sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

“Cái gì?” Kane khàn giọng thốt lên, gắng chống lại cái siết điền cuồng của Caroline. Cô bấm đầu ngón tay vào áo khoác anh ta, “Nếu họ nghĩ chúng ta là một đôi tình nhân, họ có thể cứ thế lao đi mà không nhận ra hai chúng ta. Thế nên ngài phải giả vờ như đang yêu tôi!” Anh ta lắc đầu, hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn và dồn dập hơn, “Cô Cabot, tôi thực sự không nghĩ đây là chuyện khôn ngoan nhất nên…” Biết rằng sẽ chẳng có thêm thời gian cho cả hai suy ngẫm, Caroline hít một hơi sâu lấy dũng khí, kiễng chân lên và ấn môi mình lên môi anh ta.

Trong vài nhịp của trái tim, anh ta vẫn đứng ngây như đá, chịu đựng vòng tay lóng ngóng của cô. Rồi anh ta lẩm bẩm một tiếng chửi thề và quấn lấy người cô. Làn môi cấm kị của anh ta giãn dần trên môi cô, hé mở, ôm lấy khuôn miệng tròn trĩnh của cô. Bỗng chốc, không ai trong hai người cò quan tâm đến chuyện giả vờ nữa.

Dù đang trong cơn mê mải, cô vẫn nghe thấy tiếng Vivienne thốt lên, “Ôi, Chúa ơi!” và dì cô quát, “Potia, che mắt lại ngay lập tức! Không được hé mắt qua kẽ tay!” Portia giật nảy mình thở hắt ra vì bị một cái quạt đập lên phần thịt mềm. “Ui!” Portia rên lên. “Đừng chụp mũ vào mắt cháu! Cháu không nhìn thấy đường.

Rồi lưỡi của Kane lướt nhẹ lên làn môi Caroline, dỗ dành chúng mở ra, mọi âm thanh bên tai cô bị cuốn đi hết thảy ngoại trừ tiếng đập đầy khoái cảm liên hồi trong mạch máu và trái tím náo loạn của cô. Khi lão Cecil cố gắng xâm nhập vào đôi môi nghiến chặt của cô, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nhưng khi Kane tấn công như bão táp vào cùng một cánh cửa, với sự dịu dàng không thể chống đỡ, cô đã đầu hàng. Cô có thể không biết cách hôn, nhưng anh ta có vẻ còn hơn cả sẵn lòng làm một người hướng dẫn. Anh ta chà tới chà lui trên môi cô, nhóm lên một tia lửa râm ran để rồi thổi bùng cả hai người bọn họ.

Lưỡi anh ta luồn sâu vào chiếc miệng trinh nguyên ngọt ngào của cô, vật lộn và khẩn khoản với lưỡi cô để cô nếm được chút hương vị của anh ta. Khi cô hoàn toàn vâng theo, vòng tay anh ta siết chặt, dồn nén cô cho đến khi đường cong ngọt ngào của bầu ngực cô ép mạnh lên vòm ngực cứng rắn của anh ta.

Anh ta chìm sâu vào nụ hôn, uống lấy đôi môi cô như thể anh ta sẽ không thoả mãn chừng nào chưa thiêu rụi từng tế bào trong cô. Caroline níu lấy anh ta, dần trở nên mê muội với niềm khao khát. Cả đời phải làm chỗ dựa cho người khác, giờ đây cô cảm thấy thật tuyệt vời khi được dựa vào anh ta, ngả vào lòng anh ta và đơn giản là tan chảy trong hơi nóng và sức mạnh của anh ta.

Không kịp để bản thân nhận ra, cô thở dài trong chiếc miệng ấy – môt âm thanh ngọt ngào, bất lực buông xuôi mọi thứ. Với một tiếng rên rùng mình, anh ta dứt miệng ra khỏi cô. Khi anh ta nhìn xuống cô, đôi mắt anh ta lóe lên với cơn đói nguyên sơ, cô mới nhận ra dì và các em cô đã đi từ rất lâu rồi, bỏ lại hai người bọn họ hoàn toàn đơn độc giữa thiên đường dát bằng ánh trăng này.

Lần đầu tiên trong đời cô mới hiểu vì sao một người đàn ông và một người phụ nữ có thể tìm kiếm một thiên đường như thế. Hiểu tại sao người ta khát khao muốn chạy trốn khỏi những ánh mắt tọc mạch của mọi người, để trốn vào trong bóng tối và khám phá những cám dỗ đầy cấm kị.

Cô đã giao tất cả ý chí chỉ cho một nụ hôn. Cô sẽ còn sẵn lòng dâng hiến điều gì nữa cho những thứ khác, thậm chí còn kích thích hơn, mê muội hơn đây? Lòng tự trọng của cô chăng? Hay cả hạnh phúc của em gái cô? Nếu cô lưu lại trong vòng tay của người đàn ông này lâu hơn, cô sợ rằng cô sẽ không phải đợi bao lâu nữa để tìm ra câu trà lời.

Trượt dần ánh mắt xuống, cô đẩy anh ta ra, “Tôi tin giờ họ đi rồi. Tôi tin mình có thể ngừng giả vờ được rồi.” Ban đầu anh ta bất động, để mặc cô với cuộc vật lộn vô ích của mình trước sức mạnh của anh ta. Nhưng rồi anh ta hạ thấp vòng tay, giải thoát cho cô. Khi anh ta rời khỏi cô, một cơn gió mạnh mang theo hương mưa làm xoã tung mái tóc và nâng bổng chiếc áo choàng của anh ta lên.

Ánh mắt anh ta còn trở nên bí ẩn hơn trước, “Một cuộc trình diễn đầy tính thuyết phục, cô Cabot à. Cô có định theo nghề diễn viên không?” “Vì ngài đã quả quyết là tôi không phù hợp với những đòi hỏi khắt khe của nghề tình báo, có lẽ tôi sẽ thử.” Cô chỉnh lại ngay ngắn chiếc mặt nạ, hy vọng bóng đêm sẽ che đi đôi bàn tay run rẩy dữ dội của cô, “Nếu tôi không ngủ ngon lành trên chiếc giường của tôi vào lúc dì Marietta về đến nhà, tôi rất có thể kết thúc cuộc đời của mình bằng việc bán bánh Banbury trên một góc đường nào đó.” “Tôi hy vọng sẽ không…” Lời của Kane bị cắt ngang bởi tiếng một cành cây gãy gần đó.

Caroline giật bắn người, sợ rằng có thể dì và các em gái cô đã quay trở lại. Di chuyển với tốc độ nhanh như tia chớp và không tiếng động một cách uyển chuyến, Kane lấy lại chiếc gậy và ấn cô ra đằng sau trong một cử động cảnh báo anh ta sẽ không chấp nhận sự không vâng lời.

Che chắn cô bằng cơ thể của mình, anh ta rà soát những mảng trăng le lói trong bóng đêm, sự thận trọng ấy dường như hơi quá so với tầm cỡ của âm thanh vô hại vừa vang lên. Níu chặt phần lưng áo khoác bằng một tay, Caroline hé mắt qua vai anh ta, nhớ lại cảm giác bị đe dọa lấn át mà cô mới trải qua cách đó không ỉâu.

Cô đã tưởng Kane là người đi theo cô ngay từ đầu, nhưng nếu như cô sai thì sao? Nếu như có thứ gì đó khác ở ngoài bóng tối kia, đang dõi theo và chầu chực thì sao? Cô rùng mình, tự hỏi không biết một ý nghĩ đáng sợ như thế lại chui ra từ đâu, “Gì thế?” cô thì thào. “Ngài không nghĩ mấy tên côn đồ đó quay lại chứ, phải không?” Thay vì trả lời, Kane làm cô giật bắn người khi lôi tuốt cô trở vào bóng đen đặc của những hàng cây và bịt chặt một bàn tay lên miệng cô.

Mắt cô mở to khi một người đàn ông hối hả bước qua góc quanh của con đường. Việc khua khoắng cùng những tiếng lít chít của cô lắng xuống khi cô nhận ra đó là chiếc áo choàng quá khổ cùng những bước chân lòng khòng của cảnh sát Larkin. Anh ta đi cùng một nhóm bốn người đàn ông đội mũ và áo choàng không đồng nhất đi theo.

Trước hiệu lệnh thận trọng của Larkin, họ tản vào rừng cây theo những hướng khác nhau, một trong số đó đi qua chỗ cô và Kane đứng chi cách vài bước chân. Khi tất cả bọn họ đi xa, Kane mới thả cô ra. Có lẽ là do trí tưởng tượng đã rã rời của cô, nhưng dường như bàn tay anh ta nấn ná trên bờ môi mềm của cô mất một giây lâu hơn cần thiết.

“Larkin và người của anh ta làm gì ở đây thế?” Cô thì thào. “Có vẻ giống như ai đó cũng làm ở Vauxhall tối nay,” Kane lẩm bẩm, bắn cho cô một cái nhìn chả khôi hài tí nào. “Tìm kiếm tôi.” Nắm chặt tay cô một cách chiếm hữu, anh ta kéo cô đi dọc theo con đường về hướng đối diện, không ngừng liếc qua vai khi họ đi qua.

Caroline cố hết sức để theo kịp những bước dài của anh ta. Vẫn còn lo sợ mình vừa nhảy ra khỏi chảo rán để lao vào đống lửa, cô buột mồm, “Ngài đang dẫn tôi đi đâu thế?” “Sao, còn nơi nào khác nữa đâu, cô Cabot thân mến?” Anh ta thình lình liếc một cái nhìn cạnh khóe về phía cô, trên gương mặt có chút dấu vết của một nụ cười điệu đà, “Lên giường.” ~*~ “Chị đậy chưa? Caro, tỉnh mau! Xu…ỳ!” Lờ tiếng gọi điên cuồng cũng như lờ đi tiếng cửa mở cọt kẹt và tiếng rền rĩ ầm ầm của ván sàn, Caroline chụp chiếc gối lên đầu và nhét mình sâu hơn dưới những tấm mền.

Lúc nào cũng là vô ích khi giả vờ đã ngủ khi có Potia ở quanh. Con bé bắt đầu ngó ngoáy vào mạng sườn, rồi giật một chiếc lông từ chiếc mũ gần nhất và bắt đầu phe phẩy vào những ngón chân cô. Một lần, trong cơn cuồng loạn muốn chia sẻ học thuyết mới nhất của mình về nàng tiên cá đang làm dậy sóng ở đáy giếng trong vườn nhà cô, con bé đã đổ một chậu nước giặt lên đầu Caroline.

Lần đó Caroline nhảy ngay xuống giường, xách tai Portia đau đến mức con bé than thở là trong tai cứ có tiếng chuông reo inh ỏi suốt một tuần liền. Nhưng lần này Portia đã chọn một chiến lược hiếm hơn rất nhiểu. Con bé giật mạnh một góc chăn và ghé miệng sát vào tai Caroline. Hạ thấp giọng xuống thành tông nam trung giễu cợt, em cô ngâm nga, “Đừng thẹn thùng, tiểu thư Cabot.

Đến đây… và trao cho chúng tôi một nụ hôn đi nào.” Caroline bật dậy nhanh đến mức đầu họ chút nữa cụng vào nhau, “Cái gì, em đúng là con nhóc hư đốn! Em nhận ra bọn chị đúng không?” Portia trườn về phía sau, cuộn tròn trên bậc để chân bằng sắt nhỏ hẹp như một con mèo nhỏ tự mãn.

Dì Marietta đã nhét chung hai chị em họ vào một căn phòng bên dưới phần mái chìa còn nhỏ hơn một cái gác mái rất nhiều. Căn buồng được trang bị hai chiếc khung giường sắt và một số đồ hư hại linh tinh quá lỗi thời để không bị trông thấy dưới nhà. Một cây nến cháy trên bàn trang điểm soi rõ ánh nhìn tinh quái như quỷ trong đôi mắt Portia.

Con bé đá bay đôi dép và ngọ nguậy đôi bàn chân đi tất, “Tin em di, chẳng dễ chút nào để nhận ra hai người khi dì Marietta giật mũ xuống chụp vào mắt em và phát cây quạt vào người em cứ năm giây một lần đâu. Em đã va phải một gốc cây và tí nữa thì lăn quay ra bất tỉnh đấy.” Caroline tựa lưng vào những chiếc gối, nhìn trừng trừng vào em gái, “Thật đáng tiếc khi em không ngất.

Ít nhất chị có thể có một giấc ngủ an lành.” Kéo từng ngón tay ra khỏi chiếc găng, Portia cúi người về phía trước thỏ thẻ, “Lúc đầu em tưởng Tử tước đang cắn chị. Em không hiểu nổi sao chị không cố gắng đánh lại anh ta. Rồi em tí nữa thì thét cho cái đầu ngốc nghếch của em rụng xuống khi bất chợt phát hiện anh ta đang… hôn chị.” Đoạn cuối cùng con bé thì thầm như thể đây là một loại nghi lễ nhục dục cổ xưa nào đó, đen tối, cấm kị và kích thích hơn bất cứ tội ác nào của một con ma cà rồng.

“Anh ta chỉ đang giả vờ hôn chị thôi,” Caroline nhấn mạnh, cố gắng không nhớ đến cái vị say sưa khi đầu môi anh ta chạm vào cô, khi chiếc lưỡi mềm mại của anh ta quét qua miệng cô. Portia khịt một tiếng chẳng ra dáng thiếu nữ tí nào, “Vậy anh ta hẳn phải có một sức tưởng tượng vô cùng mạnh mẽ bởi vì anh chắc chắn đang thực hiện nhiệm vụ với sự hăng hái cực kỳ luôn.” “Anh ta không có lựa chọn nào khác,” Caroline vặn vẹo, nhận ra sự hăng hái của cô còn đáng nguyền rủa hơn thế nhiều.

“Nếu dì Marietta nhận ra cả hai bọn chị, sẽ là một tai hoạ cho tất cả mọi người – đặc biệt là Vivienne.” Lương tâm của cô run rẩy trước ý nghĩ về em gái cô. Cô gần như ao ước cô có thể tin rằng Kane đã bỏ một thứ bùa chú nào đó lên người cô. Và rồi cô nhận ra đó chỉ là một lý do bao biện cho việc cư xử như một người đàn bà trơ trẽn không có liêm sỉ trong vòng tay anh ta, cho việc sẵn lòng vứt bỏ tất cả mọi thứ mà cô luôn nâng niu – bao gồm cả niềm hạnh phúc của Vivienne – đề đổi lấy giây phút thăng hoa thoáng qua của một nụ hôn.

“Chị không cần lo lắng về chị Vivienne,” Portia đảm bảo với cô. “Chị ấy không nghi ngờ tí nào. Dì Marietta thì quá bận rộn với việc kéo bọn em đi và lên án nhân cách của chị. Ừm, không phải nhân cách của chị, mà là nhân cách cùa người đàn bà lẳng lơ trong vòng tay tử tước.

Đương nhiên dì ấy không biết chị là người đàn bà lẳng lơ trong vòng tay tử tưởc. Và dì ấy cũng không biết vòng tay ấy là của tử tước. Dì ấy nghĩ…” Portia phẩy cái đống lằng nhằng hỗn độn trong đầu đi. “Ôi, thôi mặc kệ. Mà làm thế nào chị về được nhà thế? Chiếc xe ngựa thuê vẫn đợi chị à?” “Ngài Trevelyan đã gửi chị về nhà bằng xe cùa anh ta.” Anh ta đã nhét cô vào chiếc xe sang trọng chẳng kèm theo lời nào ngoại trừ một câu cụt lủn với người đánh xe, yêu cầu ông ta đưa cô về thẳng cửa nhà dì cô.

“Anh ta không đưa chị về à?” Caroline lắc đầu, cảm tạ vì họ đã không phải chia sẻ không gian chật hẹp của chiếc xe ngựa. “Sau việc tự biến mình thành một cái bánh hôm nay, chị ngờ rằng anh ta sẽ không muốn ở bên cạnh chị một phút nào nữa đâu.” Portia say sưa lắng nghe trong khi Caroline kể tất cả mọi chuyện về hai gã choai choai gạ gẫm cô và phi vụ giải cứu chớp nhoáng của vị tử tước.

Khi cô kết thúc, Portia dựa vào bậc để chân với tiếng thở dài nan giải, “Thật là kì lạ. Em tự hỏi vì sao một tên ma cả rồng lại dành cả buổi tối lang thang khắp Vườn Vauxhall chỉ để giải thoát cho những thiếu nữ đang lâm nguy nhỉ?” “Nếu chuyện này không quá khó tin như thế, chị đã tin anh ta là ma cà rồng rồi.

Em phải trông thấy cái cách anh ta hạ đo ván hai tên sở khanh kia. Chị chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông có thể sở hữu tốc độ và một sức mạnh kinh khủng đến vậy.” Caroline lắc đầu, rùng mình trước kí ức hãy còn mới mẻ. “Gần như có thứ gì đó… siêu nhiên.” Portia dò xét gương mặt của chị cô trong chốc lát trước khi khẽ hỏi, “Còn nụ hôn của anh ta thì sao? Có cái gì siêu nhiên về nó không chị?” Caroline nghiêng đầu, nguyền rủa vẻ thẳng thắn của bản thân, “Nó không phải thứ gì đó chị có thể so sánh được,” cô nói dối cứng ngắc, cảm nhận hơi nóng xông dần lên má.

“Chị chắc đó hoàn toàn là một nụ hôn thông thường.” Một nụ hôn thông thường hoàn toàn khiến cô choáng váng vì khát khao. Một nụ hôn thông thường hoàn toàn làm tan chảy mọi âu lo và gửi tất cả những ý nghĩ trốn chạy ra khỏi đầu cô – bao gồm cả sự thật rằng người đàn ông đang hôn cô thuộc về em gái cô.

Không thể chịu nổi vẻ dò xét và sự thấu hiểu của Portia thêm được nữa, Caroline trượt người nằm xuống và cuốn chặt chăn lại, quay về phía bức tường, “Sao em không ngủ đi cho chị yên một lát để chị có thể quay trở về hoàn toàn với những giấc mơ bình thường của chị?” ~*~ Tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm.

Cô đứng đó với đôi chân trần trên con đường lát đá khi anh bước ra từ màn sương, mái tóc anh lấp lánh dưới ánh trăng, chiếc áo choàng bay bay quanh mắt cá chân. Cô biết anh đến vì cô, nhưng cô vẫn không thể ép nổi tiếng thét thoát ra khỏi cổ họng xơ cứng của mình, cũng như không thể di chuyển một đốt ngón tay.

Ánh trăng biến mất, để cô lại lạc lối trong chiếc bóng của anh. Anh kéo cô vào vòng tay, sự dịu dàng của anh cũng hấp dẫn y như sức mạnh của anh vậy. Hàm răng anh chớp sáng khi chúng hạ thấp xuống cô. Quá muộn mất rồi, cô chợt nhận ra làn môi không phải là thứ anh tìm kiếm, mà là cổ họng của cô.

Nhưng ngay cả thế, cô cũng không thể ngăn mình nghiêng đầu sang một bên và mời gọi anh – không, là cầu xin anh – hãy chiếm lấy cô, hãy uống cho no dòng chảy của sự sống bên dưới làn da mượt mà như lụa của cô. Anh chỉ đang mời chào những gì cô mong muốn, những gì cô vẫn luôn bí mật ước ao.

Sự đầu hàng. Khi hàm răng của anh đâm thủng mạch máu mong manh, gửi một cơn cuốn rút đầy mê ly xuyên suốt linh hồn cô, tiếng chuông vẫn trong trẻo vang lên, hiệu triệu thời điểm nửa đêm vĩnh hằng nào đó nơi cô sẽ mãi mãi thuộc về anh. ~*~ Caroline ngồi bật dậy, trên chiếc giường sắt, gắng gượng trước áp lực dày vò trong cổ họng.

Nó kéo theo một giây phút khủng hoảng khi cô nhận ra thứ đang bóp lấy chiếc cổ thanh mảnh không gì khác chính là bàn tay cô. Mạch cô đập điên cuồng bên dưới những đầu ngón tay. Cô chầm chậm hạ tay xuống, nhìn chằm chằm vào những ngón tay run bần bật như thể chúng thuộc về một ai khác.

Còn khiến cô luống cuống hơn cả cơn sợ hãi chính là phản ứng đó không tài nào lý giải trên khắp phần còn lại cơ thể cô. Miệng cô khô khốc, làn da ngứa râm ran đầy thân thuộc cùng cơn đau nhức nhạy cảm trên bầu ngực và giữa hai chân cô khiến cô có cảm giác khoan khoái hơn là đau đớn.

Cô liếc quanh căn phòng, cố gắng rũ bỏ những hình ảnh nhợt nhạt vẫn còn vương lại trong tâm trí. Chiếc giường nhỏ của Portia trống không và cả căn phòng phủ trong bóng tố khiến cô không đoán được lúc này là mấy giờ. Giấc mơ chập chờn của Caroline bị ám ảnh bởi những mảnh vỡ rời rạc từ những giấc mơ khác, nơi cô bị truy đuổi trên con đường loang lổ bóng tối bởi những kẻ tấn công đeo mặt nạ, với chiếc miệng xoắn xuýt thành những nụ cười dữ tợn và dâm đãng.

Cô dụi dụi hai mắt lở mờ. Nếu như toàn bộ đêm qua – đoạn đường điên khùng của cô và Portia đến Khu vườn Vauxhall; những khoảnh khắc ngọt ngào trong vòng tay tử tước; vị say nổng của nụ hôn ấy đều chỉ là một giấc mơ dài thì sao? Nếu như tất cả những hình ảnh và cảm nhận đó không hơn gì thứ ảo tưởng trong cơn sốt, sinh ra từ tâm can lẫn trí tưởng tượng vượt quá giới hạn thì sao? Cô gần như đã tin tưởng bản thân chỉ đang mơ bởi tiếng chuông nửa đêm vẫn tiếp tục reo vang.

Cô nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra đó là tiếng kêu chói tai của chiếc chuông kéo trước cửa nhà. Ném tấm mền sang một bên, cô trèo xuống giường và vội vã mở cửa sổ. Một chiếc xe ngựa kéo với hai con ngựa hồng xinh đẹp đang đỗ trước cửa nhà. Vươn chiếc cổ ra hết cỡ, cô có thể thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đơn độc dưới mái hiên nhà.

Mặc dù vành mũ cong cong đã che đi gương mặt, vẫn không thể lẫn đi đâu được chiếc áo choàng đang ôm lấy bờ vai vững chãi của anh ta. Adrian Kane đến thăm nhà họ. Và vào ban ngày hẳn hoi. Caroline dựa và bệ cửa sổ, chùng cả người vì nhẹ lòng, không hề nhận ra rằng có lúc trí tưởng tượng không thể lay đổ của Portia đã cướp đoạt cả những giấc mơ và tâm trí của cô.

Lắc đầu trước chính sự điên rồ của mình, cô hướng ánh mắt buồn bã lên bầu trời. Cơn mưa vẫn đều đều trút mình từ những đám mây thấp và xám xịt đến mức trông như thể mặt trời có lẽ không bao giờ chiếu sáng thêm được nữa. Mắt cô nhíu lại khi nhìn kĩ những dải mây đầy điềm gở.

Ánh sáng ban ngày có thể hủy diệt ma cà rồng sao? Hay là những tia nắng? Cô đưa tay chà lên trán, đột nhiên ước gì bản thân chú ý nhiều hơn vào những lời luyên thuyên không dứt của Portia. Tiếng chuông reo thêm tràng nữa. Dì Marietta không phải ma cà rồng, nhưng dì cô hiếm khi dậy trước trưa hoặc tiếp đón những người tới thăm trước hai giờ chiều.

Mặc dù vậy, Caroline có thể nghe thấy những tiếng quát tháo điên cuồng, đầy kích động vang lên từ tầng dưới; như thể dì Marietta và Vivienne đều đồng loạt lao ra khỏi phòng ngủ rộng rãi của hai người họ và cố gắng để khiến bản thân trông thật tươm tất. Khi cô hạ thấp ánh mắt xuống hàng hiên, Kane ngửa đầu ra sau và nhìn thẳng lên khung cửa sổ nơi cô đang đứng.

Caroline bổ nhào vào sau tấm rèm. Chẳng có gì có thể phủ nhận thứ sức mạnh trong ánh mắt của anh ta. Ngay cả tấm vải bằng ren mỏng manh này cũng không thể che chở cho cô khỏi sức thôi miên của nó. Tiếng chuông ngừng kêu. Trong sự im lặng lấn át theo sau đó, một câu nói trong mớ kiến thức thông thuộc về ma cà rồng rung lên rõ ràng trong đầu Caroline.

Một tên ma cà rồng không thể bước vào nhà của nạn nhân trừ khi được mời. Caroline cố gắng xua cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi, nhưng giấc mơ vẫn còn quá sống động trong tiềm thức cô. Nếu như cô lờ tiếng thét chói tai theo thói quen của Portia và rồi thực sự có một con sói đang đứng ngay trên bậc thềm nhà dì cô thì sao? Vì cũng chẳng thể lao xuống tầng trong bộ váy ngủ, ném mình qua cánh cửa, và giả vờ chạy xuống với vài căn bệnh lây lan chết người như dịch tả hoặc dịch hạch, cô trộm hé mắt trông qua cửa sổ.

Cánh cửa lớn đã mở. Nhưng không phải người hầu già sắp đến tuổi nghỉ hưu của bà dì cô, mà là Portia cười rạng rỡ ra mở cửa, đưa vị tử tước thoát khỏi màn mưa để vào nhà. Miệng Caroline trễ xuống, “Cả ngươi nữa, Brute[1]?” Cô lào khào, lúc lắc đầu không tin.

Một lúc sau Caroline lập bập đi xuống cầu thang sau khi mặc chiếc váy xanh biển giàn dị chẳng tôn lên vẻ đẹp gì trên thân hình mảnh khảnh của cô.

Phần diềm xếp quét hồ cứng quanh chiếc cổ áo càng khiến nó hợp với mốt của thời nữ hoàng Elizabeth cách đây hai thế kỷ. Cô liên tục vuốt từng lọn tóc cho đến khi búi thành một búi chặt và chụp một chiếc mũ đứng đắn lên cả tầng cấu trúc cứng ngắc đó. Cô đã quả quyết phải chế ngự tất cả những dấu vết dù là mờ nhạt nhất của cái kẻ lả lơi đã theo đuổi em gái cô với tất cả sự phóng túng không biết xấu hổ ngày hôm qua.

Cô ngập ngừng đáp từng bước chân, bàn tay vẫn bíu lấy lan can cầu thang. Giọng nam trung khàn khàn của vị tử tước có thể làm tan chảy tất cả sự kiềm chế của một người phụ nữ, nhưng chút hắc ám trong tông trầm của giọng nói kia khiến cô cảm thấy rất khó khăn để có thể vểnh tai nghe trộm.

Cô nhíu mày để nghe, nhưng tất cả những gì cô nghe được chỉ là một mẩu chuyện không ra đầu ra đũa. Những câu nói tuôn như suối của Portia được chấm phẩy bởi tiếng chén đĩa va vào nhau lách cách, những tiếng rì rầm lịch sự của Vivienne, và điệu cười khúc khích nhức tai của dì Marietta.

Đột nhiên, cả phòng khách rơi vào im lặng trang nghiêm. Ngay cả Portia cũng ngừng những tiếng lảm nhảm của mình. Khi vị tử tước bắt đầu nói, Caroline bước xuống thêm một bậc. Nhưng tất cả những gì cô có thể tóm được là, “…đến đây hôm nay… mạo muội trên sự yêu mến của em… một câu hỏi vô cùng quan trọng…” Bàn tay cô bấu chặt lấy tay vịn, những khớp tay trở nên trắng bệch.

Kane chuẩn bị cầu hôn. Anh sấp xin cưới Vivienne làm vợ, và một khi anh làm thế, không có gì giống như trước nữa. Cô cảm thấy một áp lực lạ lùng đè lên trái tim mình, như thể một mạch máu nào đó từ trước đến nay cô chưa từng nhận ra vỡ nát mất rồi. Không để cho bản thân có thời gian xem xét cặn kẽ lại cảm xúc, cô vội vã bước xuống những bậc cuối cùng, “Tuyệt đối không!” Cô tuyên bố ngay khi xông vào phòng khách, “Chị cấm.”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx