sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 17

Chương 17

Lương Tiểu Mạn được chuyển vào phòng hồi sức, lần này đúng là to chuyện, suýt nữa là chị ta không giữ nổi mạng. Ngô Diệu và Phi Phi vào chăm sóc chị ta, bác gái lại khóc lóc. Bà Ngô cũng nói không rõ ràng, thế nên Lạc Tài Tần báo cảnh sát giúp… Chẳng bao lâu sau, họ hàng nhà họ Ngô, ngay cả Trâu Thiếu Ðông đều tới bệnh viện, cảnh sát cũng đến.

Nếu Lương Tiểu Mạn thật sự tự sát không thành công, thì họ hàng thân thích có lẽ cũng bỏ qua, con bé này dại dột không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng lần này là có người muốn giết chị ta thì ai nấy đều tức giận. Kẻ tình nghi đầu tiên là ai? Ðương nhiên là Hầu Khải. Thật trùng hợp khi người tới điều tra lại là Thái Hữu Bân.

“Ðích thân chú ra tay sao?”. Lần trước Lạc Tài Tần giúp Thái Hữu Bân phá án, hai người sớm đã thân quen, nên nói chuyện không câu nệ.

Thái Hữu Bân thấy Lạc Tài Tần dường như có suy đoán, bèn hỏi anh, “Này nhóc, đoán được gì hả?”.

Lạc Tài Tần cười cười, “Không phải các chú điều tra Hầu Khải sao, có lẽ Lương Tiểu Mạn biết gì đó nên Hầu Khải mới giết cô ta để bịt miệng chăng?”.

Thái Hữu Bân gật đầu, “Ừm… Cũng gần thế”.

“Không liên quan tới Hầu Khải?”. Lạc Tài Tần băn khoăn hỏi.

“… Nói sao đây nhỉ”. Thái Hữu Bân giải thích sơ qua cho Lạc Tài Tần, “Hầu Khải đúng là có vài vấn đề nhỏ như đầu tư thương mại, trục lợi các kiểu, nhưng về cơ bản là lý lịch trong sạch, còn vị hôn thê kia của anh ta thì…”.

“Cháu biết trước đấy Lương Tiểu Mạn đã từng cãi nhau với vị hôn thê của gã”. Trương Phi Phi kéo Ngô Diệu chạy tới báo cáo lại tình hình, “Phụ nữ để giành đàn ông thì cái gì cũng làm được!”.

Lời Phi Phi nói khiến Thái Hữu Bân bật cười, “Ha ha, vị hôn thê của anh ta tên là Tiền Lệ, gia đình có chút dính dáng tới xã hội đen, có liên quan tới vụ án chú đang điều tra. Dù sao những tình tiết rắc rối trong này các cháu không hiểu được đâu. Khi nào Lương Tiểu Mạn tỉnh chú phải hỏi han kĩ càng mới được”.

Mọi người đều gật đầu.

Trâu Thiếu Ðông thấy tình hình rối ren cũng không muốn hỏi nhiều, Lương Tiểu Mạn không chết là ổn rồi, nhưng Trâu Thiếu Ðông hiểu Lương Tiểu Mạn hơn những người khác. Người phụ nữ này dám tự sát sao? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình… Hơn nữa, tuy ai cũng cảm thấy Lương Tiểu Mạn là người bị hại, nhưng Trâu Thiếu Ðông lại có cách nhìn hơi khác một chút, còn chưa nói chắc được điều gì.

Vốn định tìm bọn Ngô Diệu hỏi han, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì Trâu Thiếu Ðông lại thấy cô đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với Lạc Tài Tần, một tay anh đặt lên vai cô, cười cười cúi đầu nghiêng tai nghe cô nói, hai người rõ ràng vô cùng thân mật.

Tất cả họ hàng nhà Ngô Diệu đang ở đây vừa nhìn thấy cảnh tượng này bèn lập tức kích động – Diệu Diệu có bạn trai rồi!

Mọi người hỏi han tình hình, bà Ngô thì khen ngợi Lạc Tài Tần tới tận trời. Họ hàng thấy tướng mạo Lạc Tài Tần đường hoàng, nghe nói anh trẻ tuổi tương lai hứa hẹn thì rất hài lòng. Vừa hay Ngô Diệu còn có một ông anh họ làm nhà báo, vừa nghe đến tên Lạc Tài Tần thì lập tức hào hứng. Cộng thêm Lạc Tài Tần rất cởi mở, theo cách nói của Phi Phi thì đó đúng là người ai thấy cũng mến, nói mấy câu thôi mà người trên người dưới đều vừa ý… Giờ mọi người đã gần như quên bẵng mất Lương Tiểu Mạn, chỉ chăm chăm xem mặt bạn trai mới của Ngô Diệu.

Trong khi Ngô Diệu rất buồn bực, thì Phi Phi lại vui vẻ nháy mắt với cô – Nhìn đi! Cửa người lớn đã qua rồi, đây gọi là ý trời!

Ngô Diệu ngửa mặt lên trời, cảm thấy chỗ này ồn ào quá, bèn tới chỗ máy bán hàng tự động trong hành lang bệnh viện mua nước.

Lúc này Trâu Thiếu Ðông cũng đi tới mua đồ uống, rất thản nhiên hỏi Ngô Diệu, “Ðã hẹn hò với Lạc Tài Tần rồi à?”.

Cô nhíu mày, mỗi lần cô quen bạn trai là Trâu Thiếu Ðông đều phải cười nhạo trêu chọc một phen, biết lần này hắn chắc chắn lại định nói gì đó, cô bèn hất mặt lên, rướn cổ nhìn hắn, “Ðúng đó, thì sao nào?”.

“Chẳng sao cả, anh chỉ hỏi thế thôi”. Trâu Thiếu Ðông mở lon nước, “Lạc Tài Tần cũng không tồi”. Nói xong bèn xoa đầu cô rồi quay người đi.

Ngô Diệu cầm chai nước đứng sững ra ngay tại chỗ - Chỉ thế thôi à? Ðơn giản thế thôi sao?

Ngô Diệu đang phiền muộn thì nghe có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ngoảnh lại đưa mắt nhìn bèn trông thấy một phụ nữ mặc váy đen, đi giày cao gót đen. Cô chớp mắt, ai da, đây không gọi là chị hai xã hội đen thì còn gọi là gì?

Ngô Diệu cũng không quá để tâm, người phụ nữ kia đi tới cạnh cô, nhìn về phía đám người đang ồn ào ở cửa phòng phẫu thuật rồi hỏi thăm, “Lương Tiểu Mạn đang làm phẫu thuật trong đó sao?”.

Ngô Diệu gật đầu, “Ðúng vậy”.

Người phụ nữ gỡ kính râm xuống, Ngô Diệu liếc nhìn, không hề đẹp như trong tưởng tượng, nhưng cũng vẫn chấp nhận được, Lương Tiểu Mạn đẹp hơn một chút.

“Cô là họ hàng của Lương Tiểu Mạn?”. Người phụ nữ hạ giọng hỏi.

“Vâng… Tôi là em họ chị ấy”. Ngô Diệu gật đầu.

Chị ta ngắm nghía Ngô Diệu hết lượt một cách hứng thú, cười nói: “Nhà ấy còn có đứa nhóc thật thà như đếm thế này à?”.

Ngô Diệu nheo mắt lại – Muốn kiếm chuyện à?!

“Cô em chuyển lời cho cô ả giúp chị nhé”. Chị ta nhếch khóe môi cười rất nhạt, “Làm người phải để lại đường lui, bất cứ chuyện gì cũng đừng quá tuyệt tình, cười người hôm trước, hôm sau người cười”. Nói xong, lại mỉm cười với Ngô Diệu rồi đeo kính râm, quay người đi mất.

Ngô Diệu tròn mắt đứng im tại chỗ, nghĩ bụng – Chuyện gì thế này? Ðang phiền muộn thì bị một người véo cổ một cái từ đằng sau.

“Ai da…”. Ngô Diệu lấy tay che cổ, ngẩng lên nhìn, là Lạc Tài Tần.

“Ai thế?”. Lạc Tài Tần nhìn theo người phụ nữ đã đi xa, “Ðôi giày cao gót kia là giày hay hung khí vậy… Gót mảnh thế”.

Cô nhìn anh, rồi nhấc chân lên đạp cho anh một cú thật mạnh.

“Úi…”. Lạc Tài Tần bất lực nhìn cô, “Sao lại đạp anh?”.

“Bảo anh tới giúp, ai bảo anh tới ra mắt người lớn trong nhà”. Ngô Diệu véo anh, “Giờ cả thế giới này đều biết rồi, sau này nếu không thành thì xấu hổ cỡ nào hả?”.

“Diệu Diệu…”. Lạc Tài Tần xoa xoa chỗ bị véo, kinh ngạc nhìn cô, “Sau này không thành… Nghĩa là giờ thì thành hả!”.

Ngô Diệu bó tay, cách tư duy của Lạc Tài Tần không như người khác, da mặt dày quá! Ðúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trước đây còn tưởng anh ta là người thật thà…

“Anh đáng ghét chết đi được!”. Ngô Diệu quay người đi, nhưng Lạc Tài Tần ngăn cô lại, “Này, đợi đã nào”.

“Làm sao?”.

“Ðứng đây nói chuyện một lát đã, bên trong đông người lắm”. Lạc Tài Tần ôm Ngô Diệu tới bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy người phụ nữ mặc váy đen lúc nãy ra khỏi bệnh viện. Ở cổng có chiếc ô tô màu đen đang đợi, một người trông như vệ sĩ đeo kính râm mở cửa xe cho cô ta, người phụ nữ ngồi vào trong, cửa xe đóng lại… chiếc xe chạy mất.

“Hình như chị ta là Tiền Lệ thì phải”. Lạc Tài Tần đột nhiên lên tiếng, “Trước đây anh đã gặp qua một lần, nói thật, chị ta cặp với Hầu Khải đúng là phí”.

Ngô Diệu nhìn theo chiếc xe hồi lâu, bèn kể với Lạc Tài Tần chuyện lúc nãy Tiền Lệ nhờ mình chuyển lời cho Lương Tiểu Mạn.

“Có chuyện thế à?”. Lạc Tài Tần nhíu mày suy nghĩ, chợt mỉm cười, “Ha ha, thế thì xem ra Trâu Thiếu Ðông đúng là người hiểu Lương Tiểu Mạn hơn rồi”.

“Là sao?”.

“Khi nãy Trâu Thiếu Ðông nói với anh là, Lương Tiểu Mạn không đơn giản đâu, chị ta nếu đã biết có họa sát thân thì đã chạy từ lâu rồi, chắc chắn sẽ không tự sát, việc lần này xem ra không phải chỉ có thế”.

“Là vì người xấu có thể hiểu được suy nghĩ của người xấu!”. Ngô Diệu lẩm bẩm.

Lạc Tài Tần vui vẻ, “Này, sao lúc nào em cũng như có thù oán với Trâu Thiếu Ðông thế, không phải người ta đá em rồi sao, giờ em đá lại cậu ta, cậu ta khó chịu hơn em năm đó nhiều”.

“Ðâu có?!”. Ngô Diệu bất mãn.

“Có thật đấy, có lẽ Trâu Thiếu Ðông thích em mà cũng chẳng biết được bao nhiêu năm rồi, nhưng phản ứng về mặt này của cậu ta không nhanh bằng anh, lại thích sĩ diện, anh không sĩ diện mà, thế nên giành được em trước”. Lạc Tài Tần đắc ý.

Chẳng hiểu sao Ngô Diệu lại muốn cười, dù có mơ hồ thì cô vẫn hiểu rõ một điều rằng, Trâu Thiếu Ðông đã là quá khứ, cô không phải là người đứng núi này trông núi nọ. Bây giờ… tâm tư của cô đều dành hết cho Lạc Tài Tần rồi.

Lạc Tài Tần tì hai tay lên bệ cửa sổ, gác cằm lên vai Ngô Diệu nhìn xuống dưới, thấy một người vội vã đi vào bệnh viện.

“Hầu Khải cũng tới kìa, giờ lại đông đủ rồi”. Lạc Tài Tần chậc chậc mấy tiếng.

“Lúc này anh ta tới làm gì nhỉ?”.

“Ai biết được, kệ anh ta thôi”. Nói xong anh kéo cô đi vào

Trâu Thiếu Ðông đi tới, thấy Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đang nắm tay bước lại, tâm trạng có chút phức tạp. Năm đó khi hắn đưa cô gái khác đi ngang qua Ngô Diệu, cô luôn cúi đầu im lặng, nét mặt thoáng cô đơn, điều này khiến Trâu Thiếu Ðông biết trong lòng cô vẫn luôn có mình, thế nên hắn rất chắc chắn và vô cùng an tâm. Nhưng giờ cô nắm tay Lạc Tài Tần đi ngang qua, kẻ cô đơn lại biến thành hắn… Trâu Thiếu Ðông đã không còn vị trí trong lòng cô rồi. Ðặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ, hóa ra tâm trạng hồi đó của cô là như thế này, chuyện tình cảm quả nhiên không thể lấy ra đùa giỡn, hại người cuối cùng hại cả mình, gieo nhân nào gặt quả nấy.

Trâu Thiếu Ðông tới trước cửa thang máy đứng đợi, tâm trạng hụt hẫng không nói được thành lời, chỉ có chút tiếc nuối, chỉ hận vì sao hồi trước quá kiêu ngạo, cũng quá tự tin… Giờ vẫn kiêu ngạo, vẫn tự tin. Nhưng tiếc rằng… trên thế giới này có rất nhiều chuyện một khi đã để vuột mất thì không thể quay trở lại, hối hận cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

Cửa thang máy mở ra, Hầu Khải bước ra.

“A, giám đốc Trâu”. Hầu Khải đánh tiếng chào hỏi Trâu Thiếu Ðông.

Trâu Thiếu Ðông gật đầu.

“Tiểu Mạn sao rồi?”. Hầu Khải sốt ruột.

Trâu Thiếu Ðông cẩn thận quan sát biểu cảm của gã, trong lòng đã có tính toán, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, “Không sao rồi, đang ở phòng hồi sức”.

“Thế thì tốt rồi!”. Hầu Khải như thở phào nhẹ nhõm, “Tôi thật sự không ngờ được cô ấy lại dại dột như thế”.

Trâu Thiếu Ðông cũng không nói vuốt theo ý tự sát mưu sát gì, chỉ gật đầu dợm bước vào thang máy.

“Này, giám đốc Trâu. Tiểu Mạn tự sát thật sao? Cô ấy là người mạnh mẽ, sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?”.

Trâu Thiếu Ðông đáp lại bằng cái lắc đầu, “Chuyện này phải đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới hỏi được, dù sao không việc gì là tốt rồi, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ”.

“Cũng đúng”.

Trâu Thiếu Ðông rời đi, chẳng buồn để ý tới gã ta, lát nữa về phải gọi điện liên lạc với Tiền Lệ mới được.

Hầu Khải vội chạy vào hành lang bên trong. Thấy gã tới, Phi Phi vội tới bên Ngô Diệu, “Sắp có kịch hay rồi”.

Ngô Diệu lườm, giữ tay Phi Phi lại, “Ðừng hóng hớt nữa, báo cảnh sát đi!”. Sau khi kể lại cho bà Ngô nghe chuyện Tiền Lệ nhờ cô chuyển lời tới Lương Tiểu Mạn, Ngô Diệu kéo Phi Phi và Lạc Tài Tần bỏ đi. Lát nữa nếu Lương Tiểu Mạn tỉnh lại, chắc còn khóc một trận nghiêng trời lật đất, cô việc gì phải ở lại đó xem phim tình yêu đau khổ lúc tám giờ chứ.

Chuyện sau đó ra sao, bọn Ngô Diệu cũng chẳng quá quan tâm, mặc kệ Lương Tiểu Mạn có kế hoạch gì hay có người muốn hại chết chị ta, tóm lại là một bàn tay vỗ không ra tiếng, Lương Tiểu Mạn quả thực xui xẻo, nhưng ra nông nỗi như ngày hôm nay, bản thân chị ta cũng có phần trách nhiệm.

Mấy ngày sau, Phi Phi lại chạy tới cửa hàng của Ngô Diệu, vừa vào cửa liền hét lên: “Dưa lê tới đây!”.

Ngô Diệu nhìn cô bạn đang sung sướng, “Sao mày có lắm dưa lê thế?”.

“Lần này đúng là khó lường!”. Phi Phi tới bên cạnh Ngô Diệu, “Mày tuyệt đối không ngờ được đâu, ai da… Lương Tiểu Mạn quả là giỏi, đây nhất định là một ván cờ!”.

“Cái gì hả?”.

“Mày biết vở kịch tự sát lần trước diễn tiếp như thế nào không?”. Phi Phi úp úp mở mở.

Ngô Diệu lắc đầu, Lạc Tài Tần cũng sang cùng hóng chuyện.

“Nghe nói sau khi tỉnh lại, Lương Tiểu Mạn nhất quyết khai rằng Tiền Lệ giết mình!”. Máu bà tám của Phi Phi dâng lên, “Hơn nữa cảnh sát phát hiện trên chai rượu và lọ thuốc mà Lương Tiểu Mạn đã uống đều có dấu vân tay của Tiền Lệ!”.

“Tiền Lệ?”. Lạc Tài Tần thấy buồn cười, “Nếu cô ta thực sự là người có thân phận như vậy thì sao phải ngớ ngẩn tự ra tay giết người chứ? Cứ tìm đại người nào đó không phải là xong sao? Hơn nữa anh thấy chuyện chuốc say rồi cho uống thuốc giả vờ tự sát là cách làm rất vụng về, còn không bằng đâm chết Lương Tiểu Mạn rồi giả làm tai nạn giao thông, hoặc là đẩy cô ta xuống lầu, như thế vừa gọn lại hiệu quả”.

“Này”. Ngô Diệu trợn mắt nhìn anh, “Anh xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy!”.

“Nói tiếp đi”. Lạc Tài Tần giục Phi Phi.

“Chứng cứ rất xác thực, phía cảnh sát đương nhiên là lập án điều tra Tiền Lệ rồi, nghe nói tội mưu sát phải chịu án tới mười mấy, hai mươi năm tù đấy! Mà trùng hợp nhé, gia chủ của gia tộc nhà Tiền Lệ, cũng chính là bố của chị ta vừa mới mất cách đó không lâu. Giờ Tiền Lệ chạy trốn, quyền lợi rơi vào tay kẻ khác! Hầu Khải nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty bố chị ta, giờ đang là sếp tổng! Thế nhưng điều khiến người ta không ngờ nhất là, Tiền Lệ đã chuyển bốn mươi phần trăm cổ phần của mình cho Trâu Thiếu Ðông, sau đó hầu hết người trong gia tộc Tiền Lệ đều coi Hầu Khải là kẻ thù”.

“Sao Trâu Thiếu Ðông lại dính vào đấy?”. Ngô Diệu thắc mắc.

“Khôn ấy mà!”. Phi Phi cười hì hì nói, “Có lẽ hắn ta đã nhận ngay ra bên Hầu Khải dồn sức hại Tiền Lệ, nên đã ra điều kiện giúp chị ta giành lại thế cân bằng! Còn có thể thiết lập mối quan hệ nữa”.

Lạc Tài Tần và Ngô Diệu đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi, “Thế Lương Tiểu Mạn thì sao?”.

“Ha ha, đây mới là chỗ hay nhất này!”. Phi Phi bật cười, “Sau khi xuất viện, Lương Tiểu Mạn bèn dọn thẳng vào biệt thự mà Hầu Khải tặng cho chị ta, cả công ty quảng cáo và một phòng tranh đều được chuyển cho Lương Tiểu Mạn hết… Nghe nói giá trị rất lớn!”.

“Ðúng là sau khi bí quá làm liều thì một bước lên trời”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Tiền Lệ sẽ không dễ dàng bỏ qua thế chứ?”.

“Em không biết, nhưng đắc tội với kiểu phụ nữ này thì chắc chắn hậu quả khôn lường!”. Phi Phi tặc lưỡi nói, “Nhìn đi, cuộc sống còn kinh điển hơn bất cứ bộ phim tám giờ nào!”.

Lạc Tài Tần bật cười, “Ðã thành phim cuộc chiến chốn thương trường rồi. Có lẽ ngay từ đầu Lương Tiểu Mạn và Hầu Khải đã bày trò để chiếm tài sản của nhà họ Tiền. Nhưng không ngờ bọn họ đã tốn công vô ích, người thông minh nhất, kiếm được nhiều nhất lại là Trâu Thiếu Ðông”.

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình ”. Phi Phi cười hì hì, “Lần này em cũng kiếm bộn nhé! Trâu Thiếu Ðông đã giao cả công ty quảng cáo cho em quản lý, công ty còn sắp mở rộng quy mô, Lưu Di cũng quản lý mấy phòng tranh nữa!”.

“Chúc mừng, chúc mừng”. Lạc Tài Tần cười cười cụng ly với cô, “Cuối cùng cũng có thể phát huy sở trường rồi”.

“Ðúng thế!”. Phi Phi định mời mọi người ăn khao.

Ðột nhiên Ngô Diệu nhớ ra chuyện Tiền Lệ nhờ cô chuyển lời cho Lương Tiểu Mạn, bà Ngô bảo đã nói cho chị ta rồi, nhưng nghe xong chị ta chỉ cười nhạt một tiếng, đáp lại, “Cháu tự biết”.

Cuối cùng Ngô Diệu cũng hiểu ra, tại sao tối qua bố cô bất chợt cảm khái nói, “Diệu Diệu, phải làm người phụ nữ tốt nhé, đừng làm phụ nữ xấu…”.

Phụ nữ tốt và phụ nữ xấu, thực sự rất khó nói rõ ràng…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx