Ngoại truyện 9.1
Nháy mắt đã qua hai giờ!
Sau khi kết thúc bộ phim, Đông Lôi và Cố Duy ra ngoài nói chuyện.
Tinh thần cô đang rất hưng phấn, ríu ra ríu rít giống như con chim sẻ nhỏ, giọng nói dịu dàng, êm ái.
Cô nói: “Bộ phim này chiếm 95% giờ công chiếu của các rạp, không sai không sai, điện ảnh Đông Ngải đã tiến thêm một bước.”
Cô đoán: “Phim này có khả năng sẽ vượt qua doanh số bán vé của những bộ phim trước kia do Trương Đạo đạo diễn “
Hai người nói chuyện rất hợp nhau.
Đông Lôi thích nhất xem phim của đạo diễn Trương Đạo, mà Cố Duy lại rất thân với Trương Đạo.
“Hôm nào, anh đưa em đi gặp Trương Đạo, có muốn không?”
Cố Duy cực kỳ tâm lý.
“Thật không?”
Ánh mắt Đông Lôi sáng lên.
Đôi mắt đen láy, cộng với lông mi dài cong vút, nhìn thật đáng yêu.
Cố Duy mỉm cười, trong lòng trào nên một cảm giác ấm áp, thoải mái:
“Đương nhiên là thật. Trương Đạo là học trưởng của anh, nhiều lần đã đến nhà anh chơi... Đó đúng là một nhân vật Truyện Kỳ trong giới điện ảnh...”
“Được được được! Em muốn xin chữ ký...”
Mọi người ở Đông gia không thích các diễn viên, bởi vì bản thân họ là doanh nhân, không mù quáng bởi những thứ phù phiếm. Đông gia cũng không thích quan hệ với người trong giới điện ảnh.
“Bây giờ, đi ăn trước đã! Đói bụng không?”
Cố Duy đề nghị, nhìn đồng hồ đã 12h40. Đi ăn đồ Trung Quốc là thích hợp nhất.
Đông Lôi lập tức nói:
“Em muốn ăn lẩu! Anh có ăn được không?”
“Vì cái gì mà nghĩ anh không ăn được?”
“Rất nhiều người cho rằng lẩu không dinh dưỡng... Em thích vị của nó. Trong nhà em cũng rất ít khi ăn...”
“Ăn nhiều thì không tốt, thỉnh thoáng ăn, sẽ làm gia tăng hương vị cuộc sống!”
“Đi, ăn lẩu đi...”
Đông Lôi nhất thời quên mất, lúc trước luôn nghĩ giữ một khoảng cách với hắn, tất cả đều do bộ phim gây lên.
Bộ phim này, hình như đã kéo khoảng cách của họ đến gần nhau hơn
Hắn ta đúng là nguy hiểm, nhưng quả thật cô không thể kìm lòng trước vẻ hấp dẫn của hắn.
Đông Lôi cảm thấy thời gian ở cùng Cố Duy luôn luôn ngọt ngào. Đối với người đàn ông đầy sức trẻ, vui vẻ, luôn mỉm cười này khó có thể làm cho người khác tức giận.
Cô biết bản thân mình không nên ở một chỗ cùng hắn, nhưng đôi khi, cô không thể khống chế được mình, luôn bị hắn tiến đến gần.
Trước kia, cô yêu Kiều Sâm, từ nhỏ đến lớn đều mê muội nhưng vẫn không được anh ta để ý tới.
Hiện tại, cô không cần lấy lòng người khác, chỉ có người khác dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng cô. Quả thực, một sự khác biệt một trời một vực.
Ở cùng Kiều Sâm, cô cảm thấy mình có trách nhiệm, phải làm cho anh hạnh phúc, mong muốn có thể chiếm được trái tim anh.
Còn ở cùng Cố Duy, lại rất thoải mái, tâm trạng nhẹ nhàng, thư thái. Từ suy nghĩ đến hành động rất hợp nhau.
Kiều Sâm lớn hơn cô quá nhiều, tính Kiều Sâm lại quá trầm tĩnh, cho nên khó tránh khỏi có sự khác nhau, mà Cố Duy và cô lại xấp xỉ tuổi nhau, tính nết giống nhau, đương nhiên ở cùng nhau sẽ rất thoải mái, vui vẻ.
Loại vui vẻ này, Thần Thản không có biện pháp mang lại cho cô.
“Ai nha ai nha...”
Ăn được một nửa nồi lẩu, Đông Lôi kêu lên.
“Làm sao vậy? Oa, ...”
Cố Duy đang thổi một miếng xương, nhìn thấy trên mặt cô có dính nước sốt, vội vàng bỏ miếng xương trên tay xuống, rút một tờ giấy lau cho cô- giống như chồng đang chăm sóc vợ.
Đông Lôi hồi hộp, nhất thời quên mất câu mình muốn nói, trái tim cô đập loạn lên, đồng thời gương mặt củng nóng bừng - - cô nghĩ, chắc là do đồ ăn nóng đây...
“Oa, em vừa rồi muốn nói cái gì?”
Cố Duy tiếp tục gặm xương, giống như anh trai hết sức thân mật hỏi.
Không giống như Kiều Sâm phải có đầy đủ các dưỡng chất trong một bữa ăn, cũng không giống dáng vẻ của Thần Thản rất kén ăn - - hình ảnh này thật là khác biệt, hắn cùng cô rất hài hòa khi thưởng thức món này.
Cô tự hỏi, không biết vị thiếu gia này làm thế nào để có thể quen được thức ăn ở trường quân đội?
Cô nhớ mình đã từng hỏi qua.
Hắn ta đã trả lời: “Chính là bởi vì ở trường quân đội hết sức 'Ngược đãi', cho nên khi có cơ hội nhất định phải làm những gì mình thích, bằng không cuộc sống sẽ quá đen tối.”
...
“Em hình như đưa cho anh chim bồ câu rồi!”
Đông Lôi ngơ ngác nói một tiếng.
Kỳ lạ a, di động của mình hôm nay lâu như thế mà không có ai gọi, chẳng lẽ tên kia vẫn bị kẹt trên đường sao?
“Oa?”
Cô lấy di động lấy ra, không có tín hiệu gì? Hỏng a!
Không, là bị người tắt máy!
Sắc mặt Đông Lôi trầm xuống.
Cô nhớ ra rồi, khi bộ phim chiếu được vài phút, cô đi toilet, túi sách không mang theo, chỉ cầm khăn tay...
“Là anh đã tắt di động của em?”
Cô hỏi, ánh mắt có phần không tin.
Cố Duy vừa uống nước canh, vừa gật đầu:
“Là anh, làm sao? Bình thường xem phim phải tắt máy hoặc để ở trạng thái im lặng! Đây là điều cơ bản.
Nên biết nó...”
Đông Lôi nhíu mày:
“Em nghĩ, đó là do anh cố tình!”
“Nếu em nghĩ như vậy, cũng được!”
Cố Duy nheo nheo mắt và cười:
“Khó có được cùng em ở chung một lần, nếu như bị người khác quấy rầy, anh sẽ cảm thấy mất hứng, em xem, chúng ta ở cùng một chỗ không phải là rất thoải mái sao...”
Hắn ta vui vẻ thừa nhận.
Nhưng Đông Lôi lại đứng lên, bình tĩnh nhìn anh một cái, cầm túi lên, không nói hai lời muốn xoay người bỏ đi.
Lại bị hắn vội vàng nắm lấy tay:
“Làm gì? Không ăn a? Thật lãng phí...”
“Vâng, không ăn nữa!”
Đông Lôi gỡ tay ra, nhìn vào mắt hắn:
“Cố Duy, em không thích người khác lén lút ở sau lưng...”
Cho dù, so với anh trai cô kém thông minh, nhưng suy nghĩ cơ bản nhất cô vẫn hiểu, nếu là vì xem phim, không cần tắt máy, mà hơn nữa cô đã để máy ở chế độ im lặng. Mục đích chính là nghe điện thoại của Thần Thản.
Cố Duy thu tay lại, với khăn ướt lau miệng, khuôn mặt luôn luôn tươi cười cho dù đó là ngày tận thế, nói.
“Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ không bao giờ làm điều lén lút sau lưng em rồi.”
Hắn thâm sâu liếc nhìn cô:
“Nghĩ muốn gặp em một lần, hiện tại là so với lên trời còn khó hơn, rất khó gặp mặt, em vẫn trốn anh. Rất không dễ dàng anh có cơ hội này, nếu là em nhận điện thoại, chắc chắn lại bỏ đi, anh cũng quá thảm rồi... Lần đầu tiên anh nghiêm túc nhưng lại bị coi như đồ rác rưởi. Anh nói em nghe bạn học, em làm tổn thương trái tim anh rồi...”
Hắn nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống:
“Ăn cái này...”
“Em không muốn ăn!”
Cô bỏ tay hắn ra, ở trước mặt hắn, gọi một cuộc điện thoại:
“Uy, tiểu Thản, anh đang ở đâu? Thực xin lỗi thực xin lỗi, em... em nhất thời quên mất, em quên...”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Bên kia Thần Thản nhẹ nhõm thở dài một hơi:
“Anh cũng vừa mới đến không lâu, tìm em không thấy, điện thoại gọi cũng không được, còn tưởng em đã xảy ra chuyện a, đang định gọi điện thoại tới cung Đạt Lâm...”
Cô nghĩ, may mắn cô đã nhớ tới anh, nếu không anh gọi điện thoại đến nhà, chắc chắn lại bị mẹ cho một bài.
“Em a, hiện đang ở bến tàu Đậu Lao...”
“Làm gì?”
“Đang ăn ở Đậu Lao...”
“Toàn những thứ mất vệ sinh... Đúng rồi, em đi cùng ai?”
“Em... và một người bạn...”
Giọng nói của cô có phần trống rỗng - - người bạn này là nhân vật nam chính của scandal ngày hôm qua, nếu như bị anh nhìn thấy, thật sự là nhảy xuống biển cũng không rửa sạch được...
“Anh tới đón em...”
“Không cần...”
“Em ở xa thế, anh không đi đón, làm sao em trở về rạp chiếu phim để lấy xe được?”
“A..., Em... Em đi cùng xe với bạn, anh không cần đến đón... Anh vẫn còn xem phim sao?”
“Khả năng muốn xem cũng không được! Em nhìn sang bên tay phải em...”
Theo bản năng cô hướng về phía đó nhìn, đầu óc trở lên mê muội...
Thần Thản đứng ở cửa Đậu Lao, bên cạnh anh là một phụ nữ xinh đẹp, chừng ba mươi tuổi, mặc váy dài, mang theo túi xách, phong cách rất thời trang, trang điểm gợi cảm, kiều diễm...
Đông Lôi nhận ra đó là chị họ của Thần Thản: Thần Phương Phỉ, năm nay 32, được gả vào một gia đình lớn tại Quỳnh Thành.
“Ầm...”
Tay run lên, mobile phone rơi xuống mặt đất.
Trong lòng thầm kêu lên một câu:
Lần này chết rồi.
- 2.-3.-4.
-
Ngoại truyện 9.2
Bên cạnh, Cố Duy cong cong môi, ánh mắt chớp chớp, mỉm cười và giơ tay lên:
“A, đây không phải là cô hai nhà Thần gia sao? Thần Thản – cậu cũng đến đây... Tới tới tới, thật đúng là trùng hợp. Đến đây cùng ăn đi, tôi và Lôi Lôi nhà tôi đặt một bàn, đang lo ăn không hết a...”
Thật sự, Đông Lôi rất muốn đem người này đá cho cái, làm tuyệt đường con cái luôn.
Đây không phải là cố tình làm mất uy tín của cô sao?
Cái gì mà là Lôi Lôi nhà tôi a?
Mà giọng nói lại rất thân thiết nữa chứ...
Vô liêm sỉ!
Đông Lôi gần như bốc hỏa.
Ở bên kia Cố Duy nheo mắt cười, đúng là bộ dáng súc sinh vô lại.
Thần Thản cùng Thần Phương Phỉ di chuyển tới.
“Tiểu Thản, Chị hai chưa bao giờ nói dối em. Em cảm thấy người con gái như thế này, có thể quan hệ với em nữa sao? Trên miệng thì đồng ý đi xem phim cùng người ta, sau lưng a, lại cùng người khác ăn lẩu? Nếu không có scandal ngày hôm qua, mọi người còn có thể nghe giải thích chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt. Hiện tại tình huống này, em cho rằng vẫn chỉ là đơn thuần ngẫu nhiên gặp sao?”
Đông Lôi đang muốn chào, lại nghe, Thần Phương Phỉ nhẹ nhàng hỏi em trai, không thèm nhìn cô một cái - - Con gái nhà Thần gia đều cao quý, lễ nghĩa, kín đáo- Nếu không nhìn thấy thì không sao, đằng này hôm nay tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi có thành kiến với Đông Lôi.
Lúc này mặt cô đỏ lên, xấu hổ cùng cực!
Thần Thản im lặng một lúc, nhìn Đông Lôi nói: “Không ăn, đưa em đi qua lấy xe...”
Giọng nói rất khó chịu.
Bất cứ người đàn ông nào gặp tình huống này cũng khó chịu như vậy.
Đông Lôi hít sâu một hơi, nhẫn nhục
Cảm giác như nước mắt muốn rơi:
“Không cần, em tự trở về...”
Thần Phương Phỉ chăm chú nhìn, nhìn thấy tiểu cô nương muốn khóc.
Cũng không phải cô muốn làm khó, tiểu cô nương của Đông gia này, vốn là một thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp, tuy đã từng đính hôn, nhưng chỉ cần tiểu Thản thích cũng không sao cả, hơn nữa A Huống cùng Cẩn Chi quan hệ tốt như vậy. Nhưng đứa nhỏ này hiện tại thật sự có phần quá mức, chân đứng hai thuyền, làm ông nội bà nội cô rất tức giận.
Thần Huống giải thích với hai ông bà: Là do Cố Duy cố ý.
Nhưng Phương Phỉ cảm thấy, trên đời này một tay không thể vỗ lên tiếng. Nếu Đông Lôi quyết liệt giữ khoảng cách với người này, chắc chắn không có chuyện như vậy xảy ra.
Được rồi, chuyện hôm qua là do truyền thông đưa tin, vậy chuyện hôm nay tính sao?
Cô cùng tiểu Thản hẹn gặp nhau, từ trường quân đội xa như thế chạy đến bên này. Mà cô vì bọn họ nên đã đặt vé, cũng hỏi vài người mới mua được. Kết quả lại như vậy, nếu cô không tức giận, thật sự cô không phải là người rồi...
“Cô không cần tức giận đến mức phải khóc... Miệng ở trên thân cô, nếu tôi nói không đúng cô có thể tranh luận. Cô trở về hỏi anh trai cô xem như thế này có được không? Tôi không tin anh trai cô thương cô, mà nói cô làm như thế là đúng. Nếu quả thật nói cô đúng, thì tôi xem thường. Tôi không có ý gì khác, chỉ nghĩ từ nhỏ đến lớn tiểu Thản đều ở bên tôi... Ai cũng đừng nghĩ lừa gạt cậu ấy...”
Thần Phương Phỉ tại Thần gia có tiếng nói năng chua ngoa, một khi đắc tội với cô ấy, khó tránh khỏi những lời nói cay nghiệt.
Đông Lôi hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy oan ức, dùng ngữ điệu rất khách khí nói với Thần Phương Phỉ:
“Văn phu nhân, không có gì phải giải thích, cô muốn nghĩ như thế nào thì cứ cho là vậy đi, hơn nữa, hiện tại tôi cùng Thần Thản chỉ là bạn bè, không liên quan đến nhau, cũng không cần phải giải thích. Nếu hai người nhìn ta không vừa mắt, từ nay đến già không cần gặp nữa.”
Cô ghét bị vu oan, cũng chán ghét phải hạ mình đi giải thích - - Đó không phải là lỗi của cô, không phải do cô gây lên, biết hôm nay như vậy quyết không ra khỏi nhà - ở nhà ngủ một giấc cho ngon.
Đông Lôi rất tức giận, ánh mắt hung dữ, trừng mắt nhìn tới tác giả của chuyện này, tất cả đều do hắn làm hại:
“Cố Duy, về sau gặp phải anh, tôi nhất định tránh xa mười mét...”
Được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi, đều bị hắn phá hủy.
Cố Duy không tức giận, ngược lại cười tươi, nụ cười mang theo vẻ nuông chiều:
“Xem ra, mọi người thực sự là hiểu lầm Tiểu Lôi rồi... Ngày hôm qua do ảnh chụp, kỳ thật không có gì. Chỉ là lúc ấy Tiểu Lôi bị vấp chân, tôi chỉ là đỡ cô ấy; đến như hôm nay, thật đúng là ngẫu nhiên. Tôi tới xem phim, thấy Tiểu Lôi bị một đám phóng viên đuổi theo, liền đem cô ấy tránh khỏi mấy phóng viên kia. Về sau, cô ấy đói, chúng ta lúc này mới qua đây ăn lẩu... a, di động của Tiểu Lôi là tôi tắt. Nguyên nhân rất đơn giản, tôi theo đuổi cô ấy, không muốn bị quấy rầy. Bởi vì say sưa chuyện trò về phim ảnh, cô ấy nhất thời quên mất cậu... Chuyện đơn giản là như vậy...”
Sau cùng một câu “Nhất thời quên mất cậu” lại làm cho tim Thần Thản đau đớn.
“Là như vậy sao?”
Anh nhìn chằm chằm hỏi.
Đông Lôi ngẩn ngơ, không nghĩ tới Cố Duy sẽ thay mình giải thích.
Đúng là cô không thể giải thích được chuyện này, giải thích có thể làm cho chuyện rối tinh lên, người này trước mặt người nhà họ Thần, tuyên bố hắn muốn theo đuổi cô - - thật đúng là giải thích.
Nghe hỏi, cô gật đầu một cái, và cũng không nói gì.
“A..., Anh biết rồi! Đi thôi! Anh đưa em về nhà! Cố Duy, hẹn gặp lại...”
Thần Thản dắt tay Đông Lôi.
Biết Thần Thản lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cầm tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng, tâm trí cô loạn lên, cơ thể cứng nhắc - - nghĩ muốn bỏ ra, nhưng cuối cùng cũng để yên. Nhẹ nhàng nắm tay anh ra ngoài.
Thần Phương Phỉ nán lại một lúc, trong trí nhớ tiểu Thản chưa bao giờ thân thiết với bất cứ cô gái nào cả, xem ra, bây giờ, cậu ấy thật sự có tình cảm rồi. Chỉ là vì Cố Duy...
Cô lại chăm chú đánh giá, đứa nhỏ nhà Cố Gia này, không dễ chọc, giờ phút này đang giương giương đôi mắt nhìn đến tay hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ - -
Tay của Tiểu Thản cực kỳ khẩn trương, còn Đông Lôi chỉ là bị động bị kéo đi.
Nhưng cô không để ý đến Tiểu Thản, nhưng vẫn đi theo anh ra ngoài.
Tại gara, Cố Duy theo tới nơi.
“Chờ một chút...”
Cố Duy kêu lên một tiếng.
Thần Thản không thể không quay đầu:
“Có chuyện gì?”
Ánh mắt người này nhìn chằm chằm vào Đông Lôi, từng bước từng bước tới gần, một bên hỏi:
“Thần Thản, hiện tại cậu cùng Tiểu Lôi chỉ là quan hệ bạn bè, cũng chưa có xác định quan hệ nam nữ...”
“Thì sao?”
“Tôi thích Tiểu Lôi, đã kết hôn với cô ấy. Cho nên, cậu không thể chen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, tôi sẽ không buông tay theo đuổi... Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu( ý nói: Người con gái xinh đẹp, dịu dàng, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để lấy làm vợ). Tiểu Lôi sau cùng chọn ai, chúng ta dựa vào bản thân mình...”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, rất tự tin, rất quyết liệt, biểu hiện một ý chí bất bại.
Nhìn biểu hiện này, làm Đông Lôi nán lại một lúc, cũng làm Thần Thản ngớ ra - -
Người đàn ông này hướng anh khiêu chiến.
“Được. Chúng ta đây dựa vào bản thân mình!”
Anh mới không sợ, nói lại một câu, sau đó kéo Đông Lôi rời đi.
Cố Duy đứng tại chỗ, nhìn theo biển số xe đi khỏi.
Thần Phương Phỉ liếc hắn một cái, nhàn nhạt cảnh cáo một câu:
“Cố Duy, em gái Đông Đình Phong không phải là những người này người kia... Mặc kệ cậu vì mục đích gì, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng để suy nghĩ đó trong đầu.”
Cố Duy lắc đầu cười:
“Chị Thần, đó là mục đích gì?”
“Mục đích gì, cậu là người rõ nhất!”
“Tôi chỉ biết một việc...”
Thần Phương Phỉ im lặng chờ đợi câu nói này.
“Thần Thản có khả năng cho Đông Lôi cái gì thì tôi cũng có thể cho cô ấy cái đó. Hai nhà Đông Thần có quan hệ thông gia, hai nhà Đông Cố cũng có thể như vậy.”
“Tôi chúc cậu thành công!”
Thần Phương Phỉ ngồi vào xe, nghĩ tới bốn đứa con nhà Cố Gia...
Cố Chấn có hai con và hai con gái, con trai cả Cố Nhân do tình nhân sinh ra - không có đám cưới, bà ấy đã mất sau khi sinh Cố Nhân. Con gái thứ hai Cố Hiểu cũng là do tình nhân sinh ra, nghe nói bà ấy vốn là người rất ưu tú, nhưng khi Cố Gia xảy ra chuyện, Cố lão phu nhân bắt con trai phải cưới con gái thứ hai của Bành lão gia – là Bành Ngọc, chủ yếu bởi vì anh trai của Bành Ngọc là một chính khách có ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Khi cưới vợ xong, vợ ông lại trở thành một công cụ chiến lược.
Cố Chấn cưới Bành Ngọc, sinh một gái –một trai, nhưng vợ chồng không có tình cảm.
Con trai của Bành Ngọc sinh ra rất yếu, nên rất chiều chuộng con trai, quanh năm phải dùng thuốc, tưởng rằng không nuôi được, cuối cùng Cố Duy cũng lớn lên, và lại trở thành đưa bé xinh đẹp nhất của Cố Gia. Hai mươi hai tuổi, làm việc có tổ chức, chu đáo, người ngoài nói một câu ngắn gọn để hình dung về hắn:
“Giống như một con sói, một khi đã cắn, tuyệt đối không nhả ra. Nếu mà thấy kinh doanh thua lỗ, đánh chết cũng không làm...”
Cố Duy là niềm kiêu ngạo của Bành Ngọc, người phụ nữ này rất có dã tâm, muốn để cho con trai của mình ngồi vào vị trí cao nhất ở Cố Gia.
Cố Duy cưới Đông Lôi, đối với hắn mà nói, trăm lợi không có một hại - - địa vị của hắn sẽ được củng cố, chính xác có một tác động lớn đối với sự nghiệp của hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người chồng tốt: Quá xảo quyệt!
Khẳng định Đông Lôi không thể khống chế được hắn, chắc chắn bị ăn sạch sành sanh.
Ngược lại, đối với tiểu Thản lại thích hợp, tính tình đứa nhỏ này không giống Cố Duy – tính thâm trầm.
Đó có lẽ là lý do mà A Huống và Cẩn Chi nhìn trúng tiểu Thản.
Lúc này, cô nghĩ, nếu Thản Thản và Cố Duy cùng nhau theo đuổi, người nào có thể nắm được tay Đông Lôi tới cùng đây?
Cô đột nhiên có chút lo lắng, Thản Thản sẽ bị đánh bại.
Cố Duy mưu trí, thật sự quá quyết tâm, thêm nữa Đông Lôi và tiểu Thản chưa có tình cảm, và tâm tình tiểu Thản ít khi bộc lộ ra bên ngoài - -
À, chỉ mong, tương lai, tình cảm của hai đứa sẽ phát triển thêm... Nếu không, mối quan hệ giữ hai nhà Đông Thần sẽ bị ảnh hưởng.
@by txiuqw4