Một điều tuyệt vời về xa lộ thông tin là sự bình đẳng có được dễ dàng hơn trong đời thực. Nếu như phải tốn kém rất nhiều để trang bị các trường tiểu học ở các vùng xa xôi những thư viện tầm cỡ như các trường ở Beverly Hills thì nên dùng các khoản chi phí đó giúp các trường học được nối với xa lộ thông tin, lúc đó học sinh sẽ cùng cơ hội đến với thông tin bình đẳng như nhau. Thực tế chúng ta đều bình đẳng. Vậy, hãy sử dụng quyền bình đẳng này để giải quyết những vấn đề mang tính xã hội mà xã hội cần giải quyết. Mạng lưới thông tin sẽ không xóa bỏ được hàng rào thành kiến và bất công, nhưng nó chính là một lực lượng mạnh mẽ góp phần đạt được mục đính đó.
Vấn đề định giá tài sản trí tuệ trong các dịchvụ giải trí và cung cấp tài liệu và học tập, nghiên cứu, còn gây nhiều bàn cãi. Các kinh tế gia hiểu rõ sự định giá, phản ánh trực tiếp các chi phí bỏ ra như thế nào. Nơi thị trường có nhiều nhà sản xuất lớn, giá cả có khuynh hướng giảm đến mức đủ trang trải chi phí. Nhưng phương thức này không thể áp dụng cho sản phẩm trí tuệ.
Giáo trình kinh tế căn bản tả hai đường biểu thị cung cầu giao nhau tại một điểm là giá thích hợp cho sản phẩm. Nhưng lý thuyết kinh tế gặp trở ngại đối với sản phẩm trí tuệ, bởi qui luật thông thường cho chi phí sản xuất không thể áp dụng được trong sản phẩm trí tuệ. Tiêu biểu là quá trình đầu tư cho sản phẩm trí tuệ tích lũy đến mức khổng lồ. Chi phí này cố định dù chỉ một ấn bản được bán ra. Sản phẩm điện ảnh kế tiếp của George Luca trong bộ phim dài nhiều tập Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao sẽ tốn kém hàng triệu đô la bất kể có bao nhiêu người đến rạp xem.
Việc định giá tài sản trí tuệ phức người đến tạp hơn các loại hàng hóa khác rất nhiều bởi vì ngày nay chi phí cho việc ấn loát các sản phẩm tinh thần không cao lắm. Mai đây, trên xa lộ thông tin, chi phí cung cấp tác phẩm, được xem như chi phí sản xuất, sẽ hạ xuống rất thấp và sẽ tiếp tục hạ thấp mỗi năm theo qui luật Moore. Khi bạn mua một loại thuốc mới, bạn phải chịu hầu hết các chi phí mà công ty dược phẩm tốn kém cho việc nghiên cứu, phát triển và thử nghiệm. Ngay cả khi chi phí sản xuất mỗi viên thuốc không là bao, các nhà sản xuất vẫn tính vào chút ít nhất là khi thị trường không lớn lắm.
Khoản thu được trung bình trên mỗi bệnh nhân sẽ trang trải cho chi phí đầu tư sản xuất và tạo một lợi nhuận hợp lý để nhà đầu tư hài lòng vì sự đâù tư với nhiều khả năng rủi ro về tài chính được đến bù thảo đáng. Trường hợp những nước nghèo có nhu cầu về thuốc men, nhà sản xuất rơi vào tình trạng khó khăn dễ hiểu. Trừ khi công ty dược được miễn hoặc giảm phí cấp giấy phép, những nước nghèo sẽ không thể có thuốc dùng.
Tuy nhiên, nếu nhà sản xuất có thể đầu tư vào trong việc nghiên cứu và phát triển, người sử dụng phải trả giá cao hơn giá thông thường. Giá thuốc men thay đổi rất lớn tuỳ mỗi nước và là một khó khăn rất lớn cho thành phần nghèo khổ ở nước giàu có trừ phi chính phủ ở những nước đó có những chính sách trợ cấp thích hợp.
Một giải pháp khả thi nhưng có vẻ không công bằng là buộc người khà giả phải trả cho một loại thuốc mới nào đó, hoặc vé xem phim, sách báo, với giá cao hơn người nghèo. Tuy nhiên giải pháp này cũng tương tự như chính sách mà chính phủ đang áp dụng - đánh thuế. Bằng cách đánh thuế người khá giả phải trả học phí, phí cầu đường, đóng góp cho quân đội hoặc bất cứ tiện nghi nào khác, cao hơn người dân có thu nhập trung bình. Năm ngoái tôi phải trả 100 triệu đô la cho các chi phí nói trên dưới hình thức thuế thu nhập sau khi bán một cổ phần Microsoft. Tôi không thắc mắc về chuyện đó là một ví dụ minh chứng cùng một dịch vụ nhưng giá cả khác nhau ghê gớm.
Định giá dịch vụ trên xa lộ thông tin có thể mang tính trị giá hơn là trên cơ sở chi phí. Đối với những gia đình hay cộng đồng ở những vùng xa xôi, việc nối mạng khá tốn kém vì chi phí dẫn đường dây rất cao. Các nhà đầu tư cũng không nhiệt tình lắm mà khả năng các vùng bị trở ngại về địa lý cũng không làm nổi. Chúng ta chờ đợi một cuộc thảo luận sôi nổi về vấn đề có nên chăng chính phủ trợ cấp nối mạng cho những nơi thôn quê, hoặc nên có những chính sách nào đó buộc những chính sách nào đó buộc người thành thị chịu một phần chi phí cho người sống ở nông thôn.
Chính sách trước được gội là "dịch vụ đại chúng", nhằm trợ cấp các dịch vụ điện, điện thoại, thư tín, cho các vùng quê ở Hoa Kỳ. Tức là, bất kể bạn ở đâu, bạn chỉ phải trả giá cố định cho tất cả, cho dù dịch vụ ở thôn quê đắt hơn vì khoảng cách giữa các gia đình các doanh nghiệp xa hơn khu vực dân cư tập trung. Trước đây, không có chính sách tương tự như vậy cho các dịch vụ giao báo, phát thanh, truyền hình, dù vậy, hiện nay hình thức dịch vụ như thế này đang được áp dụng rộng rãi. Rõ ràng, trong một số trường hợp, sự can thiệp của chính phủ không phải lúc nào cũng bảo đảm được thành tính phổ biến. Ban đầu. Sở bưu chính Hoa Kỳ được thành lập vì cho rằng đó là cách duy nhất có thể cung cấp dịch vụ thật sự đại chúng.
Tuy nhiên, có lẽ Sở Bưu Chính Hoa Kỳ và Công ty Phát triển nhanh liên bang không tán thành quan điểm này vì cả hai đang cố gắng mở rộng thị trường vì lợi nhuận. Vấn đề cần xem xét là chính phủ có nên can thiệp vào dịch vụ xa lộ thông tin không. Và nếu can thiệp thì đến mức độ nào, chắc chắn sẽ diễn ra quyết liệt trong nhiều năm. Xa lộ thông tin sẽ cho phép những người sống ở những vùng xa xôi có thể tham vấn, hợp tác và tiếp cận với nhịp sống cảu phần còn lại của thế giới. Một số ý kiến cho rằng sự kết hợp giữa đời sống nông thôn và thị thành sẽ là một đề tài quyến rũ. Điều này gốp phần khích lệ các công ty xây dựng mạng đầu tư xây dựng đường dây sợi quang học đến một số tiểu bang, đến một số cộng đồng.
Thậm chí các nhà đầu tư sẽ nâng cao điều kiện sống ở địa phương bằng cách xây dựng đường dây nối mạng với xa lộ thông tin. Một số vùng quê có điều kiện và đặc điểm phù hợp với cuộc sống cao sẽ làm mời cách để thu hút giới thị dân phong lưu. Nói chung, các khu vực đô thị có khuynh hướng tìm đến thông tin trước các khu vực nông thôn. Tương tự, xa lộ thông tin sẽ mang thông tin và cơ hội đến tất cả các quốc gia đang phát triển. Hệ thống liên lạc toàn cầu với giá rẻ có thể đưa người ta vào hợp lưu kinh tế thế giới. Một tiến sĩ nào đó biết nói tiếng Anh ở Trung Quốc có thể tư vấn với đồng nghiệp của anh ta ở Luân Đôn.
Giới lao động trí thức ở các nước công nghiệp đang phát triển, một mặt nào đó sẽ đối đầu với sự cạnh tranh mới. Cũng như công nhân ở các nước phát triển đã phải đối đầu với sự cạnh tranh từ các nước đang phát triển trong thập kỉ qua. Chính vì vậy xa lộ thông tin sẽ làm lực đẩy cho thương mại quốc tế trong lĩnh vực tri thức và dịch vụ, tương tự như sự ra đời của ngành vận chuyển hàng hóa bằng công-ten-nơ đã thúc đẩy thương mại quốc tế trong thập kỉ qua.
Kết quả cuối cùng sẽ là một thế giới giàu có hơn, theo chiều hướng ổn định. Các nước phát triển và nhân công ở các nước đó có thể duy trì vị trí dẫn dắt kinh tế. Tuy nhiên, sự cách biệt giữa nước giàu và nước nghèo sẽ biến mất. Khởi đầu chậm một bước đôi khi cũng là một lợi thế, cho phép chúng ta bỏ qua một số bước và tránh được những sai lầm mà những người đi tiên phong đã gặp phải. Một số quốc gia sẽ bỏ qua giai đoạn công nghiệp hóa để tiến thẳng lên Thời Đại Thông Tin. Châu Âu có truyền hình sau Hoa Kỳ nhiều năm Nhưng cuối cùng họ có hình ảnh tốt hơn, vì vào lúc Châu Âu đặt ra các tiêu chuẩn là lúc đã có sẵn nhiều tiêu chuẩn để họ có thể lựa chọn tiêu chuẩn tốt nhất. Kết quả là dân Châu Âu được thưởng thức vô tuyến truyền hình có hình ảnh tốt hơn hàng thập kỉ nay.
Các hệ thống điện thoại là một thí dụ khác về việc khởi đầu chậm sẽ có lợi thế hơn như thế nào. Tại Châu Phi, Trung Quốc và một số khu vực đang phát triển khác, nhiều người có điện thoại sử dụng thiết bị tế bào quang học. Dịch vụ điện thoại di động đang phát triển nhanh chóng tại Châu Á, Châu Mỹ La Tinh, và các khu vực đang phát triển khác vì nó không cần dây dẫn bằng đồng. Nhiều người trong lĩnh vực điện thoại di động tiên đoán rằng các tiến bộ công nghệ có nghĩa là các khu vực này có lẽ sẽ không bao giờ có một hệ thống điện thoại dùng dây dẫn đồng thông thường. Các nước này sẽ chẳng bao giờ phải tốn hàng triệu cây cối để làm cột điện thoại hoặc mắc hàng ngàn dặm dây điện thoại để rồi hạ tất cả xuống và phá bỏ toàn bộ hệ thống. Hệ thống điện thoại không dây sẽ là hệ thống điện thoại đầu tiên của họ. Họ sẽ liên tục lắp các hệ thống điện thoại di động tốt hơn ở bất kỳ nơi nào mà họ không thể có được một mạng lưới toàn bộ dải băng tần rộng.
Sự hiện diện của các hệ thống thông tin liên lạc tiên tiến hứa hẹn làm các quốc gia trở nên giống nhau hơn và giảm tầm quan trọng của biên giới giữa các nước. Máy fax, máy quay video xách tay, và đài phát thanh đã thúc đẩy xã hội tiến nhanh hơn vì chúng cho phép tin tức được chuyển qua lại trong thời gian ngắn nhất.
Ngày nay các vệ tinh thương mại truyền sóng đến các quốc gia như Trung Quốc hay Iran, và người dân được biết về thế giới bên ngoài mà không nhất thiết bị chính quyền của họ kiểm duyệt. Việc tiếp cận với nguồn thông tin mới này có thể đưa con người đến gần nhau hơn bằng cách làm tăng hiểu biết của họ về nền văn hóa khác.
Vài người cho rằng việc đó sẽ gây bất bình và tệ hơn nữa là ''Cuộc cách mạng về sự trông chờ'' khi mà những người bị cô lập có đủ dữ liệu về một lối sống khác để đối chiếu với chính lối sống của họ. Trong lòng từng xã hội cá nhân, cán cân giữa các kinh nghiệm truyền thống và hiện đại sẽ thay đổi khi con người sử dụng xa lộ thông tin nhằm tiếp xúc với nhiều khả năng hơn. Vài nền văn hóa có thể sẽ cảm thấy như bị xâm phạm khi con người chú ý nhiều đến các vấn đề hoặc các nền văn hóa toàn cầu hơn là nền văn hóa truyền thống.
"Việc cùng một mẩu quảng cáo có thể hấp dẫn một ai đó trong một căn hộ ở New York, một trang trại ở Iowa, và một làng quê Châu Phi không chứng minh được rằng các tình hình đó giống nhau", Bill MckKibben, một nhà phê bình nhận xét về cái ông thấy được từ khuynh hướng xóa đi tính đa dạng theo từng địa phương bằng các kinh nghiệm trung thuần nhất. "Đó chỉ là bằng chứng chỉ ra rằng những sống trong đó chia sẻ vài cảm xúc giống nhau, và chính những điểm chung tối thiểu đó lại chính là nội dung của một ngôi làng toàn cầu".
Tuy nhiên, nếu con người chọn xem quảng cáo, hoặc chương trình được các quảng cáo hỗ trợ thì họ có nên bị tước mất quyền đó hay không? Đây là một vấn đề chính trị quốc gia phải có lời đáp riêng. Tuy nhiên, sẽ không dễ dàng gì khi sàng lọc một đường nối mạng xa lộ để chỉ cho lọt qua một vài thành tố mà thôi.
Nền văn hóa đại chúng Mỹ mạnh đến độ có một số quốc gia khác hiện đang cố hạn chế nó. Họ hi vọng đảm bảo được khả năng tồn tại và phát triển của những nhà sản xuất nội địa bằng cách chỉ cho phép truyền hình nước ngoài phát sóng một số giờ nhất định trong tuần. Tại châu Âu, việc sẵn có vệ tinh và những chương trình cáp làm giảm khả năng bị chánh quyền kiểm soát. Xa lộ thông tin sẽ xóa đi các biên giới, và có thể đưa đến một nền văn hóa thế giới, hoặc ít ra là sự chia sẻ các hoạt động văn hóa và các giá trị. Xa lộ này cũng tạo điều kiện để các nhà yêu nước, thậm chí cả những người sống tha phương, hòa nhập sâu trong cộng đồng sắc tộc của họ dễ dàng vươn tới các cộng đồng khác có các mối quan tâm gần giống nhau bất kể chúng nằm ở đâu. Việc này có thể tăng cường tính đa dạng và phản lại khuynh hướng vươn tới một nền văn hóa thế giới đơn nhất.
Nếu con người thưc sự gắn bó với các mối quan tâm của bản thân và rút khỏi thế giới bên ngoài - nếu các vận động viên cử tạ chỉ liên lạc với các vận động viên cử tạ khác, và người Latvia chỉ chọn đọc báo chí Lavia - có một nguy cơ là các kinh nghiệm về giá trị chung và sẽ bị tàn lụi. Sự bài ngoại như thế nào làm phân hóa các xã hội. Tôi ngờ rằng điều này sẽ không xảy ra, vì tôi cho rằng con người muốn cảm thấy mình thuộc về nhiều cộng đồng, kể cả một cộng đồng, kể cả một cộng đồng thế giới.
Khi người Mỹ chúng ta chia sẻ các sự việc của toàn quốc, đó thường là do tất cả chúng ta đều chứng kiến các sự việc cùng một lúc qua truyền hình - dù đấy có là sự kiện tầu vũ trụ Challeger nổ tung sau khi rời bệ phóng, giải bóng bầu dục Super BoWl, hay một lễ nhậm chức, tin tức về cuộc chiến vùng vịnh hay O.J Simpson bị săn đuổi. Vào những giây phút đó, chúng ta "sống cùng nhau".
Một mối lo khác của con người là hệ thống giải trí đa truyền thông sẽ quá hấp dẫn, một số trong chúng ta sẽdùng quá mức cho riêng mình. Điều này có thể trở thành một vấn đề nghêm trọng khi các kinh nghiệm thực tế ảo trở nên phổ biến.
Một ngày nào đó một trò chơi thực tế ảo sẽ đưa bạn vào một quán bar ảo và gặp gỡ "người đặc biệt", người này sẽ tiến đến và trò chuyện với bạn. Bạn sẽ trò chuyện gây ấn tượng với người bạn mới này bằng sự duyên dáng và dí dờm của bạn. Có lẽ cả hai bạn sẽ quyết định đi Pa-ri, vào lúc đó và tại đó. Chao ôi! Bạn sẽ có mặt ở Pa-ri, cùng ngắm các tấm kính màu của nhà thờ Đức Bà. "Em đã đi chuyến phà Star Ferry chưa?" Có thể bạn sẽ hỏi cô bạn của mình, một cách mọi mọc. Chao ôi! Thực tế ảo chắc chắn sẽ chiếm nhiều thời gian hơn các trò điện tử, và say mê hơn.
Đã có bao giờ bạn nhận ra rằng bạn đã lẩn trốn vào trong những thế giới hấp dẫn này quá thường xuyên, hoặc ở lại quá lâu, và bắt đầu lo ngại về viẹc này, và có thể có ngăn cách chính mình với việc giải trí bằng cách bảo hệ thống, "Dù tôi có đưa ra mã khóa gì đi nữa, xin đừng cho tôi chơi quá nửa giờ một ngày." Điều này sẽ là một vật cản nho nhỏ, một lời cảnh cáo nhằm làm giảm nhịp độ bạn tham gia vào một mà bạn thấy quá hấp dẫn. Nó sẽ tác dụng giống như tấm ảnh một người béo phì bạn dán vào tủ lạnh để làm bạn bớt ăn vặt, các vật cản rất có tác dụng đối với các hành vi có khuynh hướng làm bạn phải hối tiếc vào hôm sau. Nếu ai đó muốn bỏ ra vài giờ xem các tấm kính màu trong một mô hình Nhà Thờ Đức Bà hoặc chuyện gẫu với một người bạn tổng hợp trong một quán bar ảo, người đó đang thực thi quyền tự do cảu mình.
Ngày nay có nhiều người dành nhiều giờ xem truyền hình mỗi ngày. Ở mức độ mà ta có thể thay một phần của việc giải trí thụ động đó bằng giải trí có giao tiếp, có thể sẽ tốt hơn cho người xem. Thành thật mà nói, tôi không mấy quản ngại về việc thế giới dành thời gian cho xa lộ thông tin. Tôi cho rằng có tồi tệ đến mấy thì đấy cũng chỉ giống chơi trò chơi điện tử hoặc đánh bạc. Các nhóm tương trợ sẽ hợp lại để giúp những người lạm dụng muốn chỉnh lạn hành vi của mình.
Mối lo ngại nghiêm trọng hơn việc đam mê cá nhân quá mức là điểm yếu, và điểm yếu đó có thể là hậu quả của việc xã hội trông cậy quá mức vào xa lộ này.
Mạng lưới này, và các máy dựa trên cơ sở điện toán nối mạng với nó, sẽ hình thành sân chơi mới, sở làm mới, và lớp học mới của xã hội. Nó sẽ bao gồm hầu hết các hình thức thông tin liên lạc đang tồn tại. Nó sẽ là allbum ảnh, nhật ký máy truyền hình của chúng ta. Tính đa năng này sẽ là sức mạnh của mạng, những cũng có nghĩa là chúng ta sẽ chở nên phụ thuộc vào nó.
Việc phụ thuộc có thể là nguy hiển. Trong những lần mất điện ở New York, hàng triệu người đã gặp phiền toái - ít ra trong vài giờ - vì họ phụ thuộc quá nhiều vào điện. Họ phụ thuộc vào điện để thắp sáng, để sưởi, để đi lại gữi gìn anh ninh. Khi mất điện, người ta bị kẹt trong thanh máy, đèn giao thông ngưng hoạt động, và máy bơm nước chạy điện tắt, bất cứ vật gì mất đi đều là những vật thực sự hữu dụng.
Việc lộ thông tin bỗng nhiên bị mất hoàn toàn là việc đáng ngại. Vì hệ thống này rồi sẽ phân tán, bất cứ một đầu ra đơn lẻ nào cũng khó mà gây ảnh hưởng sâu rộng. Nếu một đài phục vụ riêng lẻ không hoạt động được, nó sẽ được thay thế và các dữ liệu sẽ được hồi phục. Nhưng hệ thống này có thể bị tấn công. Khi hệ thống trở nên quan trọng hơn, ta sẽ phải thiết kế dư thừa hơn. Một lãnh vực có thể tạo nhiều nguy hiểm là sự phụ thuộc vào các hệ thống mật mã - loại khóa toán học gữi thông tin an toàn của hệ thống.
Không có bất kỳ hệ thống bảo vệ nào hiện đang tồn tại tuyệt đối an toàn, dù đó là khóa vô-lăng hay hầm thép ngân hàng. Việc tốt nhất mà ta có thể làm là làm cho nó càng tốt càng khó đối với những ai muốn đột nhập. Cho dù có các ý kiến ngược lại khá phổ biến, hệ thống an ninh của máy điện toán có lịch rất tốt. Máy điện toán có khả năng bảo vệ thông tin theo cách mà ngay cả các tay đánh cắp thông tin sẵn có được, trừ phi người được giao quản lý thông tin mắc sai lầm. Sự cẩu thả là nguyên do chính của việc hệ thống an ninh máy điện toán bị chọc thủng. Sẽ có những sai lầm trên xa lộ thông tin, và sẽ có nhiều thông tin lọt qua được. Sẽ có ai đó phát hành vé ca nhạc dùng kĩ thuật số mà lại vé giả, và thế là sẽ có quá nhiều người vào rạp. Bất cứ khi nào những trường hợp tương tự như thế này xảy ra, toàn hệ thống phải được cải tổ lại và luật lệ cũng sẽ phải được sửa đổi.
Vì cả tính riêng tư của hệ thống lẫn tính chất an ninh của việc dùng kĩ thuật số đều dựa vào mã khóa, một bước đột phá trong toán học hoặc tin học để bỏ lại mã khóa có thể là một bản thảm họa. Bước đột phá toán học rõ ràng là việc phát triển một phương cách dễ dàng để tìm thừa số nguyên tố lớn. Bất kỳ ai hoặc tổ chức nào sở hữu cá nhân công ty hoặc nhà nước, và thậm chí có thể làm nguy hại đến an ninh quốc gia, và đó là lý do tại sao ta phải thận trọng trong việc thiết kế hệ thống. Ta phải đảm bảo rằng nếu bất kỳ kĩ thuật khác nhau thay thế. Tuy nhiên vẫn phải phát minh thêm một ít nữa trước khoi chúng ta hoàn thiện điều đó. Thật khó có thể bảo đảm an toàn các thông tin bạn muốn gửi riêng trong cả một thập kỉ hoặc lâu hơn nữa.
Một vấn đề gây lo ngại của xa lộ thông tin nữa là việc mất đi tính riêng tư. Rất nhiều thông tin về mỗi chúng ta đang được các công ty tư nhân cũng như các cơ quan nhà nước thu thập, và ta chẳng hiểu là thông tin đó được sử dụng như thế nào hoặc có chính xác hay không. Các số liệu thống kê phòng điều tra dân số chứa đựng rất nhiều chi tiết. Các bệnh án, hồ sơ lưu về lái xe, hồ sơ thư viện, học bạ, hồ sơ tài chính, hồ sơ lưu về công việc và các hóa đơn khi dùng thẻ thanh toán đều có mô tả về bạn. Việc bạn gọi đến nhiều của hàng bán xe máy nghi ngờ là các thông tin có tính thương mại đã bị một công ty điện thoại bán đứng. thông tin về chúng ta thường được đưa vào danh sách tiếp thị và báo cáo tín dụng.
Các sai phạm và xâm phạm tăng cường các pháp lệnh nhằm điều khiển việc sử dụng các dữ liệu này. Tại Hoa Kỳ, bạn có quyền xem một số loại thông tin lưu trữ nhất định về bạn, và bạn có thể có nói quyền được thông báo khi có ai dòm ngó các thông tin bảo vệ đời của bạn một cách không chính thức, nhưng xa lộ thông tin, người ta có thể dùng máy điện toán để tìm mối liên quan giữa các thông tin. Dữ liệu về tìn dụng có thể được nối các với các hồ sơ tuyển dụng nhằm tạo ra một bức tranh chính xác về các hoạt động cá nhân của bạn.
Khi có nhiều giao dịch thương mại trên xa lộ thông tin hơn và lượng thông tin được lưu trữ trên đó gia tăng, các chính phủ, một cách có ý thức, sẽ đặt ra các chính sách về tự do cá nhân và tiếp cận thôngtin. Mạng này tự nó sẽ quản lý các chính sách đó, đảm bảo rằng một bác sĩ không tiếp cận được các hồ sơ thuế vụ của bệnh nhân, một nhân viên kiểm toán nhà nước không thể xem hồ sơ học bạ của người đóng thuế, và một giáo viên không được phép sử dụng bệnh án của sinh viên. Vấn đề tiềm tàng là sự xâm phạm chứ không phải sự tồn tại đơn thuần của các thông tin.
Ngày nay, chúng ta cho phép một công ty bảo hiểm nhân thọ xem xét các bệnh án trước khi quyết định nhận bảo hiểm. Các công ty này cũng có thể muốn chúng ta có tham gia vào các trò chơi cảm giác mạnh nguy hiểm như tàu lượn, đua xe hoặc chúng ta hút thuốc lá hay không. Có nên cho phép máy điện toán của một người bảo hiểm dò tìm hồ sơ mua hàng của chúng ta để xem xét các yếu tố rủi ro không? Có nên cho phép máy điện toán của một chủ thuê nhân công trong tương lai xem xét lại hồ sơ về sự giao tiếp hoặc giải trí của chúng ta nhằm tạo ra một bức tranh mô tả tâm lý hay không? Nên cho phép một cơ quan liên bang, bang hoặc thành phố xem bao nhiêu thông tin không? Một người thuê nhà có thể biết về bạn đến mức nào? Một người vợ hoặc chồng nên có những thông tin nào? Chúng ta sẽ phải ra các định mức tạ do cá nhân cả mặt pháp luật cũng như trên thực tế.
@by txiuqw4