sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 06

Chương 6

Kết thúc một ngày làm việc, Trâu Thiếu Ðông chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Trương Phi Phi thì phát hiện cô vẫn đang làm thêm giờ, bánh pizza vẫn đặt trên bàn.

Nghĩ một lát, Thiếu Ðông bèn quay về phòng làm việc, gọi điện thoại tới nhà Ngô Diệu, hỏi bà Ngô xem Ngô Diệu đã về nhà chưa, mình muốn hẹn Ngô Diệu ăn cơm.

Bà Ngô không giấu giếm, lo lắng Ngô Diệu lang thang một mình ở ngoài tới nửa đêm, có Trâu Thiếu Ðông ở cùng thì tốt, nên kể sơ qua tình hình trong nhà, dẫu sao cô chị họ Lương Tiểu Mạn của Ngô Diệu cũng là họ hàng với Trâu Thiếu Ðông, mọi người đều quen biết nhau.

Sau khi gác điện thoại, Thiếu Ðông bưng tách café tới bên cửa sổ, nhìn dòng người đến đến đi đi phía dưới, nghĩ ngợi.

Không biết thời gian trôi được bao lâu, bỗng thấy một chiếc xe đạp ngả nghiêng băng qua đường, người đạp xe là Lạc Tài Tần, Ngô Diệu ngồi ở phía sau ôm Champagne.

Khắp khu buôn bán toàn nhà cao tầng này đều là dân công sở đi lại gấp gáp, trông hai người này có phần hơi nhàn nhã… Thật đúng là đau cả mắt.

Trâu Thiếu Ðông uống một ngụm café, thản nhiên nhìn chiếc xe dừng lại. Lúc xuống xe Ngô Diệu không cẩn thận trượt chân một cái, suýt nữa là ngã bệt xuống đất, may mà Lạc Tài Tần nhanh tay đỡ được. Thiếu Ðông lắc đầu, cô vẫn vụng về chẳng khác gì ngày trước.

Trương Phi Phi đang bận xem lại phân cảnh đã chụp được hôm nay, Ngô Diệu cũng không làm phiền cô, vừa cắt một miếng pizza nhỏ nhỏ đút cho Champagne, vừa kể lại chuyện chị họ và anh rể.

“Mẹ nó!”. Trương Phi Phi nghe xong máu nóng bốc lên, “Anh rể nhà mày là cái giống gì thế? Ngoại tình thì thừa nhận đi, không phải ly hôn lấy con bồ ấy về là được rồi à, sao còn cạn tàu ráo máng tống chị họ mày vào bệnh viện tâm thần chứ?!”.

“Thế nên tao đã kể cho mẹ tao rồi”. Ngô Diệu nằm bò ra bàn nhìn Phi Phi tổng hợp các phân cảnh.

Lạc Tài Tần tựa vào bàn, lật xem ảnh thiết kế tạo hình do họa sĩ trong công ty vẽ, thấy ý tưởng về game này rất thú vị.

“Diệu Diệu, việc Mẫn Chấn Vũ tới tìm mày cũng thất đức quá đấy!”. Phi Phi vừa nói vừa ghép các phân cảnh thành bản xem thử.

“Tao chỉ không hiểu, tại sao hắn phải tống chị họ tao vào bệnh viện tâm thần mới chịu thôi? Không phải bên nhà tao không cho họ ly dị, bác tao đã nói từ lâu rồi”.

“Vấn đề danh dự”.

Ngoài cửa chợt có tiếng người nói chen vào.

Ngô Diệu vừa nghe thấy thì mí mắt giật giật, ngoảnh lại nhìn, quả nhiên là Trâu Thiếu Ðông.

“Tiểu Mạn tới trường gây rối, nghĩa là mọi người trong đại học sư phạm đều biết Mẫn Chấn Vũ có tình nhân, trực tiếp ảnh hưởng tới tiền đồ của anh ta”. Trâu Thiếu Ðông cầm tách café bước vào, “Nếu Tiểu Mạn nhập viện vì chứng bệnh thần kinh trầm trọng, thì hành vi ngoại tình của Mẫn Chấn Vũ sẽ biến thành hành vi có thể cảm thông và thấu hiểu”.

“Oa”. Trương Phi Phi vỗ tay, “Cách đê tiện thế này mà cũng nghĩ ra được! Tên trí thức ấy khốn nạn thật!”.

Ngô Diệu lại nhìn Phi Phi ý hỏi: “Không phải mày nói Trâu Thiếu Ðông không ở đây sao?”.

Phi Phi cười gượng mấy tiếng ý nói: “Ai biết được, chắc hắn ta đã đoán được trước”.

“Trông thế nào?”. Trâu Thiếu Ðông hỏi Lạc Tài Tần, “Mấy bản thiết kế này cũng được đấy chứ?”.

Lạc Tài Tần gật đầu, “Không tồi, nhưng hình như chưa đủ độ đồng nhất giữa phông cảnh và nhân vật”.

“Ðúng rồi, tôi cũng thấy thế!”. Trương Phi Phi lập tức ngẩng đầu lên, “Cảnh quá sáng”.

“Mai nhớ bảo bọn họ sửa lại”. Trâu Thiếu Ðông cũng nhận ra vấn đề.

Ngô Diệu đang nghĩ hay là đi trước thì di động đổ chuông, là mẹ gọi.

“Mẹ ạ?”.

“Diệu Diệu, chị họ con bị cưỡng chế vào bệnh viện rồi!”.

“Cái gì?”. Ngô Diệu thất kinh.

“Bọn họ nói Tiểu Mạn bị bệnh tâm thần loại nặng, tới trường học gây sự làm sinh viên bị thương, nên đã cưỡng chế đưa vào bệnh viện rồi, hơn nữa anh rể con còn kí tên đồng ý”.

“Làm sao bây giờ…”. Ngô Diệu cũng hơi bối rối.

“Bác con còn đang đòi chết đây. Bạn bè của con có ai biết luật không, nghĩ cách giúp đi. Bố con và bác trai đã tới bệnh viện rồi”.

“Vâng! Con về nhà ngay đây”. Ngô Diệu ngắt di động, định đi thì Trâu Thiếu Ðông ngăn lại, “Sao thế?”.

Ngô Diệu kể sơ qua, Lạc Tài Tần nghe vậy thì nhíu mày, “Xong rồi, chắc anh rể cô nghĩ anh sẽ nói cho cô biết nên đã ra tay trước”.

“Ðúng là đồ hạ lưu!”. Trương Phi Phi ném giấy tờ trong tay đi, “Diệu Diệu, tao nghe nói bệnh viện tâm thần sẽ dùng điện kích với những bệnh nhân tâm thần nặng nóng nảy phải không? Khủng bố thật đấy!”.

“Không đâu”. Ngô Diệu cũng thấy sợ mất vía, “Tim chị họ tao không tốt mà!”.

Lúc này, di động của Trâu Thiếu Ðông cũng đổ chuông, là bà Trâu gọi tới, kể chuyện Tiểu Mạn.

“Con biết rồi mẹ ạ, con có cách giải quyết”. Trâu Thiếu Ðông nói hai câu ngắn gọn rồi dập máy, gõ gõ di động lên cằm, nói với Ngô Diệu, “Anh đi tìm Mẫn Chấn Vũ nói chuyện xem thế nào”.

“Này”. Phi Phi hỏi, “Không phải anh định lấy bạo lực trị bạo lực đấy chứ?”.

Trâu Thiếu Ðông cười cười, “Trông anh giống người lấy bạo lực trị bạo lực sao?”. Dứt lời rồi đi mất.

Ngô Diệu và Phi Phi nhìn nhau.

Lạc Tài Tần gấp tập tranh trong tay lại, “Chúng ta song kiếm hợp bích đi”. Nói xong bèn gọi điện cho Liêm Khải, bảo cậu ta nghĩ cách hẹn bạn cũ ăn cơm, mà đương nhiên, người bạn đó là cô tình nhân ở trường sư phạm của Mẫn Chấn Vũ.

Chưa được chục phút, Liêm Khải đã gọi điện lại, nói tất cả đã sắp xếp xong, nửa tiếng nữa gặp nhau.

Ngô Diệu bảo Phi Phi làm việc tiếp, nhân tiện trông giúp Champagne, còn mình và Lạc Tài Tần cùng tới quán nước nhỏ gần trường sư phạm.

Lúc Ngô Diệu và Lạc Tài Tần bước vào đã thấy Liêm Khải và cô gái kia đang nói chuyện vui vẻ.

“Ai da, đại tài tử, đây là bạn gái cậu à? Xinh thật đấy!”.

Vừa bước vào đã nghe thấy câu đó, Ngô Diệu thoáng sững sờ. Hóa ra Liêm Khải lấy lý do “Lạc Tài Tần tìm được bạn gái xinh lắm, có muốn ra xem không?” để hẹn bạn học tới.

Ðúng là phụ nữ trên trái đất này đều tò mò, cô bạn học cũ này cũng không ngoại lệ, vui vẻ đồng ý.

Cô bạn kia tên là Hứa Hiểu Hồng.

Ngô Diệu chăm chú quan sát chị ta. Ðúng như lời Lạc Tài Tần nói, chị ta trông vô cùng giản dị, không hề giống kiểu người quyến rũ chồng người khác.

“Diệu Diệu còn đang đi học à? Trông nhỏ quá”. Hứa Hiểu Hồng rất nhiệt tình, rót trà bóc quýt cho Ngô Diệu, “Em lợi hại đấy. Trước đây con gái của cả học viện mỹ thuật bọn chị đều nhìn chăm chăm vào Lạc đại tài tử này, không ngờ lại để em giành mất”.

Ngô Diệu thấy hơi khó xử, cười cười nhìn quanh, Liêm Khải và Lạc Tài Tần đều gật đầu với cô ra hiệu – nói thẳng ra đi.

“Sao thế? Sợ hả? Chị với bọn họ thân nhau mà”. Hứa Hiểu Hồng cười to.

Ngô Diệu uống ngụm trà, nói: “Mẫn Chấn Vũ là anh rể em”.

Ngô Diệu nói xong, Hứa Hiểu Hồng cũng ngẩn ngơ, lát sau sắc mặt dần dần trắng bệch, “À…”. Cô nhìn Lạc Tài Tần và Liêm Khải, thì ra là hai người kia giở trò.

“Chuyện anh rể em đã lập gia đình chị đã biết và cũng nghe nói rất nhiều về tính tình của chị họ em”. Hứa Hiểu Hồng lên tiếng trước, “Chị rất thông cảm với anh rể em, bọn chị thật lòng yêu nhau”.

“Ðúng rồi…”. Liêm Khải đột nhiên nói với Ngô Diệu, “Hiểu Hồng trông rất giản dị, nhưng mẹ cô ấy là phó hiệu trưởng trường đại học sư phạm, bố là cán bộ cao cấp, tiêu chuẩn quân đội đấy”.

Hứa Hiểu Hồng mặt đỏ bừng, lườm Liêm Khải một cái, “Nói linh tinh gì đấy!”.

“Nghe nói cậu không muốn dạy ở trường nữa?”. Liêm Khải hỏi tiếp.

“Là vì nghĩ tới tương lai của tớ và Chấn Vũ”. Khi nói câu này, Hứa Hiểu Hồng có chút ngượng ngập, “Hai người cùng dạy một trường cũng không tốt lắm, nhiều người sẽ bàn tán lung tung”.

Ngô Diệu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của chị ta, băn khoăn không biết liệu mình có thể thuyết phục được chị ta không, phần lớn phụ nữ những lúc như thế này đều không có lý trí.

Nhưng Hứa Hiểu Hồng lại cười, “Chị nghe nói Lương Tiểu Mạn rất xinh đẹp. Em là em họ của cô ấy phải không? Cô ấy chắc cũng đẹp như em.”.

Ngô Diệu thành thật trả lời, “Chị họ em còn đẹp hơn em nhiều”.

“Vậy thì cô ấy chắc hẳn là giai nhân rồi, nghe nói vì bị bạn trai cũ đá nên mới tóm lấy Chấn Vũ làm phao cứu sinh, không những không chịu trách nhiệm với bản thân mình, mà còn không chịu trách nhiệm với người khác! Sau khi Chấn Vũ cưới cô ta về rồi mới biết chứng bệnh thần kinh nghiêm trọng của cô ta, đây không phải là hại người sao? Có thể nói tình cảnh như bây giờ là do một tay cô ta tạo thành!”.

Liêm Khải cầm tách trà đưa mắt ra hiệu cho Lạc Tài Tần – Hình như chỉ số thông minh của bạn mình giờ đang ở dưới mức trung bình, có thể khuyên được sao?

Lạc Tài Tần cũng thấy rất nan giải.

Ngô Diệu nghe xong chỉ bình tĩnh phản bác, “Trước khi Mẫn Chấn Vũ kết hôn với chị họ em thì anh ta đã biết chị ấy có bệnh trầm cảm. Lúc ấy anh ta đã cầm tay chị họ em thề nguyền son sắt, nói bị bệnh cũng đừng lo, có thể chữa khỏi, nguyện cả đời chăm sóc cho chị ấy. Bởi thế mà bác em mới đồng ý cho hai người họ lấy nhau. Chị có thể nói chị họ em bị người ta đá nên mới tìm phao cứu sinh, thì em cũng có thể nói khi chị em suy sụp vì bị bỏ rơi, Mẫn Chấn Vũ thừa cơ xông vào, rốt cuộc chuyện ra sao chỉ có đương sự tự biết! Giống như chị trăm phương ngàn kế bao biện rằng chị và Mẫn Chấn Vũ là thật lòng thương nhau, nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy bồ nhí vẫn là bồ nhí, ngoại tình vẫn là ngoại tình, biện minh có hay thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật”.

Mặt Hứa Hiểu Hồng thoáng đỏ lên, có chút bất ngờ, ban đầu còn thấy cô bé này hẳn là rất thật thà, không ngờ mồm mép lại vô cùng lợi hại.

Ngô Diệu thấy may vì không để Trương Phi Phi đi cùng, nếu có Phi Phi ở đây, không chừng đã đập bàn chửi nhau rồi.

“Dù bọn em có nói gì về Chấn Vũ đi chăng nữa, chị cũng sẽ không hối hận về việc mình đã làm”.

“Không ai bảo chị phải hối hận, cũng không ai bảo chị phải bỏ anh ta. Em chỉ muốn hai người buông tha cho chị họ em”. Ngô Diệu kể lại chuyện chị họ mình bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện.

Hứa Hiểu Hồng không tin nổi, “Chấn Vũ làm thế thật sao?”.

“Giờ chị họ em đang ở bệnh viện tâm thần”.

Hứa Hiểu Hồng cau mày không đáp, cúi đầu suy nghĩ.

Lúc này, di động của Ngô Diệu đổ chuông, là số điện thoại có dãy số 3, lẽ ra cô sẽ không thèm nhận, nhưng có lẽ lần này Trâu Thiếu Ðông gọi vì chuyện chị họ, Ngô Diệu vội vàng bắt máy.

Những gì Trâu Thiếu Ðông nói nằm ngoài dự đoán của cô, nói đúng hơn, anh ta không nói gì, chỉ bảo Ngô Diệu đưa di động cho Lạc Tài Tần.

“A lô?”. Lạc Tài Tần nhận máy, nghe hồi lâu rồi gật đầu, “Tôi hiểu rồi”.

Ðưa trả lại máy cho Ngô Diệu, Tài Tần quay lại nói với Hứa Hiểu Hồng, “Chuyện đã giải quyết xong rồi”.

“Cái gì?”. Hứa Hiểu Hồng và Ngô Diệu đều kinh ngạc nhìn Lạc Tài Tần.

“Trâu Thiếu Ðông đưa cho Mẫn Chấn Vũ mười vạn tệ, anh ta đồng ý tới bệnh viện giải thích rõ tình hình, đưa chị họ cô ra khỏi đấy, sau khi ly hôn thì không dính dáng gì với nhau nữa”.

“Ðây mà được xem là cách giải quyết à? Sao lại đưa tiền cho anh ta?”. Ngô Diệu suýt bật người dậy, “Có phải nhà em sai đâu!”.

Lạc Tài Tần kéo cô ngồi xuống bảo cô đừng nóng vội, “Mẫn Chấn Vũ lo lắng công việc ở trường không được đảm bảo, nhưng chỉ cần giữ được công việc cho Hiểu Hồng thì không thành vấn đề. Trâu Thiếu Ðông dùng việc vạch trần chuyện anh ta với Hiểu Hồng làm điều kiện. Anh ta đồng ý chỉ cần chúng ta không làm ầm lên thì mười vạn là giải quyết được vấn đề”.

“Ai cho anh ta tự tung tự tác như thế”. Ngô Diệu càng nghĩ càng thấy chuyện này thật khó tin, tên Mẫn Chấn Vũ này vốn là đồ rác rưởi!

“Mẫn Chấn Vũ cầm tiền thật sao?”. Chân mày Hứa Hiểu Hồng nhíu chặt lại.

Lạc Tài Tần gật đầu, rót chén trà cho Ngô Diệu, Ngô Diệu vốn không muốn nhận, nhưng lại thấy bàn tay đang để dưới bàn của Lạc Tài Tần khẽ bóp cổ tay mình.

Ngô Diệu sững người, hồi hộp… Nhìn lại thấy Hứa Hiểu Hồng đang cúi đầu nghĩ ngợi, sắc mặt có thể được tóm lược thành mấy từ – phẫn nộ, thắc mắc, hoặc thất vọng.

Ngô Diệu hiểu ra, là Trâu Thiếu Ðông và Lạc Tài Tần kẻ xướng người ca!

“Ði thôi”. Liêm Khải cũng đứng dậy, “Sớm biết tiền có thể giải quyết được thì đã không lãng phí nước bọt rồi. Tình nghĩa vợ chồng bao năm chỉ đáng giá mười vạn tệ, bây giờ chân tình cũng đáng giá quái gì”.

“Hiểu Hồng, bọn mình đi trước nhé”. Lạc Tài Tần chào.

“Ừ…”. Hứa Hiểu Hồng vội gật đầu rồi đứng dậy.

Sau khi thanh toán xong, Liêm Khải ra ngoài thì thấy Ngô Diệu vẫn cúi đầu, bèn đưa tay xoa đầu cô, “Ðừng buồn, phải nói là số chị họ em may đấy, vứt được tên rác rưởi kia sớm. Cô ấy vừa đẹp lại chưa có con, chữa bệnh xong lại tìm người khác tốt hơn. Anh sẽ giới thiệu cho cô ấy, thích bao nhiêu có bấy nhiêu!”.

Ngộ Diệu ngẩn ngơ gật đầu.

Hứa Hiểu Hồng cúi đầu bước qua rồi lên xe đi mất.

“Này”. Ngô Diệu túm lấy Lạc Tài Tần, “Các anh đang tính toán gì thế?”.

Lạc Tài Tần sờ cằm lẩm nhẩm, “Sự thật chứng minh, đừng tin tưởng vào kiểu người như Trâu Thiếu Ðông”.

“Là ý gì?”. Ngô Diệu không hiểu, Lạc Tài Tần kéo cô lên xe Liêm Khải, “Tóm lại là chuyện đã êm xuôi hết rồi, em chờ mấy hôm nữa xem kết quả thôi”.

“Ðúng rồi, Diệu Diệu”. Liêm Khải vừa lái xe vừa hỏi, “Phi Phi đã tan làm chưa? Gọi cô ấy cùng đi ăn bữa cơm chúc mừng luôn nhé?”.

Ngô Diệu thấy hai người đó mang bộ mặt sau cơn mưa trời lại sáng thì có hơi bực, gọi điện về nhà thì bà Ngô lại báo tin mừng, “Không sao rồi, chị họ con rất khỏe, cũng rất hợp tác chữa bệnh, còn nói chuyện với bác sĩ nữa. Bác sĩ bảo nó phục hồi rất nhanh, ở lại viện theo dõi thêm mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi”.

Ngô Diệu khoanh tay không hiểu sao mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế? Không biết kịch bản này ở đâu ra đây…

Ba ngày sau, mọi chuyện có biến chuyển. Liêm Khải tới buôn chuyện, nói Mẫn Chấn Vũ bị Hứa Hiểu Hồng bắt quả tang trên giường với bồ, bị đá, thanh danh bê bối và đã bị trường đuổi việc.

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”. Ngô Diệu nghĩ không ra.

Lạc Tài Tần vừa vẽ, vừa trả lời, “Chuyện thực ra cũng không rắc rối, vấn đề nằm ở chỗ không ai chịu tin chị họ em”.

Ngô Diệu không hiểu, “Là ý gì?”.

“Chị họ em nói anh rể cô ngoại tình, mọi người đều không tin, nhưng có ai từng nghĩ rằng, tại sao chị họ em phải cào sinh viên nữ không?”.

Ngô Diệu ngẩn ra, há hốc miệng nhìn Lạc Tài Tần, “Không phải là…”.

“Anh rể em không chỉ đơn giản là bắt cá hai tay như thế đâu!”. Lạc Tài Tần cười lắc đầu, “Năm đó anh ta cưới chị em vì cô ấy xinh đẹp, rồi tìm tới Hứa Hiểu Hồng vì cô ấy có lợi cho tiền đồ của anh ta. Em nghĩ xem, Hứa Hiểu Hồng là kiểu người nghệ sĩ, thích kiểu giao lưu tinh thần lãng mạn và thuần khiết, còn Mẫn Chấn Vũ là kẻ lưu manh, anh ta tìm thêm một cô bồ nhí nữa là điều hoàn toàn dễ hiểu! Ðây cũng là nguyên nhân tại sao Mẫn Chấn Vũ xúi Hứa Hiểu Hồng rời trường”.

“À, hóa ra là như thế”. Ngô Diệu bừng tỉnh.

“Thật ra Trâu Thiếu Ðông không đi tìm anh rể em. Cậu ta chỉ sai người đi tìm bạn cùng phòng với nữ sinh viên bị chị em cào hỏi thăm, đưa ít tiền là mấy cô bé kia khai thật. Thế là cậu ta gọi điện cho anh, bảo anh nghĩ cách cho Hứa Hiểu Hồng biết”. Lạc Tài Tần nặn màu lên bảng pha màu, trộn ít màu đen, rồi lại pha thêm ít màu đỏ, “Ðiều cậu ta muốn là khiến Hứa Hiểu Hồng nghi ngờ nhân phẩm của Mẫn Chấn Vũ. Hiểu Hồng là người khôn ngoan, tìm người điều tra một chút là phát hiện ra anh ta còn có một cô bồ nhí, vậy thì không phải chuyện bị lộ hết rồi sao. Chuyện này Trâu Thiếu Ðông làm tốt, không đánh mà thắng”.

Ngô Diệu hít sâu một hơi, thật là… Hóa ra chuyện được giải quyết đơn giản như thế.

“Hơn nữa”. Tài Tần nửa đùa nửa thật nói, “Em đã bao giờ nghĩ, bệnh của chị họ mình đã gần khỏi rồi, sao đột nhiên lại phát điên mà đi gây rối, còn cô sinh viên kia thiếu điều bị cào nát mặt mà không dám lên tiếng không?”.

“A…”. Ngô Diệu kinh ngạc hít sâu, “Chị ấy có ý đi trút giận?”.

“Giờ cô ấy còn có thể dùng chuyện anh rể em đi ngoại tình và chuyện anh ta cưỡng chế đưa cô ấy vào bệnh viện làm lợi thế, giành lấy lợi ích tối đa trong phiên tòa ly hôn”. Lạc Tài Tần thở dài một hơi, xoa đầu Ngô Diệu, “Vốn còn tưởng chị em yếu thế, ai dè là kẻ lợi hại tàn nhẫn, chỉ có em thật thà nhất”.

Nhưng Ngô Diệu không thấy mình thật thà, chỉ là cô rất khó tưởng tượng được chị họ mình lại có tâm cơ sâu như thế.

Hai người đang nói chuyện thì thấy A Lực giúp mẹ bày hàng, Ngô Diệu chống hai tay dưới cằm gật đầu, “A Lực ngoan hơn nhiều rồi”.

Giờ Lạc Tài Tần là thần tượng của A Lực, ngày nào cậu cũng mang tranh vẽ xong tới cho anh ta xem, nghe đôi lời chỉ bảo.

Ngô Diệu chợt hỏi Lạc Tài Tần: “A Lực có năng khiếu không?”.

“Có chứ”. Lạc Tài Tần gật đầu, “Rất có năng khiếu nữa ấy chứ”.

“Thế thì tốt”. Diệu Diệu mừng thay cho thím mì xào, hy vọng thằng nhóc sau này sẽ có tương lai.

Trưa hôm ấy cửa hàng của Ngô Diệu buôn bán rất được, tiễn vị khách cuối cùng đi, cô đứng sau quầy hàng tính sổ sách, đột nhiên thấy Lạc Tài Tần bưng mì xào chạy vào, “Diệu Diệu, tìm chỗ trốn đi!”.

“Hả?”. Ngô Diệu không hiểu gì, ngẩng đầu lên thì thấy một đang người chậm rãi đi vào từ đầu ngõ, trông anh ta vừa sa sút, vừa tiều tụy. Là Mẫn Chấn Vũ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx