sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Con nhóc mới là người chạy theo em khắp nơi với cái kiểu cún con ốm tương tư để cầu xin một chút sự chú ý của em. Con bé là người đã ngước lên nhìn em với đôi mắt xanh thẫm đáng yêu như thể em là câu trả lời cho mọi lời khẩn cầu của con bé. Nếu có lúc nào đó em sa đà, anh không nghĩ phải là cô bé đó sao? Adrian kiểm tra ổ đạn trong khẩu súng với một cú lên nòng trước khi cài nó trở lại lưng quần của anh, những lời của em trai anh đã ám ảnh anh cũng dai dẳng như ánh mắt điềm tĩnh của Caroline.

Trong khi cô dõi theo từ ô cửa ở phòng ngủ của anh, anh với tay trở vào chiếc rương mòn vẹt đã băng qua biển và chu du nửa vòng thế giới với anh và Julian và rút ra một chiếc áo choàng đen. Anh trùm nó lên vai, đảm bảo đã buộc chặt hai vạt to lớn của nó bằng một cây ghim bằng đồng.

Ấn tay trở lại chiếc rương, anh đổ đầy những chiếc túi khác nhau bên trong áo khoác với nửa tá cọc gỗ làm từ cây dương và táo gai dại, tất cả đều được chuốt nhọn một đầu, vài con dao với hình dạng và kích cỡ khác nhau, ba chai nước thánh, và một cây nỏ thu nhỏ. Anh trượt thêm một lưỡi dao bạc tuy nhỏ nhưng cũng đủ gây chết người vào bên trong ống bốt khi Caroline khẽ khàng đi đến bên anh, hé mắt nhìn vào trong chiếc rương.

“Anh sắp đi tìm em gái em hay ra chiến trường thế?” Đóng sập chiếc nắp lại, Adrian quay sang nhìn cô. Anh rõ ràng cũng đã nhận ra chiếc giường đằng sau cô. Những tấm trải giường vẫn còn nhàu nhĩ sau cuộc ân ái của họ, và anh không thể ngừng cảm giác rằng bằng cách nào đó anh đã báng bổ nơi thiêng liêng này với những công cụ hủy diệt của anh.

Nhìn những vệt biến màu trên làn vải – tất cả những gì còn sót lại của sự trong trắng của Caroline – anh thấy mình giống một trong những quái vật mà anh chuẩn bị săn đuổi. “Nếu Duvalier có dính líu vào đây,” anh nói, “thì anh sắp làm cả hai.” Anh hướng về cánh cửa, nhưng cô đã níu lấy cánh tay anh trước khi anh có thể trốn thoát, “Nếu không phải Duvalier thì sao? Anh sẽ làm gì sau đó?” Anh giật tay khỏi tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như thép của cô, “Đấy là việc của anh.” Khi băng qua gần nửa ngọn tháp anh chợt nhận ra cô đang đi ngay đằng sau anh.

Anh quay ngoắt lại để trừng mắt với cô, “Em đang nghĩ em sắp đi đến chỗ khốn khiếp nào thế?” “Đi với anh.” “Em không được đi!” “Chắc chắn là em sẽ đi. Con bé là em gái em.” “Và thằng nhỏ là em trai anh!” Họ trừng mắt với nhau, âm vang từ tiếng gầm của anh lơ lửng giữa bọn họ.

Caroline cuối cùng cũng vênh cằm lên và nói, “Anh không thể bắt em làm gì cũng được. Anh không phải chồng em.” Mắt Adrian mở lớn không tin nổi, “Và anh đoán khi anh là chồng em, em sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của anh sao?” Caroline há mồm định nói, nhưng rồi ngậm lại. Anh khịt mũi, “Anh không nghĩ thế.” Anh cào những ngón tay qua mái tóc, rồi túm lấy cô và ghì cô vào ngực anh.

Vẫn lẩm nhẩm những lời chửi rủa, anh đào bới để tìm một cái áo khoác khác ngắn hơn và quàng nó vào vai cô. Cô đứng yên kiên nhẫn trong khi anh nhồi nhét đủ loại vũ khí vào tất cả những chiếc túi trên nó. Lúc anh trang bị cho cô hai chai nước thánh, anh nói, “Em phải luôn nhớ rằng không phải bản thân những đồ vật được chúc phúc là những gì ma cà rồng sợ hãi.

Mà là lòng tin của em lên những thứ đó. Lòng tin là kẻ thù duy nhất chúng không bao giờ có thể đánh bại.” Caroline gật đầu ngoan ngoãn, anh quay đi và sải bước về phía cánh cửa. Cho đến lúc cô bước loạng choạng theo anh, anh mới nhận ra cô đang phải mang quá nặng. Thở dài, anh vòng trở lại chỗ cũ và bắt đầu lột bớt khỏi cô những thứ nặng nhất.

Tránh đôi mắt cô, anh cộc cằn nói, “Khi anh mới nhìn thấy Eloisa vào cái ngày anh tìm được cô ấy trong câu lạc bộ đó, anh đã có hôn cô ấy. Anh tin rằng anh có thể sưởi ấm cơ thể cô ấy bằng da thịt anh, rằng anh có thể bằng cách nào đó thổi sự sống trở lại với cô ấy. Nhưng đôi môi cô ấy vẫn lạnh cóng, xanh xám và không mảy may suy suyển.” Không thể kháng cự cám dỗ lâu thêm được nữa, anh đưa tay lên chạm vào làn môi Caroline, dịu dàng men theo đường viền bao quanh mượt mà của chúng, “Nếu như có điều gì đó xảy ra với chiếc miệng xinh đẹp của em…” Cô giữ lấy tay anh trong tay cô, ấn nó vào má cô, “Em có thể mặc bộ váy của cô ấy, Adrian, nhưng em không phải Eloisa.

Nếu anh biết cô ấy đang gặp nguy hiểm trước khi quá muộn, em tin tưởng anh có thể cứu được cô ấy. Cũng giống như anh sắp cứu được em gái em. Và em trai anh nữa.” Cô đằm đằm nhìn anh, đôi môi cong lên thành một nụ cười run run, “Em tin tưởng với cả trái tim bởi vì em đặt trọn niềm tin nơi anh.” ~*~ Khi cái bóng của Duvalier trùm lên anh, Julian chồm lên, hai hàm răng nhe ra trong tiếng gầm giận dữ.

“A, giống hơn rồi đó!” Duvalier khen, chiếc miệng nhục cảm của hắn mủm mỉm, “Tao thà để mày gầm gừ vào mặt tao như một con chó điên còn hơn rúm ró trong một góc giống con cún bị đánh đòn như thế.” Nghiến chặt răng trước một đợt ớn lạnh mới, Julian uất nghẹn, “Thằng điên duy nhất ở quanh đây, Victor à, là mày đấy.” Duvalier hất chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo khoác ra sau lưng để lộ mái tóc đen dài của hắn.

Nhún vai theo kiểu Pháp, hắn nói, “Tao sợ cái sự điên rồ đó, cũng giống như rất nhiều thứ khác, đều tùy thuộc vào mắt người xem thôi.” Trọng âm Pháp của hắn chỉ càng rõ nét trong những nắm hắn đi khỏi nước Anh, những lời du dương của hắn trở thành một tiếng trầm thoát ra từ cổ họng, “Vài kẻ thậm chí còn coi nó như một món quà, giống như sự bất tử chẳng hạn.” “Tao coi cả hai là một lời nguyền rủa,” Julian khạc ra.

“Đó là lý do vì sao tao mạnh hơn mày nhiều. Quá ư là nhiều quyền lực. Tao đã dành năm năm qua để chăm bẵm cho cái thứ mà tao trở thành trong khi mày lại bỏ ra năm năm để chạy trốn khỏi nó.” “Kể từ chỗ tao đứng này, kẻ duy nhất đang chạy trốn là mày.” Nụ cười của Duvalier không còn tương đồng với những gì tỏa ra từ mắt hắn nữa, “Tao chỉ có thể tự trách bản thân vì điều đó thôi.

Dường như tao đã đánh giá thấp sự ngoan cố của anh trai mày. Tao cứ nghĩ hắn sẽ buộc phải tiêu diệt mày và rồi, ngược lại, điều đó cũng sẽ hủy diệt hắn ta.” “Điều mày đánh giá thấp là tình yêu anh tao dành cho tao và quyết tâm săn đuổi mày đến tận cùng trái đất của anh ấy.” “Nếu hắn thực sự yêu mày, hắn đã chấp nhận mày dù cho mày có là gì đi chăng nữa, không phải sao?” Thở dài, Duvalier lắc đầu, “Tao khá là thương hại mày.

Mày không sẵn lòng để trở thành ma cà rồng, nhưng dù sao mày cũng chẳng phải người nữa rồi. Nói cho tao nghe xem, mày đã nghĩ gì khi mày ở chung với một người phụ nữ? Mày có nghĩ về mùi hương của làn da cô ta, sự mềm mại của ngực cô ta, khoái cảm cô ta có thể mang đến cho mày với đôi tay, chiếc miệng, và chiếc tổ bé nhỏ ngọt ngào giữa hai chân cô ta không? Hay mày đang lắng nghe nhịp đập trái tim cô ta bên dưới người mày lúc mày tiến vào trong cô ta, tiếng máu chảy rần rật qua những mạch máu của cô ta khi mày khiến cô ta lên tới đỉnh điểm?” Julian rên lên khi cơn đói nguyên thủy co rút như đâm lưỡi dao qua người anh.

Gập đôi người, anh ngã gục sang một bên. Duvalier quỳ bên cạnh anh, giọng hắn vẫn mềm mại nhưng không còn tính người nữa. “Mày là một gã đàn ông yêu thích phụ nữ, không phải sao? Nhưng trong tất cả những năm qua, mày chưa bao giờ cho phép bản thân đụng vào một trinh nữ. Vì sao thế? Mày nghĩ mày không xứng đáng để làm vẩn đục một báu vật như thế chăng? Hay mày sợ mùi máu tươi từ sự trinh nguyên của cô ta có thể khiến mày phát điên? Hay mày sợ mày có thể thức giấc với vũng máu vấy quanh người và kí ức trống rỗng về đứa con gái có chiếc miệng trễ và đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng nằm bên cạnh mày?” Julian ép hai tay lên tai, nén lại một tiếng thút thít.

Duvalier vuốt ve tóc anh, cái chạm của hắn khá dịu dàng, “Cậu bé buồn bã đáng thương. Tao đã tạo ra mày, mày biết đấy. Khi mày chơi trò săn ma cà rồng với anh trai mày cùng con điếm mới của hắn, mày chưa bao giờ nghĩ rằng tao cũng có khả năng bẻ gãy mày sao?” Julian nằm hoàn toàn yên tĩnh, sợ hãi phải nghĩ, sợ hãi phải cảm nhận, sợ hãi phải hy vọng.

Khi Duvalier trượt chiếc chìa khóa vào cùm, rồi đến chiếc kia, chiếc vòng tay bằng sắt rơi ra, giải thoái hai cánh tay anh khỏi sức nặng của những chuỗi xích. Julian cho Duvalier vừa đủ thời gian để đứng dậy trước khi nhào tới cổ họng hắn, giương những chiếc răng nanh của anh ra. Khi Duvalier dễ dàng nhảy ra khỏi tầm với của anh, Julian lảo đảo về phía trước thêm vài bước, và rồi đổ sập xuống.

Ngay cả khi không có những sợi xích sắt, gánh nặng từ cây thập tự trên ngực anh cùng với cơn đói cũng đã khiến anh quá yếu để chiến đấu. Anh quá yếu để làm bất cứ điều gì lúc này ngoại trừ ăn. Và anh sẽ mau chóng chỉ còn đủ sức để chết. Duvalier cười lục cục thông cảm, “Có lẽ đã đến lúc tao cho mày thấy ngay cả một con quái vật như tao cũng có lòng khoan dung.” Kéo chiếc mũ trùm lên để bảo vệ bản thân khỏi ánh mặt trời, hắn chui ra khỏi cánh cửa.

Vài giây sau đó hắn xuất hiện, vác một bọc ngọ nguậy trên vai. Julian liếm đôi môi khô nứt. Có lẽ Duvalier đã mang cho anh một con cừu hoặc một con thú nào đó khác để anh chống đỡ. Thằng con hoang tàn ác này giữ cho anh sống, chỉ để kéo dài cuộc tra tấn của hắn mà thôi. Khi Duvalier đặt cái bao xuống đất và xé lớp bọc bên ngoài, những tiên đoán vô vọng của anh đã trở thành nỗi kinh hoàng.

Portia đứng đó, hai tay bị buộc chặt phía trước mặt và cái miệng xinh đẹp của cô bị nhét một mảnh vải. Mái tóc cô rũ tung qua vai đầy hoang dại cùng những vệt nước mắt biến màu trên hai má. Chiếc váy dạ hội màu xanh dương bị xé toạc và lấm lem đôi chỗ, cho thấy cô vừa có một cuộc vật lộn đầy can đảm chống lại mưu đồ của Duvalier.

Nhìn anh, cô bật ra một tiếng khóc nghèn nghẹn, nhưng trong đôi mắt kinh hãi của cô loé lên niềm hy vọng. Cô không biết cô đang phải đối mặt với chính số mệnh của mình. Dù cho đã dùng đến gam sức lực cuối cùng, Julian cố gắng lảo đảo đứng lên, “Không!” Anh rít lên, “Tao sẽ không để mày giết cô ấy giống như mày đã giết Eloisa đâu!” Nụ cười của Duvalier mong manh như của một người tình, “Ồ, tao sẽ không giết cô ta đâu.

Mày sẽ làm việc đó.” Cười cợt với chiến thắng, Duvalier ném thẳng Portia vào vòng tay Julian. Với những giác quan dựng đứng vì cơn đói, anh có thể ngửi được nỗi sợ hãi của cô, nghe thấy từng sắc thái nhịp điệu của dòng máu đang bơm mạnh qua trái tim đập cuồng loạn của cô.

Khi cô áp cơ thể run rẩy của mình vào anh, cả cơ thể anh phản ứng lại với nỗi thèm khát sắc nhọn chưa bao giờ biết đến trong đời. “Không,” anh thều thào, cảm nhận rõ ràng những chiếc răng của mình đang dài ra, sắc nhọn dần. “Khi tao tóm được cô ta đang lén lút bò ra khỏi cửa sổ phòng mình tối qua, cô ta đã cầu xin ta mang cô ta đến chỗ mày.

Nên tao đưa đi thôi. Như những gì tao đã nói, đâu phải tao hoàn toàn không có lòng trác ẩn.” Vung chiếc áo choàng tung bay, Duvalier quay người bước đi. Nuốt xuống những hạt cặn mặn chát cuối cùng của lòng tự trọng, Julian hét lên, “Đừng làm thế, Victor! Xin anh! Tôi cầu xin anh!” Duvalier nhún vai như thể những lời của anh chỉ là một hành động bột phát, “Nếu mày không muốn giết cô ta, mày có thể đợi đến khoảnh khác quý giá đó, khoảnh khắc trái tim cô ta đập những rung động cuối cùng và hút linh hồn ra khỏi cô ta.

Rồi cô ta sẽ trở thành một trong số chúng ta và mày có thể thưởng thức niềm hoan lạc với sự bầu bạn của cô ta đến muôn đời.” Hắn nấn ná đủ lâu để trao cho Julian nụ cười cuối cùng, “Đấy là lựa chọn của mày.” Rồi cánh cửa sập lại, tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang vọng với một âm thanh chốt hạ ác nghiệt.

Khi Adrian và Caroline trườn ra khỏi một trong những cánh cửa sổ kiểu Pháp ở phòng ăn sáng, tránh ánh mắt tò mò của những người hầu, họ thấy Vivienne đang đứng ở bậc thềm chờ họ. Vivienne đang đội chiếc mũ nhỏ xinh xắn và một chiếc áo choàng màu xanh thẫm, còn Larkin đeo một khẩu súng có tay khảm ngọc trai với vẻ mặt cương quyết.

“Hai người không thể nghiêm túc,” Adrian nói, khoanh hai cánh tay trước ngực và nheo mắt nhìn hai người kia. Caroline bước lên trước anh, trừng mắt nhìn em gái, “Nếu em chịu suy nghĩ trong một phút ràng chị sẽ cho phép em đi cùng bọn chị, tiểu thư trẻ, thì chiếc mũ nhỏ xinh ngốc nghếch của em đã ép chặt não em rồi.” Vivienne rướn người lên với một cái hít vào như vua chúa, “Tại sao em lại không nên đi cùng chị? Portia cũng là em gái em.” Nếm trải cảm giác thất bại bởi cùng một lý lẽ, Adrian thích thú trước sự lúng túng của Caroline nhiều hơn những gì anh biết anh nên thể hiện, “Cô ấy có căn cứ đấy, em yêu.” Caroline quay ánh mắt trừng trừng của cô vào anh “Ai hỏi anh?” Nhớ đến những gì cô đã được vũ trang, anh giơ hai tay lên đầu hàng và quay đi, trao đổi một ánh nhìn cẩn trọng với Larkin.

Hai chị em gái đang đứng mặt đối mặt, không ai trong hai người thể hiện bất cứ dấu hiệu nhúc nhích nào. “Portia có thể đang gặp rắc rối,” Caroline nói. “Chị sẽ không đứng yên và để mặc em cũng lâm vào nguy hiểm như thế. Chị không có thời gian lẫn khả năng để giải cứu cho cả hai đứa.” “Em không xin phép chị,” Vivienne vặn lại, “Chị là chị em chứ không phải mẹ em.” Larkin ho lên sù sụ, khiến Adrian phải vỗ vỗ vào lưng cậu ta.

Sau một lúc im lặng đến kinh ngạc, Caroline phì ra, “Em đúng là vô ơn bạc nghĩa! Sau tất cả những gì chị làm cho em, tất cả những gì chị đã hy sinh, làm sao em có thể…” Vivienne cắt ngay lời cô, “Không ai ép chị phải đóng vai trò của mẹ hay một kẻ tử vì đạo. Nếu chị không quá kiêu hãnh và quá bướng bỉnh như thế, chị đã có thể yêu cầu một bàn tay giúp đỡ ngay lúc này và cả về sau nữa.

Tất cả những gì chị phải nói là: ‘Vivienne à, em có phiền gắn giúp chị cái nơ lên tóc Portia được không?’ hoặc là ‘Vivienne à, em có thể chạy ra chợ và chọn cho chúng ta một…’.” “…có thể, nhưng em rõ ràng lúc nào cũng quá bận rộn với việc ngồi trước gương để chải mái tóc như vàng ròng của em hoặc tập chấm những trái tim nho nhỏ lố bịch của em hay thử hết tất cả những bộ váy đẹp đẽ Mama làm cho chị!” Vivienne thở dốc, “Cái gì, chị đúng là đồ đầu bò ghen tị! Em có thể đã mượn những bộ váy của chị một thời gian, nhưng ít nhất em cũng chưa bao giờ tình cờ để con búp bê yêu thích nhất của chị ngồi quá gần ngọn lửa, để rồi thiêu rụi mái tóc dài vàng óng của nó!” Caroline chúi người về phía trước cho đến khi mũi cô gần như chạm vào mũi Vivienne, một nụ cười xấu xa nở trên môi.

“Ai nói đó là sự tình cờ nào?” Khi bọn họ lao vào một tràng đả kích mới, bới móc từng sai lầm của nhau trong hai mươi năm qua, Adrian vỗ nhẹ vào vai Larkin và hất đầu về phía cánh rừng. Hai người đi được đến gần rìa bụi cây thấp thì Caroline thình lình quay ngoắt đầu lại, “Hai người nghĩ hai người đang đi đâu?” Adrian thở dài, “Tìm Portia và Julian, bọn anh hy vọng thế.” “Không được đi nếu không có hai chị em tôi!” Chộp lấy Vivienne bằng bàn tay đeo găng, Caroline kéo em cô ra khỏi hàng hiên và hướng về phía cánh rừng, “Đàn ông chẳng phải đều là những sinh vật không thể tin nổi nhất trên đời sao? Em vừa mới trải qua một đêm trên giường họ và họ nghĩ rằng vì họ đã cho em vài giờ vui thích, họ có quyền quyết định điều gì là tốt nhất cho em.” Vivienne gật đầu đồng ý, “Bọn họ đúng là hoàn toàn không thể chịu được.

Vì sao ấy à, Alastair đã từ chối để em đi cùng hôm nay cho đến khi em đổng ý đi đôi bốt của anh ấy!” Em cô nhấc vạt váy lên để phô ra thứ buồn cười đó. “Em phải đi đến nửa tá tất chỉ để chúng không tuột khỏi chân. Giờ thì chân em chẳng khác gì một cái đùi lợn thô kệch xấu xí.” “Con cừu tội nghiệp của chị,” Caroline ngâm nga, khoác lấy tay Vivienne.

“Ngay khi chúng ta tìm được Portia và Julian, chúng ta sẽ cho đôi chân của em một chậu nước ngâm thật tuyệt ngay trước lò sưởi.” Khi vượt qua những người đàn ông, họ vẫn tiếp tục lién thoắng như những “bà tám” chính hiệu, Adrian và Larkin trao nhau một cái liếc hoài nghi. “Có vẻ họ đã tìm được một kẻ thù chung,” Larkin lẩm bẩm.

“Ử,” Adrian đồng ý, buông một tiếng thở dài đầu hàng, “Chúng ta.” Khi họ lê bước qua ngọn đồi và thung lũng, lội qua những dòng suối nhỏ lạnh buốt và hụp mình bên dưới phần đá thấp chìa ra của những cái hang nông; tìm kiếm tất cả những chỗ ẩn náu thời thơ ấu của Adrian và Julian, Caroline gần như ao ước được vùi chân vào đôi bốt của Adrian.

Phần đế giày của cô đã bị mài mòn đến mức cô có thể cảm nhận được từng chiếc cạnh sắc nhọn cùa những hòn đá và những rễ cây dưới bàn chân cô. Cô đã sụm xuống vì kiệt sức nhiều hơn một lần, nhưng mỗi lần cô vấp, Adrian liền kịp thời đưa tay đỡ cô. Mỗi lần sức lực của cô giảm sút, gương mặt kiên quyết của anh lại tiếp cho cô thêm sức mạnh.

Khi đỡ cô bước qua một khúc gỗ chắn ngang con dốc với một khe nứt bên dưới, anh thì thầm, “Vui thích không lời, hở?” Caroline cúi thấp đầu để che nụ cười, “Anh không cần phải trông quá thỏa mãn với bản thân thế đâu. Em nghĩ tất cả chỉ qua được ngưỡng… tàm tạm một chút thôi.” “Chỉ tàm tạm thôi ư?” Anh giật mạnh tay cô, khiến cô không có lựa chọn nào khác là ngã nhào vào anh.

Ngực cô ép lên lồng ngực anh mềm mại. Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ám khói với lời hứa hẹn, “Có vẻ anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng gấp đôi vào đêm nay thôi.” Đêm nay, khi Portia và Julian đã được an toàn. Đêm nay, khi hai người họ cuộn tròn trên chiếc giường ấm cúng của Adrian, lên kế hoạch về đám cưới và bật cười trước nỗi hoảng sợ mà em trai và em gái của họ đã ban tặng cho hai người.

Chăm chú nhìn anh, Caroline thấy niềm tin của họ vào tương lai ấy lớn đến mức nào. Nhưng ánh sáng ban ngày đang lụi dần, như những hy vọng của họ. Mặt trời đã biến mất sau màn mây, những tia nắng vàng vọt cuối cùng của buổi hoàng hôn đã tàn và mưa bắt đầu lất phất. Chiếc mũ ngộ nghĩnh của Vivienne bắt đầu rũ xuống.

Khi nó đã hoàn toàn méo mó, cô giật nó ra khỏi đầu và quăng đi đầy căm phẫn, rồi choàng chiếc mũ áo lên đầu. Khi những chiếc bóng âm u của khu vườn hiện ra, họ thấy mình đang đứng giữa một khoảng rừng trống thật rộng. Một tòa nhà thâm thấp nằm chính giữa, với những bức tường đá xù xì bạc thếch theo thời gian cùng lớp địa y vằn vện.

Một bức tượng thiên thần đứng gác giữa lối vào, gương mặt nghiêm nghị của nó như muốn cảnh báo sẽ chẳng có thiên đường nào cho những lữ khách mỏi mệt này. “Đây là đâu vậy?” Caroline thì thầm, bối rối bởi sự tĩnh lặng khác thường. “Hầm mộ của gia tộc Kane,” Adrian lẩm bẩm đáp lại.

Cô rùng mình, không ngạc nhiên khi thấy giọng nói của những người đang sống có vẻ không được hoan nghênh ở đây. Adrian giẫm qua thảm lá nhàu nhò ẩm ướt, cẩn thận lại gần hầm mộ. Những người còn lại đi theo vết chân anh, sự miễn cưỡng của họ rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được.

Nhưng khi chạm đến cánh cửa hầm mộ, anh đơn giản chỉ đứng nhìn chằm chằm vào chiếc tay cầm bằng sắt được chạm trổ công phu. “Sao thế?” Larkin hỏi, kéo Vivienne sát lại gần hơn. Adrian ngẩng đầu. Tất cả những gì Caroline có thể nghĩ lúc này là anh đang mang chính xác vẻ mặt khi đứng bên ngoài ổ bạc với xác chết của Eloisa bên trong và nhìn nó bốc cháy.

“Trước đây cánh cửa hầm mộ chưa bao giờ bị khóa móc lại từ bên ngoài. Thông thường không cần phải lo những kẻ đang nằm bên trong trốn thoát ra ngoài.” Caroline cảm giác những sợi tóc gáy của cô như gai đàm vào da thịt vì khiếp sợ. “Lùi lại,” Adrian ra lệnh, rồi lôi khẩu súng ra khỏi lưng quần.

Khi anh lùi lại thêm vài bước nữa, tất cả mọi người làm theo anh. Anh nhắm và kéo cò, chiếc khóa nổ tan tành với một phát súng duy nhất. Âm vang sắc nhọn phát ra từ khẩu súng dội khắp khoảnh rừng. Khi khói thuốc chậm chạp như đám sương mù thoát ra từ nòng súng, cánh cửa khu hầm mộ cót két mở.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx