Cũng không cần sợ... Đời này, tôi và anh ta, là kẻ thù không đội trời chung... Tuyết đối không thể dây dưa...”
Khi đó âm thanh dàn nhạc phát ra lấn át cả câu chuyện, không muốn nói chuyện với người phụ nữ này nữa, nghĩ muốn rời bỏ bữa tiệc này, cô dâu đã thay một bộ lễ phục dạ hội, đã không cần trang điểm nữa.
Cô nói lời chào tạm biệt chú rể.
Cẩn Chi nhìn cô một cái, nói, “Sắc mặt của chị sao khó coi thế.”
Cô sờ sờ mặt mình, cười nói: “Có sao?”
Tuy cô đã không còn là cô gái năm đó, càng ngày càng có thể che giấu cảm xúc của mình nhưng Cẩn Chi là ai? Không phải là người khác, cậu ấy có thể đọc được tâm tư của cô, cũng biết rõ cô đau ở đâu.
Nhưng cậu ấy đã không muốn bóc trần nụ cười miễn cưỡng của cô, người em này rất tế nhị, rất tình cảm. Ninh Mẫn Mẫn gả cho người đàn ông như vậy quả là may mắn, thật sự là rất may mắn.
Cô ôm lấy chú rể, sau cùng nói chúc mừng và rời đi.
Đi tới bãi đỗ xe khi đó, cô cảm thấy choáng váng khi nhìn xung quanh thấy ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói, từng đợt gió lạnh thổi tới, người cô run lên: Hình ảnh người đàn ông đang hôn một cô gái liền hiện ra ngay trước mắt. Một đứa bé bụ bẫm, xinh đẹp.
Nhìn xem anh rất yêu đứa nhỏ, nhưng cô lại chính tay “Giết chết” đứa con của họ.
Tất cả đã không thể quay lại như cũ được rồi.
Anh hận cô và cô cũng hận anh.
Đột nhiên, cô mỉm cười, loạng choạng bước đi.
Trong đầu cô tự nhiên mê loạn, mắt mở to cố gắng tìm xe của mình nhưng không thể tìm thấy, từ sâu trong tim hiện ra lỗi thống khổ, ánh sáng của ngọn đèn chiếu ra giống như đèn trong phòng phẫu thuật... Đập vào mắt cô, đập vào linh hồn cô.
Nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy đau đớn tột cùng.
Cô đứng không nổi, ngã xuống, chạm vào mặt đất giá lạnh, nước mắt lại rơi.
Suy nghĩ giống như trở về tuổi mười tám, hoặc là trẻ hơn!
Nếu không gặp mặt, cũng sẽ không yêu nhau.
Trong những năm tháng kia, có một thời gian cô không muốn thừa nhận tình cảm kia đó là tình yêu...
Từ thời điểm, không biết yêu đến khi yêu... Càng về sau, không còn tình yêu, số phận lại trêu đùa cô một lần nữa...
Ngày 16 tháng 3 năm 2012, mặc chiếc váy cưới trắng tinh, Ninh Mẫn Mẫn trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất ở Ba Thành - - Bởi vì, cô kết hôn với người đàn ông ưu tú nhất ở Đông Ngải Quốc. Người đàn ông này đã chọn đồ cưới đẹp nhất, lễ cưới xa hoa nhất nhưng cũng nghiêm ngặt nhất để rước cô về Đông gia.
Đám cưới xa hoa nhất và nghiêm ngặt nhất là những gì?
Đoàn xe đón dâu làm cho người ta khiếp sợ, trị giá từng món ăn trong bữa tiệc làm cho mọi người giật mình và khách mời đến Đông viên đều là những nhân vật nổi tiếng...
Toàn bộ quá trình hôn lễ diễn ra rất mỹ lệ.
Đồng thời lại nghiêm ngặt: Dù là quan khách hay nhân viên phục vụ đều không được mang các thiết bị điện tử, bao gồm điện thoại, máy quay phim, máy chụp ảnh.
Ngoại trừ nhiếp ảnh gia được chỉ định, còn những người khác không thể quay phim, chụp ảnh ở lễ kết hôn này. Bất kỳ đại diện của hãng truyền thông nào cũng đều bị khéo léo từ chối – đứng ở ngoài cửa. Hiện trường hôn lễ toàn bộ bị phong tỏa. Các biện pháp bảo vệ hôn lễ rất gắt gao, đến con ruồi cũng không thể bay vào.
Khi bữa tiệc diễn gia, Đông gia không những mời đám phóng viên ở bên ngoài cửa một bữa ăn thịnh soạn mà còn gửi cho mỗi người một phong bao rất hậu hĩnh.
Sau bữa tiệc, Đông gia lại mời phóng viên một chút đồ ăn, và đồng thời cô dâu chú rể xuất hiện để cho họ chụp ảnh.
Tất nhiên, có một số bức ảnh, cô dâu chỉ để hở nửa khuôn mặt, nhưng lại bị xử lý mờ mờ ảo ảo; có những kiểu ảnh khác nhìn qua khăn voan cô dâu thấy một khuôn mặt tươi cười, mỹ lệ. Mọi người không thể thấy rõ gương mặt cô dâu, lại càng làm cho người ta tò mò.
Hôn lễ qua đi, toàn bộ trên Internet ở Đông Ngải Quốc tràn đầy tin tức về hôn lễ của họ.
Cho dù truyền thông có chụp được những hình ảnh đẹp nhất, nhưng vẫn không thể miêu tả được sự xa hoa của lễ cưới. Chỉ những khách mời tham dự lễ cưới này mới có thể cảm nhận hết được.
Mọi quan khách đều nói: so với ba mươi năm trước cũng không ai sánh bằng, mà mười năm sau cũng không ai đuổi kịp.
Buổi tối hôm qua, Ninh Mẫn Mẫn nhìn quang cảnh Đông viên náo nhiệt như vậy, có phần trách móc người đàn ông này, đã tổ chức hôn lễ quá long trọng. Quá phô trương lãng phí.
Anh cười, không thừa nhận:
“Không lãng phí, một ngày như vậy, chúng ta thu được một số tiền, đủ để trẻ em ở Đông Ngải Quốc ăn trưa miễn phí một năm, chúng ta đã đóng góp được nhiều đấy chứ?”
Cô có phần bất đắc dĩ: Tham dự bữa tiệc của những kẻ có tiền đều bị lừa gạt vì mục đích riêng của mỗi người tổ chức. Nhưng họ cũng không để ý, huống hồ một nửa số tiền quyên góp cho trẻ em là của Đông Đình Phong.
Vì thế vào buổi tối liền có một mẩu tin tức:
“Đông đại thiếu vui mừng vì có được người đẹp, nên đã quyên góp một vạn đồng. Kể từ hôm nay, tất cả học sinh tiểu học ở Đông Ngải Quốc được ăn trưa miễn phí. Trẻ em nghèo, khuyết tật được chi trả toàn bộ tiền sinh hoạt hàng ngày...”
Đông Đình Phong làm như vậy, một là muốn chia sẽ niềm vui kết hôn với mọi người. Thứ hai, là muốn dùng cách này tạo ra sự ủng hộ của người dân ở Đông Ngải Quốc đối với mình – đó là ý đồ chính trị của anh.
Cho nên nói, người này rất xảo quyệt, đúng là rất xảo quyệt.
Buổi sáng ngày 17 tháng 3, bảy giờ Đông Đình Phong đã thức dậy, anh đi rửa mặt, rồi kéo rèm ra để cho chút không khí trong lành vào phòng. Sau đó, đến ngồi ở bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ rất say, nhìn mãi cũng không cảm thấy đủ.
7:30, Ninh Mẫn Mẫn thức dậy, nghe thấy bên cạnh là tiếng lật sách.
Cô chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang xem một cuốn sách quân sự. Cô nằm im, cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.
Lễ kết hôn rất mệt mỏi, cho dù tất cả việc chuẩn bị cho đám cưới cô đều không có tham gia, nhưng trong hôn lễ cứ đi qua đi lại đã làm cho cô rất mệt mỏi.
“Chúc mừng tân hôn, ông xã!”
Cô nằm im một lúc mới lười biếng kêu một tiếng. Cảm thấy có phần áy náy, tối hôm qua vốn muốn cùng ông xã trò chuyện, ...nhiều hay ít cũng nên lưu lại một chút lãng mạn. Nhưng đáng tiếc, lực bất tòng tâm, không đợi anh tắm rửa xong, cô đã ngủ mất.
“Chúc mừng tân hôn, bà xã!”
Đông Đình Phong đặt sách xuống, đi tới gần hôn cô một cái.
Cô từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn.
“Ngủ đủ chưa?”
Anh vuốt mái tóc đen của cô.
“Đủ rồi!”
“Vậy thì mình đi ăn sáng thôi! Đúng rồi...”
Anh mỉm cười, lại hôn một cái: “Đêm tân hôn lãng phí vô ích, kéo móc tay, về sau nhớ phải bồi thường!”
Cô ngây người một lúc, mặt ửng đỏ.
Nhìn anh kéo móc tay với mình, giống như một đứa trẻ... Nàng bất giác mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ngủ nướng, cùng nhau ăn bữa sáng, buổi sáng đầu tiên sau khi kết hôn, sinh hoạt của họ rất bình yên. Vì muốn để cho họ có một đêm tân hôn không ai quấy rầy, Đông phu nhân cố ý đem hai đứa trẻ trở lại Đông viên. Hôm nay, bọn họ đúng là sống trong thế giới của hai người.
Tân hôn ngọt ngào, tràn đầy trong mắt họ.
Sau bữa sáng, Đông Đình Phong đưa cô đến xem những gói quà khách tặng, mừng đám cưới.
Anh nhàn rỗi không có việc gì làm, ngồi ở trên ghế sofa, để cô ngồi bên cạnh xem các món quà được tặng. Đều là quà của bạn bè, đồng môn, hoặc thầy giáo không tham dự lễ cưới đã gửi đến chúc mừng.
“Nhìn cái này xem!”
Anh chọn một hộp để cho cô bóc.
“Không có tên người gửi”
Cô miễn cưỡng dựa vào, cũng không nghĩ muốn động vào, tự nhiên có một bài hát nhạc nước ngoài vang lên, cô tự hỏi, bài hát này rất quen nhưng không thể nhớ tên của nó.
“Không có tên người gửi, trên gói quà lại viết tên em!”
Ninh Mẫn Mẫn vừa nghe, lúc này mới cúi xuống nhìn.
“Không biết ai gửi?”
Mở ra vừa thấy, là một đôi chén trà tinh xảo. Trên một cái chén cô mặc áo cưới cười tươi như hoa; trên một chén trà khác, Đông Đình Phong lạnh lùng, mỉm cười; Còn trên ấm trà là hình dáng hai đứa bé nhìn nhau cười - - bên trong còn kèm một thiệp chúc mừng màu đỏ.
Cô ngạc nhiêm cầm lấy, một dòng chữ bay bổng xuất hiện:
“Thưởng thức trà biết tính cả đời ái mộ; ngửi thấy hương biết ý một đời tâm tình. Chúc: Trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn bên nhau!”
Người gửi: Hoắc Khải Hàng.
Cô trừng mắt nhìn: “Hóa ra là anh ấy!”
“Chính là cậu ta tự làm!”
Đông Đình Phong nói, cầm một cái lên xem.
Cô không nhịn được kêu lên: “Em còn không biết anh ấy khéo tay như vậy!”
“Uh`m, rất đẹp!”
“Vâng! Quá đẹp...”
Cô thở dài một tiếng, trái tim cô lại có cảm giác đau đớn. Người đàn ông kia, đã tốn bao nhiêu thời gian mới có thể làm ra hai cốc trà đẹp như vậy.
“Về sau, em một cái, anh một cái, rảnh rỗi không có việc gì, uống trà và trò chuyện...”
Đông Đình Phong cầm nó ở trên tay, làm một động tác như đang uống.
Cô cười, nhướng lông mày:
“Anh không ghen sao? Trả lại anh một cái, em một cái?”
“Em hiện tại là vợ của anh, làm chồng mà có chuyện đó cũng không độ lượng, thật là quá kém...”
Anh đem bộ cốc trà cất lại, bế cô lên, hôn một cái:
“A, buổi tối hôm qua, A Tán gọi điện thoại đến, chúc phúc chúng ta. Lại chụp mấy tấm ảnh Hàn Tịnh đang cười; Xem ra, Hàn Tịnh ở bên kia rất tốt, có muốn xem hay không...”
“Vâng!”
Anh cầm điện thoại ra, để cho cô tự mình xem, dù là khóe môi, hay đôi mắt, đều biểu hiện sự ngọt ngào. anh lại hôn lên tóc cô. Cảm thấy cuộc sống thật hoàn mỹ.
Hoắc Khải Hàng vốn định tới tham gia hôn lễ, nhưng Không may Hoắc gia có chuyện, anh thật sự rất muốn tận mắt chứng kiến người phụ nữ anh đã từng yêu, hạnh phúc trong hôn lễ.
Dù cho là kết hôn với người kia, không phải là anh.
Nhưng anh vẫn muốn nhìn lúc cô mặc váy cưới, xinh đẹp mỹ lệ.
Về sau, bởi vì đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không đi được, liền bảo Hách Quân gửi quà đến.
Hách Quân không tham gia bữa tiệc, vội vàng rời đi.
Người này thật sự không có dũng khí tham gia một bữa tiệc như vậy:
Một đôi tình nhân đẹp như vậy, mà cuối cùng lại xa nhau...
Quá đáng tiếc...
Buổi chiều ngay sau ngày kết hôn, Đông Đình Phong đưa Ninh Mẫn trở về đông viên, đi tới phòng bệnh của mẹ Đông Dạng. Hai mắt vẫn nhắm nghiền ngủ suốt ba mươi năm nay, không tiếp xúc với thế giới, gương mặt vẫn rất xinh đẹp, nhưng hơi gầy. Đông gia thuê nhân viên y tế chăm sóc rất cẩn thận. Dù sao ngủ lâu như vậy, bắp thịt ít nhiều có phần teo lại. Nhưng điểm ấy, vẫn không phá hủy vẻ đẹp của bà. Có thể thấy được Đông Lục Phúc hết lòng thương yêu người con gái xấu số của mình.
“Mẹ, con là Cẩn Chi, ngày hôm qua con đã kết hôn, mẹ thấy không, hiện tại đứng ở bên cạnh con là con dâu của mẹ. Cũng là mẹ của tiểu Kỳ và Vãn Vãn... Mẹ, xem, cô ấy rất xinh đẹp phải không? Con đưa cô ấy đến để mẹ nhìn...”
Đông Đình Phong nắm tay vợ, đứng trước giường của bà, giọng ấm áp nói
“Mẹ, con là Ninh Mẫn Mẫn, ngày hôm qua đã gả cho con trai của mẹ, cảm tạ mẹ đã sinh một người con trai ưu tú như vậy, có thể trở thành của vợ của anh ấy, đó là do con may mắn. Mẹ, chúng con mong mẹ sớm tỉnh lại, mẹ nhất định phải nhanh tỉnh lại. Không lâu nữa, con sẽ sinh cho Cẩn Chi đứa bé thứ ba... Con còn muốn mẹ đặt tên cho bé con này...”
Sau khi hai người rời phòng bệnh, Đông Đình Phong nhận một cuộc điện thoại.
“Tôi ở nhà!”
“...”
“Hảo, tôi gọi điện thoại!”
Anh vừa gác máy, lại gọi một cuộc điện thoại ra lệnh cho bảo vệ ở ngoài cửa đưa ai đó vào trong vườn.
“Kỳ Kế?”
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng nhắc lại tên mà Đông Đình Phong vừa nói tới, nhíu mày liền nói:
“Trúc Quốc Kỳ là vị kia sao?”
Đó cũng là một người đàn ông phi thường, tuổi hình như lớn hơn Đông Đình Phong một chút... Nhiều năm trước, đã từng ầm ĩ một thời gian. Lúc ấy, vợ của anh ta đã làm mất đứa con của họ. Một tháng sau, lại cho hắn cắm sừng, một cuộc hôn nhân chính trị, sau cùng là ly hôn.
“Uh`m!”
Anh gật đầu.
“Có chuyện gì mà anh ta tới đây?”
“Không biết! Nghe giọng nói, rất khẩn trương! Đi, theo anh qua gặp mặt...”
Ninh Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn anh một cái, đi vài bước mới hỏi:
“Anh và anh ta là bạn tốt sao?”
Đối với Trúc Quốc, cô cảm thấy có ác cảm. Anh biết rõ như vậy. Nếu không quen, chắc chắn anh không muốn dẫn cô đi gặp.
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ: “Có một việc, có khả năng anh đã quên nói em!”
Ninh Mẫn Mẫn không có hỏi lại.
“Chị Simy từng là vợ của Kỳ Kế!”
Ninh Mẫn Mẫn nhất thời ngẩn ngơ, kinh ngạc, không nghĩ tới khi đó chị Simy là nhân vật chính trong vụ scandal năm đó:
“Nhưng em nhớ, vợ của Kỳ Kế mang họ Lạc!”
“Uh`m. Trước đó Chị Simy từng có tên gọi: Lạc Hòa. Sau khi chị ấy bước vào Lạc gia đã lấy tên như vậy. Lạc là họ cha, Hòa là họ mẹ. Khi chị Simy lưu lạc ở bên ngoài được người khác nhận nuôi. Cho nên tên đó rất ít dùng.”
Năm phút sau, Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy Trúc Quốc- người nổi tiếng trong giới kinh doanh: Kỳ kế - - người đàn ông này cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Ninh Mẫn Mẫn không thích người này, Trúc Quốc có quá nhiều tai tiếng nhưng quan trọng là..., người này, có quan hệ thông gia với Mạc gia.
Cô thật không thích, một người như vậy lại từng là chồng của chị Simy. Nhưng trong lòng, cũng không tránh khỏi sự tò mò tại sao anh ta lại đến đây.
@by txiuqw4