Hoắc Trường Nhạc cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói:
“Vừa mới bắt đầu ông ấy quả thực cố ý định muốn đẩy Cẩn Chi lên vị trí cao đó. Quyết định này từ ba mươi năm trước đã có, vì thế, ông ấy vẫn hợp tác với rất nhiều gia tộc chính trị. Luôn lặng lẽ ở trong bóng tối thúc đẩy. Nhưng Cẩn Chi cũng không biết.
Lúc nói tới đây, ông ngừng một chút, cố ý nhìn:
“Có khi bác nói như vậy, có lẽ con sẽ cho rằng bác đang giải thích giúp Cẩn Chi. Nhưng trên thực tế, thật sự là nó không biết gì. Cũng ví dụ như, Na gia và Đông gia có hiệp ước, chính là Cẩn Chi cũng không biết rõ chuyện đó...”
Ninh Mẫn nghe có chút hồ đồ.
“Na Dĩnh kia sao?”
“Ừ!”
Hoắc Trường Nhạc gật đầu: “Còn nữa, cha ta HOắc Kiến Quốc và ông ấy cũng có ước định!”
Một câu trả lời hợp lý như vậy, càng để cho Ninh Mẫn mơ hồ:
“Con... con có chút không rõ!”
“Cũng vậy thôi, bác nói như vậy, con thật sự có lẽ không thể giải thích vì sao. Như vậy, vậy trước tiên từ mẹ của ta là ai, nói đến chuyện này...”
Tiếp theo, giọng nói Hoắc Trường Nhạc không nhanh không chậm, nói cho Ninh Mẫn và Hoành Vi nghe những chuyện của thế hệ trước đấy, chuyện xưa cực kỳ ly kỳ mà mịt mờ.
Nhân vật chính trong chuyện xưa này liên quan đến vài vị trí từng làm mưa làm gió ở Đông Ngải, nhân vật chính trị đang lớn mạnh, ví dụ như Hoắc Kiến Quốc, như Nguyễn Nhất Hà, như Tôn Dư, dụ như Hoắc Kiến Đường...
Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước rồi.
Khi đó, Thủ tướng đầu tiên của Đông Ngải Quốc Hoắc Hành Trạch muốn về hưu, dưới gối có bốn người con trai, Hoắc Kiến Quốc là đứa con nhỏ nhất, là đứa con khi Hoắc Hành Trạch đã già mới sinh.
Hoắc Kiến QUốc nhỏ hơn anh hai của ông tận mười tám tuổi.
Nhiều người nhìn bốn người con của Hoắc gia, Hoắc Kiến Quốc trẻ tuổi nhất, mới hai mươi mấy tuổi. So với mấy người anh trai của ông đã đứng vững gót chân ở giới chính trị quân đội mà nói, ông không nghi ngờ là tầm thường nhất, cũng là không có.. một chút thành tích gì hết.
Tất cả mọi người cảm thấy lần cạnh tranh Thủ tướng đầu tiên, con trai trưởng Hoắc gia, con trai thứ hai, có thể đấu với hai nhà Thần Cố, con trai thứ ba, tuyệt không có khả năng.
Nhưng hết lần này tới lần khác tình hình phát triển, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Hoắc Kiến Quốc lấy tốc độ tia chớp lấy được hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Nguyễn thị, thành công nghịch chuyển tình thế. Vợ chồng đồng lòng, dưới sự ảnh hưởng của cha vợ, ngồi trên ghế Thủ tướng.
Trong mắt người đời, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng trên thực tế thì sao, bọn họ là khế ước hôn nhân. Luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Nguyễn Nhất Hà yêu người đàn ông nhưng người đó cũng không phải Hoắc Kiến Quốc, mà là một người dòng thứ ở Hoắc gia, tên là Hoắc Kiến Đường.
Lúc HOắc Kiến Đường và Nguyễn Nhất Hà yêu, Nguyễn Nhất Hà bỏ đi thân phận, sống với vẻ bề ngoài của một nữ sinh bình thường. Ở trước mặt Hoắc Kiến Đường, là một nữ sinh không có tâm cơ, không có bối cảnh, ở trong gia đình mồ côi cha mà lớn lên, không có mẹ, không ai quan tâm bà, bà cũng không nhắc đến cha mình.
Hoắc Kiến Đường có chí hướng thật xa, vì cái chí hướng kia, ông không thể không trèo cành cây cao khác, lấy hiện thực đổi lấy vị trí trong giới chính trị cho ông.
Trải qua đau khổ lựa chọn, ông tàn nhẫn quyết tâm chia tay với Nguyễn Nhất Hà.
Còn Hoắc Kiến Quốc, là biết rõ thân phận của Nguyễn Nhất Hà, thiếu gia không chút nào xuất chúng của Hoắc gia, vừa lúc đó thừa dịp yếu ớt mà vào, chiếm được thân thể Nguyễn Nhất Hà, lấy lòng bà. Hai người ước định, nắm tay bắt được vị trí Thủ tướng — lúc ấy, Nguyễn Nhất Hà làm như vậy, không phải là muốn trả thù người đàn ông phụ lòng bạc nghĩa kia.
Kết quả, HOắc Kiến Quốc biểu lộ tài năng và trí tuệ, liền được sự ủng hộ toàn lực của tập đoàn Nguyễn tòa, được cha vợ dốc hết tất cả ủng hộ, đã nhận được quyền lực.
Nhưng hôn nhân của ông, không hề hạnh phúc giống như bề ngoài người đời nhìn thấy.
Nguyễn Nhất Hà là một người phụ nữ kiêu ngạo, trong vài năm đầu HOắc Kiến Quốc, vẫn muốn chiếm được tâm của người phụ nữ này, vì vậy vẫn luôn hạ thấp bản thân mình
Dù là như thế, vẫn như trước ông đều gặp phải trắc trở trên người Nguyễn Nhất Hà.
Nói ví dụ như, chuyện giường chiếu.
Hai người này, có cuộc sống hôn nhân đã qua nhiều năm, chuyện vợ chồng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hoắc Kiến Quốc vẫn không bước vào lòng Nguyễn Nhất Hà.
Vì thế, ông rất buồn rầu.
Giữa vợ chồng xuất hiện vết rách, vì duyên cớ Hoắc Kiến Đường vạch trần chuyện Hoắc Kiến Quốc tính kế trên người Nguyễn Nhất Hà, xảy ra chuyện mang thai kia.
Khi đó, Nguyễn Nhất Hà rất đau buồn và oán hận, lại cùng Hoắc Kiến Đường lần nữa ở cùng một chỗ, thậm chí còn hồ đồ mà mang thai con của Hoắc Kiến Đường.
Sauk hi Hoắc Kiến Quốc biết rõ, giận tím mặt, làm lớn chuyện với Hoắc Kiến Đường. Sau đó Hoắc Kiến Đường đang trên đường về nhà bị xe đụng chết.
Nguyễn Nhất Hà nghe được, nhận định đó là Hoắc Kiến Quốc cho người ta làm.
Quan hệ vợ chồng quan hệ quậy càng căng, nhưng bởi vì Hoắc Kiến Quốc bận tâm thân phận Thủ tướng, mà Nguyễn Nhất Hà là muốn bảo vệ bào thai trong bụng, hai người tiếp tục duy trì ân ái bên ngoài.
Hoắc Trường Bình trong tình huống này được sinh ra.
Đứa bé này tồn tại, từng giây từng phút nhắc nhở HOắc Kiến Quốc một đoạn sỉ nhục này.
Khi đó, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà đã bắt đầu chia phòng ngủ — việc này, ngoại trừ người thân cận chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của bọn họ, thì không ai biết.
Hoắc Kiến Quốc không phải là một người đàn ông có ham muốn mãnh liệt, ông chú tâm vào sự nghiệp hơn. Quanh năm vội vàng xử lý quốc sự. Dùng cái này để bù đắp trống rỗng trong lòng. Nhưng đây không phải là nói lên tình trạng sinh lý của Hoắc Kiến Quốc không khỏe mạnh. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tình trạng thời kì sinh lý đang đứng ở đỉnh núi cao. Nhưng bởi vì ông không cách đạt được thỏa mãn trên người vợ mình, chỉ có thể đè nén nhiều năm.
Hoắc Trường Bình đến thế gian, liền gia tăng lên nổi đau khổ của ông, khiến ông cảm giác vô cùng nghẹn khuất.
Chính là đoạn thời gian kia, ông đã có người phụ nữ sinh mệnh thứ hai trong đời ông — Tôn Dư.
Tôn Dư là một người con gái thiên tài, nhiều thế hệ Tôn gia đều là dòng dõi Nho học, có giao hảo với Hoắc gia. Tôn Dư so với Hoắc Kiến Quốc nhỏ hơn mười lăm tuổi. Thời điểm Hoắc Kiến Quốc lấy Nguyễn Nhất Hà, Tôn Dư mới mười tuổi. Bà thích Hoắc Kiến Quốc. Khi còn bé loại yêu thích này, đương nhiên là một loại yêu thích rất đơn thuần.
Tôn Dư rất đáng yêu, vả lại rất dính người, trong bốn đứa con của Hoắc gia, gần gũi với Hoắc Kiến Quốc nhất.
Tôn Dư là một đứa bé trưởng thành sớm, đã từng nghĩ tới, về sau lớn lên nếu có thể gả cho anh Hoắc thật là tốt biết bao, đáng tiếc, thời điểm bà còn là đứa con nít, Hoắc Kiến QUốc liền lấy tốc độ kinh người kết hôn sinh con. Hoắc phu nhân thông minh tài giỏi, mà tuổi của bà và Hoắc Kiến Quốc chênh lệch nhiều như vậy, chỉ có thể không biết làm gì.
Sau mười năm, Tôn Dư hai mươi tuổi bởi vì trời sinh đã thông minh, sớm liền hoàn thành việc học, tham gia công việc.
Một năm kia, cha mẹ Tôn Dư bởi vì bệnh trước sau lần lượt đều mất, Hoắc Kiến Quốc từ chăm sóc em gái, cũng là chăm sóc cho đời sau của chú thím, liền sắp xếp cho bà công việc phiên dịch trong quốc vụ.
Nguyên nhân bởi vì công tác, Tôn Dư và Hoắc Kiến Quốc có cơ hội tiếp xúc rất nhiều.
Hoắc Kiến Quốc là từ nhỏ nhìn Tôn Dư lớn lên đấy, bí mật, Tôn Dư gọi ông là anh tư.
Khi Hoắc Kiến QUốc ba mươi lăm tuổi, đã có thể mạnh mẽ làm mưa làm gió, khuôn mặt cương nghị, tay nắm quyền thế, người lại ổn trọng, miễn là phụ nữ thấy, không động tâ mới lạ. Nhưng ông tập trung tinh thần trên chuyện của quốc gia, chưa từng náo qua một chút chuyện xấu nào.
Một năm nay giữa mùa hạ, HOắc Kiến Quốc xuất ngoại phỏng vấn đi về, mượn cảm giác say rượu đi vào phòng vợ, trong lòng buồn khổ, muốn cưỡng ép để vui mừng, bị cự tuyệt, còn bị đả thương.
Hoắc Kiến QUốc trong cơn tức giận chạy ra khỏi Thủ tướng phủ.
Tất cả mọi người tìm không thấy ông.
Tôn Dư một mình tìm đến.
Lúc ấy Hoắc Kiến Quốc đang bị phát sốt, bà liền canh giữ ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc đến khi ông hạ sốt, tận tâm tận lực chăm sóc. Sauk hi Hoắc Kiến QUốc tỉnh lại, thấy đứa nhỏ này vội vàng chăm sóc cho mình, cảm nhận được một loại ấm áp khác thường.
Đêm hôm đó, Hoắc Kiến Quốc nhất thời xúc động, đã muốn người em gái nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.
Mấy phen ân ái, khiến ông mê luyến.
Từ nay về sau, hai người mượn cớ công sự liên tiếp hẹn hò.
Vui vẻ làm tình nhiều lần, khó tránh khỏi có cá lọt lưới.
Một lần biết được mang thai, Tôn Dư há hốc mồm.
Hai mươi tuổi, Tôn Dư đang hạnh phúc với Hoắc Kiến Quốc, vốn trong lòng có cảm giác tội ác rất nghiêm trọng, về sau trong lúc vô tình từ trong miệng người đàn ông này mới biết rõ, quan hệ của ông và Nguyễn Nhất Hà tan vỡ, lúc Nguyễn Nhất Hà vì người khác sinh ra một đứa con, liền càng đau lòng Hoắc Kiến Quốc hơn. Tuy biết rõ cô gái tốt không nên chen chân vào hôn nhân người khác, nhưng bà không thể ngăn nổi lòng của mình. Không chỉ có tham luyến Hoắc Kiến Quốc lần đầu tiên ở ngoài hay trên giường đều cưng chiều bà, càng tham luyến thâm tình bảo vệ của người đàn ông này.
Sauk hi phát hiện mang thai, bà vội vàng hỏi Hoắc Kiến Quốc phải làm sao bây giờ?
Hoắc Kiến QUốc rất vui mừng, ôm bà thẳng thân nói:
“Sinh ra thôi. Anh muốn, anh sẽ chịu trách nhiệm!”
Tôn Dư nháy nháy mắt, ủy khuất vô cùng:
“Sinh ra thì chính là con riêng!”
“Đợi anh, anh sẽ ly hôn với bà ấy!”
Tôn Dư thật cao hứng, đồng thời lại lo lắng:
“Cái này sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh!”
Lúc ấy ông phải đối mặt với tổng tuyển cử mười năm một lần.
Hoắc Kiến Quốc đối với đứa bé này còn là rất chờ mong, thậm chí còn nguyện ý vì đứa bé mà chấp nhận tất cả mạo hiểm.
Cái này khiến Tôn Dư rất cảm động — phụ nữ đều là động vật tình cảm, được đàn ông dỗ dành, cái gì cũng đều đem ra.
Sau đó, Hoắc Kiến Quốc tìm Nguyễn Nhất Hà ngả bài, muốn ly hôn.
Nguyễn Nhất Hà không chịu ly hôn, hơn nữa còn có ý muốn cứu vãn đoạn hôn nhân này
Do trong suốt một năm bị Hoắc Kiến Quốc lạnh nhạt, nguyễn Nhất Hà hiểu rõ lòng mình, mặc dù đối với Hoắc KIến Quốc vẫn còn tình cũ, nhưng ở chung với nhau qua gần mười năm, bà đã mất đi cảm giác yêu thích ông.
Một người có lúc ở chung không biết quý trọng đợi đến khi mất đi, mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nguyễn Nhất Hà mặc dù đã quay đầu, nhưng Hoắc Kiến Quốc đối với đoạn hôn nhân này đã nản lòng thoái chí, cố ý ly hôn.
Nguyễn Nhất Hà vì muốn xoay chuyển lòng chồng đã dùng hết tâm cơ. Chuyện ly hôn của hai vợ chồng đang âm thầm lục đục bỗng khoa trưng lên. Khiến Quốc Trượng bắt đầu tạo áp lực với Hoắc Kiến Quốc, vài lần đến tìm Tôn Dư ngươi có bệnh ta có thuốc.
Vì đứa trẻ, HOắc Kiến Quốc đã đem Tôn Dư giấu đi
Lại một thời gian sau, Hoắc Kiến Quốc buộc phải làm hòa với Nguyễn Nhất Hà.
Khi đó bọn họ đã đật được ước định, Nguyễn Nhất Hà đáp ứng Hoắc Kiến Quốc giả bộ mang thai, đủ những thái tiếp theo Tôn Dư sẽ sinh. Ông vì lo lắng cho sự an toàn của Tôn Dư, cũng vì suy nghĩ cho chính trị của mình, đã bỏ qua chuyện ly hôn.
Khi đó Tôn Dư còn đang nằm mộng, ngóng trông ngày kia có thể trở thành vợ chính thức.
10 tháng sau sinh con, ông đã tự mình canh phòng đẻ, sau đó bế đứa con mới sinh, ông hôn lên vết mổ sau khi sinh của Tôn Dư, cảm ơn bà đã sinh cho mình một đứa con, nhưng lại vào lúc bà tỉnh lại sau khi sinh, lại vô tình nói ra hai chữ chia tay.
Ông nói với bà.
“Quyền lực này, một khi đã dính vào đá cũng không xong, Đánh mất quyền lực ngay cả tính mạng cũng không thể đảm bảo. bất cứ ai đã từng ngồi lên vị trí này, khó tránh khỏi phải bỏ qua những chuyện nhỏ, chuyện ngày hôm nay bị bà cầm chuôi, đợi đến lúc biết được đã bị bà chặn họng.
“Tôi và Nguyễn Nhất Hà đều nắm điểm yếu của đối phương. Tôi muốn ly hôn, bà ấy không chịu, tôi ép buộc, chỉ có thể làm loạn cá chết lưới rách, cuối cùng đối với ai cũng đều không tốt
“A Dư, quan hệ này bà hiểu được chứ”
“Tôi là nghĩ cho bà. Nhưng cũng không thể hại bà cùng tôi chịu tội. bà sinh cho tôi một đứa con, phần tâm tư này tôi sẽ ghi nhớ. Nên bà yên tâm, tôi sẽ thương yêu chăm sóc đứa con này.
“Về phần bà, vẫn còn trẻ, nếu bà nguyện ý có thể đợi tôi vài năm nữa. nếu bà đã thất vọng với tôi, vậy hãy quên tôi đi, đi qua bên đó, tìm một người đàn ông tốt gả đi. Đời này tôi chỉ có thể xin lỗi bà. Nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ báo đáp”
Ông khi đó là thật sự yêu Tôn Dư. Nhưng ông cũng có cố ý. Tóm lại là một nhân vật chính trị, vì một người phụ nữ mà mất đi địa vị, thậm chí còn mất đi mọi thứ, bao gồm cả sự tự do, hẳn sẽ cảm thấy cái giá quá lớn.
Đây là điều bất đắc dĩ của ông, cũng là sự thật bắt buộc. ông chịu đau vứt bỏ tình yêu, đem mọi chuyện chặt đứt.
ở trước mặt người yêu ông lựa chọn phải tàn nhẫm, ông bắt buộc phải để bản thân mình cứng rắn. Tôn Dư khóc một hồi lâu, không thể trở thành trở ngại để giữ ông ở lại.
Bà bị đưa ra nước ngoài, con của HOắc Trường Nhạc trở thành con của Nguyễn Nhất Hà. Đoạn tình yêu này cứ như vậy mà chết đi.
Nhưng, Nguyễn gia cũng không vì vậy mà từ bỏ ý đồ.
Ông Nguyễn cảm thấy nếu Tôn Dư vẫn còn sống trên đời này, tâm tình của con rể sẽ không thể nào tiến sâu hơn với con gái mình được. ông muốn Tôn Dư cứ như vậy mà chết, chết do ngoài ý muốn, nhưng lại bị người của Nguyễn Nhất Hà cứu được.
Sau đó Nguyễn Nhất Hà đã đem Tôn Dư trở thành con tim, khiến HOắc KIến Quốc tìm khắp mọi nói cũng tìm không được người phụ nữ này. Hơn nữa ông không thể tìm ra được chứng cớ gì liên quan chuyện mất tích với vợ của mình.
Từ đó về sau nhiều năm ông và Tôn Dư đã mất đi liên lạc, ông bắt đầu chuyên tâm vào việc giáo dục con trai.
Nhoằng một cái đã mười sáu năm trôi qua, mối quan hệ giũa ông và Nguyễn NHất Hà cũng có ít chuyển biến.
Hai người vẫn là vợ chồng, Nguyễn Nhất Hà lại một lần nữa xoay chuyển được lòng chồng, hai người tận tâm tận lực ổn định chính quyền, cùng nhau trải qua không ít song gió, phần tình cảm đó cũng dần dần trở nên ấm áp.
Cùng đó đứa trẻ ngày càng trưởng thành, có một số việc liên quan đến vấn đề quyền lợi, lại xông vào tam đồ chí.
Nguyễn Nhất Hà phát hiện ba đứa con Hoắc Trường An, Hoắc Trường Bình, Hoắc Trường Nhạc Hoắc Kiến Quốc đối với họ điều có yêu cầu nghiêm ngặt nhất là với HOắc Trường Nhạc, không quan tâm nhất là Hoắc Trườn Bình, trước kia ông đối với Hoắc Trường An ông thực sự rất yêu quý, nhưng từ sau khi bà sinh Hoắc Trường Bình, những ngày tiếp theo ngay cả con trai cả cũng bị lạnh nhạt. sau đó quan hệ cha con dịu đi, nhưng vĩnh viễn không bằng sự thân mật ông đối với Trường Nhạc.
Loại máu mủ này ít nhất Hoắc Trường Nhạc là có duyên cớ, cũng chỉ có bà biết, lý do. Một năm đó bà cũng không ở đây
Lúc để ý khi biết được tâm tư chồng: Hoắc Kiến Quốc cố ý muốn bồi dưỡng con trai nhỏ trở thành người được nhân đan tiếp nhận, lại một lần nữa buông quyền lực để con trai đi thu phục lòng dân, lại một lần nữa làm thấp đi vị trí của con trai cả và con thứ của bà.
Đối với chuyện này bà đều nhịn.
Nhưng bà có thể chịu, con trai thứ của bà Hoắc Trường Bình thì không có cách nào nhẫn nhịn được. nhất là khi biết được hắn căn bản không phải là con do Hoắc Kiến Quốc sinh ra, biết rõ Hoắc Trường Nhạc là con riêng, hắn muốn tận dụng biện pháp đả kích danh tiếng của em trai.
Nguyễn Nhất Hà nhiều lần khuyện nhủ nhưng cũng không dừng.
“Hoắc Trường Bình so với Hoắc Trường An thì ngu xuẩn rất dễ bị người ta đả kích, khi đó tuổi vẫn còn trẻ, hắn dễ dàng bị mắc lừa
“Ví dụ như có một lần, hắn đến chỗ Cố Tĩnh, muốn để tôi và con trai tôi nổ tung xác. Nghĩ có thể nhổ được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cảm thấy giữ tôi lại chỉ là tai họa cho lợi ích của ba mẹ con bọn họ.”
Hoắc Trường Nhạc nói đến đây thì xúc động thở dài, trước mắt như quay về ba mươi hai năm trước.
“Khi đó HOắc TRường Bình tỉ mỉ thiết kế một kế hoạch để bắt dụ tôi, nhưng không có bắt lấy tiểu Dạng. lần đó chúng tôi về nước, bởi vì muốn cùng trưởng bối thương lượng chuyện chuẩn bị hôn lễ, hay là chờ đến khi sinh con xong rồi mới tổ chức. ngày đó tôi mới đi qua chào hỏi cha mẹ vợ, trên đường quay trở về khách sạn liền bị nổ bùm.
“Là Hoắc Trường Bình cùng Cố Tĩnh làm...”
“HOắc TRường Bình người này lòng dạ hẹp hòi, khi đó, người của hắn tính đã có chút vặn vẹo.
“Mới đầu một tháng hắn đã muốn ngược đãi tôi, khiến tôi người đầy thương tích, liên tiêp tra tấn tôi. Sau khi hắn chơi chán lại cho ngươi âm thầm tìm tiểu Dạng. trăm phương ngàn kế muốn dụ tiểu Dạng đến, ý đồ muốn một lưới tóm gọn, tiểu Dạng thiếu chút nữa mắc mưu, trong lúc chạy trốn, động thai nhi mà sinh non. Đúng lúc Cúc Hoa quay về mà kịp sinh ra Cẩn Chi.
“Hoắc Trường Bình muốn nhổ cỏ tận gốc, yêu cầu Diệu Hoa đưa theo Tiểu Dạng, còn có con trai ta đến. hắn nói: chỉ cần chúng tôi đáp ứng từ nay về sau rời xa Đông Ngải Quốc, hắn sẽ thả tôi ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là muốn đem con trai tôi làm con tim.
“Đó là một cái bẫy, nhưng Diệu Hoa vẫn đúng hẹn đến. Bởi vì Hoắc Trường Bình nói, nếu không đến đúng hẹn hắn sẽ giết con tin.
“Ngày hôm đó, bầu trời âm u, một trận mưa gió ập đến, tôi nhìn thấy Diệu Hoa ôm đứa nhỏ, đỡ tiểu Dạng đứng trên du thuyền.
“Ngày đó, Hoắc Trường Bình che mắt bọn họ để bom trong người tôi, để tôi vào một cái thùng, mặt khác lại đổ dầu vào một cái thùng khác, hắn uy hiếp chỉ cần Diệu Hoa đáp ứng yêu cầu vô lý này của hắn, hắn sẽ thả người. nếu không hắn sẽ cho tan xương nát thịt.
“Nửa đường, Hoắc TRường An xông vào, muốn ngan cản, Hoắc Trường Bình dồn ép dẫn đến làm nổ cái thùng kia. Một người lành lặn lập tức bị nổ tan xác, cháy thành tro bụi. Đương nhiên người trong thùng không phải là tôi, mà là một người khác thế thân. Khóa thùng của tôi đã bị cất đi từ trước, bị hoán đổi.
“Bởi vậy tôi đã tận mắt nhìn được cảnh này, còn không kịp nhìn mặt con trai đã bị nổ tung, người phụ nữ yêu quý bị hôn mê bất tỉnh...
“Thứ âm thanh vang dội vang lên ngay sau đó liên tiếp tiếng nổ lớn. cả khu du thuyền bị thiêu trụi...
“Chất nổ này là do Hoắc Trường Bình tỉ mỉ sắp xép, cũng không phải, là do người khác có ý muốn đem ba an hem nhà Hoắc gia hủy diệt...
“Bọn họ chạy thoát ra ngoài. Có người đem tôi ở trong thùng lôi ra, xung quanh đều là lửa, bởi vì tôi trên người có dầu cũng bị thiêu đốt. đang trong lúc chạy trốn tôi bị cái gì đó đập vào đầu mà ngất đi. Tỉnh lại đã mười năm sau...”
Ninh Mẫn nghe đến đó, không khỏi nhẹ hỏi một câu
“Vậy là ai cứu người?”
Người kia khẳng định là biết Hoắc Trường Nhạc, nếu không sao tốn mười năm công sức cứu ông. Cô nghĩ, người đàn ông này trên người da thịt thành ra như vậy, nghĩ tới diện tích thân thể bị thương quá lớn
“Là mẹ tôi đã cứu tôi”
Hoắc Trường Nhạc hơi cười nói ra khiến Ninh Mẫn ngẩn người.
“Không phải bị Nguyễn Nhất Hà khống chế sao? Bà làm sao có thể chạy đến cứu người?”
Tôn Dư vốn bị Nguyễn Nhất Hà khống chế, nhưng lại bị khống chế suốt một thời gian dài. Chuyện xảy ra vào một ngày sau mười năm.
Một năm kia, Tôn Du ba mươi tuổi, có người tới tìm bà, đoán chừng người đàn ông này đã tìm bà suốt mười năm qua. Người đàn ông này tên Na Minh.
Na Minh rất yêu Tôn Dư, giống như yêu đến nổi điên, nhưng sau đó Tôn Dư mất tích, ông tìm khắp mọi nơi, tìm thế nào cũng không thấy. về sau ông lại kết hôn, sau khi vợ ông mất, để lại cho ông đứa con gái, ông cũng không có đi them bước nữa.
@by txiuqw4