sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 343 - 344

Cánh cửa đột nhiên mở ra, có người xông vào.

“A Ninh!”

Là vẻ mặt vội vã của Đông Đình Phong.

Ninh Mẫn Mẫn quay đầu nhìn, sắc mặt có phần trắng bệch, hai tay nắm chặt quần áo, hít sâu một hơi:

“Anh tới đúng lúc... An Na... Đã chết! Cô ấy chết... Rồi...”

Đông Đình Phong tiến lên, lấy tay sờ thử động mạch, rồi rút tay lại, nhường lại vị trí ấy cho bác sĩ, ngược lại ôm lấy Ninh Mẫn Mẫn, hôn lên đỉnh đầu của cô:

“Đi, chúng ta về nhà! Chuyện ở nơi này, sẽ có người xử lý...”

Anh kéo cô đi ra ngoài.

Đối với anh mà nói, trừ cô ra, mọi phụ nữ khác đều đã không quan trọng.

Cúc Hoa cũng đi vào, nhìn thấy bác sĩ đang kiểm tra, sau cùng nhìn về phía bà lắc đầu.

Người bà lảo đảo một lúc, một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra.

“Mẹ!”

Đông Đình Phong nhìn thấy mẹ mình như vậy, đành phải buông Ninh Mẫn Mẫn ra, chạy lại nhẹ giọng an ủi một câu:

“Mẹ đừng buồn!”

Ninh Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn thấy bác sĩ đã dùng một tấm vải trắng phủ lên người An Na.

Một người, vội vàng như vậy để kết thúc một cuộc đời.

“Cẩn Chi, con đưa A Ninh về nhà trước đi... Mẹ muốn đưa con bé này một đoạn đường...”

Cúc Hoa nói rất nhỏ, vẻ mặt đau thương.

“Vâng... Nhưng mẹ phải hứa với con, nhất định không nên quá đau buồn!”

“Uh`m... Chờ một chút...”

Cúc Hoa lại đột nhiên gọi anh lại, vẻ mặt rất phức tạp liếc nhìn Ninh Mẫn Mẫn một cái, mới nói:

“Việc này vốn không nên nói vào lúc này, nhưng mẹ không thể không hỏi: Đứa bé kia...”

Đông Đình Phong biết mẹ muốn nói gì, lập tức cắt ngang nói:

“Mẹ, con sẽ cố gắng cứu đứa bé. Nhưng có một việc, con phải nói rõ với mẹ...”

Cúc Hoa im lặng nghe.

Đông Đình Phong xoay người đem Ninh Mẫn Mẫn kéo lại, nghiêm túc tuyên bố:

“Đứa bé kia không phải là con của con.”

Cúc Hoa lại hỏi:

“Nhưng Anna...”

“Bọn họ nghĩ lấy được tinh trùng của con, nhưng trên thực tế, không phải! Tinh trùng kia, là của người khác...”

Ninh Mẫn Mẫn nghe lời này ngẩn ra, hỏi:

“Anh làm sao cho rằng như vậy?”

“Khi đó, thực sự có kiểm tra tinh trùng. Chỉ là sau khi nộp hồ sơ, họ vô tình làm đổ hết. Sau đó, có người gọi điện thoại bảo anh qua lấy lại mẫu, nhưng anh không đi. Từ đó tới nay, bọn hắn làm sao có thể có tinh trùng đông lạnh, mà lại nói là có thai được...”

Tòa nhà Hoàng gia 2.

Đó là nơi ở của vợ chồng Thủ tướng.

Hiện tại là 13h30, bình thường thời gian này, Thủ tướng đang làm việc, nhưng hôm nay, không giống như mọi ngày, Thủ tướng vẫn ở nhà. Ai cũng không dám quấy rầy.

Hôm nay khi trở về, sắc mặt Thủ tướng rất u ám, phu nhânThủ tướng cũng vậy, nhân viên đều thấy rõ đôi vợ chồng này có chuyện.

Tại thời điểm này, cửa phòng khách đóng chặt.

Trong phòng, có mùi trà hoa cúc bay ra.

Ninh Mẫn Mẫn ngồi ôm gối, vẻ mặt vô hồn. Đông Đình Phong đang gọi điện thoại, chỉ đạo công việc, giọng nói rất nghiêm túc, gần nửa năm tham gia chính trị, lời nói của anh càng ngày càng uy lực hơn.

Mười phút sau, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vịn chặt vai cô, tựa vào người mình, cũng không nói câu gì, cứ ôm như vậy.

“Cuối cùng vẫn không chịu nói chuyện với anh sao?”

Ninh Mẫn Mẫn đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói:

“Em còn tưởng rằng anh nhất định chiến tranh lạnh với em tới cùng a?”

“Anh chỉ là muốn để cho em suy nghĩ một chút, chuyện đến nước này, em xem em làm đúng hay sai...”

Anh nhíu mày, véo cằm của cô:

“Chưa nói rõ với anh, tự tiện hành động

Nếu anh không đúng lúc theo sau, em nghĩ về hậu quả tối hôm đó chưa? A Ninh, về sau làm việc, đừng bốc đồng như thế có được hay không? Anh biết em luôn luôn quyết đoán, nhiều ý tưởng nhưng bây giờ em là vợ anh, trước khi làm việc gì nên bàn với anh một chút, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cùng làm cùng chịu, em nói có phải hay không? Sau khi xác định không có bất cứ nguy hiểm gì, chúng ta sẽ thực hiện nó, một mình làm có cố chấp quá không...”

Thái độ của anh rất chân thực, nói lời rất có đạo lý.

“Thực xin lỗi!”

Cô thở dài một tiếng, một phần áy náy, tựa đầu vào vai anh:

“Em nghĩ chắc chắn không có việc gì.”

Đông Đình Phong sắc mặt lại trầm xuống: “Em vẫn lại là không thừa nhận mình rất liều lĩnh...”

Anh đứng lên, tức giận.

“Em có lý do!”

Ninh Mẫn Mẫn cũng không chịu xoa dịu cảm xúc tức giận của chồng, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó:

“Bọn họ không hề có ý định giết em!

“Lý do thứ nhất, bọn hắn chọn đúng thời điểm anh về nhà ăn tối để gọi điện thoại, đơn giản là muốn để cho ta có phương án tự bảo vệ mình.

“Lý do thứ hai, tay súng bắn tỉa kia không có bắn, sau đó cũng không tìm mọi cơ hội để tiêu diệt mục tiêu, cho thấy bọn họ không có ý định giết em. Và khi bắn, bọn họ cũng không bắn chết ngay An Na, người này tuyệt đối phải là người có kỹ thuật, đó là do cố ý thả người.

“Lý do thứ ba, sau khi tất cả chúng ta rời khỏi mới cho nổ, để khoảng thời gian đó làm gì? Lý do rất đơn giản, bọn họ cố tình để chúng ta sống, và cố tạo ra cảm giác khủng hoảng, để cho chúng ta sợ hãi...

“Dựa vào ba lý do này, thả An Na, không giết em hoặc anh, mà là đang chơi trò chơi mèo đuổi chuột.

“Người kia, không chỉ có mối thù với anh mà còn có mối thù với em...

“Em nghĩ, người này có khả năng là Mạc Thần...

“Cẩn Chi, anh có có thể nói cho em biết, Mạc Thần đã đến Đông Ngải rồi phải không? Bởi vì gần đây, em phát hiện cung Đạt Lâm được canh giữ cẩn thận hơn trước kia rất nhiều...”

Cô liếc, ánh mắt trong xanh và vẻ mặt rất nghiêm túc.

Loại nghiêm túc này, là lời nhắc nhở người đàn ông đối diện: Tôi nói chắc chắn biết tình huống cụ thể. Nếu anh dám giấu diếm, hậu quả này, anh biết rõ sẽ như thế nào rồi...

Đông Đình Phong đột nhiên không trả lời được.

Anh biết vợ của anh không phải một người dễ chọc.

Tính cẩn thận của cô không thể xem thường, cho nên, anh đã rất cẩn thận không để cho cô biết, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lại phát hiện ra.

Mí mắt anh nháy vài cái, suy nghĩ một lúc, đại não tựa như một máy tính, đang gấp rút tính toán nên nói với cô như thế nào.

Sự thực chứng minh, chỉ cần mỗi lần đối mặt với vợ anh, não của anh luôn luôn ngắn.

Sau một lúc im lặng, anh mới nói:

“Em tổng kết ra ba lý do. Hiện tại, trước tiên chúng ta nên nói về thái độ xử lý chuyện này của em đã.

“A Ninh, anh biết em có khả năng phân tích đặc biệt, nhưng bây giờ, mặc kệ em biện minh cho hành động của em như thế nào, anh đều khẳng định, tại thời điểm đó em không có suy nghĩ, tính toán chuyện sẽ phát sinh sau đó như thế nào. Em không biết tương lai sẽ xẩy ra chuyện gì nhưng em vẫn thiếu thận trọng, có bao giờ em tưởng tượng bọn chúng có thể bắt em làm con tin không, đến lúc đó em bảo anh phải làm gì?”

Ninh Mẫn Mẫn nghĩ lại. Khi đó, chỉ hỏi Đông Đình Phong có tiến hành kiểm tra tinh trùng không, đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Túy vội đi tới đưa điện thoại cho anh. Sau khi nghe điện thoại, anh liền vội vã tới phòng họp. Vốn cô còn muốn hỏi một số chuyện khác, đúng là khi đó anh không có thời gian.

Lần đó nói chuyện, không giải quyết được việc gì.

Điều quan trọng nhất là: Câu trả lời của anh, đã hoàn toàn chạm đến lòng tự tin của cô.

Lúc đó, tâm trạng cô hỗn loạn, sau khi trở lại phòng mình, điện thoại vang lên, An Na gọi tới nói địa chỉ, còn uy hiếp một câu:

“Nếu cô không đến, ngày mai tin tức sẽ cực kỳ hấp dẫn!”

Một mình sẽ đi gặp họ, cô nhất thời quyết định.

Kỳ thật cô cũng nghĩ tới hậu quả khi đi đến cuộc hẹn này nhưng nhất định phải trực tiếp đối mặt:

Đầu tiên, một nhóm người đã bắt lấy cô; Thứ hai, An Na sẽ gây bất lợi cho cô; Thứ ba, chuyện khác phát sinh...

Cô nghĩ một chút:

Bắt cô – khả năng này có thể xẩy ra, sau đó dùng cô để uy hiếp Đông Đình Phong, chuyện này rất có giá trị.

Vấn đề là ai làm chuyện này?

Hiện tại, Đông Đình Phong đã nắm toàn bộ chính quyền ở trong tay. Phe Hoắc thị hoàn toàn bộ hướng về anh; Phe Thần hệ vẫn đáng tin, một lòng ủng hộ; Còn phe Cố hệ, từ khi Đông Lôi gả cho Cố Duy, cũng đã quy về một mối.

Sở dĩ lựa chọn đi, là vì cô rất muốn xem đứng phía sau chuyện này là người nào.

Nếu nói cho Đông Đình Phong, khẳng định anh không để cho cô đi đến cuộc hẹn.

Nếu không đi đến đúng hẹn, đối với anh mà nói, hậu quả như thế nào, khó có thể đoán trước.

Cho nên, cô nghĩ mình phải mạo hiểm một lần.

Vì vậy, trước khi đi, cô đã đem theo một khẩu súng.

Đối với khả năng thứ hai: Cô nghĩ An Na, không có khả năng làm cô bị thương, nhưng cô vẫn giữ một khoảng cách an toàn.

Đối với khả năng gặp phải chuyện bất ngờ khác xảy ra: Thật sự, thời điểm đó cô không nghĩ ra được cách nào để đối phó, nhưng nếu cô quyết định đi, sẽ bình tĩnh đối mặt.

Vì phòng ngừa chuyện phát sinh không nằm trong tính toán, cô đã cố tình ở trong xe mười phút sau đó mới xuống xe, gọi cho Ô Phương một cú điện thoại, để cho Đông Đình Phong phối hợp hành động cùng mình, phong tỏa khu vực kia. Ngay cả khi mình rơi vào tay bọn chúng, bọn chúng cũng không có cơ hội thoát ra ngoài.

Mặt khác, trên ngực cô còn đính một bông hoa, thực ra ẩn bên trong là một cameras định vị loại nhỏ, vừa để quay hình ảnh lúc đó xảy ra chuyện gì, vừa để cho Đông Đình Phong nắm được vị trí cô đang ở đâu.

“Hiện tại chẳng phải là không có việc gì sao?”

Ninh Mẫn Mẫn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:

“Hiện tại, chúng ta không nên nói về hành động liều lĩnh của em có được không. Cẩn Chi có thể cho em biết sự việc lúc đó, tại sao anh lại tìm được quả bom nhanh như vậy? Có người báo cho anh phải không?”

Đông Đình Phong không trả lời.

Ninh Mẫn Mẫn nhìn sang gương mặt anh, chắc chắn cô đã đoán trúng.

“Cuối cùng là ai? Em muốn biết!”

Đông Đình Phong thấy không thể giấu diếm được nữa.

Một khi sự tò mò của cô xuất hiện, nếu không cho cô biết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, thậm chí là nói dối, kiểu gì cô cũng sẽ tìm mọi cách để tìm ra.

“Đúng là Mạc Thần!”

Câu trả lời này, Ninh Mẫn Mẫn cũng không cảm thấy bất ngờ, đúng là khi được hắn thông báo chuyện này, anh liều lĩnh xông lên lầu, nguyên nhân chủ yếu là anh sợ cô rơi vào tay người đàn ông đó.

Vẻ mặt của cô đông cứng lại.

Nhắc tới người đàn ông này, cô lại nghĩ về cái chết bi thảm của nhóm Hòa Bình, vẻ mặt vốn có phần khó coi, nó lại càng trắng lên - -

Im lặng, tâm trí của cô xuất hiện giọng nói và nụ cười các đồng đội của mình khi còn sống, cùng với cảnh trước khi chết từng chút từng chút một, khiến cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng lại, vội vả đi vào toilet, rốt cục không thể nhịn được nữa, toàn bộ nôn ra hết.

Đông Đình Phong hoảng loạn, căng thẳng nhìn cô, vừa vỗ lưng vừa chờ cô nôn xong, lấy khăn mặt cho cô rửa mặt - - khuôn mặt, sắc mặt kia thật sự rất tệ.

Một lúc sau cảm xúc của cô bình tĩnh lại, mới hỏi một câu:

“Hắn không biết bị cấm hay sao? Làm sao có thể đến Đông Ngải Quốc?”

“Việc này, em không cần quan tâm...”

Anh giúp cô đi ra ngoài và ngồi xuống.

Cô lại cố chấp lắc đầu: “Em không thể không quan tâm. Người kia là nhằm vào ta. Hắn từng hại chết năm đồng đội của em...”

Giọng nói có phần kích động, thân thể kìm lòng không được phát run lên.

Những ác mộng trong quá khứ, cô tưởng rằng đã biến mất, kết quả không đúng, nó lại vẫn quanh quẩn bên mình.

“Cẩn Chi, hắn trở mặt với anh rồi sao?”

Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi:

“Em cảm thấy hắn không chỉ có đang đùa giỡn em, giống như cố ý với anh...”

“Không có!”

Đông Đình Phong lắc đầu, trả lời rõ ràng, rõ ràng đến làm cho người ta hoài nghi.

Ninh Mẫn Mẫn quan sát vẻ mặt của anh, ánh mắt rất bình tĩnh, cô không thể nhìn thấy biểu hiện gì khác.

“Em tin anh không gạt em!”

Cô nói.

Mắt trái Đông Đình Phong nháy nháy.

“Hiện tại em không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi một chút được không? Anh đỡ em về giường, nghỉ ngơi một chút?”

Cô vẫn lại là lắc đầu, vẫn không nhúc nhích dựa vào:

“Chuyện đứa bé, anh tính xử lý như thế nào? Mặc kệ đứa bé kia có phải là con của anh không, nhất định phải cứu.”

Mà anh có thể xác định đứa bé kia không là con của anh sao?”

“Nếu là con của anh, hiện tại mẩu tin này nhất định sẽ ồn ào ở Đông Ngải Quốc! Em cảm thấy Mạc Thần sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”

Ninh Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, cảm thấy có phần đúng.

“Tóm lại, em không thể mạo hiểm nữa! Anh sẽ phái người trông chừng em, từ hôm nay trở đi, em không thể rời cung Đạt Lâm nửa bước. Anh cam đoan với em, nếu có tin tức gì mới anh nhất định sẽ nói với em, nhưng em không được can thiệp vào. Ninh Ninh- Em mang thai đã chín tháng, thân thể nặng như vậy, không giống như trước có thể đánh, có thể chạy, có thể ngã, có thể va chạm, em phải có trách nhiệm với Bảo Bảo của chúng ta.”

Một đôi tay xoa xoa bụng cô, Ninh Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn bụng của mình, thở dài một tiếng, chỉ có thể gật đầu.

“Mặt khác, còn muốn hỏi em một việc!”

Đông Đình Phong nói.

“Chuyện gì?”

“Khi An Na sắp chết đã nói chuyện gì với em, mà làm cho sắc mặt nhợt nhạt như vậy?”

Phòng bảo vệ bên trong có trang bị cameras, bên trong có chuyện, có thể rõ ràng truyền tin tức đến anh.

Ninh Mẫn Mẫn lung túng một lúc, lại lắc đầu:

“Không có gì!”

Cô không tin những lời An Na nói, tuyệt đối không đáng tin.

Ninh Mẫn không có đến nơi hẹn, Đông Đình Phong tuyết đối cũng không đồng ý để cô tới đó.

Hai người đều kiên cường như con gián vậy (*Thường thường người ta nói như Tiểu Cường đáng hoài không chết, ai đọc truyện nhiều chắc hiểu từ này)

Nếu cố chấp đối lập nhau, nếu như không ai chịu thua, cũng dễ đến cương.

Nếu bây giờ không phải Ninh Mẫn đang trong tình trạng chuyển dạ, Đông Đình Phong tuyệt đối không có biện pháp ràng buộc cô.

Mọi người đều có người trong lòng cần bảo vệ.

Hơn nữa Đông Đình Phong rất gian xảo nhờ mẹ Lăng Châu trông coi cô, bề ngoài thì nói là yêu thương, chăm sóc, trên thục tế là canh chừng cô, để cô không thể bước ra khỏi nhà.

Dưới tình huống này, Ninh Mẫn không thuận theo cũng không được.

Buổi tối, Ninh Mẫn hỏi Đông Đình Phong tình huống mới nhất, anh nói nơi hẹn không có một bóng người.

Trên thục tế điện thoại của cô cũng không nhân được bất kỳ cuộc gọi lạ nào.

Vào đêm, Ninh Mẫn nằm mơ, mơ thấy đứa nhỏ đáng thương kia, đầu và thân tách rời nhau, bị người ta băm thành thịt nát, cho chó ăn.

Từ trong mơ bừng tỉnh, trời đã sáng chưng, bên người cũng không còn bóng dáng chồng cô. Trên tủ đầu giường, điện thoại vang lên âm ĩ.

Ninh Mẫn lau mồ hôi một cái, cầm điện thoại lên, là số của Trần Tụy.

Cô nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông, cũng không phải Trần Tụy.

“Này, Đông phu nhân, Hoành Vi có chạy tới tìm cô hay không?”

Giọng nói mơ hồ lộ ra chút háo sắc.

“Anh là ai?”

Cô nhíu mày hỏi.

“Mạc Nghêu Chi!”

Cô kinh ngạc: “Sao điện thoại của tiểu Trần trên tay anh?”

“Mượn điện! Đến cùng là có hay không?”

“Không có!”

Cô bóp bóp trán, ấn huyệt thái dương, ngủ không được, có hơi nhức đầu.

Ninh Mẫn rất muốn cúp điện thoại, đối với người Mạc gia, một người cô cũng không thích, nhưng hết lần này tới lần khác, Vi Vi gả cho người đàn ông này.

Nhẫn nhịn, cô vẫn hỏi:

“Hai người làm sao vậy?”

“Năm ngày trước, cô ấy ôm con trai tôi chạy trốn!”

Mạc Nghêu Chi ngiến răng nghiến lợi, giọng nói có chút khó chịu.

Tám tháng trước, Hoành Vi sinh được một đứa con trai mập mạp, mẹ con bình an, tám cân.

“Rất tốt, mấy người Mạc gia đều có một kiểu như vậy...Lúc trước chuyện của anh và người mẫu ồn ào đến dư luận xôn xao, nên nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”

Ninh Mẫn hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, gọi vào số điện thoại mới nhất của Hoành Vi, không kết nối được.

Cô ấy có thể chạy đi đâu nhỉ?

Cô suy nghĩ một chút, đi qua đi lại vài bước, gọi điện thoại cho Simy.

Những ngày này, cô và Si my đã thành chị em tốt không có giấu gì nhau, khi nào cảm thấy buồn, hai người thường nấu cháo điện thoại, một cuộc nói chuyện chính là một hai tiếng.

Đông Đình Phong chua lè nói:

“Sao anh không thấy em có thể nói chuyện lâu với anh như vậy?”’

Cô trợn mắt nhìn anh:

“Đông đại thiếu, bây giờ là Thủ tướng rất bận rộn, em sao dám nói chuyện lâu như vậy? Bây giờ từng giây từng phút của anh đều là để làm việc tính toán đó. Có bao nhiêu người đang chờ được gặp anh kìa?”

Điện thoại vang lên một hồi mới nghe máy, truyền tới cũng không phải giọng nói của chị Simy mà là giọng nói của một người đàn ông xa lạ:

“Ai vậy?”

Giọng nói không mấy vui vẻ, giống như ăn thuốc nổ.

“Anh là ai?”

Ninh Mẫn hỏi ngược lại, cô nhớ hình như chị Simy cũng không có người bạn nam nào.

“Cô là Đông thái?”

Nói một câu, liền đoán được thân phận của cô.

Giọng nói cũng trở lại bình thường.

Cô không khỏi híp mắt.

“Phải!”

“Một lát cô hả gọi lại, bây giờ Simy không rảnh nghe điện thoại!”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Kỳ Kế!”

Ninh Mẫn lập tức nhíu mày.

Lúc này bên kia truyền tới giọng nói tức giận của Simy.

“Trả điện thoại cho tôi!”

“Anh cảm thấy nên tính sổ nợ của chúng ta trước thì hơn.”

Người đàn ông lạnh lùng nói, giọng nói lộ ra chút nguy hiểm.

“Tôi với anh, sớm đã không còn quan hệ rồi!”

“Phải không? Vì sao anh cảm thấy em thiếu nợ anh thật nhiều!”

“Tôi thiếu anh cái gì hả?”

“Một đứa con trai!”

Người đàn ông trầm thấp quăng ra bốn chữ.

Bên kia, bỗng dung im lặng, tất cả âm thanh giống như dừng lại.

Vài giây sao, người đàn ông lại nói thêm một câu:

“Tiểu Thì, em thiếu anh một đứa con trai! Em đưa con trai cho anh, món nợ này chúng ta coi như huề..”

Simy ngược lại hít một hơi lạnh:

“Cái tên điên này, muốn sinh con trai thì đi tìm vợ anh mà sinh...”

“Anh chỉ muốn em sinh! Là em thiếu nợ anh chứ không phải cô ta!”

Đối thoại này có một chút mập mờ, tiếng quát khẽ từ bên kia điện thoại truyền tới, Ninh Mẫn nghe một hồi lâu, xem ra, hai vị bên kia đang bận rộn nhiều việc, cô gọi điện thoại thật không đúng lúc.

Trái tim của cô không hiểu sao nhảy loạn vài cái, có một loại cảm giác xấu.

“Kỳ Kế, anh đang làm gì đó? Nếu anh dám khi dễ chị Simy, đừng trách tôi không khách khí..”

Cô vội nói một câu.

Cuộc nói chuyện bỗng chốc bị ngắt.

Ninh Mẫn tức giận trừng điện thoại, vội vàng gọi lại, có ai bắt máy đâu.

Chỉ cần nghĩ đến Simy đang bị chồng của cô gái kia khi dễ, trong lòng Ninh Mẫn loạn thành một đoàn. Cô một bên nghe loa, một bên đi qua đi lại, trong lòng hung hăng mắng mười tám đời nhà Kỳ Kế.

Sau N lần gọi điện thoại, trong điện thoại truyền tới một câu: Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.

Ninh Mẫn tức giận ném điện thoại lên giường, lúc này, điện thoại lại vang lên, cô vội vàng cầm lên nhìn, là Cô Hiểu gọi:

“Hiểu Hiểu, có việc gì hả?”

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Đang làm gì thế?”

Cố Hiểu có chút vội vàng.

“Ở biệt thự Lâm Đặc! Vừa mới rời giường!”

“Tốt quá, cám ơn trời đất, mấy ngày nay, ngàn vạn lần câu đừng đi ra ngoài biết không? Có nhận được điện thoại của ai, cũng không được đi ra ngoài..”

Lo lắng trong lòng NInh Mẫn không ngừng tăng lên:

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tóm lại, cậu đừng ra ngoài!”

“Có phải Mạc Thần Chi đã đến tìm cậu rồi không?”

Bên kia, Cố Hiểu ngẩn ra một chút.

“Xem ra đúng là vậy rồi!”

Ninh Mẫn khẩn trương lên: “Anh ta có tổn thương cậu và Tiểu Đan không?”

Hôm nay, Cố Hiểu và con trai ở chung một chỗ, Cố Đan cũng bắt đầu đến trường.

‘’Bây giờ mình ở Thất Cẩm Viên. Vừa rồi mình có tìm bộ trưởng Hoắc và Hoắc thiếu nói chuyện, không phải, là nói chuyện trê video, mình thấy được mấy hình ảnh kinh khủng, mấy ngày nay cậu ngàn vạn lần không nên nhìn bất cứ cái viedeo lạ nào nha, biết không?”

Ninh Mẫn im lặng suy nghĩ, rất tò mò đến cùng là cô ấy thấy gì, sao lại khẩn trương tới như vậy. Nhưng có thể tưởng tượng những thứ kia, nhất định sẽ kích thích tới cô.

“Sao bên đó âm thanh ồn ào vậy, Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu?”

“Mình trên đường tới biệt thự Lâm Đặc! Cậu chờ mình...A...”

Bên kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó không còn âm thanh nào.. nào.

Ninh Mẫn kêu vài tiếng, gọi lại, không có người nghe, làm sao bây giờ?

Cô suy nghĩ một chút, vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Khải Hàng.

Sau khi điện thoại vang lên trong chốc lác, giọng nói của HOắc Khải Hàng truyền tới bên tai:

“Mẫn Mẫn?”

Ninh Mẫn đã lâu không có gọi điện thoại cho Hoắc Khải Hàng, trong sinh hoạt, ngẫu nhiên gặp gỡ hai ba lần rồi thôi, ở bệnh viện kiểm tra, anh đi cũng với Chung Đề, khi đến bệnh viện tái khám, đều rất vội vàng, gặp được nhau, đơn giản nói vài câu, rồi đường ai nấy đi. Đã từng là người yêu củlafnhau, bây giờ đã xa cách. Bọn họ đều cố gắng lảng tránh đối phương. Dù sao đều là người có thân phận, ngộ nhỡ bị người khác thấy được, chụp mấy tấm ảnh quá mức, truyền ra, ảnh hưởng không tốt.

“Ừm!”

Cô trả lời, cảm thấy có ngàn vạn cảm khái.

“Hôm nay sao lại nghĩ đến gọi điện thoại cho anh!”

Anh nói, giọng nói có chút vui mừng.

“Em có việc!” <

“Chuyện gì?”

“Hiểu Hiểu vừa đi khỏi chỗ đó sao?”

“Vừa mới đi!”

“Cô ấy giống như đã xảy ra chuyện. Vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho em, thif kêu thảm thiết một tiếng!”

“Em đừng vội, để anh đi xem!”

“Khải Hàng!”

“Hả!”

“Hôm nay anh và bác Hoắc nghe điện thoại video của ai?”

Bên kia im lặng một hồi.

“Tại sao không nói chuyện?”

“Sao em biết chúng toio từng có điện thoại video? Hiểu Hiểu nói sao?”

“Ừm!”

“Mẫn Mẫn, anh đi tìm Hiểu Hiểu, khi về sẽ gọi điện thoại cho em...”

Anh giống như chạy ra bên ngoài, một bên hình như còn nói mấy câu với Chung Đề.

Không hiểu sao cảm giác bất an rất lớn, trong lòng Ninh Mẫn không ngừng tăng lên, cảm giác, cảm thấy đã có việc xảy ra, mà bản thân lại chẳng biết gì?”

Cô ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, sau đó rửa mặt, xuống lầu.

Thời tiết nắng ráo sáng sủa, trước mặt gió thật lạnh thoải mái, Vãn Vãn và Đông Kỳ ngồi ở trên bãi cỏ cùng chơi với hai con chó con trắng như tuyết. Vốn ở nhà là không thể nuôi chó được, nhưng hai đứa nhỏ lại rất thích, đặc biệt là Vãn Vãn, mãnh liệt yêu mếm, vì vậy còn là nuôi hai con, chẳng qua từ khi Đông phu nhân nuôi cô ở trên lầu bên kia, Ninh Mẫn bị cấm chơi đùa với chó con.

Hòa Cúc Hoa đang ngồi ở dưới dù tránh ánh nắng mặt trời, nhìn hai đứa nhỏ, rất yên tĩnh, ông nội Đông Lục Phúc ở bên kia đánh thái cực, động tác kia giống như khuôn đúc ra hình ra dạng.

Hinfh ảnh trước mắt hình ảnh, giống như bình thường yên bình mà ấm áp.

“A Ninh, ngủ đủ rồi hả?”

Haf Cúc Hoa kêu cô.

“Mẹ!”

Ninh Mẫn thấy mắt của mẹ chồng là đỏ lên, hiển nhiên đã khóc, trạng thái tinh thần thật sự không được tốt.

Đây là chuyện thường trong đời..

Bây giờ, hài cốt của An Na, tạm thời giữ lại, không có thiêu, cũng không có mở tang.

“Người chết không thể sống lại, mẹ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!”

Cô an ủi một cấu.

Hà Cúc Hoa gật đầu: “Bữa sáng đã ăn rồi sao?”

“Con ăn không hết!”

Tâm loạn.

“Vậy sao được, nhiều hay ít cũng gán ăn một chút, mẹ đi chuẩn bị cho con! Đã là người gần sinh rồi, thân thể vẫn gầy như vậy, như vậy khi sinh sao có sức mà sinh hả!”

Ninh Mẫn bất đắc dĩ, thấy Hà Cúc Hoa tự mình chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô, cô đành phải ăn hơn một chút.

Trên bàn cơm, Hà Cúc Hoa vừa vặn có điện thoại gọi đến, bà nghe, ừ vài tiếng rồi cúp máy, sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô đang ăn.

Đợi cô ăn xong, nói:

“Thật lâu không có pha trà uống, ai cũng nói pha trà có thể tu tâm dưỡng tính, mấy ngày nay tâm tình mẹ có chút khó chịu, Ninh Ninh có rãnh không, cùng mẹ nấu một bình trà để uống... Chẳng qua con không thể uống, nhưng nghe Cẩn Chi nói, con ngửi được mùi hương cũng biết trà nghệ, hôm nay, con cứ ngồi bên cạnh cho mẹ chút ý kiến, nhìn xem mẹ có thể nấu ra trà ngon hay không...”

“Mẹ là một người trong những cao thủ! Sao con có thể không biết xấu hổ mà bêu xấu?”

Ninh Mẫn nói.

“Cái gì mà cao thủ hay không cao thủ, đã lâu rồi không nấu. Cẩn Chi cũng bận rộn. Còn con nhỏ kia, gả đi Cố Gia liền quên nhà mẹ đẻ, cũng không quay về...”

Hà Cúc Hoa than nhẹ, con gái cứ như vậy vội vàng gả cho, thực sự không bỏ được. Gần đây dù sao vẫn là nhớ tới, mỗi ngày cũng có gọi điện thoại, nhưng tóm lại không phải là ở bên cạnh, thoáng cái trở nên buồn bã rất nhiều.

“Mẹ, Lôi Lôi là sớm gả chút, nhưng là con gái, sớm muộn cũng phải gả, mẹ nên thông suốt.. Vì vậy, con cảm thấy đến mẹ cũng nên gả, có một bạn, cũng sẽ không nghĩ Lôi Lôi nữa...”

Ninh Mẫn thừa cơ khuyên.

Hà Cúc Hoa cảm khái cười cười:

“Bây giờ làm gì còn tâm tình này. Chờ sau khi con sinh con rồi nhìn lại... Nếu mẹ không ở đây, ai tới chăm sóc con... Cẩn Chi bận rộn như vậy... Ừ, tốt rồi, không nói trước những chuyện này, chúng ta đi lêm lầu ngồi một chút!”

Kỳ thật Ninh Mẫn cũng không có tâm tình, cho dù lại trà nghệ hay là thưởng thức, tâm tình rất quan trọng, nhưng cô cũng Hà Cúc Hoa bởi vì Anna chết, trong lòng đau khổ, cũng chỉ có thể ở bên cạnh. Vì vậy một buổi sáng liền trôi qua.

Đến giờ ăn cơm trưa, cô lại gọi điện thoại cho Cố Hiểu, điện thoại vẫn không được, nếu không có người nghe máy, tít mấy lần sau đó, dứt khoát trực tiếp mang âm.

Lại gọi, không gọi được.

Tâm tình của cô, lần nữa khẩn trương lên.

Đây rốt cuộc là cái tình huống gì a?

Cô nôn nóng trong phòng đi tới đi lui lấy, , dù vẫn có lên nhưng không có vào, điện thoại thường thường chết máy, mà Computer, biểu hiện Internet có vấn đề, hỏi một cái, mới biết là do sửa gấp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx