sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Phần II - Chương 49 - 50

49

Lúc Lăng Siêu cúp máy, vẻ mặt hình như không được vui.

Tiêu Thố hỏi vu vơ: “Sao thế?”

“Anh phải đi đón một người.”

“Ồ” Tiêu Thố không để tâm, gật gù rồi tiếp tục xem phim, một lúc sau cô nhận ra Lăng Siêu không đứng lên mà chỉ nhìn mình, “Còn việc gì nữa thế?” Cô hỏi.

“Em không hỏi anh đi đón ai à?” Anh nói.

Tiêu Thố ngẩn người, “Ơ, thế anh đi đón ai?”

“Không nói em biết.”

“…” Tiêu Thố câm nín, tên này đúng là mê chọc phá cô rồi, không cho anh nếm mùi lợi hại thì anh không xem cô ra gì mà! Nghĩ đến đó, cô tiện tay cầm gối dựa ném vào người anh, miệng mắng: “Khốn!”

Bị ném trúng nhưng Lăng Siêu không giận mà còn cười gian:

“Em không muốn biết anh đi đón ai à?”

Đúng là đùa dai thật, Tiêu Thố bó tay, lườm anh.

“Nếu em muốn biết thì anh đưa em đi nhé?”

“…”

“Đừng ngại.”

Thế là, Tiêu Thố đáng thương cuối cùng đã bại trận dưới tư duy logic đại tài của ai kia.

* * *

Cùng lúc ấy, trước cửa một tiệm café nào đó trong thành phố, Diệp Tình đang sốt ruột đợi.

“Sao còn chưa tới?” Cô nàng ngẩng lên nhìn trời, tức tối làu bàu.

Diệp đại tiểu thư vốn chắc mẩm với sắc đẹp và thân phận của mình mà gọi điện cho Lăng Siêu, anh nhất định sẽ như những người đàn ông khác, hớn hở chạy đến đón người đẹp. Không ngờ, cô mặc váy ngắn giày da, đứng run cầm cập trước cửa quán café cả nửa tiếng rồi mà cái tên Lăng Siêu kia vẫn chưa tới!

Lòng tự tôn của đại tiểu thư bị chà đạp tàn nhẫn, Diệp Tình nghiến răng nghiến lợi: “Cho cậu thêm mười phút, nếu không tới thì sau này đừng mơ bổn tiểu thư này nhìn cậu thêm cái nào!”

Mười phút nữa lại trôi qua, người đang đợi vẫn mất tăm mất tích.

Diệp Tình nắm tay lại: “Nể tình cậu có ngoại tình tạm ổn, cho thêm một cơ hội, bổn tiểu thư bây giờ sẽ đếm từ một tới một trăm!” Một, hai, ba… lúc đếm đến một trăm, Lăng Siêu vẫn chưa tới.

Diệp đại tiểu thư cuối cùng nổi giận: “Cơ hội cuối cùng, tôi đếm từ một trăm xuống một, không đến sẽ giết!”

Một trăm, chín mươi chín, chín mươi tám… ba, hai, một chấm chín, một chấm tám…

= = Về một mức độ nào đó thì Diệp đại tiểu thư quả là một cô gái rất có nghị lực!

* * *

Thời gian qua đi từng giây từng phút, Diệp Tình đã đứng trước quán café suốt một tiếng đồng hồ, trời dần tối, thậm chí tuyết còn lất phất rơi, nhưng nghị lực mạnh mẽ đã chống đỡ cô ta có sức đợi thêm. Cuối cùng bóng dáng ấy đã xuất hiện trong tầm mắt. Mặc áo khoác màu xám, gương mặt anh tuấn đẹp như một bức tranh, trong tích tắc xuất hiện, trái tim như ấm hẳn lên.

“0.0000… Lăng Siêu?!”

Cảm xúc trong lòng Diệp Tình khá phức tạp, vừa oán trách anh tới trễ, và cũng vui mừng vì anh đã tới, trong những cảm xúc kỳ cục và mãnh liệt đó đan xen, tình cảm cô ta dành cho Lăng Siêu đã thăng hoa!

Tôi nhất định phải gả cho cậu ta! Diệp Tình siết nắm tay, vẻ mặt quyết liệt.

Đúng lúc đó, phía sau bóng mặc áo xám kia, một vệt vàng sáng làm lóa mắt Diệp Tình, cô ta ngẩn người, nhìn bóng xám và vàng đó dần tiến lại, ánh mắt ngừng nơi bàn tay nắm chặt nhau của họ.

Đầu óc bỗng nổ đùng.

* * *

“Chị Tình” Lăng Siêu lễ phép chào.

Chị Tình? Tiêu Thố vốn đang mải oán trách Lăng Siêu vì trời lạnh mà cứ bắt cô ra đây, thì tiếng gọi của Lăng Siêu đã kéo cô về, ánh mắt nhìn về phía cô gái được anh chào là “chị Tình” chợt ngẩn ngơ.

Chị ta là…

Trong đầu Tiêu Thố bỗng thoáng hiện cảnh tượng trong bức hình, hai bóng người một cao một thấp sánh vai đi vào chung cư. Chính xác! Chính là bộ quần áo này, và cả túi xách cũng y hệt! Máu trong người như đổ hết về một nơi, tim Tiêu Thố bắt đầu thấy thấp thỏm bất an.

* * *

“Cậu đến rồi sao?” Diệp Tình định thần, nụ cười cứng đờ, ánh mắt không rời cô gái đi cạnh Lăng Siêu. Kiểu tóc? Không thời trang bằng cô ta! Mặt mũi? Không xinh đẹp bằng cô ta! Dáng người? Không “hot” bằng cô ta! Ăn mặc? Không hở hang như cô ta! Giày? Không đắt giá bằng đôi giày da Italia của cô ta! Túi xách?

Không nổi bật như LV của cô ta!

Một cô gái tầm thường, đâu đâu cũng thấy như thế mà tay Lăng Siêu lại cứ nắm chặt không buông.

Diệp Tình nghiến răng: “Cô này là…”

“Bạn gái tôi” Lăng Siêu không hề kiêng dè.

Một câu trả lời thẳng thắn xáo sạch hy vọng mong manh của Diệp Tình. Chua cay mặn ngọt trong lòng hòa lẫn vào nhau thành một nồi lẩu, nhưng vẻ mặt lại như không có gì xảy ra: “Hóa ra là bạn gái của Lăng Siêu à! Chào bạn, tôi là Diệp Tình!” Cô ta cười đưa tay ra.

So với sự trấn tĩnh của Diệp Tình thì Tiêu Thố không được lão luyện như vậy, trái tim không biết đã bay tới nơi nào, linh hồn như thoát khỏi thể xác, đến khi Lăng Siêu nhắc, cô mới nhận ra tay Diệp Tình đã vươn đến trước mặt.

Cái này… nên bắt tay hay không đây?

Tiêu Thố do dự, ánh mắt Diệp Tình lập tức thoáng vẻ bực bội. Hừ! Ngay cả bắt tay lịch sự cũng không biết thì xem ra là một đứa nhà quê rồi, sao tranh với mình được? Nghĩ thế, trong lòng hy vọng lại nảy sinh.

* * *

Cuối cùng Tiêu Thố vẫn gồng mình bắt tay cô ta: “Chào chị

Tình… Em tên Tiêu Thố.”

Cô mới là chị, cả nhà cô đều là chị! Diệp Tình giận, nắm tay cô không buông, cười nói: “Gần đây trời lạnh, em Tiêu phải chú ý giữ gìn nhé.”

Tiêu Thố ngớ người, mới nhận ra tay của cô đã có vết nẻ vì lạnh, ngón tay trông vừa đỏ vừa sưng, so với bàn tay mảnh dẻ trắng trẻo của người ta, đúng là một trời một vực.

Cô đỏ mặt, muốn rút tay ra nhưng Diệp Tình không có ý buông, tiếp tục nói: “Tay em sao lạnh thế này? Ôi trời, hình như ở đây bị nẻ này! Em dùng sản phẩm dưỡng da tay nào thế? Không tốt lắm nhỉ, hay là chị giới thiệu một loại cho em nhé…”

Cô ta thao thao bất tuyệt, Tiêu Thố càng lúc càng ngượng ngùng, đúng lúc cô không biết nên làm sao thì Lăng Siêu bỗng nắm lấy tay cô, đặt lên miệng hà ra một hơi, dịu giọng nói: “Thế này có ấm hơn không?”

Động tác của anh quá bất ngờ, đừng nói là Tiêu Thố mà ngay cả Diệp Tình cũng đờ người, nụ cười cứng ngắc trên môi, gương mặt vốn mang vẻ đắc ý nhanh chóng sa sầm.

* * *

Lúc này mưa bên ngoài bỗng to hơn, dần trở nên nặng hạt. Gió thổi qua làm những giọt mưa rơi đúng xuống mặt Tiêu Thố.

Cơn mát lạnh trên mặt khiến cô bỗng tỉnh ra, vội rụt tay lại, nhưng trong lòng không còn nghi ngại như lúc mới gặp Diệp Tình nữa, nỗi thấp thỏm cũng lắng xuống cảm thấy rất ấm áp.

Để che giấu tâm trạng, cô vội lảng đi: “Mưa rồi.”

“Ừ” Lăng Siêu đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Bị anh nhìn như thế, mặt Tiêu Thố càng đỏ hơn, “Cái đó… em không mang theo dù…”

“Anh mang.”

* * *

“Khụ khụ” Diệp Tình bị xem là phông nền cuối cùng không chịu nổi, ho lên, “Tôi không mang dù!”

Câu nói của cô ta khiến bầu không khí trở nên mờ ám.

“Chị dùng đi” Lăng Siêu dửng dưng đưa dù cho cô ta.

“Thế thì ngại lắm…” Diệp Tình chưa nói xong đã thấy Lăng Siêu đột ngột kéo tay Tiêu Thố, cả hai lao vào màn mưa, chạy ra đường vẫy xe.

Lần này, cô ta cầm dù mà đờ người, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Chết tiệt! Cô ta lại tạo cho họ cơ hội “cùng đi dưới mưa”! Không được, tuyệt đối không được!

Siết chặt nắm đấm, cô ta cũng lao theo, để đuổi kịp họ, đôi giày cao gót bảy phân nện cồm cộp xuống đất, mưa bắn lên, đôi giày da thủ công Italia đã lấm tấm những vết bẩn…

Nhưng Diệp đại tiểu thư nhà ta không quan tâm, nội tâm đã hừng hực ý chí chiến đấu, thấy sắp đến cạnh họ thì tay bỗng có cảm giác trống trải, túi LV đeo trên tay, vô cùng nổi bật, giá một vạn tám tệ…

Đã! Biến! Mất!

* * *

“Ăn cướp!”

Theo tiếng la hét như mổ heo, Tiêu Thố và Lăng Siêu đang vẫy xe bên vệ đường đều quay lại, cùng lúc đó, họ nhìn thấy một cảnh thật khó quên…

Cô nàng mặc váy ngắn, đi giày cao gót, mái tóc xõa tung đang chạy hùng hục trong màn mưa, sau đó nhảy lên, đẩy ngã tên đàn ông mặc áo đen phía trước xuống đất, vừa đánh vừa đấm vừa cắn hắn… Tên cướp nằm trên đất đau khổ kêu ai oán, cảnh tượng hoành tráng làm sao.

Nếu ban nãy Lăng Siêu chỉ ghét cô ta về tính cách, thì bây giờ ngay cả vẻ bề ngoài của cô ta, anh cũng ghét luôn rồi.

Tiêu Thố há mồm trợn mắt: “Em… có cần giúp chị ấy không?”

“Em đi cứu tên cướp kia thì thực tế hơn.” “Ưm…” Tiêu Thố câm nín.

* * *

Một lúc sau, Diệp Tình vẫn chưa chịu ngừng tay, vừa la hét vừa túm tóc tên cướp, bạn cướp đáng thương vì muốn trông mình có vẻ “model” nên mới để tóc dài, vừa hay bị túm cho tiện. Thế là mái tóc dài bị túm tới chổng ngược cả lên, mỗi lần túm là tên cướp kia lại hét thảm thiết: “Em xin chị, lần sau em không dám nữa, chị tha cho em đi mà!”

“Mày gọi tao là gì? Mày mới là chị, cả nhà mày đều là chị! Tao vặt trụi tóc mày! Xem mày còn dám cướp túi của tao không! Cho mày cướp, cho mày cướp này…”

Những người đi đường lần lượt tỏ vẻ thương hại tên cướp, cuối cùng… mái tóc đẹp đẽ của bạn cướp đã bị vặt trụi một cách thê thảm.

Sau một tiếng hét thảm thương, bạn cướp cuối cùng đã nổi giận.

“Ông đây đã xuống nước rồi, mày còn muốn thế nào nữa!” Đầu có thể đứt chứ tóc thì không thể rối! Hắn ta trở người, đè Diệp Tình đang cưỡi trên người hắn xuống đất, “Cái con đĩ này, mày dám nắm tóc ông à! Ông đánh chết mày!” Vừa nói tay đã giơ cao.

Bàn tay đó sắp sửa hạ xuống gương mặt xinh đẹp của Diệp đại tiểu thư, bỗng nhiên, một lực rất mạnh sau lưng đá cho tên cướp văng ra xa, chưa đợi hắn hoàn hồn, lại một đá trúng ngực, sau đó phần gáy bị chặt một cú, bạn cướp cuối cùng thấy trước mắt tối sầm, gục xuống trong màn mưa.

* * *

Rồi bỗng xung quanh câm bặt như tờ.

Sau đó, không biết ai vỗ tay: “Nữ hiệp!”

“Mẹ ơi, nữ chiến sĩ xinh đẹp!”

“Không phải, là nữ Ultraman[12] chứ!”

[12] Siêu nhân điện quang, có khả năng biến hình chống lại quái thú.

“Mọi người đều sai rồi, là nữ siêu nhân!”

“…”

Trong tiếng khen ngợi vang dội xung quanh, Diệp Tình nằm dưới đất lồm cồm bò dậy, nhìn thấy cô gái bên cạnh tên cướp đã ngất xỉu không còn tầm thường nữa.

Mái tóc? Gọn gàng nhẹ nhàng hơn cô ta! Gương mặt? Tươi trẻ sống động hơn cô ta! Dáng người? Linh hoạt mềm mại hơn cô ta! Ăn mặc? Phóng khoáng tự nhiên hơn cô ta! Giày? Đang đạp trên người tên cướp kìa! Túi xách… Ủa? Túi LV đâu rồi?

Diệp Tình nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy túi LV rơi trên đất gần đó, đã đứt dây…

Đấm ngực kêu trời: Một vạn tám của tôi!

50

Tiêu Thố không bao giờ ngờ rằng, hành động ra tay bắt cướp của cô lại được người đi đường dùng điện thoại di động quay phim lại, đăng lên mạng, lấy tên là – Một cảnh nóng máu chấn động đường phố, thiếu nữ xinh đẹp hóa thân thành Ultraman, đánh gục tiểu quái thú.

* * *

Có lẽ là ở thời đại này, có quá ít chuyện khiến người ta sôi máu nóng, nên clip Tiêu Thố đánh tên cướp mới đăng lên mấy tiếng đồng hồ đã trở thành video “hot” nhất ngày, chỉ trong một ngày mà lượt xem đã hơn mười vạn. Độ “hot” của nó vượt xa sức tưởng tượng là một nhẽ, những lời bình luận bên dưới lại càng phong phú:

* * *

Nickname “Điền Bá Quang” bình luận: Cô gái này thực sự quá “trâu bò” lại xinh nữa, còn lợi hại hơn tiểu sư muội Nghĩa Lâm của ta!

Nickname “Thiếu Lâm Phương Trượng” bình luận: Với mấy chục năm tu luyện của lão nạp đây, vị cô nương này có tri căn rất sâu, chi bằng cân nhắc xem có nên gia nhập vào Thiếu Lâm môn hạ của ta hay không?

Nickname “Diệt Tuyệt Sư Thái” bình luận: Đầu trọc, năm xưa ngươi lừa ta xuất gia cũng nói như thế! Cô nương à, đừng nghe tên đầu trọc đó lừa gạt, hay là đến Hằng Sơn phái của ta đi, bần ni sẽ trao cho cô nương ‘tam hiểm nhất kim[13]’!”

[13] Tam hiểm: ba loại bảo hiểm là dưỡng lão, thất nghiệp và y tế; nhất kim là tiền quỹ cho việc thuê nhà ở; là chính sách của các công ty TQ dành cho nhân viên.

Nickname “Võ Đang Đạo Trưởng” bình luận: Ni cô thối, hóa ra trước giờ ngươi có chuyện mờ ám với tên trọc kia!

Nickname “Truyền Thuyết Ca” bình luận: Đạo trưởng à, sư thái gọi huynh về ăn cơm kìa!

Nickname “Tôi là ăn cướp” bình luận: Cô gái à, đi làm không dễ dàng gì, cô hạ thủ hình như hơi ác!

Nickname “Túi LV” bình luận: Ôi trời, người thảm nhất là tôi mới đúng, tôi chẳng qua chỉ đến rót xì dầu, cuối cùng lại bị thương nặng như thế, bảo tôi làm sao chịu đựng được đây?

Nickname “Lông Chân Bay Bay”: Các người tưởng cái cô gái ấy đánh là tên cướp à? Sai, là cô đơn!

* * *

Cùng lúc với hàng loạt bình luận sáng tạo của các nickname, rất nhiều người nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với cô gái xinh đẹp trong video clip, một lượng người rất lớn đến từ các trang mạng tập trung lại với nhau, bắt đầu tiến hành việc điều tra cặn kẽ tỉ mỉ về cô gái trong clip.

Có người nói cô gái xinh đẹp ấy thực ra là đệ tử chốn phàm trần của Thiếu Lâm Tự, vì Thiếu Lâm Tự không nhận nữ tăng nên mới che giấu thân phận như vậy. Còn có người nói, cô gái xinh đẹp kia thực ra là người biến tính, trước khi biến tính đã từng đoạt giải quán quân cuộc thi tán đả[14] toàn quốc. Thậm chí có người còn nói, cô gái trong clip là nữ chính trong bộ phim võ hiệp tiếp theo của Trương Nghệ Mưu, chuyện đánh nhau trên phố thực ra là một lần diễn tập của công ty… Tóm lại thân phận của Tiêu Thố là do dân chúng tạo ra, bao nhiêu kiểu kỳ quặc lạ lùng đều có đủ.

[14] Tán đả: hai người theo một quy tắc nhất định, dùng các phương pháp phòng vệ và tấn công trong võ thuật như đá, đánh, vật nhau… để chế ngự và thắng đối phương, một hạng mục thể thao trong thi đấu đối kháng, là một bộ phận quan trọng trong võ thuật Trung Quốc.

Cứ thế sôi sục cả một quãng thời gian, cuối cùng trong sự cố gắng của mọi người, thân thế Tiêu Thố đã bị lôi ra.

Thông tin về cô càng lúc càng nhiều trên mạng, đầu tiên là tên cô bị mọi người biết, sau đó thân phận, tuổi tác, ngay cả học trường gì ngành gì, thậm chí cả số điện thoại cũng bị truyền đi nhanh chóng trên mạng. Đồng thời, có một số báo đài cũng bắt đầu quan tâm đến cô gái tên Tiêu Thố đó.

* * *

Trong khi các diễn đàn mạng ồn ào, Tiêu Thố vừa nhập học lại hoàn toàn không biết mình đã trở thành người nổi tiếng, cô chỉ lạ vì sao gần đây cứ có người chỉ chỉ trỏ trỏ mình, buổi sáng thậm chí còn có nam sinh cánh tay còn to hơn đùi cô chặn đường lại, nói là muốn đấu với cô, khiến cô sợ khiếp vía, kéo Nghê Nhĩ Tư chạy mất dép.

Chạy một mạch tới giảng đường chung, kết quả là bất ngờ nhận ra trong giảng đường của thầy “mày râu nhẵn nhụi” vốn hẻo sinh viên này lại đông nghịt, cô vừa vào đã im lặng như tờ, ánh mắt mọi người hình như đều tập trung vào cô.

Rồi sau nữa, thầy “mày râu nhẵn nhụi” lại đòi điểm danh, cầm sổ điểm danh lên mà không đọc tên ai, chỉ đọc mỗi tên cô. Đến khi Tiêu Thố vẻ mặt sửng sốt đứng dậy, gương mặt xưa nay nghiêm túc của thầy lại cười tươi rói, gật đầu với cô! Rồi ba tiết sau đó, cô lại bị gọi lên trả lời câu hỏi một cách quá sức bất ngờ, lần nào đến lượt cô trả lời, cả lớp đều yên phăng phắc như gặp ma vậy.

* * *

Tóm lại một câu là, tiết học đó thật quá đỗi kinh khủng!

Khó khăn lắm mới nhịn đến hết tiết học, theo dòng người đến nhà ăn để ăn cơm, ông chú lấy cơm lại nhiệt tình lấy hai phần cơm cho cô, mua hai món ăn còn được tặng thêm một cái đùi gà!

Khi cô bê mâm thức ăn đến chỗ ngồi trong ánh mắt chăm chú của mọi người, thì nghe bên cạnh có người bàn tán:

“Bạn này lại ăn đến ba món!”

“Wow! Các cậu nhìn kia, bạn ấy ăn cơm tám hào!”

“Bạn ấy ăn đùi gà cũng không nhả xương…” Tiêu Thố: “…”

* * *

Tình hình kỳ quặc như thế kéo dài suốt một ngày, đến tận khi Tiêu Thố về phòng thì tinh thần sắp kiệt quệ đến nơi.

Khó khăn lắm mọi thứ mới bình thường trở lại, đúng lúc đó Nghê Nhĩ Tư đang lên mạng bỗng hét lên: “Mau ra đây xem, nhanh lên! Người này giống Thỏ Thỏ quá!”

“Làm gì mà ghê gớm thế?” Đổng Đông Đông bê món sữa vừa được hâm nóng, lại gần đã phun sữa ra, “Ôi shit! Giống thế!”

Hạ Mạt bình thản gật đầu: “Nhưng mà khí chất thì hoàn toàn không giống!”

Ba người tôi một câu cậu một câu, Tiêu Thố cũng không kìm được tò mò, xúm lại xem…

Thế là, cô đã viên mãn. ╮(╯▽╰)╭

* * *

“Cậu nói cái gì?!” Đổng Đông Đông chỉ tay vào màn hình, vẻ mặt không thể hiểu nổi, “Người này… này là cậu thật á?” Tiêu Thố bất lực gật đầu.

“Thỏ Thỏ, tuy người này rất giống cậu nhưng không cần thừa nhận đâu, bọn mình tin cậu!” Nghê Nhĩ Tư vốn không muốn tin đó là Tiêu Thố.

“Người này… đúng là tớ” Tiêu Thố cười khổ.

Bỗng, Hạ Mạt đưa tay bóp cánh tay cô, “Cậu từng tập võ?” Vừa hỏi vừa dùng ánh mắt phẫu thuật quan sát cô, vẻ mặt không sao tin nổi.

Tiêu Thố bị nhìn đến mức lông lá dựng ngược, vội dịch ra mấy bước.

Lúc này Nghê Nhĩ Tư đã hiểu được đại khái nguồn cơn sự việc thông qua mạng, cũng lần mò tìm ra trang web đầu tiên đăng video clip, nhìn lượt xem kinh khủng và hằng hà sa số bình luận bên dưới, cô nàng bất giác cảm thán: “Thỏ Thỏ, cậu quá trâu bò!”

“Cạnh tớ cuối cùng cũng có người nổi tiếng!” Đổng Đông Đông gật đầu phụ họa.

Hạ Mạt lấy sổ và bút ra: “Cậu giúp tớ ký đầy tên vào đây, mai tớ lên mạng bán!”

Tiêu Thố lại được viên mãn lần thứ N trong ngày.

* * *

Rồi về sau, đương nhiên không thể thiếu những lần tra hỏi, dưới việc bức cung của các bạn trong phòng, Tiêu Thố đành kể hết việc xảy ra hôm đó. Tuy ngôn từ bình thường nhưng bọn Đổng Đông Đông vẫn nghe đến mức nóng máu, cuối cùng Nghê Nhĩ Tư còn nắm tay Tiêu Thố không buông, nói gì mà phải bái cô làm sư phụ, khiến Tiêu Thố dở cười dở mếu.

Lúc này Đổng Đông Đông bỗng hỏi: “Nếu clip đó là quay trộm thì tại sao trên mạng lại có tên cậu!”

“Đó là do cậu OUT chứ sao!” Nghê Nhĩ Tư lườm, “Bây giờ trên mạng đang thịnh hành cụm từ ‘tìm kiếm thịt người’, đừng nói là tên cậu, ngay cả cậu mặc cup mấy cũng tìm ra nữa đó!”

Nghe Nghê Nhĩ Tư nói, Tiêu Thố toát mồ hôi, người ít lên mạng như cô thực sự không thể nào biết được sức mạnh vĩ đại của internet, cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

Dù sao từ nhỏ cô đã không phải là người kiêu ngạo, bây giờ bỗng trở nên nổi tiếng, làm việc gì cũng bị nhòm ngó, nếu sau này ngày nào cũng như hôm nay thì thần kinh cô chẳng phải càng yếu hơn sao?

Nghĩ thế, cô bất giác thấy đau đầu, lúc này điện thoại trong phòng đổ chuông, là Lăng Siêu gọi tới.

* * *

“Di động của em sao tắt rồi?” Giọng anh bên kia có một vẻ trầm trầm quyến rũ đặc biệt, khiến người ta thấy yên lòng.

“Hôm nay cứ có số điện thoại lạ gọi tới, em tắt máy rồi.”

Tiêu Thố thành thật nói, hôm nay có mấy cuộc điện thoại rất lạ gọi cho cô, có người nói muốn bái cô làm sư phụ, có kẻ nói cô phải cẩn thận, lúc đó cô chưa biết chuyện đánh cướp của mình đã được đăng lên mạng, tưởng ai đùa dai nên tắt máy.

“Chuyện trên mạng em biết chưa?” Lăng Siêu hỏi.

“Dạ, Tư Tư vừa nói với em.”

Bên kia im lặng, “Ừ, vậy em phải cẩn thận, có chuyện gì thì báo anh biết ngay nhé.”

Giọng anh nghe có vẻ nghiêm túc, chắc là cũng lo cho cô, Tiêu Thố cố ý đùa: “Yên tâm đi, chỉ là tự nhiên nổi tiếng nên hơi không quen, không sao đâu.”

“Ừ, vậy em ngủ sớm nhé.”

* * *

Dựa vào lan can ban công, Lăng Siêu thu điện thoại lại, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn đánh cá trên sông phía xa, ngón tay thon dài cầm điện thoại, chậm rãi chà xát trên màn hình.

Lúc này Ngộ Không bước ra: “Sư phụ, có nhắc đến lời nhắn kia với sư mẫu không?”

Ánh mắt thoáng vẻ sắc bén, rồi biến mất rất nhanh, anh chậm rãi nói: “Khoan hãy nói, để tránh cô ấy lo.”

Ngộ Không cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng đúng, chỉ là một lời nhắn, chắc không có gì…”

Đêm đã khuya, một áng mây đen che phủ ánh trăng, bầu trời bỗng rơi vào màn đêm yên tĩnh, phía sau áng mây đen kịt đó như có một con mãnh thú đang lồng lộn…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx