sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Ngoại Truyện 48 - 49

Thần Huống và Đông Đình Phong là bạn tốt từ nhiều năm trước, tới nay giữa hai vẫn giữ sự ăn ý, bọn họ là tri kỷ, thưởng thức đối phương, bọn họ có thể vì đối phương đầu rơi máu chảy, bọn họ đã từng vào sinh ra tử, cùng nhau ngăn địch. Đương nhiên, đó là chuyện còn trẻ.

Giữa đàn ông với nhau một khi thành lập lên tình hữu nghị nào đó, sẽ vừa dày vừa nặng.

Bây giờ đã 8h trưa, Thần Huống đã bắt đầu bận rộn.

Lúc điện thoại di động vang lên, anh đang họp, người gọi điện thoại cho anh không ai khác, chính là trợ lý Thủ Tướng Trần Tụy luôn túc trực trong bệnh viện.

Người đàn ông trầm ổn như núi kia, dùng giọng nói vô cùng kích động nói với anh:

"Phó Thủ tướng, Thủ tướng tỉnh, Thủ tướng tỉnh... rốt cục đã tỉnh lại..."

Nhiều năm như vậy, cảm xúc của Thần Huống đã luyện thành bản lĩnh gặp cái gì cũng không sợ hãi, nhưng, lúc nghe tin tức này, tay không tự giác được run lên một cái, anh biết rõ, đó là bởi vì kích động.

Tất cả hành trình, bởi vì Đông Đình Phong tỉnh lại, mà đẩy về sau.

Thần Huống chạy xe tới bệnh viện.

Là anh biết, anh ta sẽ tỉnh lại: Một người như vậy, sao có thể cam tâm bất tỉnh cả đời như vậy chứ.

Cho nên, nửa năm trước, anh kiên định bỏ phiếu, tạm không vào phòng tuyển cử tân Thủ tướng, mà là đề nghị trước thay mặt Thủ tướng.

Anh biết rằng anh ta nhất định sẽ tỉnh lại.

Đẩy ra cửa phòng, Thần Huống thấy Đông Đình Phong yên lặng ngồi ở đó, khuôn mặt cho tới bây giờ không lộ ra hỉ nộ, giờ có chút gầy gò, khuôn mặt đều là bi thương không ngăn được.

Trần Túy nói: "Sáng sớm Thủ tướng đã tỉnh, cũng không làm kinh động ai. Sau khi Thủ tướng tỉnh lại, ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng tất cả ký ức đều dừng lại chuyện xảy ra ngày đó. Anh ta cực kỳ tỉnh táo hỏi chuyện có liên quan đến máy bay. Tôi vốn nghĩ lừa gạt, nhưng anh ta nói anh nên biết sự thật, đừng giấu giếm. Tôi cũng chỉ có thể nói chuyện máy bay rủi ro chuyện cho anh ta nghe."

Trần Túy nói: "Tôi vốn không nên nói, sau khi Thủ tướng nghe xong, thì không nói nửa câu."

Giờ khắc này, đứng ở trước mặt bạn tốt, Thần Huống có thể khắc sâu cảm nhận được đau đớn nhà tan cửa nát đến từ sâu trong tâm linh kia cửa nát.

Đông Đình Phong không phải một người không chịu nổi ngăn trở, từ nhỏ anh đã không ngừng thay đổi vận mệnh bất hạnh cuộc đời của anh, dù có cực khổ, anh cũng có thể cắn răng nuốt xuống.

Nhưng lúc này đây, tai nạn này quả thật to lớn, một người từng đạt được hạnh phúc giống như đặt mình trong thiên đường, ngay sau đó, những hạnh phúc và vui vẻ kia, bất thình lình bị tước đoạt sự đau đớn ấy, tuyệt đối là trí mạng, sẽ đau đến tận xương, có thể dễ dàng phá hủy ý chí của người khác.

Anh đi lên ôm chằm anh ta, khích lệ:

"Cố lên, sống sót quan trọng hơn bất cứ đều gì. Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, chúng ta vô lực thay đổi. Có thể thay đổi là con đường sau này của chúng ta. Đường ở dưới chân cậu, dù có đau khổ như thế, chúng ta cũng phải bước qua nó."

Đông Đình Phong thật lâu không nói lời nào, chỉ nhìn anh, đáy mắt đong đầy nước.

Nam nhi có lệ không thể rơi, chỉ là chưa chạm đến chỗ thương tâm.

Buổi trưa, Đông Đình Phong vẫn luôn trầm mặc.

Thần Huống nói chuyện với anh, cũng nói chuyện xảy ra trong nửa năm nay, một năm một mười nói cho anh ta biết rõ, chỉ có chuyện anh và Lôi Lôi kết hôn, anh không có nói - - là nhất thời, anh cũng không biết nói thế nào!

Anh biết rõ, Đông Lôi không chỉ là em gái của Đông Đình Phong, nếu nói rõ thì còn hơn là em gái.

Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy, anh ta luôn bảo vệ chăm sóc cho Đông Lôi, như một nửa là ba, một nửa là anh trai, tình cảm kia rất sâu đậm.

Nhớ ngày đó, Đông Lôi gả cho Cố Duy, Đông Đình Phong rất phản đối, nhưng cô bé kia thích, anh ta không thể làm gì, cô lại có con, không lấy chồng, danh dự cũng sẽ bị hủy.

Vì em gái có thể hạnh phúc, anh ta còn từng hẹn gặp Cố Duy.

Ngày đó, Thần Huống cũng có mặt.

Sau khi Đông Đình Phong nghe Cố Duy cam đona, ở ngày hôm sau mới, dắt tay em gái, gả cho Cố Duy.

Sao anh ta có thể chịu được vì mình ngủ một giấc dài như vậy, cô bé kia lại gặp chuyện như vậy.

Đang nghe một đoạn này, lông mày anh ta nhíu lại, rốt cục anh ta cắn răng khẽ nói một câu:

"Có thay tôi hung hăng đánh hắn một trận hay không?"

"Có!"

Thần Huống gật đầu nói:

"Khi đó Lôi Lôi sẩy thai, tôi có đến đánh hắn!"

Đánh cực kỳ thảm.

Lần đó, anh thấy Lôi Lôi vô cùng suy yếu nằm ở trên giường bệnh, như một đóa hoa điêu linh nhỏ, anh đã không chế không nổi phẫn nộ trong lòng. Khi Cố Duy đến thăm Lôi Lôi, lúc hắn kiên quyết không chịu ly hôn, anh hẹn hắn ra ngoài, hung hăng đánh một trận.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm nay anh nổi giận.

Đông Đình Phong gật đầu, vỗ vỗ tay Thần Huống, giọng nói vô cùng nặng nề, anh ta nói:

"Cám ơn. Lôi Lôi nhà chúng tôi, thật sự là một đứa nhỏ khiến người ta không bớt lo. Sau này con bé tái giá, tôi nhất định phải thay nó quản kỷ. không thể để nó lại dính vào."

Chính mình vẫn còn ở trên giường bệnh, lại tâm tâm niệm niệm nhớ hạnh phúc cả đời của em gái, đây cũng là huynh trưởng Đông Đình Phong thương yêu Đông Lôi.

Giờ khắc này, Thần Huống hoàn toàn không nói tiếp được, anh không có cách nói ra câu kia "Tôi đã cưới em ấy ".

"Tôi muốn gặp Lôi Lôi, Tử Tuần, cậu đi kêu em ấy đến!"

Lúc xế chiều, Thần Huống gọi điện thoại.

Trong thời gian đang đợi Đông Lôi đến, Đông Đình Phong còn hỏi anh chuyện xảy ra bên trong cơ quan chính phủ, Thần Huống nói mấy chuyện quan trọng.

Đông Đình Phong mới tỉnh, đại não nhất thời không có cách tiêu hóa hết nhiều tin tức như vậy, anh ta trầm mặc thật lâu, nói:

"Để cho tôi suy nghĩ một chút. Chuyện quá nhiều. Não của tôi rối hết rồi."

Sau đó, anh ta lại ngủ thật say.

Trước khi Thần Huống đi về Đông Lôi đã đến đây, cô không dám quấy rầy anh trai nghỉ ngơi, ôm sách, ngồi ở bên cạnh trông chừng anh ta tỉnh lại.

"Anh đi làm việc trước, buổi tối anh sẽ đến bệnh viện tới đón em!"

Thần Huống nói.

Đông Lôi gật đầu.

Trong lúc đó, Hà Cúc Hoa đã tới, bà vốn ở bên ngoài làm hoạt động từ thiện, sau khi biết được tin tức, lập tức vội vã mệt mỏi bay trở về Quỳnh Thành. Gặp con trai ngủ rất say, bà không dám ầm ĩ, trước trở về nhà, nói buổi tối tới nữa.

Đông Lôi ngồi ở trên giường bệnh, nhỏ giọng đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh trai.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay tái nhợt nhìn rõ cả khớp xương, đột nhiên che trên tay của cô, cảm giác hơi lạnh làm cô ngẩn ra, ngẩng đầu, thấy khuôn mặt gầy gò đầy yêu thương của anh hai nhìn cô.

Trong cổ họng giống như có gì đó bị nghẹn, một tư vị chua chát toát ra cô cầm ngược lại tay của anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Anh!"

Ánh mắt Đông Đình Phong trầm tĩnh, lên tiếng:

"Ừm!"

Đông Lôi cảm thấy có người trả lời cảm giác tốt quá, trải qua mấy tháng buồn chán kia, anh hai vô tri vô giác, âm thầm, Đông gia đã rối loạn, bây giờ anh hai tỉnh tất cả cũng nên khôi phục như lúc ban đầu đi!

Giờ khắc này, đáy mắt cô đầy nước, nhẹ nhàng nằm lên ngực anh, ôm chặt anh, nói:

"Anh, lúc này đổi lại anh tùy hứng rồi, ngủ lâu như vậy, anh đã nói, đời này, anh sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của em, làm trụ cột trong nhà, nhưng anh lại bỏ xuống hết thảy, không quan tâm ngó ngàng, anh, có phải em nên trừng phạt anh không.."

Đông Đình Phong vuốt sợi tóc mềm mại của em gái. Giọng nói đầy áy náy:

"Xin lỗi, trong lúc em gian nan nhất, anh hai không thể giúp em. Có điều, nhìn tinh thần em tốt như vậy, nghiêm túc học tập như vậy, anh hai thật cao hứng. Lôi Lôi nhà chúng ta đã trưởng thành!"

Đúng vậy, hôn nhân thay đổi, nguy cơ gia tộc, tuổi trẻ cô lại gặp nhiều chuyện như vậy, năm 2013, thật sự quá nhiều việc đến với cô...

Chiều tối, trước giường bệnh Đông Đình Phong ngồi đầy người.

Hà Cúc Hoa nấu thức ăn lỏng cho con trai uống, Đông Lục Phúc nắm tay cháu nội thật lâu không muốn buông tay, Đông Lôi ở bên cạnh cười nhìn một nhà đoàn tụ, Thần Huống cũng có đến.

Đúng rồi, còn có Đông Tán, cố ý từ Ba Thành chạy đến.

Nhiều người thì dễ dàng nói lộ ra miệng.

Lúc một nhà người vây quanh giường bệnh, Đông Tán cười vỗ vai Thần Huống, vẻ mặt cợt nhả trêu chọc nói:

"Azz, tôi nói, em rễ à Đình Phong tỉnh, sau này cậu cũng không cần bận rộn như vậy đi... Đến lúc đó nhất định phải dành thời gian bổ sung tuần trăng mật cho Lôi Lôi.. Chuyện lớn của cuộc đời, tuyệt đối không thể tiếc nuối. Tôi cảnh cáo cậu, thằng nhóc cậu, Lôi Lôi là tâm can bảo bối của tôi và Tử Tuần, nếu cậu không yêu thương em ấy, tôi và Tử Tuần nhất định tìm cậu tính sổ..."

Rõ ràng Thần Huống lớn hơn anh ta nhiều, anh ta lại kêu anh "Thằng nhóc này".

Đông Đình Phong bởi vì câu này, lập tức nhăn mày lại, ánh mắt nghi ngờ nheo lại, nhìn Thần Huống, nhìn đến trên mặt bạn tốt mất tự nhiên, mới hỏi:

"Có ý gì?"

"Sao, anh còn không biết sao? Thần Huống không có nói với anh?"

Đông Tán thấy vẻ mặt của em rễ, và dáng vẻ mờ mịt của Đông Đình Phong, cũng ngẩn ra.

Thần Huống nắm chặt tay, để bên miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút lóe lên, nói:

"Tôi còn chưa kịp nói với cậu: Tháng trước, tôi cưới Lôi Lôi!"

Mày của Đông Đình Phong càng nhăn sâu hơn, lộ vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm Thần Huống thật lâu, lâu đến làm anh cảm thấy lưng lạnh rung.

"Ừm, Đình Phong, về chuyện này..."

Đông Lục Phúc muốn nói rõ cái gì, lại bị cháu nội ngắt lời:

"Tử Tuần, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một chút... Ông nội, ngài và mẹ, mọi người ra ngoài trước đi."

Giọng nói trở nên tỉnh táo khác thường.

Đông Lôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh hai, có chút bất an, nhìn lại dáng vẻ ngưng trọng của Thần Huống, không khỏi nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Anh... Chuyện là.."

"Ngoan, đi ra ngoài! Chuyện này, nên do Tử Tuần nói với anh. Em không cần phải để ý đến."

Đông Đình Phong vô cùng yêu thương em gái.

"Ừm... Được rồi..."

Trong phòng bệnh trống rỗng, chỉ còn lại một đôi bạn tốt không nói nên lời.

Thần Huống ngồi trên băng ghế, cúi đầu.

Đông Đình Phong dựa vào, nhìn anh:

“Cho tôi một lý do! Lý do khiến cậu phải làm như vậy..."

Một lúc sau, Đông Đình Phong nhẹ nhàng thở dài, nói ra một câu.

Mặc kệ anh bất mãn như thế nào, sự thật đã thành, bây giờ anh muốn truy cứu cũng không thể, chỉ là anh ta muốn hiểu rõ trong lòng anh đến cùng là nghĩ như thế nào.

Thần Huống không nói, nghĩ tới lý do kia, biết trả lời như thế nào...

Đông Đình Phong thấy thế, nhấn mạnh nói: "Tình hình bắt buộc, đừng lấy ra dùng. Tôi biết rõ năng lực của cậu!"

Anh hôn mê thật lâu, có điều buổi sáng Thần Huống nói tình hình nửa năm này, trong lòng anh ta đã có câu trả lời.

Theo anh ta biết, lúc trước tình huống nguy cấp như thế nào, cũng không cần phải đi một bước này.

Đây là Đông Đình Phong, có thể dễ dàng nắm toàn cục, nhìn thấu mọi chuyện.

Thần Huống biết mình không thể gạt được người này, chưa phát giác bất đắc dĩ cong môi, gật đầu:

"Đúng, đó là lấy cớ. Cũng chỉ có thể là gạt cô bé kia, gạt mẹ cậu, kể cả ông nôi. Không đúng, ông nội có lẽ ý làm ra vẻ hồ đồ, vui vẻ khi việc thành."

"Lấy cớ?"

Đông Đình Phong cắn hai chữ này, tiêu hóa nó mang đến tin tức ẩn giấu:

"Bởi vì sao? Mới lấy cớ này? Thích?"

Anh cảm thấy giả thiết này, có chút không thể tin nổi.

Thần Huống nhìn trần nhà, khóe môi hơi cong, gật đầu:

"Đúng! Thích!"

Vẻ mặt Đông Đình Phong vô cùng kinh ngạc, lại khó hiểu:

"Nhiều năm như vậy, cậu nhìn em ấy lớn lên, tôi chưa thấy cậu có tình cảm khác với em ấy!"

Đúng là như thế.

Thần Huống suy nghĩ một chút, nhớ lại những năm trước vui vẻ với Đông Lôi, nói:

"Trước kia, tôi chỉ xem em ấy là cô nhóc không có lớn lên, sau này tôi cũng không biết tình cảm thương yêu đó đã biến chất rồi... Cô ấy ở trong mắt tôi càng ngày càng đặc biệt, phân lượng cũng càng ngày càng nặng."

"A? Khi nào thì bắt đầu?"

Đông Đình Phong hỏi, anh ta buồn bực sao mình không có để ý tới sự thay đổi này.

"Năm ngoái, hơn nửa năm!"

Thần Huống chắp tay trước ngực, cọ cằm của mình, cảm thụ được sợi râu ma sát lòng bàn tay từng đợt ngứa ngáy, nhớ lại, nói:

"Cảm giác này đến vô cùng mau, rất đột ngột. Tôi cũng không nói rõ chính xác là lúc nào..."

Kỳ thật anh biết rõ, chỉ là không muốn nói:

"Đình Phong, tôi biết tôi không nên có cảm giác như vậy. Cho nên, tôi đã cố gắng khống chế cảm giác này, vô cùng tỉnh táo nhìn em ấy lấy chồng. Tôi cũng hy vọng em ấy có thể hạnh phúc.

"Khi đó, nghe nói em ấy ở Cố gia qua rất tốt, trong lòng của tôi mừng thay cho em ấy.

"Sau này, biết em ấy bị Cố Duy phụ bạc, trong lòng của tôi cũng không thoải mái...

"Khi em ấy sẩy thai, là tôi ký tên; sau khi giải phẩu em ấy khóc, là tôi ở cùng; em ấy muốn ly hôn, tôi giúp em ấy lo liệu; em ấy trở về Đông gia, bắt đầu ru rú trong nhà, việc tôi có thể làm chính là, đúng giờ đến Đông gia hỏi thăm, xa xa nhìn cô.

"Lúc đó tôi không thể đến gần. Bởi vì vấn đề thân phận. Tuổi lại kém nhau như vậy. Đó là chướng ngại tâm lý tôi không có dũng khí vượt qua.

"Đình Phong, nếu như, cậu không có gặp chuyện không may, tuyết đối tôi sẽ không hành động như trong ý nghĩ lòng mình. Mặt mũi và địa vị, còn ở đó, còn có giao tình của chúng ta.Tôi tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta càng thêm mâu thuẫn, đi nhúng chàm một người con gái không thích tôi..

"Cho nên, ngày đó nhìn Lôi Lôi lấy chồng, tôi tự nói với mình, được rồi, Thần Huống, ông già này, đời này không cần phải nghĩ đến lại cưới vợ, thật vất vả mới động tâm với một người con gái, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy lấy chồng. Anh nha, nhất định sẽ độc thân suốt đời.

"Năm ngoái, cậu gặp chuyện không may, theo đó Lôi Lôi ly hôn, Đông gia lâm vào nguy cơ, cổ phiếu Đông thị tụt dốc, ai cũng nói Đông gia, lúc này muốn chìm thuyền. Lôi Lôi vội vàng hỏi tôi mấy lần nên làm như thế nào, mới có thể bảo vệ nhà này.

"Tôi lấy lý do đàng hoàng, để cho cô ấy gật đầu, ký chữ trên tờ hôn thú, thành toàn tư tâm của tôi vẫn không dám hành động.

"Tôi biết rõ, em ấy không muốn đến với cuộc hôn nhân này, nhưng vì Đông gia, em ấy vẫn cắn răng đáp ứng.

"Ngày đó tôi dẫn em ấy đi ký tên, lúc đó đứng bên cạnh em, trong lòng của tôi vẫn còn đang sợ, lo lắng em ấy sẽ đổi ý. Cho đến khi cầm chứng nhận trên, trái tim luôn lơ lủng trên không trung của tôi, lúc này mới rơi xuống. Cậu không biết, khi đó tôi cao hứng biết bao nhiêu, lại chỉ có thể cất giấu phần tâm tình kia.

"Aizz. Cậu đừng cười."

Anh nhìn Đông Đình Phong, có cảm giác bất đắc dĩ bị tình yêu đập trúng mà không thể không nhận mệnh:

"Tôi biết, trên chuyện này, hành vi của tôi có chút đáng xấu hổ. Cậu muốn trách thì trách đi... Dù sao, mối hôn nhân này, tôi đã kết rồi, bây giờ cũng là gạo nấu thành cơm, cậu muốn tôi bỏ qua em ấy, không thể nào."

Đây là lần đầu tiên Thần Huống nói với người khác tâm tình khi mình kết hôn.

Nếu như không phải bởi vì anh ta là bạn tốt của anh, anh sẽ không giải thích đâu, anh Thần Huống cưới vợ, cần phải nói với người khác sao?

Nhưng anh ta lại khác.

Không chỉ là tri kỷ, còn là anh rễ.

Đông Đình Phong im lặng nghe, khóe môi nở nụ cười thật sâu, vuốt lòng bàn tay nói:

"Thật sự khiến cho tôi ngoài ý muốn! Kể từ khi cậu và Quan Lâm chia tay nhau, tôi đã cảm thấy cậu không biết yêu là như thế nào. Tô Trinh, cậu không để cô ta đi vào trong lòng cậu; Lý Đồng, sống với cậu nhiều năm như vậy, cậu vẫn chỉ có dáng vẻ lãnh đạm, tôi cho rằng, cậu không muốn lấy vợ."

"Đúng vậy, tôi cũng vậy ngoài ý muốn, rõ ràng vội vã kết hôn như vậy. Dường như lừa gạt để kết hôn, gạt em ấy đồng ý làm vợ của mình. Hoàn toàn không có nghĩ tới cảm thụ của em ấy. Nói tới lương tâm, quả thật rất không đạo đức. Nếu tôi có một người em gái, từ nhỏ có thói quen được tôi yêu thương nuông chiều, lại bị một người đàn ông còn lớn tuổi hơn mình lừa đi, khẳng định không vui. Cho nên, vừa rồi tôi cũng không dám nói chuyện này với anh."

Thần Huống cười khổ một cái, lại nói thêm một câu: "Cái này điển hình gọi là có tật giật mình."

"Chậc, thật lâu không thấy được vẻ mặt này của anh rồi."

Đông Đình Phong nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt hiếm lạ.

Thần Huống lau mặt một chút, lắc đầu, đúng vậy, bây giờ tâm tình của anh không còn lãnh khốc giống như trước nữa, có lẻ vì trong sinh mệnh của anh có cô gái kia, cô bé đó đang từng chút từng chút thay đổi tâm tình của anh.

Anh suy nghĩ một chút, vuốt tay của mình liếc xéo nhìn anh ta:

"Không tức giận?"

"Tức giận có tác dụng sao? Anh cũng không cần tôi đồng ý, đã ôm người đi rồi!"

Giọng nói của anh nhẹ nhàng một chút, còn nói:

"Có điều Tử Tuần, có chuyện, anh phải hiểu, trong lòng con bé có khả năng vẫn chưa buông xuống Cố Duy, cho nên anh phải chuẩn bị lòng bao dung em ấy nhiều hơn, anh làm được không!"

"Cái này tự nhiên!"

"Ngoại trừ tuổi, tôi không có gì không hài lòng với anh. Chỉ là Lôi Lôi không có tình yêu nam nữ với anh, muốn cho con bé thích anh, quả thật là một nhiệm vụ gian khổ với anh."

Thần Huống gật đầu, nói:

"Việc này tôi sẽ để ý!"

"Vậy tôi không có vấn đề gì."

Đông Đình Phong nở nụ cười, đưa tay, Thần Huống ngầm hiểu, bắt tay với anh ta.

"Trước tôi còn đang suy nghĩ, sau bày phải tìm người em rễ như thế nào, mới có thể chăm sóc tốt cho em ấy, không để em ấy bị ủy khuất... Không nghĩ tới, sẽ là anh.. Có lẽ tuổi lớn một chút, cũng có chỗ tốt, ít nhất nếu anh chịu dụng tâm, con bé nhà chúng ta được anh chăm sóc vô cùng tốt. Tử Tuần, sau này tôi giao em ấy cho anh..."

Thần Huống thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười.

Hôn nhân được chúc phúc, đó là một món quà làm cho người ta vui sướng.

Đông Đình Phong biết rõ Thần Huống là một người đàn ông đáng tin cậy, có lẽ còn trẻ đã làm mấy chuyện tùy hứng, nhưng bây giờ suy nghĩ của anh vô cùng thành thục.

Một người đàn ông thành thục, nếu có một người vợ một gia đình, anh sẽ rất nghiêm túc, sẽ chịu trách nhiệm.

Đông Đình Phong cảm thấy: Để cho Lôi Lôi đi theo người đàn ông này là đúng, có vấn đề chỉ là Lôi Lôi, dù sao khi còn trẻ tình cảm rất dễ dàng thay đổi.

Anh ta cảm thấy anh nên nói chuyện với em gái, nên nói Thần Huống kêu Lôi Lôi đến.

Chỉ lát sau, Đông Lôi ngồi trên mép giường.

"Hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước!"

Thần Huống cũng không tính nghe hai anh em họ tâm sự, nên đi ra ngoài.

Chờ cửa phòng đóng kín, trong phòng lại yên tĩnh...

"Anh, em gả cho Thần Huống, anh mất hứng a..."

Đông Lôi vừa nắm tay anh ta, vừa cẩn thận nghiên cứu nét mặt của anh ta, đã bình thường sẽ không có chuyện đi...

"Không phải mất hứng, chỉ sợ em không biết tâm của đàn ông, chậm trễ anh Thần của em..."

Ách, cái gì, thì ra người anh quan tâm là Thần Huống, sợ cô giàu xéo Thần Huống sao...

Cô không khỏi mím môi nhỏ nhắn.

"Anh, có phải anh cảm thấy em không xứng với anh ấy hay không?"

Cô nhỏ giọng hỏi.

Người anh trai này luôn vậy, hơn nữa quan hệ giữa anh và Thần Huống lại thânnhư vậy...

Đông Đình Phong thấy cô hiểu lầm, lại cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nói:

"Đây không phải vấn đề xứng hay không. Trên thực tế, trong mắt người khác xứng hay không cũng không quan hệ tới hạnh phúc hôn nhân. Hôn nhân là của mình, ngày qua ngày sống như thế nào chỉ có người trong cuộc hôn nhân tự mình biết. Cho nên vấn đề xứng đôi hay không không quan trọng."

Cô gật đầu, anh hai nói rất đúng.

"Còn Thần Huống là một người đàn ông thành thục. Mặc kệ trước kia anh ta như thế nào, nhưng bây giờ anh ta làm bất cứ chuyện gì, trong lòng cũng căn nhắc. Anh ta đồng ý cưới em cũng không phải chỉ vì muốn cứu nguy trong lúc đó, anh ta càng muốn có một gia đình. Lôi Lôi, em đã đáp ứng gả cho anh ta vậy sau này nhất định phải cho anh ta một mái nhà an ổn. Anh ta đã hứa với anhh sẽ yêu thương em, còn em, em muốn như thế nào?"

Đông Đình Phong nhẹ nhàng hỏi, muốn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cô.

"Chỉ cần anh ta đối xử tốt với em, em cũng sẽ tốt với anh ta!"

Đông Lôi nghiêm túc nói.

"Ừm! Đó là tốt nhất... Vợ chồng, nên anh đối tốt với tôi, tôi tốt với anh..."

Đông Đình Phong gật đầu, nhìn cô nói:

"Lôi Lôi, dùng tâm cảm thụ, em đã có được một gia đình mà người khác hâm mộ... Anh hy vọng trong cuộc hôn nhân này của hai người, sẽ vui vẻ, được mỹ mãn, biết không..."

"Em biết!"

Đông Lôi đáp ứng hết, trừng mắt nhìn, ngược lại nhỏ giọng hỏi:

"Anh, thật ra trong lòng em rất buồn bực, sao anh ta lại muốn em và anh ta cùng xây dựng một gia đình? Tâm tư của anh ta là gì?"

Đông Đình Phong nghe thì biết đứa nhỏ này quả nhiên không có nhìn thấu Thần Huống.

Cũng đúng, Thần Huống sao có thể khinh địch như vậy, sao có thể làm cho người hiểu được tâm tư của mình.

Anh ta suy nghĩ một chút, nói:

"Lôi Lôi, anh ta giống như một quyển sách bí ẩn, trên đó có rất nhiều thứ thâm sâu, người viết sách, rất nổi danh, rất được tôn sùng, nhưng nội dung rất phức tạp, đáng giá nghiên cứu cả đời người. Nếu em chỉ nhìn sơ qua nó, thì không nhìn thấy nội hàm trong sách. Muốn đọc, thì phải tĩnh tâm lai đọc, toàn tâm toàn ý đọc, cân nhắc từng câu, từng chữ, kết hợp với thực tế, mới có thể mài mò ra huyền cơ trong đó."

Ví dụ này rất sinh động, rất chính xác.

Đông Lôi nghĩ lại, ở trên chăn vẽ vòng tròn, cảm thán:

"Nhưng anh ta thật khó hiểu!"

"Không quan hệ, anh ta sẽ cho em đủ thời gian, chỉ cần em có lòng, nhất định có thể hiểu được..."

"Anh, anh không thể trực tiếp nói cho em biết, anh ta là một người như thế nào sao?"

Để cô bớt việc chút, cô nói ra một câu làm cho Đông Đình Phong thở dài.

Đứa nhỏ này, thật sự rất lười.

Anh ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

"Không thể, biết được từ trong miệng người khác, thì không thể hiểu rõ con người ấy, không phải là người em quen biết, chỉ có chính em từ từ tìm hiểu anh ta, cảm giác đó mới sâu sắc nhất... Chính mình lý giải mới cảm thấy quan trọng..."

Lời này nói không sai, nhưng Đông Lôi cảm thấy, muốn hiểu người đàn ông này, tuyệt đối là một chuyện không quá dễ dàng.

Ngày này về đến nhà, Đông Lôi tắm rửa xong, nằm ở trên giường đọc sách, người đàn ông đi sau một bước vào phòng tắm - - bọn họ đã rất lâu rồi không có dùng chung một phòng tắm.

Mặc xong đồ ngủ, cô nghiêng người nhìn người đàn ông kia, nhìn từ phía sau, tấm lưng của người đàn ông kia quả thật rất cường tráng, vật liệu mặc trên người thật rất mỏng, da thịt như muốn thoát ra:

"Anh Thần, không đúng, Tử Tuần!"

Cô gọi một tiếng, lập tức khoát tay lắc đầu đổi giọng.

"Ừm?"

Anh xoay người, nhìn thấy đôi mắt cô như mắt mèo đang xoay tròn nhìn anh, trong lòng rất hài lòng vè tính tự giác của cô, cảm thấy tên này được phát ra từ trong miệng cô, đặc biệt có hương vị:

"Dáo dác làm gì?"

"Hỏi anh một chuyện!"

Cô ôm gấu bông nhảy đến, giọng nói chần chờ:

"Anh, rốt cuộc vì sao cưới em? Anh của em nói, anh cưới em, không chỉ đơn giản là muốn giúp Đông gia, em cũng cảm thấy như vậy, nhưng rốt cuộc tại sao anh lại muốn cưới em?"

Anh hai không nói, thì cô trực tiếp hỏi anh là được rồi.

Hai người nhìn nhau không nói.

Đôi mắt Thần Huống giống như biển lớn mênh mông, quăng vào bất kỳ vật gì đi vào, cũng không có hồi âm, mãi mãi chỉ đen sì một mảnh, làm cho người ta cảm giác rất bí hiểm.

Trong mắt hiện ra chút ánh sáng, lúc này trong lòng anh rất vui vẻ.

Đúng, người này trong lòng cao hứng, cũng sẽ không lộ ra mặt, chỉ là ánh mắt sáng hơn bình thường một chút mà thôi.

Càng nhiều thời điểm, là không thể cân nhắc.

Giống như hiện tại, ánh mắt của anh đã biến thành vô cùng thâm trầm, không đáp mà hỏi ngược một câu:

"Em cảm thấy thế nào?"

Cô lui một bước, đánh giá cao thấp, người này sao lại đen tối như vậy, cô thích thú lắc đầu:

"Tâm tư anh sâu như vậy, em thật sự đoán không ra!"

"Vậy em từ từ suy nghĩ. Đình Phong thông minh như vậy, Đông Tán cũng đủ khôn khéo, còn em cũng không phải ngu ngốc, sớm muộn gì cũng có thể nghĩ ra!"

Giọng nói này, thật sự là..

Không đúng, sao lại cảm thấy đáng giận như vậy...

"Anh không thể nói thẳng với em sao? Em chính là ngu ngốc nhất, vô cùng ghét đoán tâm tư người khác!"

Tính cách của cô, rất thẳng thắn, vì biết rõ chân tướng, cam nguyện tự hạ mình. Trời sinh tính lại lười, không thích đi động não, đoán lòng người.

Thần Huống để lại cho cô bóng lưng, câu nói vừa xong:

"Không nói. Em cứ từ từ suy nghĩ! Chờ hiểu rồi, có thưởng!"

"Thưởng cái gì!"

"Phần thưởng rất lớn, đến lúc đó em sẽ biết!"

Anh đóng cửa lại, khóe môi hơi cong.

Nếu thật sự hiểu rõ anh rồi, đến lúc đó cũng có thể yêu anh phải không!

Chỉ có khi thật sự để ý một người, mới có thể dụng tâm đi tìm hiểu người kia.

Ngoài cửa, Đông Lôi trừng mắt nhìn, giơ lên con gấu bông kia, muốn quăng đi:

Hừ, nói một nửa giữ một nửa, sao hư hỏng như vậy...

Rốt cuộc cô vẫn không có ném đi.

Con gấu bông trên tay rất đáng yêu, còn bên kia, quá khó chơi rồi!

Cũng đều là gấu bắc cực, sao lại khác nhau nhiều như vậy!

Đột nhiên, cô nở nụ cười, nếu anh biết cô xem anh trở thành gấu bắc cực, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?

Ngày 30 tháng 05.

Thần Huống thừa dịp buổi trưa nghĩ việc, đi nhà trọ Hoàng gia. Đông Đình Phong đã xuất viện, đang tĩnh dưỡng bên trong, cũng thích hợp nghe một vài tin tức.

Lúc đi vào, anh thấy Đông Đình Phong ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm tấm ảnh gia đình, đang dùng khăn tuyết trắng cẩn thận lau mặt kính, ánh mắt nhìn vào trên khuôn mặt vợ con, thật lâu không có dời đi.

"Đến đây? Ngồi đi!"

Hắn nghe được thanh âm, chào hỏi một tiếng.

Thần Huống ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai của anh ta:

"Tôi đã phái người đi tìm Ninh Mẫn rồi."

Đông Đình Phong vuốt khuôn mặt của vợ trong hình, tươi cười rất sáng lạn, khi đó, trong bụng của cô còn có một đứa bé, mà trong hình anh ta đang nghe đứa nhỏ máy thai, trên mặt tất cả đều là vẻ mặt vui mừng.

Nhớ lại trước kia, lúc nào cũng làm cho người ta lưu luyến.

"Tìm được thì sao?"

Anh thở ra một hơi, đặt tấm hình trở về trên bàn trà, sắc mặt tái nhợt lộ ra nụ cười chua chát, kia cười, nụ cười kia giống như ánh mặt trời bên trong bầu trời mây rét đậm đang chiếu ánh nắng xuống, trắng trắng, làm cho người ta cảm giác một mảnh lạnh buốt:

"Đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tim của cô ấy có thể cũng đã bị đâm thủng rất nhiều lỗ. Tôi cũng vậy. Cường ép bắt cô về, khi đối mặt với tôi, chỉ làm tăng nổi đau của cô ấy. Tôi nghĩ bây giờ khẳng định cô ấy không muốn gặp lại tôi... Nếu như muốn gặp, sẽ không biến mất lâu như vậy. Có chút vết thương, cần phải có thời gian để khép lại. Có chút ký ức, cần phải có thời gian làm nó nhạt nhòa..."

Thần Huống hiểu, gật gật đầu: "Có điều, vẫn cần phải tìm. Biết được cô ấy sống như thế nào, trong lòng anh cũng có chút yên tâm. Có lẽ có một ngày, sẽ có kỳ tích xuất hiện thì sao!"

Đông Đình Phong cười khổ, biết anh đang an ủi, nói:

"Kỳ tích! Ai, zzz anh cảm thấy có kỳ tích xuất hiện sao?"

Tinh thần của anh tuy không nói tới suy sụp, nhưng tuyệt đối là trầm thấp.

"Tử Tuần, tôi dự định từ chức Thủ tướng."

Đột nhiên Đông Đình Phong nói ra quyết định anh đã suy nghĩ mấy ngày nay.

Thần Huống ngẩn ngơ: "Vì cái gì?"

"Mệt mỏi!"

Anh ta dựa vào trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà:

"Tâm tình của tôi, đã không thích hợp ngồi vị trí này. Tôi muốn đề cử Hoắc Khải Hàng một lần nữa trở lại làm Thủ tướng. Anh không phản đối chứ?"

"Tâm tính có thể từ từ điều chỉnh."

Thần Huống cũng không đồng ý quyết định này của anh ta. Anh biết anh ta có khát vọng, người như vậy, nên vì sự hưng thịnh của Đông Ngải Quốc mà cống hiến, chứ không phải muốn chấm dứt chiến tranh, chỉ biết ủ rủ không phấn chấn.

Đông Đình Phong lắc đầu: "Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định khôi phục không được tâm trạng hào hung như lúc ban đầu rồi. Những chuyện đã xảy ra, đã đập nát ý chí hăng hái của tôi. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc đó tôi không có tham gia tranh cử, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra cho tới hôm nay..."

"Chỉ sợ chưa chắc!"

Thần Huống nói: "Tâm báo thù của Mạc Thần Chi nặng như vậy... Dù không có Mạc Thần Chi, chỉ sợ cũng phải xảy ra những chuyện khác. Lúc trước chúng ta làm cho Ôn Nhu Yến giải thể, sau khi lão già phía sau màn kia chạy trốn, vẫn âm thầm tùy thời hành động. Chuyện cướp máy bay năm ngoái có rất nhiều liên quan tới lão già đó. Lúc này đây, chuyện của Cố Duy, chỉ mới bắt đầu, người ta hợp tác với Ngôi Bang tạo ra nhiều chuyện như vậy, là muốn cho chúng ta đấu thành một đoàn... Tôi đang suy nghĩ, nếu diệt trừ Ngôi Bang và vật kia mới xem như không có buồn phiền ở nhà, nếu không, sớm muộn gì cũng có chuyện. Đình Phong, hôm nay tôi đến đây chính là muốn cho anh xem một thứ..."

Anh đi đóng cửa lại, khóa, sau đó, lấy máy tính xách tay ra, lấy tài liệu của Cố Duy đưa hôm đó cho Đông Đình Phong xem.

Những chuyện này, trước đó anh luôn giấu không cho anh ta biết, chủ yếu vì tình huống tinh thần Đông Đình Phong không thích hợp.

Đông Đình Phong nhìn, lông này chưa phát giác nhăn lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx