sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Đọc tới đây có lẽ các bạn đã phần nào hình dung được thế giới của bọn tôi.

Nhìn chung, xã hội loài chó cũng không khác lắm xã hội loài người. Bọn tôi có hiếp đáp, có phản kháng, có chiến tranh, có vui đùa, có sầu bi, có tranh giành, có manh động, có sám hối. Rất nhiều máu, và cũng rất nhiều nước mắt thấm ướt cuộc đời năm đứa tôi.

So với con người, bọn tôi tốt những cái tốt của họ và khi xấu bọn tôi giống như bản sao của họ - như thể cả hai cùng nhiễm một thứ virus. Nhưng khác với con người, bọn tôi bao giờ cũng kịp giải quyết những vấn đề của mình trước khi nó mưng mủ và trở thành bất trị.

Haili, khi tham vọng quyền lực nguội lạnh, lập tức trở thành con chó hoàn hảo trong mắt mọi người. Bây giờ suốt ngày nó dành thời gian và tâm trí vào việc săn lũ chuột cống thỉnh thoảng vẫn trồi lên từ các cỗng rãnh.

Trong bọn, nó là con chó duy nhất thích bắt chuột và có khả năng bắt được chuột.

Dĩ nhiên gia đình chị Ni rất tán thưởng hành vi này của nó.

Chỉ có một rắc rối: Mỗi khi bắt được chú chuột nào, Haili luôn tự khen thưởng mình mình bằng cách nhảy lên đùi bất cứ ai đang ngồi gần đó và... thè lưỡi liếm môi họ.

Mẹ chị Ni phun phì phì:

- Gớm cái con nhóc này!

Ba chị Ni phun phèo phèo:

- Ối trời, mày tưởng tao thích thịt chuột hả Haili?

Chị Ni đưa tay quẹt miệng và xoay Haili lại:

- Lần sau muốn được cho lên chơi em phải ngồi như thế này này.

Haili tiếp thu rất nhanh. Từ đó, phóng lên đùi ai, hành động đầu tiên của nó là xoay lưng lại, mặt quay ra ngoài và cố kiềm chế để không thè lưỡi liếm lung tung nữa.

76

Haili chán trò bắt nạt, dĩ nhiên Êmê cũng thôi đánh nhau. Khi những trận chiến đấm mãu lùi vào quá khứ, lịch sử bắt đầu đi bằng nhưng bước chân thanh bình và cuộc sống của bọn tôi từ hôm đó được nhúng vào một thứ chất lỏng ngọt ngào có tên là yêu thương.

Đứa nào cũng được yêu.

Haili được yêu vì tính cách hồn nhiên.

Pig được yêu vì tính cách hiền lành.

Êmê được yêu vì tính anh hùng lẫn tính nghệ sĩ cùng chảy trong huyết quản.

Suku được yêu vì vẻ thiên thần ngơ ngác, mặc đù gần đây do tiếp tục cao hứng cắn người nó suýt bị ba chị Ni cho "đi lính". Cô hà khoe có quen một đơn vị cảnh sát đường sông đóng gần nhà. Ở đó người ta huấn luyện chó để đánh hơi vũ khí và ma túy.

Cô Hà bảo:

- Người ta huấn luyện nghiêm lắm. Vào đó một thời gian Suku chắc chắn sẽ bỏ được tật cắn người vô cớ.

Ba chị Ni hào hứng:

- Biết đâu khi trở về, nó đã được gắn quân hàm đại úy.

Nhưng chị Ni và mẹ chị Ni phán đối kịch liệt.

Mẹ chị Ni lắc đầu:

- Nó mập ú thế kia, đi còn không nổi mà huấn luyện cái gì!

Còn chị Ni ôm chặt Suku, âu yếm:

- Em không đi đâu hết, Suku há.

77

Cuối cùng là tôi – con chó Batô.

So với bốn đứa kia, tôi không có gì đặc biệt.

Tôi, Êmê và Haili sinh ra từ một mẹ nhưng so với tụ nó, tôi xấu xí hơn nhiều. Hình như khi sinh tôi, mẹ tôi chỉ đẽo gọt sơ sài. Thân hình tôi tròn lăn, ục mịch - cô Thảo bán trai cây bảo tôi giống một con heo hơn là một con chó. Tôi có hàm răng không đều, chiếc trồi chiếc sụt giống như cây cọc rào sau một trận bão. Đã thế, thỉnh thoảng tôi lại đi cà nhắc vì cứ vài ngày tôi lại bị đau chân một lần dù không va phải thứ gì.

Khác đến chơi nhà rất ít người có ý định vuốt ve tôi. Nếu thỉnh thoảng có người nựng tôi thì họ cũng không làm điều đó lần thứ hai.

Vì tôi xấu xĩ là một lẽ. Lẽ khác là do tôi vụng về. Tôi đáp lại tình cảm của những người nựng tôi bằng cách nhảy chồm chồm lên đùi họ và những móng chân của tôi luôn làm họ đau.

Đúng ra tôi cũng có một ưu điểm nho nhỏ. Đó là luôn ị ngay ngắn trên những tấm thảm do mẹ chị Ni đặt ở góc nhà trong khi những đứa khác là chúa ị bậy.

Nhưng ưu điểm nho nhỏ đôi lúc lại biến thành những khuyết điểm rõ to. Khi vào phòng chị Ni hoặc mẹ chị Ni chơi, tôi không cưỡng lại được ước muốn nhảy lên giường nệm của họ. Cứ thấy thảm, nệm, mền, gối là tôi buồn ị, chẳng hiểu tại sao.

Nói chung, tôi là con chó đáng chán. Tự tôi cũng thấy như thế.

Những người trong nhà có lẽ cũng thấy giống như tôi nên ai nấy đều yêu tôi – như yêu một con chó bị thiệt thòi.

Nhưng cũng nhờ sống thu mình lại, ánh mắt tôi được trải rộng hơn. Tôi để ý quan sát những con chó khác thấy tụi nó thật thú vị, đặc biệt hình ảnh con Êmê ngậm giỏ hoa chạy đến chỗ ba chị Ni ngồi mới đây thôi đối với tôi giống như một biểu tượng sinh động của lòng biết ơn về cuộc sống tươi đẹp mà con người đã mang lại cho chúng tôi một cách hào phóng và tràn đầy yêu thương, tất cả khiến tôi bỗng nảy ra ý định kể lại những gì tôi đã chứng kiến (và còn nhớ được) từ bé đến giờ.

Đó là lý do câu chuyện này ra đời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx