sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Ánh mặt trời nhảy nhót trên những bức tường đá bao quanh khu vườn trong lâu đài, hóa phép cho những hạt phấn hóa thành những hạt bụi tiên lấp lánh. Bên dưới những tán lá sum suê của một cây đoan, một đôi chim oanh nhảy lích chích, hót líu lo trên những cành con và tha về đám rêu đẹp nhất để hoàn thiện chiếc ổ mùa mưa của chúng.

Một ngọn gió dìu dịu thoảng qua lại từ phía đông, mang trên đôi cánh mềm hướng kim ngân nồng nàn. Khi Caroline tản bộ trên con đường uốn lượn rắc đầy sỏi trong khu vườn, cô khao khát được hướng mặt về phía mặt trời. Nhưng ánh mắt cô vẫn không chịu rời khỏi khung cửa sổ tầng thứ ba nhìn ra khu vườn.

Chỉ là một khung kính vài song cửa ngăn cách bọn họ, nhưng khu vườn tắm trong ánh nắng với những đụn cây mướt xanh cùng những cánh bướm rập rờn có lẽ là một thế giới rất xa với bóng tối lan tỏa trong lâu đài. Nơi nào đó bên dưới những bức tường đá cao sừng sững kia, là nơi chủ nhân của chúng chìm trong giấc ngủ, với giấc mơ cùng những bí mật có lẽ chỉ mình anh ta biết.

Kane không để lộ chút phật lòng với cô trong những ngày này kể từ trận ốm của Vivienne. Anh ta dường như đã buộc sợi dây thừng ngăn cách họ rất gọn gàng và nhẫn tâm. Nếu anh ta vẫn còn cảm thấy chiếc dây rung lên mạnh mẽ mỗi khi cô và anh ta bước vào chung một căn phòng, anh ta sẽ lập tức giấu nó bên dưới chiếc mặt nạ lịch sự xa cách.

Sẽ không còn những lời đối đáp dí dỏm, nét cười ánh lên trong đôi mắt khi anh nhìn cô. Anh ta đang cư xử theo khuôn phép một cách hoàn hảo, cứ như thể anh ta đã là em rể của cô vậy. Bất cứ ai cũng nghĩ họ chưa bao giờ chia sẻ cuộc hẹn giữa đêm trên con đường Tình nhân hay một nụ hôn đảo lộn cả tâm hồn.

Mặc dù cô vẫn tiếp tục cài then cánh cửa ban công của cô mỗi đêm trước khi đi ngủ, Caroline ngờ rằng việc đó giờ đây không còn cần thiết nữa. Cô ngủ không mộng mị cả đêm và thức dậy với cảm giác hoàn toàn trống rỗng – như thể có ai đó thân thương đã qua đời. “Làm ơn, thưa ông, ông sẽ rung chuông gọi thêm trà giúp tôi chứ ạ?” Khi giọng nói của Vivienne trôi đến tai cô, Caroline ngừng lại bên dưới tán đoan, đặt tay lên phần thân nhẫn nhụi của nó.

Em gái cô đang ngả người trên chiếc ghế bành đặt ở chân đồi, một tấm mền len phủ lấy đôi chân thanh mảnh. Cảnh sát Larkin vội đứng lên từ chiếc ghế đá và nhanh chóng hướng về ngôi nhà. Để ý thấy cuốn sách anh ta bỏ lại trên chiếc ghế, cô nhận ra anh ta rõ ràng đang đọc cho Vivienne nghe.

Caroline bất giác mỉm cười, tự hỏi liệu có phải anh ta đang đọc cuốn “Giá treo cổ Tyburn: Minh chứng lịch sử” hay “Máy chém Halifax Gibbet: Vũ khúc bị nguyền rủa”. Từ khi ngã bệnh, Vivienne không còn chịu đau đớn trong im lặng nữa. Em gái cô dường như đang thưởng thức việc sai bảo vị cảnh sát đáng thương mỗi khi tử tước không có mặt, yêu cầu anh ta “mang khăn choàng cho tôi” hoặc “làm ơn rung chuông mang cho tôi một cục gạch bọc vải hơ nóng khác, được không thưa ngài?” bất cứ khi nào anh ta lơi lỏng cảnh giác.

“Chị đây rồi, Caro!” Vivienne gọi cô. “Chị có thể ở bên em chốc lát trong lúc cảnh sát Larkin đi lấy thêm chút trà mới chứ?” Con bé vẫy cô lại với vẻ duyên dáng quý phải của một nữ hoàng trẻ, khiến Caroline không còn lựa chọn nào khác là vâng theo. “Thật kỳ diệu, em dường như đã khỏe lại hoàn toàn,” Caroline nhận xét, ngồi lên chiếc ghế Larkin bỏ lại.

Vivienne nép sâu hơn vào giữa những chiếc gối mập mạp mới tinh và che miệng bít lại một tràng ho không mấy thuyết phục: “Em có thề xoay sở khá tốt miễn là không dính đến thuốc.” Giây phút đó, khi ánh nắng chiều xuyên qua những sợi vàng lấp lánh trên mái tóc và làn gió mơn man hai đóa hồng ửng trên đôi má, em cô hiện lên với vẻ rạng rỡ hoàn toàn khỏe mạnh.

Nếu đây là Portia, Caroline có thể đã buộc tội con bé vì tội giả ốm để trốn việc rồi. “Buổi dạ hội của ngài Trevelyan sẽ diễn ra vào đêm mai.” Caroline nhắc em gái. “Em có chắc em đủ khỏe để tham dự không?” Hạ thấp rèm mi để che đôi mắt, Vivienne nghịch sợi dây đeo trên cổ.

Sợi dây chuyền vẫn nằm an toàn bên trong cổ áo. “Em chắc chắn mà. Sau cùng thì em không thể chịu đựng việc làm tử tước thất vọng sau quá nhiều ưu ái ngài ấy dành cho chúng ta.” Như bắt được tín hiệu, Portia từ trong nhà chạy xuống con dốc, chật vật bên dưới sức nặng của chiếc hộp gỗ to gần bằng người con bé.

Một nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt cô, “Chị sẽ không tin được thứ người hầu gái vừa mang đến phòng mình đâu, Vivi! Em không thể đợi được đến lúc chị quay lại. Em biết thể nào chị cũng muốn nhìn nó ngay lập tức.” Bị thôi thúc bởi trí tò mò, Caroline đứng dậy để Portia có thể đặt gánh nặng của con bé lên chiếc ghế.

“Đây là thứ đáng yêu nhất em từng được thấy!” Portia tuyên bố, mở tung nắp hộp với một cử động phô trương. Caroline và Vivienne cùng thở gấp khi từng thước từng thước vải thanh tao như gò má ửng hồng của thiếu nữ tràn ra khỏi hộp, với lớp sa tanh trắng mảnh phủ bên ngoài.

Portia giơ phần ngực áo bằng sa tanh cao lên đến cằm, cẩn thận không để quét dải đăng ten vàng dính trên chân váy gợn sóng lên cỏ. “Không đẹp sao ạ?” “Tinh xảo,” Caroline rì rầm, không cưỡng được việc vuốt những đầu ngón tay lên hàng ngọc trai lấp lánh trang trí trên thắt lưng màu hồng phấn.

“Cứ như thứ gì đó dành cho công chúa vậy,” Vivienne nói, đôi môi công lên thành một nụ cười mụ mị. Vẫn năm chặt lấy chiếc váy như thể không muốn buông ra chút nào, Portia thò tay vào trong chiếc hộp lôi ra một tấm thiệp bằng da bê màu ngà voi. Con bé đưa cho Vivienne. “Em có thể đã mở chiếc hộp, nhưng không quá đáng đến mức đọc tấm thiệp đâu.” “Chị thật mừng khi em vẫn chưa đánh mất sự ngượng ngùng của mình,” Caroline nói khô khan.

Portia lè lưỡi với cô. Vivienne đọc tấm thiệp. “Là món quá từ tử tước,” em cô nói, nụ cười héo đi, “Ngài ấy muốn em mặc nó vào buổi dạ hội tối mai.” Caroline giật tay lại như phải bỏng, nhận ra mình bất chợt như sôi lên vì bị xúc phạm. “Làm sao anh ta dám? Anh ta nghĩ mình là ai khi phô trương và áp đặt như thế? Tặng em thứ gì đó riêng tư như vòng cổ đã đủ thô lỗ rồi, nhưng hành động này còn nâng lên một cấp độ mới.

Nếu như đây là một cây quạt hay một đôi găng, chị có thể bỏ qua cho sự vô lễ của anh ta, nhưng thứ này… thứ này…” Cô phẩy cánh tay về bộ váy xúc phạm, thổi phì phì hỗn loạn. Portia thậm chí còn ghì lấy chiếc váy chặt hơn, như thể sợ Caroline sẽ giật ra khỏi tay con bé, “Ôi làm ơn chị Caro, đừng cấm chị Vivi nhận mà! Chị ấy sẽ đáng yêu lắm nếu mặc nó!” “Chị cũng tin thế, nhưng đơn giản là chị không cho phép.

Nếu ai đó biết được xuất xứ của chiếc váy này, thanh danh của Vivienne sẽ bị hủy hoại không cứu vãn nổi. Vì đây là món quà kiểu người chồng tặng cho…” Giọng Caroline nhạt dần khi Vivienne, chầm chậm ngước mắt lên nhìn cô. Hạ giọng xuống gần như một tiếng thì thầm, em cô khẽ nói, “Em có thể đem trả lại, nhưng ngài Trevelyan đã cư xử rất khác lạ trong tuần vừa rồi.

Em nghĩ có thể ngài ấy đang dự định nhân dịp vũ hội này để hỏi cưới em làm vợ.” Ban đầu Caroline nghĩ tiếng loảng xoảng trên nền đá là âm thanh của những giấc mơ không thể trở thành hiện thực của cô vỡ tan thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Nhưng rồi cô nhìn lên và thấy cảnh sát Larkin đang đứng ngây trên con đường.

Đôi tay anh trống rỗng, và những mảnh lởm chởm còn lại của bộ ấm Sèvres vương vãi trên con đường rải sỏi quanh anh ta. Mặc cho gương mặt như khắc ra từ đá, đôi mắt anh ta hệt như tấm gương vỡ phản chiếu những đường rạn của chính cô. Cúi gằm, anh ta quỳ xuống vũng trà, loay hoay thu dọn đống hỗn độn với chiếc khăn tay.

“Là do sự vụng về khủng khiếp của tôi, các quý cô. Chắc tay tôi chỉ toàn ngón cái, tôi nghĩ thế. Ít nhất đó là điều mẹ tôi từng nói khi tôi còn nhỏ. Tôi thành thực xin lỗi. Tôi sẽ tìm người hầu gái để dọn sạch ngay lập tức.” Không nhìn ai, anh ta nhét chiếc khăn ướt sũng vào túi áo khoác rồi cập rập trở lại phía ngôi nhà.

Caroline quay sang thấy Vivienne đang cau có nhìn theo anh ta, “Thật là một con người khó chịu,” em cô lẩm bẩm, vần vò chiếc khăn trên lòng. “Một khi hôn ước của em và tử tước được thông báo, em nghĩ gã sẽ không còn lý do nào để làm phiền em.” Mặc cho vẻ mặt nhẫn tâm của Vivienne, Caroline gần như có thể khẳng định cô vừa thoáng thấy một giọt nước mắt lóng lánh trong đôi mắt em gái.

“Sao thế Vivienne? Em không phải đang khóc đấy chứ?” Caroline hỏi, hoang mang bởi tâm trạng chóng vánh của em gái cũng như của chính cô. Chớp đi chút hoen ướt trên bờ mi, Vivienne nghếch cằm lên và cười rạng rỡ, “Không đâu. Mắt em chỉ nhạy cảm một chút với ánh mặt trời thôi.

Nếu em khóc, em đảm bảo với chị đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc. Ngài Trevelyan sẽ là một người chồng tuyệt vời, không phải sao chị? Rồi em sẽ bị tất cả phụ nữ trong giới thượng lưu ghen tỵ cho xem!” u yếm vuốt ve phần thân váy, Portia trao cho Caroline cái nhìn biện giải, “Đặc biệt khi họ thấy chị mặc bộ váy này vào dạ hội hóa trang tối mai.” Nhìn thấy gương mặt hy vọng của hai cô em gái, Caroline thở dài.

Cảm giác bị xúc phạm của cô đã bị quét đi không thương tiếc bởi thứ cảm giác nào đó còn nguy hiểm hơn và đen tối hơn nữa. “Chị không thể đấu lại được với hai đứa. Miễn không ai biết chiếc váy là món quà từ tử tước, chị nghĩ chắc cũng không có hại gì.” Đột nhiên cô khao khát được tránh khỏi Vivienne như Larkin một lát trước đó, cô bắt đầu quay trở lại lâu đài.

“Chị nghĩ chị nên trở vào trong để xem vị cảnh sát của chúng ta có nhớ rung chuông gọi một khay trà mới hay không.” Không khó để nhận ra ánh mắt phức tạp của Portia, cô bước vội, hai đế hài rào rạo trên những mảnh sứ vỡ. Caroline không phí chút thời gian nào để về đến phòng ngủ.

Sải chân đến bên giường, cô quỳ xuống, và lôi ra chiếc vali thêu kim tuyến cô đã nhét xuống đây vào cái đêm đầu tiên đến lâu đài. Đặt nó lên giường, cô lôi một chai thủy tinh nhỏ ra khỏi lớp lụa bọc bên trong và giơ cao lên trước ánh mặt trời. “Nó là cái gì thế? Chị tàng trữ rượu đấy à?” Caroline quay phắt lại và thấy Portia đang đứng ở ngưỡng cửa.

“Em không biết gõ cửa hả.” Caroline hỏi. “Nhưng cửa có đóng đâu,” Portia phụng phịu bước vào trong. “Em thấy lo lo,” con bé thú nhận. “Chị cư xử rất lạ lúc ở dưới đó. Em không biết có phải chị chạy lên đây để làm một ngụm gì đó cho ổn định tinh thần không”. Trước khi Caroline có thể phản đối, em gái cô đã giằng cái chai khỏi tay cô và kéo chiếc nút ra.

Con bé hít thử một hơi trước khi đưa cái chai lên miệng. “Đừng!” Caroline hét lên và vồ lấy cái chai. Portia đông cứng, thứ chất lỏng trong vắt kia đã dâm dấp trên môi. Ném cho Caroline một cái nhìn đầy tổn thương, con bé nếm thử. “Không cần làm em giật mình chết khiếp thế đâu.

Chỉ là nước chứ có phải cái gì đâu”. Mặc cho hành động rình mò đáng xấu hổ của Portia, Caroline mới là người cảm thấy đôi má nóng ran đang tố cáo việc làm tội lỗi của mình. Đôi mắt em gái cô dần hẹp lại. “Hay không phải?” Cẩn thận đóng nút và đặt cái chai sang một bên, Portia thò tay vào vali và rút ra một sợi dây bạc.

Một cây thánh giá lòe loẹt đu đưa trên đó, loang loáng sáng dưới ánh mặt trời. “Thú vị thật đấy,” Portia bình luận, hướng đôi mắt sáng trưng về phía Caroline, “Trước khi chúng ta rời Edgeleaf, chị tình cờ báo với mục sư trong làng là chị muốn trở thành tu sĩ à?” “Chị muốn có một cái thôi,” Caroline đáp yếu ớt.

“Và chúng ta có cái gì ở đây nữa nào?” Lần này Portia lôi ra một thanh gỗ dài, thon và có phần đỉnh vót nhọn chết người, “Chị đang định thêu thùa cái gì hở?” Caroline co rúm người khi đoán điều gì sẽ xảy ra khi vật báng bồ nhất trong đám đồ cất trong chiếc túi bị phát hiện – một ấn bản quăn queo của tờ Nguyệt san mới phát hành tháng tư năm 1819, số báo đăng tải câu chuyện gây tranh cãi của bác sĩ Polidori, “The Vampire”.

“Cái gì, thật đáng xấu hổ!” Portia trừng mắt với cô khi con bé vo tròn tờ báo vốn đã cũ nát trong tay. “Em đã tìm nó cả tuần trời! Chị đã thó nó từ dưới đệm của em ở nhà dì Marietta phải không?” Caroline thở dài và gật đầu, biết rằng thời điểm phủ nhận và bào chữa đã qua mất rồi.

Portia ném tờ báo lên giường, cùng với chiến lợi phẩm bất hợp pháp mà con bé cướp được, rồi chống hai tay lên hông, “Đừng có dở hơi, Portia! Ở đâu ra mà có ma cà rồng,” nó nhại giọng, bắt chước một cách hoàn hảo vẻ hống hách nhất của Caroline. “Hay ma sói. Hay ma mãnh. Hay tiên cá ở giếng trong vườn.

Hay hoàng tử nào giải cứu em khỏi thảm cảnh rồi cưỡi ngựa như bay đưa cả hai về lâu đài và sống hạnh phúc mãi mãi.” Con bé ngoáy ngoáy một ngón tay về phía Caroline. “Chị chẳng khác gì một kẻ lừa đảo, Caroline Marie Cabot! Chị nên tự mình xấu hổ đi là vừa.” “Em chẳng biết đến một nửa trong đó,” Caroline lẩm bẩm, gạt em gái sang một bên để đẩy đống nước thánh, thập tự và báo chí vào vali.

“Em tưởng chị là người thực tế.” “Chẳng nhẽ người thực tế thì không được chuẩn bị trước cho mọi trường hợp có thể xảy ra ư?” Caroline vặn lại. Sau một giây ngập ngừng, cô nhét cây cọc vào túi của chiếc váy. Portia dõi theo hành động đó, đôi mắt con bé mở lốn.

“Chị định làm cái gì thế?” Caroline thoáng định nói dối, nhưng em gái cô đã đạt đến trình độ bậc thầy với những sự việc liên quan đến chủ đề lẩn tránh rồi. Đối mặt với Portia, cô nói “Chị sẽ đến từng phòng một trong lâu đài để tìm cho bằng được tử tước. Nếu chị tìm thấy anh ta trước lúc mặt trời lặn trong ngày hôm nay, thì chị có thể cho tất cả nỗi sợ hãi của chúng ta được yên nghỉ.” “Cách dùng từ có vẻ không được may mắn cho lắm, chị có nghĩ thế không?” “Nếu Kane thực sự có ý định cầu hôn Vivienne vào tối mai trong buổi dạ hội, đây là cơ hội cuối cùng để chứng minh anh ta đơn giản là một người đàn ông – một người bình thường, và sẽ chết khi đến tuổi như chúng ta.” Lờ đi cơn nghẹn ngột ngạt trong cổ họng, Caroline thêm vào, “Nếu chị có thể làm được điều đó, chị sẽ nguyện ý trao cho anh ta và Vivienne lời chúc phúc của chị.” “Chị có hoàn toàn chắc chắn đó là điều chị muốn làm không?” Portia hỏi, lựa chọn từng từ với sự cẩn thận rõ ràng.

“Ý em là gì?” Portia cắn môi dưới trong chốc lát trước khi trả lời, “Em thấy điều gì đó trên gương mặt chị trong vườn lúc Vivienne đề cập đến chuyện trở thành vợ của ngài Trevelyan. Em sợ rằng chị bắt đầu có cảm giác với anh ta.” “Đương nhiên chị có cảm giác với anh ta,” Caroline mạnh mẽ nói.

“Kiểu cảm giác mong đợi với một người đàn ông có thể cứu giúp gia đình ta khỏi phá sản.” Nhận ra vẻ kiên quyết ánh lên trong mắt Caroline, Portia thở dài thất bại, “Thế chị muốn em làm gì? Em có nên đi theo sau chị, giơ giơ cây thập tự và vẩy nước thánh không?” “Chị chỉ cần em khiến Vivienne bận rộn và tránh xa khỏi lối đi của chị là được rồi.” “Chị nên giao nhiệm vụ ấy cho cảnh sát Larkin.

Em ngờ là dù cho có cả một bầy ma sói rít gào cũng không thể giật anh ta ra khỏi chị ấy được. Em nghĩ em nên cảm thấy may mắn vì ít ra Julian cũng không phải lòng chị ấy.” Cái nhún vai vô tư của Portia không giấu nổi nỗi đau đớn hiện rõ trong đôi mắt con bé, “Dĩ nhiên anh ấy cũng thể hiện hoàn toàn rõ ràng là anh ấy cũng không phải lòng em.” Caroline lắc đầu bất lực, ước rằng mình có sức mạnh để tháo gỡ thứ xiềng xích đang kìm kẹp trái tim ba chị em cô, “Chị không tin là vị cảnh sát ấy tiếp tục ở bên Vivienne sau buổi chiều nay.

Đây là lý do vì sao chị cần em để mắt đến chị ấy cho đến khi chị trở lại.” Khi Caroline lướt qua em gái, Portia túm lấy cánh tay cô. “Cẩn thận, được chứ, Caro? Ngay cả khi tử tước không biến thân thành ma cà rồng, có lẽ anh ta cũng không ít nguy hiểm hơn tí nào đâu.” ~*~ Đối với một nơi có quá nhiều bí mật thì lâu đài Trevelyan có ít phòng bị khóa đến không ngờ.

Caroline rong ruổi khắp các cầu thang xoắn lẫn những hành lang lát đá của nó mà như không thấy điểm dừng. Cô có chút cảm giác mình giống như một nàng công chúa trong câu chuyện thần thoại yêu thích của Portia. Nhưng lâu này vẫn tiếp tục bị cô xem xét dù nó được phù phép tiên hay bị nguyền rủa đi chăng nữa, cà kẻ giam giữ vô hình của cô là hoàng tử hay quái vật.

Lâu đài trở nên ồn ã khi những người hầu lục đục chuẩn bị phòng cho dòng khách khứa bắt đầu đến vào sáng mai. Một vài vị khách của tử tước sẽ ngụ lại trong các quán trọ gần đây, nhưng phần lớn trong số họ sẽ trải qua một đêm trong tòa lâu đài rộng lớn này. Dễ dàng vượt qua người hầu đang đi lại như mắc cửi, Caroline thăm dò từng phòng một với sự tỉ mẩn, tìm trong những phòng ngủ mà cô và Portia đã bỏ qua khi bọn họ đi tìm bóng dáng của những chiếc gương.

Sau cuộc khám xét vô ích ở những tầng phía trên, cô thấy mình đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa dẫn vào phòng tranh. Cơ chạm những đầu ngón tay vào nắm đấm cửa, muốn lẻn vào bên trong xem liệu mình có còn đủ can đảm để đứng mặt đối mặt với vị chiến binh tàn nhẫn mang trên mình gương mặt của Kane hay không.

Cô đưa mắt nhìn qua vai về phía khung cửa sổ hình vòm ở tít cuối hành lang. Thời gian của cô đang hối hả trôi đi. Ánh mặt trởi mỗi lúc một nhạt dần; trăng sẽ mọc lên sớm thôi. Quay lưng lại với phòng tranh, cô nâng vạt váy và nhanh chóng bước lên cầu thang, những bước chân vội vã.

Không quá khó để lướt qua những người hầu trong căn bếp ở tầng hầm. Bọn họ lúc này đang hò hét các thực đơn và lạch cạch xoong chảo, tất bật gọt rau quả và nướng bánh mì cho bữa tối xa hoa sẽ được phục vụ sau buổi khiêu vũ ngày mai. Cô nhẹ nhàng bước qua một ô cửa hình vòm, nhăn mặt khi thoáng thấy một ấm đồng lớn treo trên chiếc móc sắt hứng những giọt tiết chảy ra từ đùi của một con nai.

Cô nghi ngờ khả năng cô sẽ tìm được chút dấu hiệu quan trọng nào trong mê cung những căn phòng bao gồm cả nhà bếp này, nhưng gần như không còn nơi nào khác để cô tìm nữa. Liếc mắt lần cuối cùng về phía sau để đảm bảo không bị ai bám theo, cô bước vào một hành lang hẹp, để những âm thanh hỗn loạn vui tai lại phía sau.

Hành lang này có nền dốc xuống bẩn thỉu và những chiếc xà ngang khá thấp bằng gỗ sồi. Khi cô hụp xuống bên dưới một chiếc xà, mạng nhện vướng vào gáy khiến cô rùng mình. Nếu không có giá treo nến bằng sắt hoen gỉ so le dọc theo hai bức tường nứt rỗ ố màu, cô đã cho rằng nhiều thế kỉ rồi chẳng có ai lang thang xuống đây.

Những cây nến vừa to vừa thấp mang lại nhiều bóng đen hơn là ánh sáng. Caroline thậm chí chẳng nhận ra hành lang này đã rẽ sang lối khác cho đến khi cô nhìn lại phía sau và phát hiện lối vào của nó đã biến mất. Lúc này chỉ còn bóng đêm hun hút sau lưng cô và những chiếc bóng chập chờn phía trước.

Có thứ gì đó chạy sàn sạt phía sau, những cái móng sắc nhọn của nó rào rạo trên lớp đá bẩn thỉu. Hét lên một tiếng rất mất hình tượng, Caroline nhảy bổ tới trước, lao thẳng về phía mà cô nghĩ là nắm đấm cửa. Điên cuồng muốn thoát khỏi thứ cô sợ mà có thể là con chuột to bự và rất đói, cô giật mạnh quả đấm cửa, và phát hiện rằng, cuối cùng cô cũng tìm được thứ cô đang lùng sục – một cánh cửa bị khóa.

Quên đi tất cả về con chuột, cô vặn nắm đấm một lần nữa, kiểm tra độ chắc chắn của nó. Nếu như cô vô tình lọt vào cánh cửa dẫn đến hầm mộ gia đình thì sao? Hoặc đến nhà ngục được trang bị đầy đủ mà Kane từng khoe khoang? Cô quỳ xuống hé mắt qua lỗ khóa thì một giọng nói khô khốc như cất lên từ âm ti vọng lại từ bóng tối sau lưng cô, “Tôi có thể giúp được gì cho cô, thưa tiểu thư?” Caroline giật nảy mình và quay ngoắt lại.

Wilbury đang đứng ngay sau cô, cứ như ông ta mới nhảy ra khỏi hầm mộ gia đình vậy. Gương mặt ông ta giãn nở và trắng xanh như chiếc mặt nạ tử thần trong ánh sáng vàng ủng. Ông ta đeo một chiếc vòng treo chìa khóa trên cổ tay, hầu hết đều hoen gỉ như đã rất lâu chưa dùng đến. “Ô, buổi tối tốt lành, Wilbury,” cô nói, cố hết sức nở một nụ cười dễ thương, “Thật bất ngờ khi ông lại có mặt đúng lúc này! Tôi đang ước có ai đến đây và mở cánh cửa này hộ tôi.” “Vậy sao?” Lời đáp héo queo của ông ta chẳng cho cô lựa chọn nào ngoài trừ tiếp tục dai dẳng với lời nói dối của mình, “Ông… ông chủ của ông đã nhờ tôi xuống đây và mang thứ gì đó về cho em gái tôi.” “Vậy ư? Sao ngài ấy không rung chuông gọi tôi nhỉ?” “Bởi vì ngài ấy biết tôi sắp xuống đây và không muốn làm phiền ông.” Phản ứng duy nhất của người quản gia là một bên lông mày trắng muốt như tuyết cong tớn lên.

“Nhiệm vụ của ông là giúp ông chủ làm em gái tôi hài lòng, ông biết rồi đấy. Con bé một ngày nào đó sẽ trở thành bà chủ của lâu đài này.” Rì rầm điều gì đó dưới hơi thở nghe mập mờ như “nhảm nhí”, Wilbury bắt đầu sờ soạn đám chìa khóa. Cuối cùng ông ta cũng xác định được đúng chiếc cần tìm và nhét nó vào lỗ khóa.

Caroline nhấc một giá nến ra khỏi chiếc móc trên cao, sự chờ đợi khiến hơi thở cô gấp gáp. Willbury đẩy cánh cửa mở ra, những chiếc xương của ông ta dường như cũng lạo xạo gần lớn bằng tiếng bản lề cũ kĩ. Nhận thấy ông ấy vẫn bám theo, Caroline rón rén bước về phía trước, giơ cây nến lên cao.

Thay vì những cỗ máy và xiềng xích giam cầm phần còn lại của các trinh nữ, đó là một căn phòng giản dị với các kệ gỗ xếp đầy chai, lọ, và các túi bằng vải bạt. Những chiếc nhãn được dán cẩn thận trên các chai lọ đó không có bả chó sói hay mắt sà giông mà là nhục đậu khấu, gừng và cỏ xạ hương.

Có vẻ như cô chẳng đi được đến đâu mà lọt vào một hầm chứa gia vị đáng nguyền rủa. “Chúng tôi ở đây đều làm theo các phương thức cũ,” Wilbury giải thích với cô. “Vào thời trung cổ, theo thông lệ, người quản gia của lâu đài sẽ chịu trách nhiệm lưu trữ các gia vị quý hiếm và đắt giá, khóa lại dưới đây và cầm chìa khóa.” Cũng phải cả trăm năm trước rồi.

Wilbury lúc đó rõ ràng cũng mới chỉ là một đứa trẻ, Caroline xấu bụng nghĩ. “A, nó đây rồi!” Cố giấu vẻ chán chường của mình, cô vơ lấy chiếc lọ gần nhất khỏi giá mà không thèm bận tâm đọc nhãn rồi nhét vào túi, “Tôi chắc chắn đây là thứ em gái tôi cần cho tách trà của con bé.” Khi Caroline hối hả đi qua ông ta, Wilbury nói, “Cô có lẽ sẽ muốn lấy thêm một ít đường đấy, thưa cô.” Caroline quay lại, chớp mắt không hiểu nhìn ông ta, “Để làm gì cơ?” Ông ta hất đầu về phía túi của cô, “Để che đi vị đắng của thuốc phiện.” ~*~ Caroline ngồi thừ trên giường, ôm gối và nhìn mặt trời đang chìm xuống đường chân trời.

Ngày cuối cùng trước khi dạ vũ diễn ra sẽ sớm kết thúc và cuộc tìm kiếm ở lâu đài Trevelyan của cô chỉ đem lại nhiều câu hỏi hay thay vì câu trả lời. Mặc cho mục đích táo bạo, cô chẳng nhích thêm được gần sự thật về Adrian Kane chút nào so với cái đêm đầu tiên cô nhìn thấy anh.

“Adrian,” cô thì thầm, tự hỏi sẽ ra sao nếu cô có quyền được gọi tên thánh của anh. “Anh có muốn thêm chút Pút-đinh tiết nữa không, Adrian? Chúng mình lên kế hoạch cho dạ tiệc mừng sinh nhật anh năm nay nhé, Adrian? Anh muốn đặt tên cho con trai đầu lòng của chúng mình là gì hả Adrian?” Vây quanh bởi nỗi cô đơn, Caroline tì má lên đầu gối và dõi theo vệt mờ cuối củng của chút ánh hoàng hôn đọng lại trên hai cánh cửa lối ra ban công phòng cô.

Có lẽ cô nên chiều theo số phận đêm nay và không kéo chiếc then cài cửa. ~*~ Caroline cứng người. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt như cứa vào hai cánh cửa. Cô nhớ lại tiếng bước chân lặng lẽ vang lên, chiếc bóng vụt qua đêm tối, và những đụn sương mù run rẩy dưới ánh trăng. Trượt chân xuống giường, cô lướt như bay về phía cánh cửa, những bước chân đều đặn như thể cô dường như đã rơi vào trạng thái thôi miên nào đó.

Khi anh xuất hiện bên ngoài cánh cửa đêm đầu tiên cô đến lâu đài, Kane đã nói anh không ngủ được. Nên anh rời giường ra ngoài hút thuốc và dạo bộ trong chốc lát. Và rồi anh cũng biến mất đột ngột như lúc anh xuất hiện. Đẩy bật cánh cửa, Caroline bước ra ngoài ban công. Bầu trời không khí mát lạnh của buổi đêm vuốt ve hai cánh tay trần của cô bên dưới hai tay áo cộc xếp phồng của chiếc váy bằng vải lanh, khiến cô nổi da gà.

Trong suốt cuộc lần tìm vô ích chiều nay, tại sao cô không hề nảy ra ý định vạch dò những bước đi của anh? Cô nhìn về phía chân trời. Cô chỉ còn chút ít thời gian. Mặt trời chỉ còn là một vành sáng lờ mờ, bỏ lại những chân mây thấm đẫm sắc vàng. Caroline dợm bước theo các lỗ châu mai của lâu đài, đi sát gờ tường của ngọn tháp để không ai có thể thấy cô từ bên dưới.

Cô chỉ có thể cầu nguyện giờ này Portia vẫn đang giữ cho Vivienne bận rộn. Phía bên kia của ngọn tháp như đắm trong ánh hoàng hôn, cuối cùng cô cũng tìm thấy thứ mà cô trông đợi – một cầu thang đá uốn lượn. Cô theo cầu thang xuống thấp một tầng, nơi nối liền với một cây cầu đi bộ hẹp bắc ngang ngọn tháp phía Bắc và phía Nam.

Khi cô mau chóng băng qua cây cầu, cơn gió mỗi lúc môt mạnh quất vào làn váy mỏng manh của cô. Cô hối hận vì đã bỏ chiếc áo choàng lại phía sau. Vào cái đêm cô đến, Wilbury đã nói với cô rằng ông chủ của ông ta đã chỉ rất chính xác là: cô Caroline Cabot sẽ ngụ ở ngọn tháp phía Bắc.

Khi Caroline đến phía bên kia cây cầu và bắt đầu trẻo lên những bậc thang dẫn đến ngọn tháp phía nam, cô cố gắng không nghĩ đến những ngụ ý ám muội trong câu nói của quản gia. Cố gắng không nghĩ đến chuyện hai kẻ chiếm đóng hai ngọn tháp sẽ dễ dàng dẫn đến tình trạng lửa rơm bốc cháy đến mức nào mà không ai trong tòa lâu đài hay biết.

Lời chỉ thị của Kane rõ ràng hoàn toàn vô tư. Sau cùng cô đã chứng kiến nỗ lực điên cuồng của những người hầu trong ngày hôm nay. Có lẽ lúc họ đến đây, ngọn tháp phía Bắc cũng chỉ là một trong vài phòng ngủ ít ỏi được chuẩn bị để đón khách mà thôi. Rồi cô mau chóng nhận ra mình đang đứng bên ngoài hai cánh của kiểu Pháp cũng tương tự như phòng cô.

Cô khum tay quanh mắt và cố gắng hé nhìn vào bên trong, nhưng những tấm rèm nặng nề đã bao phủ cả khung kính. Cô liếc mắt qua vai. Dù mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, các vì sao đã bắt đầu lấp lánh trên nền trời màu chàm ở hướng đông. Cô không đủ khả năng để nấn ná lâu hơn được nữa.

Lúc cô chạm những ngón tay lạnh băng của mình quanh nắm đấm cửa, cô tự hỏi liệu Kane có lưu ý đến lời khuyên của chính anh và đóng chốt căn phòng ngăn chặn những cơn gió không. Nếu anh làm thế, cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rón rén trở lại phòng mình, và cô sẽ trải qua một đêm nữa trong nỗi thống khổ chờ đợi những điều không thể định hình sắp đến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx