sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Ngoại Truyện 50 - 51

"Sao cậu thu phục được hắn vậy?"

"Hợp tác! Đây là có chuyện! Có điều, yêu cầu của hắn phải được rửa sạch tội danh vượt ngục, còn muốn để tôi tìm lại hệ thống của Ôn Nhu Yến, tìm cô gái đó rửa sạch tội giết người của hắn luôn. VIệc phía trước còn dễ xử lý, nhưng chuyện sau lại xử lý không tốt... Hơn nữa có chút khó."

Anh định dạng lại tấm hình trong máy: tấm hình Cố Duy đưa ra:

"Nếu hắn công bố tấm hình này ra ngoài. Tôi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào?”

Ảnh chụp này tuy không rõ ràng, trên mặt cô bé kia mặt nạ quen thuộc khi vào Ôn Nhu Yến, ánh sáng cũng tối tăm, nhưng ai có thể đảm bảo không ai nhận ra cô. Ít nhất anh vẫn có thể nhận ra người kia là ai.

"Nhất định phải xóa bỏ ảnh chụp này!"

Đông Đình Phong suy nghĩ một chút, rõ ràng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nói ra lời này, lại tiếp một câu:

"Còn nữa, bây giờ việc cấp bách là cố gắng làm hết khả năng, kéo người Ngôi Bang ra. Chẳng qua tôi cảm thấy lạ, Cố Duy có năng lực gì, làm cho người Ngôi Bang muốn tiêu diệt hắn?"

Thần Huống lại mở ra một văn kiện của người khác cho anh ta xem:

"Tôi hoài nghi, hắn chính là tân đương gia vừa mới nhậm chức trong Tứ Hải. Gần đây tôi luôn chú ý tới Tứ Hải Bang, ngoài mặt án binh bất động, nhưng bên trong lại ngầm vụng trộm gió nổi mây phùn, nghe nói nhiều nhân vật cấp cao đã bị dọn dẹp... Đương nhiên, tôi cũng chỉ suy đoán... Mà phần tài liệu này, là căn cứ theo suy đoán của ta. Anh có thể xem một chút..."

Đông Đình Phong nhìn, tỏ vẻ tán thành:

"Nếu như hắn thật sự là tân đương gia Tứ Hải Bang, vậy vấn đề an toàn của Lôi Lôi, cậu phải để người khác chú ý một chút. Nghe giọng nói của hắn, rất giận cậu đã đoạt Lôi Lôi. Bây giờ vì bị người ám toán, tự lo không xong. Chờ hắn hồi phục tinh thần, sợ là sẽ có hành động khác..."

Thần Huống cũng cảm nhận được:

"Tôi có sắp xếp vệ sĩ bảo vệ em ấy!"

Trầm ngâm một chút, anh đột nhiên hỏi:

"Đình Phong, có phải tôi rất hèn hạ hay không?"

Trong clip Cố Duy mắng anh đoạt người yêu của hắn.

Đông Đình Phong lấy lại tinh thần, ngầm hiểu ý nói:

"Cơ hội giữa người với người mà nói, là bình đẳng, kết quả sở dĩ sẽ khác nhau, chủ yếu bởi quyết định của người trong cuộc có hay đúng lúc bắt lấy nó không. Cậu không hèn hạ, chỉ là thắng ở nắm lấy thời cơ. Trong mắt của tôi, chỉ cần cậu có thế để cho em ấy vui vẻ tươi cười, làm cho em ấy hạnh phúc, sống không có chút gánh nặng, như vậy sẽ không phải đoạt người yêu, mà là thành lương duyên..."

Thần Huống nghe, cong cong môi.

Đạo lý này, anh tán thành, hơn nữa, vô cùng thích.

Lúc đó, Cố Duy ở trong một biệt thự bí mật trong Đông Ngải Quốc, ánh mắt lẳng lặng nhìn máy tính, trên màn ảnh là hình ảnh của Đông Lôi.

Cô lại bắt đầu đi học, trên mặt của cô lại xuất hiện nụ cười, khuôn mặt của cô cũng đầy đặn hơn, trên người cô tràn đầy sức sống hơi thở thanh xuân, vẫn mãi sạch sẽ đơn thuần như vậy, không nhiễm chút khí tục, làm cho người ta không nhịn được muốn bảo vệ.

Ngón tay của hắn nhẹ khẽ vuốt sợi tóc rối bị gió thổi trong video kia, khuôn mặt đỏ bừng trông rất buồn cười, nhưng lại cười không nổi.

Vốn là, cô thuộc về hắn, còn bây giờ...

Hắn bực mình thở ra một hơi, ngón tay vẽ một cái, nhảy tới hình ảnh khác: Thần Huống cầm tay cô, quá làm đau lòng người.

Vẻ mặt Thần Huống, lộ rõ dịu dàng trước nay chưa có, mà ánh mắt Đông Lôi mặc dù dè dặt, nhưng khóe miệng tươi cười, rất rõ ràng.

Đứng lên, hắn đi qua đi lại trong căn phòng xa xỉ, trong lòng không hiểu buồn vô cùng.

"Muốn dẫn phu nhân ra, rất không có khả năng. Ít nhất bây giờ không có khả năng. Gần nhất, an ninh trong Đông Ngải Quốc vô cùng nghiêm khắc, một con ruồi cũng đừng mơ tưởng bay ra ngoài. Nghĩ đến Thần Huống vẫn luôn đề phòng chúng ta ra tay. Kể từ sau khi đồng ý hợp tác với chúng ta, cả Quỳnh Thành toàn bộ giới nghiêm. Bên cạnh phu nhân không chỉ có một người vệ sĩ. Người xa lạ căn bản không đến gần được."

Thủ hạ Chân Đát trầm trầm báo cáo.

Trước khi Đông Lôi kết hôn vốn Chân Đát có cơ hội dẫn người đi, nhưng hành động ngày đó, Cố Duy ở lúc nhập cảnh bị tra ra mang theo ma túy, vì vậy, chuyện này không thể không dừng lại. Bây giờ muốn tiếp tục hành động, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

"Còn chưa tìm ra đám rùa đen khốn kiếp kia, để cô ấy ở lại Quỳnh Thành, để người của bọn họ trông chừng, an toàn hơn ở bên cạnh chúng ta..."

Quan trọng là bây giờ thân hắn còn khó bảo toàn, nội gián bên cạnh chưa trừ, sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mà cô vẫn còn đang giận hắn, miễn cưỡng dẫn người đi, nếu cô không chịu ngoan ngoãn hợp tác, chỉ tăng thêm xác xuất nguy hiểm của cô.

"A Đát, bên chúng ta cũng nên qua đó vài người, nhất định bảo vệ tốt phu nhân cho tôi. Tuyệt đối không thể để cho người Ngôi Bang có cơ hội lợi dụng cô ấy. Những người kia, thực tại rất đáng sợ."

"Vâng!"

Một giọng cười nhẹ từ phía trước cửa sổ truyền đến, bên kia một người con gái mạnh mẽ đứng đó, cột tóc cao đuôi ngựa, cùng với tiếng cười, cô ta xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp.

Cô từng bước từng bước đi đến trước mặt Cố Duy, thái độ không kiêu không nịnh nọt:

"Tứ thiếu gia, bây giờ ngài nên biết rõ một sự thật: Người phụ nữ đó bây giờ đã là vợ của người khác. Đến giờ, tất cả đã thành kết cục đã định, ngài vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt cô ta về tiếp tục làm phu nhân của ngài soa? Ngài không quan tâm cô ta từng ăn nằm với người khác sao?"

Cố Duy nhíu mày, rùng mình trầm trầm trừng mắt nhìn cô ta.

Ánh mắt kia, rất hung ác.

Nếu thức thời, thì không nên nói tiếp.

Đây chính là một sự thật Cố Duy vẫn luôn cố gắng lẩn tránh.

Nhưng cô ta cũng không cảm thấy được.

Chân Đát liếc nhìn, cũng không khỏi trầm giọng nhắc nhở một câu:

"A Dung, sao có thể nói chuyện với Tứ thiếu gia như vậy?"

"Lời thật thì khó nghe. Thuốc đắng dã tật. Thuộc hạ tốt, không chỉ cần phải làm tốt mọi chuyện còn cần phải dũng cảm khuyên can."

Người con gái lớn tiếng nói, quả thật có cá tính.

Cố Duy chưa phát giác tức giận nở nụ cười:

"Nói rất tốt. Vậy tôi có thể nói cho cô biết: Tôi không quan tâm!"

"Không, ngài quan tâm."

Người con gái có địa vị đặc thù, lần nữa phản bác hắn.

"Tôi không quan tâm!"

Hắn lớn tiếng nói một tiếng nữa, khuôn mặt âm trầm:

"Chỉ cần cô ấy có thể trở lại bên cạnh tôi một lần nữa, thì dù cô ấy từng cùng người khác lên giường. Vậy thì thế nào? Đời này tôi cũng ngủ với nhiều phụ nữ như vậy. Không quan tâm tới phụ nữ, hơn nữa tôi cũng không nhớ mặt của họ. Cô gả, cũng chỉ là nhất thời do tình thế bắt buộc. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thấy rõ lòng của mình!"

Kỳ thật, không có một người đàn ông nào thật sự có thể hoàn toàn không ngại.

Nhưng hắn đã trúng một loại độc tên là "Đông Lôi", vì muốn ở bên cô, hắn có thể bao dung tất cả- -

Phần chấp niệm như vậy, sao sẽ xuất hiện ở trên người Cố tứ thiếu gia đổi phụ nữ như thay quần áo chứ?

A Dung cảm thấy không thể tin nổi.

Cô trầm mặc một chút, nhưng cũng không có buông tha việc khuyên bảo người này, mà hỏi ngược lại một câu:

"Tứ thiếu gia có biết điểm mạnh hất của Thần Huống là cái gì hay không?"

Không đợi hắn trả lời, cô dừng lại một chút thì nói:

"Chính là thu phục lòng người."

Đúng, về điểm này, Cố Duy cũng biết.

"Annh ta chỉ dùng mười năm đã trở thành tư lệnh không quân khu C, không nói tới gia thế của anh ta, nếu như không phải là anh ta tự mình làm được như vậy, ngài cảm thấy anh ta có khả năng bò được tới vị trí này sao?"

Cố Duy không nói: Không sai, năng lực của Thần Huống, quả thật không thể khinh thường. Người kia, không chỉ có có một thân mưu trí gan dạ sáng suốt, còn có một thân công phu. Anh ta là người lãnh đạo tối cao khu C được người người kính trọng. Anh ta dùng thực lực của anh ta đi tới hôm nay.

Hắn Cố Duy, ở Đông Ngải, coi như là một người có năng lực, nhưng khi hắn đứng chung một chỗ với Thần Huống, gần như hắn chỉ thành một đường ánh sáng vừa lóe lên rồi tắt.

Ở Đông Ngải, người có thể đánh đồng với Thần Huống không nhiều lắm, Đông Đình Phong là một.

Đương nhiên, sỡ dĩ xuất hiện tình huống như vậy, một trong những nguyên nhân, đơn giản nhất là ở tuổi. Về kinh nghiệm.

Cố Duy cho rằng: Mười năm sau, nếu như muốn phân cao thấp, vậy khẳng định sẽ là chuyện khác. Nhưng bây giờ cùng đối đầu với một người đàn ông cường đại, không thể nghi ngờ chnsh là một quyết định ngu ngốc, nhưng hắn sẽ không vìnguyên nhân này, mà buông tha.

A Dung thấy hắn trầm mặc, giọng nói hòa hoãn một chút:

"Tứ thiếu gia, chuyện duy nhất ngài nên làm với người phụ nữ này chính là: Buông tay.

"Đông Lôi rơi vào trong tay Thần Huống, ngài đã không còn khả năng kéo cô ta trở về. Sớm muộn cũng có một ngày, Đông Lôi thích Thần Huống, có lẽ không bao lâu nữa, cô ta có thể sinh con cho họ Thần.

"Chẳng lẽ ngài có lòng dạ lớn đến có thể chịu được người phụ nữ của mình đã sinh con cho người khác sao?"

Những lời này, rất kích thích.

Vẻ mặt của Cố Duy bất ngờ biến đổi, không khỏi hung hăng quát to một tiếng:

"Câm miệng!"

Ánh mắt hung dữ kia, giống như sói, đầy vẻ hung ác.

Ánh mắt như vậy nếu người bình thường nhìn thấy, cũng phải khiếp sợ lanh run, câm như hến.

A Dung đã từng thấy Cố Duy ngoan độc như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi người đàn ông này, nhưng giờ khắc này, cô ta lại gắng trấn định, nhướng mày, nở nụ cười:

"Bị tôi nói trúng chỗ đau đi! Nhưng tứ thiếu gia phải đối mặt với thực tế. Vợ chồng cùng phòng đã lâu, mang thai là chuyện rất bình thường. Nhất là thể chất Đông Lôi lại dễ dàng mang thai như vậy. Tứ thiếu gia, ngài vẫn nên thanh tỉnh một chút... Sau này, tâm của ngài nên đặt trên người A Tổ thì tốt hơn.

"Ngài đã quên sao? Nếu như không có A Tổ, lúc này ngài đã sớm mất mạng. Chính vì có A Tổ nâng đỡ ngài, giúp ngài, ngài ở trong bang mới có được địa vị như bây giờ.

"Trong mắt của tôi, người xứng làm vợ của ngài chỉ có A Tổ. Đông Lôi là kiều tiểu thư, không thích hợp với ngài, cũng không thể trở thành cánh tay trái đắc lực của ngài, còn về Cung Tiểu Bồng, lại càng không xứng... Có lẽ, lời nói của tôi không xuôi tai, nhưng là tiếng lòng của tôi.

"Tứ thiếu gia, A Tổ và tôi có thể nói là chị em tốt cùng mặc chung cái quần từ nhỏ, đời này cô ấy không được sống những ngày an bình, cô ấy đã nói, ngài là phúc tinh trong mệnh của cô ấy. A Dung tôi không có ý kiến gì, chính là muốn ngài có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy, mà không phải làm cô ấy hương tâm một lần nữa..."

Những lời này, lúc A Dung nói vô cùng nhanh, bởi vì sợ bị cắt đứt.

Những lời này, lại càng không nên từ miệng cô ta nói ra, bởi vì quá vượt qua bổn phận, rất có thể chọc giần tứ thiếu gia, nhưng nếu tiếp tục nghẹn như vậy, cô ta cảm thấy sẽ bị nội thương, dứt khoát thừa dịp này, nói hết ra. Bỏ lỡ cơ hội này, ai biết sau này cô còn dám chống đối người đàn ông này hay không.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người con gái vô cùng thanh tú đi đến, mặc một bộ âu phục màu đen vừa người, sắc mặt vô cùng bình tĩnh:

"A Dung, đi ra ngoài!"

A Dung há to miệng, muốn nói cái gì, lại bị mắt lạnh của người con gái ấy cắt đứt:

"Đừng tùy tiện thăm dò được tâm tư của người khác!"

Cuối cùng A Dung nuốt xuống lời đã tràn đến miệng, bĩu môi, đi ra ngoài.

Ngay sau đó Chân Đát nhìn sang, cũng đi theo ra ngoài.

"Phịch!"

A Tổ đóng cửa lại, đứng ở trước mặt Cố Duy, nhíu mày nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, hít sâu một hơi, giọng nói trầm tĩnh, giọng nói vô cùng thong thả:

"Tôi không có ý gì với anh, a A Dung chỉ nói vớ vẫn thôi."

Cố Duy không nói.

Có phải vớ vẫn hay không, hắn vẫn biết được.

Người con gái này vẫn luôn yêu thầm hắn, chỉ là cho tới bây giờ không có thổ lộ với hắn. Mà hắn vẫn liên tục giả vờ không biết.

A Tổ thấy hắn không nói, mày nhíu lại, cho là hắn đang lo lắng an toàn của vợ trước hắn, dừng lại, suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Anh đang lo cho an nguy của Đông Lôi phải hay không? Không bằng như vậy đi, tôi đi đến đại học Quỳnh Thành, ẩn núp đến bên cạnh cô ấy, thứ nhất có thể bảo vệ cô ấy, thứ hai có thể làm quen, có thể lợi dụng cơ hội dẫn cô ấy đi. Đến lúc đó, nếu anh muốn đưa cô ấy xuất ngoại, cũng dễ dàng..."

Cố Duy nghe đến đó, rốt cục nghiêng đầu, nhìn cô ta trong chốc lát, thân thủ của A Tổ rất tốt, nếu để cô ta bảo vệ Lôi Lôi, hắn sẽ yên tâm rất nhiều.

Vì vậy hắn gật đầu nhẹ, nói:

"Ân tình này là tôi nợ cô, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại!"

Hắn mới mặc kệ Lôi Lôi gả cho Thần Huống đã phát sinh chuyện gì, hắn chỉ muốn một kết quả, kéo người con gái ấy nhét vào ngực của mình. Những chuyện khác hắn cũng có thể không đi so đo.

"Không cần. Tôi đi chuẩn bị!"

A Tổ xoay người ra cửa phòng.

Cửa, A Dung cũng không có đi mở, tà tà dựa vào tường.

Vừa mới cô ta ở ngoài nghe lén, cuộc nói chuyện bên trong cô ta nghe thật rõ ràng, nghe được câu kia, hận không thể chạy vào, cầm miếng đậu hủ hung hăng đập vào đầu A Tổ:

"Chưa thấy người con gái nào ngốc như cậu."

A Dung khinh khỉnh, sốt ruột thay cho cô ta.

A Tổ thản nhiên nói: "Tôi tự có tính toán của mình!"

Cho nên, không muốn làm khó dễ người đàn ông không thuộc về mình...

"Bây giờ hắn đã ly hôn rồi, cậu còn không biết thừa dịp mà vào, còn muốn giúp hắn đi bảo vệ người phụ nữ kia, có tâm muốn tác hợp cho bọn họ, cậu có ngốc hay không!"

Giọng nói kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

A Tổ không để ý, bước nhanh đi xuống lầu, trong lòng vẫn phủ nhận chuyện này:

Hắn vui vẻ, cho nên tôi cũng vui vẻ!

Đây là phương thức cô yêu người ta!

Huống chi, vị Đông tiểu thư kia, quả thật sự rất xứng đôi với hắn!

Còn cô, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn người kia là nam thân của cô.

Ngày 10 tháng 06. đại học Quỳnh Thành.

A Tổ gặp được Đông Lôi, vợ trước của Cố Duy, giờ phút này, đang thảo luận một vấn đề y học với một nam sinh tuấn tú.

Cô bé này, khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt lại sạch sẽ, tươi cười điềm tĩnh, ánh mắt luôn dịu dàng...

Cho dù nhìn thế nào, tóm lại vẫn là nữ sinh làm cho người ta cảm giác thoải mái, cho dù cô ấy đang đeo một kính mắt khó coi.

Đúng vậy, trên người Đông Lôi tràn đầy khí chất rất nhiều người không có được.

Loại khí chất đó, dù có tiền cũng không mua được, đó là từ lúc sinh ra đã có, là được bồi dưỡng từ nhỏ mà thành, ăn sâu trong xương máu.

Còn cô, lớn lên trong địa phương hỗn lộn, tính cách âm u, nhìn thế giới cũng là đầy âm lãnh. Trong mắt của cô ta không có ánh mặt trời.

Cố Duy sẽ thích Đông Lôi, cũng đúng, ai không khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.

4h chiều, khóa học đã xong rồi, thẳng thắn nói, ngành y học này, khô khan làm cho người ta buồn ngủ, a Tổ thật tò mò, một người con gái mềm yếu, sao lại cảm thấy hứng thú với môn học này,

Nghiêm chỉnh học hết tiết khóa, tinh thần vẫn luôn tốt, liên tục ghi chép, còn cô ta vẫn ngăn không được ngáp. Theo ý cô ta, ở trong phòng tập võ còn thú vị hơn ngồi ở đây nhiều...

Tiếng chuông vang lên, cô ta ôm sách đi ra ngoài, tìm một chỗ bình thường, giả bộ đụng vào xe của Đông Lôi.

Cùng với hét thảm một tiếng, cô ta ngã xuống đất, đầu gối trầy da sứt thịt, đó là chuyện trong dự liệu - -

Chuyện này có độ khó rất cao, không thể để cho Đông Lôi bị thương, còn phải để không nguy hiểm đến tính mạng, còn nhất định phải làm cho trong lòng cô ấy áy náy.

"Xin lỗi, xin lỗi, bạn học, tôi đạp xe quá nhanh! A, chảy máu..."

Đông Lôi xuống xe, chạy tới, tay chân có chút luống cuống nhìn miệng vết thương trên chân cô ta mà giật mình.

"Không có việc gì không có việc gì!"

A Tổ đứng lên, nhìn đầu gối trắng nõn của mình, giờ phút này đã máu tưới đầm đìa.

Sách trên đất được Đông Lôi nhặt lên, vỗ vỗ bùn đất:

"Chân của cậu bị thương, tôi đưa cậu đi bệnh viện băng bó nha..."

Cách một con phố gần đại học Quỳnh Thành có một bệnh viện nhỏ, gần vô cùng.

"Không cần đâu, tôi tự đi được!"

"Như vậy sao được? Cậu đã té thành như vậy! Đến đến, cậu ngồi phía sau xe, tôi chở đi..."

"Có được không!"

"Được mà!"

Sau một phen từ chối, A Tổ vẫn ngồi phía sau xe, được Đông Lôi đưa đến bệnh viện.

Kết quả như vậy, A Tổ cũng biết Đông Lôi là một cô gái có trách nhiệm, sẽ không bày tỏ vẻ đại tiểu thư, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy sẽ làm một người dịu dàng ấm áp...

"Tôi tên là Đông Lôi, hệ y học lâm sàng... Cậu tên gì?"

Vào bệnh viện kiểm tra băng bó cận thận, Đông Lôi hỏi cô ta.

"Tôi tên Tổ Anh Nam. Vừa mới chuyển trường đến, cũng trong hệ y học lâm sàng."

"Thật sự, chúng ta cùng hệ! Thật trùng hợp!"

Đông Lôi kinh ngạc.

Tổ Anh Nam hơi cười, đây không phải thật trùng hợp, không phải duyên phận, mà là có sắp đặt.

Còn Đông Lôi cảm thấy trên người nữ sinh này có một loại yên tĩnh đạm bạc, không nóng không vội, không giống cô, có khi sẽ nôn nóng, còn ánh mắt đâu, như đã trai qua chuyện tang thương, nhìn thấu tất cả mọi chuyện.

"Sau này, mong được chỉ giáo nhiều hơn. bạn học Đông." Tổ Anh Nam nói.

"Phải nói là trao đổi với nhau!" Đông Lôi đưa tay về phiiía cô ta: "Này có tình là không đụng không quen biết không!"

Tổ Anh Nam bắt tay với cô, tay kia, vừa nhỏ lại mềm, không giống cô ta cứng rắn còn có nhiều vết chai.

"Phải, không đụng không quen biết. A, đúng rồi, bây giờ tôi muốn đi thư viện."

"Cậu đang bị thương đó!"

"Không có việc gì. Tôi muốn đi tìm mấy quyển sách!"

"Vậy tôi dẫn cậu qua đó, thư viện là nơi quen thuộc của tôi đó..."

"Như vậy thì làm phiền cậu rồi!"

"Không phiề, đều là tại tôi hại cậu thành như vậy!"

Lần đầu tiên gặp mặt Đông Lôi, Tổ Anh Nam phát hiện mình có chút thích cô nữ sinh này, lương thiện, đơn giản như vậy, còn chuyên tâm đọc sách, lại là có phúc khí như vậy - - Cố Duy muốn chiếm hữu cô ấy, Thần Huống cưới cô ấy, bây giờ còn có một nam sinh tuấn tú, theo đuổi cô...

Azz sao vận mệnh của một số người lại tốt như vậy...

Do đó, Tổ Anh Nam và Đông Lôi đã trở thành bạn tốt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx