sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16 - Tân Thủ Lĩnh.

Đằng gia trang bốn phía đều có hàng rào bằng gỗ cao vút bao bọc chung quanh, ở đại môn còn có tộc nhân đứng gác.

"Đội thợ săn đã trở lại!" Một thanh âm vang lên từ chốt gác ngoài đại môn.

Trong tộc, trên võ trường không ít tộc nhân đang túm tụm cười nói liền lập tức chạy tới. Nhưng khi vừa nhìn thấy thì không ít người sắc mặt đại biến. Từ xa đã nhìn thấy... trên người các thành viên đội thợ săn dính đầy vết máu, các vết thương đã được băng bó, trên vai còn vác một số thi thể các tộc nhân khác.

Có tộc nhân đã chết!

"Thằng... Cường..!" Tiếng la bi thống vang lên.

"Nhanh đi thông tri cho tộc trưởng!" Lập tức có người la lớn, thanh âm rất là thê lương.

Một lát sau, trên luyện võ trường tụ tập gần hai ngàn người, ngoài số người đang canh tác ngoài ruộng, còn lại tất cả đều tụ tập lại. Vẻ mặt ai ai cũng hết sức trầm trọng, đặc biệt người nhà của một số tộc nhân bị chết, còn đang quỳ khóc trên mặt đất. Tộc trưởng Đằng Vân Long trên mặt cũng chứa chất sự bi ai.

"Khi đội thợ săn lên núi thì đã đụng phải "Lang Vương xuất tuần"! Năm người trong đội đã chết, bốn người bị tàn phế!" Đằng Vân Long thanh âm trầm thấp, trong khi tiếng khóc vẫn vang lên từ trong đám người.

"Đằng Vĩnh Liên, Đằng Vĩnh Cường, Đằng Vĩnh Nghĩa..." Đằng Vân Long một lượt điểm năm cái tên.

"Bọn họ là vì gia tộc họ Đằng mà chết, nội tộc sẽ bồi hoàn cho gia đình của năm người bọn họ, mỗi nhà một trăm hai mươi lạng bạc trắng, từ hôm nay trở đi, trong tộc sẽ hỗ trợ cho gia đình bọn họ!" Đằng Vân Long thanh âm đều đều, đây là quy củ từ lâu, vì tông tộc mà tử trận thì được bồi thường một trăm hai mươi lạng bạc trắng, bị tàn phế thì nhận bồi thường năm mươi hai lạng bạc trắng, ngoài ra thì cả tông tộc sẽ hỗ trợ cho gia đình người tử trận.

Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn tràng cảnh này.

Mấy năm nay, mặc dù hắn từng nghe nói là có những thôn trang bị cường đạo thổ phỉ giết sạch, tuy nhiên hắn không có nhìn thấy tận mắt, chỉ là nghe nói, không có cái cảm giác xúc động như thế này.Bởi vì Đằng gia trang là một đại thôn trang, đám cường đạo thổ phỉ bình thường cũng không dám gây hấn, còn Bạch Mã Bang hàng năm vẫn thu tiền bảo kê.

Người của Đằng gia trang bao năm qua vẫn rất yên bình, đã rất lâu không có ai bị giết.

Dù sao thì ở trong đại sơn mà đụng phải "Lang Vương xuất tuần", xác suất đó chỉ là mấy chục năm mới có thể xảy ra một lần.

"Đốt lửa!" Thanh âm đột ngột của Đằng Vân Long đã làm Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.

Hỏa táng.

Đây là quy củ trong tộc. Từng ngọn lửa bốc lên cao, đặt ở trên bó củi chính là những cỗ thi thể, đều là trưởng bối thân thiết trong tộc. Những tiếng khóc nức nở cộng hưởng vang lên, nhưng cũng có nhiều người chỉ lẳng lặng đứng nhìn hết thảy. Bởi vì, bọn họ đã từng trải qua những nỗi đau sâu sắc khó quên hơn nữa.

Bọn họ đã sớm biết là để sinh tồn trên mảnh đất này, thì máu phải đổ.

Cho nên các nhóm tộc nhân từ nhỏ đã khổ luyện, không có một ngày buông lỏng.

Trong từ đường của Đằng thị bộ tộc.

"Kẹt !" Cánh cửa sắt rất nặng được mở ra, người nhà của những người tử trận tay cầm năm cái hộp tro cốt, vừa khóc vừa đi vào trong từ đường.

Đằng Thanh Sơn và phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đứng cùng một chỗ lẳng lặng quan sát hết thảy. Không gian bên trong từ đường thật lớn, so với kho binh khí thì còn lớn hơn.Trong từ đường cất giữ rất nhiều hộp tro cốt. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được là có đến hàng ngàn hàng vạn các hộp tro cốt được xếp thành hàng.

"Đây là tro cốt của các tiền bối Đằng thị nhất tộc trong cả ngàn năm qua, họ đã vì tông tộc mà hy sinh." Đằng Thanh Sơn cũng biết điều này.

Không phải là ai chết cũng được vào từ đường.

Trong hơn một ngàn năm lịch sử của Đằng thị nhất tộc, chỉ có những ai vì tông tộc chết trận, vì tông tộc cống hiến, sau khi chết mới được đưa vào từ đường. Còn những người bình thường, sau khi chết, nhiều nhất thì cũng chỉ là hỏa táng, không được đưa vào từ đường. Tên tuổi cũng không được lưu trên Đằng thị tộc bi (bia đá).

"Đằng thị tộc bi!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt nhìn về từng khối đá sừng sững, cao chừng một trượng ở bên trong từ đường. Trên mỗi tấm bia đá đều khắc dày đặc tên người,mỗi một tên là đại biểu cho một vị tiền bối trong lịch sử của Đằng thị tông tộc.

"Lưu danh trên tộc bi." Đằng Vân Long cao giọng hô.

Lập tức một lão giả mái tóc hoa râm, đi tới bên một tấm đá thật lớn, cầm đao khắc xuống chăm chút, trên tấm đá liền đã khắc lên tên của năm người.

"Ô ô..." Người nhà những tộc nhân tử trận kêu khóc ai oán làm cho không khí càng thêm bi thống.

Đằng Vân Long đi đến bên cạnh người nhà những tộc nhân tử trận, bọn họ đều chết ở độ tuổi sung mãn, nhi tử của bọn họ đa phần đều mới chỉ là những thiếu niên, đứa lớn nhất cũng mới chỉ mười hai tuổi. Đằng Vân Long xoa đầu một đứa nhỏ, ánh mắt nhìn về phía mấy thiếu niên khác: "Cha của các ngươi đều là những hảo hán của Đằng thị nhất tộc, bọn họ đều là vì tông tộc mà chết, các ngươi nên cảm thấy tự hào về bọn họ!"

"Dạ." Đám thiếu niên đều gật đầu mạnh mẽ.

Vài năm sau, đám thiếu niên này cũng sẽ giống như cha của chúng, những người đã chiến đấu để bảo vệ tông tộc. Đằng thị nhất tộc có thể ngàn năm bất diệt chính là bởi vì cỗ tinh thần "Bách chiết bất từ"* này, nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Tại chỗ ở của Đằng Vân Long tộc trưởng.

Bên trong căn phòng trong có tám người đang tụ tập.

Ngoài tộc trưởng Đằng Vân Long ra thì còn có Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Phàm, cùng với ba vị lão nhân trong tộc, còn một người nữa: Đằng Thanh Sơn!

"Vĩnh Lôi, các ngươi lần này làm rất tốt. Con Lang vương đã chết kia, đao kiếm bình thường đều không thể đâm thủng được lớp da của nó. Đặc biệt là con Lang vương này toàn thân lông trắng như tuyết, lại không bị chút hư tổn nào. So với mãnh hổ thì còn lớn hơn, rất nhiều phú hào có địa vị sẵn sàng mua bộ lông của nó. Giá không hề thấp hơn so với bộ lông của con "tuyết điêu"* kia đâu!"

Đằng Vân Long nói.

Lần này, nội tộc thu hoạch đích xác là không nhỏ. Lông của Lang vương so với lông của tuyết điêu thì còn quý hiếm hơn, đặc biệt con Lang vương này lại là toàn thân trắng như tuyết.

"Tộc trưởng." Đằng Vĩnh Lôi nói," Lần này thì thật ra đều là nhờ vào Thanh Sơn, nếu không phải có hắn thì lần này chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể có hai ba người sống sót mà trở về. Chứ đừng nói đến chuyện giết con Lang vương kia. Cả bốn con sói lớn và con lang vương, cùng với hơn trăm con dã lang đều là Thanh Sơn giết."

Lúc này không ít ánh mắt đổ dồn về phía thiếu niên còn chưa đủ tuổi - Đằng Thanh Sơn. Lần này trong tộc có người chết đi, mặc dù là chuyện buồn. Tuy nhiên sinh tồn ở thời loạn này, sau khi biết được vũ lực kinh người của Đăng Thanh Sơn, thì ở đáy lòng, bọn họ ngược lại, lại mừng rỡ như điên. Một người có thể giết chết hơn trăm con dã lang, bốn con sói lớn, một con Lang vương... là cường giả đáng sợ đến mức nào? Mà cường giả đó còn chưa đến mười tuổi, đến khi hắn trưởng thành thì còn cường đại đến mức nào? Quan trọng nhất chính là... cường giả đó lại là người của Đằng thị nhất tộc của bọn họ!

"Thanh Sơn, khá lắm." Đằng Vân Long nói.

"May mắn lúc trước, Thanh Sơn không có đi Quy Nguyên tông."

Đằng Vĩnh Tương cảm thán nói, "Nếu đi Quy Nguyên tông, không nhất định có được thương thuật cao đến như vậy. Thanh Sơn... đứa nhỏ này... Một mình tự học, so với người khác dạy còn giỏi hơn." Đã biết được chiến tích của Đằng Thanh Sơn, tất cả mọi người đều công nhận thực lực của hắn.

Nội tộc đệ nhất hảo hán! Không cần tranh cãi.

Đám người Đằng Vân Long tự cho là may mắn vì không cố ép Đằng Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông. Nếu Đằng Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông,nhất thời căn bản không giúp được gia tộc. Trừ phi Đằng Thanh Sơn tại Quy Nguyên tông có được địa vị cao, mới có thể trợ giúp cho dòng họ.Nhưng nước xa không giải được cơn khát gần, Đằng Thanh Sơn ở trong tộc, đương nhiên đối với dòng họ có trợ giúp lớn hơn.

"Trường thương kia của Thanh Sơn, lúc cùng Lang Vương chém giết đã bị gãy, hơn nữa cây thương đó, với vóc dáng hiện tại của Thanh Sơn mà nói, có hơi ngắn một chút." Đằng Vĩnh Tương nói.

"Ân, đúng,nên đổi một cây trường thương khác, Thanh Sơn, đi, chúng ta bây giờ đi binh khí khố*." Đằng Vân Long cười đứng dậy.

Đằng Thanh Sơn cũng cùng mọi người hướng binh khí khố đi đến.

Năm đó lúc còn là hài đồng sáu tuổi, Thanh Nam thương bảy thước kia, Đằng Thanh Sơn vẫn miễn cưỡng vì hơi dài. Nhưng hiện giờ hắn đã hơn chín tuổi, qua hơn ba tháng nữa sẽ sang tuổi thứ mười. Hắn hiện giờ đã cao năm thước tám tấc (1,45m). Nếu dùng trường thương bảy thước sợ e là ngắn, lấy chiều cao của hắn mà nói, trường thương tốt nhất là dài khoảng chừng bảy thước sáu.

Binh khí khố ầm ầm mở ra.

"Thanh Sơn, ngươi chọn một cây trường thương đi."

Đằng Vân Long cười nói.

Trong tộc tích lũy trường thương rất nhiều, căn bản không cần đặc biệt luyện chế, chỉ cần đến chọn lựa là được.

Trường thương làm bằng gỗ, cho dù là loại gỗ cây lim tốt, đối với Đằng Thanh Sơn mà nói vẫn e rằng chất liệu gỗ còn kém.

"Nơi này cũng có thiết thương* cùng Tấn thiết thương*! Thiết thương chất lượng so với Tấn thiết thương còn kém hơn không ít, nhưng cũng nhẹ hơn rất nhiều." Đằng Thanh Sơn đi một vòng, ánh mắt dừng lại ở một cây Tấn thiết thương, một tay duỗi ra, thử múa may vài cái.

"Loại thương này cán làm bằng thép ròng công nghệ không tồi, sức nặng cũng vừa hảo, cộng với đầu mũi thương khoảng chừng hai tấc nữa. Tuy rằng hơi dài một chút, nhưng với ta không có ảnh hưởng gì. Về sau thân thể dài cao thêm, có thể tiếp tục sử dụng một thời gian."

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Đằng Vân Long: "Ngoại công, con muốn lấy loại này."

"Thanh Sơn, đây là loại thương làm bằng thép ròng thượng đẳng, cộng với đầu thương, thì cả thương dài đến tám thước, nặng tới năm mươi hai cân. Nếu gặp quần chiến, sẽ hao phí khí lực quá lớn a, đổi loại khác đi." Đằng Vân Long nói.

Khí lực con người là có hạn, huy động vũ khí hạng nặng thời gian dài, thời gian dài quá khí lực sẽ hết sạch.

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười: "Cứ nó đi, không cần đổi!"

Đạt tới cảnh giới nhân thương hợp nhất, khi Đằng Thanh Sơn sử dụng trường thương, mỗi bộ phận trên thân thể đều có thể dùng sức, bộ phận cơ thể này dùng sức, bộ phận cơ thể khác nghỉ ngơi, chỉ sợ đánh cả ngày cũng sẽ không mệt mỏi. Với hình ý tông sư cảnh giới của hắn, đối với gân cốt, năng lực khống chế những bộ phận thân thể, để đùa giỡn một thanh trường thương nặng năm mươi hai cân, như thế nào có thể mệt.

Huống chi, hắn còn có nội kình!

"Được rồi, nói không lại ngươi." Đằng Vân Long cười ha hả đi tới chỗ đặt rương, lấy ra nguyên một bộ cả đầu thương.

Tấn thiết thương công nghệ đích xác rất tốt, đầu thương cùng cán thương được gắn liền nhau, không phải là dùng rãnh khuyết ghép lại, mà là bên trong dùng bước ren dài gần một thước (25cm), đem đầu thương gắn chặt chẽ với cán thương.

Tua hồng trên thương mang theo một cỗ huyết tinh khí, hiển nhiên thanh Tấn thiết thương này đã uống máu vô số.

"Di?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cầm cán thương vặn mấy vòng, đem cán thương chia làm hai nửa.

Đằng Vân Long cười nói: "Cán thương này là chia làm hai đoạn, ở giữa cũng là bước rèn liên tiếp, bình thường bên ngoài, khi trường thương quá dài làm vướng víu, có thể tháo dỡ phân khai. Đến khi dùng, có thể lắp lại." Đằng Thanh Sơn phi thường hài lòng, đem Tấn thiết trường thương ghép lại, tùy ý vung lên.

"Hô, hô!"

Thương ảnh bay múa, mang theo thanh âm tức giận phá không rít gào.

"Không tồi." Đằng Thanh Sơn càng thêm vừa lòng, tính dẻo dai của Tấn thiết thương này phi thường tốt, nếu quán nhập nội kình, có tiếp ngàn cân khí lực cũng không có sự cố gì.

"Tộc trưởng." Lúc này ở một bên Đằng Vĩnh Lôi mở miệng, trên mặt hắn có một tia chua xót, "Hiện tại cánh tay trái của ta đã đứt, không... thích hợp đảm đương vị trí thủ lĩnh của đội thợ săn nữa, từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại trong tộc. Về phần thủ lĩnh của thợ săn đội, tộc trưởng, ngươi hãy tuyển một người khác."

Nhất thời không khí thay đổi.

"Vĩnh Lôi." Đằng Vĩnh Phàm an ủi, vỗ bả vai Đằng Vĩnh Lôi.Mất cánh tay trái, điều này đối với một nam nhân thượng võ mà nói, quả là một sự kiện thống khổ.

"Vĩnh Lôi, về sau ngươi hãy ở trong tộc, về phần thủ lĩnh đội thợ săn..." Đằng Vân Long quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Đằng Thanh Sơn.

Ở chỗ này,các vị lão nhân khác, còn có Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương đều quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn cả kinh?

Có ý tứ gì? Mình ư? Mình ba bốn tháng nữa, mới được mười tuổi mà thôi.

"Thanh Sơn!"

Đằng Vân Long nhìn hắn nói: "Anh hùng không hỏi tuổi,bây giờ là loạn thế, không cần nhìn vào tuổi của ngươi, chỉ cần nhìn thực lực của ngươi! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là liệp (săn) đội thủ lĩnh! Ngươi phải nhớ... Ngươi hiện tại đã là đệ nhất hảo hán của Đằng thị bộ tộc chúng ta! Thân là đệ nhất nhân trong tộc, ngươi phải gánh vác trách nhiệm!"

Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn về phía con trai của mình: "Thanh Sơn, nam nhân, phải có trách nhiệm! Là một đệ nhất hảo hán trong tộc, phải có trách nhiệm của một đệ nhất hảo hán, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải học gánh vác trách nhiệm này, tương lai, cả tộc cần nhờ ngươi dẫn dắt!"

"Vâng! Phụ thân."

Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên cảm giác được, một cỗ trách nhiệm mang trên người.

Quá khứ, mọi chuyện khó khăn trong tộc, đều là phụ thân, ngoại công, đám người đi đầu giải quyết, hắn có thể vô ưu vô lự.

Nhưng từ hôm nay trở đi, hắn phải đứng ra!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx