sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

Sự im lặng trong thư viện của tòa lâu đài nặng nề hơn bất cứ âm thanh nào Caroline nghe được trong đời. Cô đi đi lại lại trước cánh cửa, vặn vẹo chiếc khăn tay trong đôi bàn tay tê cóng của mình. Khi Adrian hộ tống một Vivienne đang trắng bệch vào trong, Caroline đã nghĩ đến những thổn thức, tiếng thét đầy đau khổ cùng những lời buộc tội chua chát.

Nhưng đã gần một giờ trôi qua kể từ khi họ biến mất, không có một âm thanh, thậm chí là một tiếng thút thít thoát ra khỏi căn phòng. Có lẽ Vivienne đã quyết định sẽ chịu đựng sự phản bội, cũng giống như rất nhiều thứ khác, trong im lặng. “Cô ấy không nên ở một mình trong đó với cậu ta.

Bọn họ cần một người đi kèm,” Larkin làu bàu, bắn cho Caroline một cái trừng mắt buộc tội nhắc cô nhớ cô đã thất bại khủng khiếp trong nhiệm vụ đó thế nào. Thay vì bảo vệ trái tim mềm yếu của em gái, cô là người đã đập vỡ nó. Người cảnh sát rũ vai dựa vào bức tường đối diện, dáng bộ cẩu thả của anh ta trái ngược hoàn toàn với tia cảnh giác trong đôi mắt.

Anh ta và Adrian gần như đã xông vào choảng nhau khi Adrian nhất định lôi Vivienne ra khỏi tay anh ta và mang con bé ra khỏi những đôi mắt ngạc nhiên thọc mạch của các vị khách. “Sau tất cả những gì tôi kể với anh,” Caroline nói, “anh không thể nghĩ anh ấy gây hại đến con bé. Anh ấy không phải là người đã đổ những giọt thuốc phiện vào trà của con bé.

Mà là tôi.” Larkin lắc đầu, “Chẳng nhẽ tôi phải tin Victor đã giết chết Eloisa, rồi biến Julian thành quái vật? Rằng Kane là thợ săn ma cà rồng và suốt năm năm cậu ta cùng với Julian đã cố lần theo dấu vết của Victor khắp cùng trời cuối đất? Tôi chưa bao giờ nghe một câu chuyện lố lăng đến thế!” “Tôi cũng nghĩ tương tự khi Adrian lần đầu kể cho tôi nghe, nhưng Julian đã cho tôi xem…” Caroline bỏ lửng, vặn chiếc khăn với một nút rối mới.

Cô không nên chờ đợi sự giúp đỡ từ hướng này. Mặc dù cô đã bảo người hầu đi tìm Julian từ lúc buổi dạ hội kết thúc, nhưng không một ai nhìn thấy bóng dáng em trai Adrian. Quyết tâm thuyết phục Larkin rằng cô đang nói sự thật, cũng vì Adrian và cũng vì cô, cô thẳng thắn nhìn vào mắt anh ta, “Không phải anh là người đã từng yêu cầu tôi phải tin vào những điều vượt quá sự lô-gic sao?” Anh ta hướng ánh mắt qua chiếc mũi dài nhìn xuống cô, vẻ mặt rắn như đá không mềm đi chút nào, “Sẽ đơn giản với anh hơn khi tin rằng tôi là loại phụ nữ chuốc thuốc em gái tôi để đánh cắp người cầu hôn của nó trong một màn giải lao nóng bỏng phải không?” Anh ta tiếp tục trừng mắt nhìn cô giây lát trước khi phả ra một tiếng thở dài đầu hàng bất đắc dĩ, “Tôi nghĩ như thế thậm chí còn lố lăng hơn, không phải sao?” Không được cảnh báo, cánh cửa thư viện bật mở.

Caroline quay lại, Adrian bước ra từ bóng tối trong căn phòng. Ở một góc nào đó trong trái tim cô đã hy vọng anh sẽ bước một bước dài qua cánh cửa, ôm lấy cô, hôn đi từng nỗi sợ hãi, từng nỗi ân hận khỏi đôi môi cô. Nhưng hy vọng đó chết ngay khi cô nhìn thấy gương mặt anh. Người tình cuồng nhiệt trong sảnh lớn đã biến mất như thể anh chỉ là ảo ảnh từ trí tưởng tượng của cô mà thôi, không thật hơn so với một nàng tiên cá hay một hoàng tử quý phái của Portia.

“Tôi đã nói với cô ấy về Duvalier,” anh nói, ánh mắt bí ẩn hầu như không lướt qua Caroline, “Tôi đã nói cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện.” Mặc dù Larkin đã đứng thẳng dậy như muốn được đối chất với anh, Adrian oai vệ bước thẳng qua anh ta và xuôi xuống hành lang, tiếng gót giầy ngắt quãng vọng lại phía sau.

Caroline không có thời gian do dự trước vẻ thong dong chủ tâm của anh, khi cánh cửa thư viện bật mở ra hiệu với cô. Larkin trao cho cô một ánh nhìn không mấy chắc chắn, “Cô có muốn tôi…” Trước khi anh ta kịp nói hết, Caroline lắc đầu. Điều cuối cùng cô xứng đáng được hưởng là sự cảm thông của người cảnh sát.

Không thể trì hoãn một giây khiến cô sợ hãi thêm nữa, cô nhẹ nhàng bước vào thư viện, khẽ khàng kéo cánh cửa đóng lại. Vivienne đang ngồi trên chiếc ghế dài bọc da trước lò sưởi, chiếc váy màu xanh lục bảo của Caroline vẫn xòe rộng quanh người con bé. Em cô ngồi hoàn toàn bất động, gương mặt vùi sâu vào hai bàn tay.

Caroline nhìn bờ vai gầy của em gái trong sự câm lặng đầy khổ sở. Cô chờ đợi Vivienne hét vào mặt cô, ném thứ gì đó dễ vỡ vào đầu cô, trừng phạt cô vì cô đã trở thành một người đàn bà đĩ thõa, vô liêm sỉ, đánh cắp người cầu hôn của em mình. Và như vậy cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Rón rén lại gần em gái, cô thì thào, “Vivi à?” Vivienne vẫn tiếp tục rúc trong nút thắt nản lòng của mình, không muốn tin sự hiện diện của cô. Caroline đưa bàn tay hướng về mái đầu đang gục xuống của Vivienne, đau đớn muốn chạm vào lớp nhung vàng mượt của mái tóc con bé.

Nhưng vội vã, cô rụt tay lại, sợ rằng một cái đụng chạm của cô cũng có thể khiến đứa em gái mong manh của cô tan thành nghìn mảnh nhỏ. “Chị không tưởng tượng được những gì em đang nghĩ về chị,” cô bắt đầu, với từng từ tắc nghẹn trong cổ họng. “Em phải biết là chị sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì trong khả năng của chị để khiến em hạnh phúc.

Chị có thể chặt đứt cánh tay phải của chị nếu như điều đó đảm bảo cho hạnh phúc và tương lai của em.” Một giọt nước mắt nóng hổi lăn khỏi mắt cô, “Nhưng anh ấy là thứ chị không thể rời xa để trao cho em, bởi vì chị… chị muốn anh ấy cho bản thân chị quá nhiều.” Trước nỗi sợ hãi của Caroline, đôi vai của Vivienne bắt đầu run rẩy.

Cô nghĩ cô có thể cảm thấy khuây khỏa nếu em cô có thể khóc. Nhưng không phải. Những tiếng thổn thức câm lặng đó gần như xé nát trái tim Caroline thanh nhiều mảnh. Cô quỳ xuống cạnh chiếc ghế, cảm thấy những giọt nước mắt của chính mình đang thấm đẫm đôi má. “Đáng lẽ chị nên rời nơi này ngay từ giây phút đầu tiên chị nhận ra chị yêu anh ấy.

Chị có thể cầu xin dì Marietta tìm cho chị một công việc tại một gia đình nào đó và đi thật xa để em và Adrian không nhìn thấy chị thêm lần nào nữa. Nếu chị còn chút đáng trọng nào đó trong tâm hồn, chị sẽ quay lại Edgeleaf ngay lập tức và chấp nhận lời cầu hôn của Cecil. Phải thức dậy mỗi sáng bên con cóc kinh tởm đó suốt cuộc đời cũng không bằng những gì chị xứng đáng phải nhận cho những gì chị làm với em!” Giọng cô vỡ ra theo những tiếng khóc lặng lẽ, rời rạc.

Không chịu nổi sức nặng tội lỗi đè nặng lên vai thêm nữa, cô gục đầu vào lòng Vivienne, nắm chặt lấy làn váy của em gái khi ứa nước mắt trước sự hổ thẹn của bản thân. Thứ cuối cùng cô mong đợi là cảm giác được một bàn tay vuốt ve tóc cô. Trong chốc lát thời gian như quay trở lại và đó là cái chạm dịu dàng của mẹ cô khi cố gắng giúp cô xua đi cơn đau đầu.

Caroline chầm chậm ngước nhìn em gái. Đôi mắt Vivienne cũng nhòe nhoẹt nước mắt, nhưng nụ cười trong sáng của em cô vẫn đầy yêu thương như trước. “Chị không thể cưới lão Cecil,” Vivienne bảo với cô. “Em sẽ không đóng vai trò của bà dì lẫn cẫn với một đám trẻ mặt cóc kinh tởm đâu.” Caroline chớp mắt nhìn em gái qua hai hàng nước mắt run run, “Em không muốn nhìn chị bị trừng phạt vì điều khủng khiếp chị đã làm sao? Làm sao em có thể tha thứ cho chị khi chị đã đánh cắp người đàn ông mà em yêu như thế?” Vivienne vuốt nhẹ mái đầu cô lần nữa, tỏ vẻ khôn ngoan hơn nhiều so với tuổi của con bé, “Bởi vì em không yêu ngài ấy, Caro.

Em chưa bao giờ yêu.” Caroline lắc đầu, sự bối rối của cô lớn dần lên, “Chị không hiểu. Sao em có thể nói thế? Thế còn bức thư em gửi cho bọn chị thì sao? Em đã viết hết trang này đến trang khác, mô tả chi tiết nét quyến rũ không thể cưỡng lại cùng những đức tính đàn ông của anh ấy.

Vì Chúa, em còn chấm lên tên anh ấy với cả một trái tim!” Vivienne rụt người lại trước kí ức đó, “Tất cả những gì em nói về ngài ấy là sự thật, nhưng em nghĩ em đang cố thuyết phục bản thân yêu ngài ấy. Và hơn hết, ngài ấy chính xác là mẫu đàn ông mà em xác định sẽ yêu – giàu có, có tước hiệu và quyền lực.

Nếu em kết hôn với một quý ông như ngài ấy, em biết sẽ có thể giúp đỡ cho chúng ta. Em có thể vực dậy gia đình chúng ta khỏi bờ vực phá sản. Em chỉ đang cố lo lắng cho chị và Portia thôi.” Em cô nắm lấy bàn tay Caroline, đôi mắt xanh của con bé sáng lên với nét dịu dàng mà Caroline đã sợ cô sẽ chẳng bao giờ được trông thấy nữa.

“Đặc biệt là chị, Caro yêu quý của em, sau tất cả những gì chị hy sinh cho hai đứa em. Chị không phải lúc nào cũng là người mạnh mẽ, chị biết không? Portia cũng có thể giúp chị. Chúng em cần phải giúp chị.” Caroline lắc đầu buồn bã, vẫn còn phải vật lộn để hấp thu những lời của em cô, “Chúng ta là một cặp ăn ý, phải không? Cả hai đều cố gắng hy sinh cho người kia và tạo nên một đống hỗn độn khủng khiếp.” Cô siết mạnh bàn tay của Vivienne, “Ngay cả khi chúng ta phải ăn xin trên đường, chị cũng không bao giờ ép em phải lấy một người đàn ông mà em không yêu.” “Chị nghĩ em không biết điều đó sao?” Rút tay khỏi tay Caroline, Vivuenne đứng dậy đi lại trước ngọn lửa.

“Không phải việc trở thành vợ của tử tước là một thử thách kinh khủng. Ngài ấy là một người đàn ông đẹp trai và vô cùng tốt bụng, và em quý mến ngài ấy hơn những gì em có thể nói được bằng lời, thậm chí còn nhiều hơn vào lúc này khi ngài ấy kể với em về… tai ương của Julian tội nghiệp.” Con bé quay lại để nhìn Caroline, cái trán xinh đẹp của con bé nhăn lại khổ sở.

“Nhưng làm sao em có thể lấy ngài ấy khi trái tim em thuộc về Alastair?” “Alastair?” Caroline lặp lại, một lần nữa mất phương hướng bởi tuyên bố thiết tha. Cô lục lọi trong trí nhớ, tự hỏi có phải đấy là chàng trai làng hay anh thợ làm vườn nào đấy cô bỏ qua không. “Alastair là gã nào thế?” “Gì, cảnh sát Larkin, đương nhiên rồi! Em đã yêu anh ấy kể từ lúc anh ấy làm đổ rượu xê-ret lên váy em ở buổi hòa nhạc chiều ở nhà phu nhân Marlybone và cố gắng thấm nó đi bằng cà vạt của mình.

Nhưng em biết anh ấy sẽ không phù hợp. Anh ấy không có gia đình để có bất kì tiếng tăm nào trừ khi có kẻ trộm cắp nào đó xuất hiện, anh ấy khó có thể nuôi sống bản thân với đồng lương ít ỏi, chứ đừng nói gì đến một người vợ cùng với gia đình của cô ấy. Và bên cạnh đó, anh ấy có một gu thời trang thật khủng khiếp.” “Ừ, đúng vậy, phải không?” Caroline lẩm bẩm, nghĩ đến việc người cảnh sát kia sẽ vui đến mức nào khi phát hiện rằng sau cùng anh ta cũng không phải thuê một người đầy tớ để thắt hộ cà vạt cho anh ta nữa.

“Và tệ nhất trong tất cả,” Vivienne tiếp, “em biết anh ấy không có nổi một người quen để chị hoặc Portia có thể kết hôn. Không bạn, không anh em, không cả chắt gọi bằng cụ!” “Không cả một ông bác già hom hem sao?” Caroline hỏi, nhận ra mỗi lúc một khó hơn nữa để có thể chặn lại nụ cười của mình.

Vivienne lắc đầu rầu rĩ, “Thế cũng không có luôn, em sợ thế đấy. Em biết anh ấy không phải là một đám phù hợp ngay từ đầu nên em cố khiến anh ấy nản lòng bằng việc xa cách và trở nên tàn nhẫn.” Đôi mắt con bé dịu dàng thêm trong cái nhìn mà Caroline không cần một cái gương để nhận ra.

“Nhưng em càng trở nên quá quắt bao nhiêu, anh ấy dường như càng yêu em bấy nhiêu.” “Có vẻ như đó là lời nguyền của tình yêu thực sự,” Caroline khẽ nói, không thể nghĩ về người cảnh sát thêm được nữa. Bị một ý nghĩ bất chợt tấn công, cô ngẩng đầu lên nhìn em gái chăm chú.

“Nếu em không giận dữ bởi chị đã đánh cắp người đàn ông em yêu, thì vì cái gì mà em khóc nãy giờ?” “Vì em quá nhẹ nhõm khi biết rằng chị thực sự đã yêu ngài ấy và em vẫn chưa mắc phải một sai lầm đáng sợ!” Vivienne tươi cười với cô. “Giờ thì em đã sửa được mọi thứ.

Chị và Portia sẽ được chăm sóc chu đáo. Cuối cùng Alastair và em đã có thể đến với nhau.” “Sửa tất cả mọi thứ?” Caroline bật dậy nhìn em gái, rồi thấy khủng khiếp vì linh tính bất chợt ngứa ran trong cô. Nếu cô nhớ chính xác, cái mà Vivienne sửa lần cuối cùng là con búp bê yêu thích của cô với ba cái chân và không còn chút tóc nào trên đầu.

“Em quyết định bây giờ là lúc đặt mọi thứ vào đúng chỗ. Chị đã chăm sóc em những năm qua. Giờ đến lượt em lo cho chị.” “Ý em là gì?” Vivienne nghếch cao cằm với tất cả sự ngạo mạn của một nữ tử tước mà con bé sẽ không bao giờ trở thành. “Em bảo với ngài Trevelyan rằng ngài ấy đã cư xử một cách vô cùng đáng hổ thẹn với cả hai chúng ta và chỉ còn một cách duy nhất để một quý ông thực thụ có thể sửa sai.” Caroline gần như tắc nghẹn từng từ, “Và đó là?” “Ngài ấy phải cưới chị càng sớm càng tốt.” Caroline đổ sập xuống ghế, hai đầu gối đã phản bội cô, “Thảo nào trông anh ấy như như đang bị cả đám chó săn ở địa ngục truy đuổi.” Cô chớp mắt nhìn em cô trong sự ngạc nhiên đến sững sờ, “Ôi, Vivienne, em đã làm gì thế này?” Vivienne chớp mắt nhìn lại cô, vẫn đầy vẻ tự mãn không sao chấp nhận nổi.

“Không rõ sao ạ? Em khiến cả hai chị em mình có thể lấy người đàn ông mà chúng ta yêu.” “Nhưng em biết rằng cảnh sát Lark – Alastair – muốn cưới em. Còn tử tước có cho em thấy chút dấu hiệu nào chứng tỏ anh ấy có cảm giác tương tự về chị không?” “Hừ…m…” Vivienne cắn cắn môi dưới.

Không giống như Portia, con bé chưa bao giờ là một kẻ nói dối tài năng. “Ngài ấy có vẻ không hoàn toàn kháng cự ý tưởng biến chị thành cô dâu của ngài ấy. Lúc đầu ngài ấy có lẽ hơi chút miễn cưỡng, nhưng khi em nhắc ngài ấy nhớ về trách nhiệm của ngài ấy với chị, ngài ấy cũng có vẻ xuôi.” Vùi mặt vào giữa hai tay, Caroline rên lên.

“Hơn nữa,” Vivienne tiếp tục, “trong trường hợp này ngài ấy không có lựa chọn nào khác. Ngài ấy đã làm tổn hại chị trong sảnh lớn cho cả thế giới trông thấy.” Con bé ấn một tay lên ngực, âm điệu của giọng nói dần trở nên nguy hiểm gần bằng của dì Marietta. “Bản thân, em chưa bao giờ chứng kiến một màn phô bày suy đồi ghê sợ như thế! Ai nhìn cũng tưởng hai người đang ở Đường Tình Nhân ở Vauxhall.

Giờ thì ngài ấy đang xua các vị khách đi gói ghém đồ đạc mà chẳng thèm nói một lời kiểu như lời xin-phép-các vị nhé, rồi ngày mai tin đồn sẽ lan khắp London cho mà xem.” “Và em nghĩ họ sẽ còn đồn đại thế nào khi tử tước đã kết hôn nhầm với cô chị? Họ sẽ nói gì khi họ nghe thấy những lời thì thầm kể rằng anh ấy đã bị ép vào tròng cuộc hôn nhân ngược lại với mong muốn của anh ấy? Điều này có lẽ sẽ là một chấn động với những dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt của em, nhưng không phải tất cả những người đàn ông đều cao thượng như Alastair của em đâu.

Một người đàn ông như Adrian Kane hoàn toàn đủ khả năng lên giường với một phụ nữ anh ta muốn mà không cần có ý nghĩ kết hôn với cô ta.” “Sẽ không khi người phụ nữ đó là chị của em!” Caroline buông một tiếng thở dài cáu tiết, “Em đã quên điểm quan trọng nhất. Làm sao chị có thể cưới anh ấy khi biết anh ấy chỉ lấy chị bởi em đang bị em gí khẩu súng khuôn phép vào đầu?” Vivienne cau mày, “Em không nghĩ súng là điều cần thiết, nhưng em có thể hỏi mượn Alastair nếu chị muốn.

Em chắc là anh ấy có một cái.” Lần này không phải thở dài, mà là tiếng thét mất kiên nhẫn thoát ra từ môi Caroline. Cửa thư viện bật mở, đóng khung bởi một Larkin đầy lo lắng. Anh ta rõ ràng đã nghĩ sẽ nhìn thấy cô và Vivienne lăn tròn trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ, phỉ nhổ vào nhau những từ khủng khiếp và túm giật tóc nhau.

Khi ánh mắt Larkin vuốt ve gương mặt Vivienne, một chút đỏ lan trên gò má của anh ta, “Xin thứ lỗi cho sự xâm nhập của tôi, tiểu thư Vivienne. Tôi chỉ lo là cô rơi vào tình cảnh nguy nan nào đó.” Đan hai tay lại trước ngực, Vivienne thưởng cho anh ta nụ cười tha thiết nhất của mình, “Không còn nguy nan nào nữa thưa ông, giờ ông đã có ở đây rồi.” Miệng Larkin trễ xuống.

Caroline dám chắc nếu con bé xuyên chiếc que cời sắt qua đầu anh ta cũng không thể chết lặng hơn thế. Ánh mắt rối bời của anh ta đảo hết qua người bọn họ, cuối cùng dừng trên mặt Caroline. “Cô ổn chứ, cô Cabot? Trông như thể ai đó vừa mới dẫm lên mộ cô vậy.” “Ừm, cũng khá là đúng đấy, không phải sao? Anh không nghe thấy gì à?” Caroline tựa vào lò sưởi, một tiếng cười mang vẻ kích động bật ra từ cổ họng cô, “Tôi sắp lấy một thợ săn ma cà rông.” ~*~ Những người hầu không tìm được Julian sau dạ hội bởi vì anh đang ngồi vắt vẻo trên bức tường thấp bao lối đi vòng qua lỗ châu mai cao nhất của lâu đài.

Anh biết chỉ có duy nhất một người mới nghĩ ra mà tìm anh ở đây nên anh thậm chí không buồn quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Anh và Adrian đã chơi hàng giờ trên đó khi còn là những cậu bé, đóng giả làm những tên Viking, những chiễn binh thập tự và những tên cướp biển.

Các bãi cỏ và những trảng rừng quanh lâu đài vừa là chiến trường vừa là vùng biển của họ. Trong đôi mắt tai quái từ trí tưởng tượng của hai anh em, chiếc xe thồ của người nông dân đang lăn trên đường đã thành xe móc của dân du mục, được bảo vệ bởi những chiến binh mắt đen cầm kiếm lưỡi cong, còn con ngựa lưng còng của người nông dân cùng chú chó săn già cỗi ghẻ lở biến thành một con chiến mã Ả-rập, và một bầy sói dữ tợn sẽ xộc thẳng vào lâu đài, tru lên trong cuộc tàn sát đẫm máu của bọn chúng.

Và rồi sau đó, những kẻ thù vô hình của hai anh em có thể bị chế ngự với một tiếng thét phát động chiến tranh như sấm và tiếng gậy gỗ va vào nhau lạch cạch. Julian dốc thẳng chai sâm-banh lên miệng, ước được trở lại những ngày hồn nhiên như thế. Đêm nay con đường mòn bên dưới lấm chấm vàng với ánh sáng từ những ngọn đèn đu đưa trên các xe ngựa.

Các vị khách của họ đang rời đi từng người một, mang đi những hy vọng cuối cùng của Julian. “Anh xin lỗi,” Adrian khẽ nói, lại đằng sau anh và nhìn những đốm sáng nhòa dần trong đêm tối, “Anh đã muốn để mặc cô ấy với kế hoạch của chúng ta, nhưng anh không thể để mình làm thế, ngay cả vì em.” “Nếu em có dù chỉ nửa tâm hồn, em sẽ không đòi hỏi anh,” Julian nói với cái nhún vai.

“Anh không tin việc dùng bóng ma của Eloisa để dụ dỗ hắn trở lại là hy vọng cuối cùng của chúng ta.” Julian khịt mũi, “Đó có thể là hy vọng duy nhất của chúng ta.” “Anh thề với em rằng chúng ta sẽ tìm ra cách khác. Anh sẽ tìm ra cách khác. Anh chỉ cần thêm thời gian thôi.” Julian quay lại trao cho anh trai một nụ cười không chút thành thực, “Thời gian là thứ duy nhất mà em thừa thãi.

Em có thể cho anh cả ngàn đời nếu như đó là thứ anh yêu cầu.” Ngay cả khi nói những lời đó, Julian cũng biết anh là kẻ bịp bợm. Lúc này thời gian của anh đang dần hết rồi, nhân tính của anh đang nhỏ giọt ra khỏi người anh như những hạt cát chảy qua khe hở của đồng hồ cát.

Adrian chạm nhanh vào vai anh, rồi quay đi. “Anh Adrian à?” Anh trai anh quay lại, và trong phút chốc Julian đã nhìn thấy bóng ma của một Adrian trẻ trung phủ lấp gương mặt anh trai anh. “Nếu em có một lời chúc để trao cho hai người, em sẽ chúc hai người hạnh phúc.” Adrian gật đầu trước khi tan trở lại vào bóng đêm.

Julian hướng mặt về phía ngọn gió, chào đón lằn roi đang quất lên nhức nhối của nó. Màn đêm đáng lẽ đã trở thành lãnh địa của anh, vương quốc tuân theo những luật lệ của anh. Nhưng anh vẫn ngồi đây, bị kẹt giữa hai thế giới, hai số phận, và với duy nhất một chai sâm-banh nhạt nhẽo để dỗ dành cơn đói đang gặm nhấm nơi linh hồn anh đã từng cư ngụ.

Anh lại dốc chai rượu lên môi khi một dây xích xuất hiện từ khảng không, thít quanh cổ họng anh với sức mạnh tàn ác của nó. Chai rượu trượt khỏi những ngón tay anh, vỡ tan tành trên nền đá. Julian túm lấy những mắt xích nặng nề, chống lại áp lực như muốn nghiền nát của nó, nhưng thử sức mạnh siêu nhiên của anh dường như đang suy yếu, nó trượt dần ra khỏi tay anh như những cái cánh của một bông hồng khô héo.

Hai mắt anh trương phồng, anh liếc xuống và lập tức nhìn thấy một hình chữ thập bằng bạc đu đưa ở phía cuối dây xích đang đốt cháy áo sơ mi của anh và xộc thẳng vào lồng ngực anh. Mùi khét lẹt của thịt cháy tràn vào hai lỗ mũi anh. Khi anh cố vật lộn để trút ra một tiếng rống vì đau đớn và giận dữ, một tiếng thì thào khản đặc lấp đầy lỗ tai anh, “Mày không nên nói dối anh trai mình như thế, bạn thân mến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx