sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

“Dù là ma cà rồng nhưng em phải công nhận ngài Trevelyan đã vô cùng tử tế tối qua.” Portia nhận xét. “Chị tưởng ma cà rồng không có lương tâm,” Caroline làu bàu, bước loanh quanh trong căn phòng khách bát giác của dì cô như thể cô đang ở trong một cái lồng. Dì Marietta và ViVienne đã nhận lời mời đến bữa tiệc đánh bài ở nhà phu nhân Marlybone, bỏ lại Caroline và Portia thích làm gì thì làm.

Những người hầu đã đi nghỉ sớm, sung sướng khi được thoát khỏi những yêu cầu bạo ngược của bà chủ. Caroline đột ngột quay lại, chút nữa trượt chân trên chiếc gối ôm nhồi quá căng. Căn nhà ba tầng mà bà dì cô đang thuê thực ra là một nửa của một tòa dinh thự tương đối hẹp trong thành phố.

Phòng khách quá kiểu cách, lỗi thời và lộn xộn y như dì Marietta. Caroline khó có thể với được một tách trà mà không làm rách tay áo bởi một cái móc chăn cừu màu mè bằng sứ nào đó. Một tấm thảm hoa hoét sặc sỡ đủ kiểu cùng kim tuyến chóe lóe chình ình trên sô-pha, ghế ngồi, và thi thoảng trên cả một cơ số bàn.

Potia cuộn mình trên một chiếc ghế, đôi chân trần của con bé rúc vào bên dưới mép váy ngủ bằng vải lanh, một quyển sách tuyển tập các bài thơ của Byron đặt trong lòng. Những cuộn tóc đen hơi lộ ra bên dưới chiếc mũ ngủ bằng ren, “Chị không nghĩ Julian tạo nên hình tượng ma cà rồng hoành tráng hơn anh trai anh ấy à? Đôi bàn tay anh ấy tao nhã và đôi mắt thì hút hồn không tả được.” Em gái cô ôm cuốn sách bọc da vào ngực, nụ cười mơ màng nở trên môi.

“Anh ấy không quá lớn tuổi so với em, chị biết đấy. Anh ấy mới chỉ hai mươi hai thôi, ít hơn Tử tước năm tuổi. Nếu chị Vivienne cưới ngài Trevelyan, chị có nghĩ chị ấy có thể thuyết phục Julian cầu hôn em không?” Caroline quay lại và nhìn qua mũi xuống em gái, “Có phải chị nên hiểu rằng giờ đây, khi em đã gặp cậu em trai ôi-đẹp-trai-chết-khiếp và thích-hợp-hơn-bao-giờ-hết của ngài Trevelyan, em sẽ sẵn lòng bỏ qua sự thật ngài ấy là ma cà rồng không?” Portia chớp mắt nhìn lên cô, “Ơ, thế không phải chị là người luôn thúc giục em phải trở nên thực tế hơn còn gì?” Portia tiếp tục chúi mũi vào quyển sách, Caroline lắc đầu và lại tiếp tục những bước cuồng chân của cô.

Trong khi cô nghĩ mình không có quyền gắt gỏng Portia vì những nghi ngờ vô căn cứ của con bé, cô lại bắt đầu cảm thấy Adrian Kane đã niệm một loại bùa chú nào đó lên cô. Cô đã không thể nghĩ đến chuyện gì, hoặc ai đó khác kể từ giây phút anh ta trao chiếc khăn tay của anh ta cho cô.

Cô chắc chắn không thể thừa nhận với Portia rằng cô đã gấp mảnh vải lanh vô hại đó dưới gối lúc trở về từ dinh thự của vị Tử tước kia. Hoặc cô đã lôi nó lên ngay khi cô thức giấc chỉ để kiểm tra xem mùi hương của rượu rum đỏ và gỗ đàn hương có còn vương lại trên thớ vải dắt tiền của nó nữa hay không.

Mặc dù Kane đã là một quý ông hoàn hào trong suốt buổi tối, Caroline vẫn bị ám ảnh bởi giây phút trong phòng ăn khi chiếc mặt nạ lịch thiệp của anh ta bị gỡ xuống, biểu lộ anh ta có thể trở nên nguy hiểm hơn cả những gì Portia có thể tưởng tượng. Theo lời của người cảnh sát tên Larkin, anh ta nguy hiểm đủ để khiến một người phụ nữ trẻ mang trên mặt những nét tương đồng đến kỳ lạ với em gái cô biến mất hoàn toàn khỏi mặt đất này.

Cô cố gắng hít vào một hơi thở sâu, nhưng cái mùi nước hoa oải hương ngọt ngào đến ngột ngạt của dì cô dường như vẫn bấu víu lấy từng góc của ngôi nhà lộn xộn. Nếu như những gì xảy ra với Eloisa Markham lặp lại với Vivienne thì sao? Còn gì khủng khiếp hơn khi hình dung một người đàn ông có thể bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ chỉ vì cô ta khiến anh ta nhớ về tình yêu đã mất của anh ta? Đặc biệt là khi tình yêu đã mất kia lại để lạc vào tay một người đàn ông khác.

Caroline dành cả buổi tối để tìm một dấu hiệu thể hiện sự say mê vô tận giữa Vivienne và vị Tử tước của con bé – những cái nhìn thật lâu, thật nấn ná, những cái chạm nhẹ dè dặt giữa hai bàn tay khi họ nghĩ không có ai nhìn thấy, hay lén lút trốn đằng sau một cây cọ nào đó dể chia sẻ một nụ hôn nồng nàn.

Nhưng cả hai lại cư xử vô cùng đúng mực. Kane đã cười vui vẻ trước những câu nói đùa, không ngớt khen ngợi bài biểu diễn âm nhạc, và khẽ xoa tóc em gái cô khi con bé nói điều gì đó đặc biệt thông minh. Anh ta dường như đang đối xử với Vivienne như cái cách người ta đối xử với một cô em họ yêu quý.

Hoặc con thú cưng của mình. Caroline nhíu mày. Nếu như tình cảm Vivienne dành cho Kane sâu đậm hơn thế thì sao? Không giống như Portia, Vivienne chưa bao giờ là người bỏ trái tim ra ngoài lồng ngực cho mọi người nhìn thấy. Caroline không thể chịu đựng ý nghĩ làm tan vỡ trái tim dịu dàng đó khi thứ vũ khí trong tay cô không có gì ngoại trừ những lời đồn và cáo buộc vô căn cứ.

Cô cũng sắc bén nhận ra không phải mỗi mình trái tim của Vivienne bị đóng trên cây cọc, với tất cả những lời hăm dọa của lão Cecil rằng sẽ ném cả ba chị em họ ra đường nếu cô không hứa “nhìn lão ta thân ái hơn nữa” trong tương lai. Cô cứng người trước cơn rùng mình ghê sợ.

Cô vẫn chưa sẵn sàng để kết tội Kane, khi cô biết chắc chắn lão Cecil kia thực sự là một con quỷ. Nhưng cô vẫn không thể ngừng tự hỏi tội lỗi đen tối nào có thể khiến người bạn thân nhất của Kane trở thành kẻ thù không đội trời chung của anh ta? Và cái người mang tên Victor Duvalier đó là ai? Người cảnh sát kia rõ ràng đã lấy cái tên đó như một lời chế nhạo.

Gương mặt cứng như đá của Kane khi phản ứng lại cái tên đó chỉ càng khiến anh ta trông tội lỗi hơn. Đặc biệt là khi em trai anh ta ngay lập tức trở lên xanh rớt như xác chết khi nghe đến cái tên đó. Caroline thơ thẩn đi về phía cửa sổ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nữa cô và Portia sẽ bị trục xuất trở về ngôi nhà cũ kĩ gió lùa của họ ở Edgeleaf.

Nhưng làm sao cô có thể rời khỏi London khi biết rằng cô có thể đang bỏ rơi em gái cho lòng thương hại của một con quỷ máu lạnh? Cô liếc mắt nhìn vào bóng tối bao phủ của màn đêm, tự hỏi không biết nó đang nắm giữ những bí mật tăm tối nào, bất chợt lời cảnh báo của cảnh sát Larkin xoẹt qua tâm trí cô: Tôi không biết chính xác anh ta là thứ gì.

Tôi chỉ biết một điều là cái chết đi theo bất cứ nơi nào anh ta đặt chân tới mà thôi. “Cái chết sẽ không là điều duy nhất theo chân anh ta tối nay,” cô lẩm bẩm. Nếu cảnh sát Larkin không thể trao cho cô bằng chứng thuyết phục mà cô cần để buộc hoặc miễn tội cho Kane, cô đành phải tự mình điều tra thôi.

“Chị vừa nói gì phải không?” Portia hỏi, mắt rời khỏi cuốn sách. “Đương nhiên rồi,” Caroline đáp, mạnh mẽ quay ra khỏi cửa sổ, “Mặc quần áo và mang áo choàng của em lại đây. Mình sẽ ra ngoài.” Bị kích thích bởi trí tò mò, Portia đóng sập cuốn sách lại và bò ra khỏi chiếc ghế, đôi mắt rực lên hăm hở, “Mình đi đâu thế ạ?” Khi Caroline nhìn xuống một đôi mặt nạ nửa mặt bằng giấy bồi bụi bặm nằm trên mặt lò sưởi của bà dì, vật kỉ niệm từ một buổi vũ hội hoá trang xa xưa nào đó, một nụ cười cứng rắn nở trên môi cô, “Săn ma cà rồng.” Cô và Portia chui vào chiếc xe ngựa thuê.

Cô cũng phải thừa nhận hôm nay đúng là một buổi tối đẹp trời cho ma cà rồng và các sinh vật hoạt động về đêm khác – lộng gió nhưng ấm áp đến không ngờ, với những hạt mưa lắc rắc trên những nhánh cây khiến những chồi non run rẩy vươn mình. Vành trăng bẽn lẽn hé qua dải mây tiêu điều.

Ít nhất hai chị em họ cũng sẽ không gặp phải ma sói đêm hôm nay, Caroline nhăn nhó nghĩ. Cô đã để dành gần như từng đồng xu cuối cùng trong phần phụ cấp vốn eo hẹp của họ để thuê chiếc xe này. Giờ thì cô sắp phải quay trở lại Edgeleaf và cầu xin lão Cecil một khoản ít ỏi khác để co kéo được đến cuối tháng.

Lão ta hẳn sẽ chửi thề và mắng nhiếc mấy chị em họ vì đã phung phí tiền cho cuộc sống xa hoa ở London. Nhưng thực ra, số tiền kia được dùng để cô và Portia rúc vào một chiếc xe ngựa thuê hỗn độn khói xì gà và nước hoa chua loét nồng nặc, đợi quý ngài Trevelyan ló diện từ dinh thự của mình.

Lúc Caroline đã sẵn sàng chấp nhận thất bại thì chiếc xe ngựa khắc gia huy của vị Tử tước xuất hiện trên lối đi phía sau dãy nhà. Cô huých vào Portia lúc này đang lơ mơ ngủ và ra lệnh cho người đánh xe đã được chỉ dẫn phải chạy sau chiếc xe kia một khoảng cách thận trọng. Khi xe của cô nhắm được nơi Tử tước định đến, cô và Portia đã dừng lại để khoác chặt áo choàng và chỉnh chiếc mặt nạ thiếp vàng sao cho che vừa nửa mặt trước khi háo hức bỏ lại chiếc xe bốc mùi cho màn đêm ấm áp và lộng gió.

“Ôi Chúa tôi!” Portia thốt lên, nhìn lên trên đầy sợ hãi. Caroline cũng bị xúi giục kêu lên tương tự. Cô cứ tưởng Kane sẽ dẫn bọn họ đến một hẻm nhầy nhụa nào đó, nhưng thay vào đó, anh ta đã lôi họ đến một trong những vương quốc thần tiên của Portia, mang đến một cuộc sống sôi động bởi bụi tiên lấp lánh và phép màu từ chiếc đũa thần.

Khi cô ngước nhìn những chiếc đèn lồng đung đưa trên những nhánh đu, và nghe thấy giai điệu của đàn vi-ô-lông và măng-đô-lin từ phía xa vọng lại, Caroline mới ngỡ ngàng nhận ra họ đang đứng trước cổng của Vauxhall, nơi vô cùng tai tiếng – khu vườn lạc thú của toàn thành London. Trái tim cô hụt mất một nhịp khi Adrian Kane ra khỏi hàng dài bãi đỗ xe phía trước bọn họ.

Không giống như một trong những vương quốc trong mơ của Portia, nơi này mang trong mình cả kỳ thú lẫn nguy hiểm. Vị Tử tước không đội mũ và mái tóc vàng màu mật ong của anh ta sáng bóng dưới nụ hôn của những ngọn đèn lồng. Chiếc áo choàng không tay dài đến eo khiến bờ vai anh ta trông còn rộng hơn và đáng kinh hãi hơn lúc bình thường.

Anh ta liếc thẳng về phía họ, ánh mắt xuyên thấu đó rà soát khắp đám đông. Caroline túm lấy khuỷu tay Portia và hụp người xuống đằng sau một mệnh phụ to béo, cô thất kinh bởi ý niệm lố bịch rằng anh ta sẽ bước thẳng về phía họ và xách tai cô lên. Nhưng khi cô hé mắt qua vai người phụ nữ, anh ta đã đều đều bước đi và hướng thẳng về phía cổng, với cây gậy chống trong tay.

“Mau lên! Anh ta đi rồi.” Lôi Portia theo, Caroline cuống cuồng để bắt kịp những sải chân dài của anh ta. Mặc cho những ám chỉ của cảnh sát Larkin, chẳng có gì lén lút trong những bước chân của Kane hết. Anh ta bước đi thong thả trong màn đêm như thể anh ta sở hữu nó, với thân hình sừng sững cao vượt hơn hẳn những người khách khác đang lũ lượt kéo về khu vườn.

“Em đã hy vọng Julian sẽ đi cùng anh ta biết bao nhiêu,” Portia tự nhủ, thở không nổi bởi những bước chân hụt hơi của họ. “Theo chị biết, hầu hết những con thú đi săn một mình.” Caroline lào khào, không còn sức để suy nghĩ. Portia chết cứng trên đường, thình lình kéo giật Caroline lại.

Caroline quay lại dể thấy em gái đang nhìn mình, đôi mắt xoe tròn vẻ không tin nổi. “Em nghĩ chúng ta ở đây vì vui thôi chứ,” Portia nói. “Chị đang định nói với em là chị không đùa về cuộc đi săn ma cà rồng đấy à? Chị thực sự tin Tử tước là ma cà rồng ư?” “Chị không dám chắc vào những điều chị tin thêm được nữa,” Caroline trả lời chắc chắn, tiếp tục lôi em gái đi.

“Nhưng chị định sẽ khám phá vào tối nay.” Họ đã gần như bước qua cánh cổng thì một người đàn ông đầu hói mặc quần áo bằng vải sợi cứng xông ra từ chiếc xe đẩy của mình chắn ngang bọn họ, “Ối chà, các tiểu thư!” Mặc dù ông ta gọi hai chị em họ là “tiểu thư”, song cái vẻ hoài nghi trong ánh mắt của ông ta chẳng lẫn đi đâu được.

Caroline không thể trách khi ông ta nghĩ xấu về họ, hai phụ nữ trẻ không có người đi kèm lại ra khỏi thành phố vào cái giờ báng bổ thục nữ này. Cô thấy đau nhói khi nhận ra đang đánh cược thanh danh của hai chị em. Nhưng làm sao cô có thể đặt thanh danh cùa cô và Portia lên trên cả tương lai phía trước của Vivienne được? Cô chỉ có thể cầu nguyện chiếc mặt nạ sẽ giữ cho những người quen biết dì Marietta không nhận ra họ mà thôi.

Không dám liếc mắt về phía người đàn ông, cô hết rướn chân lên lại rướn chân xuống, tuyệt vọng giữ Kane ở trong tầm mắt, “Chúng tôi vội khủng khiếp, thưa ông. Ông có thể tránh sang một bên được không ạ?” “Cho dến khi mỗi cô trả đây ba silinh.” Khi cô quay sang ngây người nhìn ông ta, ông ta thở dài, đảo tròn con mắt, “Cho vé vào vườn.” “Ồ!” Caroline lùi lại vì mất tinh thần.

Đây là một khoản mà cô không kịp dự trù, một khoản sẽ khiến chiếc két đựng tiền cùa mấy chị em họ chỉ còn một nhúm xu lẻ. Nhưng trừ khi họ muốn quay lại nhà cùa dì Marietta mịt mờ như lúc họ ra đi, cô chẳng có lựa chọn nào hết. Kane đã nhanh chóng lẫn vào đám đông từ lúc nào rồi.

Kéo chiếc ví lụa ra khỏi chiếc túi bên trong áo choàng, Caroline đếm tiền và thả vào đôi bàn tay xòe rộng của người đàn ông. Cô và Portia nắm tay nhau chen qua chiếc cổng. Quan khách nêm kín Đường Chính của khu vườn. Những chiếc đèn lồng nhấp nháy như những vì sao giữa những nhành du đường vệ dọc theo con đường rải sỏi.

Những đôi tình nhân tay trong tay tản bộ giữa bầu không khí phưng phức hương nhài đêm đang nở và món hạt dẻ nướng bùi bùi. Một thiếu phụ sồ sề chen qua bọn họ, theo sau bởi một tiểu đồng mặc chế phục, mái tóc giả của cậu bé trắng như tuyết và làn da mượt mà đen như gỗ mun láng bóng.

Một nhóm trẻ con phóng qua đám đông như những chú yêu tinh vui vẻ, đôi mắt rạng rỡ tinh ranh và những đôi bàn tay mũm mĩm bé nhỏ nắm chặt bánh quy đường hoặc thứ gì chúng đòi và đuợc cha mẹ mua cho. Một người đàn ông tóc đen đứng dưới vòi phun nước lát đá hoa, chiếc vi-ô-lông kẹp dưới cằm đang tuôn ra một giai điệu mơ màng xa xăm.

Khi cô hướng mắt nhìn khắp cảnh tượng đang diễn ra quanh họ, những bước chân của Portia chậm lại. Caroline khó có thể trách con bé. Bản thân cô cũng đang có nguy cơ bị chôn vùi bên dưới vẻ quyến rũ của khu vườn. Nhưng cô đã bị xô ra khỏi bùa mê của nó bởi một đám choai choai nhìn chằm chằm và quá lâu vào ngực của Portia.

Mới vài hôm trước đây cô đã nghe trộm được dì Marietta và vài bà bạn chí thân của dì thì thầm kể chuyện về một tiểu thư trẻ bất hạnh bị hai tên say rượu đê tiện kéo ra khỏi mẹ mình rồi đưa vào một bụi cây tối đen của khu vườn với ý đồ xấu xa không thể dung thứ. “Nhanh lên, Portia.” Caroline giục, kéo em gái lại gần hơn.

“Chúng ta không được để anh ta đi cách quá xa!” Cô tiếp tục khóa chặt tầm mắt vào hình dáng của Kane, bờ vai đầy sức mạnh của anh ta dường như đã trở thành một thứ dấu vết thuận tiện thay vì cảm giác đe dọa trước đây. Họ mới lê được vài bước thì Portia giữ không cho cô đi nữa.

“Ôi, nhìn kìa, Caro! Họ bán kem!” Caroline quay lại thấy em gái đang nhìn chằm chằm đầy khao khát vào một người bán hàng Ý đang đưa một chiếc ốc quế đầy kem chanh cho một tiểu thư trẻ rất thanh lịch trạc tuổi Portia. “Xin em đấy Portia! Chúng ta không có thời gian lẫn tiền cho những thứ đó bây giờ đâu.” Caroline kéo em gái đi tiếp, nhưng cô nhận ra đã quá muộn.

Kane đã biến mất khỏi con đường trước mắt họ. “Ôi, không,” cô thở hắt ra, buông tay Portia. Để em gái đứng lại đó, cô len qua đám đông, gỡ chiếc mặt nạ ra điên cuồng tìm bóng dáng của vị Tử tước. Nhưng không tác dụng. Kane đã biến mất, dòng người nối đuôi không ngớt đã nuốt chửng anh ta mất rồi.

Khách tham quan hay những con mồi đây? Cô tự hỏi khi một cơn ớn lạnh quét dọc sống lưng. Rồi cô điếng người khi nghe thấy một giọng cười khúc khích quen thuộc. Không kịp suy nghĩ, cô quay nhìn xung quanh. Dì Marietta và Vivienne đang bước xuống con đường, hướng thẳng về phía cô. Họ đã đi qua Portia, mê mải trò chuyện nên không chú ý đến một thiếu nữ đeo mặt nạ đang đứng bất động ngay giữa con đường.

Trao cho Portia một ánh nhìn sợ hãi, Caroline luống cuống sờ soạng sợi dây buộc trên chiếc mặt nạ. Chỉ một chút nữa là họ đã đến trước mặt cô rồi. “Dì Marietta!” Portia hét lên, dứt phựt chiếc mặt nạ xuống. Hai người phụ nữ cùng quay phắt lại. Caroline không biết nên trào nước mắt vì sợ gần chết hay thở phào nhẹ nhõm nữa.

“Portia? Có phải em không?” Vivienne gọi to, nỗi hoang mang lộ rõ trong giọng nói. Gương mặt Portia rúm ró hết cả lại, “Ôi chị Vivienne! Dì Marietta! Em sợ quá! Em thật mừng vì hai người đã đến!” Con bé lao người về phía bà dì, ôm chầm lấy cái bụng lùng phùng và vùi mặt vào phần ngực diềm đăng ten của dì Marietta.

Sau lưng bà dì, con bé phất tay ra hiệu cho Caroline. Caroline nhận được gợi ý, vội hụp xuống bên dưới một cây cột thanh nhã kiểu gôthic bên lề đường. “Cháu làm cái quỷ gì ở đây thế này?” Dì Marietta phùng má, nhăn nhó vì chán ghét khi vật lộn để gỡ tay Portia ra khỏi áo mình, “Đáng lẽ giờ này cháu phải lên giường đi ngủ.” Potia định đứng thẳng người dậy, nhưng trước khi làm thế, con bé dùng một đường diềm màu mè của bà dì để chấm lên mũi, “Cháu e là cháu đã quá hư rồi,” con bé thú tội, vẫn còn sụt sịt vô cùng tội nghiệp.

“Cháu giận dì và chị khủng khiép vì mọi người bỏ lại cháu ở nhà tối nay khi cháu biết chỉ vài ngày nữa thôi là cháu sẽ bị đóng gói gửi về quê. Cháu luôn muốn được thăm thú Vauxhall đến mức cháu đã đợi chị Caroline thiếp đi, ăn trộm vài đồng trong ví chị ấy và lén ra khỏi nhà.

Nhưng ngay khi cháu đến đây, cháu chợt nhận ra cháu đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Cháu sợ lắm rồi, cháu chi muốn về nhà thôi!” Giọng Portia vỡ ra theo từng tiếng nấc. Mắt Caroline mở to, lần đầu tiên phải cảm tạ tài nói dối không chớp mắt của cô em út. Một người phải sở hữu trái tim bằng đá mới có thể nghi ngờ đôi mát ầng ậc nước và đôi môi run rẩy của con bé.

“Cái gì, đứa bé hư đốn! Việc đầu tiên ta phải làm sáng mai là gửi cháu ngay lập tức về Edgeleaf.” Khi dì Marietta giơ nắm tay nung núc thịt lên như thể muốn véo tai Portia, Caroline cứng người, sẵn sàng lao ra khỏi nơi ẩn nấp. “Thế hai người làm gì ở đây vậy?” Portia hỏi gặng, cái giọng đủ buộc tội để khiến dì Marietta giật nảy mình hạ tay, “Hai người không tham dự bữa tiệc đánh bài quý già nữa à?” “Phu nhân Marlybone bị ốm nên chúng ta không đủ bốn tay,” dì Marietta giải thích.

“Hôm nay là một tối đẹp trời nên dì đã đề nghị đến đây đi dạo trước khi quay về nghỉ ngơi.” Một nốt tươi vui được lấp liếm khá tệ gợn lên trong giọng nói của Vivienne. “Chị có thể đảm bảo với em là chị với dì chẳng có ý gì hết khi nhìn thấy chiếc xe ngựa có gắn gia huy của ngài Trevelyan đỗ ngay bên ngoài.” Dì Marietta thở dài, “Chẳng có gì thay đổi được lúc này nữa, đúng không? Cháu có thể đi cùng với chúng ta.

Ta không thể cho phép con nhóc hư đốn như cháu phá hỏng một tối đẹp như hôm nay được. Ta nghĩ cũng không phải lỗi của cháu khi cô chị đơ đơ của hai đứa chưa bao giờ dạy cho các cháu bất cứ một phép tắc nào. Đúng là định mệnh may mắn đã đứng về phía ta khi cho ta thừa hưởng cả vẻ đẹp lẫn trí thông minh của cả gia đình.” Đung đưa chiếc mũi tẹt trong không khí, dì Marietta khoác tay Vivienne và bước dọc con đường, Portia không có lựa chọn nào khác ngoài việc lếch thếch đi theo họ.

Portia nấn ná lại vừa kịp ném một cái nháy mắt qua vai về phía Caroline, ngầm gửi đến chị mình lời chúc may mắn để tiếp tục theo đuổi sứ mệnh của hai chị em. Caroline chầm chậm đứng thẳng dậy, trái tim cô như nở ra vì biết ơn. Mưu mẹo cùa em gái cô đã mang đến cho cô cả thời gian lẫn cơ hội.

Đeo lại chiếc mặt nạ và thít dây thật chặt, cô vội vã lần theo con đường mà Kane đã biến mất, kiên quyết phải tìm anh ta cho bằng được trước ba người kia. Caroline chưa bao giờ nhận ra lại có thể cảm nhận được sự lạc lõng trong lúc bị vây quanh bởi quá nhiều người như vậy.

Lang thang qua khắp những con đường đông đúc trong khu vườn, cô tìm kiếm trên gương mặt và dáng hình của từng quý ông những nét quen thuộc. Hai lần cô thề rằng đã bắt được mái tóc màu mật ong lướt qua và chiếc áo choàng không tay bay phấp phới ngay trước mắt, nhưng khi cô cố hết sức để chen lên phía trước cô lại thấy mình bơ vơ giữa cả biển người lạ một lần nữa.

Rồi màn đêm xuống dần và đám đông bắt đầu thưa thớt, một nhóm trai gái nói cười khúc khích vượt lên trên cô, họ cũng đeo mặt nạ. Bóng tối nhập nhèm khiến những đôi mắt trũng sâu và chiếc miệng trễ của họ tạo thành vẻ hung hãn khôn tả. Một kẻ đâm một nhành chuông vào mặt cô, rồi phá lên cười như điên khùng.

Cô lùi lại, nghiến chặt hàm răng. Cô bắt đầu ước giá như cô đã lao vào vòng tay của dì Marietta, rên rỉ khóc và cầu xin sự tha thứ, khi cô phát hiện một người đàn ông đang rảo bước qua hàng cây, trên con đường chạy thẳng về phía cô. Tim đập cuồng loạn, Caroline khom người xuống bên dưới một cành tuyết tùng và chạy như bay qua bụi cây um tùm.

Khi dừng lại cô bỗng thấy mình đang đứng trên một con đường tít tắp không một bóng người. Không nhìn thấy hình dáng của người đàn ông cô mới trông thấy đâu cả. Con đường mỗi lúc một hẹp dần, khoảng cách giữa những chiếc đèn lồng giãn thêm ra, và cây cối như gần sát lại.

Những nhành cây của chúng đan lại thành một tấm màn mù mịt trên đầu cô, che hết ánh trăng trên cao. Trái tim đang tụt dần xuống dạ dày, Caroline nhận ra cô đã đi vào Đường Tình nhân nổi tiếng, nơi được mệnh danh là địa điểm hẹn hò trong truyền thuyết của London. Tiếng tăm của con đường này đương nhiên cũng lan cả tới Edgeleaf.

Mọi người thì thầm với nhau rằng ở đây, giữa những con đường quanh co và những tán cây rậm rì này, những quý phu nhân đã kết hôn vì tiền sẽ đến để tìm kiếm tình yêu. Rằng nơi đây, những quý ông đã, đang và vẫn tiếp tục bỏ rơi vợ của họ trên những chiếc giường lạnh lẽo đến để tìm kiếm những vòng tay ấm áp.

Rằng ở đây, cả những thành viên trụy lạc và đáng kính trọng nhất thượng nghị viện cũng đến để thỏa mãn thói quen hoan lạc một cách kín đáo và thích thú mà không một ai dám bàn tán về họ. Caroline giật nảy người khi nghe một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ bóng tối phía trước.

Bản năng thôi thúc, cô bước thêm một bước về phía âm thanh, sợ rằng có ai đó đang gặp nguy nan. Và rồi cảnh tượng bày ra trước mắt, đúng là nguy nan, nhưng không phải kiểu nguy nan mà cô tên đoán. Cách con đường một đoạn nhỏ thôi, một người đàn ông và một người đàn bà đang ghim chặt lấy nhau vào một thân cây bóng mượt.

Quần áo họ xộc xệch đến mức còn khiến cô choáng hơn nếu họ trần trụi. Áo khoác và áo sơ mi của người đàn ông cởi một nửa trên bờ vai như hun đồng, trong khi váy của người phụ nữ bị kéo lên trên hai đầu gối, lộ ra đôi tất lụa trắng và bắp đùi mịn như sữa. Người đàn ông đang say mê vuốt ve và hôn hít một bên ngực tròn trịa tụt ra khỏi vạt trên váy của người phụ nữ.

Bàn tay kia cùa anh ta thì mất hút bên dưới làn váy. Caroline hết hồn đến mức còn không dám nghĩ xem anh ta đang làm gì mà khiến người phụ nữ kia quằn quại và rên rỉ ở một nơi như thế này một cách trơ trẽn đến thế. Mặc kệ ý chí của mình, cô dần cảm thấy hơi thở của mình trở nên nhanh hơn, và da thịt cứ như thiêu đốt hết cả lên.

Đôi mắt đờ đẫn của người phụ nữ hấp háy mở và bắt gặp ánh mắt của Caroline qua vai người bạn của cô ta. Đôi môi sưng phồng vì những nụ hôn cong lên thành một nụ cười tự mãn, như thể cô ta đang sở hữu một bí mật tuyệt hảo nào đó mà Caroline không bao giờ biết được.

Luống cuống trùm chiếc mũ của áo khoác lên che đôi má bỏng rát, Caroline đi qua họ. Cô không muốn đi tiếp, nhưng cô không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ lại phải lượn qua mặt đôi tình nhân kia một lần nữa. Có lẽ nếu cô đi tiếp, cô có thể tìm thấy một con đường khác thoát ra mê cung của những con đường khủng khiếp này.

Trong vài phút tiếp theo cô không chạm mặt thêm một người nào. Cảm giác bứt rứt của cô lớn dần khi tiếng lá xào xạc với mỗi bước chân qua cứ đều đều vọng vào tai cô. “Chi là gió thôi mả,” cô lầm bẩm, gắng bước mau hơn nữa. Một nhành cây khô gãy vụn trong khu rừng bên trái.

Cô lập tức quay sang, ấn mạnh bàn tay lên trái tim đang đập thình thịch. Mặc dù đôi mắt căng thẳng của cô không phát hiện được gì, cô cũng không thể rũ bỏ được cảm giác rằng có ai đó – hoặc thứ gì đó – đang dõi theo cô từ trong bóng tối, một vài bộ dạng nguy hiểm sẵn sàng chờ thời cơ, rồi khi cô gạt đi sự cảnh giác của minh, người thợ săn sẽ biến thành con mồi, thật mau chóng.

Cô dồn hết sức để chạy. Song khi cô mới chạy được một quãng ngắn thì đâm sầm vào ngực của một người đàn ông. Nếu sự va chạm này chưa khiến cô hoảng loạn, thì hơi thở của gã đàn ông này đã làm được điều đó. Gã ta chắc chắn dã uống nhiều rượu hơn rất nhiều số rượu hảo hạng mà gã được hưởng do các nhà bảo trợ của khu vườn chiêu đãi.

Hơi thở bốc ra từ miệng gã nồng nặc đến mức khiến mắt cô nhòe nước. Chớp mắt để nhìn rõ hơn, cô thấy đó là một gã gầy nhom, tóc vàng, và chỉ vừa đủ lớn để râu phát triến, với một lượng tàn nhang vừa phải rải rác qua sống mũi. Chiếc mũ chóp bằng lông hải ly và bộ quần áo đắt tiền trên người gã chứng tỏ gã ta cũng thuộc tầng lớp thượng lưu.

“Xin thứ lỏi, thưa ngài,” cô nói, thấy nhẹ người khi cố gắng bắt lại được hơi thở của mình. “Tôi hình như lạc đường mất rồi. Ngài có thể chỉ giúp tôi trở lại Đường Chính được không ạ?” “Chà chà, chúng ta có gì thế này?” Gã ta ngâm nga, một tay giữ lấy cô trong khi tay kia kéo chiếc mũ trùm của cô xuống, “Cô bé quàng khăn đỏ trên đường đến nhà bà ngoại à?” Tên con trai thứ hai lắc lư thoát ra khỏi hàng cây phía sau gã, cũng tiến lên trước với vẻ duyên dáng của một con mèo nhỏ.

Chiếc mũ chóp cao của gã lệch sang một bên để lộ mái tóc đen sẫm. “Thế không có ai nói cho bé biết khu rừng này đầy những chú sói lớn xấu xa chỉ chực đợi để nuốt chửng những cô bé như bé à?” Caroline kinh hãi nhìn hết mặt gã này đến gã kia. Cô thấy cả hai đều không đeo mặt nạ.

Chúng đang bắn những tia nhìn thiếu đứng đắn về phía cô. Cô thúc mạnh vào ngực kẻ đang tóm giữ cô, cố gắng phá vỡ vòng kìm kẹp sở hữu của hắn. “Tôi không phải đang trên đường đến nhà bà ngoại và tôi cũng không phải bé này bé nọ!” Gắng giữ cho giọng nói vững vàng hơn đôi bàn tay, cô thêm vào, “Tôi có thể thấy cả hai người đều có xuất thân cao quý.

Nên tôi hy vọng hai người sẽ sẵn lòng giúp đỡ một quý cô.” Ngoắc hai ngón tay vào hai chiếc túi hai bên áo ghi lê, gã công tử tóc đen khịt mũi. “Chả có quý cô nào lại lang thang trên con đường này một mình trừ khi đang tìm kiếm một trò tiêu khiển nho nhỏ.” “Tôi đang tìm một người đàn ông.” Caroline thốt ra, liều lĩnh muốn họ hiểu mà thông cảm.

So với nụ cười nhếch mép của gã tóc vàng, ngay cả cơn gió lạnh nhất của mùa đông cũng ấm áp hơn nhiều. “Vậy thì anh chắc hai đứa bọn anh sẽ là một cuộc phiêu lưu lý thú gấp hai lần rồi.” Khi bọn chúng đổng loạt nghênh ngang tiến về phía cô, Caroline bắt đầu đi giật lùi.

Mặc cho nỗi sự hãi mơ hồ, cô vẫn nhớ đến cô gái bất hạnh bị kéo ra khỏi vòng bảo vệ của người mẹ. Theo những gì dì Marietta kể, không có một ai nghe thấy tiếng thét thất thanh của cô gái cho đến khi quá muộn. Cô nghĩ mình phải cố gắng bằng bất cứ giá nào. Và khi cô chuẩn bị há mồm to hết cỡ để thét lên thì va ngay vào vòng tay của gã đàn ông thứ ba ngay sau lưng.

Một vòng tay mạnh mẽ choàng lấy vai cô từ phía sau rồi ôm lấy người cô ngay phía bên trên bầu ngực. “Xin lỗi vì đã làm mấy cậu bé thất vọng nhé,” giọng nói thâm trẩm ám khói vang lên, “đêm nay, trong cánh rừng này, không phải chỉ có mỗi mấy chú sói đi kiếm mồi đâu.”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx