sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Caroline nhũn cả người vì được giải thoát, và được bao quanh bởi vòng ôm đượm mùi gỗ đàn hương và rượu rum đỏ của Kane. Cô đã từng thề với anh ta rằng cô không phải kiểu con gái ngất xỉu trong tay của một người đàn ông, nhưng sức mạnh không thể chối cãi được của anh ta khiến ý nghĩ ấy trở nên hấp dẫn đến không ngờ.

Đặc biệt là khi đi cùng với sự tự tin cực kỳ ấn tượng đó. Cô không sao rũ bỏ được ý niệm cho rằng anh ta là kiểu đàn ông sẽ biết chính xác phải đối xử như thế nào với bất cứ người phụ nữ nào tình cờ được phát hiện trong vòng tay anh ta. “Mày là thằng chó nào thế?” Gã tóc vàng hất hàm, nụ cười ân cần giả tạo trước đó đã bị thay bằng một bộ mặt sưng sỉa.

Giọng nói của Kane rất ư là thực tế, thậm chí còn khá vui nhộn: “Thì là người lọc sạch xương của mấy chú sói lớn hư hỏng chứ sao.” Gã kia trao đổi một ánh mắt không chắc chắn với bạn đồng hành. Tên tóc đen bước về phía trước và bọn chúng đứng vai kề vai. “Bọn tôi chỉ ra ngoài kiếm chút kích thích vào một đêm xuân đẹp như thế này thôi,” gã tỏ vẻ nghiêm túc nói, giật mạnh chiếc mũ xuống, “Chúng tôi chẳng có xích mích gì với ông cả, thưa ông.” “Nếu cậu muốn tiếp tục theo cách đó, tôi nghĩ cậu và anh bạn đây nên đi tiếp và hãy quên là mình đã từng lạc xuống con đường này đi.” “Như thế không công bằng!” Gã trai kia gầm gừ, ưỡn ngực ra với vẻ can đảm ngu ngốc của tuổi trẻ.

“Chúng tôi là người đã bẫy được cô ta. Cô ta là của chúng tôi!” Trước khi Caroline có thể lắp bắp cãi lại, Kane đã từ tốn nói, “Qua rồi. Giờ cô ấy là của tôi.” Lời tuyên bố về quyền sở hữu đó, phát ra từ môi Kane và được truyền tải với sự chắc chắn tuyệt đối như thế, đã khiến một cơn rùng mình vô thức trườn khắp cơ thể Caroline.

Vòng tay anh ta siết chặt hơn, như muốn cảnh báo anh ta cũng cảm nhận được phản ứng của cô. “Ông có thể có cô ta sau khi chúng tôi xong xuôi, nếu ông muốn.” Lời đề nghị phát ra từ gã trai tóc đen, với giọng điệu có thể thấy tương lai dự định ứng tuyển một chân vào Bộ Ngoại giao.

“Cả hai bọn tôi đều biết cách xử sự với một quý cô.” Gã ta liếm môi trên, ánh mắt dâm tà của gã đưa khắp người Caroline, “Cô ta có thể khởi đầu bằng việc cầu xin khoan thứ, nhưng đến khi kết thúc, cô ta sẽ cầu xin được nhiều hơn nữa.” Cả cơ thể Kane ép chặt như thể chiếc lò xo bị nén lại để chuẩn bị bật căng.

Nhưng anh ta chỉ đơn giản nói, “Không, cảm ơn. Tôi thích ăn thịt tươi thôi.” Choáng váng vì sự lỗ mãng có chủ tâm của anh ta, Caroline như hoá đá. Cô cố gắng quay người lại để nhìn vẻ mặt của anh ta, nhưng cái ôm gắt gao của anh ta không cho phép. “Không phải lằng nhằng,” gã tóc vàng tuyên bố.

“Mình có hai mà nó chỉ có mỗi một. Mày có nghe không hả? Tao nói bọn tao sẽ lấy lại cô ta.” Khi cả hai trao nhau một cái nhìn thách thức, Kane rì rầm vào tai cô, “Thứ lỗi nhé cưng. Nhưng chỉ mất một xíu thời gian thôi,” rồi dẫn cô đứng sang một bên bằng đôi bàn tay vững chãi nhưng rất dịu dàng.

Anh ta nói đúng. Phút trước cả hai tên tấn công cô đều lao hùng hục về phía anh ta, phút sau đã nằm lăn lóc trên mặt đất, rên rỉ ầm ĩ. Máu tuôn như suối trên cái mũi tàn nhang của gã tóc vàng. Tên còn lại thì ngoẹo đầu sang một bên rồi nhổ ra một chiếc răng, cái môi nứt nẻ của hắn giờ sưng to gấp đôi lúc trước.

Kane vẫn đứng đó giữa con đường, gõ gõ chiếc gậy chống xuống mặt đường chẳng buồn đổ một giọt mồ hôi trên trán. Anh ta bước một bước nhỏ thẳng về phía hai gã kia làm chúng bò vội về phía sau như những con cua gẫy càng. “Lần sau mấy con sói con chúng mày muốn một cuộc đi săn nho nhỏ, tao nghĩ chúng mày nên đi theo bầy và gia nhập câu lạc bộ dành cho các chú cáo.

Nếu không có thể lần sau chúng sẽ phát hiện bộ lông của chúng mày đang treo trên tường nhà tao đấy.” Vẫn còn dám trừng mắt như cắm dao găm vào anh ta, hai tên kia loạng choạng đứng dậy, không ngừng rên rỉ và nguyền rủa trên khắp con đường, rồi lảo đảo chạy qua rừng cây. Kane chậm rãi quay về hướng Caroline.

Anh ta nhìn cô không bẻ tay bẻ chân khởi động, nhưng vẻ mặt anh ta rất rõ ràng. Anh ta đã xử lý bọn chúng. Giờ đến lượt anh ta xử lý cô. Cô chỉnh lại chiếc mặt nạ, vẫn hy vọng anh ta không nhận ra cô. “Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa ngài. Hành động dũng cảm của ngài khiến tôi vô cùng cảm kích.” “Vậy sao?” Mất hết tinh thần vì ánh mắt khó hiểu của anh ta, cô bắt đầu quay đi, “Tôi không biết tôi sẽ ra sao nếu ngài không đến đúng lúc như thế.” “Đúng lúc cho cả hai chúng ta, có vẻ là thế,” anh ta đáp, bắt kịp những bước tháo lui của cô.

Do trí tưởng tượng của cô hay đúng là ánh mắt anh ta đang nấn ná ở đường cong trắng nhạt nơi cổ họng cô, cái mạch máu đang rón rén chảy bên dưới làn da mịn màng của cô thế này? Cô lấy tay che, nhưng dường như đó cũng chỉ là một sự che chở mong manh. Tôi thích ăn thịt tươi thôi.

Câu nói của anh ta trôi ngược trở lại ám ảnh cô. Nếu như anh ta đang nói về việc thỏa mãn một loại cơn đói khác thì sao? Đấu tranh để xóa bỏ cái tưởng tượng lố lăng đó ra khỏi đầu, cô quay lại nhìn chăm chú vào khoảng không ngâp tràn ánh trăng. Ánh sáng mơ hồ của nó không hề ngăn trở được anh ta.

Anh ta vẫn tiếp tục bước đi, đều đặn như tiếng chuông nhà thờ phía xa điểm báo nửa đêm. “Tôi nên quay trở lại với bữa tiệc của tôi thôi,” cô nói, bắt đầu thở hổn hển với mỗi bước chân. “Chúng tôi bị tách ra và chắc lúc này họ đang lo cho tôi khủng khiếp.” “Và họ ở đây hẳn là…” Cô quay đi nửa muốn trốn chạy, nửa mong chờ cánh tay mạnh mẽ của anh ta sẽ ôm lấy cô một lần nữa.

Một bàn tay to lớn, ấm áp của anh ta xòe rộng trên quai hàm thanh tú của cô, nghiêng đầu cô sang một bên, đường cong mong manh của cổ họng cô lộ ra hoàn toàn và anh ta có thể cúi xuống cắm phập… “…cô út nhà Cabot rồi,” anh ta kết thúc. Caroline ngây người, rồi xoay lại để đối mặt với anh ta, giận đến không thở nổi khi biết rằng anh ta đã nhìn thấu chiếc mặt nạ bé nhỏ nực cười của cô mất rồi, “Làm thế nào ngài biết?” Chống cây gậy của mình vào một cái cây gần đó, anh ta thu ngắn khoảng cách giữa hai người bằng vài bước chân thật dài, “Bởi màu tóc của cô.

Tôi không nghĩ có người phụ nữ nào ở London lại sở hữu mái tóc có màu sắc như thế này.” Anh ta với tay để kéo một lọn từ búi tóc buộc chặt của cô, để cho nó chảy qua kẽ tay như thể nó được làm bằng một thứ tơ lụa quý giá nhất, “Như dải trăng sa.” Bỏ qua tất cả đề phòng bởi động tác dịu dàng bất ngờ ấy, Caroline từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta.

Mặc cho cái đụng chạm nhẹ nhàng do bàn tay mang lại, đôi mắt cô vẫn ánh lên tia giận dữ. Chấn động bởi những râm ran bản thân không hề mong muốn bởi cả hành động lẫn lời nói của anh ta, cô giật lại lọn tóc rồi kéo mũ lên trùm kín đầu. Như chấp nhận lời trách cứ không lời ấy, anh ta khoanh hai tay trước ngực, “Có lẽ cô muốn giải thích vì sao hai chị em cô lén theo tôi và làm sao cô để lạc mất cô em và kết thúc trong hiểm cảnh như thế này đấy nhỉ.

Tôi cứ nghĩ cô là người lý trí nhất trong gia đình cô chứ.” “Nhưng tơi đúng là người lý trí nhất! Hoặc ít nhất tôi đã từng như vậy. Cho đến khi tôi gặp…” cô ngừng lại, cắn chặt môi dưới, “Ngài phát hiện bọn tôi từ lúc nào?” “Từ lúc chiếc xe ngựa của các cô chạy sau xe tôi ở quảng trường Berkeley.

Tôi xin cực lực khuyên cô không nên tìm kiếm một vị trí ở Bộ Chiến tranh. Cô hình như chẳng có khái niệm về việc đi rón rén với trú núp trong hoạt động tình báo là thế nào.” “Làm sao mà ngài biến mất nhanh thế?” Cô hỏi. “Tôi vừa thoáng thấy ngài từ đằng xa thì đã không thấy tăm hơi ngài đâu rồi.” Anh ta nhún đôi vai rộng, “Tôi biết cách biến mất từ khi Larkin và người của anh ta bám riết lấy tôi.

Tôi đã học được từ rất lâu rằng để mình lạc vào đám đông là cách tốt nhất để cắt đuôi ai đó.” Anh ta nghiêng đầu, “Đó là lý do cô chạy theo tôi đấy à? Phải chăng chàng cảnh sát kia đã đề nghị thêm tên cô vào bảng lương của anh ta?” Caroline cúi thấp để tránh ánh mắt xuyên thấu của anh ta.

Việc đứng giữa một phòng tranh đông đúc và tươi cười thừa nhận có rất nhiều người ở London tin anh ta là ma cà rồng khác xa cái việc đứng ở đây, giữa con đường heo hút này với hàm răng trắng bóng của anh ta đang loé lên trong bóng đêm và thú tội ở góc nào đó trong tâm tưởng rằng cô đang bắt đầu tin có thể bọn họ đã nói sai.

“Có những lời đồn,” cô làu bàu. “Lúc nào chả vậy, không phải sao?” Cô nuốt xuống một cách khó khăn, ước giá như mình có khả năng nói dối hoàn hảo như Portia. “Những lời đồn đó cho tôi lý do để nghi ngờ lòng trung thành của ngài với em gái tôi. Tôi chỉ đi theo ngài bởi vì tôi tin ngài có thể đang hò hẹn với một người phụ nữ khác thôi.” “Tôi đang hò hẹn với một người phụ nữ khác đây.” Anh ta nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay, không cho phép cô tránh ánh mắt của anh ta thêm nữa, “Với cô.” Thách thức trực diện trong đôi mắt anh ta khiến cô tự hỏi liệu điều gì sẽ xảy ra nếu họ gặp nhau trong bóng tối trên con đường bí mật này ở một hoàn cảnh khác, ở một cuộc đời khác.

Cô nhìn thẳng vào anh ta, những lời nói dối và có cả nửa sự chân thật tuôn ra khỏi môi cô một cách trôi chảy, “Tôi giờ mới thấy mình thật ngu ngốc khi nghe theo mấy người thích tán chuyện đó. Tôi đáng lẽ không nên nghi ngờ ngài mới phải, và không nên mạo hiểm thanh danh của mình để theo dõi ngài thế này.” Khuỏn miệng gợi cảm của anh ta hằn thành một đường cứng rắn, “Nếu tôi không đi theo cô, mấy thằng khốn mà cô nhìn thấy lúc nãy sẽ khiến cô mất đi nhiều hơn thanh danh của cô nhiều.” Cô có thể cảm nhận được hơi nóng bốc dần trên má, “Chúng ta đều không thể chắc chắn về chuyện đó.

Nếu có thêm thời gian, tôi có thể nói lý lẽ với họ. Và hơn nữa, họ cũng đâu phải côn đồ, họ là những quý ông cơ mà.” “Có lẽ đến lúc nào đó cô sẽ hiểu được, thưa cô Cabot, rằng bên dưới áo ghi-lê lụa của mọi quý ông đều có một trái tim thú vật đang đập.” Với cái bóng mờ mờ của anh ta đổ lên người cô dưới ánh trăng, và cái giọng gầm gừ khàn khàn của anh ta, có thể khẳng định rằng điều đó không hề khó để tin.

“Kể cả ngài nữa sao, ngài Trevelyan?” Anh ta cúi người sát hơn, hơi thở đượm mùi brandy của anh ta phả lên môi cô, “Đặc biệt là tôi.” Anh ta có thể đã cúi xuống sát hơn nếu ba giọng nói quen thuộc không trôi qua những tán cây vọng đến tai họ. “Chúng ta phải đi tiếp à? Đôi dép đáng nguyển rủa này làm rộp hết chân ta rồi.” “Dì đáng thương! Cháu cũng không biết nữa.

Nhưng cháu chắc chắn đã nhìn thấy Tử tước đi lối này.” “Chị không thể đúng về tất cả mọi chuyện, chị biết đấy. Em đã cố gắng nói với cả hai người em trông thấy ngài ấy gần Đường Tu hành cách đây gần mười lăm phút trước rồi.” “Sao có thể tin lời em chứ? Em đã từng thề em nhìn thấy một con cá sấu trên gác mái ở Edgeleaf.

Và còn chuyện suốt bao năm qua em khăng khăng em là đứa trẻ được bà tiên mang đến đặt trong cây bắp cải trong vườn của mẹ thì sao?” “Ôi, không!” Caroline thều thào khiếp đảm. “Đó là dì Marietta và các em tôi!” Kane trừng mắt nhìn xuống cô, “Có còn ai trong nhà cô lén theo tôi nữa không? Ông bác họ lẩy bẩy hoặc anh em họ dây mơ rễ má chẳng hạn?” Cô túm lấy tay anh ta mà không hề nhận ra hành động của mình, “Suỵt!… Nếu chúng ta thật im lặng, có lẽ họ sẽ quay đi và trở lại con đường họ theo đến đây.” Những giọng nói mỗi lúc một gần, và rõ ràng hơn ở khúc quanh của con đường.

Dường như không còn đường lui nữa cho bất cứ ai trong số họ. “Cháu có chắc là đi đúng đường không đấy?” Lời rền rĩ hờn dỗi của dì Marietta chỉ báo trước cho họ vài giây trước khi tiếng lê dép khấp khểnh của dì cô loẹt quẹt dắt díu theo tiếng tranh cãi của các em cô to thêm.

“Cô có muốn là người giải thích cho các em cô vì sao chúng ta lại đang đắm chìm trong cuộc hò hẹn ở Đường Tình nhân không?” Kane nghiến trèo trẹo, vẻ mặt anh ta dữ tợn, “Hay để tôi?” Thình lình Caroline nhớ đến cuộc hò hẹn lén lút mà cô bất gặp lúc trước. Ánh mắt mê mải vì lạc thú và đam mê màu mận chín đã khiến cô chạy vắt chân lên cổ như một chú thỏ sợ hãi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx