sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 07

Chương 7

Ngô Diệu vừa trông thấy Mẫn Chấn Vũ đã giật nảy mình, vội vàng trốn ra phía sau Lạc Tài Tần.

Lạc Tài Tần ngẩng lên nhìn trời, hạ thấp giọng xuống nói, “Em sợ cái gì, em càng sợ, anh ta càng thấy em có liên quan tới chuyện này đó!”.

“Em…”. Ngô Diệu cân nhắc được ba giây, quyết định trốn tiếp, chết cũng không ra!

Lúc này Mẫn Chấn Vũ đã đi tới trước cửa hàng Ngô Diệu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngô Diệu và Lạc Tài Tần. Ngô Diệu trốn sau lưng Lạc Tài Tần, lấy một bình hoa bằng đồng từ trên giá xuống đưa cho anh, Lạc Tài Tần còn bưng mì xào, lại càng không nói được gì.

“Diệu Diệu, anh tìm em muốn em giúp đỡ anh một chút”. Mẫn Chấn Vũ lưỡng lự lên tiếng.

Ngô Diệu trợn tròn mắt nhìn anh ta, hỏi, “Giúp cái gì?”.

“Em giúp anh cầu xin chị họ em, bảo cô ta nương tay với anh, anh không muốn ngồi tù”. Nói tới đây, sắc mặt Mẫn Chấn Vũ cũng trở nên khó coi, “Ðúng… Anh có lỗi với cô ta, nhưng một cây làm chẳng nên non, nếu muốn bức anh chết, anh sẽ kéo cô ta chết chung!”.

Ngô Diệu không hiểu, “Ngồi tù gì chứ?”.

“Cô ta có bằng chứng do bệnh viện tâm thần cung cấp là anh cưỡng chế cô ta vào viện bất hợp pháp, muốn tố cáo anh tội bạo lực gia đình”. Mẫn Chấn Vũ nghiến răng, “Cô ta còn muốn tố anh nhận tiền của sinh viên, gian lận khi sinh viên xin học bổng…”.

Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ – Tên rác rưởi Mẫn Chấn Vũ này vô địch vũ trụ rồi, sao chuyện thất đức gì cũng làm thế này.

“Tự anh về nói với chị ấy đi”. Ngô Diệu khuyên, “Chuyện nào cũng có thể thương lượng được, dẫu sao cũng từng là vợ chồng”.

“Nếu cô ta còn nhớ tới tình nghĩa vợ chồng…”.

“Diệu Diệu!”.

Mẫn Chấn Vũ còn chưa nói dứt câu, đã nghe bên ngoài ngõ có tiếng người gọi, Ngô Diệu thò đầu ra nhìn, là mẹ mình.

Bà Ngô vội vội vàng vàng chạy tới, quát, “Mẫn Chấn Vũ, mày muốn làm gì?!”.

Mẫn Chấn Vũ nhíu mày.

Lạc Tài Tần và Ngô Diệu cũng không hiểu sao bà Ngô lại kích động như thế.

“Diệu Diệu”. Bà Ngô chạy vào, thấy Lạc Tài Tần đang bảo vệ Ngô Diệu bèn thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại chỉ vào Mẫn Chấn Vũ, “Mày có phải là người không hả, liên quan gì tới Diệu Diệu đâu… Tao nói cho mày biết, mày mà dám động vào con gái vàng bạc của tao, tao sẽ liều mạng với mày”.

Ngô Diệu vội kéo mẹ mình lại, “Mẹ… Mẹ đừng nóng. Anh rể không làm gì con hết”.

“Diệu Diệu à, vậy mới nói em không giống người nhà này, giờ mà vẫn còn gọi hắn ta là anh rể à”. Cách đấy không xa lại vang lên một giọng nói chậm rãi, hơi cao, là giọng của phụ nữ.

Mọi người đều nhìn theo tiếng nói thì thấy một phụ nữ mặc vest rất thời trang.

Lạc Tài Tần cũng nhìn theo, đoán đây có lẽ là cô chị họ của Ngô Diệu, Lương Tiểu Mạn.

Lương Tiểu Mạn năm nay ba mươi tuổi, nhưng với một mỹ nhân có gương mặt tinh tế và vóc dáng nóng bỏng, nhan sắc lại được chăm sóc tốt như thế thì ba mươi tuổi không thành vấn đề. Cô ta có tất cả những đặc trưng mà một mỹ nhân phải có, mắt to mũi cao, môi mỏng mặt trái xoan, tóc màu hạt dẻ xoăn lọn to, quần áo thời trang lại đắt tiền.

Lạc Tài Tần nhìn cách ăn mặc chủ yếu là xem mảng màu, dù có tao nhã hay không thì màu sắc chủ đạo của trang phục mà chị ta mặc hơi sáng quá, mảng màu cũng hơi mạnh, đặt vào tranh trừu tượng thì tuyệt đối là một tác phẩm sặc sỡ… Ðương nhiên, sặc sỡ cũng chẳng sao, ai cũng có quyền sặc sỡ hoặc nghiêm túc.

Ngô Diệu thấy nghi hoặc, sao Lương Tiểu Mạn lại tới đây.

“Dì thấy chưa, cháu đã bảo tên súc sinh này sẽ quay lại làm phiền Diệu Diệu mà”. Lương Tiểu Mạn chậm rãi đi vào trong cửa hàng, tìm chiếc ghế ngồi xuống, “Lần này Diệu Diệu giúp cháu nhiều như thế, hắn ta nhất định sẽ ghi hận, tìm cơ hội báo thù”.

Lạc Tài Tần khẽ nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Mẫn Chấn Vũ, “Diệu Diệu không hề làm gì cả, chỉ là vừa hay tôi lại biết anh. Anh còn nhớ không?”.

Mẫn Chấn Vũ rất bình thản, gật đầu, “Tôi biết, chuyện này coi như là quả báo, dẫu sao giấy cũng không gói được lửa”.

Trong bụng Ngô Diệu thừa hiểu, câu vừa rồi của Lương Tiểu Mạn đúng là có ý đồ độc ác, chị ta ngầm chỉ cho Mẫn Chấn Vũ biết cô cũng góp phần hại anh ta. Chắc chắn Lạc Tài Tần cũng nhận ra ý đồ đó nên mới nhận hết chuyện về mình.

Khi nãy ở nhà nghe Lương Tiểu Mạn nói Mẫn Chấn Vũ có thể tới làm phiền Ngô Diệu, bà Ngô lo lắng quá liền xông tới cửa hàng mà tuyệt không thể ngờ được chị ta lại có ý đồ khác. Bà ngỡ ngàng không tin nổi, nhìn Lương Tiểu Mạn, bụng bảo dạ con bé này bị ma nhập hay sao mà ác thế không biết? Cả nhà giúp nó như thế, Ngô Diệu còn phí bao công sức giúp nó, vậy mà nó còn quay lại hại Ngô Diệu.

Nhưng Ngô Diệu vô cùng bình tĩnh, hay có thể nói nói, cô phản ứng rất chậm, hoặc phải nói thực ra cô đã có chuẩn bị tâm lý nhất định. Thấy mẹ mình trông như sắp nổ tung tới nơi, Ngô Diệu vội vàng kéo bà ngồi xuống, “Mẹ, đừng nóng, anh rể lớn rồi tự biết chừng mực, ai tốt ai xấu anh ấy biết rõ trong lòng, oan có đầu nợ có chủ, ai hại ai trong lòng tự biết”.

Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu có chút bất ngờ - Không thể xem là quá thành thật, ăn nói cũng đâu ra đấy.

Ngô Diệu ngước mắt lên nhìn anh – Con giun xéo lắm cũng quằn mà!

Lương Tiểu Mạn cười, cũng không khó chịu gì, lạnh lùng nhìn Mẫn Chấn Vũ, “Giờ biết nói tới tình nghĩa vợ chồng rồi à? Lúc anh có bồ nhí, lúc gọi người tống tôi vào bệnh viện, sao không nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng đi?!”.

Bà Ngô uống ngụm trà, “Chuyện trong nhà thì về nhà mà nói đi, đừng nói ở cửa hàng Ngô Diệu, đi hết đi”.

Lương Tiểu Mạn nhún vai, “Cháu không quan tâm, bọn cháu tới cục cảnh sát cãi nhau là được”.

Sắc mặt của Mẫn Chấn Vũ lúc này đã xanh lét, trợn mắt nhìn Lương Tiểu Mạn, “Tôi đã mất hết danh dự không còn lại gì, cô còn muốn thế nào nữa? Lương Tiểu Mạn, cô đừng quá đáng quá, làm người phải chừa lại đường lui!”.

Lương Tiểu Mạn cười tiếp, “Không phải anh rất bản lĩnh sao? Ði tìm bồ nhí bồ to của anh tới giúp đi”.

Mẫn Chấn Vũ bình thường luôn là trí thức nho nhã, nhưng giờ đã chịu phải kích thích quá lớn, cả người đều mất đi lí trí, bước lên một bước chỉ thẳng vào Lương Tiểu Mạn, “Cô ép tôi như thế, tôi chết cũng phải kéo cô theo cùng!”.

“Thế anh đi chết đi!”. Lương Tiểu Mạn thuận tay vớ lấy bình hoa ném về phía Mẫn Chấn Vũ, nhưng không ném trúng, bình hoa rơi trên mặt đất vỡ tan tành.

Diệu Diệu chớp chớp mắt – Bình hoa ấy giá một trăm tệ…

Mẫn Chấn Vũ thấy Lương Tiểu Mạn ra tay, máu nóng cũng bốc lên, xông vào nhà.

“A!”, Lương Tiểu Mạn hét to. Thông thường thấy Lạc Tài Tần đang ở bên cạnh thì cô ta chỉ cần trốn sau lưng anh là xong chuyện. Nhưng không, Lương Tiểu Mạn quay người chạy vào trong cửa hàng, Mẫn Chấn Vũ đuổi theo, hai người xô đẩy hết hàng bày trên giá xuống.

Cửa hàng của Ngô Diệu toàn là những món đồ trang trí nhỏ, dễ vỡ bằng sứ, thủy tinh, pha lê… Bình thường cô bày hàng đều cẩn thận từng ly từng tí, giờ thì chúng rơi hết xuống đất.

“Gâu gâu!”.

Hình như Champagne cũng hoảng sợ, nó trừng trừng nhìn hai người rồi sủa lên.

Bà Ngô nóng ruột, định vào can nhưng Lạc Tài Tần cản lại, ra hiệu cho bà và Ngô Diệu lui ra ngoài cửa hàng, tránh bị thương.

Hai mẹ con bà Ngô đưa mắt nhìn nhau thắc mắc.

Lúc này, Lương Tiểu Mạn đã chạy khắp cửa hàng, cũng gạt được kha khá những thứ nên gạt rồi mới chịu chạy ra, hét lên với Lạc Tài Tần, “Cứu tôi với! Giết người!”.

Nhưng khi chị ta chạy tới trước mặt, Lạc Tài Tần không những không giúp, mà còn lùi lại một bước. Lương Tiểu Mạn không ngờ dưới chân mình có lọ hoa bằng đồng bị vứt ở đó từ lúc nào, giẫm phải nó, lảo đảo, bị Mẫn Chấn Vũ túm được tóc, ra sức kéo lại cho chị ta một cái tát.

Lương Tiểu Mạn gào thét lên như bị điên, đánh nhau với Mẫn Chấn Vũ. Phụ nữ khi phát rồ cũng không vừa, chị ta nuôi móng tay dài, Mẫn Chấn Vũ bị cào, mặt mũi đầy máu. Mẫn Chấn Vũ cũng phát điên, anh ta thư sinh, sức lực có hạn, đánh ngang cơ với Lương Tiểu Mạn.

Mẹ con bà Ngô ngẩn ra nhìn.

Lạc Tài Tần nhìn sang quán mì xào, ra hiệu gọi điện thoại với A Lực đang đực mặt ra.

A Lực nhanh trí, vội vàng lôi di động ra gọi cảnh sát.

Thấy A Lực ngắt máy, thím mì xào bèn nói, “A Lực, mau đi ngăn lại đi, cửa hàng nhà Diệu Diệu bị phá hỏng hết rồi. Tiểu Tần là người lịch sự. Không phải trước đây con đánh nhau rất lợi hại sao, mau tách hai người kia ra đi”.

A Lực vui vẻ đáp, “Mẹ đúng là thật thà, mẹ không nhận ra bà chị kia cố ý tới gây chuyện sao. Ý anh Lạc là để chị ta tự làm tự chịu đó”.

Thím mì xào vẫn thấy hơi khó hiểu.

“Thôi, người thật thà như mẹ không hiểu đâu”. A Lực thò tay nhúm miếng trứng rán hành trong nồi lên ăn, “Ðồ đạc bị bọn họ làm hư rồi, Diệu Diệu tổn thất lớn đấy, quan trọng là bực mình! Lần này cảnh sát mà tới, cứ nói thẳng là hai người kia gây rối rồi kéo cả lũ vào đồn, họ không muốn bồi thường cũng khó. Hơn nữa, không nuốt trôi được cục tức này, con mà là Diệu Diệu, dù có châm lửa đốt cả cửa hàng, con cũng phải dạy cho bà điên kia một bài học”.

A Lực dứt lời chưa được bao lâu, cảnh sát đã tới. Vẫn là viên cảnh sát lần trước, A Lực rụt cổ, nấp sau lưng thím mì xào.

“Oa…”.

Hai viên cảnh sát ngó vào bên trong một cái, tròn mắt líu lưỡi khi thấy một nam một nữ đang xông vào đánh nhau, mặt mũi hai người đầy máu me, trông không rõ lắm.

“Ai da”. Cảnh sát vỗ đùi, “Quên không mang theo chó cảnh sát rồi”.

Nghe anh ta nói vậy, Ngô Diệu suýt nữa thì văng tục.

Lạc Tài Tần trình bày với viên cảnh sát kia, “Cô kia có tiền sử bệnh thần kinh, hơi dữ dằn, còn anh kia là chồng của cô ta, ngoại tình bị tóm được. Hai người đó ầm ĩ ly hôn xong thì tới đây đánh nhau. Có thể yêu cầu họ bồi thường thiệt hại được không?”.

“Ðược quá ấy chứ”. Cảnh sát nói, rồi hét vào bên trong, “Này, đừng đánh nữa!”.

Lúc bấy giờ Mẫn Chấn Vũ đã không muốn đánh nữa, nhưng Lương Tiểu Mạn còn chưa chịu tha. Mẫn Chấn Vũ tóm lấy hai tay chị ta, nhưng vẫn bị móng tay của chị ta gây thương tích.

“Con mẹ này điên như thế, ai dám tới gần chứ”. Viên cảnh sát gọi thêm đồng nghiệp tới, ba người đàn ông to cao, một trái một phải một sau mới giữ được hai cánh tay của Lương Tiểu Mạn, kéo ra ngoài.

“Tôi không bị điên!”. Lương Tiểu Mạn cao giọng quát.

Ngô Diệu đứng bên cạnh mặt mày cau có, đúng là không bị điên, nhưng tâm lí chắc chắn có vấn đề. Chị ta điên cuồng gây náo loạn như thế, rốt cuộc là muốn làm gì?

Khi đưa Mẫn Chấn Vũ ra, thấy mặt mũi anh ta đã máu me đầm đìa, viên cảnh sát chậc chậc mấy tiếng rồi đưa anh ta tới bệnh viện trước, còn Lương Tiểu Mạn vì gây thương tích và làm thiệt hại tài sản của người khác nên bị tạm giữ.

“Diệu Diệu, là mẹ hồ đồ, bị nó lừa tới”. Bà Ngô vừa giúp Ngô Diệu thu dọn, vừa tính toán thiệt hại. Viên cảnh sát để lại số điện thoại cho Lạc Tài Tần, nói tính toán xong thì gọi điện báo cho anh ta biết, bọn họ sẽ bảo người gây chuyện bồi thường, tới khi ấy muốn tự giải quyết hay giải quyết qua cơ quan pháp luật thì để bọn họ tự quyết định.

Cảnh sát đi rồi, Ngô Diệu vẫn thấy mình như đang nằm mơ, đầu óc trống rỗng, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Champagne vẫy vẫy đuôi chạy tới chỗ thím bán mì xào, A Lực đưa nửa miếng trứng rán hành còn thừa cho nó, rồi cầm cây chổi chạy vào cửa hàng, nói với bà Ngô, “Bác ơi, bác, cẩn thận kẻo bị đứt tay, cứ lấy chổi quét lại, tính đại khái ra một giá, rồi bảo bọn họ đền gấp đôi!”.

Ngô Diệu đứng ở cửa, vất vả lắm mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tài Tần, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên cười “phì” một tiếng.

Ngô Diệu càng nghĩ càng thấy tức cười, lẽ ra lần này cô phải vô cùng bực bội, nhưng trong lòng lại chẳng có gì buồn bực, ngay cả mối thù bị cào lần trước cũng đã được trả đủ!

Bà Ngô cũng lắc đầu cười cười, vừa nãy khi Lương Tiểu Mạn mưu hại Diệu Diệu, bà đã muốn qua cho cô ta mấy cái bạt tai, nhưng rốt cuộc vẫn chưa động tay đánh người thật, giờ hay rồi, chó cắn chó. Bà lại ngó ngó Lạc Tài Tần, nhủ thầm, ừm… cậu thanh niên này rất có cá tính, không phải… hình như phải gọi là có đầu óc, ừ! Rất có sức hấp dẫn.

Lạc Tài Tần giúp thu dọn đồ đạc, rồi đột nhiên hỏi bà Ngô, “Cô ơi, sao cô ta lại hận Diệu Diệu như thế?”.

Ngô Diệu bất mãn nhìn Lạc Tài Tần, như có ý nói: Sao anh không hỏi em? Hỏi mẹ em làm gì?

Bà Ngô lắc đầu, thở dài thườn thượt, “Còn không phải vì Thiếu Ðông sao”.

“Hả?”. Lần đầu tiên Ngô Diệu nghe nói việc chị họ luôn ngứa mắt với mình có quan hệ tới Trâu Thiếu Ðông, “Mẹ, có can hệ gì tới Trâu Thiếu Ðông chứ?”.

“Con không biết nhỉ. Hồi đó chị họ con theo đuổi Thiếu Ðông dai lắm”. Bà Ngô lắc đầu, “Sau này, trước khi lên đại học thì Trâu Thiếu Ðông lại hẹn hò với con, nó tức tới xịt khói, mới tới trường đại học tìm đại một người… Không ngờ rốt cuộc cũng chẳng đâu vào đâu”.

“Là thế ạ…”. Ngô Diệu ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên vỗ tay, “A! Con biết rồi! Vì bị chị họ theo đuổi không tài nào dứt ra được nên Trâu Thiếu Ðông mới lấy con ra làm bia đỡ đạn, đá chị họ xong thì cũng quăng con đi luôn!”.

Lạc Tài Tần nghe thấy hay hay, buột miệng hỏi, “Lúc đá em anh ta nói sao? Thể nào chả có lý do chứ”.

“Cái lý do xàm nhất trần đời đó hả”. Ngô Diệu tức tối, “Anh ta nói em còn nhỏ! Chờ mấy năm nữa rồi tính”.

Khóe miệng Lạc Tài Tần khẽ giật giật, cúi đầu tiếp tục sửa sang đồ đạc, bà Ngô lắc đầu, gí ngón tay vào đầu Ngô Diệu, “Con nói xem làm sao mà mẹ đẻ con ra được hả, con chẳng giống mẹ chỗ nào hết”.

Ngô Diệu xoa xoa đầu, trong lòng đầy một bồ tức giận, những nghi vấn bấy lâu trong lòng đều đã được giải đáp. Hóa ra lý do là như thế, mà mình còn YY lâu, nghĩ rằng Trâu Thiếu Ðông thực sự thích mình chứ!

Lạc Tài Tần lo lắng, hỏi, “Cô ơi! Lương Tiểu Mạn có còn gây phiền phức cho Diệu Diệu không ạ?”.

“Cháu yên tâm đi, cô và bố Diệu Diệu đã thương lượng rồi, ông ấy có thể giải quyết được”. Bà Ngô thở dài, “Kể cũng lạ, cô thì ngang bướng, đẻ được đứa con gái thì thật thà như đếm. Chị cô là người thật thà, chẳng biết sao mà nặn được đứa con gái như thế!”.

“Cháu thấy Lương Tiểu Mạn có vấn đề về tâm lý”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Sau này vẫn phải cẩn thận một chút”.

“Không sao”. Ngô Diệu phát hiện con mèo chiêu tài trong bộ mười hai con giáp mà mình thích nhất còn nguyên vẹn, vội vàng nhặt lên, “Tiểu Mạn rất thực tế, chị ấy nhìn về phía trước nhanh lắm”.

Nghe tới đây, Lạc Tài Tần chợt ngẩng đầu lên, dường như đã có linh cảm, Ngô Diệu vội đẩy anh, “Anh mau đi vẽ đi, chỗ này để nhà em lo là được”.

Lạc Tài Tần có hơi chần chừ, bà Ngô cũng xua anh ra ngoài, “Ai da, Tiểu Tần à, sáng tác quan trọng hơn, chỗ này để bọn cô dọn, hôm nay cảm ơn cháu lắm, lúc nào cháu cũng để ý chăm sóc Diệu Diệu nhà cô”.

Lạc Tài Tần ngượng ngùng, nhưng linh cảm đã dâng lên thì tay chân ngứa ngáy, chạy về phòng tranh một mình vẽ.

Ngô Diệu đau xót khôn nguôi, mất cả buổi chiều quét dọn xong xuôi với bà Ngô, may mà Ngô Diệu có dự đoán trước, trải thảm trên mặt đất. Một phần bị vỡ, phần kia thì may vẫn còn nguyên vẹn, sửa sang lại một chút là ổn, những thứ bị hư Ngô Diệu cũng không vứt đi, chuẩn bị nghiên cứu tái sử dụng chúng.

Tính toán cẩn thận, hóa ra cũng chẳng thiệt bao nhiêu, bà Ngô dặn Ngô Diệu đừng quan tâm chuyện này, bà sẽ giải quyết, nói xong thì rời khỏi đó.

Ngô Diệu đấm vai, tò mò chạy sang phòng tranh bên cạnh, muốn xem Lạc Tài Tần vẽ cái gì, cô vào nhìn thử, không thể không thán phục tốc độ thần kỳ của Lạc Tài Tần, anh đã vẽ xong được mấy bức rồi.

Tranh Lạc Tài Tần vẽ lần này rất thú vị, một nửa là theo phong cách tả thực, nửa kia là phong cách trừu tượng, bên trái là muôn hoa như gấm, bên phải thì căn bản không hiểu mấy đường nét loạn xạ đó. Ngô Diệu không hiểu tranh, chỉ thấy cảm giác nghệ thuật của bức tranh này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa việc chuyển từ tả thực sang trừu tượng cũng rất tự nhiên.

“Em thích bức này!”. Ngô Diệu chỉ vào một bức Lạc Tài Tần vừa vẽ xong.

Chỉ thấy nửa dưới bức này trông y hệt một con mèo con có vằn hổ, gần như nhìn thấy rõ được từng sợi lông, con mèo đang lười biếng nằm ngủ cạnh bó hoa đặt trên khăn trải bàn, giơ móng vuốt lên… Chiếc móng càng lúc càng trừu tượng, cuối cùng lại biến thành bức tranh sâu róm mà Ngô Diệu đã quen thuộc.

“Bức tranh này có ý gì? Mèo con đáng yêu quá”. Ngô Diệu cười tươi nhìn con mèo.

Lạc Tài Tần không giải thích cho cô, chỉ hỏi, “Em có cảm thấy, thực ra ai cũng là kẻ thích bị hành hạ không!”.

“Hả?”. Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần thắc mắc.

“Có phải người ta phải sống thực tế một chút mới tốt không?”. Lạc Tài Tần hỏi, “Thế nên ai cũng mong mỏi những thứ thực tế?”.

“Ừ… Kiểu như vậy đó, vật chất, tiền bạc, nhiều thứ nữa”. Ngô Diệu gật đầu đồng ý.

“Thế tình cảm thì sao?”. Lạc Tài Tần hỏi tiếp, “Có phải tình cảm không thể quá thực tế? Khái niệm yêu hay không yêu thực ra rất trừu tượng?”.

“Ha ha”. Ngô Diệu cười cười, “Cũng đúng”.

“Thế mới nói, con người vừa muốn sống thực tế, lại muốn yêu trừu tượng, cuộc sống có thêm tình yêu cũng như tả thực rồi thêm trừu tượng, méo mó vặn vẹo, không phải tự hành hạ thì là gì?”.

Ngô Diệu bị Lạc Tài Tần dẫn vòng vòng, còn đang suy ngẫm thì đã thấy anh đưa bút vẽ cho mình, “Vẽ thêm mấy sợi râu cho con mèo này đi”.

Ngô Diệu cầm bút vẽ căng thẳng lắc đầu, “Em không biết vẽ”.

“Ðiều anh cần là cảm giác này”. Lạc Tài Tần bảo cô cứ an tâm thoải mái mà vẽ.

Ngô Diệu lo ngay ngáy, quẹt thêm mấy nét râu nguệch ngoạc lên đám lông rậm rạp kia, rồi ngoái lại nhìn Lạc Tài Tần.

“Trước đây anh cứ nghĩ mãi”. Lạc Tài Tần chỉ vào con mèo sau khi đã được thêm mấy sợi râu xiên vẹo, trông vừa buồn cười lại đáng yêu, “Nếu con mèo trong tranh của Da Vinci mà được Picasso vẽ thêm râu thì sẽ trông như thế nào”.

“Tứ bất tượng hả”. Ngô Diệu đáp.

Lạc Tài Tần lắc đầu, kí tên mình lên góc dưới bên phải bức tranh, rồi bảo Ngô Diệu kí tên lên, hạ giọng nói, “Có lẽ là một con tứ bất tượng không đáng một xu, mà cũng có thể là tác phẩm nghệ thuật vô giá”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx