sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Caroline co những ngón tay đang sờ lên bức tranh lại như thể chúng bị thiêu đốt, rồi chậm rãi quay lại nhìn Kane. Anh dựa vào bức tường, hai tay khoanh trước ngực. Lần này cô khó có thể buộc tội anh làm trò mờ ám. Cô đã quá mải mê trước bức chân dung của anh ta đến mức cô nghĩ nếu có một đội quân thổi kèn túi hành quân vào phòng tranh thì cô cũng khó có thể nghe thấy gì.

Anh ta một lần nữa lại mang lên mình vỏ bọc của một quý ông đúng mực. Mặc dù không mặc áo choàng, chiếc áo ghi-lê lụa màu rượu vang đỏ và vàng của anh đều cài nút nghiêm chỉnh. Phần cổ chữ V cắt sâu của nó không để lộ ra thứ gì ngoại trừ đường xếp trước ngực áo sơ mi.

Chiếc cổ áo dựng với chiếc cà vạt được thắt gọn gàng đảm bảo cô không nhìn thấy gì ngoại trừ chút lông ngực thấp thoáng. Lờ đi cơn thất vọng đang nhói lên, cô tự hỏi không biết anh ta đã đứng đây và quan sát cô bao lâu. Cô tự hỏi không biết anh có thấy cô chạm vào người chiến binh hung tợn trong bức tranh kia không trong khi cô không bao giờ có quyền được chạm vào anh ta.

“Một sự giống nhau phi thường, không phải ý ngài là vậy sao?” Cô đáp lại, gật đầu hướng về người kị sĩ đang quắc mắt. “Tôi cũng phải thán phục những đường cọ đặc biệt này. Tôi không thể tưởng tượng được ngài đã tìm thấy một họa sĩ tài năng như vậy ở đâu. Người đàn ông đó có thể sánh với Renolds hoặc Gainborough[1].”

Kane đứng thẳng người, vẻ uyển chuyển tự nhiên của anh ta nhắc cô nhớ rằng một họa sĩ, dù có giỏi đến đâu cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thần thái của anh ta.

“Tôi e người họa sĩ đó đã chết lâu rồi. Cũng như người mẫu của ông ta. Bức chân dung là tất cả những gì còn sót lại của cả hai bọn họ.” Khi anh ta cúi xuống gần cô hơn, Caroline cố gắng trốn thoát ánh mắt sắc sảo của anh ta bằng cách quay lại nhìn bức tranh, “Tôi không hiểu.

Đây không phải là ngài sao?” Cô phác tay về phía bức tường, “Tôi cứ nghĩ tất cả ở đây đều là ngài.” “Cô nghĩ tôi sẽ đặt vẽ một bộ sưu tập chân dung bản thân với các loại quần áo khác nhau ở mỗi thời kì khác nhau à?” Tiếng cười lục khục trầm đục của anh khiến cô dựng tóc gáy.

“Tôi có thể đảm bảo với cô, thưa cô Cabot, tôi là một người đàn ông của rất nhiều thói hư tật xấu nhưng tôi cũng không phù phiếm đến mức muốn đứng giữa bọn họ.” Cô nhún vai, không rõ những thói xấu khác ở đây có thể bao gồm những gì nữa. “Có lẽ một số người gọi đó là phù phiếm.

Những người khác đơn giản cho đó là niềm khao khát được trở nên bất tử mà thôi.” Mặc dù anh ta đứng sau cô, cô có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng đột ngột trong sâu thẳm tâm hồn anh ta, “Không người đàn ông nào cũng sẵn lòng trả giá cho sự bất tử. Đó thường là một cái giá vô cùng đắt.” Vươn tay để nhẹ nhàng đón lấy cây nến trong tay cô, anh ta quét nó về phía tấm bảng bằng đồng mờ đục gắn dưới khung tranh.

Theo sự chỉ dẫn không lời của anh ta, Caroline cúi xuống, liếc mắt đọc những con số khắc trên đó. “1395,” cô thì thầm, chầm chậm đứng thẳng dậy để hướng đôi mắt hồ nghi lên mặt Kane. Anh ta giơ tay chỉ về bức chân dung, “Cho phép tôi giới thiệu với cô Ngài Robert Kane, cô Cabot.

Ông ấy là người xây lâu đài này vào năm 1393 sau khi chặt đầu rất nhiều quan Pháp trong cuộc Chiến tranh Trăm Năm[2]. Ông ấy cũng tiện miệng xin xây một pháo đài từ Vua Richard II, nhưng cũng nhận được sự miễn thứ rất nhanh sau đó. Tôi e là họ hàng nhà Kane chúng tôi luôn xuất sắc trong việc xin khoan hồng hơn là đưa ra một lời thỉnh cầu đúng tiêu chuẩn.

Đó là lý do hầu hết những người đàn ông trên tường đều bị coi là những kẻ vô lại và phóng đãng.” Cũng như bản thân tôi. Mặc dù câu đó không được nói ra, nó dường như cũng đã nằm ở đó rồi.

Caroline liếc trộm một cái nhìn khác vào đôi mắt lạnh như thép của người chiến binh, “Tôi thề đây là. Các nét đều tương đồng đến lạ thường.” Quan sát cả một hàng các anh chàng nhà Kane đồ sộ, vị chủ nhà của cô thở dài, “Đây còn hơn là sự di truyền không tránh khỏi trong một gia đình, phải vậy không? Tôi nghĩ các con trai của tôi cũng bị nguyền rủa với nó mất thôi, lũ quỷ tội nghiệp.” Các con trai của anh ta.

Những đứa con trai anh ta sẽ trao cho Vivienne. Những cậu bé cao to, khỏe mạnh với đôi mắt xanh pha lẫn giữa lá cây và nước biển và mái tóc mật ong sẽ gọi cô là bác Caro, thả những con dế lên giường cô, và thầm thương hại cô vì không có một đứa trẻ cho riêng mình. Mặc dù Caroline không hề chớp mắt, cô cảm giác như người chiến binh trong bức chân dung vừa đâm xuyên thanh gươm vào trái tim cô.

“Làm sao Julian lại thoát khỏi định mệnh khủng khiếp này vậy?” Cô hỏi, giữ cho giọng nhẹ như không. “Thằng bé may mắn được thừa hưởng vẻ ngoài giống mẹ chúng tôi.” Kane quay lại, quét cây nến để lộ hàng chân dung phía bên tường đối diện. Caroline đi theo ánh sáng của nó đến một bức chân dung hình ô van vẽ một người phụ nữ mảnh dẻ với mái tóc nâu mềm và nét cười lấp lánh trong đôi mắt đen.

Sự vui tươi của bà dễ lây lan đến mức Caroline không thể ngừng mỉm cười theo, “Bà trông đáng mến quá. Bà ấy vẫn còn sống chứ?” Kane gật đầu, “Bà ra nước ngoài kể từ khi cha tôi qua đời gần sáu năm trước. Bà bị sốt hành hạ từ khi còn là một cô bé, và thời tiết ở Ý tốt cho hai lá phổi ốm yếu của bà hơn là bầu không khí ở cái nơi cũ kĩ, ẩm ướt và hút gió này.

Khi bà gửi Julian đến sống với tôi, tôi vừa tốt nghiệp ở Oxford.” “A, vậy là ngài biết phải làm cả cha lẫn mẹ là thế nào trước cả khi lập gia đình phải không?” “Quả vậy. Mặc dù tôi phải nói rằng cô thành công hơn tôi nhiều. Khi lần đầu đến Oxford, Julian chỉ muốn dính chặt lấy tôi dù tôi có đi đâu, nhưng tôi nghĩ nó còn quá trẻ nên đã cố gắng để nó tự lập.

Để chọc tức tôi, nó đã sa vào một đống hổ lốn rất khó chịu những thằng nhóc mới lớn.” “Cậu ấy bây giờ dường như đã quay sang chiều hướng tốt đấy chứ,” Caroline bày tỏ. “Tốt như những gì có thể mong đợi, tôi nghĩ thế.” Ngạc nhiên bởi chút cay đắng thấy rõ trong giọng nói của anh ta, cô quay lại ném cho anh một cái nhìn kinh ngạc.

Cánh cửa chớp đã rơi trở lại trên gương mặt anh ta, đóng lại mọi khung cửa nối liền với quá khứ. Để ý thấy một sự bỏ sót rõ ràng giữa những bức tranh, cô hỏi: “Tại sao không có bức chân dung nào của ngài với em trai ngài?” Anh ta nhún vai, “Mẹ tôi luôn than phiền là bà không thể bắt chúng tôi ngồi yên một chỗ.” Caroline quay trở lại bức chân dung đầu tiên.

Người đàn ông với cây gậy chống và hai chú chó chỉ có thể là cha của Kane. Vẻ táo bạo duyên dáng trên thế đứng và ánh mắt lấp lánh hư hỏng trong đôi mắt của ông khiến người ta dễ dàng hiểu vì sao mẹ Kane lại đem lòng yêu người đàn ông đó. Cô ghen tị với bà vì niềm hạnh phúc khi được yêu một người đàn ông như vậy, nhưng không phải với nỗi thống khổ khi để vuột mất ông.

Không thể chịu được ánh nhìn uy nghi khiến mình căng thẳng, cô quay lại trở với bức chân dung vẽ người chiến binh trung cổ. Cô trộm nhìn Kane, rồi cúi người gần hơn về phía bức tranh, một sự ngờ vực không thể tin nổi bắt đầu lẩn khuất trong tâm trí cô, “Nét tương đồng vô cùng kì lạ.

Tôi đảm bảo người ta sẽ luôn cho rằng đây là ngài. Vì sao ấy à? Người này thậm chí còn có cả nốt ruồi ngay phía bên trái…” Cây nến phụt tắt, đẩy cả hai vào bóng tôi đông quánh như mực. “Thưa ngài?” Caroline thì thào không mấy chắn chắn. Kane lầm bầm một tiếng chửi thề, “Thứ lỗi cho sự vụng về của tôi.

Tôi hình như đánh rơi cây nến mất rồi.” Cánh cửa ở cuối hành lang le lói ẩn hiện trong ánh sáng bạc, báo cho Caroline biết rằng bên ngoài lâu đài, màn đêm đã buông xuống. Chiếc áo choàng nhung của bóng đêm mang lại cả những cảm xúc khác khiến cô đau đớn mỗi khi nhận ra chúng. Cô có thể nghe thấy hơi thở gập ghềnh của Kane, ngửi thấy mùi nước hoa cô-lô-nhơ từ nước hoa cạo râu trên cằm anh ta phảng phất thêm hương rượu rum đỏ và cả hơi nóng đang phả ra từ da thịt anh ra nữa.

Mặc cho cô mất phương hướng đến mức nghi ngờ cả vị trí của mũi mình, bàn tay anh ta vẫn tìm được tay cô trong bóng tối. Anh ta lồng những ngón tay to ấm áp vào những ngón tay cô, dịu dàng kéo cô lại phía anh ta. Theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng một thôi thúc còn hơn cả bốc đồng đã buộc cô vâng lời, tự nguyện bước vào vòng tay anh ta hay đi bất cứ nơi đâu anh ta đưa cô đến.

“Theo tôi đi,” anh ta rì rầm. “Tôi sẽ chăm sóc cô.” Trong giây phút đó, cô sợ rằng cô đang theo chân anh ta xuống địa ngục. Nhưng đôi bàn chân đã phản bội cô và cô vấp ngã. Hai cánh tay anh ta lập tức choàng đỡ lấy cô, hơi thở xôn xao trên đôi má cô cảnh báo cho cô biết đôi môi anh đang gần cô đến mức báo động.

Cô đưa lưỡi thấm ướt làn môi. Không hiểu sao cô thấy chúng thật xa lạ với cô – căng mọng, nhạy cảm và đau đớn chờ đợi một nụ hôn sẽ chẳng bao giờ đến. Ánh chớp sáng lòa. Cô bắt được cái nhìn thoáng qua đôi mắt Kane, như phủ sương với thứ cảm xúc có lẽ là khao khát, trước khi cô nhận ra hai người đang có một khán thính giả.

Họ quay lại cùng lúc, Julian đang dựa vào khung cửa, mái tóc rối bù lòa xòa trên trán và tay cầm một chân cắm đầy nến. “Nếu anh định chỉ cho cô Cabot xem những bộ xương trong kho của gia đình, anh trai thân mến,” cậu ta lè nhè, “anh thực sự nên nhớ mang theo một cây nến.” Adrian biết anh nên cảm thấy may mắn khi Julian xen ngang đúng lúc, nhưng thay vào đó anh chỉ muốn bóp chết em trai anh.

Đây không phải lần đầu tiên anh muốn thắt nghẹn sự sống của đứa em trai. Và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng, anh ngờ vậy. Caroline cứng người trong vòng tay anh. Cô không còn mềm mại và uyển chuyển nữa, mà như cắm đầy gai nhọn của sự ngờ vực, đôi môi hằn lại thành một đường nghiêm nghị.

Thật khó mà tin nổi chỉ vừa hai giây trước, đôi môi ấy đã hé ra đầy mời gọi, bóng mịn như phủ mật ong, nài nỉ không lời nụ hôn của anh. Khi cô cuối cùng cũng bước vào vòng ôm của anh không chút ngập ngừng, anh gần như đã tháo bỏ mọi gông cùm. Niềm tin của cô, điều mà anh không dám khát khao, cũng không hề xứng đáng, đã khiến anh buông thả cơn đói còn cồn cào.

Anh muốn nhiều hơn chứ không phải là một nhu cầu chớp nhoáng. Tôi sẽ chăm sóc cô, anh đã nói thế. Lớn tiếng bày tỏ những lời bất cẩn như thế chỉ càng khiến anh nhận ra lời hứa của mình thật vô vọng, thật khó thực hiện, khi anh vẫn còn bị ám ảnh bởi bóng ma của một người phụ nữ thì chẳng còn ai ngu ngốc mà tin những lời đó của anh.

Rảo bước về phía trước, anh giật chân cắm nến khỏi bàn tay em trai. “Việc căn giờ của em, như mọi khi, không chê vào đâu được. Anh e cô Cabot là một nạn nhân của sự vụng về của chính anh. Anh đã đánh rơi cây nến duy nhất.” “Thảm cho hai người quá,” Julian nói, một nụ cười điệu đà chập chờn trên môi.

“Nếu như lúc nãy em không đến đây… rùng hết cả mình khi nghĩ đến điều có thể xảy ra.” “Tôi cũng vậy,” cảnh sát Larkin nói, lù lù bước ra từ bóng tối phía sau Julian. Adrian há hốc mồm nhìn Larkin, rồi trừng mắt về phía em trai, “Cậu ta đang làm cái quái gì ở đây thế?” Đứng bắt chéo chân, Julian thở dài đánh thượt, “Để em nói, là em mời.” Nhận ra Caroline vẫn còn đang bồn chồn phía sau anh, Adrian cố gắng giữ giọng nói sao cho dưới tông của một tiếng gầm, “Em làm cái gì?” “Đừng có quá khó khăn với em trai cậu.” Nụ cười của Larkin hòa nhã trong vòng cẩn trọng.

“Tôi đã cho cậu ta lựa chọn. Hoặc là toi sẽ đi với cậu ta đến Wiltshire. Hoặc là cậu ta có thể đi với tôi tới… Newgate.” “Đổi cho cái gì?” Adrian trừng mắt. Larkin lắc đầu buồn bã, “Tôi e việc ham mê cờ bạc và những túi tiền hạn chế không thể đi cùng với nhau. Em trai cậu đã làm được mấy vòng đến các ổ bạc lẫn phụ nữ kể từ khi hai người trở về London.

Cậu ta đã bỏ lại phía sau cả một rổ những lời thề sẽ thanh toán các hóa đơn ghi nợ, một thúng những trái tim tan vỡ, và vài quý ông điên tiết sẵn sàng bắn bỏ cậu ta không phải vì thua nợ mà vì quyến rũ hôn thê của họ.” Adrian quay lại phía Julian, “Anh chưa cảnh báo em à? Em biết em không có đầu óc dành cho bài bạc hay phụ nữ khi em say khướt cơ mà.” Anh lắc đầu, vật lộn với ham muốn được bứt tóc anh – hoặc Julian – để giải tỏa.

“Anh vừa cho em hai trăm bảng tuần trước. Em làm cái chết tiệt gì với nó rồi thế hả?” Cúi đầu xấu hổ, Julian hướng tất cả chú ý vào việc phẩy những nếp nhăn tưởng tượng khỏi phần cổ tay trên chiếc áo kiểu Pháp của mình, “Em trả cho thợ may của em.” Adrian biết anh lại muốn bóp chết em trai anh một lần nữa.

Chỉ là anh vẫn chưa nhận ra ham muốn ấy lại đến quá sớm thế này mà thôi. Hoặc là anh muốn thực hiện việc đó với chiếc cà vạt lụa đắt đến vô nhân đạo của Julian, “Sao không đến chỗ anh khi nhận ra mọi việc đã qua tầm kiểm soát? Anh không thể hàn gắn những trái tim tan vỡ nhưng anh có thể cho em tiền đủ để trả hết cái đống giấy nợ đấy.” Khi Julian ngẩng đầu lên, vẻ chua chát trong đôi mắt đen hút hồn của em trai anh không lẫn vào đâu được, “Em đã nợ anh nhiều hơn những gì em có thể trả rồi.” Cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn như dao găm cứa vào cổ họng của Larkin, Adrian đưa tay lên cào tóc, nuốt vào cả lời vặn vẹo lẫn lòng kiêu hãnh của anh.

Dò ra kẽ nứt trên tấm áo giáp của anh, Larkin chớp lấy thời cơ, “Khi tôi nghe cậu mời ba chị em duyên dáng nhà Cabot đến thăm lâu đài Trevelyan và tham dự buổi dạ hội hóa trang, tôi không thấy có chút nguy hại nào khi tham gia bữa tiệc gia đình nho nhỏ của cậu. Tôi đã trải qua mọi kì nghỉ lễ ở đây khi chúng ta còn học ở Oxford.

Cậu không phải đã từng thuyết phục tôi hãy coi đây là ngôi nhà thứ hai của tôi sao?” Trước khi Adrian có thể ngăn lại, năm tháng vụt tan đi và ký ức kỷ niệm về Larkin đang đứng ở sảnh vào của toà lâu đài, với mái tóc rối bù và chân tay dài lêu đêu, bẽn lẽn đến mức gần như không lắp bắp nói hết cái tên với một Wilbury đang ngó chăm chăm.

Đừng lo, anh bạn, Victor cười ngặt nghẽo lên tiếng, với tay qua Adrian đẩy nhẹ Larkin. Wilbury chỉ ăn mấy thằng ranh Cambridge thôi. Cái kí ức thất thường đó nhắc anh nhớ lại anh, Larkin và Duvalier đã từng gắn bó với nhau thế nào. Cho đến khi Eloise xen vào giữa bọn họ. Anh vẫn cố đang giữ mình khỏi âm vang từ quá khứ thì Caroline lướt qua anh để nắm lấy tay của Larkin.

Sự cẩn trọng của cô đối với người đàn ông này lúc ở London dường như biến mất một cách lạ thường. Khi cô trao cho cậu ta một nụ cười với lúm đồng tiền duyên dáng, ngay cả Larkin điềm tĩnh kia cũng phải sững sờ, “Tôi rất mừng khi ông có thể tham gia với chúng tôi, thưa ông.

Tôi chắc các em tôi cũng sẽ mừng y như tôi vậy.” “Bản thân tôi còn khao khát sự bầu bạn ấy hơn rất nhiều, thưa cô Cabot,” cậu ta nói. “Chàng trai trẻ Julian đây có hơi buồn một chút trong suốt chuyến đi. Cậu ta cứ ngủ thun thút cả buổi chiều và vùng vằng hờn dỗi mỗi lần tôi cố gắng mở cửa chớp xe ngựa ra.” “Có lẽ trong khi ông ở đây, ông có thể kể với tôi khoảng thời gian ông ở trường với ngài Trevelyan.” Kéo cậu ta xuôi hành lang, cô ném một ánh nhìn dò xét qua vai về phía Adrian.

“Vậy kể tôi nghe xem – ngài tử tước có thay đổi nhiều mấy năm gần đây không? Hay ngài ấy lúc nào cũng luôn… oai vệ như thế này?” Giọng nói của Larkin trôi về phía họ, “Thực ra, cậu ta hẳn đã chăm sóc bản thân rất xuất sắc. Tôi phải thề là cậu ta chẳng già đi lấy một ngày so với khi chúng tôi còn học ở Oxford.” “Một cặp đẹp đôi, phải vậy không?” Julian nhận xét, liếc mắt nhìn Adrian khi anh nhìn theo hai người họ cất bước ra xa, tay trong tay, “Em vẫn thường nghĩ một cô vợ trẻ trung xinh đẹp sẽ giúp cái đầu thích tọc mạch của anh ta bận rộn.” Adrian trừng mắt với em trai, “Em không có giày để đánh bóng hay cái cà vạt nào cần trát hồ à?” Julian có thể dại dột, nhưng không ngu.

Đoạt lấy chân cắm nến từ tay Adrian, anh nhẩn nha bước dọc theo hành lang, huýt sáo theo một bài chẳng đâu vào đâu và bỏ lại anh trai trong bóng tối. ~*~ Hầm chứa rượu của lâu đài Trevelyan rất phù hợp với hình dạng một nhà ngục thời trung cổ, nhưng sảnh lớn của nó đã được cải tạo thành một phòng tranh ấm cúng.

Những tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ mang lại sự ấm áp với màu đỏ thẫm và vàng rải khắp phòng khách phần nào xua đi hơi lạnh phả lên từ sàn nhà lát đá. Mặc cho trần nhà hình vòm, những tấm xà để mở, và ban công bằng gỗ bao quanh sảnh, vài bộ sô-pha, ghế bành lác đác trong phòng vẫn mang lại cảm giác mời gọi rất dễ chịu.

Những cây đèn với chao đèn bằng thủy tinh được thắp lên gần đó, khiến cả không gian lung linh như tranh vẽ. Những tấm rèm nhung được kéo khít, giữ cho bóng tối luôn ngự trị ở đây. Caroline không thể ngừng để ý vì những cánh cửa sổ được phủ kín mít nặng nề đó không thể phản chiếu được hình bóng của bất cứ ai.

Họ lui về phía phòng tranh sau khi dùng một bữa tối tương đối êm ả. Cả ngài Trevelyan và cảnh sát Larkin dường như đều đã thi hành một lệnh ngừng bắn không lời, tạm thời hạ vũ khí để tránh gây thương tích cho bất cứ người xem bất hạnh nào. Bởi vì Kane còn phải chăm sóc cho Vivienne, Portia thì bận lật trang cho màn biểu diễn của Julian khi cậu ta ngọt ngào đàn một trong những giai điệu vui vẻ của Haydn trên chiếc Piano cỡ đại, Caroline đành kết thúc với việc chia sẻ chiếc ghế kiểu Hy Lạp với người cảnh sát, một sự sắp xếp phù hợp với mục đích của cô nên cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Cô đâm chiếc kim qua khung thêu, cố gắng để đi đến những mũi cuối cùng trên mẫu thêu cô đã bắt đầu từ hơn sáu tháng trước. Nếu đưa cho cô một quyển sổ kế toán, một cột chi chít số, một lọ mực đầy, cô có thể cân đối ngân sách của toàn nước Anh và vẫn có thể dôi ra được hai xu.

Còn nếu như đưa cho một khung thêu, một ống chỉ, và một cây kim, cô có thể sản xuất ra một mớ lộn xộn hoàn toàn vô dụng. Nhưng giờ đây nhiệm vụ này đang chiếm giữ đôi tay và giữ cho đôi mắt cô tránh nhìn về phía cây đàn hạc đặt trong góc, nơi Vivienne đang nhận những chỉ dẫn từ tử tước.

Ngay khi Caroline nghiêng đầu liếc về phía bọn họ dưới hàng mi, Kane phá lên cười trên bờ vai em cô, hít hà bông hồng trắng cài trên mái tóc con bé trước khi đặt lại những ngón tay thanh mảnh của Vivienne lên những sợi dây đàn. Thật quá dễ dàng để hình dung hình ảnh của hai người họ ba mươi năm về sau – với mái tóc điểm sương, những đứa cháu chơi đùa quanh chân, và tình yêu không chút phai mờ bởi thời gian.

Quặn đau vì cả ghen tuông lẫn tủi hổ, Caroline dứt ánh mắt quay trở lại khung thêu, giáng cho chiếc kim một cú giật dữ tợn, làm sợi chỉ gần như đứt làm đôi. Không có món đồ thêu để làm xao nhãng bản thân, cảnh sát Larkin rõ ràng rất không may mắn. Mặc dù anh ta can đảm giả vờ nhấp vài ngụm trà và đưa mắt nhìn về phía ánh lửa, khuôn mặt nghiêng nghiêng đáng yêu của Vivienne vẫn nhen lên ánh lửa khao khát trong đôi mắt anh ta.

“Nếu ông vẫn tiếp tục liếc mắt nhìn em tôi theo cách đó, thưa ông,” Caroline lẩm bẩm, “ngài Trevelyan sẽ buộc phải thách đấu với ông đấy.” Larkin giật nảy mình với vẻ tội lỗi và xốc ánh mắt trở lại với Caroline, “Tôi không rõ cô đang nói đến chuyện gì. Tôi chỉ đang cảm thấy thán phục công trình bằng đá kiểu Vơ-ni-dơ quang lò sưởi thôi.” “Ông yêu con bé được bao lâu rồi?” Larkin nhìn cô thảng thốt, rồi thở dài, nhận ra chẳng gì có thể kháng cự được tính bộc trực của cô.

Khi anh ta đặt tách trà lên chiếc đĩa, ánh mắt tuyệt vọng của anh ta lại trôi về phía Vivienne, “Tôi cũng không rõ nữa, mặc dù tôi có thể thề rằng những giây phút cô ấy khinh bỉ tôi dài dằng dặc như cả đời người. Cô có thấy cô ấy ở bữa tối không? Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn về phía tôi.

Và cũng hầu như không đụng vào thức ăn. Ai cũng có thể nghĩ rằng sự xuất hiện của tôi đã đánh cắp sự ngon miệng của cô ấy.” Caroline nhăn mặt bối rối, “Em gái tôi luôn điềm đạm một cách khác thường. Tôi chưa bao giờ thấy con bé tỏ vẻ ghét ai rõ ràng đến thế.” Anh ta gạt lọn tóc rườm rà màu nâu ra khỏi mắt, “Tôi nên tự hào chăng? Khi khiến tất cả những con người dịu dàng cảm thấy ghê tởm khi gặp mặt tôi?” Caroline phá lên cười, kéo theo một cái nhìn không sao hiểu nổi từ phía vị tử tước.

Cô xin thề cô đã nhìn thấy ánh mắt của Kane lơ đãng đảo lại chỗ họ nhiều hơn một lần. Thật không công bằng khi anh ta khó chịu với cô vì cuộc trò chuyện vui vẻ với người cảnh sát khi anh ta rõ rằng có chủ ý theo đuổi em gái cô. Cố ý hướng toàn bộ chú ý về phía Larkin, cô nói, “Có lẽ Vivienne bị xúc phạm bởi ý nghĩ ông tới đây để bảo vệ con bé khỏi chính sự dại dột của nó.” Larkin khịt mũi, “Làm thế nào để ngay cả người phụ nữ thành thật nhất cũng muốn giữ lại sự sáng suốt khi Kane lại đang sử dụng sức quyến rũ trứ danh của bản thân cơ chứ?” Bất chợt nhận ra thật khó khăn để nuốt xuống, Caroline hắng giọng và lần này dành tất cả sự chú ý để thắt một nút chỉ vụng về, “Tôi ước gì tôi có thể tiếp cho ông thêm can đảm, thưa ông, nhưng tình cảm lẫn những hy vọng vào tương lai của em gái tôi đều đã có nơi có chốn rồi.

Tôi khuyên ông không nên lãng phí thời gian để theo đuổi một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.” Cô lén nhìn về phía Kane dưới hàng mi, nghĩ rằng cô tốt nhất cũng nên cân nhắc đến lời khuyên cô vừa nói, “Nhắc đến chủ nhà của chúng ta, ông đã hứa sẽ kể cho tôi nghe hai người gặp nhau thế nào rồi mà.” Larkin lê ánh mắt rời khỏi Vivienne, đôi mắt anh đã mất đi vẻ thẫn thờ ban nãy, “Tôi gặp Adrian vào năm đầu tiên học ở Oxford.

Cậu ta tìm thấy tôi trước bãi cỏ nhà thờ khi tôi đang bị nhóm những kẻ chuyên bắt nạt bao vây, hò hét và xô đẩy. Tôi là trẻ mồ côi và đi học bằng tiền quyên góp, cô thấy đấy, và họ tìm ra rất nhiều điều để chế nhạo tôi như khả năng nói, những bộ quần áo tồi tàn, và những quyển sách dùng lại.” Một nụ cười miễn cưỡng nở trên đôi môi gầy của anh ta.

“Trong khi sở thích của bọn họ là cờ bạc, gái gú, rượu brandy, và châm chọc những kẻ có hoàn cảnh ít may mắn hơn, Adrian đã dành hết thời gian rảnh rỗi để học đấm bốc ở Jackson. Cậu ta đã cho bọn họ đo đất, lần lượt từng đứa một. Rồi ngày hôm sau, cậu ta tuyên bố sẽ quan tâm tôi và từ đó không ai dám gây phiền phức với tôi nữa.” “Đó là vai trò của anh ta có vẻ thích ôm vào người với nhiều hăng hái hơn bình thường,” Caroline lẩm bẩm, nhớ lại cái lúc anh ta giải cứu cho cô ở Vauxhall, “Thế Victor Duvalier thì sao? Anh ta cũng là một trong số những đứa trẻ đi lạc khác của Kane à?” Đôi mắt người cảnh sát lấp lánh với điều gì đó có lẽ sẽ là thích thú nếu ở trong mắt một người đàn ông ít thận trọng hơn, “Cô rất chăm chú, phải không cô Cabot? Cô có định kiếm một công việc trong sở cảnh sát không?” “Nếu như ông cho phép tôi tiếp tục cuộc thẩm vấn,” cô đáp, không thể ngăn một nụ cười tự mãn.

Anh ta thở dài, “Cha của Victor là một bá tước giàu có và cả cha mẹ anh ta đều bị đưa lên máy chém trong cuộc cách mạng Pháp. Một người cô đã lén đưa cậu ta đến Anh vài năm sau đó. Nhưng điều không may là cậu ta không bao giờ có thể thoát khỏi trọng âm của người nước ngoài, và điều đó đã trở thành một trò giải trí vô tận cho bọn sinh viên thời đó, đặc biệt là lúc chúng ta chiến tranh với Pháp.

Bọn họ đã làm cho cuộc sống cậu ta không khác gì địa ngục cho đến khi Kane che chở cậu ta dưới đôi cánh của mình.” Ánh mắt hiếu kỳ của cô dò khắp gương mặt Larkin, “Từ những gì ông kể với tôi ở London, tôi thấy Kane không phải nhà thầu của ông. Ngài ấy là bạn ông.” Nụ cười của Larkin héo dần, “Cách đây rất lâu rồi.” “Trước khi Eloisa Markham biến mất?” Cô đánh bạo, hạ thấp giọng để đảm bảo cuộc trò chuyện của hai người vẫn trong vòng riêng tư.

“Sau khi Eloisa biến mất, Adrian không bao giờ tâm sự với tôi thêm nữa,” Larkin thừa nhận, không giấu nổi vẻ chua xót trong giọng nói. “Cứ như thể tình bạn của chúng tôi chưa bao giờ tồn tại.” “Thế Victor thì sao? Kane có tiếp tục trò chuyện với anh ta không?” “Một thời gian ngắn sau khi Eloisa biến mất, Victor cũng quay trở lại Pháp.” Cơn kích động râm ran khiến Caroline ngồi thẳng dậy, “Làm sao ông biết cô ấy không bí mật đi theo anh ta?” “Trái tim tan vỡ đã đưa cậu ấy trở lại Pháp.

Cô thấy đấy, cô Cabot, cả ba chúng tôi điều là những người bạn vô cùng thân thiết, và trong ba chúng tôi, Victor là người yêu Eloisa nhất. Tôi không nghĩ cậu ấy tha thứ cho Adrian vì cậu ta là người cô ấy chọn để đáp lại tình yêu.” “Thế ông thì sao?” Caroline mạnh dạn hỏi. “Ông có từng tha thứ cho ngài ấy không? Hay Eloisa?” Cô nhấn mạnh thêm.

Larkin đặt tách trà lên đĩa, “Nếu tôi có bất cứ động cơ nào để nhúng tay vào sự biến mất của cô ấy, cô có tin rằng tôi sẽ từ bỏ giấc mơ nhập vào giới tăng lữ và cống hiến cả đời để truy đuổi những tội phạm nguy hiểm như thế không?” Caroline biết rằng tội lỗi cũng khiến những người đàn ông làm những việc còn kỳ lạ hơn.

Nhưng có điều gì đó trong đôi mắt rất sáng của Larkin khiến cô tin đó là sự thật, “Đúng là một mất mát lớn cho giới tăng lữ, thưa ông,” cô nói, tuyên án anh ta vô tội bằng nụ cười của mình, “Ông sẽ là một cha xứ ưu tú.” Khi anh ta nhấp thêm một ngụm trà, mớ tóc bất trị của anh ta lại lòa xòa xuống mặt.

Caroline kìm chế ý muốn được chỉnh lại nó, nhưng việc dành quá nhiều thời gian để sửa lại nơ rồi ruy băng các kiểu của Portia đã làm cô không thể lờ đi chiếc cà vạt mới thắt lỏng lẻo được một nửa của anh ta được. Đặt khung thêu lên đùi, cô với tay ra và thắt chiếc ca-vát lại gọn gàng, ngạc nhiên khi nhận ra sự bực mình của cô còn trộn lẫn với sự trìu mến rất chân thành, “Tôi phải nói là, thưa cảnh sát Larkin, ông đang trong tình trạng cần có một người hầu phòng khủng khiếp hoặc một người vợ, thưa ông.” “Thế đâu là vị trí cô muốn ứng tuyển, cô Cabot?” Trước tiếng gầm gừ vang dội đó, Caroline liếc ngay qua vai và thấy Adrian Kane đang đứng hằm hằm sau chiếc ghế.

Anh ta đang trừng mắt nhìn bọn họ với chỉ chút xíu từ cái phần “quyến rũ trứ danh” của anh ta. Vivienne bắt đầu gẩy một giai điệu du dương trên cây đàn hạc, khiến anh ta có thể tự do đi vơ vẩn khắp căn phòng. Caroline tự hỏi không biết anh ta đã đứng đây bao lâu và hấp thu cuộc trò chuyện của hai người họ nhiều đến mức nào rồi.

Câu hỏi quá quắt của anh ta mang lại hai ngọn lửa phừng phừng trên đôi má cô. Trước khi cô có thể phản công bằng một lời phủ nhận gay gắt thích đáng, Larkin đã buồn rầu mỉm cười và nói, “Tôi e là tôi không đủ sức thuê người hầu hay lấy một người vợ với đồng lương eo hẹp của mình.” Ánh mắt của người cảnh sát lại tự giác hút về phía Vivienne.

Những ngón tay cái của em cô đang dạo khắp những sợi dây trên cây đàn, như vuốt ve từng nốt nhạc tuôn ra từ món nhạc cụ. Ánh đèn lung linh khiến đôi má em gái cô như được quét thêm một lớp sữa, càng khiến con bé trở nên không thực một cách đặc biệt, giống như một thiên thần tóc vàng chẳng mấy chốc sẽ bị triệu hồi về thiên đường tít trên cao.

Vắt tay ra sau lưng, Kane cúi người trên chiếc ghế và nghiêng đầu đọc dòng chữ trên khung thêu của Caroline, “Chúa phù hộ cho chú yêu tinh[3] của chúng ta,” anh ta đọc. “Giờ thì những chữ này chắc chắn sẽ sống dậy rồi đấy.”

“Thực ra đó là ‘Chúa phù hộ cho cuộc sống của chúng ta’,” Caroline sửa lại, liếc nhìn những chữ cái lổn nhổn trong câu cô vừa nói. Khi Kane dạo một vòng rồi ngồi xuống chiếc ghế sô-pha đối diện họ, ánh mắt chế nhạo của anh ta như tiếp thêm nguồn sức mạnh mới để cô đập cho cái khung thêu trở nên dúm dó, “Tôi không nhận ra ngài đang theo dõi của chúng tôi, thưa ngài,” cô nói, túm lấy chiếc kim như thể đó là một cọc gỗ và khung thêu là trái tim của vị tử tước.

“Nếu tôi mà biết á, tôi đã nói to hơn để ngài khỏi phải vểnh tai lên nghe trộm rồi.” Kane chỉ cười, “Việc đó chẳng cần thiết. Tôi được mệnh danh có đôi tai cực thính.” “Thế chắc chắn người ta phải nói,” cô đáp lớn hơn dự định, sự phẫn nộ đang trong vòng chèn ép khiến cô không thèm giữ kẽ gì nữa.

“Kèm theo cả thị lực đặc biệt trong đêm đen và sở thích nồng nàn với những chiếc pút-đinh tiết nữa đấy nhỉ!” “Họ nói thế vì ai cũng nghĩ ngài ấy là ma cà rồng thôi,” Vivienne nói với vẻ rất-chi-là-thực-tế-nhé, và đầu ngón tay vẫn lướt không ngừng trên những sợi dây mảnh của cây đàn hạc.

Larkin làm rơi chén trà đánh cạch trên đĩa. Portia há hốc miệng. Những ngón tay của Julian loạng choạng tạo nên một nốt lạc điệu chói tai trên cây đàn Piano. Caroline chọc chiếc kim vào ngón cái. Tất cả đều há hốc miệng nhìn Vivienne, nhưng không ai dám liều mình đánh mắt nhìn Kane một cái.

“Em biết à?” Caroline thều thào giữa không gian im ắng đầy ngượng nghịu bao trùm căn phòng. “Đương nhiên là em biết,” Vivienne đáp, đảo tròn mắt. “Phải vừa mù lẫn điếc mới không thấy những cái liếc mắt, và không nghe được những lời thì thầm bất kỳ lúc nào ngài ấy bước vào một căn phòng.” “Và em không phiền lòng sao?” Caroline cẩn trọng hỏi.

Vivienne nhún vai, đưa một ngón tay duyên dáng chạy dọc theo một sợi dây trên cây đàn, “Sao em lại phải chú tâm vào những điều vô nghĩa như thế? Không phải chị là người luôn dạy em coi thường những lời đồn nhảm rỗi hơi sao?” “Phải.” Caroline sụm người xuống tấm đệm của chiếc ghế, xấu hổ trước những lời em gái, “Chị nghĩ thế, không đúng sao?” Cho đến giờ phút đó, cô chưa từng nhận ra cô đã gần như bị cuốn theo cơn thủy triều của những tin đồn cùng những lời bóng gió đến chừng nào.

Cô cũng không còn trẻ hay còn trí tưởng tượng bừa bãi của Portia để đỗ lỗi cho việc sẵn sàng kết án một người đàn ông vô tội, người đã cho cô và cả gia đình cô thấy không gì hơn ngoài sự tốt bụng. Khi Portia lật tiếp trang giấy để Julian có thể tiếp tục bản nhạc còn đang dang dở, Caroline nhìn xuống đất và nhận ra cô đã để máu vương khắp tấm vải lanh trên khung thêu.

Cô lơ đãng đưa ngón cái lên miệng, rồi thoáng nhìn về phía Kane, cuối cùng cô cũng gom đủ can đảm để thăm dò phản ứng của anh ta trước những lời của Vivienne. Anh ta không phải đang nhìn Vivienne. Anh ta đang nhìn cô. Ánh mắt khát khao của anh ta dính chặt vào làn môi cô mút những giọt máu đang rỉ ra.

Chiếc mặt nạ lịch sự thường trực trên mặt anh ta đã biến mất, để lộ một nhu cầu trần trụi rút sạch từng hơi thở ra khỏi hai lá phổi của cô. Cô có thể cảm nhận được làn môi anh ta đang lướt trên phần da thịt mềm mại của cô. Miệng anh ta dịu dàng hút đi tất cả vết thương cho đến khi không còn cơn đau nào nữa, mà chỉ còn khoái cảm thiêu cháy lòng cô.

Trái tim cô dường như chậm đi, thêm đầy, thêm nặng với từng nhịp đập cho đến khi cô có thể cảm nhận được giai điệu ban sơ của nó vọng lại thầm kín trên cơ thể của một phụ nữ. Kane chầm chậm nâng ánh mắt từ đôi môi lên đôi mắt cô. Thay vì phá vỡ thứ bùa mê ấy, cử động này chỉ khiến sức mạnh của nó thêm dữ dội.

Đến đây với anh. Cô nghe thấy những từ đó rõ ràng như thể anh ta thốt lên mời gọi. Mang âm điệu của mệnh lệnh lẫn nài xin, chúng khiến cơn thôi miên triệu hồi theo ý muốn của anh ta gần như không thể cưỡng nổi. Trong một khoảnh khắc đáng sợ nhưng vô cùng hưng phấn, Caroline nghĩ cô sẽ đứng dậy, băng qua căn phòng trước mặt tất cả mọi người và sà vào vòng tay của anh ta.

Cô thấy mình ngồi trên lòng anh ta, ghì đôi bàn tay qua mái tóc óng mềm, dâng lên anh ta làn môi của mình hay bất cứ thứ gì khác mà anh ta muốn, kể cả linh hồn bất tử của bản thân. Cô đột ngột đứng bật dậy, hất văng chiếc khung thêu xuống sàn. Đặt tách trà cùng đĩa sang một bên, Larkin lịch sự cúi xuống để nhặt chiếc khung thêu lên.

Khi anh ta đưa nó cho cô, ánh mắt lo lắng của anh ta níu chặt lấy khuôn mặt cô, cô vội vơ lấy mảnh vải đã không còn nguyên vẹn, hy vọng có thể giấu đi đôi bàn tay đang run lên dữ dội của mình. “Vâ… âng, cả… ảm ơn ông, cảnh sát Larkin. Nếu ông thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ tôi nên đi nghỉ.” Cố tình tránh ánh mắt Kane, cô bước về phía cánh cửa, vấp phải một chân bàn trên đường đi, “Làm ơn đừng cho tôi là kẻ khiếm nhã, Tôi là một cô gái lớn lên ở thôn quê, chưa thể thích ứng với việc thức cho đến tận ngày mới sáng.” “Ngủ ngon, cô Cabot.” Larkin gọi với theo khi cô quay đi để trốn chạy.

Mặc dù cố nở một nụ cười trấn an anh ta, Caroline không thể dám chắc cô có ngủ yên giấc được nữa không. Caroline đi đi lại lại trong ngọn tháp phủ đầy ánh trăng, con đường loanh quanh một vòng tròn hoàn hảo của cô thật cân xứng với những ý nghĩ hỗn độn đang xoay vòng vòng trong đầu.

Căn phòng ngủ xinh xắn dành cho cô không còn mang cảm giác của một nơi ẩn náu nữa, mà đã trở thành một cái lồng. Nếu cô không mau trốn thoát khỏi những song sắt thiếp vàng của nó, cô sợ rằng cô sẽ không bao giờ ra khỏi đây được. Thậm chí nếu cô đóng gói đồ đạc và bỏ chạy ngay đêm nay, mang theo hai cô em gái đi cùng, cô cũng sợ rằng trái tim cô vẫn sẽ lưu lại đây mãi mãi, bị cầm tù bởi một người đàn ông với tất cả sức mạnh của mình, anh ta cũng bất lực giấu giếm ham muốn đối với cô.

Nhưng chính xác một người đàn ông như Kane muốn gì từ cô? Nhìn thấy máu của cô nên cơn đói nhen lên trong mắt anh ta sao? Hay là vì một lý do nào khác thậm chí còn khó tưởng tượng hơn? Cô đã từng trong thấy cái nhìn đó trước đây. Trên gương mặt người chiến binh thời trung cổ trong bức chân dung trong phòng tranh.

Người chiến binh mà Kane xác nhận chỉ là một tổ tiên từ thời xa xưa, mặc dù vẻ ngoài của hai người gần như đồng nhất, đến mức còn giống nhau cả cái nốt ruồi ranh mãnh trông như mới được hôn trên lông mày bên trái. Nếu như người đàn ông đó muốn cô, anh ta sẽ đoạt lấy cô, và không một sức mạnh nào trên trái đất có thể ngăn nổi anh ta.

Caroline vòng ôm lấy mình qua chiếc áo ngủ mỏng manh, chống lại cơn rùng mình xen giữa nỗi sợ hãi và khao khát. Cô có cảm giác da thịt mình đang bị thiêu đốt bởi một cơn sốt khủng khiếp – phút trước còn đang ngùn ngụt cháy, phía sau đã lạnh thấy xương. Tư tuy logic bình tĩnh thường ngày dướng như đang phản bội lại cô.

Nếu như Kane nói dối về những bức chân dung thì sao? Nếu như Portia đã đúng về tất cả mọi chuyện và anh ta thực sự là một loại sinh vật bất tử tồn tại từ buổi sơ khai của loài người thì sao? Cô không muốn tin những con quái vật đó từng bước đi trên trái đất này. Nhưng làm sao một người đàn ông lại có thể dùng một gọng kìm tàn nhẫn như thế đối với cả trái tim và tâm trí của cô? Nếu như anh ta chỉ là một người đàn ông đơn thuần, làm sao anh ta lại có thể cám dỗ cô phản bội lòng tin của em gái chỉ với một cái nhìn? Cô liếc thấy một chuyển động vụt lướt qua, như thể một bóng đen có cánh nào đó đã lao qua mặt trăng.

Cô giật mình nhìn về phía khung cửa kiểu Pháp. Kể từ giờ cô có thể muốn khoá những cánh cửa đó đấy. Cô không thể lúc nào cũng coi một yếu tố thất thường như một cơn gió là nguyên nhân khiến chúng bật mở được. Cô rảo bước về phía khung cửa, quyết định sẽ lưu ý đến lời cảnh báo của anh ta.

Nhưng khi cô chạm tay vào chúng, cô lại do dự, những ngón tay cứ nằm yên trên chiếc then cài. Anh ta đang ở đâu đó ngoài kia. Cô biết điều đó với sự chắc chắn vượt xa trực giác nhạy cảm của một người phụ nữ. Cô có thể cảm nhận được anh ta từ trong tiềm thức, có thể cảm thấy anh ta, giống như một bóng hình không thể xoá nhoà bao trùm khắp tâm hồn.

Nếu như cô không sợ Kane phá cửa thì sao? Nếu như cô sợ rằng chính cô là người sẽ đẩy tung chúng bật mở thì sao? Có lẽ người khiến cô sợ hãi, không phải anh, mà là chính bản thân cô. Và hơn hết cô là người đã dành sáu năm dài đằng đẵng và cô đơn để khoá mình trong nhà giam của bổn phận và trách nhiệm – cầm tù những nhu cầu, mong muốn và khao khát của bản thân.

Cô đã trở nên già trước tuổi và không nghĩ gì hơn ngoại trừ những điều tốt nhất cho Portia và Vivienne. Bởi vậy liệu có chút kinh ngạc nào khi cô ao ước được mở toang cánh cửa và mời màn đêm chìm vào vòng tay chờ đợi của cô không? Ép trán lên tấm kính mát lạnh, cô khép chặt đôi mắt trước con sóng khát khao bơ vơ không có một bến đỗ để xô bờ.

Dù Kane có là ma cà rồng hay chỉ là một người đàn ông bình thường, cô sợ rằng nếu như cô hay nhìn vào đôi mắt anh lúc ấy, cô sẽ đánh mất bản thân mình mãi mãi. Caroline khẽ ngẩng đầu lên và chớp mắt. Ban công không còn một bóng người, chỉ có ánh trăng màu bạc tinh khôi. Cô gạt chiếc then bằng những ngón tay run rẩy, rồi bước nhanh đến cửa phòng để chắc chắn nó đã được khóa lại an toàn.

Trèo lên giường, cô cuốn chặt tấm chăn quanh người, trốn khỏi màn đêm cùng tất cả những cám dỗ đen tối đồng hành với nó. ~*~ Adrian từ từ lui trở vào phần bóng tối của ban công. Anh không còn phải khẩn cầu ánh sáng của mặt trăng thêm nữa. Anh đã từng tin nó có thể lưu giữ những bí mật của anh, nhưng ngay lúc này những dải sáng không chút khoan dung của nó chỉ càng làm rõ hơn mảnh tối trong tâm hồn anh.

Và mặt trăng cũng là nhân chứng khi anh đứng đây với duy nhất tấm kính mỏng manh ngăn anh khỏi gò má như thạch cao của Caroline, nét căng đầy trên đôi môi cô, và cái cổ thanh thoát đầy lôi cuốn. Mặt trăng cũng nhìn thấy anh đưa bàn tay lên mặt kính, vuốt ve bề mặt lành lạnh của nó khi anh thèm muốn nhức nhối được vuốt ve sự mềm mại của làn da cô.

Anh biết rằng nếu cô choàng mở mắt vào đúng khoảnh khắc ấy, mặt trăng sẽ không còn là người tình duy nhất của anh. Bởi vậy anh đành tan mình vào bóng tối và đợi cho tiếng then chốt cửa vang lên. Nếu cô không để tâm đến lời cảnh báo của anh và khóa chặt khung cửa, liệu anh có toại nguyện với việc chỉ lẻn vào và ngắm cô ngủ thiếp đi trong giấc ngủ như anh làm đêm hôm trước không? Hay một sức ép nào đó tăm tối hơn sẽ khiến anh cúi xuống và nếm cô, phủ môi mình lên môi cô và say sưa uống cho đến khi cơn đói cồn cào trong anh được thỏa mãn? Adrian sụm người xuống bức tường và nhắm mắt, càng lúc càng trở nên choáng váng với ham muốn cuộn lên trong anh.

Chỉ nếm cô thôi sẽ không bao giờ khiến anh thỏa mãn, mà nó càng khiến anh khát cô nhiều hơn nữa. Anh đã chối bỏ bản thân quá lâu rồi. Bởi vậy nếu anh cho phép mình được thưởng thức dù chỉ một ngụm ngọt ngào của cô, anh sẽ không bao giờ thỏa mãn, cho tới khi cơn đói của anh thiêu rụi cả hai người.

“Caroline! Chị mở cửa nhanh lên! Em cần chị!” Khi tiếng kêu của Portia xuyên thủng đầu óc vẫn còn mù mờ của cô, Caroline lăn người sang một bên và cố mở mắt, chân tay cô nặng trĩu vì kiệt sức. Mãi tới khi bình minh gần ló dạng cô mới có thể dạt vào một giấc ngủ không mộng mị, và tiếng mưa nhịp nhàng lộp độp trên khung cửa sổ càng khiến cho cô muốn ngủ nốt phần còn lại trong ngày.

Sau đêm qua, cô không dám chắc cô có thể chịu đựng được việc đối mặt Kane hay Vivienne không nữa. Nhét đầu xuống bên dưới chiếc gối, cô rúc sâu hơn vào tấm đệm lông chim. “Caroline!” Em gái cô đấm vào cánh cửa với cả hai nắm tay, “Mở cửa ra để em vào đi!” Caroline thở dài.

Đây có vẻ không phải là một trong những trạng thái kích động quá mức thường thấy ở em cô. “Em đi đi!” cô hét lên, bịt chặt gối vào tai. “Trừ khi chúng ta bị người Pháp tấn công hoặc lâu đài bốc cháy, chị muốn được ở một mình!” “En xin chị đấy, Caro! Em cần chị ngay bây giờ!” Lời cầu xin não nùng đó kèm theo bởi một tràng nện cửa mới.

“Thế đấy,” Caroline lẩm bẩm. Quăng cả gối lẫn mền sang một bên, cô nhảy xuống giường và lao sầm sập qua căn phòng. Tháo chốt, cô mở tung cửa, em gái út nhà cô đang đứng đó, nắm tay bé nhỏ gí ngay bên trên mũi Caroline. “Bây giờ là mấy giờ, Portia?” Caroline hỏi giữa hàm răng nghiến chặt, “Nàng tiên cá xuất hiện trên đường hào à? Yêu tinh nhảy tung tăng trên bãi cỏ? Thây ma nhảy tưng tưng ra khỏi hầm mộ của gia đình Kane? Hay một quý cô trắng bệch trôi lềnh phềnh trên hành lang với cái đầu Wilbury kẹp dưới tay?” Cô cúi xuống cho đến khi mũi cô gần như chạm vào mũi Portia.

“Chị nói cho em biết, chị không quan tâm dù em có phát hiện cả bầy ma cà rồng bổ nhào lên tháp để cắm ngập răng nanh vào cổ họng chúng ta và biến mình thành cô dâu muôn đời của bọn chúng. Sự thật là, nếu em không để chị yên, chị mà điên lên chị sẽ cắn chết hết mọi người.

Trước tiên là em!” Cô đang định đóng sập cửa vào mặt em gái thì Portia nói gần như thì thào, “Là chị Vivienne.” Caroline chớp mắt, bây giờ mới nhận ra mái tóc quăn rối bù, nước da xám như tro tàn, và đôi môi run rẩy của Portia, “Làm sao?”Cô hỏi, tim bắt đầu đập thình thịch vì hoảng sợ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx