sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Ngoại Truyện 10

Ngoại truyện 10.1

Thần Thản lãi một chiếc xe thể thao.

Đây là xe của cha cậu. Hôm nay anh mượn tạm.

Thần Thản hiện tại không có xe, bởi vì còn đang đi học - - mọi người ở nhà họ Thần đều luôn luôn giản dị như vậy: Đang đi học không cần phải có xe.

Thần Huống lúc trước cũng như vậy.

Chỉ là anh trai chưa bao giờ chạy theo vật chất, sau khi ly hôn, anh sống chủ yếu trong bộ đội.

Nơi đó so với nhà anh, so với gia đình anh mà nói, dù nó không thiếu cái gì nhưng mọi thứ rất giản dị.

Mấy năm nay, tâm tư của anh trai, để hoàn toàn vào công việc. Đối với vấn đề cá nhân, chưa bao giờ nghĩ nhiều. Vẫn một mình lẻ bóng.

Ông bà rất lo lắng nhưng anh không quan tâm, không có hứng thú tìm kiếm một gia đình mới, trong nhà sắp xếp mai mối, anh luôn né tránh.

Thần Huống chán ghét việc người thân mai mối, cuối cùng anh lại trở thành bà mối.

Nói thật, Thần Thản cũng cho rằng mình vẫn còn trẻ -chính mình cũng tự tìm được bạn gái, không cần người mai mối nhưng nếu không phải quá coi trọng anh trai, anh thật sự không muốn tiến tới.

Đối với Thần Thản mà nói, tiếp xúc với Đông Lôi, ấn tượng đầu tiên lưu lại rất tốt.

Cô gái kia, rất đơn giản, trên người không nhìn thấy được tính nuông chiều từ bé.

Chỉ là hiện tại, anh có một cảm giác thất vọng - - Đông Lôi không đặt anh trong lòng.

Giờ phút này, mặc dù cô ngồi bên cạnh anh, nhưng tinh thần như mất hồn, ngơ ngác, đầu óc đang ở nơi khác.

Anh cũng không nói gì.

Dừng xe lại đột ngột, nghĩ lại lúc đi thì vô cùng phấn khởi, khi về thì lại thất vọng.

Vì thế, anh thấy khó chịu.

“Thùng thùng thùng...”

Có người gõ cửa xe, là Thần Phương Phỉ đã đi tới.

“Chị Hai!”

Rõ ràng thấy chị đang nhìn vào Đông Lôi.

Anh biết chị nói chuyện sẽ rất khó chịu, giọng nói có chút lo lắng, khẩn trương.

“Chị cùng Đông tiểu thư nói một câu: “

Đông Lôi chăm chú nhìn, kéo cửa sổ xuống, nhẹ giọng hỏi:

“Chuyện gì!”

Thần Phương Phỉ đi đến bên cô, cân nhắc một lúc, sau mới nói:

“Đông tiểu thư, con gái có người theo đuổi, đó là chuyện rất bình thường. Quan trọng nhất là phải biết rõ trái tim mình. Từ xưa đến nay, chân đứng hai thuyền, sớm hay muộn cũng sẽ bị lật. Nên suy nghĩ cẩn thận: Cố Duy là dạng người mà khi cô cùng cậu ta, nếu không có chuyện gì đó là do cô may mắn. Nếu cô có chuyện, chắc chắn không lường hết được hậu quả mình gặp phải... Cố Duy có không ít phụ nữ bên cạnh. Mấy ngày trước, có người còn nhìn thấy cậu ta vào khách sạn cùng một cô gái... Việc này, cô có thể đi hỏi anh trai cô, xem cậu ta là người như thế nào... Loại nhân phẩm này không xứng với cô...”

Lờ nói thật này, thật sự làm cho Đông Lôi có phần không thoải mái.

Cô không thích người khác làm mất uy tín của Cố Duy, mà lại nói chuyện của hắn như vậy thật không chịu nổi...

Cô thật sự muốn cãi nhưng sau cùng lại nhịn - - Cố Duy là người như thế nào, quan hệ gì tới chị?

Thần Phương Phỉ bỏ đi.

Đông Lôi ngồi im, sắc mặt trầm xuống.

Thần Thản lấy một chai nước uống, đưa cho cô một chai:

“Bớt tức giận đi, chị của anh là như vậy. Chồng chị ấy nhiều lúc cũng rất đau đầu, nhưng thật ra chị ấy có ý tốt...”

Cô nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, uống một ngụm, trong lòng cũng giảm đi sự bực tức.

Thêm một ngụm nữa vào bụng, cảm giác mát mẻ lướt qua, sự tức giận cũng dần dần lắng xuống, lại uống vài ngụm nữa, cuối cùng tâm trạng bình tĩnh lại, mới nói:

“Nghe thấy Văn phu nhân răng sắc lưỡi nhọn, vốn có tiếng ở Quỳnh Thành, hôm nay đã thấy rồi”.

Khi nói lời này, trong lòng Đông Lôi suy nghĩ, chị dâu của cô miệng lưỡi cũng lợi hại, nếu mà hai phụ nữ này có một ngày đụng nhau, không biết người nào sẽ thắng đây - - Thần Phương Phỉ từng là luật sư.

“Cũng phải. Nếu chị ấy còn hành nghề luật sư, chắc chắn có nhiều thành công...”

Lời nói chưa xong, bị cắt ngang, Đông Lôi không muốn nghe chuyện của Thần Phương Phỉ.

“Cố Duy thật sự như thế sao? Như thế nào ai từng biết anh ta đều nói anh ta không phải là người tốt... Còn anh, anh...

Thấy anh ta thế nào?”

Cô nhịn không được nghiêng đầu hỏi.

“Anh?”

Anh dừng một chút.

“Uh`m!”

“Anh cũng không thân thiết với anh ta.”

Thần Thản uống nước, suy nghĩ một chút, mới nói:

“Chỉ nghe nói anh ta làm việc không từ thủ đoạn. Mặt người dạ sói. Sát phạt quyết đoán. Nếu là việc liên quan đến kinh doanh, có thể tận dụng mọi cơ hội... Con mắt rất tốt, đầu tư rất giỏi. Mới được ba năm mà đã có tiếng trong giới kinh doanh. Đương nhiên, với thị trường ở Bắc Kinh. So với anh trai em, thì cậu ta chưa là cái gì cả.”

Tất nhiên, trên đời chỉ có một Đông Đình Phong.

Cô ngả người ra phía sau, tiếp tục uống nước.

Lại một người gọi anh ta là “Lang sói”.

“Em quen cậu ta từ khi nào?”

Thần Thản hỏi.

“Không tính thân thiết!”

Cô hồi tưởng lại, mỗi một lần gặp mặt, đều là hắn tìm đến.

Ài, không muốn nghĩ đến!

Cô thở mạnh, trên mặt hiện lên cảm giác áy náy:

“Chuyện hôm nay, thực xin lỗi... Em không phải cố ý... Chỉ là xem xong phim, đã đói bụng, bụng đói, em liền quyên hết chuyện khác...”

Quả thật như vậy, một khi cô đã đói, là có thể quyên hết mọi việc.

Thần Thản cũng gặp thấy mấy lần. Cho nên, anh biết lời này không phải là giả.

“Nên là anh xin lỗi mới đúng. Thái độ của chị anh không tốt lắm. Em nói rất đúng, chúng ta hiện tại không phải là yêu đương...”

Giọng nói của anh không vui, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:

“Chỉ thuần túy là bạn bè, đang tìm hiểu nhau. Kỳ thật anh hơi vội vàng, có khi cũng sẽ quên...”

“Thật sự?”

Ánh mắt Đông Lôi sáng lên, hỏi lại.

“Uh`m!”

Anh gật đầu: “Vừa nãy anh nghĩ... Quan hệ của chúng ta có phần hơi khó hiểu...”

“Mỗi lần gặp mặt, giống như đều là bị người khác thúc giục mới có thể gặp nhau. Nói ví dụ như bây giờ, cũng là anh họ anh nhắc nhở, anh mới nhớ ra là hai tuần nay không gặp em rồi...”

Không, anh nhớ rất rõ, nhưng anh cố ý nói mình quên, thứ nhất lòng tự trọng trong anh nổi lên, thứ hai anh không muốn để cô có một gánh nặng tâm lý.

Đông Lôi lẳng lặng nghe.

Nụ cười của Thần Thản sáng ngời, giống như một dòng nước thanh khiết chảy qua, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Anh nói:

“Tình yêu không nên quá thụ động, em nói đúng không? Anh đã từng hỏi qua chị anh. Hồi chị ấy yêu anh rể có cảm giác như thế nào. Chị ấy nói, xa nhau lập tức nhớ. Vài ngày không gọi điện thoại, cảm thấy cả người khó chịu. Một tháng không thấy, thật giống như có vài chục năm không gặp... Trong mạch máu luôn có sự thôi thúc...”

Kỳ thật anh cũng không có nói chuyện với chị, anh chỉ nói cảm xúc trong lòng anh đối với cô.

Anh nghĩ anh đã thích cô rồi!

Đông Lôi không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, hình dung được cảm giác này, rất chính xác. Nhớ nhung là một cảm giác hành hạ người ta. Nó đã từng tra tấn cô...

“Rất có lý. Em cũng vẫn cảm thấy chúng ta cơ bản không phải là đang yêu nhau, chỉ đơn thuần là bạn bè.”

Cô khẽ cười.

Thần Thản cũng cười lộ ra hàm răng rất trắng:

“Đúng, chúng ta thật sự là bạn bè...”

Mắt anh nháy nháy mấy cái.

Đúng, anh tạm thời trấn an nên là vị trí một người bạn, chỉ muốn cô buông lỏng cơ thể mình lại.

“Cho nên a...”

Cô cũng nháy mắt mấy cái, tâm trạng trở nên thoải mái.

“Cho nên, anh không cần phải có áp lực của một chiến binh. Không thể làm người yêu, thì có thể làm bạn bè. Anh trai em và anh trai anh đúng là những ông lão phong kiến, đem đôi ta nhét vào một chỗ, anh nói đúng không...”

Nụ cười của người đàn ông này rất tươi, nhìn thấy nụ cười là đã khỏi bệnh, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có.

Chính là bởi vì tốt, Anh trai cô và A Thần đại ca, mới mong cô cùng anh ấy có thể phát triển.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời định, chuyện tình cảm, người tính không được.

Tình cảm của cô với anh rất đơn giản, anh đối với cô cũng rất đơn giản. Nhưng người nhà cứ làm cho tình cảm đơn giản lại phức tạp ra. Đem hai người kết hợp là một

“Thần Thản, cám ơn!”

Cô đột nhiên nói cảm ơn.

“Cám ơn anh cái gì!”

Anh hơi lạ, liền hỏi.

“Bị vì nghe anh nói như vậy, em cảm thấy tội mình nhẹ đi không ít... Từ khi bức ảnh quỷ quái kia phơi bày ra, em cảm thấy bi thảm... Rõ ràng không có gì, lại bị người ta tùy ý tô vẽ thành như vậy, thật sự làm em tức chết... Em đối với Cố Duy thực sự không có gì... Hôm nay, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau... Cho nên đó chỉ là một sự trùng hợp...”

Cô vuốt vuốt mái tóc, môi cong lên huýt sáo, vẻ mặt tười cười, động tác này trông rất đáng yêu.

Thần Thản lẳng lặng nhìn, tim đập rộn lên.

Nói thật, anh gặp nhiều cô gái nhưng chưa từng muốn gặp lại. Trong thế giới của anh, quan trọng nhất là huấn luyện và học tập, mọi thứ khác đều không quan tâm. Rảnh rỗi chơi bóng rổ là sở thích duy nhất. Đáp ứng mai mối, hơn nữa lại vui vẻ đồng ý cùng Đông Lôi trở thành bạn bè, thật sự là ngoài ý muốn.

Mà sự ngoài ý muốn này anh rất mong từng bước từng bước rơi sâu vào tay giặc.

Vốn tưởng rằng, dễ dàng tìm hiểu cô gái này. Thế mà ở đâu lại hiện ra một đối thủ rất mạnh, lại muốn cùng anh cạnh tranh.

“Cố Duy thật sự rất quan tâm đến em...”

Anh đột nhiên nói.

Thái độ quyết tâm của anh ta, làm cho người ta chán ghét.

“Em không thích anh ấy!”

Quá cứng đầu, khó đối phó; quá xảo quyệt, khó thu phục.

Đồng thời trong lòng cô rất rõ ràng, bản thân cô không hề ghét anh ta - - đây là một loại cảm xúc rất mâu thuẫn.

Có lẽ sự kháng cự này, chủ yếu xuất phát từ chính người thân của cô luôn từ chối anh ta, và bản thân mình lại không đủ tự tin.

“Tại sao?”

Trong lòng anh mừng thầm, hỏi.

Cô im lặng.

Thấy thế, anh cũng không hỏi nữa, lại chuyển sang hỏi một câu khác:

“Vậy em thích anh sao?”

Đông Lôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi câu này.

“Không trả lời được?”

Anh cười, nụ cười rất vô cảm.

Thật giống như cô không trả lời được một câu hỏi thực tế như vậy.

“Anh nói thế nào là thích? Bạn bè thích nhau, đương nhiên là có; còn chuyện tình yêu nam - nữ thích nhau, thật xin lỗi, không có...”

Cô nhẹ nhàng nói.

Đó cũng là một câu trả lời, Thần Thản không ngạc nhiên, nhưng mặt anh vẫn có phần biến sắc, vẫn là hơi mỉm cười:

“A, nói rất thẳng thắn.”

“Em không nghĩ muốn nói dối anh!”

Đông Lôi rất nghiêm túc.

“Không lừa gạt người tốt.”

Anh gật đầu:

“Anh cũng không muốn dối em, kỳ thật anh thích em. Cùng ở chung với em nhiều lần, anh đã thích em...”

Đông Lôi: “...”

Đột nhiên như xưng tội!

Nhịp điệu này, cô thật sự không theo kịp a...

Đông Lôi nhìn nhìn, nhất thời cũng bị kích động, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn: Chàng trai này cực kỳ đẹp trai, ánh mắt dịu dàng, chân thành, khi cười hàm răng trắng đều trông rất nghiêm túc:

“Ý anh là... Ý gì a...”

Thần Thản thật muốn nhìn lại gương mặt mình, từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt này luôn làm các nữ sinh phát cuồng, nhiều nam sinh ghen tị, nổi tiếng như vậy nhưng trước mặt cô gái này lại không có gì đặc biệt...

Anh biết, Đông Lôi rất tôn thờ anh trai mình; đã từng si mê Kiều Sâm, cũng là một nhân vật nổi tiếng.

Đôi mắt cô gái này đúng là không giống như các cô gái bình thường khác.

Cho nên, mình trong mắt cô ấy chỉ là một người rất bình thường.

Đây đúng là điều làm anh thất vọng về mình.

Anh đã từng bước từng bước lún sâu, vậy mà cô lại vô cảm.

Ài...

Trong lòng Thần Thản chán nản, liếc nhìn cô nói:

“Trước đây em không để ý đến anh, anh nghĩ về sau này em nên suy nghĩ lại... Từ bây giờ, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em...

... Em có chịu không?”

“Nhưng vừa nãy anh mới nói...”

Đông Lôi nháy một cái mắt, lúng ta lúng túng.

“Trước là quan hệ bạn bè, từ nay về sau, anh muốn làm bạn trai em! Nếu có thể, anh nghĩ sẽ leo lên mức độ cao hơn. Anh sẽ cố gắng để có đủ tư cách làm bạn trai em...”

Nói lời này, Thần Thản có phần khẩn trương, sợ bị từ chối.

Đông Lôi nhìn nhìn.

Thần Thản không thể không hỏi:

“Tại sao nhìn anh như vậy?”

“Em tự hỏi không biết anh thích em vì cái gì?”

Anh cười: “Đó là chuyện của anh. Em cần suy nghĩ xem có đồng ý hay không! Nếu em chấp nhận, đầu tiên chúng ta xác định tìm hiểu nhau. Sau đó là hai bên cha mẹ gặp nhau. Hoặc là sớm hơn nữa là đính hôn thì tốt...”

Đông Lôi ngẩn người ra.

Đính... Đính hôn?

Mẹ ơi?

Thần Thản có phải bị Cố Duy kích động không a?

“Hành động của anh thật sự nhanh đấy...”

Đông Lôi thở dài kêu lên.

Thần Thản cười: “Anh làm việc gì cũng rất nhanh!”

“Việc này, không nhanh được, dù sao cũng phải để cho em nghĩ đã...”

Kỳ thật cô rất muốn ngay lập tức từ chối. Nhưng làm như vậy, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

“Được!”

Anh cười rất to: “Vài ngày?”

“Ba ngày!”

“Được!”

Anh vừa gật đầu, vừa ôm bụng, nơi đó xuất hiện tiếng kêu truyền ra:

“Đói bụng, anh còn chưa ăn cơm. Đi ăn cơm Tây cùng anh có được không! Sau đó lại đi xem phim, xem lại một lần nữa...”

Anh cao hứng xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe, nụ cười rực rỡ, thật sự làm cho người ta không có cách nào có thể từ chối.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, họ cũng lại đi xem phim, xem phim xong, đi đến nhà thờ Pháp Hoa.

Khi nhìn thấy tháp chuông, Thần Thản chỉ vào mặt trước chiếc chuông có dòng chữ, rồi nói:

“Hãy nhìn xem anh trai em, có tên trong danh sách những người nổi tiếng ở đây. Em có muốn một lần rung chuông không?”

Đông Lôi đọc xong dòng chữ trên tấm bảng đó, cười: “Anh trai em có thể gặp được chị dâu thật là có phúc lớn.”

Thần Thản đã từng gặp qua Ninh Mẫn Mẫn, theo suy nghĩ anh, người phụ nữ kia đúng là không tầm thường, không chỉ có xinh đẹp, mà còn rất độ lượng, cùng Đông Đình Phong cực kỳ xứng đôi.

“Phải nói, bọn họ có thể gặp nhau đúng là một chuyện may mắn...”

“Đúng vậy!”

Họ nhìn nhau mỉm cười.

Con người khi còn sống, chồng gặp được vợ, vợ gặp được chồng đều là do số phận, đối với mỗi người đều là chuyện may mắn, tình yêu không được đáp lại sẽ luôn chỉ cảm giác cô đơn và đắng cay.

Ngày hôm đó, Đông Lôi đến nhà thờ Pháp Hoa. Nhìn xa xa thấy hoàng hôn đã xuất hiện, bỗng nhiên im lặng thật lâu, không nói gì. Cô nghĩ tới chuyện trước kia.

Năm mười sáu tuổi, cô từng cùng Kiều Sâm đã tới nơi này, cũng từng nghĩ muốn rung chuông. Nhưng Kiều Sâm không muốn. Năm năm sau, cô lại đứng ở chỗ này, bên người lại là một người đàn ông khác. Nếu cô đồng ý để anh theo đuổi, có lẽ, chàng trai có khả năng sẽ trở thành chồng cô.

“Suy nghĩ gì vậy?”

Thần Thản đứng ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Không!”

Cô mỉm cười: “Xuống núi thôi! Tối rồi, anh còn muốn đi chơi đâu nữa?”

Khi đi xuống chân tháp chuông, hoàng hôn đã dần dần biến mất, cả ngọn núi bị bao phủ bởi làn khói sương.

Thần Thản không trả lời, lại thấy một tiếng chuông vang lên. Đó là tiếng chuông di động của Thần Thản.

Đông Lôi thấy anh thản nhiên tắt điện thoại, nói: “Chỗ nào cũng đi không được... Phải về rồi...”

Cô gật đầu: “Là mẹ anh gọi sao?”

“Uh`m... Không có việc gì...”

Anh cười.

Nhưng cô lại cười không nổi. Mẹ Thản vốn không thích cô, nếu chị hai của anh đem chuyện hôm nay về kể, chỉ sợ lại càng coi thường cô hơn.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, cô không thể đùa giỡn chuyện này với Thần Thản được.

Ngoại truyện 10.2

Về đến nhà, Đông Lôi nhốt mình trong phòng, suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không hay khi thấy chị dâu mang thai đang nặng nề đến bên cạnh, giơ giơ tay trước mặt cô, cô gắng để cô tập trung nhìn mình:

“Lôi Lôi, em có chuyện gì vậy, sao mặt lo lắng thế?”

“A, chị dâu, chị vào lúc nào vậy... Làm em sợ muốn chết...”

Khi nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn ở bên cạnh, Đông Lôi ôm ngực, giật mình.

“Chị vào đây đã được năm phút, nhìn thấy em đang chau mày...”

Ninh Mẫn Mẫn phì cười đến bên giường ngồi xuống, nói:

“Mau ra ăn cơm... Anh trai bảo chị đến xem...”

“Chị dâu, hiện nay là gián điệp của anh a”

Nói xong, cô bĩu môi.

Ninh Mẫn Mẫn bật cười, vuốt ve bụng:

“Chị như thế này mà là gián điệp? Em trước kia cùng anh trai không chuyện gì mà không tâm sự...”

Trước kia là vậy, nhưng hiện tại...

Cô mỉm cười, thở dài một cái.

“Chuyện gì vậy, tiểu Thản làm cho em cảm thấy khó nghĩ?”

Ninh Mẫn Mẫn ân cần hỏi.

Cũng không phải!

Đông Lôi lại chau lông mày:

“Nói như thế nào nhỉ? Anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng chỉ là không có cảm xúc... Không thấy rung động a... Em nói chị nghe, trước kia khi em gặp Kiều Sâm, trái tim rất căng thẳng, rất vui mừng... Nhưng khi ở cùng tiểu Thản, giống như bạn bè quen biết nhau nhiều năm thôi. Khi chuyện trò không có cảm giác như người yêu. Thậm chí, khi anh ấy cầm tay em, cũng không cảm thấy xúc động. Nó chỉ đơn thuần tình cảm với anh trai... Chị nói, giờ em phải làm sao?”

Nhìn thấy đứa nhỏ rất đáng thương này...

Ninh Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ mới hỏi:

“Tiểu Thản có ý gì a?”

“Hôm nay anh ấy nói muốn chính thức theo đuổi em...”

Cô cười đau khổ.

“Em cảm thấy khó xử?”

“Em không biết! Em còn không đồng ý.”

Cô ở trên giường ôm gối lăn đi lăn lại.

Ninh Mẫn Mẫn liếc liếc mắt một cái, cô em chồng này vì chuyện tình cảm có phần đau đầu, lại hỏi: “Bây giờ vẫn còn nhớ tới Kiều Sâm sao?”

Đông Lôi im lặng, buồn bã trả lời: “Có đôi lúc...”

“Có khó chịu không?”

“Uh`m tối nay thì rất bực mình!”

Ninh Mẫn Mẫn vuốt mái tóc ngắn của Đông Lôi.

Đông Lôi ngồi thẳng lên, ôm lấy chị dâu, cằm tựa vào vai chị:

“Mỗi khi đêm đến, em nghĩ không biết em có chỗ nào không tốt mà Kiều Sâm lại không tiếp nhận em. Từ nhỏ đến lớn, em thích anh ấy thế, loại tình cảm này giống như đã khắc vào trong xương, hiện tại có kéo ra, thật sự không thể lấy gì lấp vào chỗ đó được.”

Nói xong lời này, cô thở dài một tiếng.

“Tương lại, sẽ có người lấp đầy chỗ đó cho em!”

Ninh Mẫn Mẫn vỗ vỗ vai cô, an ủi.

Phải không?

Có lẽ vậy!

“Chị trước kia cũng rất yêu Hoắc thiếu a?”

Đông Lôi nhịn không được, hỏi lại.

Cô biết chị dâu đã từng yêu người khác.

Ninh Mẫn Mẫn gật đầu, cười, nói: “Chỉ có thể nói là do ông trời trêu chọc.”

“Em cảm thấy được lúc này ông trời làm rất tốt. Nhìn mà xem, chị cùng anh trai thật tốt... Em nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày anh trai lại đối với một cô gái tốt như vậy. Chị dâu, từ nhỏ em luôn nghĩ nhất định phải lấy người như anh trai em.”

“Cho nên, em yêu Kiều Sâm...”

Kiều Sâm và Đông Đình Phong là bạn tốt, bọn họ có trình độ nhất định, có phần giống nhau, đều rõ ràng, nghiêm túc, đều có trách nhiệm, và đều là những người không thích cười.

“Có lẽ thế...”

Đông Lôi thở dài: “Nhưng bây giờ em đã hiểu, không thể ép Kiều Sâm. Tình yêu đến từ hai phía, tuyệt đối không thể miễn cưỡng...”

Ninh Mẫn Mẫn xoay người vỗ vỗ tay cô:

“Nếu như cảm thấy không thích hợp, lên nói thẳng chỉ có thể làm bạn. Chuyện đại sự cả đời, phải xử lý tốt. Đừng nghĩ để ý đến suy nghĩ của người khác, cũng đừng ngại mối quan hệ của anh trai em và Thần gia. Em còn trẻ, cứ từ từ chọn lựa... Tuổi còn nhỏ, không thấy rõ. Lớn hơn một chút, có thể biết rõ trái tim mình. Quan trọng nhất là người đàn ông đó phải yêu em. Đừng để mình phải tủi thân. Con người khi còn sống, chỉ có kiếp này, không thể chờ khi sang thế giới bên mà chọn lại, nhất định phải chọn người phù hợp với mình. Nếu bản thân mình không coi trọng mình, thì ai có thể bảo vệ mình đây? Em nói có đúng không?”

Kinh nghiệm của người từng trải a!

Khi nghe xong, Đông Lôi mỉm cười, ôm lấy chị dâu nói:

“Chị dâu, chị là người thấu tình đạt lý, em thật sự muốn yêu chị chết đi được... Chẳng trách anh trai em lại thương yêu chị như vậy, đến đây để cho em hôn một cái...”

Cô bướng bỉnh hôn chị dâu, nghĩ tới trước kia, nhìn thấy khuôn mặt này đã cảm thấy tức giận. Mà lúc này, cô lại quá yêu quý người chị dâu này rồi.

Ninh Mẫn Mẫn cong môi cười.

Hôm đó, khi Thần Thản trở về nhà, liền bị mẹ giảng giải một lúc, muốn anh nhanh chóng chia tay với người nhà Đông gia. Thần Huống cũng bị bà nhắc đến.

“Nhà của chúng ta không chào đón những phụ nữ dơ dáy!”

Câu này do mẹ anh nói.

Vào buổi tối, Thần Thản đến biệt thự của Thần Huống tại Quỳnh Thành, đây là khu dân cư mà các lãnh đạo cấp cao của quốc gia sinh sống.

Biệt thự của Thần Huống có một bảo vệ là Lô Hà. Thần Huống không biết nấu ăn, mà cũng không phải là người kén ăn, ăn uống đơn giản, do vậy, anh không cần thuê người giúp việc chuyên nghiệp, toàn bộ việc nấu nướng đều do Lô Hà làm hết, nấu toàn những món ăn đơn giản nhưng đối với Thần Hướng thế cũng là rất tốt.

Thần Thản nghĩ, từ lúc anh trai ly hôn, người đàn ông này không coi trong sinh hoạt hàng ngày, cho dù con trai sinh ra anh cũng không có vui vẻ quá. Bị vợ cắm sừng cũng không tức giận.

Mẹ Thần Thản oán giận:

“A Huống biết rõ chuyện cô gái đó, thế mà lại còn giới thiệu cho em trai. Chuyện gì cũng không thèm quan tâm, nhưng không có nghĩa là nhà của chúng ta cái gì cũng có thể chấp nhận. Cô gái làm vợ tiểu Thản phải là một cô gái tốt. Thần gia chúng ta cũng không phải cần thiết làm thông gia với Đông gia...”

Còn nhiều lời khác khó nghe nữa.

Những lời này, trước mặt A Huống không dám nói. Cũng chỉ dám nói ở sau lưng vài câu, đơn giản nghĩ A Huống còn có thể nhờ vả.

Kỳ thật Tiểu Thản rất rõ, anh trai và chị dâu không có tình cảm, cho nên quanh năm ở lại chỗ làm, vì thế chị dâu mới ngoại tình...

Hôn nhân không có tình yêu thật là bất hạnh.

“Tới lúc nào vậy?”

Thần Huống nhìn thấy anh, rất ngạc nhiên.

“Em tới xin bữa cơm.”

Thần Thản ngồi ở bàn, ngửi thấy mùi thức ăn:

“Anh Lô tay nghề càng ngày càng khá...”

Lô Hà tươi cười, đi xới cơm.

Thần Huống ăn cơm, họ đều không uống rượu. Đó là một thói quen. Trừ khi phải xã giao. Cho dù là xã giao, cũng chỉ uống ba chén nhỏ, nhiều anh sẽ không uống, nguyên tắc này đã theo anh nhiều năm. Đương nhiên, khi còn trẻ, anh cũng từng say ba ngày ba đêm không dậy được.

“Hôm nay hẹn hò thế nào?”

“Bình thường!”

Thần Thản đón bát cơm do Lô Hà đưa qua, nói một tiếng cám ơn, vừa ăn vừa ăn khen tay nghề của Lô Hà, làm cho Lô Hà cười không ngớt - - Vị Thần gia này, so với Tổng Tư Lệnh kia tính nết không giống nhau. Một người thì lạnh lùng, một người thì thân thiện.

“Anh vừa mới nhận được điện thoại của cô hai...Nói anh một trận...”

Thần Thản thất vọng nói: “Miệng chị hai luôn thế mà!”

Thần Huống không nói tiếp, nhớ lại lời nói của Thần Phương Phỉ, đúng là không hài lòng với Đông Lôi. Tuy nhiên nha đầu kia nghĩ, anh không có con mắt tinh tường để chọn vợ?

Chắc là do ảnh hưởng bởi mối tình đầu, rồi đến cuộc hôn nhân trước của anh, nên Phương Phỉ cảm thấy thất vọng, không thể đưa bất cứ người phụ nữ hư hỏng nào nữa bước vào Thần gia.

Ông nội thường nói: Nhà của chúng ta chỉ có cô hai là được.

“Giận nhau a?”

“Không, đất nước vẫn thái bình!”

Thần Thản nói.

“Cố Duy không thích hợp với Lôi Lôi. Đông gia sẽ không đồng ý.”

Tiểu tử kia quá cứng đầu, quá xảo quyệt, quá nhiều mối bận tâm, chỉ có bề ngoài, có quá nhiều thứ không thích hợp.

“Mẹ em...”

Thần Thản đang định nói, lại thấy di động của Thần Huống kêu lên, Lô Hà liền đem tới.

Thần Huống vừa thấy vậy, nhìn về phía Thần Thản:

“Là mẹ cậu sao! Cậu cãi nhau với mẹ sao?”

Tiểu tử này, trước đây cứ cãi nhau với người nhà, sẽ chạy đến bên nhà tìm anh nói chuyện, xem ra, thói quen này vẫn không thay đổi.

Thần Thản nhíu mày, chưa kịp nói.

Thần Huống không có hỏi lại, nhận điện thoại, đầu bên kia liền nói:

“Tiểu Thản có tới chỗ cậu không?”

“Ở đây!”

“Được rồi. Tên nhóc này bỏ đi, còn tắt cả điện thoại!”

“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

Anh liếc nhìn Thần Thản một cái.

“Chuyện với Đông Lôi, đừng làm trò cho thiên hạ... Cậu nên nói rõ với Đông gia...”

Giọng nói rất kiên quyết.

Thần Huống nhìn về phía Thần Thản, chắc chắn vì việc này mà tên kia mới bỏ đến đây

“Vì cái gì mà tự nhiên lại phản đối?”

Anh lẳng lặng hỏi.

“Còn cần ta nói rõ sao?”

Giọng nói của thímTư rất tức giận, cuối cùng phun ra năm chữ:

“Yêm thị, ôn nhu yến...”

Thần Huống cau mày lại, không thể nghĩ làm sao thím Tư lại điều tra việc đó nhanh và rõ ràng như vậy.

“Tôi đã biết hết rồi! Con gái dơ dáy, không trong trắng thì không thể bước vào Thần gia... Mặc kệ tiểu thư nhà Đông gia có vô tội đi nữa, thì cũng không thể gả cho con trai ta...”

Bốp, tắt điện, một trận lôi đình nổi lên!

Thần Huống không muốn ăn nữa, ném di động xuống, mặt mũi tối sầm hết sức tức giận, đi châm một điếu thuốc, sau khi hút vài hơi, nhìn về phía Thần Thản:

“Hỏi cậu một câu!”

“Nói!”

Thần Thản đang cắn một miếng thịt, đáp.

“Một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, điều gì là quan trọng nhất?”

Thần Thản vừa nghĩ, vừa nuốt nốt miếng cơm:

“Xem bản thân mình có yêu hay không. Đối phương có đáng để yêu không.”

Nghe đứa nhỏ này nói, rõ ràng tư tưởng rất đơn giản.

“Phụ nữ không còn trong trắng, có quan trọng không?”

“Khụ khụ khụ...”

Thần Thản bị sặc khi nghe thấy câu hỏi đó.

Thật là, đang ăn cơm mà nói chuyện này, ông anh họ thật sự đã rất bực mình.

Anh rút giấy lau miệng.

“Anh cảm thấy thế nào?”

Anh đem vấn đề này ném trở lại.

“Lúc tuổi còn trẻ cảm thấy rất quan trọng. Hiện tại cảm thấy buồn cười!”

Thần Huống đến gần cửa sổ miệng nhả ra làn khói, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn xa xa.

Thần Thản liếc nhìn:

“Mẹ em nói chuyện này, thực sự xẩy ra a?”

Anh chính thức hỏi một câu.

“Uh`m!”

“Làm sao có thể?”

Đột nhiên anh cảm thấy đau lòng cho Đông Lôi, khi đó, cô bé còn bé như vậy.

“Nếu như cậu để ý, cũng đừng gặp lại Đông Lôi. Cô ấy căn bản không nhớ rõ đã từng xẩy ra chuyện gì, cũng lên nhắc nhở mẹ cậu, đừng coi việc đó là quan trọng, không nên khơi chuyện này ra, cũng không phải là việc một trưởng bối nên làm. Đông Lôi là em gái cưng của Đông Đình Phong, tôi cũng coi cô ấy như em gái, đừng làm tổn thương cô ấy. Cái gì mà không trong sạch?

Kiểu dùng chữ này rất chua ngoa. Vốn anh cũng muốn có cơ hội thích hợp sẽ nói cho Thần Thản biết, không nghĩ thím Tư lại có thể biết được chuyện này...

“Anh, em sẽ không bỏ cuộc.”

Thần Thản bỏ bát cơm xuống, cũng đi tới lấy một điếu thuốc, chưa bao giờ hút, nên khi rít một hơi đã bị sặc.

“Đồ ranh con, không được hút!”

“Không hút thuốc không phải là đàn ông! Em muốn trở thành người đàn ông thực thụ!”

Hắn nghiêm túc nói.

Thần Huống nghiêng nghiêng, liếc mắt một cái:

“Gấp cái gì, đàn ông không phải là như vậy? Cậu luôn luôn là người chín chắn. Hiện tại đang là sinh viên đại học. Hút thuốc cũng không phải là chuyện vẻ vang gì! Vài năm nữa, toàn màu đen bao lấy lá phổi lúc đó là đàn ông sao?”

Anh vỗ vỗ vai cậu em họ, lấy một ly nước nhỏ cho cậu ta.

“Anh biết hút thuốc không tốt, tại sao vẫn hút?”

Thần Thản uống xong, hỏi lại.

Thần Huống: “Áp lực quá lớn! Hút ít dần dần đâm nghiện...”

“Anh trước kia cũng không hút. Em nghe nói, khi ở cùng bạn gái cũ anh đâu có hút. Từ sau cưới chị dâu, mới nghiện thuốc lá.”

Lời này làm cho Thần Huống im lặng, chuyện quá khứ đã quên...

“Thích một người cảm giác như thế nào?”

Thần Thản hỏi, chuyển sang đề tài khác.

“Sao lại hỏi như vậy?”

Thần Huống nhả ra một làn khói, nhìn tiểu tử này đánh giá, bộ dáng có phần buồn phiền.

“Tò mò!”

“Có phải thích Lôi Lôi rồi hả?”

“Uh`m đại loại như thế!”

Thần Thản cười cười, thẳng thắn thừa nhận:

“Tuy nhiên, cô ấy đối với em không có quá nhiều tình cảm! Trước đây đều là em gọi điện thoại. Về sau, khi em không gọi, nha đầu kia cũng không thèm gọi cho em. Thật sự em không có chút gì hấp dẫn cô ấy...”

Thì ra là cậu ta cố tình không liên lạc với Đông Lôi.

Thần Huống nghe, khẽ cười một cái, nhắc nhở:

“Cô ấy thích Kiều Sâm nhiều năm như vậy. Không thể nhanh chóng bỏ qua được đoạn tình cảm đó, để tiến tới thích một chàng trai khác được. Tôi nghĩ cậu lên chủ động một chút sẽ tốt hơn... Hiện tại cô bé ấy hoàn toàn bị động... Tình cảm đi liền với chăm sóc, quan tâm, nó sẽ dễ dàng đi vào trái tim cô ấy...”

Thần Thản nghe giảng dạy, gật đầu.

“Cậu thích cô ấy ở điểm gì?”

Thần Huống hỏi:

“Không giả dối! Rất chu đáo.”

“Nói thí dụ như a...”

Thần Thản nghĩ nghĩ nói:

“Chủ nhật trước, em cùng cô ấy đến viện Phúc lợi, mua rất nhiều đồ phân phát cho các bé. Nói đến nhất định anh sẽ cười em, em gặp cô ấy năm lần, thì bốn lần, chỉ lái xe đưa cô ấy đi bốn viện Phúc lợi...”

Nói đến đây, Thần Thản nhớ lại

Đông phu nhân - Triệu Hoa là chủ tịch quỹ từ thiện, mỗi tháng đều có một ngày đem sách vở, tranh ảnh, các loại đồ dùng học tập cho bọn nhỏ; rồi đem đồ dùng hàng ngày hoặc là hoa quả cho các cụ già cô đơn.

Lần đầu tiên, theo cô ấy đến viện Phúc Lợi Dục Tuệ, nhìn cô ấy chơi cùng những đứa bé khi đó, anh biết đây là một cô gái tốt bụng, cho dù từ nhỏ đã được dạy cách xã giao nhưng những gì anh nhìn thấy, tình cảm của cô ấy đối với các em nhỏ xuất phát từ trong trái tim – không phải giả tạo. Đông phu nhân thật sự là người có tấm lòng nhân hậu nên đã ảnh hưởng rất nhiều đến con gái bà.

Sau đó, theo cô ấy đến viện dưỡng lão, nhìn cách cô ấy gọt hoa quả, rửa chân tay cho các cụ già, giống như ông bà nội của mình, anh lại càng có tình cảm với cô hơn. Con cháu nhà Đông gia hiếu thảo với người trên đúng là chính xác như mọi người vẫn nghĩ.

Khi Thần Thản nói những điều này, liên tục khen Đông Lôi.

Thần Huống gật đầu, Đông Lôi là như vậy, anh biết rõ vì trước kia anh cũng hay cùng Cẩn Chi đến các cô nhi viện, viện dưỡng lão. Anh em bọn họ đối với việc từ thiện rất quan tâm. Loại quan tâm này về sau biến thành hành động, giúp đỡ rất nhiều người...

“Nếu thích, vậy thì theo đuổi đi!”

“Uh`m!”

“Còn nữa, chuyện trước kia, tuyệt đối không thể để cô ấy biết.”

“Uh`m!”

Thần Thản đồng ý nhưng trong mắt vẫn có nỗi lo:

“Em chỉ sợ mẹ em...”

“Không sợ. Chỉ cần cậuthích, tôi sẽ bảo ông nội tham gia với mẹ cậu. Cũng không phải mẹ cậu lấy cô ấy.”

Thần Thản nghe được những lời này, mỉm cười, gật đầu.

Nhưng không ai có thể nghĩ, chuyện xảy ra khác xa so với dự đoán của họ: Vì Đông Lôi mà tình cảm anh em hai mươi mấy năm đã không còn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx