sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 335 - 336

Simy không thể không nhìn người con gái trước mặt bằng một ánh mắt khác.

Ở trong mắt của cô, Ninh Mẫn xinh đẹp, cách ăn mặc lại trẻ tuổi, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy cô là một người con gái chưa trải qua chuyện đời.

Cẩn Chi cũng không nhắc tới chuyện của Ninh Mẫn nên cô cũng không có hỏi nhiều.

Quan hệ của cô và Cẩn Chi, không thể nói là tốt, cũng không đến mức nhạt nhẽo.

Những năm gần đây, mặc dù cô và hắn có chút xa cách, nhưng ở phương diện làm ăn, cô cũng nhờ dính ánh sáng của hắn, hắn âm thầm giói thiệu không ít sinh ý cho cô, việc này, cô vẫn biết rõ. Bởi vậy, trong cuộc sống hàng ngày, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một hai lần. Nếu không cô cũng không phá lệ mà đi trang điểm.

Hôm nay, cô lại biết thêm một chút về cô em dâu này, xem ra, hình như em dâu của cô không giống như vẻ ngoài như nhược mềm yếu như vậy.

Chẳng qua em dâu nói tới “Giết người phóng hỏa”, có chút khoa trương nha.

Nhưng một người phụ nữ có thể một mình nuôi dưỡng một đứa bé lớn lên đáng yêu như vậy, tính tình lại tốt, tính cách sáng sủa, thật sự rất khó.

Nếu là cô, chỉ sợ cô không có cách dạy con xuất sắc như vậy đâu.

Lúc cô còn trẻ, cá tính quá mạnh mẽ, quá phản nghịch..

Ô Phương cũng nhìn cô thật lâu, bị câu “Giết người phóng hỏa” kia của cô, kinh ngạc một chút, thấy thế nào cũng cảm thấy cô đang nói giỡn.

Người bình thường làm sao có thể “Giết người phóng hỏa”. sớm đã bị bắt rồi.

Nhưng cô là quân nhân, câu này, .. có chút không thực tế..

“Chị biết mà, yên tâm, chị không phải loại người chịu ủy khuất đâu! Cám ơn.”

Simy nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn, gom những bộ quần áo không thể mặc được nữa bỏ vào một cái túi thật to.

Mỗi một bộ cô nhặt lên, đều nhìn thật lâu, những bộ quần áo này, hơn phân nữa là do chính tay cô tự làm ra, giống như đứa con của mình vậy, trơ mắt nhìn nó bị giày xéo, sao có thể không đau chứ?

Ninh Mẫn lặng lẳng nhìn, không hiểu chị ấy đang chịu đựng cái gì?

Những người kia, chắc chắn có lai lịch không nhỏ.

Cô không có hỏi lại, chẳng qua là giúp đỡ nhặt lên.

Simy không cho, nói cô mang thai, đứng bên cạnh đợi là được rồi.

Ninh Mẫn lắc đầu: Em chỉ là mang thai. Đứng xem em như thủy tinh dễ vỡ, đụng một cái là tan nát. Bây giờ em tốt lắm..

Simy khẽ cười: Em chính là một bảo bối phiền phức. Chị phải thay Cẩn Chi nhìn em thật kỹ. Nếu em có chút sơ suất, chị biết ăn nói thế nào với Cẩn Chi.

Ninh Mẫn vừa nghe, bắt đắt dĩ thở dài, vẫn cố ý giúp đỡ một vài chuyện nhỏ.

Simy thấy cô như vậy, thì biết cô là một người có chủ kiến, cũng không kiên trì nữa.

Dọn dẹp không sai biệt lắm, thì cửa ra vào có xe rác dừng lại, Simy kêu nhân viên cửa hàng mang mấy thứ đó ra ngoài ném hết.

Xe rác lái đi, Simy đang muốn về tiệm, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen óng ánh dừng lại.

Ninh Mẫn đi tới trước cửa kính, nhìn xem, nghe được bên ngoài có người kêu “Lạc Hòa” Simy xoay người lại, lẳng lặng nhìn.

Một người con gái ưunhã từ trên xe bước xuống, khoảng hai mươi tuổi, có hai vệ sĩ đi theo phía sau.

Ánh mắt người con gái đó vô cùng lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm cô ấy, sau đó, từng bước đến gần, trong mắt lộ vẻ châm chọc, giọng nói bén nhọn vang lên:

“Nhìn xem, tôi thấy ai này? Một con chó nhà có tang, không dấu đuôi trốn đi, vậy mà còn dám chạy tới trước mặt lăn lộn.. Cô coi như có lăn lộn, cũng nên lăn xa một chút, Đông Ngải không phải là nơi cô nên trở về?”

Ninh Mẫn nhíu mày, hiển nhiên, người ta tới quậy mà.

“Qủa nhiên, là do cô kêu người ta làm.”

Giọng nói Simy đầy khẳng định, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng khí thế cũng không yếu hơn ai.

Simy hoàn toàn khác với Đông Lôi, Đông Lôi được nuông chiều mà mang theo ngay thẳng, đương nhiên, Simy cũng đã trải qua cái tuổi ngay thẳng đó, một người con gái đã trải qua hôn nhân, sao có thể giống một cô gái chưa lập gia đình, cuộc sống tràn đầy ảo tưởng, ánh mắt nhìn thực tế, cân nhắc mọi chuyện càng thêm lý trí, chu toàn hơn.

“Phải!”

Người con gái kia tự nhiên rất hào phóng mà thừa nhận: “Sau này, miễn là nơi cô xuất hiện, tôi đều cho người nện nó tan nát...”

Giọng nói rất ác độc.

“Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

Vẻ mặt Simy bình tĩnh, không chút e sợ.

“Cô cứ thử xem, ai chơi ai còn chưa biết!”

Cô gái kia không cho là đúng, nhướng mày, ánh mắt hung ác:

“Phá hủy lớn rồi còn muốn phá hủy nhỏ hả? Không có cửa đâu.”

Giơ tay lên, một bạt tay liền rơi xuống:

“Cô, người đàn bà dâm phụ, cô không nên sống trên đời này.”

Cái tát này, nghiến răng nghiến lợi.

Tách tách!

Có người chụp được một màn này.

Ninh Mẫn vốn là muốn chụp khuôn mặt cô gái kia để đi điều tra lai lịch không nghĩ lại chụp được một màn hành hung người này.

Vệ sĩ bên người cô gái kia, mắt sắc vô cùng, lập tức đi tới, lạnh lùng giơ tay muốn đoạt:

“Đừng xen vào chuyện của người khác.”

Anh vệ sĩ này, không thể nói là hung ác, chẳng qua, hẳn là được huấn luyện nghiêm chỉnh là một nhân viên chuyên nghiệp, vô cùng có khí thế.

Người bình thường, gặp chuyện như vậy, sẽ đưa điện thoại ra ngay rồi.

Ô Phương ở bên cạnh nhìn thấy, đang muốn can thiệp, sợ anh ta gây bất lợi cho Đông thiếu phu nhân.

Ninh Mẫn lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo cô đừng nhúc nhích, khóe môi giơ cao, lách qua, giọng nói miễn cưỡng:

“Người đẹp này, cô trên đường hành hung người ta, kiêu ngạo như vậy, ba của cô là Lý Cương hả? Coi như ba cô là Lý Cương, nếu tôi đưa ảnh chụp này cho giới truyền thông, là Lý Cương, thì cũng thành chuột chạy qua đường thôi..”

Sắc mặt cô ta khẽ biến một chút, nhìn xung quang không thấy ai ở gần, đưa tay muốn cướp.

Ninh Mẫn co rụt tay lại, cô ta không có cướp được, suýt nữa trượt chân.

“Mặc kệ cô là ai, không có chuyện gì thì đừng đụng vô vòng nước đục này.”

Sắc mặt cô ta trắng bệch, tay nắm thành quyền, quay đầu hét lên một tiếng.

“Cô đánh người rồi còn dám la làng nữa hả? vòng nước đục này tôi xác định là đụng nó rồi.Hôm nay nếu cô không cho Thì tiểu thư đánh lại, muốn đi, hừ, .. chỉ sợ không dễ như vậy đâu..”

Mặt Ninh Mẫn trầm xuống.

Đột nhiên Ô Phương phát hiện, Đông thái bây giờ, cả người tuôn ra hàn khí khiến người ta sợ hãi, ánh mắt lạnh như bang khiến người ta không dám nhìn, cùng với sự ôn hòa lúc trước, quả thực cứ như hai người

Cô gái kia lại không sợ, gắt giọng lên:

“Bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác! Có gan cô đăng lên mạng đi...”

Cô ta quay người, nói với một vệ sĩ, sau đó lại lạnh giọng trách mắng Simy: “Đừng tưởng rằng trèo lên được mấy phu nhân có tiền thì cảm thấy có chỗ dựa cho cô. Cô đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu hơn, nếu toàn bộ bị tung ra, tôi muốn nhìn coi cô còn mặt mũi để đứng trên đất Đông Ngải..”

Simy im lặng, chỉ người vệ sĩ kia xoay ngươi, giơ tay đoạt lấy điện thoại trên tay Ninh Mẫn.

Cô rung mình, muốn kêu em dâu tránh ra, cũng đã không kịp, một tay nắm lấy tay Ninh Mẫn, một tay ngăn cản Ô Phương.

Sau một khắc, không phải điện thoại trên tay NInh Mẫn bị đoạt mà là người đàn ông kia bị quật ngã trên mặt đất.

Một đôi giày bít trắng, giẫm lên người đàn ông, Đông thiếu phu nhân vốn nhu nhược từ trên cao nhìn xuống:

“Thật xin lỗi, tôi không thích có người động tay động chân với tôi. Sau này thấy tôi, nên cách xa một chút, có thể đi vòng thì cố gắng mà đi. Chồng của tôi nói, không thích tôi đánh nhau, vì vậy, tôi cô gắng không động thủ. Còn không đánh nhau mà bị khi dễ, chồng tôi cảm thấy tôi nên hoạt động vài cái cũng không sao?”

Simy ngây người: người em dâu này thân thủ tốt như vậy sao?

Ô Phương ngây người: Đông thái chỉ dùng một tay liền thu phục được một người đàn ông, đây cũng quá khiến cô xấu hổ rồi. Cô dùng hai tay thêm một chân mới có thể xử lý một người.

Hai vệ sĩ ngây người: Đây là tình huống gì? Sao bọn họ lại nằm trên đất rồi?

Cô gái kia hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: Thật sự không thể tin được, một màn trước mắt này: Hai vệ sĩ có thân thủ cường tráng như vậy, lại bị hai người phụ nữ trước mặt này quật ngã..

“Hoặc là xin lỗi, hay là bây giờ chúng ta tới cục cảnh sát, vừa rồi tôi đã ghi âm lại đoạn đối thoại đó rồi, tổn thất trong tiệm của Thì tiểu thư cô phải bồi thường tất cả, thật xin lỗi, hôm nay, các ngươi đừng nghĩ có thể rời đi..”

Ninh Mẫn nhàn nhạt nói mấy lời đó. Trên thực tế cũng không có ghi âm lại, chẳng qua là hù dọa bọn họ thôi.

Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, thấy khó xử, đành phải đâm lao phải theo lao rồi.

“Không được để bọn họ rời đi!”

Simy đi tới.

“Tôi chỉ nhịn cô một lần, không có lần thứ hai. Đi thôi.”

Ninh Mẫn khó hiểu, Thì Đàn (Simy) không giải thích, lắc lắc đầu, ý nói cô thả người.

Cô đành nới lỏng chân, vệ sĩ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái mới quay người bước lên xe.

Xe bánh trước mới rồi đi, phía sau đã có một chiếc siêu tốc độ chạy đến dừng ngay trước mặt bọn họ.

Ninh Mẫn nhíu mày nhìn.

Một người anh chàng khoảng hai mươi tuổi bước xuống, làn da màu lúa mạch, ánh mắt thật âm trầm.

Anh ta đứng bên cạnh xe, vốn là nhìn trước cửa hàng một chút, sau đó đi tới, bình tĩnh nhìn thoáng qua Ninh Mẫn, rồi dừng lại trên người Simy:

“Con nhỏ kia lại đến quậy hả?”

“Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao?”

Simy thản nhiên hỏi.

“Đi!”

Cậu ta nắm tay Simy, lại bị cô đẩy ra.

“Làm gì vậy, buông tay.”

“Chúng ta đi đăng ký.”

Một câu nói này khiến NInh Mẫn trừng thẳng mắt, người này không phải là em trai của Kỳ Kế sao?

Lại muốn đi đăng lý với vợ của anh trai mình.

Cái này..cái này là đang diễn tuồng gì vậy hở?

“Hồ đồ.”

Simy trách mắng một câu.

“Tại sao lại hồ đồ. Tôi muốn lấy em.”

Cậu ta rống lên:

“Bọn họ muốn tìm em kiếm chuyện, tôi lập tức khiến bọn họ chết.”

Miệng của Ninh Mẫn hung hăng giật giật.

Cậu ta thật có tính trẻ con, bây giờ mà nói, thật sự không phải người chồng lý tưởng.

Simy cười lạnh: “Vậy cậu đi tức chết bọn họ đi! Tôi không rảnh chơi với cậu..”

“Tôi rất nghiêm túc..”

Cậu ta nhấn mạnh.

Simy không muốn để ý tới cậu ta nữa, đi trở về, cậu ta lại đuổi theo, lại bị Ninh Mẫn ngăn lại.

“Tránh ra!”

“Không!”

Cậu ta nhìn cô một cái:

“Tôi biết cô, cô là vợ của Đông Đình Phong.”

“Cậu không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn thay chị Simy nói một câu.”

“Nói cái gì?”

“Cậu còn quá trẻ, không thíc hợp với chị Simy, phiền cậu đừng tới quấn lấy chị ấy nữa.”

Lông mày cậu ta lập tức nhíu lại.

“Vẻ mặt xa cách khi bị tôi nói vậy. Tàn nhẫn là ấn tượng đầu tiên tôi cảm nhận được từ cậu, trên thực tế, tôi cũng không phản đối chị em yêu nhau, nhưng một người như cậu vậy, chỉ mang đến rắc rối cho chị ấy.”

Vẻ mặt cậu ta không phục, hừ một tiếng, nhưng không có cãi lại, trực tiếp lách qua, đuổi theo, đáng tiếc lại bị Ninh Mẫn ngăn cản:

“Đứng lại. Là một người đàn ông, phải có phong độ..”

Cuối cùng cậu ta cũng bị chọc giận, nổi điên rồi.

“Cút.. chuyện của tôi, khi nào thì đến phiên cô đi quản hả?”

Ninh Mẫn lẳng lặng nhìn cậu ta:

“Simy là chị họ của Cẩn Chi thì cũng là chị của tôi.”

“Tôi rất chân thành với Simy..”

Cậu ta cắn răng cho thấy thái độ.

“Ngừng, một lúc thì xa cách với tôi, một lúc thì chăm chú đi hỏi vấn đề của chị Simy, sao cậu cứ tìm rắc rối dán lên người chị ấy không vậy, cậu rảnh thì đi mà lo cho khổng tước, ..nói chung là nhà cậu đó. Chớ đừng có nói suông, bây giờ cậu đừng kéo chị ấy vào mấy cái phiền toái mà chị ấy không muốn tham gia có được khoog? Đừng tổn thương chị ấy, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, như vậy đó là phương thức tốt nhất cho người cậu yêu..”

Lời vừa nói xong, rốt cuộc cậu ta cũng im lặng.

Cậu ta không biết nói gì, không biết cãi lại làm sao, chỉ có thể nhìn về phía Simy đang ở trước cửa hàng cho đến khi không còn bóng người, mới dời tầm mắt qua, không có nổi giận, mà là nỏ nụ cười, trong mắt có chút hưng phấn.

“Đúng vậy, trách không được Đông Đình Phong vừa gặp đã yêu cô. Có điều tôi cũng sẽ không buông tay..”

Nói xong rời đi.

Ninh Mẫn nhíu mà, thật kỳ lạ, sao cậu ta lại để ý Simy tới vậy/

Lúc này, Ô phương đã đi tới, hai tay ôm ngực, đưa mắt nhìn chiế c xe sieu tốc độ chạy đi, nói:

“Một quyền khi đó, cậu sử dụng rất đẹp nha! Nguyên lai Đông thái tập võ thái cực.

Ô Phương ngây ngô cười..

Má ơi. Đến cuối cùng là cô bảo vệ cho ai đây.

Niinh Mẫn cười cười đi vào trong liền thấy Simy ngồi trong một gốc yên tĩnh, đắm chìm trong ánh nắng ban mai.

Cô đi tới: “Muốn nghe chuyện xưa không.

“Được, bây giờ em rất rảnh.”

“Ngồi đi!”

Ninh Mẫn ngồi bên cạnh cô ấy.

Simy nhắm mắt, giống như đang nhớ người yêu, giống nhu...

Ninh Mẫn cũng không sốt ruột, lẳng lặng thưởng thức hoa trà, tâm tình từng chút từng chút an tĩnh lại..

“Chị gả cho một người, anh ta họ Kỳ, tên có một chữ Kế. Gặp được Kỳ Kế là lúc chị mười tám tuổi.. khi đó, tính cách của chị quái gỡ, thấy người nào cũng có địch ý với họ. lúc chị gặp được anh ta, rất chán ghét anh..Đối với chị mà nói, người đàn ông lớn hơn chị bảy tuổi, giống như một người chú..

Simy bắt đầu nhỏ nhẹ nói...

Từ lúc rời nhà đi, tâm tình Ninh Mẫn nặng trĩu, tựa như có tảng đá lớn đè trong ngực.

Ai cũng nói, trên đời này hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mà bất hạnh thì chỉ có rơi xuống mình.

Đôi khi số phận thật là ảm đạm.

sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cô hỏi: “Có chuyện gì cần tôi và Cẩn chi giúp không?”

Nghe vậy, Đàn Tịnh chỉ lắc đầu:

“Không cần, tôi đã nợ Cẩn chi quá nhiều ơn huệ, anh ấy luôn luôn âm thầm giúp đỡ tôi.”

“Không nghĩ tới tái hôn sao?”

“Còn chưa gặp được người thích hợp.” cô thản nhiên nói.

Buổi tối, Ninh Mẫn ở Đông viên, ăn xong bữa tối rồi cùng chơii với hai đứa nhỏ một lúc mà bắt đầu ngẩn người suy nghĩ, cảm thấy mình vô cùng may mắn, có thể nhiều năm sau mà gặp lại Cẩn Chi, hiểu nhau rồi yêu nhau.

Vì thế mà nhớ nhau sâu nặng như vậy.

Cô không kìm lòng được liền gọi điện thoại cho chồng, chưa được bao lâu đã có người bắt máy.

Cô dịu dàng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Xã giao thôi!” Đông Đình Phong nói:

“Em thì sao?”

“Hạnh phúc hơn anh, rảnh hơn anh, đang ngồi suy nghĩ sự đời.”cô mỉm cười

Hắn nở nụ cười, gần đây hắn rất ít khi cười, dường như là không.

Bây giờ cô gọi điện cho hắn đã làm tâm trạng hắn hoàn toàn thay đổi.

Mọi người thấy hắn vô cùng dịu dàng.

“Oh! suy nghĩ cái gì?”

“Em đã có một quyết định rất sáng suốt!”

“Em có thể nói rõ một chút không?”

“Gả cho anh thật tốt!”

Trong giọng nói của hắn, ý cười ngày càng sâu đậm:

“Vợ à, em nói như vậy chính là muốn anh lập tức bay về với em sao?”

Cô lăn lộn ở trên giường, cắn môi cười ngây ngô, suy nghĩ lại thì thấy không có khả năng này. cuối cùng cảm thấy cho duf chiếm bao nhiêu phần trăm tỉ lệ thì cũng, không nên xảy ra, hắn khỏe mạnh, là điều kiện trước tiên để cô thấy hạnh phúc rồi.

“Ngoan ngoãn làm xong việc của anh đi! xong rồi thì mau đi ngủ sớm một chút. trong mơ có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau sẽ không phiền lụy!”

“Em gọi điện thoại cho anh, làm anh không kiềm chế được! muốn đem em ôm vào trong lòng, thật sự lại muốn hôn một cái, muốn...”

“Đi!.”

Người này lại muốn trêu cô. “Không đi!”

Hắn cười: “Hôm nay còn chưa nói cho em câu kia!”

“Nói cái gì?”

“Rất nhớ em!”

Ba chữ này ngập tràn nỗi nhớ mong.

Cô bị hắn dỗ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, hai mắt cong lên sáng như trăng rằm, ánh đèn giường mờ ảo chiếu vào thật xinh đẹp vô cùng, miệng lại nghiêm trang nói:

“Em rất bận, không rảnh để nhớ anh!”

Hắn lại cười.

Mặt cô xấu hổ ửng hồng, nếu không bất ngờ cô làm sao có thể gọi cuộc điện thoại này.

Aiz... Ninh Mẫn ơi Ninh Mẫn, ngươi thật sự là hư hỏng mà.

Hai người cũng không nói chuyện trong bao lâu, Đông Đình Phong đã cúp máy.

Thực ra như theo lời hắn nói thì đối tượng cùng hắn xã giao là Cố Tịnh, lúc nãy vừa vặn Cố Tịnh có đi vệ sinh, hay là mượn cớ đi kiểm tra lời nói lúc trước của hắn cũng nên.

Khi Cố tịnh trở về, Đông Đình Phong đang nói câu: “Nhớ kĩ, nhất định phải nhớ đến anh...”

Thanh âm rất nhẹ nhưng Cố Tịnh vẫn nghe được.

“Quả nhiên là vợ anh, thật là dính nhau như keo sơn!”

Chậm rãi ngồi xuống, Cố Tĩnh đánh giá bằng một ánh mắt thâm sâu, đem ly rượu đỏ ki uống một hơi cạn sạch, đưa tay lên nhẹ nhàng lau miệng, như có như không để ý nói một câu:

“Lần này đến Quỳnh Thành, như thế nào lại không mang vợ đi cùng, giới thiệu cho mọi người biết một chút về vợ của Đông đại thiếu, chính là đội trưởng đội Liệt Phong tiếng tăm lẫy lừng mới đúng... chuyện này có khi lại giúp Đông đại thiếu gia tăng nhân khí...”

Đông Đình Phong không đáp lời, chỉ cười nhạt dùng khăn ướt lau mồ hôi trong lòng bàn tay, không đáp mà hỏi:

“Nghĩ sao?”

ánh mắt Cố Tịnh lóe lên một chút, cũng để lộ ra một nụ cười mê người, trong mắt nhìn Đông Đình Phong, biểu hiện này là một lạoi gian manh xảo trá đã lão luyện:

“Như thế nào nhắc đến Đông thiếu phu nhân lại tránh né?”

“Hiện tại chuyện chúng ta cần bàn không phải việc tư.”

Đông Đình Phong dựa vào ghế, tư thế ngồi có vẻ vô cùng tức giận: “Ta cảm thấy Cố tiên sinh dù sao đi nữ acunxg muốn nói tói chuyện khác.”

Cố Tịnh cười, dường như cũng không định buông tha cái đề tài kia, nagy sau đó nói:

“Đông Đình Phong, loại người có dã tânm lớn như anh muốn làm chuyện đại sự, thật sự không nên động tình với phụ nữ. một khi đàn bà đã chết tâm với đàn ông, chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp lớn...”

“Những lời này của ông tuyệt đối không đúng rồi!”

“Như thê snafo lại không đúng?”

“Là người, ai cũng sẽ có mối uy hiếp khác nhau. ông cũng vậy thôi.”

Đông Đình Phong lãnh đạm nói: “Nếu không, ta và ông cũng sẽ không ngồi ở chỗ này xã giao với nhau. Quý Như Tịch chưa bao giờ là người có thể tùy tiện đù a giỡn trong lòng bàn tay?”

Nhắc tới Qý Như Tịch, sắc mặt Cố Tịnh nhất thời trầm xuống, lúc này đây, hắn gặp khó khăn như vậy cũng là do một tay Quý Như tịch sắp đặt, nghĩ vậy, hắnbuồn bực nói không nên lời. nhưng mà, hắn chưa bao giờ là người thiếu kiên nhẫn đến vậy, lập tức liền cười rạng rỡ, nhưng ý cười lại đặc biết có ý tứ sâu xa:

“Đông Đình Phong, Đông gia các người và Mạc gia có tình cảm nồng hậu, lần này kết hôn, Đông gia lại không chịu mời Mạc gia đến dự hôn lễ? như thế nào, sợ con dâu biết Đông gia và Mạc gia có quan hệ sao?”

Đông Đình Phong khẽ nhíu mày, bình tĩnh nói tiếp:

“”Làm ăn trên thương trường có qua lại với nhau là chuyện rất bình thường.”

“Bình thường?”

Cố Tĩnh rốt một ly rượu đỏ, xuyên qua chất lỏng hồng hồng xem xét khuôn mặt bình tĩnh của đối phương, dáng vẻ tươi cười ngày càng không có ý tốt:

“Anh sản xuất ra súng ống đạn dược bản rẻ cho Mạc gia, Mạc gia lại dùng số vũ khí đó tổ chức đảo chính, sau đó Mạc thần Chi dùng vũ khí đó giết chết quân đội tinh nhuệ trong tổ Liệt Phong, anh nói chuyện lớn như vậy nếu Ninh Mẫn biết có thể hay không còn có thể cảm thấy đó chỉ là một cuộc giao dịch kinh doanh đơn giản? sở dĩ Mạc gai có thể thuận lợi đạt được chính quyề Trúc Quốc, anh cũng đóng góp không ít công sức trong đó, Đông Đình Phong, việc này bị Ninh Mẫn biết cũng chẳng hay ho gì... nếu chuyện này vỡ ra, hậu quả như thế nào anh không có nghĩ tới?”

Đông Đình Phong trầm mặc một chút, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng sóng lớntrong lòng cũng đã cuộc trào mãnh liệt.

Thời gian gần đây củaắn, thật ngọt ngào như mật, vợ yêu dịu dàng, làm cho hắn mê muội, gia đình ấm áp làm cho hắn bị mê hoặc, hắn cũng rất muốn sống như này thật không muốn đi ra khỏi con đường này.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn tới Quỳnh Thành.

Có lẽ là đúng với câu nói kia, lòng tham của con ngừoi là vô hạn, vĩnh viễn không thể thỏa mãn.

Ông ta cũng vậy. có vợ yêu xinh đẹp duyên dáng, còn muốn sự nghiệp phát triển phồn vinh.

Trên thực tế, đối với quyền lực hắn cũng không muốn lắm nhưng cuối cùng, hắn vẫn là bước vào đây.

“Nếu ông muốn nói với vợ tôi, xin cứ việc... chúng ta có thể kiểm tra một chút, vợ ta tin ông vô căn cứ hay là tin tưởng người chồng yêu quý ta đây luôn yêu thương bảo vệ cô ấy. Cơ hội chỉ có một lần nếu bỏ lỡ, chờ đợi ông sẽ là tai ương của chốn ngục tù... có lẽ tòa án quân sự cuối cùng sẽ quyết định xử tử hình ông...”

Đông Đình Phong xoa cằm, vẻ mặt bình tĩnh, hắn tin ông không nên mạo hiểm.

sắc mặt Cố Tịnh khó coi lên đến cực điểm, nói thật Đông Đình Phong không thể xác định hắn có thể hay không vì quyền lợi mà liều lĩnh đối mặt với sự cám dỗ to lớn này. nhưng mà bất luận kẻ nào cũng không thể không quan tâm.

Có một số việc, thử sẽ không thể bắt đầu lại.

“Được, thành giao!” (giao dịch thành công)

Cố Tịnh cắn răng nói ra hai chữ.

Cũng không ngoài ý muốn của Đông Đình Phong, hắn nâng ly: “Đây quả là quyết định sáng suốt.”

9 rưỡi tối, Đông Đình Phong rời đi, ngồi trên xe, hắn nhắm mắt trầm tư bên trong xe yên lặng rất lâu. Trần Tụy lái xe.

“Cố Tịnh là một lão hồ ly. giũ lại sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”Trần Tụy nhắc nhở.

“Tạm thời chỉ có thể như vậy, muốn làm Cố Tịnh suy sụp phải làm cho Cố gia gục xuống. nhưng Cố gia có Cố Chấn trấn thủ trong thời gian ngắn sẽ không hạ gục được, cho dù chúng ta dốc hết tinh thần vạch trần chuyện xấu hắn đã làm trong mấy chục năm qua cũng chưa chắc đã thắng được. năm trước, hắn còn từng phái người đi ám sát Lý Hưởng, hai tội này nhiều nhất cũng chỉ là Cố gia mất đi một cánh tay. nếu chọc tức hắn, hắn cũng có thể cắn ngược lại một cái, A Ninh hiện tại cũng có cái sai... ta tuyệt đối không thể mạo hiểm...”

Hắn thở ra một hơi, vợ hắn và Mạc gia có thù sâu đậm. mà quan hệ giữ Mạc gia và Đông gia quả thực cũng không bình thường như lời Cố Tịnh nói.

Tầng quan hệ này, vẫn mờ mịt tồn tại, nếu làm sáng tỏ, Ninh Mẫn sẽ có phản ứng như thế nào, hắn không thể biết trước được.

so với sự nghiệp và đất nước, hắn càng quan tâm vợ mình hơn.

Cho nên, khi làm chuyện này, hắn phải cẩn thận rất nhiều lần.

qua một thời gian, chờ cho chuyện này không còn là mói lo ngại nữa thì hắn sẽ làm sáng tỏ đánh một phát vào chỗ hiểm chủa đối phương khiến bọn họ không thể trở mình.

Về phần hiện nay, hắn phải duy trì tốt tinh trạng bây giờ.

Trước mắt chuyện hắn quan tâm là phải làm cho hai vợ chồng tin một lòng tin tưởng lẫn nhau thì hắn mới không phải phân tâm ứng phó một lúc hai chuyện.

“Hiện tại đi đâu?”

“Đến Cổ Vân lầu!”

“Quay lại!” hắn hạ lệnh.

“Đi nơi nào?”

“Đi gặp hắn!”

Đông Đình Phong nặng nề nói ra ba chữ, trong đầu hiện lên một gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ, trái tim cũng vì thế mà đau đớn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx