sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Caroline trượt chân ngã về phía sau. Khi gờ đá ram ráp đập vào lưng cô, bầu trời bất chợt chao nghiêng như chực đổ nhào mọi thứ lên mặt đất. Rồi cánh tay Kane đột ngột ở đó, vòng ôm lấy cô, lúc đầu là thô bạo, rồi trở nên dịu dàng khi anh ta kéo cả cơ thể đang run rẩy của cô vào lồng ngực của mình.

Một bàn tay khẽ xoa mái tóc cô rồi ấn má cô tựa vào một vòm ngực thật ấm, thật rộng. “Lạy Chúa, cô!” Giọng anh ta khản đặc. “Cô đang làm cái trò gì thế hả? Dọa cho tôi chết khiếp à?” Khi đất trời từ từ trở lại như trước và cơn run rẩy của cô cũng chùng lại, Caroline không muốn làm gì hơn là được chìm vào sự ấm áp cũng như sức mạnh của anh ta, để tin sẽ chẳng có nguy hiểm nào đến với cô một khi cô còn ở trong vòng tay anh ta, để quên, dù chỉ trong một nhịp đập của trái tim thôi, rằng ý nghĩ ngu ngốc như thế cũng là mối nguy hiểm quyến rũ nhất đối với cô.

Cô đẩy anh ta ra, gắng rút người khỏi vòng ôm của anh ta với nỗi tuyệt vọng đến cả cô cũng phải bất ngờ, “Doạ ngài ư? Ngài mới là người xồ vào tôi từ trong bóng tối! Nếu tôi ngã lộn cổ xuống đất mà chết và Wilbury đáng thương phải mất cả buổi sáng để nạo vét phần còn lại của tôi khỏi lớp đá cuội trên sân nhà ngài, không có ai xứng đáng hơn ngài phải nhận lấy tội đó khi lén theo tôi theo cái kiểu quá quắt như thế.” Với sự nghi ngờ tăng vùn vụt, cô bắt đầu lùi xa khỏi anh ta, “Mà ngài lên đây bằng cách nào?” Anh ta lần theo cô mà không cần di chuyển một múi cơ, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ thích thú không lẫn đi đâu được, “Đi bộ.” Caroline ngừng lại, nhíu mày hoang mang.

Cô nhìn theo bàn tay anh ta chỉ, lần đầu tiên nhận ra phần kiến trúc mà cô tưởng lầm là một ban công kín đáo trong thứ ánh sáng mờ mịt lúc trước hoá ra lại là một lối đi ôm quanh ngọn tháp. Chắc chắn phải có một cây cầu hoặc một cầu thang nào đó ở phía đối diện dẫn lên một ngọn tháp khác hoặc một tầng nhà bên dưới.

Kane khoanh tay trước ngực rồi khẽ hỏi, “Thế cô nghĩ tôi lên đây bằng cách nào, thưa cô Cabot?” Caroline nuốt xuống, “Ờ thì tôi…” Cô không chắc điều cô đang nghĩ là gì nữa. Sau cùng thì chuyện này không có vẻ như anh ta có khả năng hóa thành một con dơi và bay lên ban công phòng cô để rồi có thể lẻn vào phòng ngủ của cô, bao trùm cả cơ thể bất lực của cô, và… Khi cô mường tượng cảnh cái bóng to lớn của anh ta phủ lên giường cô, một hình ảnh khác nhảy vào đầu cô, một hình ảnh còn nhiễu loạn hơn và còn khiêu khích hơn nữa.

Cô điên cuồng chớp mắt, gắng hết sức đuổi nó đi, “Ưm, tôi… tôi… à, tôi nghĩ có thể là… ưm…” Anh ta có vẻ rất lấy làm thương hại cái tràng lắp bắp tội nghiệp của cô, “Tôi không định làm cô giật mình. Tôi nghĩ cô ngủ từ rất lâu rồi. Tôi e là tôi không được quen lắm với giờ giấc ở nhà của cô.

Tôi không thể ngủ sớm, nên đành đi ra ngoài tản bộ và hút thuốc một chút thôi.” Đến tận lúc này Caroline mới nhận ra mẩu xì gà vẫn còn bốc khói trên nền đá. Anh ta hẳn đã thả nó ra khi anh ta chạy lại để túm lấy cô khỏi cú ngã chết người kia. Giờ cô mới hiểu vì sao cô lại ngửi thấy mùi lưu huỳnh khi anh ta vừa mới xuất hiện.

Khi bắt đầu nhận ra mẩu xì gà, cô cũng bắt đầu nhận ra được những thứ khác nữa, như việc thiếu áo khoác, áo ghi-lê và cà vạt vô cùng bê bối của anh ta. Đuôi áo sơ mi bằng vải gai lanh mỏng nhét bên dưới một chiếc quần ống túm để cưỡi ngựa bằng da hoẵng ôm gọn lấy bờ hông hẹp và làm nổi bật đến từng múi cơ trên cặp đùi như điêu khắc của anh ta.

Chiếc áo để mở phần cổ, để lộ phần cơ ngực như mạ vàng và thảm lông màu mật ong xoăn mềm. Mặc dù anh ta đã buộc gọn mái tóc thành một chiếc đuôi sam sau gáy, vài lọn ướt mưa vẫn rủ xuống quanh mặt anh ta. Vẻ ngoài của anh ta cứ như nhắc nhở cô nhớ tình trạng đáng xấu hổ của bản thân.

Cô còn không buồn mặc chiếc váy anh ta hào phóng để lại cho cô. Cô đứng trước mặt anh ta trong chiếc áo ngủ bạc màu của mình cùng đôi bàn chân trần, với mái tóc xõa tung sau lưng như một cô bé còn đi học, phần vạt trên cũ kĩ bám lấy phần ngực căng phồng của cô. Cô lúng túng vòng tay ôm quanh người, lần đầu tiên trong đời, tạ ơn Chúa, vì cô không đến mức quá cỡ như của Portia, “Tôi hy vọng tiếng thét của tôi không đánh thức cả lâu đài.” “Những người làm chắc chắn vẫn sẽ ngủ ngon mặc cho tiếng thét của cô,” Kane đảm bảo với cô, ánh mắt trĩu nặng của anh ta không lướt qua bầu ngực cô, mà lại nấn ná trên đường cong thanh tú trên cổ họng, “Mà họ cũng nên quen với những âm thanh như vậy chứ nhỉ – những tiếng hét kinh hoàng, xin dung thứ, gào khóc trong đau đớn của những trinh nữ.” Anh ta lại thế.

Giễu cợt cả hai người bọn họ với đôi lông mày ngăm đen cong lên quỷ quái. Caroline chống chọi với nụ cười mát lạnh, “Điều đó cũng không khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ một điền trang đẹp như thế này hẳn phải sở hữu một nhà ngục vẫn đang hoạt động mới đúng.” “Cũng gần như thế.

Đấy là nơi tôi giam tất cả những trinh nữ bị mất tích trong làng. Có lẽ chúng ta có thể sắp xếp một chuyến du ngoạn khi chuyến viếng thăm của cô kết thúc.” “Thế thì còn gì bằng.” Anh ta dựa người vào bức tường, “Tôi e tôi đã trở thành một vị chủ nhà thiếu chu đáo mất rồi.

Tôi hy vọng cô sẽ tha thứ cho tôi vì tôi đã không ở đây chào đón khi cô và các em cô đến.” “Wilbury đã bảo chúng tôi là ngài ra ngoài.” Ánh mắt cô lang thang đến ngực anh ta, nơi chiếc áo ẩm ướt dính sát vào một mảng cơ bắp ấn tượng và gân guốc. Hình ảnh đó khiến cô như bị mê sảng.

Cô chạm một tay vào trán. Có lẽ cô vẫn còn hoa mắt sau khi suýt chút nữa ngã nhào ra khỏi ban công. “Hẳn phải có việc khẩn cấp lắm mới khiến ngài phải ra ngoài trong một đêm kinh khủng thế này.” “Ngược lại là khác, tôi thấy cơn bão còn ít đáng sợ hơn việc bị nhốt trong một một phòng khiêu vũ đông đúc hay một rạp hát đầy khói thuốc nào đó.

Tôi thà phải vật lộn với thiên nhiên còn hơn phải uốn lưỡi theo mấy lời đồn nhảm nhí của giới thượng lưu. Nhưng tôi thực sự rất lấy làm tiếc khi không ở đây được dể đón ba chị em cô.” Hoàn toàn nhận ra anh ta đã lắt léo tránh câu hỏi ẩn ý của cô một cách tài tình, cô phác tay về phía cánh cửa kiếu Pháp vẫn còn mở toang hoang, làm lộ ra một cảnh tượng ấm áp ánh trăng và những chiếc khăn trải giường nhăn nhúm.

“Tôi khó có thể trách ngài vì sự chểnh mảng trong cương vị chủ nhà khi ngài chuẩn bị cho tôi một căn phòng sang trọng nhường này.” Anh ta khịt mũi, quai hàm nghiến chặt, “Chỉ sang trọng hơn nơi dì cô đã chuẩn bị cho cô thôi. Tôi ngạc nhiên khi bà ta không đẩy cô xuống hầm chứa than trong nhà.” Caroline nhíu mày, “Làm sao ngài…?” Nhưng rồi cô nhớ anh ta đã đứng trước hiên nhà dì cô trong cơn mưa, ngẩng lên nhìn khung cửa sổ sát mái nhà đầy bụi bặm nơi cô đứng.

Cô hẳn đã nép mình sau đám rèm chậm hơn ánh mắt của anh ta một khắc. Xấu hổ lạ lùng khi thấy anh ta biết chính xác dì cô quan tâm đến cô ít ỏi thế nào, cô nâng cằm lên, “Là khách danh dự Vivienne đương nhiên nên có phòng riêng của mình. Portia và tôi quen với việc chung phòng rồi.” “Tôi nghĩ cô sẽ đồng ý với việc sắp xếp này.

Sau cùng thì tôi khó có thể bị buộc tội tìm cách lẻn vào phòng ngủ của em gái cô và làm hại đến thanh danh của cô ấy với Portia đứng canh bên cạnh, phải không?” Nhưng ai sẽ canh gác cho thanh danh của tôi. Caroline không dám hỏi anh ta câu đó, khi cô khăng khăng mình đã qua cái tuổi mà cô tin tất cả những người đàn ông cô gặp đều có ý định quyến rũ hoặc cưỡng bức cô, dù cho một trong số ấy đã xuất hiện ngoài khung cửa phòng ngủ của cô giữa đêm hôm khuya khoắt, ăn mặc tạm bợ và đầy mùi của mưa, của gió và mùi hương say lòng người trộn lẫn giữa thuốc lá và rượu rum đỏ.

“Tôi e là Portia thích sục sạo giống chó đi săn hơn một chú chó tai cụp,” cô nói. Anh nhún vai giễu, “Vậy thì tôi sẽ coi cô bé còn đáng gờm hơn một kẻ thù nguy hiểm. Tôi thà bị cắn bởi một con chó tai cụp còn hơn nuôi một con chó đi săn suốt ngày nhai bốt của tôi.” Caroline bất giác mỉm cười trước mô tả vô cùng chính xác cùa anh ta về em gái.

“Tôi thấy lấy tờ Bưu điện buổi sáng đánh vào mũi chú chó đó sẽ giúp nó chừa hơn đấy.” “Tôi sẽ ghi nhớ.” Anh ta nghiêng đầu sang một bên, bắn cho cô một cái nhìn xuyên suốt khiến cô vừa sợ hãi vừa khao khát, “Vậy kể cho tôi nghe đi, cô Cabot, cô nghĩ thế nào về mái ấm nhỏ nhoi của tôi? Nó có hợp với sở thích cùa cô không?” Cô ngập ngừng, “Phòng ngủ dành cho khách rất đáng yêu, thưa ngài, nhưng tôi phải thừa nhận sảnh vào có hơi… đáng sợ.

Thây của những chú chó cùng quang cảnh đẫm máu của những trận chiến có hơi vượt quá khẩu vị của tôi một chút.” “Tôi nghĩ nó thiếu sự ấm áp mà chỉ bàn tay của một người phụ nữ mới có thể đem lại,” anh ta đáp, giọng nói khàn khàn như đang vuốt ve lấy từng câu chữ. “À, nhưng sự thiếu hụt đó có thể dễ dàng bù đáp đúng không?” Chỉ trong chốc lát thôi ánh mắt hai người chạm nhau rồi gắn chặt, Caroline có cảm giác bàng hoàng rằng không ai trong họ nói về Vivienne.

Cảm giác đó khiến cô luống cuống, cô bắt đầu giật lùi bước trở lại phòng ngủ của mình Cô gầu như chờ mong anh sẽ đi theo cô, bắt kịp từng bước chân cô giống như khi hai người trên con đường đầy ánh trăng ở Vauxhall. “Nếu ngài thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, tôi nên trở lại giường thôi.

Bình minh sẽ sớm đến trước khi chúng ta có thể nhận ra.” “Đúng là sớm đến, phải vậy không?” Thay vì đi theo cô, Kane quay người lại chống tay lên bức tường, ánh mắt anh ta lạc lõng trôi về phía đường chân trời xa xa, nơi thi thoảng tia chớp vẫn bất chợt loé lên qua những đám mây.

“Cô Cabot này?” Cô ngừng lại, bàn tay đã với tới tay nắm cửa phía sau, “Vâng?” Anh ta cất tiếng mà không quay lại để nhìn cô, ánh mắt vẫn như xuyên sâu vào đêm tối. “Kể từ giờ cô có thể muốn khoá những cánh cửa đó đấy. Cô không thể lúc nào cũng coi một yếu tố thất thường như một cơn gió là nguyên nhân khiến chúng bật mở được.” Caroline nuốt khan trước khi khẽ đáp, “Như ngài mong muốn, thưa ngài.” Quay trở lại phòng ngủ, cô nhẹ nhàng khép cánh cửa lại phía sau.

Cô ngập ngừng trong giây lát, rồi với tay xuống và đẩy chiếc then sắt sang một bên. Khi cô ngước mắt lên, Kane không còn ở đó nữa. Ban công không một bóng người. Chỉ còn mình cô đơn độc. ~*~ “Ôi, tính tú trên cao! Kẻ nào đã chết và biến chị thành nữ hoàng Anh thế này?” Caroline không biết còn điều gì đáng ghê rợn hơn câu này nữa.

Cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau bởi tiếng ré đầy sung mãn của Portia. Con bé giật tung những tấm trướng phủ trên đỉnh giường của cô ra để đón chào những tia nắng chói lòa. Khi những tia nắng bỏng rát va vào mặt cô, cô đưa một tay lên che mắt, cảm giác như thể đang bị thiêu đốt trong lò lửa.

Sau khi Adrian Kane biến mất khỏi ban công phòng cô, cô đã cuộn tròn người trong những tấm trải giường, tự hỏi là gió – hay thứ gì đó sơ khai và nguy hiểm hơn – đã dễ dàng mở những cánh cửa trong phòng. Tự hỏi vì sao tất cả những lần gặp gỡ Kane của cô đều bắt đầu hoặc kết thúc bằng việc cô nép gọn trong vòng tay anh ta.

Và tự hỏi liệu kiểu người hư hỏng nào có thể sẵn sàng một cách đáng lo ngại đến thế mỗi khi được anh ta ôm vào lòng khi chính mình không có cả quyền được đứng ở vị trí đó. Khi Portia nhảy lên trên tấm nệm lông chim như một chú cún hăng hái, Caroline rên lên và trùm tấm mền bằng lụa Da-mát qua đầu, “Em đi đi mà! Chị không tin bây giờ là buổi sáng.” “Sáng á?” Portia lặp lại.

“Trời ơi, đã gần trưa rồi chị ơi! Chị được ở trong ngọn tháp của nữ hoàng cũng không có nghĩa chị được quyền héo hon trên giường cả ngày như hoàng tộc đâu nghe chưa. Nếu chị chờ em chơi cái trò quý-phu-nhân đang đợi và rung chuông gọi người hầu mang cho Người cốc sô-cô-la trên giường, Người nên có một suy nghĩ khác đi, thưa Nữ hoàng!” “Trưa sao?” Caroline ngồi bật dậy và ném tung chiếc mền, tình cờ quẳng nó qua đầu Portia.

“Thế quái nào mà đã đến tận trưa rồi thế này? Chị thề là mới bình minh cơ mà.” Kinh hãi gấp đôi bởi bằng chứng hãy còn tươi nguyên cho sự thất trách của bản thân, Caroline lồm cồm bò ra khỏi giường. Cô chỉ có một tuần trước khi buổi dạ vũ diễn ra để xác định Kane là bạn hay thù và cô đã phung phí mất nửa ngày rồi.

Hất tấm mền sang một bên, Portia nằm phịch xuống phần nệm trũng ấm áp Caroline vừa bỏ trống với một tiếng thở dài thoả mãn, “Em nghĩ em không thể trách chị khi chị giống như một đôi giày lười như thế. Nếu em được ở trong căn phòng tuyệt vời thế này em cũng chả bao giờ muốn rời giường hết.” Khi Caroline mở khóa rương và đẩy nắp lên, cô cố gắng không nghĩ ngợi linh tinh, kể cà những lý do thuyết phục hơn, hấp dẫn hơn để không rời chiếc giường.

Portia lăn tròn đứng dậy và bắt đầu loanh quanh khắp phòng, xem xét tất cả những của cải mà nó lưu giữ. “Giờ em đã hiểu vì sao chị Vivienne cứ nhấn mạnh tử tước là người vô cùng hào phóng. Chị nói em nghe xem – chị đã làm gì để xứng đáng với lòng hào phóng cỡ này nào?” “Không có!” Caroline buột miệng, vùi đầu vào chiếc rương để giấu vẻ ửng hồng đang phản bội lại mình.

“Không gì hết!” Cô lật tung vài chiếc áo cùng váy lót vẫn còn mặc tốt, cuối cùng cũng tìm được một chiếc đầm mặc buổi sáng bằng vải lanh mịn với tay áo dài và kín cổ. Để khỏi phải rung chuông gọi người hầu, Portia lại gần để cài giúp cô chiếc nịt ngực. Nâng mái tóc lên cho khỏi vướng, Caroline hỏi, “Vivienne ở đâu sáng nay thế?” Portia đảo mắt, “Chắc chắn là chị ấy đang vo người trong một góc nào đó, thêu một lời trích dẫn từ kinh thánh lên khung thêu của mình.

Chị biết chị ấy có thú vui nghèo nàn thế nào rồi đấy.” “Tất cả chúng ta đều quá may mắn”. Vẫn còn quyết tâm không bỏ lỡ những phút cuối cùng của buổi sáng, Caroline mau chóng lại gần chiếc chậu rửa để té nước lên mặt và chải răng bằng một miếng vải mềm cùng chút bột có vị bạc hà.

“Em không hiểu sao chị lại gấp gáp thế,” Portia nói. “Theo lời ông quản gia khắc khổ đó, Julian sẽ không đến cho đến tận đêm nay. Và chị cũng biết ngài Trevelyan không thể hiện diện sau bình minh rồi mà.” “Em không nghĩ đã đến lúc ngửng nuôi dưỡng cái ý tưởng vô lý đó trong đầu rồi à?” Nặng nề ngồi sụp xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm bọc vải len tuyết dài, Caroline kéo ngăn kéo ra và bắt đầu tìm vỉ kẹp ghim mà người hầu gái đã gỡ khỏi mái tóc cô dêm hôm trước.

Gom gọn mái tóc lại sau gáy, cô nói, “Chị tin ngài Trevelyan là ma cà rồng không hơn chị tin em khi em bảo em là cô con gái ngoài giá thú của Prinny và có quyền thừa kế ngai vàng của…” Cô ngưng bặt, vẫn nhìn chằm chằm vào phần trước bàn trang điểm. “Gì thế ạ?” Portia hỏi, thoắt chân lại gần, “Chị thực sự trông không khủng khiếp lắm đâu.

Nếu chị muốn, em có thể mang đôi chân thỏ của em lại đây và rắc một ít bột gạo lên quầng thâm bên dưới mắt chị.” Khi Caroline không đáp lại, Portia nhòm qua vai chị gái. Phải mất một lúc em gái cô mới nhận ra Caroline đang nhìn cái gì. Hoặc rõ ràng hơn nữa, không nhìn thấy cái gì.

Cả hai chị em chầm chậm quay lại nhìn nhau, sự thật ánh lên trong đôi mắt của người kia. Mặc dù bàn trang điểm bằng gỗ sồi được gắn với một khung gỗ hình ô van rõ ràng, trên đó không có tấm gương nào cả. Cũng không có tấm gương nào được phủ nhiễu đen trong lâu đài Trevelyan.

Lâu đài này không có một tấm gương nào. Không có những mảnh thủy tinh hình bầu dục thanh nhã được nâng trên những đôi bàn tay mũm mĩm bé nhỏ của các thiên thần được mạ vàng. Cũng không có tấm trụ cao bằng kính có thể phản chiếu hình ảnh giữa hai khung cửa sổ. Không có một chiếc gương nhỏ xinh xắn nào đặt trên mặt lò sưởi để một vị khách có thể giả vờ nhìn vào đống lửa trong khi bí mật ngưỡng mộ dáng hình của bản thân.

Không có một tấm gương lớn đặt ở góc phòng để một quý cô có thể ngửng lại và sửa sang trong khi có thể nâng tấm kính để nhìn được cả cơ thể và kiểu tóc sao cho hợp nhất. Caroline và Portia mất gần hết buổi chiều tránh né những người làm trong nhà để có thể lén ra vào những căn phòng còn trống trong lâu đài.

Cuối cùng họ cũng phát hiện được một tấm gương tay mờ xỉn được nhét trong một ngăn tủ đựng quần áo. “Có lẽ chị sẽ tin em nhiều hơn nếu lần sau em nói chị em là người thừa kế hợp pháp của nước Anh,” Portia nói với tiếng khụt khịt tự mãn khi họ mau chóng rảo bước về phía nam của lâu đài.

“Chị chắc chắn phải có một lời giải thích thuyết phục ở đây,” Caroline khăng khăng. “Có lẽ những tấm gương đã được gỡ ra để đem đi đảnh bóng lại trước dạ vũ. Hoặc gia đình Kane đơn giản không quen dùng bàn trang điểm.” Portia trút một hơi buồn bã, “Nếu em mà đẹp được như Julian, em sẽ ngồi trước gương và mê mẩn ngắm bản thân cả ngày luôn.” “Em thực ra có thể làm luôn bây giờ,” Caroline nhắc.

Cả hai đều bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi giọng nói dịu dàng của Vivienne vang lên phía sau họ, “Hai người đã ở ngóc ngách nào cả chiều nay thế hả?” Họ quay lại, thấy thành viên còn lại trong gia đình đang đứng dưới một tấm xà uốn cong ở tít phía cuối hành lang rộng lát đá.

“Em đã hoàn thành hai mẫu thêu, viền mười hai chiếc khăn tay, và dùng trà một mình,” em cô thông báo một cách ai oán. “Mà ông Wilbury không hẳn là một người trò truyện sắc sảo. Em gần như mệt lả vì chỉ có mỗi mình em.” “Bọn chị không định bỏ rơi em,” Caroline gọi với lại, “Bọn chị chỉ đi loanh quanh để thăm thú một chút thôi mà.” Liếc trộm qua vai về phía cánh cửa bằng gỗ gụ đồ sộ bảo vệ cho mạn phía nam lâu đài, cô đẩy nhẹ Portia về hướng của Vivienne.

“Sao em không chạy lại chỗ Vivienne và ở bên chị ấy trong chốc lát? Chị sẽ quay lại chỗ hai đứa mau thôi.” Portia miễn cưỡng nghe lời, bắn cho Caroline một cái trợn mắt qua vai, “Chị sẽ cẩn thận chứ? Chẳng ai biết thứ gì sẽ nhảy xổ ra từ những căn phòng cũ kĩ ẩm mốc đó đâu.” Caroline xua đi lời cảnh báo của Portia.

Không những họ thất bại trong việc tìm kiếm một tấm gương, họ còn thất bại trong việc định vị được dù chỉ chút dấu vết của chủ nhà. Mặc cho nỗi sợ hãi của Portia, Caroline không tin rằng anh ta đang chợp mắt trong một cỗ quan tài trong hầm mộ của gia đình. Khi cô nhìn hai cô em gái tay trong tay dần khuất bóng, cô nhíu mày.

Vivienne không phải đứa dễ cằn nhàn như thế. Và không phải nước da em cô trông trắng hơn bình thường đấy chứ? Caroline xua cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Có lẽ những cái bóng dài đổ trên lối đi đã làm bợt di màu sắc trên đôi má em cô. Qua những khung chì của cánh cửa sổ hình vòm phía cuối hàng lang, cô có thể thấy ánh tím mơ màng màu oải hương của buổi hoàng hôn nhẹ nhàng tràn vào lâu đài.

Cảm giác khẩn cấp không sao giải thích nổi cứ lớn dần trong cô, cô bước lại phía cánh cửa và rón rén xoay nắm đấm. Cánh cửa bật ra với một tiếng két khiến Caroline giật nảy mình. Cô nhìn chằm chằm xuống hành lang không có cửa sổ đang chìm sâu trong bóng tối, rồi cô mò mẫm trong chiếc túi áo váy, thầm cảm tạ tính lo xa của mình.

Cô đã nhét và đây một mẩu nến cùng một hộp bùi nhùi. Ngọn bấc trên cây nến toả ánh sáng đu đưa quanh cô. Nhấc chân bước vào hành lang, cô nâng cây nến lên cao một chút, phát hiện mình đang đứng mặt đối mặt với Adrian Kane. Cô rú lên một tiếng sắc nhọn và gần như ngã ngửa về phía sau, chút nữa là đánh rơi cây nến.

Phải mất vải nhịp tim giộng thình thịch cô mới nhận ra không phải vị tử tước bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô, mà là một tấm chân dung đúng cỡ người thật được lồng trong khung vàng. Vật lộn để thở lại cho đều, cô run run quét cây nến một vòng bán nguyệt. Đây không phải là một hành lang thông thường, mà là một phòng trưng bày chân dung, mỗi bức đều mang đặc trưng riêng của từng thời kỳ dưới cây cọ tài tình của người họa sĩ.

Cô lò dò bước về phía bức chân dung của Kane, biết rằng cô có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội thoải mái như thế này để nghiên cứu kĩ càng nếu anh ta là người thật. Anh ta đứng với chiếc bóng in trên nền trời mưa bão phía sau, một cánh tay chống lên hông, cánh tay kia khum lại quanh phần đầu bằng bạc của cây gậy chống.

Hai chú chó Xanhpanhơn nằm ưỡn mình trên bãi cỏ cạnh đôi chân đi bốt của anh ta. Caroline tỉ mẩn nhìn gương mặt anh ta, mất hết tinh thần khi phát hiện gương mặt đó đã trở nên quen thuộc với mình trong một khoảng thời gian ngắn thế nào. Cô biết chính xác những nếp nhăn nhẹ quanh đôi mắt anh ta sẽ hằn sâu ra sao khi anh ta cười.

Biết đường rãnh giữa hai hàng lông mày đen nhánh của anh ta sẽ xuất hiện bất cứ khi nào cô thách thức hoặc khiến anh ta bối rối. Biết cái miệng gợi cảm của anh ta hằn lại thành một đường cấm kị, rồi lại mềm đi bất cứ khi nào anh ta dán nó lên cô. Cô chạm đầu ngón tay lên phần môi đang căng lên của mình, nhớ lại khuôn miệng đã khum trên làn môi cô dịu dàng đến chừng nào.

Như được cảnh báo bởi cơn đau đầy khao kháo găm thẳng vào trái tim, cô dứt ánh mắt ra khỏi khuôn mặt anh ta. Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra thứ quần áo anh ta đang mặc trong bức tranh hoàn toàn bất đồng. Những dải buộc rủ xuống một cách chau chuốt trên chiếc cổ vạm vỡ và đôi bàn tay đầy sức mạnh của anh ta.

Anh ta mặc một chiếc quần ống túm, xỏ nịt tất và đi một đôi giày đen mũi cong – kiểu rất thịnh hành ở thế kỉ trước. Có lẽ anh ta đã được vẽ bởi một trong những họa sĩ lập dị, người đã phục sức cho anh ta thứ áo quần ở một thời dại khác. Chỉ cách đây mười năm thôi, tất cả những gì liên quan đến Hy Lạp đều là đỉnh cao thời trang, khiến cho một lượng đáng báo động những bức chân dung gia đình đều vẽ các mệnh phụ mũm mĩm trong bộ áo choàng thời La Mã chạy trốn những tên nhân mã đội tóc giả trông rất có thể là những ông chồng bị bệnh gút của bọn họ đang cưỡi ngựa đuổi theo.

Liếc trộm ánh mắt khao khát cuối cùng về bức tranh, Caroline bước đến bức tiếp theo. Miệng cô rơi tõm xuống vì kinh ngạc. Lại là tranh của Kane, lần này là đội chiếc mũ lông chim và chiếc cổ áo xếp cao thời Elizabeth với chiếc áo choàng tung bay trên bờ vai rộng. Mái tóc anh ta xoã qua vai, ria mép vểnh lên và chòm râu trên cằm khiến anh ta trông còn ma quỷ hơn lúc thường.

Cô không thể nhầm với cái miệng kéo lên thành một nụ cười khô khốc cùng mái đầu nghiêng nghiêng của anh ta. Còn choáng váng hơn, bức tranh tiếp theo cũng về Kane. Trong bức này, anh ta khoác lên mặt một nụ cười cợt nhả, mặc một chiếc áo chẽn ngắn viền lông và một đôi bít tất màu xanh thẫm bó sát.

Caroline ngoảnh đi, cố gắng không để ý chiếc bít tất đó khắc hoạ một số thứ rõ nét đến mức nào. “Phải mặc thêm miếng đệm nữa chứ,” cô làu bàu. Lắc đầu xua đi cơn xấu hổ, cô giơ cây nến đến bức tranh tiếp theo. Hơi thở cô bị rút hết ra khỏi hai lá phổi. Một chiến binh cao lớn mặc áo giáp sắt lừng lững hiện lên, thanh gươm sáng bóng nắm chặt trong tay.

Không thể lầm lẫn những vết loang lổ trên lưỡi gươm – là tất cả những gì còn sót lại của kẻ ngu ngốc dám đứng chắn giữa người đàn ông này và thứ anh ta muốn. Anh ta đầy vẻ uy hiếp ngay cả khi bất động. Dưới hàng mi trĩu nặng, ánh mắt anh ta như thách thức cả thế giới.

Đây chính là Kane khi lột bỏ vẻ nhã nhặn kìm hãm anh ta bởi phép tắc của giới thượng lưu. Đây chính là người đàn ông Caroline thoáng thấy trong vườn Vauxhall. Người đàn ông hạ gục những kẻ tấn công cô mà không đổ một giọt mồ hôi. Vẻ đàn ông thô nhám của anh ta vừa khiến người ta khiếp đảm vừa thu hút không thôi.

Cơn đói sôi sục loé lên trong đôi mắt anh ta – một khao khát sinh tồn từ chối bị phủ nhận. Cô nhận ra cơn đói đó bởi cô cũng cảm thấy nó khi anh ta ép chặt cô vào người anh ta trên Đường Tình nhân, được nếm thử nó khi nụ hôn của anh ta sâu thêm và chiếc lưỡi táo bạo đó tham lam nuốt lấy miệng cô, đòi hỏi sự đầu hàng mà cô quá sẵn lòng dâng hiến.

Cô vươn tay vuốt qua má anh ta, tự hỏi làm sao một cái chạm khẽ lại có thể thuần hoá được một sinh vật hoang dã đến thế. Mặc cho những gam màu lặng câm cùng bề mặt nứt nẻ của bức tranh, anh ta trông như thể hoàn toàn đủ khả năng bước ra khỏi chiếc khung mờ xỉn và cuốn cô vào vòng tay anh ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx