sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Ngoại Truyện 06

Ngoại truyện 6.1

Kỳ quái, kỳ quái, khách hàng kinh ngạc như vậy, làm sao một người như vậy lại chạy đến chỗ này.

Theo lý thuyết, để an toàn, nên chạy ra ngoài sớm mới đúng, làm sao lại chạy ra ngoài lại chạy trở lại, có một đám ôm trái tim nhìn về phía bọn họ. cô nao biết tâm tình những người đó, từng người trẻ tuổi sớm đã bị dung khí anh dung của cô khiến khiếp sợ nộp vũ khí đầu hàng. Có mấy cái lộn vòng đã đến bên người, còn lại là thấy cảnh sát đến, đồng thời còn nhìn thấy Đông Đình Phong sắc mặt lo lắng chạy tới,

“Đúng, tôi là Ninh Sênh Ca..”

Cô quay người gật đầu, cười nhã nhặn lịch sự hoàn toàn mất hết khí thế gan dạ dung mãnh, tựa như một người phụ nữ không có sức sát thương.

“Tôi bây giờ có thể theo các anh về cuc... ách, a phải rồi tôi nghĩ tôi nên đi khử trùng vết thương trước...chông tôi có chút khẩn trương... anh ấy vốn vậy, các anh đừng trách...”

Ngữ khí ôn hòa dịu dàng, mơ hồ lộ ra chút thầm oán người nào đó. Cảnh sát Trương thấy được: Đông Đình Phong, sắc mặt thật sự rất khẩn trương lo cho vợ mình, vẫn nắm chặt tay không bị thương của cô, cả cười một cái nói:

“Có thể, tôi sẽ để lại một đến lúc đó các người cùng nhau đi”

“Được”

Đệ Ngũ Ngạn bị đưa đi, lúc rời đi vẫn liếc nhìn NInh Mẫn, mà cô quay lại hơi cười mang theo vẻ mặt trấn an. Lúc đó hắn trong lòng suy nghĩ: người phụ nữ này có phải là quý nhân của cuộc đời hắn hay không?

Đông Đình Phong mặc kệ người khác như thế nào, cầm lấy tay Ninh Mẫn rời đi.

“Ai, chờ một chút... em còn có bạn ở đây. Em phải qua đó một chuyến”

Cô nhắc ý bảo tinh lôi truyền kỳ. Đông Đình Phong liếc một cái, thay đổi phương hướng, lôi kéo cô về phía Hạ Mỹ. Ninh Mẫn rất muốn rút tay về, nhưng anh cầm rất chặt không chịu buông.

Người này thật là.

Nhìn anh cứ như vậy thân mật với mình thật là muốn dọa các cô ấy.

“Ách, mình giới thiệu với các cậu một chút, đây là chồng mình Đông Cẩn Chi”

Đứng trước mặt bọn họ cô mỉm cười, có chút bất an, cũng không biết ba người này có nghĩ cô là kẻ “Lừa gạt” không?

Ba người phụ nữ đều bộ dạng ngây ngốc, sợ ngây người a...

“Cậu, cậu, cậu...” Hạ Mỹ cà lăm không thành lời.

“Cậu là tổng tài phu nhân?”

Ôi trời ơi, đây không phải đang năm mơ đấy chứ... tuy rằng cô vẫn cảm thấy người gọi tên NInh Vũ, cùng vợ của tổng tài có điểm giống nhau.

Về chuyện Đông đại thiếu lúc trước cáo yết về chuyện trùng hôn, cô đã nghe qua, khi đó cô còn đang học, một lần lướt qua web thấy được.

Vẻ mặt nhút nhát mềm yếu của người vợ trước cũng được làm sáng tỏ trên mạng.

Nhưng lúc ấy cũng không có chụp bức ảnh nào thẳng mặt, bức ảnh chụp ở trên mạng đều là ảnh chụp từ xa, hoặc là nghiêng mặt, hoặc là bị tay che mất nửa khuôn mặt, hình tượng bày ra cũng không được đầy đủ.

Hạ Mỹ bọn họ mới quen NInh Mẫn thì đã cảm thấy giống, cũng chỉ một phen ngạc nhiên. Nhưng chỉ không nghĩ đến cô chính là vợ của tổng tài...

“Mình tên Ninh Mẫn, NInh Sênh Ca là tên dùng khi trong quân đội, NInh Vũ là tên khi mình xuất ngũ”

Ba người phụ nữ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn vẻ mặt không dám tin!

Trời ạ, Đông phu nhân trong truyền thuyết vốn sống ngay bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn chia sẻ với bọn cô những hỉ nộ ái ố trong cuộc sống, điều nầy thật không thể nghĩ tới...

“Chào Đông tổng...”

“Chào Đông tổng...”

“Chào Đông tổng...”

Ba người phụ nữ ngây người trong chốt lát, lại khẩn trương tiếp đón tổng tài, đây là vấn đề lễ phép cơ bản.

“Chúng tôi không biết NInh Vũ là Đông phu nhân...”

“Đúng, chúng tôi...chúng tôi...”

Bọn họ nói mãi không xong câu.

Anh gật gật đầu, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, nhưng âm thanh thật dịu dàng dễ gần. loại thái độ này, bọn cô chưa từng thấy qua.

“Không cần câu nệ...Hạ Mỹ phải không? Trên cổ cô có vết xước, chờ khi ghi chép xong thì đến bệnh viện kiểm tra đi, tiền thuốc men tôi chi trả. Về Quảng Cúc và Ngô Lệ, quay về công ty bình tĩnh lại tinh thần, có thể tiếp tục công việc thì tiếp tục không thể thì về nhà nghỉ ngơi đi... Tôi cùng vợ xin phép bây giờ không tiếp được...quay về sẽ mời mọi người dùng cơm...”

“Được được, ngài xin cứ tự nhiên... cứ tự nhiên...”

Anh cúi đầu chào, nắm tay Ninh Mẫn rời đi, ba người phụ nữ vẫy tay chào. Đợi lúc người đi xa. Quảng Cúc thở phào nhẹ nhõm.

“Đây không phải là mộng sao? Đại boss tự nhiên gọi được tên bọn mình?”

Hạ Mỹ vồ về cổ của mình kêu:

“Đau quá, làm sao có thể là mộng được” Ngô Lệ nhìn ra cửa, ngơ ngác nói:

“Chúng ta cứ tự nhiên ở cạnh Đông phu nhân chị chị em em việc này nói ra ai tin”

Lúc này trong quán có người trẻ tuổi kinh hô kêu lên:

“Thật mạo hiểm kích thích... trời ạ phụ nữ của Đông đại thiếu, rất thật, tự nhiên có thể cướp súng từ trên tay hai tên cướp...nhìn xem, thân thủ này, thật sự là người phụ nữ xinh đẹp... không được, tôi phải phát đoạn video này, thật sung sướng...”

Một khắc kia, đông phu nhân còn biết mình sẽ lập tức có mặt trên internet sẽ đỏ mặt tía tai.

Còn bây giờ việc cô cần làm nhất là phải khiến chông mình hạ hỏa. bên trong xe Bentley, sắc mặt Đông tiên sinh thật sự rất thối..

Hai năm nay Đông tuên sinh lần đầu tiên làm mặt thối với vợ mình, không đề ý vợ một chút nào. Đông phu nhân chạm vào anh:

“Giận sao?”

Người ta không them để ý tới.

Đông phu nhân ghé mặt qua nhìn:

“Thật sự tức giận sao?”

Người ta vẫn không để ý tới. đông phu nhân nắm lấy tay người đó, ngữ khí an ủi lấy lòng công them thuyết minh:

“Đừng lo lắng có được không... Tại dưới tình huống đó, chẳng lẽ anh bảo em trơ mắt nhìn bọn họ cầm súng cướp sạch hết châu báu sao? Ai, em tốt xấu gì cũng đã trải qua binh lính vài năm? Cũng không thể để cho phần tử tội phạm cứ như thế không coi ai mà đi phạm tội...đó là phá cửa hàng...”

Lời nói cuối cùng, cô nhấn mạnh, Đông tiên sinh rút cuộc cũng làm lành mở miệng nói:

“phá cửa hàng đó, so với em đáng giá hơn sao?”

Đông phu nhân há miệng thở dốc, ngữ khí này..thật không đem kinh nghiệm từng trải của cô để trong mắt. Được rồi. đông tiên sinh rất không thích đây đều là những vật ngoài thân.

Anh chỉ quý trọng vợ của anh thôi. Nhưng là...

“Anh cũng không thể nói thế... cho dù cửa hàng không đáng tiền, nhưng chính nghĩa vẫn cần phải phát huy...”

“Hừ!”

Đông tiên sinh thở mạnh hơi tở vẻ chính nghĩa cũng không đáng nếu như cô đáng giá hơn...

Lời nói này Đông tiên sinh tùy hứng đứng lên, điều đó tuyệt đối là bốc đồng.

“Aizzzz...”

Co nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt người ta rất bất mãn. Cô biết phần bất mãn này là thật sự quan tâm.

Cho nên cô chỉ biết cười, trong lòng thật sự ấm áp.

“Em nói với anh, nếu em không có năng lực nhất định em sẽ lui về nơi nào đó để bảo vệ mình. Vấn đề là em có năng lực, khi còn sống em làm sao có thể làm con rùa rụt đầu. anh tử nghĩ xem, nếu lúc đó, có người nhận ra em, đảm bảo sẽ khinh bỉ em, có lẽ đến lúc đó họ sẽ ở sau lưng mà bàn tán: vốn là đội trưởng đội Liệp Phong lại là một kẻ bất lực, trách không được làm hại cả đoàn quân bị tiêu diệt...”

“Chồng a anh hãy nghĩ cho cảm nhận của em đưọc không... Trong lúc nguy cấp, khoanh tay đứng nhìn người ta, em đây thật không dám nhìn mặt cha mẹ đã sinh ra nuôi dưỡng em”

“Em là một quân nhân, chẳng sợ đã xuất ngũ em vẫn là quân nhân, đối mặt với nguy hiểm nên dung cảm tiến lên, tuyệt đối không lùi bước...”

Mỗi một câu có vẻ như chính nghĩa lẫm liệt, đây là khí thế của Ninh gia.

Đông tiên sinh tỏ vẻ thật đau đầu, tính tình người vợ này, thật sự khiến anh vừa yêu vừa hận lại vừa sợ...

Vừa lúc anh làm xong việc đi ra, tính sẽ đi ăn dồ tây tại nhà hàng cao ốc lớn nhất để gặp một khách hàng, mới đi đến cửa lớn đã nghe được tin tức quán Cát Tường bị đánh cướp, ngay sau đó còn có tiếng súng vang lên. Mới đầu, anh cũng không có để ý, lập tức hướng thang máy VIp mà đi. Mới đi tới tầng thượng cao nhất điện thoại anh lại truyền đến một tin nhắn khấu trừ 88 vạn.

Anh cảm thấy ngạc nhiên, vợ mình không biết là mua cái gì?

Nha đầu này rât ít khi dùng đến tiền của anh. Nếu cần một khoản lớn thường sẽ hỏi trước...

Anh cảm thấy có chút bất an, ở trên lầu đi xuống xem, nhìn thấy cảnh sát đến... lại nghe người ta mới từ tầng dưới đi lên đang hoảng sợ nói:

“Thật sự nữ nhân viên kia, không chỉ xinh đẹp lại còn xinh đẹp như vậy, thật sự khong tồi...”

Anh vừa nghe, tâm không lên được liền chìm xuống, vội vàng mang theo hai thuộc hạ xuống dưới xem, quả nhiên đúng là phu nhân bảo bối của mình ở đây cứu người...

Còn khiến mình bị thương...

Nha đầu này...

Làm sao không để người ta bớt lo chút a...

Anh chỉ cần nghĩ đến cảnh cô yếu ớt như vây đối đầu với hai tên có aungs trong tay, tâm can đã không chịu nổi___

Viện đạn kia cũng không có mở mắt nhìn người, một khi thất thủ, hậu quả sẽ khó lường.

Anh tức giận a, đến bây giờ người phụ nữ còn nói chuyện đạo lý rõ ràng, bao nhiêu tức giận không có chỗ phát..

Nhưng trừng mắt thì trừng mắt, anh ở trước mặt cô khí thế như vậy nhưng vẫn bại trận. anh thật sự bất đắc dĩ, đưa tay ôm cô vào lòng, thật sự cảm nhận cô vẫn lành lặn ở trong lòng mình, cuối cùng mới lên tiếng..

“Về sau trước khi làm chuyện gì, cũng mong em nghĩ một chút đến cảm nhận của anh... em là quân nhân nhưng đồng thời cũng là vợ anh, là mẹ của các con, bảo vệ tốt được mình rồi hãy đi làm việc tốt đó chính là điều kiện tiên quyết. anh rất ích kỷ anh không muốn trở thành người mất vợ, các con của anh cũng không thể mất mẹ. cho nên về sau, chuyện như vậy, anh hy vọng sẽ không xảy ra nữa. gặp chuyện nguy hiểm anh thà rằng làm kẻ yếu bảo vệ an toàn cho chính mình...”

“Ai, cũng vui khi gặp tình huống này... kỳ thật tên Đệ Ngũ nGạn kia cũng là một kẻ đáng thương...”

Cô biết anh đã bớt giận, chuyển đề tài nói đến Đệ Ngũ Ngạn. đợi khi cô nói xong, đã đi đến bệnh viên Mai Loan.

Sau khi xe dừng lại, Đông Đình Phong trực tiếp kéo người đi vào văn phòng Kiều Sâm.

Kiều Sâm thấy vậy hỏi: “Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?”

Anh lười giải thích chỉ bảo Kiều Sâm mau gọi y tá trưởng tới rửa sạch miệng vết thương cho Ninh Mẫn.

Thừa dịp lúc này Ninh Mẫn hỏi chuyện con gái của Đệ Ngũ Ngạn

Kiều Sâm cho người kiểm tra, nói: “Xác thực là có một người như vậy, người ta vừa mới cho người mang tiền đến nọp phí phẫu thuật, phẫu thuật đã tiến hành, còn đang trong quá trình phẫu thuật. làm sao vậy?”

Đông Dình Phong lúc này mới đem chuyện vợ bị thương nói qua.

Kiều Sâm ngây người: “Cái người này, người cũng nhận ra, lại động phải chuyện phiền phức này...”

“Kiều Sâm, thể chế chữa trị của bệnh viện các anh có phải nên thay đổi một chút không... sao không thể ứng trước một chút sao?”

Ninh Mẫn lúc này rất bất mãn.

“Lời nói ra thật sự rất nhẹ!”

Kiều Sâm bất đắc dĩ nói: “Bệnh viễn cũng phải sinh tồn. chúng ta động tới chuyện bệnh nhân không có tiền chữa bệnh rất nhiều. bệnh viện tư nhân vốn mở cửa chỉ là nơi buôn bán, không có khả năng đối mặt với từng hoàn cảnh khốn cùng của người bệnh mà cấp ra một khoản phí trị liệu lớn như vậy được...nơi này du sao cũng không phải nơi từ thiện...không có lợi nhuận được sinh ra, bệnh viện sao có thể tiếp tục kinh doanh được nữa?”

Ninh Mẫn nghe, giữ im lặng, đạo lý này, kỳ thật cô cũng biết, chính là, aizzz, trong lòng cô là không thoải mái...

Ngoại truyện 6.2

Từ bệnh viện đi ra Đông Đình Phong dẫn Ninh Mẫn đến cục cảnh sát.

Hai giờ chiều, hoàn thành xong khai báo ở cục, Ninh Mẫn hỏi viên cảnh sát

“Trường hợp giống như của Đệ Ngũ Ngạn thường mức hình phạt là bao lâu?”

Trương cảnh sát giơ lên chữ thập, nói:

“Như luật pháp cũ của Đông Ngải Quốc, dùng súng cướp bóc, thời hạn cũng phải trên 10 năm tù..”

Ninh Mẫn nghe xong ngẩn ngơ, bật thốt lên kêu sợ hãi

“Những mười năm tù”

“Đúng”

“Đời người kia chẳng phải là hoàn toàn bị hủy hoại sao?”

“Đó cũng à chuyện không có biện pháp, ai bảo hắn phạm tội”

Cô lại một lần nữa trầm mặc, mi gắt gao nhíu lại. đông Đình Phong hỏi cô bị làm sao vây? Cô miễn cưỡng lắc đầu cả người dã rời.

Trên đường rời khỏi cục, Ninh Mẫn cho người tra xét tư liệu về Đệ Ngũ Ngạn, cuối cùng, có được tư liệu cũng có thể chứng minh người này là một người đàn ông có trách nhiệm. nhưng đáng tiếc...

Xem hết những tư liệu kia, cô nặng nè thở dài, cái gì cũng không nói.

Xe chạy rất nhanh, Đông Đình Phong luôn luôn quan sát đến phản ứng của bản thân mình, cũng không tỏ vẻ gì, rất nhanh đã đến cửa vườn Tử Kinh, điện thoại vang lên anh nói nhận điện thoại với cô:

“Là Kiều Sâm gọi tới, nói con gái của Đệ Ngũ Ngạn đã ra khỏi phòng phẫu thuật. có muốn đi thăm không...’

Ninh Mẫn lập tức run sợ, gật đầu: “Có”

Đông Đình Phong lập tức phân phó một câu

“Tiểu Trần, quay đâu lại”

Sau nửa tiếng đồng hồ Ninh Mẫn đã gặp được đứa bé gái may mắn còn sống sau tai nại ô tô đó, ba tuổi rưỡi vốn là cái tuổi của một đứa trẻ hoạt bát trong sáng, có một gia đình hạnh phúc, lại bởi vì tai nạn bất ngờ mà phải đứng bên bờ sinh tử...

Bây giờ hai người thân duy nhất đã phải vào lao ngục, người cuối cùng ở bên cạnh con bé chỉ còn người cô cô Đệ Ngũ Thu.

Đệ Ngũ Thu đối mặt với bọn họ, rất không hiểu chuyện gì...

Cô tuy rằng chỉ là một người bình thường, lại không thể bình thường hơn, nhưng khuôn mặt của Đông Đình Phong thì vẫn nhận ra được, cho nên nghi hoặc: cuộc phẫu thuật của cháu giá nhà mình sao lại kinh động đến Đông đại thiếu?

Ninh Mẫn cũng không có nói nhiều lời chuyện của Đệ Ngũ Ngạn, chỉ nói đến đây nhìn xem, sau đó đi gặp bác sĩ trưởng của Đệ Ngũ Khởi.

Bác sĩ nói “Cuộc phẫu thuật thành công, chỉ cần không có biến chứng gì, qua thời kỳ ba ngày nguy hiểm là có thể...bất quá các chi phí cho trị liệu sau này tương đối đắt... cũng không biết cha con bé có lo được không...”

Ninh Mẫn thiếu chút nữa thì xem thường: người đều ở trong cục làm sao có thể lo tiền bạc được?

“Những chi phi điều trị sau này tôi sẽ chi trả... bác sĩ Trần, ông phải điều trì cho con bé tốt mới được...”

Đông Đình Phong nhìn thấy đứa bé đáng thương, rút cuộc động lòng trắc ẩn của một người cha, thản nhiên nói ra một câu.

Bác sĩ ngẩn ra, cảm thấy sinh mệnh của đứa bé này chưa đến mức tuyệt mệnh.phàm là đại nạn không chết tất có phúc về sau. Những lời này, đã được thể nghiệm trên người Đệ Ngũ Khởi.

Bởi vì tràng tai họa này, Đệ Ngũ Khởi cứ như vậy mà gắn bó với Đông gia như keo với sơn.

Rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà, Ninh mẫn nói với Đông Đình Phong:

“Cẩn Chi, giúp Đệ Ngũ Ngạn một chút đi...thời giant hi hành án 10 năm thật quá dài.. đứa bé cần có cha...”

Đông Đình Phong gật đầu: “Được anh sẽ nghĩ biện pháp”

“Cảm ơn ông xa”

Cô tựa đầu vaò vai chông mình cảm thấy nỗi bất hạnh gia đình là nỗi bất hạnh của tất cả mọi thứ.

Có một vài bất hạnh có thể cứu vãn bù đắp được, nói ví dụ như cô và Đông Đình Phong sau gần hai năm dài ly biệt chủ yếu là bởi vì khúc mắc trong lòng, vấn đề được giải quyết, cuộc sống lại quay về như lúc trước.

Nhưng còn nỗi bất hạnh của Đệ Ngũ Ngạn và Đệ Ngũ Khởi, đó là gia đình tan nát, bọn họ mất đi sinh mệnh quan trọng nhất là người nhà, về sau không có biện pháp để khôi phục như lúc đầu được nữa.

Cô nhìn mà không đành lòng, trong lòng suy nghĩ: nếu chính mình không rat ay bắt bọn họ, kết quả có thể sẽ không giống như vậy không?

Cô thiết nghĩ một chút, cho rằng khả năng sẽ càng ngày càng tệ hơn: châu báu này cho dù họ có cướp đi, nhất thời khó có thể bán ra, nếu bán ra, cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm được họ, cho dù cảnh sát nhất thời chưa bắt người về, Đệ Ngũ Ngạn khả năng sẽ tiếp tục khi con gái vẫn cần chi phí điều trị, đây là một tuần hoàn ác tính đáng sợ, hơn nữa còn hết thảy đều diễn ra thuận lợi.

Cùng với như thế, chẳng giống như bây giờ: hắn đi nhận phán quyết của pháp luật, để bọn họ tiếp nhận chăm sóc con gái hắn, điều này quả thực tốt cho con gái hắn nhưng về sau sẽ không tốt.

Một đường về vườn Tử Kinh không nói tiếng nào. Lúc ngồi trong phòng khách Ninh Mẫn đang cầm trà Quý Di tặng, ánh mắt kiên định nhìn chồng nói

“Cẩn Chi, anh biết em đang muốn làm cái gì không?”

“Làm cái gì?” anh thấy tóc cô rối loạn, đang bay lất phất...

“Sau này em muốn phát triển sự nghiệp từ thiện. sẽ mang lại nhiều hy vọng hơn cho gia đình khó khăn...”

Chuyện ngày hôm nay thật sự đã chạm vào nỗi đau trong lòng cô. Đông Đình Phong dừng một chút, vỗ về tay của cô, nhẹ mỉn cười nói

“Xem ra mẹ đã có người kế nghiệp...mẹ vẫn không biết giao lại Triệu Hoa cho ai”

Ninh Mẫn ngây ngốc một lát:

“Triệu Hoa? Mẹ để cho em tiếp quản sao?”

“Ừm... sau khi mẹ kết hôn, Triệu Hoa trên thực tế là do anh thao túng. Bây giờ mẹ chỉ ngồi lên, làm hình thức, em đã muốn làm việc thiện. sự nghiêp từ thiện này, chuyện rất tốt, bắt đầu từ ngày mai anh cử em làm hội trưởng mới của Triệu Hoa”

Hội trưởng Triệu Hoa?

Cô đi làm?

Ninh Mẫn đột nhiên há hốc mồm.

“Nhưng em sẽ không...”

“Không vấn đề, nên làm như thế nào các thao tác ở Triệu Hoa anh sẽ dạy em”

Ninh Mẫn “...”

Theo cô biết Triệu Hoa là bộ máy từ thiện đứng thứ ba ở Đông Ngải Quốc, trên tay sở hữu quỹ từ thiện khinh người. mà cô chỉ là một người dân thường. chồng cô tự nhiên dám đem công ty lơn như vậy giao cho cô?

“Ngẩn người cái gì? Đối với chính bản thân mình cũng không tin sao?

Anh cười, thổi cái mũi cô.

“Bà xa của anh thông minh như vậy, nhất định có thể đảm nhiệm. đến lúc đó, em có thể dùng hết mọi lực lượng đi giúp đỡ cứu giúp mọi người. anh vẫn thấy đây là một chuyện không tồi. đông gia luôn luôn làm việc thiện. hàng năm quyên ra chút tài chính dùng cho Triệu Hoa. Thế nào lợi dụng tiền nhuận bút vì nước tạo phúc, là một chuyện đáng để nghiên cứu...”

Ninh Mẫn có chút lo lắng, gật đầu: “Được, em sẽ thử một chút”

“Ừm, vậy quyết định như vậy đi. Về sau anh se kiếm tiền em qua tán tài”

Nụ cười của anh thật dung túng.

“Dì, em nghe như thế nào lại thấy bản thân mình thành kẻ phá gia tri tử vậy?”

Cô nhướng mày.

“Không em là đối tác tốt nhất của anh. Mặc kệ là trên giường, hay trên sự nghiệp, sau này đều có thể chia sẻ với nhau...”

Anh nở một nụ cười tà mị. ninh Mẫn trừng mắt lớn

“Này Đông tiên sinh, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Anh cười nhéo khuô mặt cô mọt cái, ngữ khí đầy xấu xa

“Đông phu nhân, anh đây là thấy việc luận việc. cùng hợp tác, là dấu hiệu của cuộc sống hạnh phúc...”

Ninh Mẫn rất muốn cắn anh, người này đang đùa giỡn cô.

Đáng giận!

Như vậy, Ninh Mẫn đi trên con đường làm từ thiện. cùng ngày hôm đấy, một đoạn video clip mỹ nữ mặc đồng phục kinh bạo trên internet___

Vạch trần khuôn mặt thần bí của Đông phu nhân, kinh diễm toàn bộ Đông Ngải Quốc, khiến rất nhiều người coi cô là bình hoa phải ngậm miệng lại

Sáng sớm hôm sau.

Ninh Mẫn thấy được đoạn video trên internet...

Đây là tên tiểu tử nào quay ngơ chứ? Làm thế nào lại quay được cô như vậy?

Cô thật đáng thương, được chông cất giấu nhiều năm như vậy, rút cuộc lại bị bại lộ trong mắt mọi người. đây là trang facebook của Vu Lượng, còn đề kèm dòng chữ

“Các bạn thân mếm, các bạn đã gặp qua đệ nhất thiếu Ba Thành chưa?”

“Đệ nhất thiếu chắc các bạn chưa gặp qua. Còn Đông phu nhân?”

“Ha, không có diễm phúc... hôm nay tôi đã gặp... người thật tuyệt đối, đẹp rung động lòng người, khiến tinh thần người ta phấn chấn...”

“Đến đây xem đi, để tôi cho mọi người xem Đông phu nhân thật sự đẹp như thế nào, cho các người thấy động tác của Đông phu nhân lưu loát còn dùng súng chuẩn thế nào...còn có cái nắm tay ấm áp...”

“Đông thiếu cùng Đông phu nhân, rất xứng đôi, tuyệt đối...”

“Nếu ai bỏ qua không xem đoạn video này thì hối tiếc cả đời.. đến đây xem đi, mở to mắt mà xem...”

Xem hết đoạn giới thiệu khóe miệng cô hung hang, thật có thể nhuộm đỏ thằng nhóc này...sau đó nhìn xuống bình luận, co rất nhiều người...

Bình luận như vậy:

“Đông phu nhân? Đây là đông phu nhân... Oa rất cool!”

“Trời ạ, đánh tay đôi với bọn bắt cóc... thật dung cảm, quá mạnh mẽ”

“Nhìn qua, nhìn qua, các cô gái không biết cho rằng Đông phu nhân không xứng với Đông thiếu, nhưng khi xem được, nhìn được mới biết cái gì gọi là mỹ nữ, cái gì gọi là người đẹp tàn khốc, chính là đây...”

“Oa oa oa Đông thiêu nắm tay Đông phu nhân đi, thật ấm áp, bọn họ ân ái a, ánh mắt kia các người nhìn thấy không...”

“Kỳ quái, ký quái a, người này sao giống vợ trước của Đông thiếu a”

“Giống nhau, giống nhau...”

“Vợ trước của Đông thiếu nào dung mãnh được như vậy. Ninh phu nhân thu nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi vô cùng bái phục a...”

Các loại bình luận đều có, nhìn xong video này như phát hỏa

“sau này em nổi tiếng anh sẽ dựa bên cạnh...”

Cũng chính lúc vội vã nhất thời anh hùng ngày hôm qua, buổi tối hôm qua còn bị ông xa hung hang sửa chữa.

Ông xã “Trừng phạt” khiến cô cảm thấy chính mình làm chuyện này, thật không có cái gì tốt, nhưng chính là ở trong mắt mọi người phát hỏa...

Mà tương lai sự nghiệp từ thiện của cô, cũng bởi vì đoạn video này làm náo loạn một phen...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx