sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 16

Chương 16

Sau khi đã nói đủ rõ ràng minh bạch Lạc Tài Tần yên lòng yên dạ ra về, để Ngô Diệu lại một mình trong phòng ngồi ngẩn ngơ rối bời.

Nửa đêm, Trương Phi Phi về tới nhà, nghe ông bà Ngô kể lại chuyện Ngô Diệu bị theo dõi cũng vô cùng hoảng hốt, vội vàng xông lên tầng xem Ngô Diệu có sao không.

“Diệu Diệu!”. Phi Phi chạy tới ôm lấy cô, “Mày bị tên biến thái theo dõi hả? Tên chết tiệt Liêm Khải kia cứ muốn xem phim đêm, nếu sớm biết thì tao đã về nhà cùng với mày rồi, bản tiểu thư sẽ đánh chết nó!”.

Ngô Diệu hình như chẳng vui hơn chút nào, mà còn rất phiền não.

“Này, con bé này, mày sao thế?”. Phi Phi hỏi nhỏ, “Không phải bị tên biến thái kia sàm sỡ rồi đấy chứ?”.

“Không có”. Ngô Diệu rầu rĩ lắc đầu, “Vừa nãy… Lạc Tài Tần nói mấy chuyện kì quái”.

“Anh ta nói cái gì?”. Phi Phi khoanh chân ngồi xuống, “May mà anh ta thông minh, đây là lần đầu tiên tao phát hiện một người có thể giành được vị trí của Trâu Thiếu Ðông như thế đấy”.

“Mày có ý gì hả?”.

“Mày không thấy à?”. Phi Phi kéo Champagne lại, lật nó ra gãi bụng, “Mấy tên trước kia theo đuổi mày mà đứng chung với Trâu Thiếu Ðông thì có khác gì cây hành đâu, nhưng Lạc Tài Tần thì sao?! Không những không hề kém cạnh, mà danh tiếng còn át cả Trâu Thiếu Ðông! Trâu Thiếu Ðông đàn ông nhưng quá kiêu ngạo, Lạc Tài Tần cũng đàn ông nhưng hiền lành, nên bắt được mày luôn”.

“Không hiểu mày nói gì hết. Thế tao làm sao đây?”.

“Hẹn hò với anh ta đi!”. Phi Phi thoắt cái đã nhổm dậy, “Người ta tốt thế mà, đã bao lâu mày không yêu đương gì rồi? Dựa vào cái gì mà phải sống cô độc tới già vì tên Trâu Thiếu Ðông hả! Hay là mày…”. Phi Phi nói tới đây liền nheo mắt nhìn Ngô Diệu, “Mày còn vương vấn tình cảm với Trâu Thiếu Ðông?”.

“A, cái này không có đâu! Tuyệt đối không!”. Ngô Diệu kiên quyết lắc đầu.

“Không có là được rồi. Cứ thử tới xem sao, mày xem mày đã mạo hiểm bao nhiêu lần vì Lạc Tài Tần rồi hả? Nếu nói không có ý gì với anh ta thì chính mày còn không tin nữa là”.

Phi Phi ngâm nga chạy đi tắm, để Ngô Diệu lại với suy tư, cô tiếp tục rối bời.

Sáng sớm hôm sau.

Ngô Diệu thức dậy thì nghe thấy dưới nhà có tiếng cười nói, miệng vẫn ngậm bàn chải đánh răng cô chạy xuống coi thử liền vội vã chạy ngược lên.

“Sao thế?”. Phi Phi ngáp dài chải tóc.

“Lạc Tài Tần tới”.

“Hả?”. Phi Phi hào hứng, “Tới làm sứ giả bảo vệ người đẹp kìa!”. Cô mở cửa phòng ra hét vọng xuống dưới nhà, “Lạc Tài Tần! Anh có mang bữa sáng tới không! Bữa sáng là thứ cần thiết để theo đuổi con gái đấy nhé!”.

Ngô Diệu vội vàng kéo Phi Phi lại, nhưng tiếng cười của bố mẹ ở dưới nhà đã vang lên, cô đứng trong phòng tắm ủ rũ, băn khoăn khi phải xuống dưới.

Ngô Diệu quyết tâm thay quần áo xuống nhà ăn sáng.

Lạc Tài Tần còn nghiêm chỉnh mang bánh bao rán tới, ăn xong Ngô Diệu để anh đưa đi, không hề chống cự.

Lạc Tài Tần vẫn đi chiếc xe đạp leo núi kia, “Chiều đi mua ô tô với anh nhé?”.

Ngô Diệu lắc đầu, “Sao phải mua ô tô chứ, đi xe đạp cũng tốt, không khí thải, bảo vệ môi trường”.

“Không có khí thải thì tốt, nhưng mấy tháng nữa Champagne nặng hơn thì em không bế nổi đâu”.

Xuất hành thuận lợi, nhưng đến ngã tư, hai người đụng phải cảnh sát giao thông… Chỉ vì Champagne nhìn thấy một con Chow Chow, có lẽ còn là giống cái nữa, bèn chồm lên sủa, Ngô Diệu không ôm nổi nó, Lạc Tài Tần bị nghiêng tay lái, tông thẳng vào cảnh sát.

Anh cảnh sát giao thông kia còn vui vẻ nhìn hai người, “Hai người được lắm, mới sáng ra chở quá tải tôi đã không nói rồi, còn dám đụng vào tôi hả?”. Nói xong bèn túm lấy Champagne.

Champagne vẫy đuôi tít mù với anh cảnh sát, vô cùng nhiệt tình, khiến Ngô Diệu và Lạc Tài Tần bất giác phải quan sát lại – đúng là đàn ông mà, không phải phụ nữ mà sao Champagne lại thích thế.

“Mẹ tao nói mày tìm được người chủ tốt, hóa ra là hai người này”. Anh chàng cảnh sát giao thông tự nhiên nói chuyện với Champagne… Hóa ra anh cảnh sát này là con trai của bà chủ cửa hàng thú nuôi Phong Ba.

“Con trai bà chủ lớn thế kia à?”. Ngô Diệu vội vàng chào hỏi anh ta, “Có duyên thật”.

“Ha ha, đúng thế”. Anh cảnh sát giao thông cười phá lên, vung tay quyết, “Thế nên phạt năm mươi tệ!”.

Nộp tiền phạt xong, hai người cũng không dám đi xe đạp nữa, cô dắt Champagne, anh một tay dắt xe, hai người kề vai bước đi, chưa được hai bước thì anh lên tiếng, “Nhìn đèn đỏ”.

Ngô Diệu nhìn quanh, nghĩ thầm làm gì có đèn đỏ.

Lạc Tài Tần nắm lấy tay cô, “Anh dắt em cho an toàn”.

Ngô Diệu bực mình nhưng cũng không tiện giãy ra, co co kéo kéo trên đường lớn khó coi phải biết! Thế là tất cả người đi đường đều có chút hâm mộ nhìn cặp tình nhân đang đi trên vỉa hè, dắt xe đạp dẫn theo chó, tự do an nhàn trong một thành phố lớn, vào lúc mọi người đều vội vàng.

“Người hôm qua tên là Lục Sâm hả? Có thể nhớ ra được gì không?”.Lạc Tài Tần hỏi.

Tối qua, ngoài việc nghĩ tới Lạc Tài Tần thì Ngô Diệu còn nghĩ đến Lục Sâm, nhưng vẫn không biết mình đã từng ra ám hiệu với hắn ở chỗ nào, còn không nhớ được mình đã gặp hắn ở đâu… Lục Sâm?

“Sâm…”. Ngô Diệu đột nhiên vỗ vào đầu, “Ai da, em biết tại sao hắn ta biết sinh nhật của em rồi!”.

Việc đầu tiên cô làm sau khi mở cửa hàng là mở vi tính ra, quả nhiên cô nhìn thấy một khung QQ đang nhấp nháy, đó là tin nhắn của nick “Sâm Hành Vô Kị”, tin nhắn lưu lại đều là, “Tôi yêu em”.

Ngô Diệu bực tức.

“Người này là ai thế?”. Lạc Tài Tần tò mò hỏi.

“Số QQ của Sâm Hành Vô Kị này là do một cô ở nơi em nhập hàng văn phòng phẩm cho, nói là số QQ của con trai cô ấy, cô ấy có hàng mới thì nhất định sẽ báo cho em biết! Mấy lần đi lấy hàng, thi thoảng em nhìn thấy có người trong cửa hàng. Cô ấy bảo là con trai mình, nhưng thằng nhóc kia lúc nào cũng ở căn phòng sau tấm mành nên em chưa bao giờ nhìn rõ, nghe hai mẹ con nói chuyện, em còn nghĩ hắn là học sinh trung học chứ”.

“Thế sao hắn ta nói em ra ám hiệu với mình?”. Lạc Tài Tần không hiểu.

“Em nghĩ… Chắc là có lần bà mẹ cứ mắng cậu ta không hiểu chuyện, em nói giúp mấy câu, đại loại như con trai còn ít tuổi phần lớn đều thế, chỉ cần không ra ngoài gây họa là tốt lắm rồi, không ngờ hắn lại hiểu nhầm thế chứ”.

Lạc Tài Tần nhìn cô hồi lâu, “Ai bảo em làm đức mẹ”.

Ngô Diệu nhấc chân lên đạp, “Anh mới là đức mẹ, đồ đức cha!”.

“Vậy thì hai ta một mẹ một cha vừa xứng đôi luôn”. Lạc Tài Tần để cô đạp, nhưng mồm mép thì không chịu thua, “Ðánh là thương mắng là yêu, yêu thương thì lấy chân đạp!”.

Ngô Diệu giật mình, ngẩng lên nhìn gương mặt cười cợt của Lạc Tài Tần mà thấy lóa cả mắt, đây còn là đại tài tử Lạc Tài Tần sao? Ngô Diệu đưa tay vuốt mũi.

“Bình thường em hay sờ cằm, sờ tai, rất hiếm khi thấy em sờ mũi”. Lạc Tài Tần đứng bên cạnh phân tích, “Người ta nói mũi là sụn mềm, chỉ cần con người căng thẳng thì sẽ ngứa, thế nên khi người ta bất an, xấu hổ, ngại ngùng… thì rất dễ sờ mũi một cách vô thức. Em thuộc loại nào? Hả?”.

Ngô Diệu là người thật thà, còn Lạc Tài Tần là kiểu người tự nhiên dễ gần, nói theo đuổi là theo đuổi thật. Bị anh chọc tới ngẩn ngơ cả người, Ngô Diệu không biết phải làm sao.

Theo lời Phi Phi nói thì Lạc Tài Tần là người vô cùng ghê gớm, dù bề ngoài trông tẩm ngẩm tầm ngầm, nhưng cũng là người vô cùng đa tài, nên để đối phó với một con nhóc thật thà như Ngô Diệu thì dư sức! Hơn nữa, anh ta thông minh nhất ở chỗ tìm hiểu rõ tính cách của Ngô Diệu, tránh điều cô ghét nhất, rồi tha hồ đùa giỡn trong phạm vi cô có thể chấp nhận được, thế nên Ngô Diệu bị hạ gục là chuyện sớm muộn thôi.

Ngô Diệu bị Lạc Tài Tần trêu tới nỗi không biết phải làm thế nào. Người này cũng thật tình, mình còn chưa trả lời, anh ta đã hành xử như người yêu rồi. Nhưng tạm thời cô không quan tâm tới những chuyện này, mà ngồi xuống lách cách gõ bàn phím rồi vỗ tay, “Giải quyết xong!”.

Lạc Tài Tần kinh ngạc ghé lại gần, “Giải quyết xong nhanh thế cơ à?”.

“Sau này cậu ta không dám tới tìm em nữa đâu”. Ngô Diệu cười tủm tỉm nói.

Lạc Tài Tần nghĩ một lát, “Ừm… Có phải em nói, cậu ta còn dám tới tìm em thì em sẽ mách mẹ cậu ta, để mẹ đánh cho một trận không?”.

“Vâng”. Cô vui vẻ nói, “Cậu ta sợ mẹ nhất, còn cứ xin em đừng mách mẹ, không thì ăn no đòn”.

“Giải quyết như thế à?”. Lạc Tài Tần cảm thấy tên biến thái này tới nhanh mà đi cũng gấp, nhưng cũng coi như khiến mình tỉnh ra, dứt khoát lúc cưới phải mời cậu ta tới uống rượu mừng mới được.

Ngô Diệu cầm cốc trà lên, “Có lẽ cậu ta phát triển trí tuệ không toàn vẹn. Thôi vậy, dù sao cũng là con nít. Hôm qua em cũng đánh cho cậu ta dính đầy gato rồi”.

Lạc Tài Tần tựa vào trước quầy hàng ở bên cạnh, gần cô sát rạt, “Trưa nay ăn gì? Chiều đóng cửa hàng nhé, chúng ta ăn cơm, rồi mua xe, xong đi xem phim gì đó được không?”.

Cô lườm anh, “Mấy hôm rồi em có làm ăn đàng hoàng được gì đâu”.

“Cứ đủ ăn đủ uống là được rồi, không thì em để anh nuôi em nhé”. Nói xong nhéo tai Champagne, “Của hồi môn không cần gì hết, chỉ cần Champagne thôi!”. Ngô Diệu vớ cuốn sách đánh anh, “Anh cưới Champagne là được!”.

Lạc Tài Tần bị đánh nhưng không hề giận, “Thế nếu anh cưới Champagne, thì em làm của hồi môn nhé? Dù sao cũng là của anh cả, không thành vấn đề”.

Ngô Diệu tức điên lên, Lạc Tài Tần thế này là bộc lộ bản chất hay là đột biến gene hả trời? Sao đang là nghệ sĩ lại đột ngột biến thành lưu manh rồi.

Hai người đang ầm ĩ thì nghe thím mì xào khe khẽ cười. Trông qua thì thấy thím gật gù, “Ai da, cuối cùng cũng tỏ tình rồi, đáng ra phải yêu nhau từ lâu rồi”.

“Ðúng đó thím ạ…”. Lạc Tài Tần định báo cáo với thím mì xào mình theo đuổi Ngô Diệu như thế nào thì bị cô bóp cổ - Không được nói linh tinh!

Cứ như thế, ngày nào Lạc Tài Tần cũng chịu khó chạy sang cửa hàng của Ngô Diệu, một là trêu Champagne, hai là chọc cô.

Gần đây cửa hàng của Ngô Diệu nhập hàng mới, bán khăn choàng và bịt tai bằng lông xù… thế mới phát hiện hóa ra con gái thật sự rất giống nhau, đều rất thích những thứ bông bông. Thi thoảng cô cũng nghĩ, có phải cô nên giống mấy cô bé còn trẻ trung, phải yêu đương hẹn hò gì đó không.

Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, Lạc Tài Tần đã mua ô tô, ngày nào cũng tới đón Ngô Diệu đến cửa hàng đúng giờ, ông Lạc bắt đầu đưa tới hai phần thức ăn, ngày nghỉ hẹn ông Ngô đi câu cá. Bà Lạc và bà Ngô lại càng tiến xa, cùng đi dạo phố mua sắm quần áo, còn đi ăn khắp các nhà hàng trong thành phố để chuẩn bị cho nơi đặt tiệc rượu.

Tất cả phát triển với tốc độ chóng mặt vượt quá tưởng tượng của Ngô Diệu, tới cuối cùng, khi cô không còn ngu ngơ mà hiểu rõ thì đã quá muộn.

Hình dung theo lời của Phi Phi thì, Lạc Tài Tần trực tiếp dùng chiến thuật biển người bao vây Ngô Diệu, hiện tại là bốn bề giáp địch, tới Champagne cũng làm phản, giờ mà không gặp Lạc Tài Tần là mặt mũi ủ ê.

Ngày nào Ngô Diệu cũng chống tay dưới cằm ngồi ngẩn ngơ ở quầy hàng – Thế này tốt chứ nhỉ?

Chiều thứ sáu, Trương Phi Phi vừa vào cửa đã vọt tới sán lại gần Ngô Diệu, nói, “Diệu Diệu, dưa lê đây, muốn nghe không?”.

Ngô Diệu tò mò, đương nhiên muốn nghe rồi.

“Nghe nói, bạn gái chính hiệu của Hầu Khải tới công ty làm loạn lên, muốn đuổi Lương Tiểu Mạn đi! Hai người ở đại sảnh mắng chửi nhau ghê lắm”.

Nghe thế Ngô Diệu cau mày lại, “Dưa lê loại này hả mày?!”.

“Ðây không phải là dưa lê bom tấn nhất sao?”. Phi Phi bỏ nhỏ, “Nghe nói, cô bạn gái của Hầu Khải có gia thế lớn lắm, lần này bị Lương Tiểu Mạn chọc giận nên muốn đuổi chị ta ra khỏi công ty, Hầu Khải không ngăn cản, có lẽ cũng thấy chị ta không còn giá trị lợi dụng nữa”.

“Thế Tiểu Mạn thì sao? Giờ thế nào rồi?”.

Phi Phi lắc đầu, “Không biết, chắc đi rồi, muốn được một bước lên trời đâu dễ dàng thế”.

Ngô Diệu thấy tiếc thay cho chị ta, “Gã Hầu Khải kia cũng không phải hạng tốt lành gì”.

“Ðã nói gã ta không phải người tốt mà!”. Phi Phi chọc vào bụng Champagne, “Nhưng Lương Tiểu Mạn cũng không phải không biết điều đó, trèo cao thì ngã đau thôi”.

Ðang nói chuyện thì Lạc Tài Tần bưng hai bát Oden nóng hôi hổi vào, thấy Phi Phi cũng ở đây thì đưa phần của mình cho cô, còn anh và Ngô Diệu ăn chung.

“Hì hì”. Phi Phi cười hì hì đưa mắt ra hiệu cho Ngô Diệu, “Ai da, hâm mộ chết đi được”.

“Hâm mộ chết đi cái gì”. Lạc Tài Tần cười cười chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Phi Phi, “Ở đâu ra đây?”.

Ngô Diệu cũng phát hiện ra, nó lấp lánh quá thể.

“Hừ hừ”. Phi Phi rất đắc ý, “Anh chàng No.1 phát hiện ra No.n rất có sức cạnh tranh, thế nên ra tay trước”.

Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đó nha, tên đào hoa Liêm Khải này thật sự bị Phi Phi trói rồi.

Di động của Ngô Diệu bỗng đổ chuông, là mẹ cô gọi tới, nghe giọng rất cấp bách, “Diệu Diệu, gay lắm rồi, chị họ con tự sát”.

“Cái gì?”. Ngô Diệu bật dậy, “Thế chị ấy sao rồi ạ?”.

“Tiểu Mạn đang rửa ruột trong bệnh viện, ai da, bác con cũng không xong nốt”. Bà Ngô nóng ruột, “Con tới giúp đi”.

“Vâng ạ”. Ngô Diệu ngắt máy, kể lại với Lạc Tài Tần và Trương Phi Phi. Phi Phi cau mày, “Chị ta đang làm gì thế!”.

“Tới bệnh viện trước đã”. Lạc Tài Tần lái xe đưa Ngô Diệu và Phi Phi tới bệnh viện.

Mọi người tới cửa phòng phẫu thuật thì thấy bà Ngô đang đỡ chị gái mình khuyên nhủ, bác gái thì khóc thảm thương. Ngô Diệu đi tới hỏi tình hình, bác gái bèn đưa bức di thư trên tay cho cô đọc.

Di thư viết đại khái là chị ta bị người tên Hầu Khải chơi đùa lợi dụng, không thể sống được nữa, không tốt số, không có ý nghĩa gì gì đó…

Phi Phi bực mình, “Chị ta bị điên à, vì một gã đàn ông đê tiện mà bỏ lại mẹ mình đi tự sát! Chết đi cho rồi!”. Ngô Diệu vội vàng lay bạn, Phi Phi cũng biết mình nói quá, mẹ Lương Tiểu Mạn vẫn còn ở đây.

Lạc Tài Tần chăm chú đọc bức di thư, rồi đột nhiên hỏi, “Lương Tiểu Mạn thuận tay trái à?”.

Mọi người đều ngẩn ra, bác gái lắc đầu, “Không, Tiểu Mạn thuận tay phải mà”.

“Di thư này là do người thuận tay trái viết”. Lạc Tài Tần chỉ cho Ngô Diệu, “Em xem này, lúc viết có vết lem, hơn nữa là lem từ phải qua trái. Có bút tích khác của Lương Tiểu Mạn để so sánh không?”.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ bước ra, mọi người vội vàng vây lấy hỏi han. Bác sĩ nói may mà phát hiện sớm, Lương Tiểu Mạn không sao, nhưng có điểm kì lạ, “Chúng tôi phát hiện trong máu của Lương Tiểu Mạn có nồng độ cồn rất cao, loại rượu này có lượng cồn đủ để khiến một người không tỉnh dậy nổi. Còn thuốc ngủ là sau đó mới uống vào, rất nhiều…”.

Mọi người đều quay sang nhìn bác sĩ.

“Bác sĩ… Ý của ông là… sau khi say rồi chị ta mới bị cho uống thuốc ngủ?”. Trương Phi Phi há hốc miệng, “Chị ta không tự sát, mà là có người muốn giết chị ta sao?!”.

Bác sĩ lắc đầu, “Chuyện này tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi kiến nghị gia đình báo cảnh sát”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx