sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18

Với vài nốt vút cao của một điệu van-xơ Viên, một vòng quay hoa mắt chóng mặt, Caroline đã bị cuốn trở lại cái nơi mà cô sợ hãi bị rơi vào nhất – vòng tay của Adrian. Từ phía đuôi mắt cô nhìn thấy Larkin đang lắc đầu phẫn nộ trước khi quay người và hiên ngang bước đi, những sải chân loằng ngoằng của anh ta xén một vạt rộng qua đám đông.

Sự nhẹ nhõm của cô kéo dài chẳng bao lâu. Khi cô nghiêng đầu trở lại để nhìn Adrian, so với ánh mắt anh, lời đe dọa bị tống vào Newgate hệt như một kỳ nghỉ cuối tuần đầy hưởng thụ tại một khu nghỉ dưỡng ở Bath. “Thế em gái em đâu rồi?” Anh gặng hỏi. “Bị đánh cho bất tỉnh và bị trói lại trong một tủ quần áo ở đâu đó chăng?” “Anh im đi cho tôi! Tôi sẽ không bao giờ bò xuống đáy của sự phản bội như thế.” Cô lưỡng lự một phút trước khi buột miệng nói, “Để tôi nói anh biết, tôi cho con bé ngủ.” Adrian ngửa đầu ra sau với một tràng cười, thu hoạch những ánh mắt nhìn trợn trừng giật hết cả mình từ một vị vua Thổ Nhĩ Kỳ và một cung phi đang xoay tròn qua bọn họ theo điệu van-xơ.

“Tiểu thư Cabot yêu quý của tôi ơi, em nhắc tôi nhớ không bao giờ được đánh giá thấp sự nhẫn tâm của em một khi em quyết định ném tính thận trọng quá mức sang một bên và làm theo cách của em.” “Chắc chắn là tôi không thể sánh được với ngài rồi, thưa ngài,” cô ngọt ngào đáp.

“Duvalier có thể đang quan sát chúng ta, ngài biết đấy,” cô cảnh báo khi anh dẫn cô qua một vòng quay rắc rối khác của điệu nhảy, bàn tay mạnh mẽ của anh đỡ lấy vòng eo mong manh của cô. “Ngài nên nhìn tôi như thể ngài muốn yêu tôi, chứ không phải như muốn bóp cổ tôi thế.” “Nếu tôi muốn làm cả hai thì sao?” Anh đối lại, những từ ngữ kiên quyết của anh khiến một cơn run rẩy nóng bỏng trườn dọc xương sống cô.

Vẻ duyên dáng tự nhiên giúp anh dễ dàng đi theo những bước nhảy cũng giông như khi anh trừ khử những tên côn đồ trong Vauxhall. Ngay cả khi bàn tay cô đặt hờ lên vai anh, Caroline cũng có thể cảm nhận những cơ bắp đang chuyển động bên dưới chiếc áo khoác bằng vải len sọc. Anh quắc mắt nhìn xuống những lọn tóc vàng uốn quăn đổ xuống từ đỉnh bông hồng lụa cô gài trên đầu, “Đây không phải tóc em.” Caroline cứng ngắc hít vào, “Em tôi thừa nhiều lắm.

Tôi nghĩ con bé sẽ không phiền nếu tôi mượn chút ít.” Ánh mắt anh trôi xuống thấp hơn, táo bạo đo vẽ những gì phần ngực áo cắt sâu hào phóng để lộ, “Và chúng cũng không phải là…” “Phần lớn là!” Caroline trắng trợn đưa ánh mắt tổn thương nhìn xuống dưới, “Anh có thể kinh ngạc trước những gì được hoàn thành đơn giản bằng cách yêu cầu người hầu gái thít chặt những sợi dây trên chiếc áo ngực.

Hơn nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa,” cô ngượng ngùng thừa nhận, “Có lẽ anh không để ý, tôi thiếu hụt rất nhiều ở phạm vi này nếu so sánh với các em gái tôi.” “Mình còn làm nhiều thứ hơn việc chú ý ấy chứ,” anh lẩm bẩm, ánh mắt chiếm hữu của anh khiến cô nhớ vừa mới đêm qua thôi anh đã áp những ngón tay nóng hổi quanh bầu ngực trần của cô, đòi hỏi nó cho riêng anh, “Và anh có thể đảm bảo với em, thứ duy nhất em thiếu là sự khôn ngoan cần thiết.

Nếu không em đã không tham dự trò đánh đố nguy hiểm này rồi.” “Đây không phải dạ hội hóa trang sao? Để trở thành ai đó không phải là mình?” Cô đáp trả ánh mắt thách thức của anh. “Tôi có thể là Vivienne hoặc Eloisa hộ anh đêm nay. Ai sẽ hoàn hảo hơn để được ở trong vòng tay anh? Ai sẽ thích hợp hơn để làm tình với anh nếu như anh tin Duvalier đang theo dõi chúng ta vào chính giây phút này?” Không để lỡ dù một bước nhảy, Adrian cúi xuống tai cô và thì thầm, “Em.” ~*~ Khi những bước chân quả quyết của Larkin đưa anh ra khỏi sảnh chính và lên cầu thang, những nốt nhạc từ điệu van-xơ nhòe dần thành tiếng vang vang đều đặn như gọi quỷ.

Anh vẫn còn run rẩy bởi cảnh tượng Caroline đeo chiếc vòng cổ của Eloisa. Anh chưa bao giờ quên được gương mặt đáng yêu của Eloisa sáng bừng lên trong cái đêm sinh nhật mười tám tuổi khi Adrian tặng nó cho cô. Nhìn Adrian đeo sợi dây chuyền quanh chiếc cổ yêu kiều của cô, Larkin đã bỏ món quà của anh – một tuyển tập thơ mòn vẹt của Blake – trở lại túi áo khoác.

Sự kiên quyết của anh đã lung lay khi anh đứng ngoài cửa phòng khách của Vivienne và Portia. Giờ đây khi đã đến cái nơi muốn đến, anh mới chợt nhận ra mình thật bất lịch sự khi nấp sau cánh cửa phòng ngủ của một tiểu thư trẻ mà không có một người nào đi kèm. Lúng túng hắng giọng, anh gõ mạnh vào cánh cửa, “Tiểu thư Vivienne?” Anh gọi to.

“Tiểu thư Portia? Tôi là cảnh sát Larkin. Tôi muốn nói đôi lời với các cô nếu các cô cho phép.” Đáp lại lời thỉnh cầu của anh chỉ có sự im lặng. Anh đưa mắt nhìn cả hai phía của hành lang, rồi thử xoay nắm đấm, cánh cửa dễ dàng mở ra. Phòng khách không một bóng người, lò sưởi lạnh ngắt.

Cánh cửa phóng ngủ của Portia đóng chặt, nhưng cửa phòng Vivienne đã bị mở ra. Không thể cưỡng lại một lời mời rõ ràng như thế, Larkin băng qua phòng khách và dễ dàng mở cánh cửa rộng thêm vài xăng-ti-mét. Mặc cho một ngọn nến vẫn cháy trên bàn trang điểm, bầu không khí vắng lặng bao trùm cả căn phòng.

Larkin biết anh không có quyền chen vào, nhưng cám dỗ gần như áp đảo anh. Hương tử đinh hương thoang thoảng từ nước hoa của Vivienne quyến rũ anh bước vào căn phòng như liều thuốc kích thích mạnh nhất. Với sự đáp lại cần kíp của cơ thể anh, anh cứ như đang vụng trộm lẻn vào hậu cung cấm kị của một vị vua hồi giáo.

Trên mặt bàn trang điểm lộn xộn những phấn, thuốc bôi và tất cả những bí ẩn khác bắt buộc phải có để theo đuổi vẻ đẹp không thể nắm bắt của phụ nữ. Một khi Larkin còn quan tâm, Vivienne không cần phải dùng đến thứ gì trong số đó. Một chiếc tất lụa vắt cẩu thả trên lưng ghế bàn trang điểm.

Anh vuốt dọc trên thớ vải mỏng như tơ, cố gắng không tưởng tượng cảnh Vivienne ngồi trên chính chiếc ghế này và kéo chiếc tất lên bắp chân màu kem sữa của cô, cố gắng không hình dung đôi môi anh cũng theo đuổi chính con đường ấy cho đến khi chúng tìm thấy chỗ trũng nhạy cảm đằng sau đầu gối cô.

Larkin giật tay lại, choáng váng bởi sự thiếu kiềm chế của mình. Anh đang chuẩn bị quay đi thì phát hiện một mảnh giấy nhắn trên bàn trang điểm. Một mảnh giấy nhắn được viết với sự chính xác và tỉ mẩn của bàn tay phụ nữ. Lần này anh bước lại hai bậc thang một lúc, nỗi kinh hãi tăng vọt.

Không buồn gõ cửa, anh lao như vũ bão vào ngọn tháp phía nam. Những bước chân của anh chậm dần khi anh đến gần giường ngủ của Caroline. Những tấm màn buông xuống như những tấm rèm sân khấu sẵn sàng được kéo lên cho cảnh cuối cùng. Mặc chiếc váy dạ hội bằng nhung màu xanh lục bảo, Vivienne ngả lưng giữa những chiếc gối, những ngón tay mảnh dẻ nắm lại như một đứa trẻ đặt gần má.

Hơi thở của Larkin dần trở nên đều đặn khi anh thấy ngực cô nâng lên và hạ xuống trong giấc ngủ ngọt ngào. Anh ngã ngồi xuống một chân giường, đưa một bàn tay run run lên vuốt quai hàm. Dường như anh nợ Caroline một lời xin lỗi. Có lẽ Vivienne thực sự không cảm thấy đủ khỏe để tham dự dạ hội hóa trang.

Có lẽ cô theo lời hẹn gặp của Caroline đã đến ngọn tháp để thoát khỏi những âm thanh ồn ã vọng lên từ sảnh chính. Có thể cô đã tìm thấy chiếc váy và sợi dây chuyền trong căn gác mái và khăng khăng bảo Caroline mặc nó, không hề nhận ra chúng từng thuộc về một người phụ nữ khác Kane từng yêu.

Uống lấy vẻ mặt tinh khiết thiên thần của cô, anh thở dài. Anh bằng lòng ở lại đây và canh gác giấc ngủ của cô hết phần còn lại của đêm nay. Nhưng nếu một trong những người hầu tình cờ phát hiện ra anh, điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của cô. Anh dịu dàng kéo chiếc mền lên đắp cho cô, quyết tâm sẽ chỉ nấn ná đủ lâu để thêm một xẻng than vào lò sưởi.

Một tách trà rỗng đặt trên bàn cạnh giường, cùng với một cái chai không dán nhãn. Những bản năng của anh bắt đầu trỗi dậy cùng một lúc, Larkin mở nút chiếc chai và hít thử một hơi. Phải mất hơn một luồng hơi cay ngọt ngào anh mới nhận ra thứ gì chứa trong đó. “Mẹ kiếp bọn họ,” anh lầm rầm, ném phịch chiếc chai trở lại cái bàn, “Mẹ kiếp cả hai bọn họ.” Anh ngồi xuống chiếc nệm bên cạnh Vivienne, không còn quan tâm những người hầu sẽ nghĩ gì nếu phát hiện ra hai người nữa.

Nắm lấy hai vai cô, anh khẽ lắc, “Vivienne! Vivienne, em yêu, em ngủ đủ lâu rồi. Em cần dậy ngay bây giờ!” Cô hơi lay động, một âm thanh mơ màng thoát ra khỏi làn môi hé mở của cô. Rồi đôi mắt cô hấp háy. Đã quá muộn để Larkin khoác vẻ thờ ơ lên mặt. Tất cả những gì anh có thể làm là đợi tiếng thét kinh hoàng sẽ thoát ra ngay lập tức khi cô nhận ra chính xác ai đang lù lù hiện lên trên giường cô, nhìn cô chăm chăm với trái tim trong đôi mắt.

Sau một khắc hoảng hốt anh mới nhận ra cô vẫn còn đang mơ khi cô nâng một tay lên má anh, đôi môi chầm chậm cong lên thành một nụ cười êm ái, và thì thầm, “Portia luôn nói với em một ngày nào đó chàng hoàng tử của em sẽ đến.” ~*~ Caroline nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, thở hổn hển và chóng mặt, không phải bởi cú xoay tròn của điệu van-xơ, mà từ mạch máu đang chảy rần rần từ đỉnh đầu đến các nơi khác, những góc xa xôi táo bạo nhất trong cơ thể cô.

Cô ước cô có thể ngất đi trong vòng tay của Adrian để anh có thể bế cô ra khỏi đây, và làm tất cả những điều xấu xa với cô mà cô thầm kkhao khát, nhưng cô không bao giờ đủ liều lĩnh để tự mình đòi hỏi. Không có ảo tưởng nào từ thời thiếu nữ chuẩn bị cho cô trước thời khắc này.

Cô không còn là người chị khôn ngoan, thỏa mãn với việc dõi theo với đôi mắt tiếc nuối khi các em gái tham gia buổi khiêu vũ trọng đại nhất cuộc đời nữa. Thay vào đó, cô là người thu hút tất cả ánh mắt trong đại sảnh, là người xoay theo điệu nhạc trong vòng tay của người đàn ông đẹp đến tráng lệ này.

Bàn tay anh vuốt ve eo cô, thôi thúc cô sát lại gần hơn, gần đến mức bầu ngực cô đau đớn muốn thoát khỏi sự giam cầm thống khổ của chiếc áo ngực mỗi lần chúng thoáng lướt qua ve áo cứng ngắt của bộ lễ phục của anh. “Nếu em muốn một màn trình diễn cho Duvalier xem, chúng ta có nên vờ như chúng ta đang ở Vauxhall lần nữa không?” Adrian thì thầm, giọng nói của anh rung lên đầy cấp bách, khi ngón tay cái của anh ấn nhẹ vào giữa gan bàn tay, đôi môi anh rúc vào vành tai nhạy cảm, dụ dỗ một cơn run rẩy ham muốn thoát ra từ trong sâu thẳm con người cô.

“Anh đã quên mất em là một diễn viên bé nhỏ đầy sức thuyết phục như thế nào. Anh vẫn còn nhớ âm thanh từ những tiếng thở dài của em, vị ngọt trên đôi môi em, và cái cách em bám vào anh như thể em không bao giờ muốn anh thả em ra.” Các cặp nhảy khác bắt đầu nhường không gian cho họ.

Một vài trong số đó ngừng hẳn và nghển những chiếc cổ để công khai ngó nhìn cuộc phô trương đầy bê bối của họ. Các vị khách của Adrian đã đến lâu đài Trevelyan với mong chờ được chứng kến một màn trình diễn nào đó, nhưng không phải kích động đến mức này. “Các vị khách của anh…” cô cuối cùng cũng xoay sở để nói giữa tiếng hổn hển, “…họ đang nhìn chúng ta.” “Đó không phải điều em muốn sao? Không phải em đến đây đêm nay để Duvalier có thể trông thấy em sao? Để em có thể nhử hắn bằng vẻ đẹp của em? Để em có thể khuấy động những ham mê báng bổ của hắn và khiến hắn gần như phát điên vì thèm muốn em?” Khi đôi môi mượt mà đầy sức nóng của Adrian lướt qua đường cong trên cổ họng cô, theo bản năng cô biết hai người không còn nói về Duvalier nữa.

Sự thật là, không có tên mà cà rồng nào, dù xảo trá đến đâu, có thể mang lại nhiều nguy hiểm cho cô hơn người đàn ông này. Duvalier chỉ có thể khiến trái tim cô ngừng đập; nhưng Adrian sở hữu thứ sức mạnh có thể đập vỡ nó thành hàng nghìn mảnh, bỏ lại cô trong phần đời còn lại của mình với những mảnh vỡ sâu trong lồng ngực.

Bấm ngón tay vào vai anh để giữ cho mình khỏi tan chảy vào anh trong sự đầu hàng trọn vẹn, cô nói, “Em đến đây đêm nay để giúp Julian, để giúp anh.” Adrian nhìn cô, đôi mắt anh cháy bỏng với cả dục vọng và giận dữ, “Và em định làm thế bằng cách nào? Bằng việc để sự ngu ngốc giết chết chính em? Em đang mặc chiếc váy của Eloisa đó.

Em muốn có một số phận giống như cô ấy phải không?” “Đương nhiên không phải! Em biết anh sẽ bảo vệ được em. Anh đã thề giờ anh có đủ sức để bảo vệ Vivienne, anh nhớ không? Làm sao anh có thể hứa bảo vệ em gái em, mà không tin mình có thể giữ cho em an toàn được?” m nhạc cao vút lên đến đỉnh điểm.

Mặc dù Adrian vẫn tiếp tục giam hãm cô với cả chiều dài đầy cơ bắp của cơ thể anh, anh từ bỏ sự giả vờ khiêu vũ của hai người, “Bởi vì anh không đánh mất trí khôn mỗi lần Vivienne bước vào phòng. Anh không trăn trở trên giường hằng đêm để mơ được làm tình với cô ấy. Cô ấy không khiến anh xao nhãng với những câu hỏi bất tận, với việc rình mò không bao giờ ngơi nghỉ, với những kế hoạch ngốc nghếch của cô ấy.” Anh cao giọng, “Anh có thể tin tưởng bản thân đủ sức bảo vệ em gái em vì anh không yêu cô ấy!” Những lời của anh dội trở lại từ những tấm rui nhà, báo cho họ quá muộn rằng cả điệu van-xơ lẫn âm nhạc đều đã kết thúc.

Caroline rụt rè liếc trộm về những vị khách khác, hoàn toàn chờ đợi sẽ bị mọi ánh mắt trong đại sảnh, nhìn như tán đinh vào họ. Nhưng lạ lùng là các vị khách dường như đang bối rối bới một người mới đến. Khi những tiếng rì rầm choáng váng của họ trở thành những tiếng ồn ã, Caroline nhìn theo ánh mắt họ hướng về cánh cửa.

Trái tim cô chìm xuống tận đôi hài cô đang đi khi cô nhận ra dáng hình mảnh dẻ của em gái, bên cạnh là người đàn ông với ánh mắt đang thu hẹp dần. Anh hứa hẹn cả công lỹ lẫn sự trừng trị thích đáng. Cô chỉ thoáng nhìn được vẻ mặt Vivienne trước khi cảnh sát Larkin ấn mặt Vivienne vào bờ vai anh ta, để con bé khỏi phải chứng kiến thêm một giây phút nữa cảnh tượng nhớp nhúa cô và Adrian vừa mới tạo ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx