Chuyện này cũng không ngoài ý muốn của ninh Mẫn: uống thuốc như vậy không ảnh hưởng tới đứa nhỏ mới là lạ.
“Ninh Mẫn!” An Na nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“ừ!” Ninh Mẫn trả lời.
An Na hít hít nước mũi: “Tôi chỉ có thể sống vài ngày nữa, hiện tại cầu xin cô và Đông Đình Phong làm một chuyện: cho nó trở về Đông gia, chữa bệnh cho nó, đem nó nuôi lớn.”
Nói xong, nước mắt từ khoé mắt lăn xuống.
“Đây là mục đích cô bảo tôi đến đây?”
“Đúng!”
Lúc sắp chết cầu xin như vậy nhất định làm rung động lòng người. nhưng ý chí của Ninh Mẫn rất sắt đá.
“Nếu tôi không đáp ứng?”
Cô vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi và Cẩn chi dựa vào cái gì lại muốn tiếp nhận một đứa nhỏ không nên xuất hiện trên đời này như vậy?”
“Nếu cô không đáp ứng, hôm nay cô cũng đừng hòng rời khỏi tòa nhà này.”
An Na tựa vào đầu giường cười cười, tự tin mười phần, bày ra một bộ dáng như thể đã thực hiện được âm mưu.
“Có chuyện tôi quên nói cho cô biết, ở trên lầu có một quả bom hẹn giờ đã được khởi động, hiện tại cô có hai lựa chọn, một đáp ứng điều kiện của tôi, báo tin cho Đông Đình Phong, sau đó quả bom sẽ bị hủy đi, hai chúng ta cùng chết ở trong này. con của cô và con của tôi trả lại cho chúng ta cùng nhau chết ở nơi này. đương nhiên còn có rất nhiều người vô tội sẽ cùng nhau chết... nếu đây là kết quả cô dự đoán, chúng ta có thể cùng thử một chút...”
Cô ta nghĩ sắc mắt Ninh Mẫn sẽ biến đổi nhưng không có, nữ nhân trước mặt ánh mắt yên tĩnh vô cùng, ngay cả mày cung không nhăn, còn thản nhiên hỏi lại một câu:
“phải không?”
Ninh Mẫn lấy một cái ghế ngồi xuống, đứng thật mệt a.
“Cô sẽ không sợ?” (nghĩ gì? Mẫn Mẫn là ai thế coi thường nhau à?)
An Na thấy thế, hỏi, có chút ngạc nhiên, nếu là cô, khẳng định cô sẽ hoảng sợ.
“Vì sao phải sợ?”
“Mỗi người đều sợ chết.” an Na nói.
“Đúng vậy!” ninh Mẫn gật đầu.
“Đối với mỗi con người, sinh mệnh là vô giá. An Na cô vì một người đàn ông không yêu cô mà hủy hoại đi chính mình, cô không thấy mình ngu ngốc có hạng sao? cô mới hai mấy tuổi đầu. còn trẻ như vậy, lại phẫu thuật thay tim thành công, vốn nên có một tiền đồ tốt, nhưng lại đem cuộc đời mình hủy hoại. nếu cô không hoài niệm, thì cô cũng không sinh đứa bé này...”
“Không có nếu...”
An Na đột nhiên lạnh lùng ngắt lời.
Một chút sau, cô mạnh mẽ ngồi dậy, môi mím chặt, hai tay chặt chẽ bám lấy tấm chăn đắp trên người, trong mắt làm ra vẻ mong đợii:
“Ninh Mẫn, hiện tại tôi cái gì cung không cần, chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ, chỉ cầu nó về sau đừng phải chịu khổ... cả đời này không gặp tai nạn là tốt rồi.”
“Được, tôi có thể đáp ứng cô!”
Ninh MẪn đột nhiên đáp ứng làm An Na ngẩn ngừoi.
Lúc này ngữ khí của Ninh Mẫn lại chuyển đổi:
“Đối với cô, cho dù có đồng ý cũng vô dụng!”
An Na bật thốt lên hỏi: “Làm sao có thể vô dụng, cô có thể thuyết phục Đông Đình Phong đồng ý.”
“Chuyện đó và chuyện Đông Đình Phong có đồng ý hay không không có liên quan đến nhau.”
An Na ngây ngốc một chút, không rõ ý tứ của cô.
“Không hiểu có phải hay không?”
Cô ta gật đầu.
“Tôi giải thích cho cô nghe!”
Ninh Mẫn nhìn chung quanh mỗi góc trong phòng, gắng tìm ra một ít dấu vết tơ nhện:
“Nếu tôi đoán đúng theo cô nói thì hôm nay sẽ có một kết quả: cô sẽ chết trong này và tôi trở thành hung thủ. ngày mai Đông Ngải Quốc sẽ xuất hiện một sự kiện: Thủ tướng bỏ tiền ra ăn chơi hoan lạc, Thủ tướng phu nhân sát hại tình nhân cũ của thủ tướng.kết quả Đông Đình Phong sẽ mang mãi một vết nhơ thậm chí còn phải từ chức đi tù.”
Nói tới đây, cô cũng tìm được một cái lỗ nhỏ, còn vẫy tay hỏi:
“Trăm phương ngàn kế như vậy tìm cách hãm hại tôi và Cẩn Chi, tôi thực sự muốn biết, hai vợ chồng ta rốt cuộc đã có ân oán gì với cô, có thể làm như vậy?”
An Na nghe vậy sắc mặt biến đổi.
Ninh Mẫn đứng lên, lấy cái ghế đập cái lỗ kia đi, xoay người kéo an Na từ trên giường xuống tựa vào cửa sổ trên vách tường.
Cơ hồ cùng thời điểm đó, có cái gì từ ngoài bắn vào, đâm thẳng vào chỗ ngồi của an Na lúc nãy.
Nếu ninh Mẫn chậm một chút thì trước mặt cô bây giờ đã là một cái xác chết, lực đạo kia cũng rất lớn, có thể bắn thủng đầu giường.
“Thấy không? cô sớm đã bị đem là một con tốt thí ( bị bỏ đi ý) bọn họ không chỉ muốn giết cô mà còn muốn giết tôi. tôi thật không rõ, cô như thế nào liền ngu xuẩn như vậy, cứ tự nhiên hợp tác với bọn họ, từng bước một làm cho sự việc phát triển đến mức này. nói cho tôi biết, đứa nhỏ đâu? tôi sẽ cho ngừoi đi cứu, nếu muộn cái cô nhìn thấy chỉ là một thi thể lạnh ngắt...”
Sự sợ hãi trong mắt an Na ngày càng lan tỏa, cô thở hổn hển. đúng vậy, cô nhìn, nếu không có Ninh Mẫn thì cô đã chết rồi.
“Sẽ không, sẽ không, chỉ cầnn ta ngoan ngoãn hợp tác tốt với bọn họ, bọn họ sẽ đối xử tốt với con ta...”
“Ngu xuẩn. cô chỉ là một con cờ trên tay bọn họ, bọn họ làm sao có thể tuân thủ giao hẹn với một quân cờ?”
Ninh Mẫn không nhịn được mắng một câu.
Sắc mặt an Na xám xịt, sự thật chính là như thế
Ninh Mẫn lắc đầu, tâm tình vô cùng trầm trọng hỏi lại:
“Bom hẹn giờ ở đâu?”
“Tôi không biết.”
“Còn bao lâu nữa sẽ nổ?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
Cô bị bức bất đắc dĩ mới đến nơi này, nhũng ngừoi đó lấy con của cô, sau đó cô chỉ có thể nghe bọn họ điều khiển, mấy ngày nay, cô vẫn nằm trên giường, làm sao biết được đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Mẫn thực đau đầu, tựa người vào tường nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nên gọi cho Đông Đình Phong. điện thoại bắt máy, cô khôngđợi cho ngừoi kia nói đã thét lên:
“Có hay không nghe rõ, An Na nói có bom hẹn giờ, lắp ở nơi nào cũng không biết, còn bao lâu nữa sẽ nổ cũng không biết, để an toàn anh mau chsong thông báo cho mọi ngừoi ở đây đi sơ tán, mặt khác em đang ở điểm 12 tòa nhà đối diện phố Lý, cso mai phục ít nhất một tay bắn tỉa, anh phái người đi điều tra đi... anh phải tìm ra bằng được tay bắn tỉa kia”
“Em có bị thương không?”
Không đợi Ninh MẪn nói xong Đông Đình Phong nén giận lên tiếng.
Nih Mẫn nhìn qua vết bắn ở đần giường trầm mặc một chút mới hạ thấp giọng nói:
“Không có em vẫn tốt, nhưng mà mau phái người qua đây, An Na không thể di chuyển thân thể cô ấy rất yếu.”
“Đợi một chút anh lập tức đến ngay.”
Đông Đình Phong lớn tiếng quát, giận dữ đi ra.
“Không em và an Na sẽ cùng nhau rời đi, có lẽ không có bom hẹn giờ, khả năng chỉ là đối phương bày binh bố trận để em sợ hãi, nếu không bọn họ cũng không để ngừoi bắn tỉa cứ như vậy...”
Hắn vội vàng ngắt điện thoại không cho cô cơ hội nói tiếp.
10 phút sau, Ô Phương và một đội đặc chiến xuất hiện ở cửa phòng.
Ô Phương nhìn thấy Ninh Mẫn đang ngồi trên sàn nhà, trong phòng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt. cô thở mạnh một hơi, không nhìnđến sự tồn tại của an Na, vỗ ngực đi qua, “ Cám ơn trời đất, không có việc gì thật tốt quá... về sau cô đừng một mình hành động, thất mạo hiểm a... nếu cô gặp chuyện không may cái mạng của tôi chắc giữ cũng không nổi mất...”
Chỉ một chút thời gian mà xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đợi khi còn cách ba bước thì An An vội vàng lảo đảo đứng dậy, lao về phía Ninh MẪn.
Ninh Mẫn đỡ thắt lưng đang muốn đứng lên thì cảm giác có ánh sang chợt lóe trước mặt, theo bản năng lùi xuống, thân mình nặng nề, ngã xuống phía sau, không có nghĩ qua lại bị vấp ngã xuống đau khong đứng dậy nổi.
An Na thuận thế tới gần, dùng con dao sắc bén kề lên cổ Ninh Mẫn, thét một tiếng chói tai:
“Ai cũng không được lại đây, các ngừoi dám tiến gần ta cắt cổ Thủ tướng phu nhân... ta muốn gặp Đông Đình Phong, các ngưoi mau gọi Đông Đình Phong đến gặp ta.”
Ô Phương ngẩn ngơ, kéo tay đặc công kia trở về “Cô đừng kích động...”
Cô biết ninh mẫn năng lực không phải hạng tầm thường là dội trưởng đội Liệt Phong, nhưng hiện tại Ninh Mẫn đang mang thai, không lâu, sẽ sinh, bây giờ, hành động chậm chạp, đó là một loại phản ứng tất nhiên. Ninh mẫn bị Anna dễ dàng bắt được, không phải là khiếp sợ, đồng thời càng lo lắng, lúc cô ấy ngã xuống trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, có thê rhay không đã bị thương?
Mà hiện tại, nàng nhất định phải làm chuyện chính là: ổn định tốt ngừoi này
“Trăm ngàn lần đừng xúc động... cô yêu cầu gì, chúng ta cũng có thể đáp ứng...”
“Ta muốn gặp đông đình phong, lập tức! Lập tức!”
Anna vô cùng kích động kêu, hai mắt đỏ đậm.
“Được được được, Thủ tướng đại nhân đang đến rồi!”
giọng nói vừa ngắt liền nghe thấy giọng của Đông Đình Phong
“Ngươi tìm ta phải không? Ta ở chỗ này!”
Một người đàn ông với khí thế bừng bừng xuất hiện trước mặt An Na.
“Buông vợ tôi ra! “
Ô Phương cùng với mấy cảnh sát đặc nhiệm lui xuống đứng bên cạnh, ánh mắt Đông Đình Phong lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào An Na, cô ta cảm thấy sợ hãi.
Những ngày qua, An Na vẫn luôn theo dõi anh qua các bảng tin.
Người đàn ông này, hiện nay là người đàn ông quyền lực nhất tại Đông Ngải Quốc, phong thái đĩnh đạc, làm việc rất dứt khoát, đạt nhiều thành tựu làm cho người dân ở Đông Ngải Quốc không thể không chấp nhận anh.Và trong khoảng thời gian ngắn này chiếm được lòng tin, sự ủng hộ của mọi người.
Mà hôm nay, sau vài tháng, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của người từng là bạn trai cũ, người cha của con cô.
Nhớ tới trước kia- những ngày tháng tốt đẹp đã qua, nước mắt cô thiếu chút nữa rơi ra.
“Em có thể buông cô ta ra, nhưng anh phải đáp ứng em một điều kiện...”
Khi nói ra câu này, giọng nói có phần sợ hãi và run rẩy.
Bởi vì trong lòng quá đau khổ.
“Cứu con trai của cô đúng không?”
Đông Đình Phong nói.
“Là con trai của chúng ta!”
Anna sửa lại, hơn nữa lại nhấn mạnh: “Đông ca ca, đó là em sinh cho anh một đứa con trai. Nó rất ngoan... Không khóc...”
Đông Đình Phong không muốn nghe cô ta kể nữa, rất nhanh gật đầu:
“Được! Chỉ cần cô buông cô ấy ra, mọi chuyện đều có thể giải quyết!”
Nhưng An Na lại nghi ngờ, một lúc sau mới hỏi:
“Như thế nào để em có thể tin được anh?”
“Tôi là người luôn luôn giữ lời, nói là làm!”
“Luôn luôn giữ lời? Nói là làm?”
An Na đau khổ nhắc lại bốn từ này, vẻ mặt tựa như ăn phải con ruồi, có phần kích động khóc, nói:
“Anh ở trước mặt em nói “Luôn luôn giữ lời”, ở trước mặt em nói “Luôn luôn giữ lời”... Đông Đình Phong, anh đã gạt em, lừa gạt em nhiều năm như vậy!”
Cô lau nước mắt, đau khổ cười. Lúc trước, cô cho rằng anh yêu cô nhưng kết quả anh chỉ là lợi dụng cô.
Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào chỉ để đánh lừa công chúng một cách ấn tượng.
Đây là điều đau đớn nhất của cô.
Đông Đình Phong nhất thời không nói được câu nào, lúc sau mới nói:
“Lỗi không thuộc về một người. Cô yêu cầu đối phương tin cô, nhưng cô cũng nên xem xét lại mình đã làm những chuyện gì. Chuyện trước kia, ai sai ai đúng, tôi không muốn bình luận. Tóm lại, hôm nay chuyện tình cảm với A Ninh, tôi không lừa cô!”
“Anh quan tâm đến người đàn bà này? Cuối cùng cô ta có cái gì tốt đẹp? Bởi vì cô ta xinh đẹp hơn em sao?”
An Na quay đầu nhìn, không phục lắm. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh kia, lại không phục: Không sợ hãi, không hoảng loạn, có rất ít người ở trong hoàn cảnh bị cưỡng ép như thế này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Ngón tay cô ta đang run lên - - cơ thể không được khỏe, có thể bắt cóc người này quả là nằm ngoài sức tưởng tượng.
Giờ khắc này, cô ta thật sự muốn phá nát khuôn mặt kia.
Thật muốn a!
“Hình dáng tốt hay xấu, xinh đẹp hay xấu xí, thật sự không tồn tại mãi.”
Đông Đình Phong nói.
“Vậy vì cái gì mà anh thích cô ta, không thích em!”
Cô kêu to.
Đông Đình Phong đang nghĩ cách để trả lời, tránh làm cô ta tức giận, anh nói:
“Tình yêu xuất phát từ trái tim, khi trái tim cảm thấy hạnh phúc, tự điều khiển nó, lý trí khó khống chế được.”
Nghe vậy, An Na ngẩn ngơ một lúc.
Đúng lúc này, từ bên ngoài Trần Túy ôm một đứa bé sơ sinh chạy vào:
“Thủ tướng, tìm thấy một đứa bé... Sắp chết... Làm sao bây giờ?”
An Na vừa nghe, lấy lại tinh thần, ngay lập tức chạy đến ôm lấy:
“Làm sao có thể sắp chết? Làm sao có thể?”
Cô ta lo lắng kêu lên.
Cuối cùng thấy rõ đứa bé kia, cô ta tức giận kêu lên, trong tay vung vung con dao sáng bóng:
“Lại gạt ta, các ngươi lại kết hợp gạt ta... Vì cái gì? Cuối cùng là vì cái gì?”
Đó cơ bản không phải là con trai của cô.
Lúc này Trần Túy nhanh chóng ôm lấy...
Nhân cơ hội này cảnh sát đặc nhiệm xông tới.
Dao trái cây bị đá rơi xuống đất, An Na bất ngờ, vội vàng cố thoát ra:
“Buông, các ngươi tất cả đều là kẻ lừa đảo! Tất cả đều là kẻ lừa đảo!”
Đông Đình Phong không để ý đến cô ta, vượt qua bên người phụ nữ giống như điên này, đi đến bên Ninh Mẫn Mẫn nâng cô lên, toàn thân cô mồ hôi đổ ra như tắm nhưng gương mặt vẫn như cũ bình tĩnh đến khó tin:
“Em không sao!”
Ninh Mẫn Mẫn nhẫn nại, nhẹ nhàng nói.
Đông đình phong sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu nhìn, thấy mắt cá chân của cô vừa đỏ vừa sưng, nhìn như rất đau đớn, quay lại nói với An Na:
“Lát nữa tôi sẽ đến tính sổ với cô!”
Giọng nói rất hung hãn.
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện bị đánh bom!
“Báo cáo, toàn bộ tòa nhà đã được sơ tán...”
Có người tiến vào báo cáo.
Đông Đình Phong gật đầu: “Để cho chuyên gia tới phá gỡ bom...” Nói xong, lạnh lùng liếc Ninh Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, đi và nói: “Tầng thượng của tòa nhà này phát hiện có bom, sức mạnh của nó có thể san bằng nơi này... 15 sau phút sẽ phát nổ... Em leo lên lưng... Chúng ta lập tức rời đi...”
Ninh Mẫn Mẫn vừa nghe, đột nhiên mồ hôi chảy ròng ròng, nắm tay anh:
“Biết có bom, anh vẫn tới đây...”
Cô không nhịn được tức giận kêu lên một câu.
“Chẳng lẽ anh bỏ mặc em sao?”
Đông Đình Phong tức giận, cắn răng nhìn chằm chằm cô và ngồi xuống:
“Ôm lấy cổ anh...”
Ninh Mẫn Mẫn mím môi, thấy chân mình bị trật khớp, sợ tự mình đi lại càng chậm, đành phải leo lên lưng anh.
Anh vòng tay ra sau ôm lấy đùi cô, liền đi ra ngoài.
Ô Phương đi trước soi đèn, Đông Đình Phong đi rất nhanh, không có thời gian nói chuyện nữa.
Ninh Mẫn Mẫn cũng không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt lấy cổ anh, trái tim hỗn loạn đập thình thịch. Đôi khi thông qua ánh sáng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, bờ môi tức giận cong lên, không thấy hạ xuống
Năm phút sau, bọn họ đã đi ra khỏi khu phố.
15 phút sau, Ninh Mẫn Mẫn ngồi trên xe nhìn xa xa, khoảng tầng mười của tòa nhà phát ra một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó ngọn lửa bùng lên, toàn bộ tòa nhà sập xuống.
Nhìn đến cảnh này, nhất thời trên trán Ninh Mẫn Mẫn mồ hôi đổ ra, không thể tưởng tượng, nếu mình ở chỗ đó lâu một chút mà không thể trốn thoát. Hiện tại, một đống hoang tàn như vậy, mình lại làm sao có giữ mạng sống đây?
20 phút sau, có người bước tới trước cửa xe:
“Báo cáo, chuyên gia gỡ bom thành công, sơ tán hết, không có thương vong!”
Đông Đình Phong xuống xe nhìn thoáng qua, nói một tiếng:
“Vất vả!”
Anh dặn dò một lúc phen, sau đó quay trở lại xe, nhàn nhạt phân phó:
“Lái xe!”
Trần Túy khởi động xe, thoáng cái chiếc xe màu đen đã hòa vào dòng xe.
Thủ tướng đại nhân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ninh Mẫn Mẫn khổ cực nếm mùi chiến tranh lạnh.
Liên tiếp ba ngày, cô và chồng không nói một câu:
Người đàn ông nhìn thấy cô, vẫn rất tức giận vì sao không thương tiếc bản thân mình, thiếu chút nữa chết oan uổng.
Ninh Mẫn Mẫn vì chuyện này rất đau khổ.
Mấy ngày nay, cô thật sự bị giam cầm rồi!
Trên thực tế là chân cô bị bong gân, không đi đâu được!
Tối hôm đó, sau khi Đông Đình Phong ôm cô về nhà, đặt cô trên giường, để cho bác sĩ xem qua chân cô, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, cũng không thèm quay đầu lại nhìn liền bỏ đi, mặc cho cô kêu lên cũng không có tác dụng.
Nhưng người này vẫn dặn dò Ô Phương, nhất định phải chăm sóc kỹ phu nhân.
Tiểu Ô gần như thiếu chút nữa muốn giơ tay thề: Lần này, tuyệt đối không đem phu nhân vứt bỏ - -
Thế này mà là phạm nhân sao?
Vì thế, cô có chút bất mãn.
Đêm đó, ban đầu là muốn đợi anh trở về, kết quả chờ lâu quá, liền ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người đang ôm cô, lại thấy được hơi ấm quen thuộc, cực kỳ thoải mái nên đã rúc vào trong lòng người kia ngủ. Sáng sớm không thấy anh ở bên cạnh, gọi điện thoại thì Trần Túy nói: Thủ tướng đang tiếp khách nước ngoài.
Cô có nhắn: sau khi tiếp khách xong nhớ bảo anh gọi điện thoại cho cô.
Đợi cả ngày, điện thoại không thấy kêu.
Buổi tối, cô chờ anh, cuối cùng cả đêm anh cũng không về nhà.
Cô đợi cho đến sáng lại gọi điện thoại, vẫn lại là Trần Túy nhận, nói Thủ tướng đang ngủ, đêm hôm qua không ngủ, phải xử lý vụ đánh bom. May mắn không thương vong. Nhưng phải di dời dân cư đi chỗ khác, nhanh chóng ổn định cuộc sống cho dân cư tòa nhà đó. Thủ tướng tự mình giải quyết việc này.
Hôm nay, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.
Lại một buổi tối, cô không đợi nữa đi ngủ sớm, thật sự là hai ngày trước lăn qua lăn lại hơi mệt.
Khi đang ngủ, trong phòng có tiếng bước chân, cô mơ hồ cảm thấy được anh đã về nhà, nhưng vì giận dỗi, cũng không có mở mắt nhìn, liền ngủ tiếp.
Đông Đình Phong ngồi ở bên giường một lúc, tắm một trận, lại ra cửa.
Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn bên gối không thấy dấu vết gì, người này lại đi làm sớm rồi...
Nhìn vào trong gương, vẻ mặt cô bực mình hờn dỗi. Mãi đến một lúc lâu sau, thấy con trai cùng con gái chơi đùa, tâm tình cô mới thoải mái hơn.
“Mẹ!”
Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy Cúc Hoa đi ra ngoài, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, liền hỏi:
“Mẹ đi đâu vậy?”
Lúc này Cúc Hoa mới thấy cô, ánh mắt chớp chớp:
“A..., có người bạn hẹn mẹ gặp mặt, trưa mẹ sẽ không về! Mẹ dặn tiểu Ô rồi, con không có việc gì nha, ở trong phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài nắng nóng, nắng cuối thu vẫn rất nóng, không tốt, nhớ chú ý thân thể...”
“Mẹ, người đi gặp An Na!”
Mặt Cúc Hoa đang tươi cười nhất thời cứng đờ.
Quả nhiên bị cô đoán trúng.
“Con cũng muốn đi.”
“Con không nên đi!”
Thấy vậy Cúc Hoa lập tức ngăn cản.
“Vì cái gì con không nên đi?”
“Chân con đang bị thương!”
“Đã đỡ nhiều rồi...”
Đó không phải là lý do.
Ninh Mẫn Mẫn nói: “Con muốn biết đứa bé kia trông như thế nào a! Hai ngày này, Cẩn Chi không chịu nói chuyện với con, điện thoại không chịu tiếp, người cũng không để cho con thấy, vì là không muốn để cho con lại quan tâm đến chuyện này...”
Cúc Hoa đành phải đi đến bên cô, nhìn khí sắc con dâu, bộ dáng thật bình tĩnh, nghĩ nghĩ, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu Ninh, Cẩn Chi cũng là muốn tốt cho con, con nghĩ, con cũng sắp đến ngày sinh, lúc này, điều cần thiết là bình tâm tĩnh dưỡng thai, chứ không phải quan tâm đến những chuyện không quan trọng này. Con mặc kệ có được hay không...”
“Sao con có thể mặc kệ? Mặc kệ như thế nào, con đã biết chuyện đến nước này. Đứa bé kia, có tìm đến hay không?”
Ninh Mẫn Mẫn hỏi một câu, tâm tình rất khó chịu.
“Con là vợ anh ấy, con có quyền biết sự thật!”
Cuối cùng, cô nhấn mạnh thêm một câu.
Cúc Hoa trầm ngâm ngồi xuống, tối hôm đó đứa nhỏ này một mình rời nhà đi gặp Anna. Khi Cẩn Chi phái người đi tìm cô, lúc đó bà mới biết Anna đã trở lại. Hai ngày qua, bà có đi gặp An Na và cô ta luôn miệng nói đứa con đích thị là của Cẩn Chi, còn dám thề với trời.
Bà nghe thấy rất bất ngờ, cảm thấy rất khó chịu: Như thế nào mà Anna lại làm chuyện hồ đồ vậy.
Đồng thời, bà cảm thấy tức giận, chỉ vì sinh đứa bé kia mà cuộc sống của An Na quá khổ sở.
“Được! Con đi cùng mẹ...”
Cúc Hoa than lên một tiếng: “Anna đang được chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện. Đứa bé kia chưa tìm thấy!”
Cho nên, tạm thời không thể làm giám định ADN.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Ninh Mẫn Mẫn nghĩ: Đối với một người vợ mà nói, không hiểu người chồng cùng người phụ nữ khác sinh con, sẽ phải chịu đựng như thế nào!
Sau nửa giờ, Ninh Mẫn Mẫn xuất hiện tại bệnh viện đệ nhất Quỳnh Thành.
Trên đường đi, Cúc Hoa nói với cô: Chức năng tim của An Na rất kém, khả năng sống không còn bao lâu nữa.
Nghe được tin tức này, cô im lặng thật lâu.
Người con gái như một bông hoa, tự mình hủy đi chính sức sống của mình.
Nếu mà cô ta lựa chọn buông bỏ, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn, lại có An thị hậu thuẫn, tương lai có thể tìm được một người đàn ông như ý, nhưng cô ta lại cực đoan đem cuộc đời mình đứng giữa ngã tư đường. Mọi người đều nhìn thấy cô ta đi vào con đường không lối thoát. Lúc cần buông tay nên buông ra...
Khi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, liền nhìn thấy bác sĩ, y tá đang rất khẩn trương, hình như phòng bệnh đã có chuyện xảy ra.
Ninh Mẫn Mẫn nắm lấy tay một y tá hỏi:
“Có chuyện gì rồi hả?”
Y tá kia nói: “Vừa rồi An tiểu thư khóc lóc muốn tìm di động của mình để gọi điện thoại, cô ấy nói không thể sống đến lúc thấy đứa bé được cứu trở về. Dù thế nào cũng muốn trước khi chết nhìn thấy con một lúc. Xin bảo vệ trả lại di động cho cô ấy, cô ấy gọi hai cuộc điện thoại, sau đó nhận được hai tấm ảnh, cũng không biết người nọ nói gì đó, cô ấy bị kích động, và ngất đi... Bây giờ còn trong phòng cấp cứu...”
Cấp cứu không có hiệu quả!
Bác sĩ nói, cô ấy không còn nhiều thời gian, hãy vào từ biệt cô ấy đi!
Cúc Hoa nghe xong, che miệng, mắt đỏ lên.
An Na tỉnh lại, thấy một người đang ngồi cạnh giường, hoảng hốt, cô cảm thấy hình như là mẹ mình, cuối cùng nhìn ra đó là Dì của cô.
Nhiều năm trước đây, Dì chăm sóc, bảo vệ cô nhưng cuối cùng, vẫn lại là vứt bỏ cô.
Giờ phút này, hai mắt Dì đẫm lệ sưng đỏ nhìn cô, cực kỳ ôn nhu, trong mắt tất cả đều là thương xót.
An Na biết mình sắp chết, bây giờ là thật muốn chết.
Cho đến giờ phút này, cô thật sự rất hối hận - - đi một con đường như vậy, kết quả là như vậy, tất cả đều do chính mình tạo ra, chẳng trách ai được.
Đáng tiếc, chuyện đến nước này, đã quá muộn rồi.
“Tiểu An, cảm thấy thế nào?”
Giọng nói ấm áp của Cúc Hoa hỏi.
Bàn tay rất đẹp đang xoa xoa mặt cô. Trước đây, cô thật sự rất yêu quý người dì này, phải nói, cô vẫn cực kỳ yêu quý bà. Chỉ là về sau...
Cô lắc đầu, cảm giác tình hình rất tệ.
Môi khô nứt nẻ, cô khát nướct, liếm liếm môi, giọng khàn khàn nói:
“Con có thể... Gặp mặt Ninh Mẫn Mẫn không?”
Giọng nói rất nhỏ, một lúc lâu Cúc Hoa mới nghe rõ, quay đầu nhìn con dâu đang ở cuối giường, không rõ vì sao An Na lại muốn gặp con bé này.
“Có một việc, nghĩ muốn cầu xin cô ấy!”
Giọng nói rất bé, lộ ra ý cầu khẩn.
“Tôi ở đây!”
Ninh Mẫn Mẫn đi tới.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!”
Ninh Mẫn Mẫn nhìn sang Cúc Hoa liền gật đầu, bà đi ra ngoài, cô chuyển tới ngồi bên giường.
“Muốn nói cái gì?”
An Na chớp chớp đôi mắt đờ đẫn, nói:
“Xin cô, cứu con tôi!”
“Chuyện này, Cẩn Chi đã làm!”
“Không!”
An Na liều mạng lắc đầu:
“Cô phải đi, nếu không bọn hắn sẽ giết thằng bé! Xin cô!”
Cô ta đau khổ nhìn, hai tay nắm chặt mép giường, cố gắng ngồi dậy:
“Chiều tối ngày mai, hắn ở Hoàng Thành Chủ Điện, nếu cô không đến, hắn sẽ giết chết đứa bé... Xin cô, xem như chúng ta đều là những người mẹ, cứu lấy thằng bé...”
“Vì cái gì mà nhất định phải là tôi?”
Cô chăm chú, hỏi.
“Không biết. Hắn chỉ nói hắn muốn gặp riêng cô, nếu cô không hiện ra, hắn sẽ giết chết con tôi...Xin cô, xin cô... Đến lúc đó, hắn sẽ gọi điện thoại cho cô...”
Cô ta ti tiện cầu xin.
Loại cầu xin này xuất phát từ tình yêu của người mẹ đối với đứa con yêu quý của mình.
Ninh Mẫn Mẫn chỉ cần nghĩ đến đứa bé kia quan hệ với chồng mình, liền cảm thấy chán ghét.
Nhưng... Cô thấy chết mà không cứu sao?
“Được!”
Ninh Mẫn Mẫn nhàn nhạt gật đầu, trong lòng rất khó chịu.
“Cảm ơn! Để cảm tạ cô, tôi nghĩ muốn tôi nên nói cho cô một bí mật... Cô đến gần đây, tôi nói cho cô... Nói cho mình cô.”
An Na chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt chảy ra.
Không biết nước mắt chảy như thế nào, Ninh Mẫn Mẫn ghé sát tai vào.
Lúc này, cô nghe được một giọng nói thì thầm bên tai, sắc mặt nhất thời thay đổi, buột miệng kêu lên:
“Điều đó không có khả năng. An Na, cô lại nói bậy... An Na, An Na...”
An Na không có mở mắt, mang theo vài điểm bí mật và cười tuyệt vọng, đi vào cõi vĩnh hằng.
@by txiuqw4