sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 21 - 22

21.

Mishima hạ nắp hầm ngầm phía trên đầu anh, bật bóng điện xanh nhạt rồi bước xuống cầu thang cao đến chóng mặt, nơi tâm hồn anh chìm đắm trong khắc khoải. Trên tay cầm tấm bưu ảnh giao thoa laze của Alan và dưới ánh nắng cuối chiều mùa đông của nhà hầm, lưng dựa tường, anh đọc:

Bố mẹ thương mến, con yêu bố mẹ…

Có luồng ánh sáng vụt qua tâm hồn Mishima. Điều đó, thi thoảng, khi làm, khi lăn các loại máy móc trong cửa hàng hay ở trên tầng lầu, không còn đem lại được cho anh nữa, khi anh chỉ còn lại một mình, sâu trong hầm ngầm để đọc những hàng chữ của thằng con út.

Đừng lo lắng gì cho con cả. Mọi sự chắc chắn sẽ suôn sẻ thôi…

A, cái thằng lạc quan muôn thủa, cái thằng lỏi tinh nghịch luôn vui nhộn này! Ngày tàn dần, đêm tới nhanh. Bầu trời từ từ khép lại tựa như một chiếc hộp. Đó là thời điểm cơn đau của các con bệnh phát tán mạnh, đêm đen tóm lấy yết hầu của họ. Sâu trong lòng đất hệt những người đã chết, trước một ban thờ ẩn sâu trong nỗi trầm cảm của mình, Mishima phát ra một lời phàn nàn, một câu lạ lùng cất lên:

- Alan!

Tiếng đó chỉ nhỉnh hơn một tiếng nói mơ và nhỏ hơn một lời thì thầm. Cát để đúc gạch lọt đi giữa các ngón tay anh. Nó hệt như có luồng nước lạnh đang dâng lên, nó tựa như một nỗi hổ thẹn đang tăng nhanh. Kể từ một tuần nay, mỗi tối đến, bị chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng, anh khua khoắng như một kẻ đang bơi. Trên giường, dẫu xoay trái lại lật phải, anh vẫn chỉ đối mặt với chứng mất ngủ. Và ngay cả khi ngủ, anh cũng kêu tướng lên:

- Alan!

Nhờ ô cửa sổ có chấn song của tầng hầm, anh nghe thấy, từ phía trên lọt vào những tiếng động gót giầy gõ trên hè phố, được tiếng vang đơn điệu này ru ngủ, anh thấy hình như ở một nơi nào đó, người ta đang đóng đinh vào một cỗ quan tài. Trời đã hoàng hôn. Những viên đá giăm bắt màu xanh lơ. Lúc nào thì cũng là một thời khắc chạng vạng của ai đó trên đời này, lúc nào thì cũng là giờ phút của cơn rùng mình ấy choàng lên vai ai đó. “Mình không thể chịu nổi nữa,” cơn mưa A-xít sun-fua-rích thốt lên. “Tôi không sao chịu nổi tất cả những gì đang xảy ra xung quanh tôi nữa rồi.” Mishima cứ ngỡ đang được tự do trên một sợi dây thép khi toàn bộ sự cân đối đến từ cây gậy giữ thăng bằng. Anh nhớ Alan. Chẳng gì có thể biện minh điều ngược lại. Bên ngoài, tiếng kêu của tàu điện – một cái khấc trượt trên các đường dây điện – còn ở sâu trong hầm ngầm, tất cả đều có vẻ dám tự sát. Cát mịn, rải rác hình sao. Mishima cảm thấy khối gạch đúc trước mặt anh đây, chẳng có lề luật gì ngoài sức nặng của nó. Một bộ quần áo của Alan bỏ quên trên ghế, buông hờ hững. Anh vớ lấy, vùi đầu mình vào đó, thả hết nỗi niềm chất chứa trong tâm hồn mà nó thực ra là cái một cái bình chứa đầy nước mắt:

Phải chăng chị đã nghe thấy tiếng anh khóc nấc lên? Lucrèce, đứng gần quầy thu tiền, đến nhấc nắp hầm ngầm và hỏi vóng vào bóng tối.

- Mishima, ổn chứ hả? Mishima à…

22.

- Sáng nay không nhiều khách lắm nhỉ…

- Đúng thế, tử rồi!

- Đó có thể là do chiến thắng của đội tuyển địa phương hôm qua đấy.

- Có thể…

Một kẻ lang thang vô nghề nghiệp còn trẻ bước vào Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống. Hắn khoác một chiếc măng tô rộng, cáu bẩn, nổi ngấn từng đoạn bên ngoài một đống áo len rách tả tơi. Một chiếc quần lấm lem khiến cho cặp chân lêu nghêu của hắn biến dạng hẳn. Đôi bàn chân bọc trong các túi bóng chứa rác rách bươm, hắn cất giọng khản đặc, ho khù khụ của mình, hỏi:

- Tôi muốn tự sát nhưng không biết liệu có đủ khả năng tài chính để thực hiện không? Ông có loại nào rẻ tiền không?

Mishima, áo pull màu đồng hoen cổ chữ V không tay, khoác ngoài áo sơ mi xanh lam, đáp lại hắn:

- Những kẻ không tiền thì tự chết ngạt bằng các túi đựng hàng của chúng tôi. Nó bền lắm. Cầm lấy này, đây là một mẩu băng dính để quấn cho thật kín xung quanh yết hầu.

- Tôi phải trả bao nhiêu tiền?

- Ồ, không có gì đâu… - Ông chủ Tuvache cười mỉm bằng một cái nhếch mép ở khóe môi. Kẻ ăn mày với hàm răng đen bốc mùi, mái tóc bụi bặm, cáu bẩn lòi ra dưới chiếc mũ trùm Trung Quốc bằng len đỏ, hắn tiếc nuối:

- Giá mà tôi thường xuyên gặp những người thờ ơ với tiền bạc như ông, hẳn là tôi đã không đến nỗi như thế này… hoặc nếu tôi đã có cha mẹ trú tâm và bảo vệ con cái như ông đây…

Khi nghe đến đó, Mishima nổi cáu:

- Đủ rồi!

Nhưng chàng SDF[12] mang hàm ơn kia cố đeo đẳng bằng cách trưng ra túi đựng hàng được tặng:

[12] Sans domicil fixe: không nơi ở cố định.

- Để cảm ơn ông, tôi sẽ trùm cái túi này lên đầu ở ngay cái ghế băng đối diện kia. Những người qua đường sẽ đọc được tên của cửa hàng xung quanh đầu tôi và điều đó sẽ như một lời rao vặt cho ông. Ở khía cạnh nào đó, tôi sẽ là người mang quảng cáo cho cửa hàng của ông.

- Đúng thế đấy… - Mishima bị quá tải, ra mở cửa cho hắn và cảm nhận cái giá buốt bên ngoài. - Ối, ra nhanh đi, rét quá!

Cánh cửa khép trở lại, ông chủ Tuvache bồn chồn và náo nức, khoang tay và không ngừng chà xát cả hai tay lên áo sơ mi, từ vai đến khủy tay, để làm nóng lên. Anh xê dịch đôi chút vị trí các gói quà bất ngờ trước cửa sổ gần quầy thu tiền, đưa một lòng bàn tay trượt lên lớp màng hơi bám trên ô kính.

Bên ngoài, anh thấy kẻ SDF đi đến bên vỉa hè đối diện và ngồi xuống một ghế băng. Anh thấy hắn chui đầu vào trong cái túi và gom toàn bộ miệng túi quanh vùng yết hầu rồi lấy băng dính dán quanh cổ. Từ xa, có thể nói đó như một bó hoa cắm trên cổ. Bó hoa chẳng bao lâu liền cử động. Chiếc túi đựng hàng kín như bưng đó phồng lên, xẹp xuống, lại phồng lên. Tên cửa hàng kêu lách chách hệt như trên một quả bóng bằng ruột bò mỏng: Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Chán Sống. Chân vắt chéo, hai tay vùi sâu trong túi áo măng-tô nặng nề của mình, hắn ngạt thở, đầu ngoẹo về một bên, lúc này người ta có thể đọc trên mặt kia của túi: Bạn đã sống dở ư? Với chúng tôi, bạn sẽ chết thành công! Gã đàn ông rớt xuống vỉa hè.

Lucrèce tiến lại gần một bờ vai chồng hệt như trượt đi trên các đường ray. Chị cũng nhìn thấy. Mang vẻ đáng kính đặc biệt, tư thế đầu tựa trên cổ giống như cổ chim của chị thật chỉ có thể nói là rất quý tộc mà thôi! Phía trên áo sơ mi lụa đỏ hé mở, một lọn tóc màu hạt dẻ vén cao trên trán tạo dáng cho mái đầu chị. Có thể nói như nó đang chịu đựng một cơn gió thổi qua. Miệng chị kéo dài, hơi mím lại, căng ra và cặp mắt màu tối nheo lại như thể chị nhìn không rõ hoặc thảng như chị đang nhìn sâu vào cõi vô định, xa thẳm thẳm phía trước mặt:

- Ít ra thì ở đó, hắn cũng không lạnh.

- Ai cơ?

Mishima xếp những gói quà bất ngờ về lại vị trí cũ, quay lại hỏi. Qua trần cửa hàng, anh thoáng nhận ra những tiếng nức nở ngắt quãng, xen những tiếng cười khẩy ngốc nghếch, những lời nguyền rủa, những tiếng kêu gào.

- Vincent làm việc sớm nhỉ. - Người cha nhận xét. - Còn Marilyn, vẫn chưa xuống à?

- Nó còn lần chần trên giường với Ernest. - Vợ anh đáp lại.

“A… a… a! Ối! Ối!” Trong phòng mình, Vincent, vận áo ngủ djellaba màu xám có in toàn hình chất nổ, đang bị đau đầu: “Alan!” Cậu cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung và những mảnh xương sẽ bắn tung tóe khắp nơi. Cậu đã nối thêm rất nhiều dải băng dầy vốn đã dài để quấn quanh đầu, đến nỗi mà hiện giờ trông cậu có vẻ giống như một nhà pháp thuật với khuôn mặt rậm rì không còn tự chủ được nữa. Vincent – vết thương loài người mang bộ mặt đỏ rực như nhuốm máu của nghệ sĩ trong cơn khủng hoảng – xoay tròn cặp mắt hoa hướng dương đang thời nở rộ và tất cả các đường nét nổi bật trên thân hình cậu là một sự hài hòa tuyệt vời giữa bụi than cháy dở bốc cao phụt ra cùng với khói, đem theo những tàn lữa bay chơi vơi. Dẫu đã béo lên một chút nhưng cậu vẫn chỉ toàn gân với xương. Một bộ mặt, như gạch nung quá lửa, cuồng dại do phải chịu đựng những ảo ảnh. Đứng trước chiếc mặt nạ điên khùng bị cày xới và nén chặt từ tứ phía do cây bút vẽ được điều khiển trong tình trạng say mèm, thì như có một làn sóng chạy dọc người cậu. Bị pha trộn giữa hàng tá vật liệu đủ kiểu của nghệ thuật hóa trang, vẻ bừng sáng và những rung động trên làn da cậu, cùng với các sắc màu đậm đặc hệt như vừa được tuôn từ tuýp ra, cùng đồng loạt ọe ra và gào lên: “Alan!” Dán trên ngọn đèn bàn làm việc của cậu, một tấm bưu ảnh chụp giao thoa laze của đứa em trai, trên đó, ta có thể đọc thấy: “Anh là nghệ sĩ của khu ta đấy!”

Bên kia vách ngăn, ở phòng bên phải, Ernest nằm trên bụng Marilyn, đang nhảy vũ điệu tình yêu. Nằm nghiêng bên cô, anh ta có vẻ như đang âu yếm một nấm mồ. Và khi nước trong miệng kiều nữ ứ bên bờ răng, anh ta liền hứng lấy uống ngay, rồi nói với người tình: “Em, hệt như một lưỡi dao, đã đâm thẳng vào tim anh.” Vẻ đẹp những cử chỉ âu yếm của họ được một làn hơi hoa hồng tỏa lên che phủ. Và kiều nữ nhà Tuvache cử động bờ môi. Những bông hoa trong góc nhà xỉu xuống. Âm thanh và mùi hương xoay tròn trong không gian; điệu valse buồn mơ hồ và cơn chóng mặt đau đớn. Đồi gò bồng đảo của Marilyn, tựa như những tấm lá chắn, va phải những luồng chớp. Chàng gác cổng nghĩa địa vấp phải cặp vú ấy trên ngôn từ hệt như khi chàng vấp trên nền đường lát đá: “A… an… anh… yêu em!” Chàng ghì siết lấy cô và ru ngủ tâm hồn cô. Nụ cười muôn thuở phô trần ba mươi hai chiếc răng trắng của kiều nữ nhà Tuvache đưa chàng đến những nơi chưa từng được khám phá. Cô đã khiến chàng có cảm tưởng như một con tàu kiều diễm bắt đầu ra khơi. Phô ra cho chàng đôi gò bồng đảo và giấu khuỷu tay dưới gối, nàng tiên cá không áo lót của chàng mang vẻ như đang ở trong ngày hội lớn. Cũng là một người tình nhiệt tâm, nàng ngẩng đầu, ngả lại sau. Trên tường trước mặt gắn một tấm bưu ảnh: “Chị là người xinh nhất.”

Lucrèce, Marilyn, Mishima, Vincent… tất cả bọn họ đều thấy thiếu Alan, tựa như thiếu một ý nghĩa cho sự tồn tại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx