sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

“Khi nào em bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn?” Caroline gặng hỏi khi cô nhanh chóng bước xuống cầu thang, giật vội một nút buộc cẩu thả trên dải buộc thắt lưng của chiếc váy nhung tử tước đã chuẩn bị cho cô. Cô đưa mắt nhìn kim trên chiếc đồng hồ quả lắc khi đi ngang qua để phát hiện buổi sáng đã trôi qua quá nửa.

“Lúc đầu em nghĩ chị ấy uể oải vì quá mệt,” Portia thú nhận, theo chân Caroline xuôi theo hành lang dài dằng dặc ốp gộ gụ, buộc phải sải chân gấp đôi bình thường để theo kịp những bước dài đầy lo lắng của chị gái. “Julian đã giữ cả hai bọn em thức đến gần ba giờ để chơi bài Fa-rô ăn kẹp tóc.

Nhưng khi em cố gắng đánh thức chị ấy dậy ăn sáng, chị ấy không nhúc nhích. Em đã ho vào tai chị ấy, lấy lông cù vào mũi, thậm chí nhỏ nước lạnh lên trán chị ấy. Rồi em rung chuông gọi người giúp việc, nhưng họ cũng không làm chị ấy tỉnh nổi. Em sợ quá mới chạy đi tìm chị.” Caroline nở nụ cười trấn an em gái qua vai, cố giấu đi nỗi sợ hãi của chính mình, “Em làm rất tốt, cưng à.

Con bé rõ ràng chỉ muốn ngủ lười một chút thôi. Chị dám chắc hai chị em mình có thể bắt nó đứng trên đôi chân nhỏ của mình ngay thôi.” Khi cô đi qua phòng khách ấm cúng nối liền với phòng ngủ của hai em gái, Caroline cầu nguyện cho mình đoán đúng. Cô bước vào phòng ngủ của Vivienne và thấy ba cô hầu gái đang đứng túm tụm gần cửa, thì thầm và vặn vẹo đôi tay.

Nỗi sợ hãi của cô dâng lên khi cô lại gần chiếc giường buông rèm trang nhã. Đôi má em cô không còn chút hồng hào, mái tóc vàng xõa tung trên gối, trông Vivienne như đang thủ vai Công chúa ngủ trong rừng – một trong những vở diễn mà các thiếu nữ ai cũng từng một lần trong đời diễn cho cha mẹ xem.

Ngồi ghé vào mép giường, Caroline chạm lưng bàn tay lên trán Vivienne. Làn da em gái cô không hề ửng lên vì cơn sốt, mà lạnh băng như người đã chết. Rùng mình bởi ý nghĩ đó, Caroline liếc nhanh về phía ngực áo Vivienne. Nhịp thở phập phồng qua ngực áo không có vẻ gì là con bé đang đau đớn.

Em cô đơn giản chỉ trông như lạc mình trong thứ bùa mê đen tối nào đó mà thôi. Giữ lấy hai vai em gái, Caroline kéo Vivienne ngồi dậy và lắc khẽ, “Dậy đi nào, tiểu thư mèo lười! Quá nửa buổi sáng rồi. Không có chiếc kẹo nào trên giường của em nữa đâu!” Hàng mi Vivienne không buồn rung rinh.

Cô mềm rũ trong vòng tay Caroline, đầu lả sang một bên. Caroline quay lại ném cho những người hầu gái một cái nhìn cầu xin qua vai, “Các cô có chút thuốc ngửi nào không?” Sau vài câu nói ngắn, hai trong số đó nhanh chóng ra khỏi căn phòng. Một ngưởi quay trở lại vài phút sau đó với một chai thủy tinh nhỏ.

Để em gái dựa vào một bên tay, Caroline mở chiếc nút và đưa chậm cái chai vào mũi Vivienne. Mùi hăng hắc của A-mô-ni-ắc khiến Caroline chùn người lại, nhưng chiếc mũi thanh thú của Vivienne vẫn không nhăn lại dù chỉ một chút. Nhìn Portia một cách tuyện vọng, Caroline nhẹ nhàng đặt Vivienne nằm lại lên gối.

Cô siết khẽ bàn tay lạnh băng của em gái, thầm ước giá như cô lưu tâm nhiều hơn đến nước da tái nhợt của Vivienne bên ngoài phòng chân dung ngày hôm qua, hay sự ít ngon miệng của em cô mà Larkin đã đề cập sau bữa tối. Cô đã biết rằng Vivienne không bao giờ than phiền khi ốm đau. Nhưng cô đã quá bận rộn với những suy nghĩ về Kane và không dành sự chú ý cần thiết cho em gái.

Giờ có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi. Bị ý nghĩ vừa lóe trong óc đánh mạnh, cô cảm giác hơi lạnh quanh những ngón tay của Vivienne đã lan đến tận trái tim cô. Miễn cưỡng đặt bàn tay em gái xuống, cô đứng dậy và bước về phía khung cửa sổ trên bức tường phía bắc. Đúng như cô sợ hãi, ô cửa không hề được khóa và cũng không được chốt lại.

Một cú đẩy đơn giản cũng sẽ khiến nó bật ra. Cô nghiêng đầu qua ô cửa, chớp mắt trước làn mưa. Không có ban công nào ở đây, chỉ có một rìa tường hẹp. “Em có nghe thấy gì đêm qua sau khi lên giường đi ngủ không?” Cô hỏi Portia. “Tiếng gì đó khuấy động trong phòng Vivienne? Hoặc một tiếng kêu sợ hãi chẳng hạn?” Porita lắc đầu bất lực, “Em chẳng nghe thấy gì cả.” Caroline không có lý do gì để nghi ngờ lời em út của mình.

Portia lúc nào cũng ngũ ngoan như một khúc gỗ. Cô quay trở lại giường. Không khó để nhận ra vẻ chăm chú của những cô hầu gái, cô ngồi xuống bên Vivienne. Cô đang thận trọng với tay lấy sợi dây lụa trên cổ váy ngủ của Vivienne thì nghe thấy tiếng gót giày ngắt quãng vang lên phía sau.

Cô quay lại, nhìn thấy Kane đứng giữa khung cửa với chiếc áo sơ mi trần, mái đầu như chiếc bờm sư tử rũ xuống. Larkin, Julian và một cô hầu gái trẻ măng với gương mặt trắng bệch lấp ló phía sau. Cô có lẽ đã rất ngạc nhiên khi thấy anh ta dậy sớm như vậy sau lúc bình minh nếu như không nghe thấy tiếng mưa vỗ đều đều vào khung cửa sổ.

“Sao thế Caroline?” Anh ta gấp gáp hỏi, lần đầu tiên gọi tên thánh của cô. “Người hầu tôi bảo có gì đó không ổn với Vivienne.” Gương mặt anh ta đầy lo lắng khi bước lại chiếc giường. Dằn lại ham muốn nhu nhược được lao thẳng vào vòng tay anh ta, Caroline đứng dậy để chắn ngang anh ta và em gái cô, “Sự xuất hiện của ngài là không cần thiết thưa ngài,” cô cứng nhắc nói.

“Người nên có mặt ở đây là một bác sĩ.” Kane, cũng như tất cả những người khác trong căn phòng, bao gồm cả những cô hầu gái với chiếc miệng trễ xuống đều đông cứng trước câu nói của Caroline. Mặc dù anh ta cao vượt hẳn cô, Caroline vẫn đứng nguyên tại chỗ với hai bàn tay siết chặt thành hai nắm đấm.

Kane đón thẳng ánh mắt cô mà không hề nao núng, nhưng quai hàm anh sít lại như thể cô đã bất ngờ giáng cho anh ta một đòn. Cô chưa bao giờ mơ rằng mình có thứ sức mạnh có thể làm tổn thương một người đàn ông như anh ta. Hay cái giá cho việc nắm giữ thứ sức mạnh đó sẽ cao đến mức nào.

“Mattie?” Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng, mắt vẫn không rời mắt khỏi Caroline. Người hầu trẻ lao lên trên, nâng chiếc tạp dề cứng ngắc lên nhún một cái vụng về, “Dạ, thưa ngài?” “Gọi một người hầu đến Salisbury mời Kidwell. Bảo cậu ta nói với bác sĩ là một trong các vị khách của tôi bị ốm và ông ta cần đến ngay lập tức.” “Vâng, thưa ngài.” Cô hầu gái nhún chào thêm một lần nữa rồi gấp gáp đi ra khỏi phòng.

Larkin xong qua Kane và đứng đối mặt với Caroline. Không thể từ chối vẻ cầu xin không lời trong đôi mắt anh ta, Caroline bước sang một bên để anh ta đi qua. Khi anh ta quỳ xuống bên cạnh chiếc giường, dịu dàng gom lại bàn tay mềm nhũn của Vivienne trong tay mình, Caroline phải ngoảnh đi vì sợ những giọt nước mắt sẽ tràn ra.

Portia bất giác di chuyển lại gần Julian hơn, người vẫn ngả vào bức tường bên cạnh, với vẻ mặt sững sờ. Quay gót chân, Kane lững thững bước về phía em trai và nói chắc nịch, “Có lời này, thưa ngài, nếu ngài vui lòng.” Đẩy người khỏi bức tường, Julian đi theo anh trai ra khỏi phòng với tất cả nhiệt tình của một người đàn ông đang diễu hành đến giá treo cổ.

Adrian xông vào thư viện, vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh Caroline nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng bừng màu xám phủ đầy bóng ma ngờ vực. Mặc cho anh có thể dễ dàng gạt cô sang một bên với chỉ một tay, cô đã thách đố anh với lòng can đảm đầy dữ dội của một con sư tử mẹ đang bảo vệ những đứa con mới sinh của mình, cằm nâng cao và bờ vai rướn lên đầy thách thức.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình giống một con quái vật hơn giây phút ấy trong đời. Anh đi đến chiếc bàn viết bằng gỗ óc chó đồ sộ đặt trong góc và gạt tất cả sách cùng giấy tờ sang một bên cho đến khi tìm thấy một bình brandy phủ đầy bụi. Không cần cốc, anh dốc thẳng chất lỏng màu hổ phách xuống cổ họng, đón cơn bỏng rát nhức nhói dâng trào.

Ngay khi dòng rượu va vào thành bụng và bắt đầu phá bung thành trì che chắn cơn giận dữ, anh quay mặt về phía em trai. Julian ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành bọc da đặt trước mặt lò sưởi lạnh lẽo. Vẻ mặt cũng gần đến mức báo động như Vivienne. Không còn chút dấu vết diêm dúa thanh tao của người đã giúp vui cho mọi người ở bữa tối với giai thoại dí dõm về chuyến đi thăm mới nhất của mình đến của hàng may mặc trên phố Bond.

Mái tóc màu gỗ gụ rối bù, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhò và ố bẩn bởi những giọt rượu vang. Chiếc cà vạt treo thũng thẳng trên cổ họng và hai hõm trũng sâu dưới đôi mắt kéo căng làn da trên đôi gò má như tạc khiến em trai anh trông như già đi đến cả chục tuổi. Adrian không nói một lời.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào em trai không chớp mắt. “Sao anh lại nhìn em kiểu đấy?” Julian cuối cùng cùng cũng phải quát lên, đôi mắt đen phừng phừng vẻ bất chấp. “Em biết anh đang nghĩ cái gì, nhưng em tuyệt đối không liên quan gì hết.” “Anh nghĩ việc Vivienne suy nhược sau một đêm ở củng với em đơn giản chỉ là trùng hợp.” “Sau một đêm ở cùng để chơi bài fa-rô với em,” Julian sửa lại.

“Em thề em chỉ lấy mấy cây kẹp tóc vô giá trị từ cô ấy. Khi ấy đồng hồ điểm ba giờ, cô ấy lên tầng với em gái và em không hề gặp lại một ai trong hai người họ cho đến khi em nghe thấy tiếng thét của người hầu gái và theo anh vào phòng họ.” “Nếu em ngừng chơi bài vào lúc ba giờ, vẫn còn ba giờ nữa trước bình minh chưa được tính đến.

Lúc đấy em ở đâu?” Julian buông thõng đầu giữa hai bàn tay, vẻ bất chấp vỡ vụn trong thất bại, “Em không nhớ.” Adrian lắc đầu, quá giận dữ, không giấu nổi cơn phẫn nộ, “Em lại uống rượu nữa phải không?” Sự im lặng của em trai anh đã đủ cho một câu trả lời. “Có bao giờ em nghĩ uống say trong tình trạng em không nhớ nổi bản thân ở đâu hay làm gì có thể dẫn đến nguy hiểm dù chỉ một chút không?” Julian chồm dậy, “Thế có bao giờ anh chịu nghĩ em thậm chí còn nguy hiểm hơn nếu em không uống say không?” Hai anh em đứng mặt đối mặt trong một phút căng thẳng, nhưng Julian là người quay đi trước, đôi mắt đầy ảo não, “Sao em lại phải quấy rối Vivienne? Con nhóc mới là người chạy theo em khắp nơi với cái kiểu con cún ốm tương tư để cầu xin chút chú ý của em.

Con bé là người đã ngước nhìn em với đôi mắt xanh thẫm đáng yêu như thể em là câu trả lời cho mọi lời khẩn cầu của con bé. Nếu có lúc nào đó em sa đà, anh không nghĩ phải là cô bé đó sao?” Sức kiểm soát của Adrian nát bấy. Chộp lấy phần ngực áo Julian, anh gầm lên, “Nếu em dám đặt nhiều hơn một ngón tay lên người con bé…” Anh không nói hết lời hăm dọa.

Anh không cần. Anh thả đứa em trai đang run rẩy của mình ra, phát hiện đôi bàn tay của anh cũng không còn vững nữa. Julian chiến đấu để giành lại chút trang nghiêm bằng việc vuốt mái tóc và xốc lại nút cà vạt hoàn mỹ của mình. Từ chối nhìn thẳng ánh mắt của anh trai, Julian đường hoàng đi ra cửa.

“Em định đi đâu?” Adrian hỏi với theo. “Địa ngục, cũng gần như thế,” Julian đáp cụt lủn, không quay đầu lại. “Nếu trời ngừng mưa và mặt trời ló ra trước khi em có thể trở lại đây, em sẽ ước mình được tới địa ngục.” Julian dừng chân nơi ngưỡng cửa và từ tốn quay đầu lại, “Sẽ đơn giản với anh và tiểu thư Cabot quý giá của anh hơn rất nhiều nếu như em không quay trở lại, không phải thế sao?” Bối rối bởi những lời của em trai, Adrian lắc đầu, “Nếu em không dính dáng gì đến trận ốm của Vivienne thì sao em lại nói một điều như thế?” Nở nụ cười trên môi, Julian là bóng ma chua xót còn sót lại của điệu bộ nhăn nhở Adrian vẫn luôn yêu quý, “Em không nói về Vivienne.” Adrian há mồm phủ nhận, nhưng trước khi anh có thể cất lời, Julian đã đi mất rồi.

“Julian! Julian! Anh đang đi đâu thế?” Tiếng kêu vui tươi vọng khắp những bức tường đá cổ xưa bao phía ngoài, nơi từng tổ chức các cuộc đấu thương cho nhà vua, kị sĩ và các quý phu nhân. Lờ đi tiếng gọi, Julian chớp cho hạt mưa lăn khỏi mi mắt và tiếp tục sải bước về phía chuồng ngựa.

Anh cũng không biết mình sẽ đi đâu. Ngay cả khi trời không âm u, nặng trĩu mây, và mưa vẫn như trút nước trên đầu, nơi anh có thể trốn chạy khỏi thứ anh đã trở thành cũng không hề tồn tại trên đời. Mặc cho lòng kiêu hãnh khinh nhờn tất cả anh đã quăng vào mặt anh trai, anh ngờ rằng cả địa ngục cũng không đón chào một kẻ như anh.

“Julian! Sao anh không trả lời em? Em sẽ không để mình bị bỏ qua đâu, anh biết rồi đấy, thế nên anh không cần phải cố.” Anh nuốt lại một tiếng rên rỉ. Không phải thắc mắc trong trường hợp này. Portia Cabot còn ngoan cố hơn anh trai anh cả vạn lần. Và lôi cuốn nhiều hơn nữa.

Anh quay lại nhanh đến mức cô gần như vấp cả người vào anh. Anh muốn vươn tay để đỡ cô, nhưng lại sợ những hậu quả kéo theo đó, nên anh chỉ đứng yên lặng nhìn chằm chằm qua mũi xuống mặt cô khi cô ngượng nghịu bấu chân để đứng bững trên thảm cỏ trơn trượt. Cô đang cầm một chiếc dù trong bàn tay đeo găng – một hỗn hợp tức cười giữa lụa và ruy băng chắc chắn đang trong hiểm họa sẽ bị nhăn nhúm dưới sức nặng của màn mưa.

Với đôi mắt xanh thẫm rạng ngời và những lọn tóc quăn ẩm ướt xõa tung ra khỏi kẹp, cô trông như một nàng tiên sủng nước. “Sao cô không ở bên chị cô?” Anh hỏi. Cô nhăn cái mũi tinh quái với anh, giật mình bởi thái độ cộc cằn của anh, “Em chắc giờ chị ấy sẽ ổn khi có chị Caro chăm sóc.

Em lo cho anh. Anh trông xanh rớt lúc ở trong phòng chị Vivienne nên em sợ anh cũng có thể bị ốm.” Anh khịt mũi, “Tôi e chẳng thứ gì có thể khiến tôi đổ bệnh. Ít nhất là với những bệnh trong tầm hiểu biết của bác sĩ.” “Đây là lý do tại sao anh và anh trai cãi nhau à?” “Làm sao cô biết?” Anh nhíu mày, thu hẹp tầm mắt để quan sát vết bẩn ố màu trên làn vải trắng như tuyết của chiếc váy cô đang mặc, “Tình cờ cô đã quỳ bên cạnh ổ khóa của thư viện phải không?” Nét ửng hồng tội lỗi lan nhẹ trên đôi gò má thanh tú khi cô phủi lại làn váy, “Em đang định gõ cửa thì làm rơi khăn tay.

Hoàn toàn là ngẫu nhiên khi em nghe được anh cao giọng mà thôi.” Julian nhanh chóng luận ra tất cả những gì cô có thể nghe được. Nếu như cô nghe thấy anh lăng mạ cô như một “chú cún ốm tương tư”, anh không tin cô vẫn sẽ lẩn quẩn quanh gót chân anh. “Anh trai tôi đơn giản chỉ đang phát biểu bài lên lớp tiêu chuẩn của anh ấy.

Anh ấy nghĩ tôi uống quá nhiều,” Julian thừa nhận, ngạc nhiên khi thấy mình bộc lộ quá gần với sự thật. Trong khi gần đây anh trở nên quá điêu luyện với việc nói dối, đặc biệt là với chính bản thân anh. “Vậy ạ?” Cô hỏi, với vẻ tò mò. Anh cào tay lên tóc, chợt nhận ra thật khó khăn để đón ánh mắt của cô, “Trong trường hợp này, tôi nghĩ thế.” “Vì sao?” Anh nhún vai, “Tại sao đàn ông lại uống rượu? Để làm nhạt cơn khát khác mà anh ta muốn tột độ, nhưng không bao giờ có được.” Không biết từ lúc nào Portia đã tiến gần anh hơn, liều lĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, “Em luôn cảm giác anh muốn thứ gì đó vô cùng, đến mức anh sẵn sàng đi qua cả thiên đường lẫn địa ngục để lấy được nó.” Julian nhìn chằm chằm đôi môi căng mộng và hàng lông mày mờ tối của cô.

Thật mỉa mai làm sao khi khuôn mặt như thiên thần này lại có thể mang đến cho anh nỗi thống khổ khôn cùng như thế. Với sự chừng mực mà anh không biết bản thân vẫn còn sở hữu, anh đưa tay véo nhẹ vào mũi cô, “Cô nên cảm thấy may mắn, Mắt Sáng, khi tôi không cùng tin vào thứ triết lý ấy.” Quay gót, anh tiếp tục hướng về chuồng ngựa, bỏ lại cô một mình với chiếc dù thõng xuống trong màn mưa.

Ngả lưng trên chiếc ghế cô đã kéo đến bên cạnh giường. Caroline khẽ khàng vuốt những lọn tóc quăn vàng óng trên trán em gái. Tình trạng của Vivienne không cải thiện cũng không xấu đi qua cả ngày lẫn đêm. Con bé trông như thể sẽ tiếp tục giấc ngủ bất thường của mình mãi mãi.

Người hầu đã quay trở lại lâu đài ngay khi đêm xuống và cơn mưa ngơi dần dần với lời nhắn bác sĩ đang có một ca sinh khó và có lẽ sẽ không thể đến cho đến sáng mai. Portia vừa mới chợp mắt trên giường trong khi cảnh sát Larkin vẫn tiếp tục những lời cầu nguyện của mình trong phòng khách nối liền hai phòng ngủ.

Lần cuối cùng Caroline trộm liếc về phía anh ta, anh ta đang cúi đầu trên một tách trà lạnh lẽo, một chân tựa lên đệm chống, với cuốn “Giá treo cổ Tyburn: Minh chứng lịch sử” sờn rách uể oải đặt trong lòng. Vivienne thở dài trong giấc ngủ và Caroline tự hỏi không biết em cô đang mơ gì.

Liệu con bé có mơ đến đôi mắt pha giữa hai màu xanh của Kane nhảy múa trong ánh mặt trời và tiếng chuông trong lễ cưới không? Hay mơ về đêm đen, và tiếng chuông đời đời vang vọng điểm thời khắc nửa đêm? Cũng như hàng chục lần trước, Caroline kéo chiếc cổ áo ngủ của em gái và nhìn kỉ làn da kem sữa lộ ra trên phần cổ họng.

“Tôi cho là cô không tìm thấy thứ mà cô đang tìm kiếm.” Trước giọng nói kéo dài mờ mịt đó, Caroline ngẩng lên và thấy dáng hình tăm tối của Kane hiển hiện giữa ánh trăng. Tại sao cô không hề ngạc nhiên khi thấy anh ta đứng ở đây, không phải bên cửa ra vào mà là bên khung cửa sổ đang để ngỏ? “Tôi không biết ngài đang nói cái gì,” Caroline nói dối, khéo léo thắt lại sợi dây lụa trên cổ chiếc áo ngủ của Vivienne.

Cô đã tìm kiếm từng xăng-ti-mét trên làn da trắng xanh của em gái, nhưng không thấy một vết thương nào hết, kể cả một vệt cáu bẩn. Anh ta bước về phía trước. Caroline đứng dậy, một lần nữa chặn ngang anh ta và chiếc giường. Lần này anh ta không dừng lại cho đến khi anh ta gần đến mức đủ chạm vào cô, “Sao cô không để tôi lại gần hơn, thưa cô Cabot? Cô sợ cho em gái cô à? Hay cho chính bản thân mình?” “Tôi có lý do không, thưa ngài?” Anh đưa ánh mắt kiếm tìm vuốt ve khắp gương mặt của cô, “Nếu cô nghĩ tôi là một kẻ côn đồ đáng khinh, sao cô không hét lên gọi cảnh sát Larkin đi? Tôi chắc anh ta sẵn sàng lao vào đây và giải thoát cô khỏi vòng kiểm soát đê tiện của tôi.” Gần như không thể chống lại thôi thúc, anh nâng bàn tay chạm vào gương mặt cô, những khớp ngón tay chưa bao giờ lại nhẹ nhàng đến thế trên đường cong mịn màng của gò má cô.

Đầu tiên Caroline nghĩ một tiếng rên đau khổ đã thoát ra khỏi đôi môi của cô. Nhưng rồi cô lại nhận ra đó là của Vivienne. Quay vội khỏi Kane, cô lao trở lại bên cạnh em gái. Vivienne đang nói rì rầm liên tục, đôi má không còn xanh nữa mà lấm chấm đỏ và ửng hồng lên. Caroline sờ tay vào trán em gái, rồi nhìn Kane đầy bất lực, “Con bé đang sốt như thiêu!” “Chúng ta phải hạ sốt cho cô ấy.” Gạt Caroline sang một bên, anh ta lột mạnh những tấm mền nặng nề ra khỏi cơ thể héo rũ của Vivienne, rồi bế cô về phía cửa sổ.

Lời phản đối của Caroline chết trên môi khi cô nhìn thấy anh ta đơn giản chỉ mang cơ thể nóng rực của em gái cô hứng lấy không khí mát lạnh của buổi đêm. Anh ta chống một bên hông vào bệ cửa sổ, đôi tay vững chãi nâng Vivienne với sự dịu dàng thấy rõ, đến mức Caroline phải ngoảnh mặt đi.

Cô nhìn thấy Larkin đang đứng trên ngưỡng cửa, ánh mắt buốt xương của anh ta lướt khắp ba người bọn họ. Bóng mờ bất mãn trong đôi mắt anh ta có lẽ chỉ mang hình ảnh tưởng tượng từ lương tâm nhức nhối của cô mà thôi. “Một người đưa tin vừa đến,” anh ta báo cụt lủn.

“Bác sĩ đang trên đường đến đây.” Khi họ ngồi túm tụm trong phòng khách, chờ bác sĩ khám cho Vivienne, ánh sáng mơ hồ của buổi bình minh bắt đầu ló vào cửa sổ. Portia thu mình vào một góc của chiếc sô-pha bọc lụa Đa-mát, vẻ mặt vẫn trầm ngâm như lúc thường. Larkin đi đi lại lại không ngừng trong căn phòng ấm cúng hết từ lò sưởi đến cánh cửa phòng đóng chặt của Vivienne rồi lại lộn trở lại.

Caroline ngồi cứng ngắc trên một chiếc ghế có lưng thêu hoa, đôi bàn tay khoanh gọn trong lòng, còn Kane đứng dựa vào bức tường cạnh cửa sổ, lạc đi trong suy nghĩ của chính mình. Tất cả mọi người, trừ Kane, đều bật dậy như lò xo khi cánh cửa bật mở và bác sĩ bước ra, theo sau là một người hầu gái lấm tấm tàn nhang mà Kane gọi là Mattie.

Mặc dù ánh mắt đầy thắc mắc của bác sĩ ngay lập tức hướng về phía tử tước, Caroline đứng dậy và bước về phía trước, Larkin loanh quanh ngay phía sau vai cô, “Tôi là Caroline Cabot, thưa ông – là chị gái của Vivienne.” Bác sĩ Kidwell có vóc dáng lẫn cách xử sự của một chú ếch nhỏ cáu kỉnh.

Ông ta trừng mắt nhìn cô qua đôi kính gọng thép buông trễ trên chiếc mũi ngắn tũn, “Em cô gần đây có ra ngoài không? Có lẽ cô ấy đã trải qua một khoảng thời gian dài trong không khí ẩm ướt.” Mặc dù trong tình trạng kiệt sức, Caroline cố lục lọi trong trí nhớ, “Ừm, trời đã mưa ba đêm trước khi chúng tôi đến lâu đài.

Tôi nghĩ Vivienne có thể đã…” “A ha!” Ông ta reo lên, chen ngang lời cô, “đúng như tôi nghi ngờ mà! Tôi tin là tôi đã tìm ra hung phạm rồi.” Câu nói mang đi chút kiểm soát cuối cùng trong đầu Caroline, nhưng cô cố gắng không nhìn về phía Kane. Bác sĩ Kidwell búng ngón tay về phía cô hầu gái đang co mình trong góc.

Cô ta run run bước lại, ông ta lấy một vật ra khỏi tay cô ta, rồi giơ lên cao. Caroline chớp mắt, đó là một chiếc giày da của em gái cô. Đỏ mắt với chiến thắng, vị bác sĩ đút một ngón tay vào lỗ hỗng giữa phần đế giày và phần mũi, để lộ một vết ngoác to tướng. Cả Caroline và Portia đều thở dốc.

Khi dì Marietta mời Vivienne đến London, Vivienne đã thừa hưởng tất cả những chiếc váy đáng yêu cùng những đôi hài da bê được chuẩn bị cho lần đầu tiên ra mắt của Caroline. Nhưng bọn họ không còn chút tiền nào từ quỹ trợ cấp để mua cho Vivienne một đôi giày mới. “Còn một chiếc nữa cũng giống như vậy được nhét dưới gầm giường,” vị bác sĩ thông báo cho họ, “cùng với một đôi tất len vẫn còn ẩm ướt.” Caroline nhớ đến lần lội qua vũng bùn nhớp nháp trước sân quán trọ, khi đôi vai của bọn họ gập xuống vì cơn mưa xối xả.

Cô lắc đầu yếu ớt, “Vivienne đã đi xe hàng giờ mà không than lấy một lời về những lỗ thủng trên giày hay đôi tất sũng nước của nó.” Larkin đặt một tay lên vai cô, siết nhẹ an ủi, “Cô Vivienne dường như hoàn toàn khỏe mạnh vào buổi tối hôm tôi đến. Cô ấy hơi xanh xao, nhưng không để lộ chút dấu hiệu đau đớn nào.” Đôi mắt phình to của bác sĩ không đến mức tàn nhẫn, “Đôi khi mầm bệnh ủ trong phổi một thời gian, bòn rút sức khỏe và cảm giác thèm ăn trước khi chúng ta hoàn toàn biết đến sự hiện diện của chúng.” Caroline hít một hơi thở sâu trước khi hỏi câu hỏi khó khăn nhất, “Con bé sẽ khỏe lại chứ?” “Đương nhiên rồi! Cô ấy còn trẻ và khỏe.

Tôi ngờ rằng cô ấy sẽ chẳng mất nhiều thời gian lắm để đứng dậy đâu. Tôi sẽ hướng dẫn làm thuốc đắp cho cô ấy.” Caroline gật đầu, sự nhẹ nhõm đến chậm khiến đầu gối cô nhũn ra. Larkin vòng tay quanh eo cô, đỡ lấy cô. Portia hăm hở đứng dậy, “Thế vũ hội thì sao, thưa ông? Dạ vũ hóa trang của tử tước sẽ diễn ra trong không đầy một tuần nữa.

Liệu chị cháu có đủ khỏe để tham gia không ạ?” “Tôi nghĩ là có,” bác sĩ nói. “Chỉ cần đắp thuốc hai lần một ngày và mặc ấm cho cô ấy trước khi ra ngoài thôi.” Ông ta phẩy một ngón tay quở trách dưới mũi Caroline. “Và hãy đảm bảo cô bé sẽ có một đôi giày mới!” “Chắc chắn,” Caroline thề.

Cô sẽ mua giày mới cho cả hai em gái, dù cho nó đồng nghĩa với việc cô phải quỳ gối cầu xin lão Cecil. “Ôi, làm ơn, thưa ông, chị ấy đã tỉnh chưa? Liệu bọn cháu có thể gặp chị ấy không?” Portia hỏi. Bác sĩ nghiêm ánh mắt nghiêm nghị về phía con bé. “Chỉ khi cô hứa không cười khúc khích và nhảy chồm lên giường, tiểu thư trẻ.” “Ôi, cháu hứa, thưa ông! Cháu sẽ im lặng bất động như một chú chuột trong nhà thờ,” Portia quả quyết với ông ta, gần như đẩy ông ta ngã lăn lông lốc khi con bé lao rầm rập về phía cửa.

Larkin bất giác bước thêm một bước, rồi liếc nhìn Caroline, vẻ không chắc chắn dội lại trông đôi mắt anh ta. Cô gật đầu hướng về cánh cửa, trao cho anh lời chúc của cô. Khi anh ta theo sau Portia vào phòng ngủ, Mattie dẫn bác sĩ xuống hàng lang, bỏ lại Caroline và Kane một mình trong phòng khách.

Caroline nhìn sang bên, thấy anh ta đang nhìn cô, đôi mắt xanh hai màu bí hiểm hơn bao giờ hết. Cô cắn môi, vật lộn với một cảm xúc nguy hiểm giống như tội lỗi. Cô đã chứng tỏ bản thân hơi quá sẵn lòng để tin phần tồi tệ nhất của anh ta. Nhưng liệu cô có thể làm được gì khác khi anh ta từ chối biện hộ cho chính mình, chống lại những lời buộc tội dù cho chúng có kì dị đến cỡ nào? Làm sao anh ta có thể kết án việc cô phản bội lòng tin của anh ta khi anh ta chưa bao giờ trao nó cho cô? Kiên quyết vắt ra cho bằng được một lời xin lỗi, dù biết là cũng không đủ, cô hắng giọng và nói, “Có vẻ tôi đã đánh giá sai về ngài, thưa ngài.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx