Ngoại truyện 7.1
Cuối tháng 5 năm 2012, trời trong xanh không có mây, thời tiết ấm áp, đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trời bắt đầu nóng lên.
Lúc 8h sáng, một chiếc Hummer chạy nhanh vèo đạt lâm đặc cung, bảo vệ hướng người trong xe cúi chào.
Xe chạy tiến thẳng vào khách sạn hoàng gia, dừng lại, người đàn ông cao lớn uy mãnh từ trên xe đi xuống, mặc áo sơ mi trắng bên trong bên ngoài khoác bộ quân phục màu lam, gương mặt kiên cường, ánh mắt lãnh khốc, ngũ quan. Mày thô đen như mực, con ngươi thâm trầm, giống như chìm trong biển lớn, mũi rất thẳng, như dao gọt mà thành, môi mỏng kiên nghị, càng tăng sức uy hiếp...
Người này, là Thần huống, bây giờ là phó thủ tướng kiêm tổng tư lệnh không quân Đông Ngải Quốc.
Phía sau luôn có bảo vệ gắt gao theo sát. Hai người còn chưa bước lên bậc thềm chợt nghe thấy âm thanh kịch liệt của Đông Lôi truyền tới:
“Anh, em không hiểu, anh tại sao lại có thành kiến sâu đậm với Cố Duy như vậy. em chỉ giữa đường gặp gỗ, sau đó cùng ăn một bữa cơm, sau đó em không cẩn thận trượt chân, hắn đỡ em đứng dậy. ai biết được sẽ bị truyền thông chụp được... em có thể thề với trời gần đây em thật sự không có kết thân với hắn”
Bước chân Thần Huống dừng lại một chút, lập tức biết nha đầu này đang tranh cãi cái gì. Theo giọng nói trong hơi thở hồng hộc kia có thể nghe ra một ý tứ như vậy: đây chính là sự hiểu lầm.
Ừm, anh chỉ biết đây nhất định là hiểu lầm. anh cũng quen biết tiểu nha đầu này, không phải đứa hay tùy hứng làm bậy. nếu không anh cũng sẽ không làm mai mối cho em trai của mình.
“Đừng kích động, anh cũng không có ý tứ gì khác. Lôi Lôi, em phải hiểu được một chuyện: trước kia em không có phản đối cùng Thần Thản kết giao, hiện tại lại cùng Cố Duy truyền ra chuyện như vậy, Thần Thản ở bên kia nếu như nhìn thấy những bức ảnh chụp này, sẽ nghĩ thế nào?”
Đông Đình Phong lẳng lặng hỏi, thái độ hòa nhã.
“Em cùng Thần Thản kết giao?”
Đông Lôi mặt đỏ lên, muốn giải thích.
“Chẳng lẽ không phải kết giao?”
“Đương nhiên không tính. Em cùng Thản, chỉ giống như bạn bè gặp mặt vài lần”
“Em là nghĩ như vậy, không nhất thiết Thản cũng nghĩ như vậy, không nhất thiết Thần gia cũng nghĩ như vậy...lúc trước Thần Huống đưa Tiểu Thản đến, chính là kết thân. Em không có phản đối, lại ở nhà lâu xem ra, chính là đang kết giao..”
“Em...ai, thật là có lý nói không rõ em... làm sao lại phiền toái như vậy...”
Đông Lôi tức giận vung tay lên:
“Được rồi được rồi, em sẽ đi giải thích với anh ấy. dù sao, em có trời đất chứng dáng, truyền thông nói lung tung, em không có biện pháp... được rồi, em đi..”
“Đi đâu?”
“Đi dạo...”
Phải nói là trốn cái thanh tĩnh lại đợi đi, cô phiền muốn chết.
“Nha...”
Một tiếng hét vang lên.
Người nào đó sau lưng không có mắt, phang, đụng vaoif một lồng ngực chắc như đá, suýt nữa thì ngã.
Thần Huống đi vào không tiếng động. Đông Đình Phong nhìn thấy được, Đông Lôi lại không nhìn thấy.
Anh liền vội vã như chim ưng bắt gà con, xách tiểu nha đầu này trở về, thật khinh tiểu nha đầu này lại gầy như vậy...như con mèo con, phong chừng chưa bằng một nửa cân nặng của anh.
Con gái bây giờ đều lấy gầy làm tiêu chuẩn, Thành Thiên cũng chỉ biết ăn chế độ giảm béo, Thần Huống xem ra, thật sự không dám nghĩ, như cây tre vậy, ôm nhiều mà đau...
“Đi đường đừng hấp tấp như vậy”
Anh không khỏi dặn dò.
Đông Lôi ngửi được mùi hương xà bông nhẹ nhàng khoan khoái, sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu, chống lại đôi mày rậm đang nhăn lại, cảm thấy có chút khẩn trương, tóc gáy dựng hết lên___biểu tình này thật sự nghiêm túc.
“Thần...Thần đại ca...”
Đông lôi cười, vội vàng quýnh người lên đẩy tay ra, lùi ra sau hai bước, cung kính kêu một tiếng nói: “Anh đến khi nào vậy?”
“Vừa xong”
Thàn Huống liếc mắt một cái tiểu nha đầu này, mới trước kia mắt mũi chưa sạch, sau khi lớn lên mỗi một lần gặp đều ấn tượng không giống nhau.
Cô hôm nay mặc đặc biệt khoan khoái nhẹ nhàng, một cái váy liền thân hoa li ti, đeo thắt lưng có tuyết trắng có hạt chân châu Lưu Tô đính vào, tóc ngắn, đi giày cao gót, da trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ tinh xảo. lộ ra toàn bộ tuổi thanh xuân đang rực rỡ.
Ánh mắt của anh dừng trên lưng tinh tế của tiểu nha đầu này, nghĩ rằng, nhỏ như vậy, như có thể cắt đứt được vậy, đẹp mắt thì đẹp mắt nhưng như vậy thì quá gầy rồi.
Vừa ô một cái anh cảm nhận rõ ràng rất ít thịt, nhịn không được hỏi một câu:
“Lôi Lôi, em rút cuộc có hay ăn cơm không?Nhiều năm như vậy, tuổi tác đều đi đâu rồi? vẫn giống như năm trước, gầy như dân Châu Phi chạy nạn vậy? đừng không có việc gì học mấy đứa náo loạn khống chế khẩu phần ăn...”
Đông Lôi buồn bực nhìn chính mình, gầy như thế nào, cô rõ ràng có thể ăn ngon được không:
“Em từ nhỏ ăn đã không mập”
Đông Đình Phong nở một nụ cười: Thần Huống vốn bản thân to lớn, vì thế nhìn người khác đều cảm thấy người ta như chưa ăn cơm vậy. kỳ thật anh nhìn.Lôi Lôi cũng không tính là gầy.
“Dù sao vẫn là rất gầy”
“Em vốn không có khả năng lớn lên giống Thần đại ca đâu...”
Đông Lôi nói trả, Thần Huống kéo kéo khóe miệng, cười như không cười, bởi vì anh không có cách nào tưởng tượng được Đông Lôi lớn lên cao lớn sẽ khủng bố thế nào.
Đông Lôi đem hết vẻ mặt của anh thu vào trong mắt, cũng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ là trước mặt người đàn ông bắc cực này có chút kkhông tự nhiêu, nhịn không được đưa tay sờ tóc, quay đầu nhìn Đông Đình Phong nói”
“Anh, mọi người nói chuyện đi, em đi trước”
Trong lòng lại đang nghĩ, người đàn ông bắc cực này cũng có lúc ngây thơ, người này, có làn da ngăm đen do phơi nắng, trên mặt có dấu vết của năm tháng, mang một bộ mặt băng sơn lãnh huyết, thật là gấu bắc cực cũng không bì được__so sánh với cẩu hùng mới khác biệt hoàn toàn.
Trong đầu lóe lên hai chữ “Cẩu hùng” thì Đông Lôi chợt muốn cười.
Nếu Thần tư lệnh mà biết cô trong lòng xưng hô gọi anh như vậy, không biết có nổi điên không?
Tưởng tượng một chút: cẩu hùng mà nổi điên sẽ đáng sợ như thế nào? Đông tiểu thư đang phát huy trí tưởng tượng
“Chờ một chút”
Mới bước đi hai bước ta Đông Lôi lại bị kéo lại, Thần Huống một tay đưa ra đã xách được cô quay lại.
Anh nhất thời quên cô là con gái, sử dụng sức lực không giống nhau, kết quả nha đầu kia, tựa như một con bướm nhỏ bị giang lưới, nằm gọn trong lòng anh, cái mũi kia va chạm mạnh không khỏi kêu lên thảm thiết.
“Thần đại ca, anh làm sao vậy? mưu sát sao? Mũi của em a...”
Tóc ngắn xù lông lên ở trước mặt Thần Huống, anh lâm vào cảnh cứng đơ, vội vàng buông tay, nghiêm trang nói:
“Anh đã nói là em quá nhẹ, anh còn chưa dùng sức đâu...”
“Thần đại ca, em là cô gái mới hai nươi mấy tuổi”
Được rồi cô chính là con gái. Con gái so với con trai rất nhẹ, hôm nay đã được biết qua. Thần Huống không tiếp lời.
“Có chuyện gì? Không có việc gì em có thể đi chưa..” Đông Lôi hỏi.
“Thản Thản hôm nay được nghỉ, đây là vé xem phim, nó hẹn em đi xem phim”
Hai tấm vé xem phim hiện ra trước mắt cô.
Đông Lôi cầm lấy xem, đúng là vé xem phim, hơn nữa còn là bộ phim cô muốn xem nhất, kêu lên trong lòng ánh mắt vui mừng bay lên
“Là cảm ơn Thần đại ca”
Cô gái nhỏ cao hứng hai mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa đang nở rộ. loại vui vẻ này, đến chỉ đơn giản như vậy.
Thần Huống lắc đầu, giới trẻ bây giơ sao lại yêu thích phim ảnh như vậy, anh xem những thứ đó căn bản là lãng phí thời gian.
Chênh nhau 12 tuổi, thật sự là có sự khác biệt quá lớn____
Ngay lúc này, di động vang lên. Đông Lôi vừa nhìn đã thấy là Thần Thản, vội vàng nhận máy nghe:
“Tiểu Thản, sao vậy?’
“Đã nhận được vé xem phim chưa?”
Đông Lôi thổi bay tờ giấy trên tay, rạo rực nói:
“Nhận được rồi”
“Nhận được thì tốt rồi, anh đang trên đường đến, như vậy đi chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim nhé”
“Được”
Đông Lôi cúp máy, quay đầu hướng hai người đàn ông vẫy tay:
“Em đi nhé...”
Chạy thẳng về phía trước như trước, giống như linh dương chạy thẳng ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.
21 tuổi đúng là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, đối với đời người có biết bao nhiêu kỉ niệm, Thần Huống nhìn ở trong mắt không khỏi cảm khoái một câu:
“Tuổi trẻ thật tốt”
Tuổi càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nào có thể giong như tuổi của cô vô lo vô nghĩ, lúc đau lòng có thể khóc đến trời sụp chứ...
“Nha đầu này, vẫn còn tính tính của một đứa trẻ...”
Đông Đình Phong cười có chút bất đắc dĩ, ý bảo Thần Huống ngồi
“Tiểu Thản sẽ không hiểu lầm chứ...”
Ngoại truyện 7.2
Nhìn thấy bạn gái cùng người khác vui vẻ, điều đó luôn không dễ nghe, Thần gia rất nghiêm cẩn, điều này có thể thấy được một ít manh mối trên người Thần Huống. con trai của Thần Huống cũng như ông cụ non
“Không có chuyện gì đáng lo ngại”
Thần Huống một bộ bao dung:
“Thản Thản kiểm điem một chút, cảm thấy bản thân mình chính xác đã xem nhẹ con bé, lúc này cố ý để mình đưa vé xem phim đến. Nó sợ nó chạy đến không kịp... đều là tai họa truyền thông gây ra, thích tung tin lung tung.”
“Mẹ của Thản Thản nhìn thấy, sợ sẽ mất hứng”
“Giải thích rõ ràng là được, cô mình cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. chỉ cần hai người chúng nó cảm thấy được là được”
Cũng không phải Thần gia không chú trọng môn hộ, mà hai nhà Thần Đông đủ xứng đôi. Điều này là hai nhà đều muốn chuyện thành. Đông Đình Phong lại nói
“Mẹ mình ngày hôm qua tức giận không thôi. Đem Đông Lôi giáo huấn một trận, hẳn đã xác định rõ chuyện này...”
Thần Huống nghĩ nghĩ, Đông Lôi cùng em anh mới quen được mấy tháng, bây giờ liền đính hôn có phải còn sớm không
“Chuyện này cũng không vội. Để cho bọn nó có thời gian”
Anh nhận trà của người hầu, nói một tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống.
Đông Đình Phong châm một điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng, thần sắc có chút ngưng đọng:
“Mình cho người điều tra, người chụp bức ảnh này, trước lúc đó có người báo, bọn họ mới ở chỗ đó chụp được tấm ảnh như vậy. mình đoán rằng, Cố Duy thật sự có chủ ý muốn đánh lừa Lôi Lôi... Nếu như hắn vẫn cố ý tiếp cận, tâm tư này của Lôi Lôi, khẳng định không phải là đối thủ của hắn”
Thần Huống nghe, suy nghĩ: “Vậy tìm hắn nói chuyện?”
“Nói chuyên thế nào? Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng, nếu như hắn thật sự muốn theo đuổi, chẳng lẽ mình có thể ra lệnh cho hắn buông tha được sao?”
Đông Đình Phong hít một hơi, đối với Cố Duy này anh rất lo lắng, một lúc, lại hỏi ngược lại:
“Cậu tới vì đưa vé xem phim sao?”
“Không phải, có một số việc, muốn thương lượng với cậu... NInh Mẫn đâu?”
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi vợ chồng này lúc rảnh rỗi thường dính lấy nhau, hôm nay thật sự là hiếm lạ, Đông Đình Phong khó có được một ngày nghỉ, cũng không thấy bọn họ có cảnh tượng như vậy...
“Đang ngủ trưa...dạo này nôn rất lợi hại... vừa tỉnh dậy, lúc này mình mói có thời gian nói chuyện với Lôi Lôi...”
Thần Huống nhìn trong măt Đông Đình Phong tất cả đều là ý không tha, không khỏi mỉm cười: trông chừng chính người phụ nữ mình âu yếm, sinh cho mình đứa con, đó là chuyện vô cùng khoái trá cộng them dày vò.
Đã từng, anh cũng đã từng có một người yêu, đáng tiếc vì anh sinh con không phải người phụ nữ đó.
Anh cả đời này, đoạn tình yêu đầu tiên hoàn toàn thất bại, đành chịu sắp đặt của cha mẹ, đoạn hôn nhân tiếp theo thì cũng ly hôn, trên phương diện tình cảm anh hoàn toàn thất bại.
Hôm nay nhìn thấy bạn tốt có một đoạn hôn nhân hạnh phúc như vậy, anh thật mừng thay cho bạn
Cuộc đời người, tìm được cô ây, cô ấy cũng hiểu con người của mình thật không dễ dàng
Mà anh chỉ sợ khó có thể tìm được một người như vậy
Cửa Rạp chiếu phim, đông vui nhộn nhịp, Đông Lôi phát hiện ngay cả tìm chỗ ngồi cũng không có. Cô đợi trong chốc lát, lại nhận được một cuộc điện thoại gọi tới:
“Anh không tới được...” Tiểu Thản giọng đầy xin lỗi.
“Nơi này giao thông xảy ra sự cố, đường bị phá hỏng, xe của anh bị kẹt giữa đường, nếu không chúng ta để lần sau hãy xem đi...”
Tin tức này khiếp cho người ta ủ rũ.
“Vé này rất khó mới có được...”
Đây là của đạo diễn nổi tiếng Đông Ngải Quốc tỉ mỉ ba năm chế tác tuồng Mã Huyễn tên là.
Loại vé này cầu có được cũng khó.
Trước kia cô rất muốn xem qua mở đầu, đáng tiếc vẫn không có vé__
Đương nhiên, chỉ cần cô mở miệng, cũng không thể không có được nhưng cô là người có khí phách, mới không vì một chút chuyện nhỏ này mà đi nhờ quan hệ của anh mình để lấy được vé.
Không nghĩ tới hôm nay Thần Huống tự nhiên lại cho bọn họ hai tấm vé.
“Em đợi chút, anh sẽ bảo chị anh nghĩ cách có hai tấm vé nữa”
“Được rồi”
Vậy chỉ có thể đợi thêm lát nữa. một người xem thì không có ý nghĩa.
“Em chờ anh”
Đông Lôi đi tới đi lui một hồi lâu, tìm được một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Cô mở tin tức xem thấy ảnh của chính mình và Cố Duy chụp rất đẹp.
Cố Duy là người rất có tướng buôn bán, khuôn mặt đặc biệt như ánh mặt trời, cùng Kiều Sâm tưởng như hai người. cặp mắt hoa đào, luôn mỉn cười ma mị, giống như móc câu, lại giống như có thể phóng điện, cười ngọt ngào, có thể giật người, đó là lời cô bạn học của cô nói vậy.
Trước kia, cô cùng bạn học có nói: “Người này muốn theo đuổi cậu”
Các cô ấy nói: “Sớm đã nhìn ra, đối với cậu rất ân cần, nhất định là có mục đích”
Đông Lôi từ nhỏ đến lớn, chưa tình có người theo đuổi, việc này nói ra thật kỳ quái.
Cô từng khiển trách bản thân: bằng diệm mạo cùng với thành tích học tập không kém một ai, nhưng lại không có ai dám theo đuổi cô. Nhiều năm như vậy, cứ tự nhiên mất cái thời thư tình thật không thể tưởng tượng được...
Bởi vì chuyện này, các bạn học của cô đáng để phân tích:
“Nguyên nhân lơn nhất cậu là con gái Đông gia, vì cậu có người anh trai tên Đông Đình Phong, cho nên rất nhiều người không dám theo đuổi”
“Tại sao vậy?” cô rất khó hiểu
“Đắc tội không chịu nổi. yêu đương, ai biết được cuối cùng có thành hay không...không phải nói đến sao. Tình cảm trường học có đến tám chín phần sẽ thổi bay...”
“Còn có trong mắt cậu chỉ có Kiều Sâm__ Kiều Sâm a, một nhân vật như vậy ai trong trường học có thể so bì được? yêu đương cũng không phải trò đùa lúc còn nhỏ của mọi người. con trai đều muốn thể diện, hoàn toàn khôngcó đối tượng hy vọng, bọn họ không dám làm thử?”
“Quan trọng nhất là, cậu đã sớm đính hôn với Kiều Sâm rồi, những người con trai khác làm sao có thể theo đuổi cậu?”
Phân tích này rất có đạo lý...
Tuổi trẻ của cô hoàn toàn đã cống hiến cho Kiều Sâm.
Đông Lôi nhẹ nhàng thở dài, hai tay chống lên má, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, mãi đến nay: tên Cố Duy này, là người đàn ông đầu tiên công bố theo đuổi cô.
Cảm giác đó thật là lạ...
Đoán chừng đó là vì người nam sinh đầu tiên dám hôn cô.
Mỗi một lần, chỉ cần nhớ lại nụ hôn kia, tim cô lại đập mạnh mẽ
Nói đến chuyện này hắn thật không kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không lọt vào mắt người nhà.
“Di, ở đây vụng trộm nhớ tới anh sao?”
Trên đỉnh đầu đột nhiên vanh lên tiếng đàn ông. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chói lọi của Cố Duy đang chống lại cô, đầu óc hoàn toàn không bắt kịp.
“Anh, anh, anh...anh sao lại ở chỗ này?”
Gặp quỷ cô làm sao có thể chạy được ngay cả chỗ này cũng gặp âm hồn bất tán a
Cô nhớ người này vẫn đang làm việc trong tập đoàn gia tộc, làm sao cứ ba năm hôm lại xuất hiện xung quanh cô.
“Nơi này là rạp chiếu phim, anh đến đây đương nhiên là xem phim rồi..”
Cố Duy chỉ xung quanh người ta cũng không tính là tới tìm cô.
“Anh cũng xem phim?” cô có chút không tin
“Anh sao lại không thể đến xem phim?”
Cố Duy mặc bộ đồ thể thao màu trắng, có vẻ rất năng động, giàu sức sống, nhàn nhàn ngồi chỗ đó, hai chân vắt chéo, cả người khí thế bừng bừng phấn chấn.
Cố Duy trước đây là một đứa trẻ đáng yêu, Cố Duy sau khi lớn lên. Lại là người đan ông đào hoa giàu có. Nụ cười sáng ngời là chiêu bài của hắn, mỗi người phụ nữ nhận được đều lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Chẳng lẽ cô cũng không ngoại lệ.
Con người đều có lòng yêu thích cái đẹp...
Huống chi hắn còn hôn qua cô, cô nghĩ bỏ qua cũng khó.
“Anh là fan trung thành nhất của đạo diễn Trương Gia Bình, phim của ông ấy lần đầu tiên công chiếu anh sẽ không thể không xem”
“Ba” hắn đem hai tấm vé kỷ niệm để trên bàn.
Đông Lôi không lên tiếng, nhìn giá trên tấm vé, không phải là tấm vé cùng với phòng của cô.
“Đây là tấm vé VIP anh lấy được”
Trước kia không phải em nói em muốn xem sao? Nếu đã đến đây, chúng ta cùng nhau đi thôi... đỡ mất công anh phải gọi hẹn một người khác...”
Hắn đứng lên nhìn xuống đồng hồ còn 10 phút
“Thời gian không sai biệt lắm... có thể vào được rồi.. đi...”
Đông Lôi không đứng lên, nghi hoặc nhìn hắn:
“Anh vốn đã nghĩ hẹn em?”
“Ừm Hừm...”
Hắn cười răng trắng, tươi cười thật ấm áp lòng người, có thể đem nỗi lo lắng trong lòng xua tan đi.
Tim Đông Lôi đập loạn nhịp, loại cảm giác này tiểu Thản không thể cho cô được như vậy.
Cô có một loại cảm xúc muốn chạy trốn, cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm. tiếp xúc thêm mình sẽ bị rơi vào.
@by txiuqw4