sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 173 174: Khống Thi Trùng.

- Con gián thì có gì là tốt? Óc ngươi bị heo ăn rồi thì có.

Diệp Không hừ nhẹ một tiếng cũng nhìn lại con gián. Hiển nhiên con gián này cũng con gián khác có chỗ bất đồng.

Vỏ của con gián này vừa cứng vừa đen lại vừa sáng, dưới sự chiếu rọi của tiểu hỏa cầu phản xạ ra ánh kim loại sáng bóng cho thấy chất dinh dưỡng đầy đủ ở trong, xem ra trong đầu người chết vẫn có chút chất béo.

Một bất đồng rõ rệt khác chính là trên trán con gián mọc lên một cái sừng hình chữ T, cảm giác rất có khí thế, nói không chừng đây là con gián vương.

Con gián đi về phía sau, nó cũng không vội vã chạy trốn mà đứng lại vỗ cánh, phảng phất như đang thị uy với hai người ở trước mặt.

- Con mẹ nó, chưa từng thấy con gián nào hung hăng càn quấy như vậy.

Diệp Không rất không thoải mái, hắn hận nhất là có người hung hăng càn quấy hơn hắn, côn trùng cũng không được!

- Ngươi mới là con gián! Không có kiến thức!

Hoàng Tuyền lão tổ nói khiến khuôn mặt hắn tái nhợt:

- Hiện giờ nghe lão tổ ta dạy ngươi này, nghe cho rõ ràng, đây là linh trùng, Khống Thi Trùng, ngươi nhìn cái sừng dẹp ở trên trán nó kia, đó chính là khí quan dùng để khống chế thi thể. Những tên tà tu ưa thích thi thể đều rất trọng dụng cái sừng đó.

- Khống Thi Trùng?

Diệp Không cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe danh tự liền hiểu rõ ý tứ, giật mình tỉnh ngộ:

- A, vậy thi thể của ngươi cũng không phải cương thì mà do bị con sâu nhỏ này khống chế sao?

- Đúng! Nếu không làm sao cương thi mười vạn năm dễ đối phó như vậy?

- Thì ra là thế.

Diệp Không gật đầu nói tiếp:

- Nếu như lấy con Khống Thi Trùng này về sử dụng, có phải ta có thể thông qua con trùng này để khống chế thi thể không?

Hoàng Tuyền lão tổ rốt cục cười:

- Nói chuyện với người thông minh thật đỡ tốn thời gian.

- Vậy còn thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian bắt lấy nó a!

Hoàng Tuyền lão tổ ngăn Diệp Không lại, lắc đầu nói:

- Tuy rằng linh trí của linh trùng thấp, lại khó có thể khiến nó phục tùng. Bắt được cũng vô dụng, trừ phi bắt được mẫu trùng hoặc lấy được trứng côn trùng ấp nở thì mới có thể khiến nó nghe theo lời ngươi.

- Chúng ta đang chờ nó quay lại sào huyệt sao?

Diệp Không giờ mới hiểu được ý định của Hoàng Tuyền lão tổ, thế nhưng hắn lại lo lắng:

- Chúng ta có cần phải ẩn nấp hay không? Nó thấy chúng ta tại đây còn có thể trở về sào huyệt sao?

- Ta không phải đã nói linh trí của nó rất thấp sao? Ngươi tưởng côn trùng cũng thông minh giống như ngươi vậy sao?

Hoàng Tuyền lão tổ nói xong liền bắt khẩu quyết, ném ra một con chim lửa.

- Xíu…uuu!

Chim lửa kêu một tiếng liền mở hai cánh ra, bổ nhào tới Khống Thi Trùng.

Côn trùng không sợ lão hổ nhưng lại sợ loài phi cầm, đó là thiên tính của nó. Khống Thi Trùng kia thấy chim lửa bay tới không khỏi sợ tới mức té cứt té đái, đôi cánh đen vội thu lại cụp đuôi chạy trốn.

- Nhanh, đuổi theo!

Hoàng Tuyền lão tổ phất tay chôn vùi con chim lửa, sau đó cùng Diệp Không đi theo Khống Thi Trùng, xem nó chạy đi đâu.

Chỉ thấy Khống Thi Trùng bò xuyên qua mặt đất lên trên một vách tường rất ẩm thấp, sau đó móng vuốt nhỏ của nó nhanh chóng bới ra một cái lỗ thủng rồi chui vào.

- Đào!

Cho tới bây giờ Hoàng Tuyền lão tổ đều không nói nhiều.

Diệp Không cầm pháp khí tiểu kiếm không dám dùng quá sức, chỉ vẹt ra một ít đất bên ngoài liền thấy một lỗ thủng lớn ở trong đó.

Đi dọc theo động quật đào vào trong, rất nhanh nhìn thấy Khống Thi Trùng một lần nữa.

- Lập tức tới ngay, côn trùng này rất có tình có nghĩa, dù chết cũng phải bảo vệ vợ con.

Hoàng Tuyền lão tổ nói.

- Như vậy có nghĩa là nó đã không còn tác dụng?

Diệp Không đạt được câu trả lời của Hoàng Tuyền lão tổ, hắn cũng không giảng tình nghĩa với côn trùng, vung tiểu kiếm lên chém Khống Thi Trùng thành hai đoạn.

Vừa rồi Diệp Không nghe nói sừng côn trùng là vật hi hữu, hắn cũng sẽ không lãng phí, xuất ra một cái hộp từ trong túi trữ vật.

Hộp gỗ có chút lớn, đây là thứ lần trước theo huynh đệ Lô gia thu thập bảo vật trong dân gian, bên trong hộp là linh thảo ba lá mười năm vô cùng rác rưởi, chẳng qua cái hộp này lại là đồ tốt, chính là đào mộc ngàn năm. Diệp Không điều tra điển tịch, nó chính là nơi lưu giữ linh trùng tốt nhất.

Dùng tiểu kiếm cắt xuống một đoạn từ hộp đào mộc, lại lấy thi thể của Khống Thi Trùng cất vào trong.

Hoàng Tuyền lão tổ nhìn những việc hắn làm tự nhiên chẳng thèm quan tâm:

- Này, ngươi đừng có keo kiệt như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn học theo người luyện Âm Thi?

- Không a, những đồ chơi buồn nôn đó ta tuyệt đối không đụng đến, cả ngày chơi đùa cùng thi thể, tâm lý đều không bình thường a…. chẳng qua ta có thể đem thứ này đi bán. Nhất định những tên luyện Âm Thi kia có rất nhiều tiền.

- Ta thấy ngươi nghèo tới mức điên rồi, cũng may không có người ngoài ở đây, nếu không lão tổ ta không còn chỗ nào mà chui xuống. Thứ đồ vật trên dưới một trăm linh thạch cũng đem làm bảo bối.

Diệp Không càng vui mừng quá đỗi, cầm hộp đào mộc trên tay cẩn thận từng tí một. Lão tổ ngươi chém gió cũng không sợ đứt lưỡi sao, trên dưới một trăm khối linh thạch cũng không thèm quan tâm? Cái này đối với thiếu gia ta mà nói chính là một con số thiên văn a.

Kỳ thật Hoàng Tuyền lão tổ cũng nói giỡn với hắn, nếu như cái đồ chơi kia không đáng tiền thì hắn đã đạp nát từ lúc nào rồi.

- Tốt, nhanh đào a, nếu như có thể lấy được mẫu trùng hoặc trứng côn trùng. Lúc đó ngươi mới thực là phát tài đó.

Hoàng Tuyền lão tổ lại thúc giục.

- Đúng rồi!

Ánh mắt Diệp Không sáng người, mỗi lần mẫu trùng sinh ra cả ngàn con, mỗi con có thể bán trên dưới một trăm linh thạch…

- Mẹ ơi, tiền!

Diệp Không rạo rực đào xuống, hai ba lần liền thấy một cái động quật lớn, ngay lập tức thấy một con sâu béo ú xuất hiện.

- Chính là nó, mẫu trùng.

Hoàng Tuyền lão tổ nói.

- Ha ha, ta phát tài đều phải dựa vào ngươi!

Diệp Không vui vẻ cười nói, lại cắt thêm một đoạn đào mộc ngàn năm, tóm lấy thân thể mẫu trùng rồi bỏ vào trong.

Hoàng Tuyền lão tổ thấy bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí của hắn, trong lòng có chút buồn cười:

- Có phải ngươi đang nghĩ cách khiến nó sinh nở rồi bán trùng kiếm tiền không?

- Đúng vậy! Lão tổ, ngươi thật quá hiểu ta!

Hoàng Tuyền lão tổ cười ha ha nói:

- Vậy ngươi đừng hy vọng, tuổi thọ của mẫu trùng rât ngắn, sinh ra một ổ liền chết đi. Ha ha, ha ha.

Bề ngoài Hoàng Tuyền lão tổ dường như rất thích thấy bộ dáng thất vọng của Diệp Không, lão cười vô cùng vui vẻ.

- Chỉ có thể sinh một ổ thôi sao, vậy một ổ nhiều ít thế nào?

Diệp Không thuộc về loại người không hết hy vọng sẽ không chết tâm, mọi thứ đều muốn hỏi đến cuối cùng.

- Một ổ, hai hoặc là ba, tóm lại sẽ không quá bốn. Hơn nữa nếu đẻ càng nhiều thì phẩm chất Khống Thi Trùng sẽ càng thấp.

- A? Vậy phải làm sao bây giờ?

Diệp Không mộng đến nhanh, đi cũng rất nhanh.

- Yên tâm đi, trùng tốt là do chất lượng, lão tổ ra sẽ dạy ngươi bồi dưỡng ra một con trùng cực phẩm.

Hoàng Tuyền lão tổ thoáng cổ vũ một phát rồi nói thêm:

- Túi trữ vật không thể giữ vật còn sống, chờ lát nữa ta giúp ngươi đổi túi trữ vật của tu sĩ Man tộc kia thành túi linh thú, hiện giờ… chúng ta phải làm việc chính thôi.

Việc chính của Hoàng Tuyền lão tổ chính là bảo vật của Ảnh tộc mà lão nhớ mãi không quên. Diệp Không cầm hộp chứa Khống Thi Trùng, trong lòng cũng vô cùng hưng phấn, bảo vật có thể khiến Hoàng Tuyền lão tổ trân trọng như vậy, rốt cuộc là vật gì đây?

Lần này Hoàng Tuyền lão tổ không để cho Diệp Không động thủ, hắn tự mình cắt bụng cương thi, làn da màu đen cùng bùn đất bị phanh ra ngoài.

Mở ra một lỗ nhỏ, Hoàng Tuyền lão tổ thò tay mò vào trong, nhanh chóng móc ra một hạt châu sáng lóe căng tròn.

Hạt châu không ngừng huyễn hóa ra ánh sáng bảy màu, chiếu lên khuôn mặt biến ảo bất định của Hoàng Tuyền lão tổ, chẳng qua trong mắt của hắn hiện lên vẻ hưng phấm cùng tham lam. Xem ra đây chính là đồ vật hắn muốn tìm.

- Đây là cái gì? Dạ Minh Châu sao?

Diệp Không cũng tiến lên hỏi.

- Không biết sống chết!

Sắc mặt Hoàng Tuyền lão tổ nghiêm túc lại, kéo vạt áo của Diệp Không tới chà vết bẩn trên hạt châu.

- Này này, ngươi có vệ sinh một chút được không? Ngươi đừng tưởng cầm một viên bi cổ là có thể tùy tiện dùng quần áo của người khác lau!

Diệp Không rất không thoải mái, ai cũng không muốn thứ đồ vật ở trong bụng khô lâu dính vào quần áo của chính mình a! Thật sự quá buồn nôn.

Hoàng Tuyền lão tổ lại không chút giác ngộ, đứng bên cạnh mắng:

- Tiểu tử, đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ. Nhớ kỹ cho ta… một khắc bảo vật xuất hiện chính là thời điểm nguy hiểm nhất… cho dù trước đây một khắc các ngươi còn giúp đỡ lẫn nhau nhưng khi bảo vật xuất hiện là có thể trở mặt với đối phương… Nếu như ngươi không đề cao cảnh giác, giống như vừa rồi cứ cười toe toét, người khác đột nhiên hạ sát thủ, nhất định ngươi sẽ chết!

Hoàng Tuyền lão tổ nói xong lại lau lau tay mình, ném vạt áo dơ xuống đất rồi đi ra ngoài, bỏ lại một câu nói.

- Đốt thi thể.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Tuyền lão tổ dùng ngữ khí trịnh trọng nói, Diệp Không sững sờ đưa tay ném ra hỏa cầu thiêu sạch thi thể, sau đó mới bịt mũi chạy một mạch ra khỏi hầm.

Trăng to như cái bàn chui ra khỏi tầng mây.

Hoàng Tuyền lão tổ thu nhỏ thân thể lại, đang ngồi ở trong lồng Tù Lung thảo, cúi đầu suy nghĩ về hạt châu kia.

- Lão tổ, ngươi… vừa rồi không phải động sát tâm chứ?

Diệp Không đi tới bên cạnh hắn hỏi.

Hoàng Tuyền lão tổ không phủ nhận:

- Đúng vậy, lão tổ ta năm đó cửu tử nhất sinh mới đoạt được bảo vật, sao có thể để cho người khác biết được. Loại bảo vật đẳng cấp này đáng giá bán đứng tất cả mọi người, cũng đáng cho tất cả mọi người bán đứng ta! Cho nên ta không giết người thì người cũng sẽ giết ta!

- Vậy vì cái gì mà ngươi không động thủ?

Diệp Không lại hỏi.

- Bởi vì…

Đột nhiên Hoàng Tuyền lão tổ cười cười:

- Bởi vì ngươi quá ngu, công lực lai thấp, trăm thứ đều vô dụng, cũng may là còn làm được nô tài miễn phí cho lão tổ ta. Cho nên lão tổ ta mới tạm thời giữ ngươi lại giải sầu, chẳng qua óc heo của ngươi vẫn nên bảo trì như vậy. Nếu như ngươi trở nên thông mình, nói không chừng lão tổ ta sẽ không còn hảo tâm nữa.

Diệp Không biết rõ Hoàng Tuyền lão tổ hoàn toàn đang nói đùa, hắn cũng mở miệng cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thản nhiên nói:

- Ở quê nhà của ta, bằng hữu của ta không ít, rất nhiều người là huynh đệ chơi từ nhỏ tới lớn… thế nhưng ở chỗ này, ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu chính thức. Ta thông minh hơn rất nhiều người thế nhưng ta không muốn phòng bị đối với bằng hữu duy nhất của mình… Nếu như vậy, sinh hoạt không phải sẽ quá cô đơn sao?

- Ai, nói ngươi ngu xuẩn còn không thừa nhận, lại còn nói thêm lời ngu xuẩn nữa.

Hoàng Tuyền lão tổ thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng nói:

- Cũng không biết là có phải ở cùng kẻ dốt lâu, người thông minh cũng biến thành ngu xuẩn không. Đầu óc của lão tổ ta lại không tốt rồi, ai, thật là bi kịch, bi kịch.

Hoàng Tuyền lão tổ thở dài xong liền khoát tay, đưa hạt châu cho Diệp Không:

- Bảo quản cho lão tổ ta thật tốt.

Diệp Không không nhận:

- Gì vậy, cái này đáng giá để ta bán đứng bất kỳ kẻ nào. Cũng sẽ khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng bán đứng ta, thứ này ta không muốn.

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng:

- Mẹ nó. Lão tổ đã không quản, ngươi còn để ta phải chửi sao? Ở trong hạt châu này cũng có một phần của ngươi, ngươi không giữ thì ai giữ?

Hoàng Tuyền lão tổ nói xong liền ném hạt châu cho Diệp Không, nói tiếp:

- Lấy túi trữ vật của tu sĩ Man tộc kia ra đây, ta đổi giúp ngươi thành túi linh thú.

Nửa đêm tại Nam Đô thành vô cùng tịch mịch nhưng lại vô cùng mát mẻ, đại khái bởi vì tình thế biên quan rất gay cấn, trong cả tòa thành còn rất mới này tràn ngập khí tức khẩn trương. Gió xuân trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt quá từng phiến đá trên đường, cách một hồi lại có tiếng chân của lính tuần bước nặng nề khiến người dân không khỏi rung động trong lòng.

Khác biệt với nội thành, cửa Nam của Nam Đô thành lại có tiếng người huyên náo, vô số bó đuốc được thắp sáng lên, âm thanh thét to cùng tiếng chó sủa vang lên bên tai không dứt. Vô số tên lính một tay cầm mâu một tay giơ cao đuốc hình thành một con đường ở bên ngoài Nam Đô thành giống như một con rắn dài.

- Xem ra khai chiến cùng Man tộc đã sắp diễn ra rồi, nếu không cũng sẽ không vận chuyển quân nhu cùng lương thảo suốt đêm như vậy.

Diệp Không phi hành ở giữa không trung thừa dịp cảnh đêm che dấu mà cúi đầu nhìn xuống dưới.

- Có quan hệ với ngươi sao?

Hoàng Tuyền lão tổ hừ lạnh một tiếng.

- Ta cũng là đệ tử Diệp gia, tại sao lại không quan tâm chứ?

Diệp Không không đồng ý nói.

- Đó là chiến tranh của phàm nhân, nếu như ngươi muốn tham gia thì phải lấy thân phận phàm nhân tham gia, chẳng qua ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên tham gia thì hơn.

Hoàng Tuyền lão tổ nói cũng có đạo lý, các quốc gia kể cả Man tộc đều có tu tiên giả, chẳng qua tất cả mọi người đều ăn ý mặc kệ chiến tranh của phàm nhân.

Tất cả mọi người đều vội vàng tu luyện là một chuyện, một nguyên nhân khác là mọi người không muốn mở rộng chiến tranh ra. Ngươi có tu tiên giả, ta cũng có, như vậy sẽ khiến chiến tranh của phàm nhân mở rộng thành chiến tranh của tu tiên giả.

Phải biết rằng những đại tu sĩ kia đều có năng lực cường đại hủy thiên diệt địa, nếu quả thật đánh thì quy mô tổn thất sẽ thảm trọng, ai cũng không muốn chứng kiến chuyện này.

Cho nên dù chiến tranh của phàm nhân có kịch liệt tới mức nào, tu tiên giả cũng không tham gia.

Chẳng qua chiến tranh là chuyện có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trên thực tế có không ít bóng dáng của tu tiên giả trong chiến tranh, thế nhưng những tu tiên giả này đều thuộc về những môn phái nhỏ, hoặc là một ít đệ tử vụng trộm làm trò mờ ám lau lưng, tất cả đều không thể ra mặt.

Diệt Hồng Trần

Cuồng Đồ Tu Tiên

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx