Nam nhân kia đem thanh âm được truyền qua đây:
“Yên tâm, chỉ cần cô có thể dưỡng thai tốt, chỉ cần cô thuận lợi sinh đứa bé này ra, ta cam đoan, cô nhất định thành Đông phu nhân...”
Những lời này mang theo rất nhiều mùi vị lừa dối.
An Na quyết liệt nói:
“Tại sao tôi có thể yên tâm? Tôi làm sao có thể yên tâm? Lúc trước anh đã nói với tôi, lần này anh ấy sẽ không kết hôn được, nhất định thất bại. Hiện tại thì sao? Hôn lễ của Anh ấy như thế nào tan vỡ... Như thế nào tan vỡ? ngày kết hôn không phải vẫn iến hành như cũ sao?”
“Bình tĩnh một chút được không? Cưới thì thế nào? Như cũ thì thế nào? Đông Đình Phong cũng không phải lần đầu tiên kết hôn, nếu có lần đầu, chắc chắn sẽ có lần hai. Chuyện ly hôn cũng chẳng qua chỉ là một chữ kí. Cô gấp cái gì? Im lặng dưỡng thai, chờ đứa nhỏ sinh ra, Đông Đình Phong khẳng định thuộc về cô, hắn nhất định trốn không thoát... đừng quá kích động... chú ý giữ gìn sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất... nếu động thai, cô sẽ phải hối hận...”
An Na không tự chủ được đưa tay lên xoa xoa bụng, tâm tình cuồng loạn cũng hơi bình tĩnh lại một chút. Nơi đó có chứa cốt nhục của bọn họ.
Đúng, đó là lợi thế duy nhất của cô.
Nhưng mà, cô không cam lòng.
Cô hi vọng bọn họ không kết hôn được.
Cô mong muốn bọn họ trở mặt thành thù.
Tính cách của cô chính là như vậy. Thứ mình không có được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Loại tâm tính này là không thể chấp nhận được, cô hiểu rất rõ.
Trước kia, cô không phải như thế.
Nhưng hiện tại, cô không thể khống chế được chính mình.
Cô ghen tị.
Cô hận.
Cuộc trò chuyện vội vàng đã kết thúc...
An Na cầm lấy di động, cô quỳ gối trước ghế sofa, nhìn những mảnh vụn vỡ trên mặt đất, nước mắt như những hạt trân châu bỗng nhiên trào ra, từng hạt rơi xuống không ngừng.
Cô khóc, TV trước mắt hiện lên hình ảnh hắn đang cười, một màn này như lửa lớn thiêu đốt cõi lòng cô, đau đớn vô cùng.
Cô cảm thấy rất không công bằng, rất không công bằng.
Cô lúc này, bị nỗi đau dày vò tâm hồn, hắn lại không chút nào bị ảnh hưởng, cứ như vậy mà sống hạnh phúc...
Mấy tháng này, cuộc sống của cô đã xảy ra rất nhiều biến cố đến nghiêng trời lệch đất.
Từ thiên đường, rơi thẳng xuống địa ngục.
Tất cả chuyện này, tất cả đều tại hắn.
Cô không có cách nào chấp nhận được cái tình trạng như vậy.
Cô hi vọng có thể trở lại quá khứ.
Nhưng mà trở về không được.
Thanh âm nức nở tràn ra khắp phòng.
Thanh âm thê thảm kéo dài, người nằm sấp xuống sàn, rơi lệ.
Ôm chặt cánh tay, cô cảm thấy đau quá. Thật giống như có cái gì đó ra đi không thuộc về trái tim mình.
Cô nghĩ, sớm biết kết quả sẽ như vậy, lúc trước cô không nên đi phẫu thuật thay tim, sẽ chết.
Ít nhất như vậy cô sẽ chết, cô chết vô cùng hạnh phúc. Sẽ không biết chính mình bên trong sống giả dối như vậy.
“An tiểu thư, nếu cô còn muốn sống nhìn thấy con mình sinh ra, tốt nhất từ hôm nay trở đi đừng xem tin tức thời sự, cũng đừng xem chuyện bọn họ bây giờ tốt ra sao. Chuyện cô cần quan tâm là, làm cho mình như thế nào trở thành một người mẹ vui vẻ. nếu cô chết, cô có biết kết quả sẽ ra sao không?”
Nữ nhân lạnh như băng đứng bên cạnh lạnh nhạt nói. Người này là quản gia, Lữ Doanh.
An Na lau nước mắt đứng lên, ngỡ ngàng nói một câu.
“Kết quả? Kết quả gì?”
Giờ khắc này cô chỉ biết mình thật đáng thương.
“Nếu Đông gia đồng ý nhận đứa bé này, nưh vậy con cô sẽ gọi Ninh Mẫn là mẹ. Trong trí nhớ của con cô sẽ hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của cô. Nếu Đông gia không chịu nhận, như vậy con cô sẽ trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ. Từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ mồ côi đáng thương nghèo khổ. Đời này không có cơ hội làm nên xuất sắc...”
Những lời này vô cùng tàn nhẫn đâm vào trái tim vốn không phải của An Na.
Chỉ cần nghĩ tới những lời như vậy, tóc gáy cô đã dựng hết lên.
Không, cô không thể để con trai cô kêu người đàn bà đó là mẹ, càng không thể để con trai mình thành trẻ mồ côi.
Cô ôm chặt bụng mình.
“Tôi sẽ sống tốt, tôi nhất định sẽ sống tốt...”
Cô vội vàng kêu.
“Vậy được rồi, chỉ cần cô phối hợp tốt với bác sĩ, cô có thể khỏe mạnh sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh. Có thể được tài sản của Đông gia. Cô cũng có thể dựa vào con mà được quý trọng. Đến đây đi. Lại đây ăn điểm tâm...”
Lữ Doanh nâng cô dậy, hướng bàn ăn bày biện đồ ăn rất phong phú đi tới, nhìn người phụ nữ tên An Na này, hơi giống người bị thần kinh một chút, trong lòng lạnh lùng nở một nụ cười: người phụ nữ này thật ngốc quá thể.
Vừa phẫu thuật tim không đến bao lâu, lại muốn sinh con ra để chết đi.
Tình huống như vậy mà sinh con, ai mà biết được sẽ sinh ra một quái thai như nào?
An Na yên lặng ăn, cho đến hôm nay, trong lòng cô hiểu được, chính mình chỉ là một quân cờ trong tay bọn họ, tùy thời tùy chỗ có thể làm một quân cờ làm nguy hại cho Đông Đinh Phong.
Cho dù hiểu được thì cô có thể làm gì?
Cô không có ai dựa vào.
Cha mẹ không còn, bạn trai thành chồng người khác, cô lại không thể thoát khỏi tay người kia.
Quan trọng nhất là: nếu cô rưoi vào tay Đông Đình Phong, hắn nhất định sẽ bắt cô phá thai.
Cô mới không cần.
Cô rất muốn đứa nhỏ này, chẳng sợ sẽ vì vậy mà hi sinh cả tính mạng.
Thật là ngốc.
Cô thậm chí còn không thể biết được, đứa bé này có khỏe mạnh hay không?
Nhưng cô đã không muốn lựa chọn.
Lúc trước đã lựa chọn sai lầm, hiện tại, cô thật không có biện pháp chống lại, chỉ có thể phục tùng bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ cô điên rồi, một lòng muốn dựa vào đứa bé này trở thành con dâu Đông gia. Đã từng nghĩ rằng sẽ lấy đứa nhỏ trả thù Đông Đình Phong...
- tôi là tuyến phân cách -
3 tháng ngày 12, Đông Đình Phong đã sắp xếp ổn thỏa chuyện công ty, bắt đầu nghỉ phép để kết hôn hưởng tuần trằng mật.
3 tháng ngày 13 đến ngày 15, phóng viên đến Đông viên ngày càng nhiều.
Những người này ngày đêm mai phục, vì muốn nghe Đông thiếu chính thức tuyên bố tin tức mới nhất, bùng nổ nhất: đại lễ kết hôn của hắn và Ninh Mẫn.
Tin tức sóng gió hắn trùng hôn đã dần dần bị tin đại hôn này che lấp.
Mấy ngày nay, người trong nước hăng say bàn tán về hai sự kiện như vậy.
Thứ nhất, Nguyễn Nhất Hà có hay không đã từng âm thầm giúp Trúc Quốc bắt cóc máy bay của thủ tướng, chuyện cướp máy bay ở Hoa Châu, có hay không liên quan đến lợi ích của bà?
Trước mắt mà nói, chân tướng như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng, tất cả mọi chuyện vẫn đang trong quá trình điều tra.
Điều duy nhất có thể xác định hiện nay là:
Sau khi Quý Như thương chết, chính phủ thành lập một tổ điều tra, để chứng minh một điều ở cuộc tuyển chọn, mặt khác tổ điều tra này đã âm thầm tra ra không ít scandal liên quan đến Nguyễn Nhất Hà, theo kiểm tra cho thấy tất cả chuyện này đều là sự thật.
Vì Những điều này mà Nguyễn Nhất Hà khẳng định đã chịu chỉ trích của không ít người.
Hoắc gia đã rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn, gia thế cũng không còn.
Thứ hai, chính là đại hôn lễ của đại thiếu Đông gia Đông Đình Phong, việc này đã làm rất nhiều người trong nước chú ý tới.
Nếu như nói, vụ scandal về chính trị mà Hoắc gia gây ra làm người trong nước lâm vào hoài nghi phẫn nộ, thì hôn lễ của Đông gia lại làm cho mọi người vui vẻ ấm áp.
Nhưng mà chuyện tới giờ phút này, Đông gia vẫn không có công bố ra ngoài hình dáng của cô con dâu mới này.
Đông gia nói: gia đình nhà gái xuất thân từ quân nhân, nên rất chú trọng về vấn đề diện mạo bên ngoài, nên từ chối không tiết lộ cho giới truyền thông bất kì tin tức gì.
Chuyện này làm cho các đại truyền thông ngày càng tò mò, càng muốn biết vị tân phu nhân của Đông đại thiếu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Đáng tiếc, Đông gia rất kín tiếng, đem cô con dâu này bảo vệ rất tốt.
Tháng 3 ngày 16, Ba Thành của Đông Ngải đã cử hành một hôn lễ long trọng thế kỉ.
Địa điểm hôn lễ đặt ở Đông viên, chỉ mở tiệc mời người thân trong gia đình, những nhà thân nhau, hay là những cộng sự hợp tác quan trọng trong làm ăn kinh doanh...
Việc chuẩn bị số bàn tiệc cũng không nhiều, những người tham dự tiệc cưới cũng toàn là những người có máu mặt trong xã hội.
9 giờ sáng, Đông Đình Phong đi cùng đám phù rể còn có Thần Huống và Kiều Sâm đi vào vườn Tử Kinh.
Hôm nay chú rể Sắc mặt tươi cười rạng rỡ so với ngày thường thật như hai người hoàn toàn khác nhau. Trong hôn lễ, người đàn ông khí chất siêu phàm này toát lên một loại nhu tình chân thành rất say mê hấp dẫn.
Từng ấy năm tới nay, trải qua rất nhiều phiong ba bão táp trong cuộc đời nhưng vẻ mặt hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Phong cách của hắn là bình tĩnh, mị lực của hắn là tự tin, thái độ của hắn là nho nhã lễ độ, thân thiện nhưng lại khí thế bức người, dễ gần mà khó gần là phương thức hắn đối nhân xử thế.
Có thể làm cho hắn vui mừng lộ rõ trên mặt thì trước kia hầu như là không có.
Tháng 3 ngày 16, là ngày mà hắn ngày đêm trông ngóng, tuy đăng kí kết hôn được pháp luật chính thức công nhận là hai vợ chồng mới là điều quan trọng, nhưng, cử hành hôn lễ đối với mọi người lại là một tuyên bố, bởi vì yêu nên hắn có thể làm ra mọi chuyện.
Không khí hôm nay mang theo một loại mùi hương mê người, khắp nơi có thể ngửi được hơi thở của tình ái.
Đông Đình Phong đã sống trên đời ba mươi mốt năm, lần đầu tiên phát hiện ra ba tháng chờ đợii này thật là dài.
Thời khắc đến thì tất cả đều toát lên một vẻ đẹp mới.
Bầu trời hôm nay tựa như một biển khơi xanh biếc rông mênh mông vừa ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới.
Hắn nhìn, cảm thấy ông trời như thế nào lại cho thời tiết hôm nay thuận lợi như vậy?
Thời tiết tốt thật vui vẻ thoải mái, là cho cả người hắn thấy lâng lâng.
Cho tới hôm nay hắn chưa bao giờ tươi cười, vậy mà giờ đây, đuôi lông mày và khóe mắt nhếch lên, cánh môi vẽ lên một vòng cung hoàn mĩ, làm cả người hắn toát lên vẻ vui sướng đặc biệt.
Xe dừng lại, Đông Đình Phong từ trên xe hoa đi xuống, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trong vườn Tử Kinh trang trí rất nhiều đèn lồng đỏ, với chữ hỉ điểm thêm, kết hộp với màu xanh da trời thanh thoát của bầu trời hôm nay tạo nên không khí lay động vui tươi hạnh phúc. Tiếng pháo mừng nổ bùm bùm bên tai, rất vang dội náo nhiệt, đơn giản thôi, hôm nay là lễ kết hôn của hắn, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.
Bên trong nhiều người đi đi lại lại, trên mặt đều lộ vẻ hoan hỉ tươi cười, vừa thấy hắn liền lên tiếng:
“Chúc mừng Đông tiên sinh!”
“Cám ơn!”
Đông Đình Phong vui vẻ trả lời, giờ phút này hắn vô cùng đẹp trai.
Hắn nói: đã là người đến chúc mừng đều có hồng bao.
Hôm nay biệt thự cổ kính vô luận là trên lầu hay dưới lầu đều bị màu đỏ bao phủ.
Có thể xuất hiện ở vườn Tử Kinh đều là gia đình nhà gái, nhưng cũng không nhiều, chỉ có ba mẹ vợ và mấy người họ hàng thân quen...
Đông Đình Phong dùng máy bay riêng đưa bọn họ từ Quỳnh Thành về Tử Kinh tạm thời lấy chỗ đó làm địa điểm đón dâu.
Họ hàng thân thiết Ninh gia hầu hết đều là quân nhân.
Hai cô em gái nhỏ còn đang đi học, còn có hai người anh họ đều là quân nhân đã lập gia đình.
Từ lúc nghe tin Ninh Mẫn gả vào Đông gia tất cả bọn họ đều rất ngạc nhiên. Hôm nay họ bước vào nhà riêng của Đông Đình Phong nhìn thấy ngôi biệtt thự này đẹp đẽ tinh tế như vậy đều vô cùng ngỡ ngàng.
Giờ phút này, bọn họ đều ở trên lầu.
Hai người em họ và hai dì ở trong phòng cô dâu nhìn Ninh Mẫn trang điểm, Ninh phu nhân Lăng Châu thì đang dặn dò Ninh Mẫn điều gì đó, những người khác ngồi trong phòng khách nhỏ giọng nói chuyện, cảm thán tiểu Mẫn nhà bọn họ đại nạn không chết tất có hạnh phúc sau này, thật là đúng.
Lão gia Ninh gia và Ninh Trùng đối với chuyện này đều không có ý kiến, người thân bọn họ cũng không biết, Ninh Mẫn thiếu chút nữa là gả cho Hoắc Khải Hàng.
Đông Đình Phong đi tới thì nhìn thấy bọn họ, khiêm tốn bắt tay từng người một, rất lễ phép chu đáo, lập tức dành đượcc tình cảm của ngừoi thân Ninh Mẫn.
Bởi vì chú rể đến nên cửa phòng hoàn toàn bị đóng chặt lại.
Hôm nay Thần Thản cũng tới, một người mặc lễ phục đen, vô cùng anh tuấn đẹp trai làm phù rể đi cùng Đông Đình Phong tới.
Chính xác mà nói, đoàn phù rể hôm nay đều là nhân trung tuấn kiệt vô cùng đẹp trai trăm năm khó tụ họp đông đủ như vậy.
Hắn nhìn đến chú rể và đoàn phù rể khí thế lạnh như băng khác hẳn người bình thường, tiến lên gõ cửa, nói một tiếng:
“Chú rể tới đón cô dâu... mở cửa nhanh...”
Bên trong lắng tai nghe.
“Phi, anh là ai, chú rể tới đón cô dâu liên quan gì đến anh, mau tránh sang một bên để chú rể nói... còn có, chú rể phải phát đủ hồng bao nha nếu không đủ, ngày hôm nay đừng mong đem được Mẫn tỷ tỷ đi nha...”
Một thanh âm ngọt ngào đem lời nói của Thần thản cản lại. Đúng vậy, vị tiểu thư đó là Đông Lôi tiểu thư Đông gia.
Hôm nay, cô làm một phù dâu đứng trong phòng cô dâu.
Thần Thản nghe, vui vẻ cười lại gõ cửa:
“Tiểu thư à, cô giúp đỡ đi... từ hôm qua anh trai cô đã không gặp chị dâu, đến bây giờ sắc mặt vẫn chưa có hồi phục đâu... là anh em tốt, thời điểm quan trọng phải đoàn kết một lòng, chẳng lẽ cô muốn anh cô khó xử sao?”
Bên cạnh, Đông Đình Phong và đám rể phụ đứng ngoài cửa phòng cười như không cười.
Phong tục ở đây, trước khi kết hôn một ngày nam nữ không thể gặp mặt càng không thể ngủ chung một chỗ.
Lần đầu kết hôn, khôngtổ chức.
Lúc này đây, tuy nói là kết hôn lần thứ hai nhưng đối với hắn mà nói chẳng khác nào kết hôn lần đầu. Cả đời kết hôn có một lần, phải thật long trọng về sau mới không tiếc nuối.
Cho nên hắn tuân theo phong tục, kiên quyết gắng gượng một ngày không gặp.
Buổi tối, cô ngủ ở chỗ này cùng với một vào dâu phụ, hắn lại ở Đông viên, uống rượu chúc mừng hôn lễ.
Trong bữa tiệc, hắn bị chuốc rượu, sau đó bị bạn bè náo loạn một lúc sau mới được đi ngủ, bởi vì cô không có ở bên, nên không được tự nhiên, ngủ cũng không được, chỉ có thể ra ngoài ngắm sao, chuyện này mà lộ ra ngoài thật sự thành trò cười cho đám bạn bè của hắn.
Thật ra, đêm qua, hắn cũng gọi điện nói chuyện với cô. Trước khi kết hôn có rất nhiều điều lo lắng, sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì. Sáng nay hắn cũng đặc biệt dậy sớm, cả người rất hưng phấn, hận không thể một bước bay luôn sang đó, đem người ôm vào lòng, mới có thể cảm thấy chân thực.
“Hôm nay, tôi là một thành viên trong đoàn dâu phụ của Ninh tỷ tỷ, những chuyện khác không quan tâm... mau mau mau, anh của tôi đâu? mau nói anh ấy tới gọi cửa!”
Đông Lôi không thuận theo cũng không buông tha, rất rõ ràng đây là cô cố ý đùa giỡn anh trai.
Đúng vậy, đây là hôn lễ của anh hai, người mà từ nhỏ luôn trêu chọc cô, cô đã nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội trả đũa, ai ngờ đây chính là cơ hội tốt để cô bắt nạt anh hai.
Trước kia, cô mong muốn anh hai có thể lấy An Na, trong đó có một nguyên nhân, chính là cô có thể làm phù dâu cho An Na, cios thể nhân dịp này bắt nạt anh hai một chút.
Cho tới bây giờ, cô quả thật đã làm phù dâu, những mà cô dâu lại thay đổi.
Cũng ma, cô cũng rất thích người chị dâu này.
Đông Đình Phonmg nghe vậy, khẽ cười, đi lên giõ cửa:
“Vậy em muốn thế nào? bao nhiêu?”
“Anh, anh đến rồi!”
Đông Lôi vui vẻ kêu lên, nhưng lại lập tức hạ thấp âm thanh nói với người bên cạnh:
“Anh tôi đến rồi, mọi người im lặng nha... Mẫn Mẫn, tiểu Kì, hai người cũng im lặng nha...”
Bên trong lập tức im lặng, tựa như cũng đang chờ kịch hay để xem.
Trong chốc lát, thanh âm của Đông Lôi lại vang lên.
“Ai da, em không phải lừa đảo hay kẻ cắp gì, chỉ ở đây thay chị dâu đòi một chút lợi ích...”
“Anh, anh nhìn xem, phù dâu bọn em cũng phải được phát hồng bao nha. cũng không cần nhiều, nhưng cần làm đúng như phong tục của Đông Ngải Quốc. sau đó là cho cô dâu. cho càng nhiều, chứng tỏ càng yêu sâu nặng...”
“Cho nên a, em hỏi anh một chút, anh chuẩn bị bao nhiêu vậy?”
“Nếu ít, chị dâu nhất định sẽ không vui, nhất định sẽ không cho người mở cửa... chuyện này, anh nên suy nghĩ kĩ nha...”
“999999.99 có đủ hay không?”
Thần Huống bên cạnh trêu chọc một câu.
Người đàn ông này làm việc luôn cẩn thận nghiêm túc, cũng rất ít khi tham gia hôn lễ của người khác, làm phù rể thì càng không, nhưng lần này là bạn thân hắn, hắn tuyệt đối không thể không tham gia. nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ không làm.
Nhưng hôm nay là hôn lễ của Cẩn Chi, hắn đương nhiên là phải đến rồi.
Lúac này nhìn bọn họ náo loạn, hắn cảm thấy đặc biệt có hứng thú, thậm chí còn đang suy nghĩ tiểu nha đầu xấu xa nghịch ngợm kia còn muốn làm khó anh trai mình như thế nào?
Tâm tình Thần Huống cũng rất vui vẻ, bạn thân hắn cuối cùng cũng lấy được một ý trung nhân mà trong lòng cũng rất vui mừng thay cho bạn.
“Chậc, Thần đại ca, anh cũng không phải anh trai em, hơn nữa anh cũng qua keo kiệt rồi... nói ra thật là mất mặt anh ấy... anh, anh nghĩ sao?”
Đông Lôi khinh bỉ, làm Thần Thàn bên cạnh cứng lưỡi, giật nhẹ góc áo của mình, nói thầm một câu:
“Cô nương này ai lấy được chứ?”
Đồng thời còn làm một động tác làm Thần Huống bên cạnh nhếch khóe miệng.
Hắn biết, hắn có nói đến 100 ngàn cũng chưa thể lọt vào mắt xanh của Đông Lôi, huống hồ, Đông gia lại rất giàu có...
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ, gọi Trần tụy đến, thì thầm một câu, ngay sau đó Trần Tụy đi ra ngoài, cầm một tập văn kiện đến, hắn tùy ý xem một chút, sau đó ký tên xuống một tờ giấy, hướng khe cửa nhét vào sau đó cười nhạt hỏi một câu:
“Nhìn xem, như vậy đã đủ chưa?”
Lập tức bên trong truyền đến tiếng suýt xoa cxura đám dâu phụ.
“Oa, thật là nhiều nha. em nói này chị dâu cũng đừng khách khí nha, nhanh nhận lấy... anh, bọn em nhận nha...”
“Lôi Lôi, như vậy không được.”
Bên trong Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại rung động lòng người.
Thần Huống và Kiều Sâm quay đầu lại, âm thầm suy đoán: người này rốt cuộc cho cái gì?
“Cái gì không tốt... đây là chị nên được... hihi, anh, nghe thấy không? chị dâu đã bị thành ý của anh làm cho xiêu lòng rồi, lại còn nói đỡ cho nữa. nhưng mà cửa này mở không ra, không phải chỉ một mình chị dâu quyết định là xong. anh trả lời mấy vấn đề của các phù dâu, trả lời tốt, mới có thể vào đón cô dâu xinh đẹp này đi...”
Ngoiaf cửa, Đông Đình Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, hôm nay là ngày vui của hắn nên hắn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho em gái mình đùa nghịch một chút, càng đùa càng vui...
“Hỏi đi...”
“Được, vấn đề này thật ra rất đơn giản...”
Tiểu cô nương bên trong hắnngiojng:
“Anh, anh và chị dâu hôn nhau lần đầu tiên là vào lúc nào?”
Ngữ khí này mang đậm ý cười.
Đông Đình Phong ngẩn ngơ dở khóc dở cười, hỏi thật hay...
Hắn không khỏi sờ sờ cái mũi, nhìn đến xung quanh một đám đang cười, nhìn Đông Lôi đào hố anh trai mình.
Rất thú vị nha!
Hừ, nha đầu thối, chờ đến khi em kết hôn, anh cũng sẽ náo loạn hôn lễ của em...
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.
“Mau trả lời a, anh nếu không trả lời được cẩn thận chị dâu tức giận nha...”
Cô hì hì cười vui vẻ.
Con bé hư này!
Trong lòng hắn cảm thán, nói ra một cai thời gian:
“Bảy năm trước, ngày sinh nhật anh”
Vừa hôn liền xảy ra chuyện không thể cứu vãn nên mới có ngày hôm nay.
“Hi hi... chị dâu à, có phải hay không? có phải hay không a? nếu ssai... phải phạt...”
Tiểu nha đầu này ở trong phòng làm cô dâu của hắn khó xử.
“Được rồi được rồi chị dâu đã thừa nhận... vấn đề thứ hai, anh thích nhất nơi nào trên người chị dâu?”
Lời này nói ra mang đậm ý cười, con bé kia đã hỏi đến vấn đề tế nhị...
Bên ngoài, thần Huống cũng nhếch khóe miệng lên thành vòng cung hoàn mĩ, trong đầu tưởng tượng ra cái cảnh tiểu yêu tinh xấu xa kia thật là một kẻ phá hoại không hơn không kém.
“Tất cả đều thích!”
Đông Đình Phong cảnm thấy cả người mình đã nóng lên.
“Không có tất cả, c hỉ có duy nhất!”
Con bé ngốc kia vẫn còn không sợ chết tiếp tục gấy khó dễ.
“Mời anh nói ra một nơi duy nhất.”
“Anh nói này, Đông Lôi tiểu thư, em đùa có chừng mực thôi nha...”
Đông Đình Phong bình tĩnh nhắc nhở.
Cô cười haa: “Chị dâu, chị xem đi, anh hai sốt ruột rồi... được rồi, coi như tính. Anh, bây giờ là câu hỏi cuối cùng, muốn vào, phải kêu ba tiếng ‘vợ ơi anh yêu em chết mất’... nhất định phải nói, nếu không thì không mở cửa... chuẩn bị, bắt đầu...”
Chú rể đen mặt, nha đầu chết tiệt này... đây chẳng phải là muốn chơi đểu hắn sao...
Muốn Đông Đình Phong làm chuyện như vậy trước mặt nhiều người á? đừng mơ! bên ngoài, ai dám đùa với hắn, hắn cũng ba mươi rồi, mà bị một con bé hư như vậy đem ra đùa giỡn, hắn làm sao có thể nhịn?
Nhưng mà nếu không nói thì lại không mở cửa...
Mắt hắn nhanh như chớp đảo một vòng, không nói tiếng nào liền xoay người rời đi...
Ngay sau đó, Đông Lôi ở trong phòng nghe được Thần Thản la lên:
“Xong rồi xong rồi... Đông Lôi, em gây họa lớn rồi... anh hai em sợ qua chạy mất dép rồi... bây giờ thì thảm rồi, không có chú rể thì làm sao bây giờ?...”
Cái gì? chạy rồi?
Đông Lôi mặt mày hớn hở vừa nghe xong liền trợn tròn mắt.
Cô mở cửa thò đầu ra ngoài, chỉ thấy vài người đang xem trò hay, còn anh hai thì không thấy bóng dáng đâu...
Ai nha, thật là, anh hai chạy mất rồi, trò này thực sự là đùa không nổi nữa!
Cô nóng nảy xách váy lên chạy theo, mới được vài bước đã dẫm phải váy thiếu chút nữa ngã xuống. Thần Thản đỡ cô cũng không nhận được câu cảm ơn mà ngược lại còn bị Đông Lôi mắng:
“Này, anh như thế nào lại không giúp tôi ngăn anh hai lại?”
“Ngăn cản như nào, cô đừa thật ác na...”
Thần Huống sờ sờ cái mũi, thâm sâu liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái, hôm nay Đông Lôi ăn mặc rất duyên dáng xinh đẹp nha.
“Cũng chỉ là nói một tiếng anh yêu em thôi mà khó vậy sao? không được không được, tôi phải đi gọi anh hai về...”
Cô hấp tấp lao thẳng ra ngoài.
Đáng tiếc đi quá nhanh nên chưa kịp xuống lầu đã dẫm phải váy, lúc này Thần Thản không thể đỡ cô chỉ có thể Giương mắt nhìn cô lao vào trong lòng một người đàn ông khác, kéo người kia lùi xuống vào bước sau đó mới ổn định lại bước chân.
Đông Lôi cảm thấy thân thể mình “Bay” lên nhưng lại có một vòng tay vững chắc đỡ lấy hông cô, khoảng khắc chân cô bay lên không, cô theo bản năng ôm lấy cổ người nọ, miệng không tự chủ được thét lên một tiếng chói tai.
Trong nháy mắt chân chạm đất, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai kia là của Thần Huống.
Người đàn ông này có vóc dáng cao hơn anh hai, dáng người cũng rắn chắc hơn, người ta nói hắn là một người mạnh mẽ rắn rỏi, tâm tính thâm sâu khó lường, nhưng mà suy cho cùng cũng chỉ là một người chỉ huy trong quân đội.
Nhưng mà tuyệt đối là một đại nhân vật không dễ đụng vào.
Đông Lôi đã gặp nhiều người như vậy, theo lẽ thường tình mà nói đó cũng chỉ là cái vòng luẩn quẩn trong cuộc sống của cô. nhưng mà không biết vì sao, mỗi khi gặp nam nhân này cô liền sinh ra một tâm lý sợ hãi, cả người cứng ngắc, vì thế, từ nhỏ đến lớn, cô đã có thói quen gặp người đàn ông này liền tránh xa ba thước.
Vì vậy khi gần gũi cùng một chỗ với nhau thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Một trận hơi thở nồng đậm của nam nhân này len lỏi vào tim làm cô rung động, không hiểu sao cô liền đẩy hắn ra đứng bật dậy.
“Thần... Thần đại ca...”
Cứ gặp người này là cô lại cà lăm, thật kì lạ.
“Đi không nhìn đường sao?”
Thần Huống buông cô ra:“Cao như vậy nhỡ ngã xuống thì như nào?”
Nếu ngã xuống, mặt mũi bầm dập, mất mặt là cái chắc.
Một nam một nữ, đứng trên cầu thang trải thảm đỏ, dưới lầu cũng đã có rất nhiều khách khứa để ý lên trên này.
Nam nhân cao lớn uy mãnh, vẻ mặt nghiêm túc, tiểu thư xinh đẹp động lòng người, biểu hiện giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện ánh mắt có chút sợ hãi hoang mang rối loạn.
“Em em em... em đi tìm anh hai...”
Cà lăm nói không thành lời.
Đông Lôi thiếu chút nữa là cắn trúng đầu lưỡi mình.
Lúc này, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Cẩn Chi đã lên lầu rồi!”
“Gì cơ?”
Đông Lôi lơ mơ nhìn lên xuống trái phải một vòng nghĩ: nơi này làm gì có cầu thang thứ hai?
“Em đi lên nhìn xem”
Thần Huống nói.
Đông Lôi vội vàng quýnh lên xoay người.
“A!”
sải bước đi, lại lầm nữa dẫm phải váy, vừa muốn ngã xuống liền cảm thấy thắn lưng có người đỡ ôm lấy.
Một thanh âm đầy vẻ bất lực vang lên: “Chậm một chút, gấp cái gì? em như thế nào lại ngốc như vậy? tiểu thư à, em lịch sự một chút đi, đừng làm loạn nữa. em cũng đâu phải đứa trẻ lên ba...”
Thần Huống lắc đầu, ngữ khí giống như trưởng bối đang giáo huấn một đứa trẻ con. Đông Lôi ngẩng đầu liếc mắt một cái, trong lòng rất buồn: cô loạn còn không phải bởi vì hắn...
“Bước từng bước một đi!”
Thần huống như dặn dò một đứa trẻ lên ba, đỡ cô đứng vững, dịu dàng nói:
“Đừang có ngốc như vậy, anh hai em có thể không vào mang chị dâu đi sao? có can đảm náo loạn như vậy mà còn lo Cẩn Chi không cần cô dâu sao?”
Đúng rồi, cô rốt cuộc gấp cái gì?
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nở nụ cười, cứ như vậy mà tự nhiên chậm lại bước chân, bước đi ổn định lại.
Thần Huống đi theo sau, đề phòng cô lại ngã xuống, nữ nhân mặc váy rất dễ ngã...
Lúc đó, Đông Đình Phong đã vào Được tân phòng.
Hắn theo hướng cửa sổ mà trèo vào trong làm tiểu Kì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu to, hắn không kịp nhìn gian phòng trang trí tông màu đỏ đẹp đẽ mà cầm lấy bó hoa hồng đỏ lấy tư thái vô cùng tao nhã mỉm cười, vừa nhu tình vừa chân thành đang định hướng ra ngoài xem xét chợt nghe thấy tiếng của con trai mà quay đầu lại nhìn về phía vợ yêu xinh đẹp...
@by txiuqw4