sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 171 172: Cương Thi.

Nghe Diệp Không nói xác định, Hoàng Tuyền lão tổ vội vàng hỏi:

- Ở đâu?

Diệp Không vỗ vai Hoàng Tuyền lão tổ, nói lời thấm thía:

- Tiểu bằng hữu, cái đó gọi là mắt mù không thấy Thái Sơn. Ở trên mặt đất này còn có một chỗ ngươi không lật lên, đương nhiên hầm là ở chỗ này.

- Còn có chỗ ta chưa lật sao? Ta đã lật hết rồi a.

Hoàng Tuyền lão tổ thầm nói, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Diệp Không, hắn liền hiểu ra.

Thì ra ở trên mảnh đất này đúng là có chỗ hắn chưa đào qua. Đó chính là phía dưới hai cái lồng Tù Lung thảo của hắn và Diệp Không.

- Ta thật là đần, đúng là ngồi trên lưng ngựa đi tìm ngựa!

Hoàng Tuyền lão tổ vỗ đầu của chính mình.

Diệp Không tiếp lời:

- Cái đó không thể trách ta xảo trá được, mà do ngươi quá đần.

- Ừm, quả thật là vậy.

Hoàng Tuyền lão tổ thừa nhận chính mình đần, nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ ra:

- Tiểu tử, ngay từ đầu ngươi đã tuyển hai cái lồng Tù Lung thảo tại đây. Chính là để ta không tìm thấy a! Ngươi cũng quá ác độc!

Diệp Không té xỉu, người tốt lại bị hàm oan. Kỳ thật, ngay từ đầu hắn cũng không phải cố ý, thật sự chỉ là trùng hợp, chỉ là về sau Hoàng Tuyền lão tổ đào mãi không ra, lúc này hắn mới đoán được.

Tóm lại, bất kể như thế nào, đã tìm được rồi thì đào thôi a. Dù sao bọn họ đã chuẩn bị trở về thành, hai cái lồng Tù Lung thảo cũng không cần nữa, đều bị Hoàng Tuyền lão tổ nhổ tới tận gốc.

Diệp Không cũng không nhàn rỗi, hắn tung pháp khí tiểu kiếm lên cao, nhanh chóng đào một lỗ thủng trên mặt đất. Quả thật cái hầm nằm ngay phía bên dưới, lối vào rất nhỏ chỉ đủ lách người vào. Diệp Không và Hoàng Tuyền lão tổ đi dọc theo bậc thang xuống, đi một hồi liền ngửi thấy mùi vị hôi thối bốc lên nồng nặc.

- Thật thối!

Diệp Không đưa tay lên, một hỏa cầu bắn ra khỏi lòng bàn tay hắn. Thời gian ba tháng giúp hắn luyện tập thuần thục những pháp thuật cơ bản này. Tiến vào trong hầm, Diệp Không điều khiến hỏa cầu trong tay chiếu sáng. Không gian bên trong vô cùng thoáng đáng, không có một thứ gì, kể cả thi cốt của Hoàng Tuyền lão tổ. Chẳng qua ở gần mép hầm có một phần mộ nổi lên khiến bọn họ chú ý.

- Chỗ đó!

Hoàng Tuyền lão tổ bước nhanh lên, chỉ hai chữ đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa cảm xúc vui mừng.

Tám đại cao thủ Ảnh tộc đuổi giết hắn năm đó đều đã chết cũng là vì bảo vật này. Có thể thấy bảo vật quý trọng tới cỡ nào. Cuối cùng mười vạn năm trôi qua, Ảnh tộc bị diệt sạch, hắn rốt cục hoàn toàn đạt được vật này.

Tuy rằng Hoàng Tuyền lão tổ không có thời gian cởi bỏ bí mật cực lớn ở trong bảo vật thế nhưng hắn biết chắc chắn bí mật đó vô cùng kinh thiên động địa. Cho nên lúc đầu Diệp Không mở miệng đòi phân chia chỗ tốt, hắn mới thề chết không chấp nhận.

- Mở ra!

Hoàng Tuyền lão tổ khẽ quát một tiếng, toàn bộ bùn đất đều bay ra hai bên, dường như có một bàn tay vô hình đang cày đất.

- Phạm Cửu Xà cũng coi như có ơn tất báo, lấy di sản của ngươi còn biết đào hầm chôn vùi cho ngươi.

Diệp Không ở phía sau nói.

- Cuối cùng còn không phải bị ngươi giết cả nhà sao?

Khi đó Hoàng Tuyền lão tổ còn chưa tỉnh, những chuyện này đều do Diệp Không nói lại.

- Ừm, ngươi giết ta báo thù cho hắn, sau đó sẽ không còn ai tranh đoạt bảo vật với ngươi.

Diệp Không nói xong cũng không hề phòng bị lão tổ, ánh mắt chỉ chăm chú từng đám đất bay ra, chờ mong bảo bối bên trong là gì.

- Tốt nhất ngươi hãy cẩn thận một chút, một ngày nào đó lão tổ ta nổi giận sẽ giết ngươi.

Hoàng Tuyền lão tổ cũng không yên lòng, hắn so với Diệp Không còn khẩn trương hơn. Đôi mắt nhìn chằm chằm như lão sắc quỷ đang đợi nữ nhân xinh đẹp cởi quần áo.

Chẳng qua vận khí hôm nay của hai người không tốt, mở bùn đất ra không có nữ nhân xinh đẹp, cũng không phát hiện ra bảo vật, ngược lại chỉ thấy một bộ thây khô.

- Mẹ nó! Làm ta sợ hết hồn!

Diệp Không giơ hỏa cầu trên tay hơi chút run rẩy, thây khô cũng không đáng sợ, vẫn nằm trong dự liệu của hắn.

Đáng sợ là cái thây khô này đột nhiên trợn mắt ngồi dậy.

Cảnh sắc ban đêm tối mịt, một mảnh mây đen che khuất ánh trăng chiếu rọi. Ở một góc trong vùng đất trống có một bộ xương nằm trong hố há mồm đen xì, toàn thân bao bọc bởi một nhúm da nhăn nheo đang nhìn hai người chằm chặp, tràng diện có chút quỷ dị.

- Mẹ, lão tổ ta cũng bị hù.

Hoàng Tuyền lão tổ cũng bị biến cố xuất hiện làm sợ hãi phải lui về sau vài bước.

- Lão tổ, cái này… có phải thi thể của ngươi hay không?

Diệp Không cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Từ lúc đi tới Thương Nam đại lục, những chuyện kỳ quái đã thấy nhiều, ngay cả lệ quỷ cũng xem qua thế nhưng cương thi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lòng hắn có một loại cảm giác giật thót mình.

- Đúng vậy, đó chính là thân thể của lão tổ ta, không thể tưởng tượng vậy mà biến thành cương thi.

Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu rồi lại nói:

- Ngươi có thể quan sát bộ dáng trước mắt của hắn để suy đoán phong độ phiêu dật, anh tuấn tiêu sái của lão tổ ta năm đó.

- Bộ dáng này còn đòi anh tuấn tiêu sái? Ngươi có thẩm mỹ quan không vậy?

Diệp Không châm chọc, lại nói:

- Thương lượng một chút, đó là túi da của ngươi, ngươi có thể bảo hắn nằm lại xuống đất không?

Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh:

- Có phải đầu óc tiểu tử ngươi có vấn đề hay không? Nó đã là cương thi, thế nào lại nghe mệnh lệnh của ta?

- Dù sao đều giao cho ngươi, lão tổ ngươi tạo nghiệp chướng, tự mình đi trả a, ta không động đao thương với thi thể của ngươi.

Diệp Không lui về phía sau một bước, lấy ra pháp khí thú cốt trong túi trữ vật.

Quả thật cái cương thi này vô cùng khủng bố và đáng ghét. Cả người nó đều khô quắt lại mặc thêm một bộ áo dài không hợp chút nào, khiến cho hắn buồn nôn nhất chính là trong cặp mắt của cương thi có hai ánh mắt bị tơ máu che kín, hốc mắt rất sâu cho nên ánh mắt càng thêm nổi bật.

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ ngạc nhiên nói:

- Không phải là thi thể thôi sao, ngươi sợ hãi à? Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy ngươi sợ chuyện gì như vậy, ngay cả lúc gặp tu sĩ Man tộc Luyện Khí kỳ tầng sáu ngươi cũng không sợ hãi nha.

- Đó là bởi vì ngươi chưa xem phim kinh dị! Nói cho ngươi cũng không hiểu.

Diệp Không đạp vào pháp khí thú cốt muốn rời khỏi.

Thế nhưng hắn lại bị Hoàng Tuyền lão tổ nắm lấy ống tay áo:

- Tiểu tử, ngươi đừng chạy a, chúng ta là bạn tốt đồng sinh cộng tử mà, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ lão tổ ta để chạy trốn?

Diệp Không vừa định nói, ngày đó ta gặp tu sĩ Man tộc Hạ Huy thì ngươi cũng thấy chết mà không cứu đó sao?

Lại nghe Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục nói:

- Ít nhất ngươi cũng phải đứng cạnh động viên hò hét, cố gắng cho lão tổ ta chứ.

Nếu như lão tổ ngươi đồng ý ra tay, ta sẽ không trốn.

- Tốt, ta sẽ là đội trưởng đội cổ động.

Diệp Không thả pháp khí thú cốt từ trong túi trữ vật ra. Sau đó đứng trên bậc thang chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.

Thật không nghĩ tới, Hoàng Tuyền lão tổ lại khoa chân múa tay với cương thi hai cái rồi chạy trở về:

- Không được, không làm được, nếu như là cương thi khác thì thôi. Thế nhưng đây là thân thể của lão tổ ta a, như vậy có khác gì lão tổ ta tự giết chết chính mình đâu… không hạ thủ được.

- Tật xấu.

Diệp Không mắng một câu, tuy rằng hắn cũng sợ hãi tới mức muốn nôn. Thế nhưng sau khi nhìn một hồi cũng thích ứng hơn, cảm thấy thứ đồ chơi kia cũng không đáng sợ như vậy.

- Chút việc nhỏ ấy cũng muốn ta xuất mã? Ngươi không động thủ, ta động thủ a, đến lúc đó đứng trách ta bất kính đối với thi thể của ngươi.

Đạt được sự đồng ý của lão tổ, hai tay Diệp Không huy động liên tục, tiểu hỏa cầu chiếu sáng căn hầm, hơn mười tiểu hỏa cầu bay nhanh tới đánh lên người cương thi.

Cái cương thi kia vẫn ngồi ngây ngốc nhìn, chờ tới lúc hỏa cầu tiếp cận cũng không hề né tránh, ngạnh kháng toàn bộ mười hỏa cầu, một mảnh hỏa diễm bao trùm toàn thân.

- Dùng pháp khí! Thi thể của lão tổ ta suốt mười vạn năm cũng không bị mục nát, làm sao có thể sợ những hỏa cầu này?

Hoàng Tuyền lão tổ đứng giữa không trung mắng.

Hắn nói chính xác, hỏa cầu nện trên người cương thi, ngoài trừ có một ít tia lửa xinh đẹp bắn ra thì không còn hiệu quả gì.

Tiểu hỏa cầu tấn công vô ích lại kích thích tính cuồng bạo của cương thi. Nó kêu gào một tiếng rồi vẩy hai tay lung tung, sau đó nhảy tưng tưng ra ngoài.

Đừng nhìn động tác của cương thi trì độn thế nhưng nó có thể nhảy được rất xa, một phát tới trước mặt Diệp Không.

- Mẹ tiên nhân thối, ngươi chết thì chết đi, còn lưu lại thân thể hại người a!

Diệp Không vội vã nhảy xuống bậc thang, chợt nghe âm thanh ầm ầm vang lên sau lưng, gạch đá cát sỏi văng khắp nơi. Bậc thang làm từ gạch màu xanh bị cương thì đánh thành một cái hố to.

- Nắm đấm rất mạnh.

Diệp Không không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian tế ra pháp khí tiểu kiếm.

Tiểu kiếm như một điểm hàn mang thoát khỏi tay bay đi! Công kích hướng về phía cương thi.

Phốc! Hàn mang lập tức đánh trúng cổ họng của cương thi tạo thành một lỗ thủng lớn.

Thế nhưng dường như cương thi vẫn chưa phát hiên ra, nó kêu gào lên lại nhảy tới, trong lúc bay giữa không trung, cái miệng khô quắt của hắn phun ra thi khí màu đen.

- Mau mở ra linh lực hộ tráo! Ta nói tiểu tử ngươi có bị ngu hay không? Bình thường lanh lẹ là vậy, làm sao bây giờ lơ ngơ như thế?

Hoàng Tuyền lão tổ giống như người không có việc gì để làm. Lão lơ lửng giữa không trung vui vẻ đứng nhìn, mắng chửi người cũng rất vui sướng.

- Mẹ, đây là lần đầu tiên ta đối phó cái đồ chơi này, ngươi nói thì dễ lắm, ngươi thử tới xem!

Một bên Diệp Không trốn tránh thi khí, một bên lại chỉ huy pháp khí tiểu kiếm biến lớn đồng thời còn muốn phóng thích linh lực hộ tráo. Trong lúc nhất thời không khỏi luống cuống tay chân.

Chẳng qua thành quả vẫn có, pháp khí tiểu kiếm hóa thành tấm lụa màu trắng cao vài trượng, xoát một tiếng liền bay tới chém ngang cương thi thành hai khúc.

- Ngao!

Cương thi mở cái miệng rộng đáng sợ ra, ngửa mặt lên trời rống một tiếng.

- Ngươi nhảy đi xem nào! Không có chân xem ngươi nhảy thế nào!

Diệp Không mắng to, hiện giờ hắn đă mở ra linh lực hộ tráo cho nên không sợ. Tuy nhiên hắn mặc hộ giáp chỉ có thể chống lại công kích vật lý của thứ đồ chơi kia, không thể đề phòng thi khí đánh vào.

- Tiểu tử ngươi đừng cao hứng quá sớm, thân thể của lão tổ ta là thân thể Nguyên Anh kỳ, trải qua mười vạn năm tạo thành cương thi nhất định không giống bình thường.

Hoàng Tuyền lão tổ nhàn nhã xếp bằng ở giữa không trung.

Quả nhiên, Hoàng Tuyền lão tổ còn nói chưa dứt thì cương thi kia đã khẽ chống hay tay nhảy tới một nửa còn lại. Sau đó móng vuốt đen xì tóm lấy một nửa thân thể phía dưới lắp ghép lại.

- Ngao!

Cương thi nối xong thân thể càng thêm liều lĩnh, động tác cũng nhanh hơn không ít, nó ngửa mặt lên tròi thét dài một tiếng rồi lại nhảy tới chỗ Diệp Không.

- Còn có thể nối lại thân thể sao? Chém tay chân ngươi xem ngươi nhảy thế nào!

Diệp Không dùng một ngón tay huy động pháp khí khiến cho tiểu kiếm tấn công thêm lần nữa.

Tiểu kiếm hóa thành một trường kiếm dài hơn một trượng, bay tới bay lui chém qua chém lại, ánh sáng màu trắng lóe lên một hồi. Cuối cùng chặt đứt tứ chi của cương thi xuống.

Không còn tứ chi, lúc này cương thi không còn cách nào, nó phẫn nộ ngửa đầu gào thét ra âm thanh chói tai.

Đồng thời phun ra thi khí vô cùng, thi khí màu đen thoáng cái tràn ngập trong hầm.

Diệp Không dùng pháp khí thú cốt bay lên giữa không trung, chờ đợi thi khí tán đi.

Hoàng Tuyền lão tổ lại lần nữa mở miệng mắng:

- Đồ đần, mau đưa hồn phiên ra hấp thu, những thi khí này có thể tăng cường uy lực của hồn phiên!

- À vậy sao.

Diệp Không bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng âm thầm nói có người nhiều kinh nghiệm giúp đỡ thật là tốt.

Tranh thủ thời gian xuất ra Bách Hồn Phiên hút toàn bộ những thi khí kia vào. Trong chớp mắt hút sạch xong, hắn cảm giác Bách Hồn Phiên lại cường đại thêm vài phần.

- Thế nào đây? Ta đối phó với cương thi cũng được chứ?

Diệp Không thu hồi hồn phiên cười nói.

Hoàng Tuyền lão tổ tự nhiên không để ý tới hắn, tự nhủ:

- Thật kỳ quái a, ta thấy cương thi tu luyện mười vạn năm sẽ không dễ đối phó như vậy chứ?

Diệp Không nghe hắn nói vậy liền phản bác:

- Không tới mười vạn năm a, nếu như nó tu luyện mười vạn năm thì khi Phạm Cửu Xà gặp đã bị nó giết chết. Làm sao có thể lấy được túi trữ vật, còn bắt đầu an táng nó vào đất nữa chứ?

- Đúng rồi! Tên họ Phạm kia tới đây mười tám năm trước, lúc đó nó còn chưa thành cương thi, không thể nào nhanh như vậy a, chẳng lẽ…

Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã nói:

- Nhanh, bổ đầu nó ra!

- Được!

Pháp khí tiểu kiếm bay tới giống như linh xà, đâm thủng đầu của cương thi đang gào thét.

Cương thi lập tức ngã nghiêng xuống mặt đất, phảng phất đã chết.

- Bảo ngươi bổ đầu nó ra chứ không bảo ngươi đâm nó!

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng, chẳng qua thân hình lão nhanh chóng bay xuống dưới:

- Thắp sáng tiểu hỏa cầu lên để ta nhìn!

Diệp Không không biết hắn có ý tứ gì, chẳng qua cũng không kịp hỏi, nhanh chóng tạo tiểu hỏa cầu rồi đuổi theo.

Trong đầu cương thi đã sớm khô héo, bên trong không có máu cũng không có óc, bên ngoài giống như chẳng có gì.

- Phụt!

Hoàng Tuyền lão tổ nhổ một bãi nước miếng xuống, người chết còn bị nhổ nước bọt. Thật sự quá bị thảm, chẳng qua cũng may, là do chính bản thân hắn tự nhổ mình.

Lại khiến cho Diệp Không kinh ngạc chính là sau khi Hoàng Tuyền lão tổ nhổ nước bọt xong, lỗ thủng trên đầu cương thi có động tĩnh rất nhỏ!

- Tiểu Cường?

Diệp Không nhìn loài bò sát màu đen chui ra từ đầu cương thi, nhấc chân định giẫm xuống. Thật con mẹ nó buồn nôn, trong đầu người chết có gián chui ra.

- Tiểu tử! Ngươi làm gì vậy?

Hoàng Tuyền lão tổ nhanh mắt vội đẩy Diệp Không ra, mắng:

- Não ngươi là não heo sao, thứ này có thể là đồ tốt.

Diệt Hồng Trần

Cuồng Đồ Tu Tiên

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx