sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 19 - 20

19.

- Nhưng anh sao vậy hả? Ernest? Anh bỗng dưng tái nhợt đi này!

- A… a… a…! Do cái mặt nạ này, nhạc mẫu ạ! Con tưởng chết vì sợ khi nhìn thấy nó.

- Cái mặt nạ do Vincent sáng chế đã gây cho anh tình trạng này ư? - Lucrèce ngạc nhiên.

- Nhưng sao anh ấy lại nghĩ ra và dựng lên những thứ khủng khiếp vậy nhỉ? - Chàng gác nghĩa địa trẻ run lẩy bẩy và ngồi xuống một bậc cầu thang để cố lấy lại tinh thần.

- Chính thằng bé Alan nhà tôi (thằng bé đáng thương, miễn sao…), trước khi đi thực tập, đã cố vấn cho anh nó giải tỏa những cơn hãi hùng của mình bằng cách tạo ra những chiếc mặt nạ, biểu trưng những con quái vật trong các cơn ác mộng của nó…

- Thế thì, Chúa ạ… Ối…

- Chồng sắp cưới của con là người dễ xúc động. - Marilyn ngây ngất mê ly đến ngồi cạnh người tình và ôm anh trong vòng tay. - Bé cưng của em…

- Thế thì, Chúa ạ, nhân danh là một người gác nghĩa địa mà… - Mishima bình luận và cũng tiến lại gần Ernest.

- Không, nhưng mà chuyện này thì… Anh ấy phải đi khám bác sĩ đi, anh Vincent ấy! - Người tình của kiều nữ nhà Tuvache hiệu chính thêm. - Bởi chuyện nghiêm trọng đấy…

- Ô… ô… ô… - Lucrèce đơn giản hóa vấn đề, nó rốt cục đã tìm thấy hứng ăn và hiện giờ không thể ngưng ăn được nữa! - Được thế đã là tốt rồi. Hơn nữa Ernest, anh biết không chứ, chúng tôi, những người nhà Tuvache này ấy mà, các bác sĩ tâm lý… chúng tôi không thích cho lắm…

- Vâng, nhưng dẫu thế thì vẫn cứ phải đi thôi; đây này… ối… chẳng hay mẹ có ly nước cay nào không?

- Nước gì? À không, chúng tôi không có bán loại này. - Mishima phân bua. - Bù lại, những chiếc mặt nạ, tôi tự nhủ rằng, nếu chúng có thể tạo hiệu quả như vậy… cho những người có trái tim quá nhạy cảm và yếu… chắc sẽ phải để ý tới chúng! - Anh kết luận trong lúc bộ xương người bằng những ống sắt được sử dụng làm chuông treo ở cửa ra vào, gióng lên những tiếng lảnh lót.

Một bà ục ịch tóc xoăn bước vào:

- Đây rồi, bà Phuket-Pinson! - Lucrèce cất tiếng như hát trong lúc đi về phía bà khách. Bà đến để tôi thanh toán nốt chút tiền còn thiếu cho cửa hàng thịt hả?

- Không, không phải vậy. Mà là cho tôi…

- Thế à? Nhưng có chuyện gì vậy?

- Tôi đã biết là kể từ khi tôi bị ốm, chồng tôi đã có bồ. Cô ta là nhân viên bưng bê của tiệm Vatel. Thế là tôi muốn đoạn tuyệt với cuộc sống này. Tôi đã gặp rất nhiều rắc rối do những vấn đề không hay về sức khỏe…

- Đúng rồi… Những rắc rối về tim, tôi nghĩ thế… - Ông chủ Tuvache, đến lượt mình cũng đi đến, suýt xoa một cách giả tạo, trên tay cầm một chiếc túi đựng cái mặt nạ của Vincent. - Này, bà Phuket-Pinson, hãy nhắm mắt lại, không được ti hí nhé, để tôi kiểm tra một món…

Bà chủ hàng thịt béo tròn, ngoan ngoãn và cam chịu, hệt như một con vật ở nhà mổ, hạ cặp mí đính hàng mi dài như mi bê xuống. Mishima thắt nhanh mớ dây mặt nạ cồng kềnh Vincent lại phía sau gáy bà ta, sau đó chìa cho nữ tiểu thương chuyên bán thịt động vật chết một chiếc gương:

- Giờ thì hãy ngắm mình trong gương đi.

Phu nhân Phuket-Pinson hé cặp mí và khám phá ra vẻ bề ngoài mới mẻ của mình trong chiếc gương di động.

- A… a… a…!

Hai má bằng xương da cầm mà Vincent chắc đã lượm lại trong thùng rác nhà bếp và róc sạch thịt, một làn da bằng giẻ lau rách đính ở trán và cằm, một chiếc mũi bằng mỏ gà đang kêu. Ở mỗi bên hố mắt là hai cái chong chóng nhựa xanh đỏ như người ta vẫn thường bán đầy quanh các hồ nước ông viên từ hàng thế kỷ nay. Chúng xoay tròn và phát ra tiếng nhạc. Hai tràng hoa kết làm răng nhấp nháy – thứ ánh sáng trang trí hàng loạt trên cây thông Noel – giữa cặp môi đã bị ăn mòn được lắp bằng những mảnh xương cừu đã bị vỡ toang! Những đêm ngủ của Vincent chắc không thể bình yên. Ảo giác những cơn ác mộng của Vincent khiến bà khách béo tròn bệnh tim và bị cắm sừng hãi hùng. Bà đồng thời cũng khám phá cảnh tượng mớ len đa màu lộn xộn làm thành mái tóc rối bù, điểm những con nhện giả, pha lẫn trong đám những con vật độc khác. Nhờ một hệ thống tài tình, một làn khói mỏng bốc ra từ cặp mắt và quay tròn đồng điệu với chuyển động của các cánh chong chóng.

- A… a… a…!

Bà hàng thịt ngã gục, người cứng đờ. Mishima quỳ gối gần bà ta rồi cúi hẳn xuống:

- Bà Phuket-Pinson à? Bà Phuket-Pinson ơi!

Anh đứng lên và rõ ràng phải công nhận:

- Có hiệu quả đấy.

20.

Marilyn truyền bệnh theo đường mồ hôi, chí ít thì đó cũng là điều do cô ấy nói ra. Cô bắt tay khách hàng:

- Tử thần xin kính chào, thưa ngài.

Một chàng trai yếu ớt tuyệt vọng, có vẻ ranh mãnh, khách hàng duy nhất có mặt trong cửa hàng và đối diện với cô, lấy làm ngạc nhiên. “Có thế thôi à? Cô cho rằng thế sẽ đủ ư?”, trong khi kiều nữ nhà Tuvache xỏ các ngón bàn tay phải của mình vào một chiếc găng len mùa đông, để cho lòng bàn tay toát mồ hôi:

- Đương nhiên rồi, đương nhiên. - Cô trả lời với vẻ tự nhiên gần như ngạo mạn. - Mồ hôi chết người của tôi rồi sẽ ngấm vào lỗ chân lông của ngài và chẳng bao lâu ngài sẽ…

Người kia đòi hỏi:

- Tôi liệu có thể xin một nụ hôn nhẹ của Tử thần được không?

- Được, một nụ hôn nhẹ thì được.

Cô cúi xuống rồi đặt lên một bên má anh ta dấu vết gợi tình của làn son trên môi cô. Khách hàng bộc lộ nỗi thất vọng:

- Ồ không, ý tôi muốn nói là ở đây kìa, vào môi nè, có cả lưỡi và nước bọt nữa, như cô vẫn làm trước đây ý… Để cho chắc ăn hơn.

- A, không được đâu, chuyện đó hả, kết thúc rồi! - Cô gái tóc vàng uyển chuyển trong bộ váy tác nghiệp nhỏm dậy trên cái ngai của mình. - Bởi tôi bây giờ đã đính hôn với anh gác cổng nghĩa địa rồi. - Cô đỏ mặt thú nhận và chớp chớp hai hàng mi giả dài gắn trên cặp mắt được trang điểm rất đậm của mình.

Người kia tự nhủ rằng đời mình rõ ràng sẽ “chẳng gặp may!”, liền ra thanh toán tiền ở quầy.

- Tôi phải trả bao nhiêu đây?

- 12 euro-yens.

- 12 cơ à?! Thế thì, nói thật chứ, có người kiếm hời nhiều đấy… Người ta chỉ cần nắm tay bạn và người ta đã kiếm được 12 euro.

- Đúng thế, nhưng sau đó anh chết. - Ông chủ Tuvache biện bạch.

- À, thế thì được, tôi hy vọng vậy! Với cái giá này…

Và vị khách hàng thất vọng với tất cả ấy ra khỏi cửa hàng dưới những tuýp sắt nhỏ hợp thành hình xương người kêu lanh canh lảnh lót ở lối ra vào. Người cha, đứng trong cửa hàng, gượng gạo, đầu gục gặc. Đúng mười bảy giờ! Từ trong chiếc đồng hồ Cúc-cu, nhân vật Tử thần bằng gỗ đoạn mất đầu, vỡ nát, giật giật liên tục, đồng thời lắc lắc lưỡi hái tầm sét bị phập sâu trong quả táo thối: “Cúc-c…!”

Mishima ngẩng đầu nhìn và bình phẩm:

- Lố bịch thật… Nói cho cùng, ở đây chẳng còn nền nếp gì nữa.

Radio bật mở: “Thảm họa! Chính phủ địa phương hứa cho tấn công bọn khủng bố bằng lính biệt động tự s…”, anh liền với tay tắt luôn.

- Cả cái đài này nữa, cũng bắt đầu gây nhiều phiền toái rồi.

- Nhưng anh yêu à, chính anh đã muốn mình cài chương trình này để nó tự động mở vào giờ thời sự và tự tắt ngay khi có chương trình ca nhạc và các chương trình giải trí cơ mà. Anh nói là để cho kh…

Lucrèce ngồi trước quầy thu tiền, vẻ hoảng loạn, cắn môi và vò hai tay vào nhau đầy lo lắng, bởi chị thật muốn nghe tiếp bản tin để biết có chuyện gì xảy ra.

Chồng chị, dù bị hói đến nửa đầu, vẫn đẹp tựa một hoàng đế La mã, đang dò xét Marilyn ở cuối cửa hàng, nó, tay đeo găng mùa đông, hờ hững lật giở những trang của một cuốn tạp chí phụ nữ trong quầy hàng tươi.

- Những gì chúng ta đang làm đây là không trung thực. Tổ tiên tôi; xấu hổ, phải quay lại nấm mồ của họ mất. Nói thêm chứ, bây giờ chúng ta còn bán thêm cả mặt nạ hài carnaval nữa… Cửa hiệu này đã từng có thời nổi tiếng xứng danh với cái tên của nó, thì càng ngày càng giống với một cửa hàng bán đồ hài và lừa phỉnh khách hàng.

- Ồ không, chỉ là để cho người ta chết vì sợ…

- Ôi, thôi đi Lucrèce! Chúng làm chết ai mới được chứ? Một bà bệnh tim vừa ra viện, chúng gây ấn tượng cho một chàng gác cổng nghĩa địa dễ xúc động, còn nếu không… Em cũng biết rõ điều đó như anh, mọi người mua đồ của chúng ta để làm trò vui cho tất cả trong dịp sinh nhật.

- Có thể họ sẽ chết vì cười khi thổi nến…

- Ờ, mà đương nhiên rồi, bao giờ thì cũng phải chính em là người có lý nhất! Hơn nữa, nếu em cho rằng anh không nhìn thấy mỗi khi quay lưng đi, em lại lựa kẹo dưới ánh sáng qua khung cửa sổ… Anh dám chắc chẳng còn một viên kẹo tẩm độc nào trong cái bình này hết! Khi anh xuống hầm ngầm, anh nghe thấy em tặng hàng vốc cho trẻ con và còn lấy khăn lau nước mắt cho chúng. Anh nghe thấy tiếng em nói: “Thôi nào, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi. Hãy ngoan ngoãn trở về nhà với cha mẹ cháu đi, họ chắc phải đang lo lắng lắm đấy…” A, không, khách hàng thì đã biến hết, còn em cũng bị lệch hướng, Lucrèce đáng thương ạ… Và anh biết tất cả đã bị rối loạn kể từ khi nào rồi! Nhưng tại sao chúng ta lại muốn thử cái bao cao su thủng ấy chứ?! Cái gì thế này, dán trên quầy trước mặt em kìa?

- Một tấm bưu ảnh của Alan, em vừa nhận được sáng nay… - Người mẹ run rẩy đáp lại.

- Đưa xem nào. Nó đã chọn hình minh họa gì vậy? Một quả bom chụp giao thoa laze à. Được… A, mà đương nhiên rồi, nó cứ phải vẽ thêm một nụ cười vào bên trong!

- Thật thế à?

- Em không nhận ra sao, Lucrèce? Trước đây, có lẽ em đã nhận ra rồi… - Mishima tiếp tục, với tấm bưu thiếp trên tay trong lúc đi xuống dưới hầm ngầm, về phía bao xi-măng để đúc những khối gạch nén chết đuối hay để phá cửa sổ. - A, thằng lỏi này, tôi hy vọng người ta sẽ biết cách đào tạo nó… hoặc nó sẽ là một cảm tử quân.

Lucrèce tự thực bằng cắn móng tay trong lúc ánh mắt chị xa xăm nhìn đâu đâu phía trước mặt…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx