sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23

Julian lảo đảo bước ra cửa, bế Portia như một đứa trẻ trong tay. Đầu con bé rũ rượi, những lọn tóc đen rơi lả tà quanh hông cậu ta. Đôi mắt Portia nhắm nghiền, làn da xanh tái như xác chết, đến mức không thể nhận lầm được hai lỗ thủng sâu phá hỏng hoàn toàn sự tuyệt hảo của chiếc cổ thanh tú giờ xám như tro tàn.

Caroline thét lên một tiếng tuyệt vọng xé toạc không gian. Vivienne khuỵu xuống, Larkin ngã nhào theo, hai cánh tay vẫn vòng quanh eo con bé, lồng ngực anh ta làm nghẽn lại những tiếng thổn thức. Với gương mặt đẹp và khủng khiếp hơn gương mặt của thiên thần đứng gác bên ngoài khu mộ, Adrian thò tay vào trong áo khoác và rút ra một chiếc cọc gỗ.

Anh bắt đầu tiến lên trước, nhưng Caroline đã chộp lấy cánh tay anh giữ lại, “Không, Adrian,” cô thì thào dữ dội, bấm sâu móng tay vào ống tay áo anh. “Nhìn ngực con bé xem. Con bé còn sống!” Dẫu Sự chuyển động đó gần như không thể nhận biết, ngực Portia vẫn đang nhấp nhô theo một nhịp đều đặn.

Julian tròng trành bước về phía họ, những giọt nước mắt chảy ròng ròng xuống gương mặt hòa lẫn nước mưa. Caroline thở hổn hển, cho đến lúc này mới nhận ra rằng cậu ta trông thậm chí còn gần với cái chết hơn Portia. Đôi mắt cậu ta trống rỗng, hai gò má hõm sâu, làn da tím tái, còn hàm răng thì trắng một cách ghê sợ bên cạnh đôi môi xanh xám.

Giọng nói của cậu ta còn thấp hơn âm thanh trầm đục của một chú ếch, “Em chỉ lấy những gì em cần để sống sót.” Cậu ta nhìn đau đáu xuống gương mặt Portia với sự dịu dàng đầy đau khổ, “Em đã không làm thế nếu cô bé cứng đầu này không nài ép em. Em đã cố gắng cảnh báo cô ấy rằng như thế quá nguy hiểm, rằng em không tin bản thân có thể ngừng lại trước khi quá muộn, nhưng cô ấy không nghe.” Khi ngã ngồi trên gối, cậu ta vẫn nâng niu Portia trong lồng ngực, tất cả họ đồng loạt lao lên trước.

Larkin nhẹ nhàng gỡ Portia khỏi tay Julian với sự giúp đỡ của Vivienne trong khi Adrian kéo Julian vào lòng anh. “Em không bao giờ muốn anh nhìn thấy em như thế này nữa,” Julian mím môi nói giữa hai hàm răng đang va lập cập. Cậu ta níu lấy Adrian, cả cơ thể như chực đổ vỡ vì những cơn run rẩy không sao ngăn được, “Em không muốn bất cứ ai nhì… n thấy những gì Victor đã làm với em.

Để biết em là một con quá… i vật ghê tởm thế nào.” “Em không phải quái vật.” Adrian nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bết mồ hôi của Julian khỏi gương mặt em trai, bàn tay anh cũng đang run rẩy, “Nếu là quái vật, giờ này Portia đã chết rồi.” Julian chớp mắt nhìn anh, “Nếu em không phải quái vật, thì em là gì?” “Vẫn luôn như mọi khi và cả mãi mãi về sau nữa.” Adrian chạm trán mình vào trán Julian và nhắm mắt lại, nhưng Caroline đã kịp nhìn thấy những giọt nước mắt lóng lánh trong đó, “là em trai của anh.” ~*~ Vài giờ sau đó, đứng trước ô cửa của ngọn tháp phía nam, Caroline hỏi khẽ, “Cậu ấy thế nào rồi?” Adrian nằm dài trên chiếc ghế bên cạnh giường với quần cùng chiếc áo sơ mi trần, đôi chân dài của anh gác lên phía trước và cằm vùi trong lòng bàn tay.

Mặc dù kiệt sức, đôi mắt anh vẫn không giấu được vẻ cảnh giác thường có dưới ánh nến. Anh nằng nặc tự bế Julian lên năm tầng lầu và đặt lên giường của anh. Bình minh đang đến rất gần và tất cả những tấm rèm nhung nặng nề trong tòa tháp đều đã được kéo xuống để đảm bảo không một tia nắng mong manh nào có thể lẻn vào trong căn phòng.

“Nó ngủ ngon lắm,” Adrian nói khi Caroline lại gần chiếc giường. Anh trìu mến nhìn xuống gương mặt đang chìm trong giấc nổng của em trai, “Chẳng mấy chốc nó lại có thể càu nhàu về đám ca-vát cong queo của anh và đánh cờ với anh rồi.” Đôi môi Julian đã mất đi vẻ xanh xám, và một chút sắc hồng chầm chậm quay trở lại với đôi má cậu ta.

Caroline rời mắt khỏi chiếc ly đặt trên bàn cạnh giường, biết rằng cô không phải hỏi nó có chứa rượu vang đỏ hay không. “Portia thế nào rồi?” Adrian quan tâm. “Cực kì không chịu đựng nổi,” Caroline đảm bảo với anh, “Con bé vòi vĩnh liên miên để đòi những ly nước mới, bánh hình quả cật và trông hả hê kinh khủng vì giờ con bé và bác sĩ Polidori đều đúng về sự tồn tại của ma cà rồng.

Vivienne cứ khăng khăng đòi trông nó một lát, nên em có dám từ chối đâu.” Cô nhăn nhó nhìn xuống tà váy của Eloisa giờ đã rách nát. “Hơn nữa, em không thể chờ đợi hơn nữa để được thoát khỏi bộ váy này và rung chuông gọi một bồn tắm nghi ngút khói.” “Em có chắc là em không muốn anh mời bác sĩ Kidwell đến khám cho con bé không? Anh có thể xử lý vài câu hỏi gây lúng túng nếu cần.

Đặc biệt là với Alastair bên cạnh anh. Các nhà chức trách địa phương chắc chắn sẽ bị gây ấn tượng khá mạnh với một cảnh sát đến từ London.” “Không, cảm ơn anh,” cô đáp với một cái rùng mình, “Bác sĩ chắc chắn cũng muốn cắt tiết nó mất thôi.” Adrian ngập ngừng, “Portia đã kể gì về những chuyện xảy ra trong hầm mộ đó chưa?” Caroline lắc đầu trước khi nói khẽ, “Em không nghĩ sẽ có một lúc nào đó con bé nói ra.” Cô quan sát gương mặt đẹp trai của Julian, trông cậu ta thật ngây thơ và trẻ con biết bao nhiêu khi mê man trong giấc ngủ, “Con bé tôn thờ cả mặt đất dưới chân cậu ấy.

Con bé sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu ấy.” Caroline đặt tay lên vai Adrian, nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng khi tưởng rằng em trai anh đã giết chết em gái cô… và bất cứ hy vọng nào vào một tương lai mà hai người có thể sẻ chia. Cô đã chờ Adrian đưa tay bao lấy bàn tay cô. Nhưng thay vào đó, anh đứng dậy khỏi ghế, để lại bàn tay cô chơi vơi ngượng ngùng giữa không trung.

Anh bước về phía cánh cửa kiểu Pháp và kéo những tấm rèm nặng nề sang một bên, nhìn chăm chăm ra bên ngoài màn bóng tối mỗi lúc một thưa dần, “Còn Duvalier thì sao?” Anh hỏi, cái tên như một tiếng chửi thề độc địa trên môi anh, “Portia có kể cho em về hắn không?” Caroline cảm giác những đường nét trên gương mặt cô cứng ngắc.

“Con bé nói hắn đã vồ lấy con bé trước khi con bé bước chân được đến vũ hội, rằng hắn đã trói con bé trong một hang động nào đó cả đêm, để rồi sau đó ném con bé vào trong hầm mộ với Julian như thể con bé không hơn gì một miếng thịt sống.” Adrian nguyền rủa, “Kể từ khi những chuyện này bất đầu, không một lần nào thằng khốn đó dám giáp mặt trực diện với anh.

Và lần này cũng vậy. Giờ này hắn chắc chắn đã ở cách đây hàng dặm.” “Ngày hắn bị thanh toán sẽ sớm đến, Adrian à. Hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những cuộc sống mà hắn hủy hoại, tất cả những linh hồn hắn đã đánh cắp, bao gồm cả của Julian. Cùng nhau, chúng ta chắc chắn có thể khiến điều ấy xảy ra.” Adrian tiếp tục nhìn đăm chiêu vào màn đêm, “Ngay khi Portia đủ khỏe để có thể đi được xe ngựa, anh muốn em mang con bé và Vivienne rời khỏi đây.” “Em dám chắc cảnh sát Larkin sẽ rất vui lòng được nhìn thấy các em em an toàn trở lại nhà dì Marietta.” “Alastair đã đồng ý sẽ hộ tống cả ba chị em em về London rồi.” Caroline mỉm cười, “Thế hai anh em anh đang âm mưu gì sau lưng bọn em thế? Lời nói đùa của anh chẳng buồn cười chút nào.

Anh đơn giản chỉ phải nói với vị cảnh sát mẫu mực ấy rằng em sẽ không đi đâu hết mà không có anh là được mà.” “Không, em sẽ đi đấy. Em sẽ trở lại London và gỉa vờ như hai tuần lễ qua chưa bao giờ xảy ra.” Nụ cười của cô tắt ngấm, “Anh không thể yêu cầu em làm thế.” “Anh không phải đang yêu cầu.” Anh quay lại đối mặt với cô, nhìn sâu vào mắt cô.

Những gì cô thấy trong chiều sâu trống trải của đôi mắt anh khiến cô lạnh xương sống. Mặc cho nỗi e sợ mỗi lúc một lớn dần, cô cố gắng để bật ra một tiếng cười lung lay, “Em nghĩ chúng ta đã nhất trí là anh chưa có quyền ra lệnh cho em làm gì rồi cơ mà. Chuyện đó chỉ có thể được mua bằng thứ giấy phép đặc biệt lấy từ chỗ Tổng giám mục mà thôi.” Anh lắc đầu trước khi dịu dàng nói, “Anh sợ lúc này anh không còn đủ khả năng để mua được một loại giấy phép như thế nữa, khi nó bắt chúng ta phải trả giá quá đắt.” “Đó là cái giá duy nhất mà em quá sẵn lòng để trả.” “Nhưng anh thì không.

Khi Julian xiêu vẹo bước ra khỏi hầm mộ với Portia trong tay, cả hai đứa đều gân như sắp chết, anh mới nhận ra anh ngu ngốc đến mức nào khi tin rằng anh có thể bảo vệ cho bất cứ ai trong các em. Đó là lý do em phải đi ngay lập tức… trước khi quá muộn.” “Làm sao anh có thể vừa thừa nhận anh yêu em, rồi lập tức yêu cầu em rời bỏ anh như thế?” Anh chĩa một ngón tay về phía cơ thể bất động của Julian, “Bởi vì có thể là em đang nằm trên chiếc giường đó lúc này! Hoặc còn tồi tệ hơn, đang nằm trong phẩn mộ của em.

Không một ai yêu anh được sống an toàn cho đến khi Duvalier bị huỷ diệt. Và cho đến ngày đấy, anh không được phép để mình xao lãng thêm nữa.” “Đó là tất cả những gì em đối với anh sao?” Caroline thì thào. “Một sự xao lãng?” Anh sải bước về phía cô, gương mặt căng ra đầy đau khổ, “Nếu anh nói phải, em có đi không? Nếu như anh nói cáí đêm chúng ta ở bên nhau không hơn gì một trò tiêu khiển thú vị vừa đạt yêu cầu thì sao? Rằng em là người dễ dàng bị quyến rũ hơn những người đàn bà khác thì sao? Rằng anh chợt phát hiện sự thiếu kinh nghiệm của em khiến anh mệt mỏi và anh thích sự mơn trớn thành thạo của gái làng chơi với những vũ công opera hơn những dò dẫm vụng về cùng những tuyên bố cầu kỳ về tình yêu của em hơn thì sao?” Caroline giật người khỏi anh, không thể để bản thân nao núng trước những lời như lằn roi dữ tợn quất vào cô như thế.

Anh tóm lấy vai cô, rồi lắc dữ dội, “Đó có phải những gì em muốn nghe từ miệng anh không? Nếu anh nói với em ý định duy nhất lúc ban đầu của anh là quyến rũ em, rồi rũ bỏ em, điều đó có khiến em căm thù anh đủ để rời bỏ anh không?” “Không,” cô thì thào, nhìn anh đau đớn qua màn nước mắt, “Như thế chỉ càng khiến em yêu anh nhiều hơn bởi em biết tình yêu anh dành cho em đủ lớn để đẩy chính linh hồn anh đứng trước bờ vực khi nói một lời nói dối rõ rành nhường ấy.” Ngăn lại một tiếng chửi thề không rõ ràng, Adrian thả cô ra và bước lui lại vài bước, “Em có thể sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của em để sống với anh, nhưng nếu chúng ta đem theo một đứa trẻ vào cái đống điên cuồng này thì sao? Em cũng sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của nó – linh hồn của nó – hay sao?” Caroline chạm tay lên bụng cô, “Anh quên em có thể đang mang thai con anh rồi à?” Adrian có thể giấu tình yêu anh dành cho cô bên dưới một chiếc mặt nạ cương quyết, nhưng anh không thể cải trang nổi những khao khát tuyệt vọng trong đôi mắt khi nhìn xuống bụng cô.

Chỉ khi đó cô mới nhận ra cô đã mắc một sai lầm chiến thuật nghiêm trọng. “Càng có thêm lý do để em phải đi,” anh dịu giọng nói, từ từ nâng ánh mắt lên giao hoà với ánh mắt cô. Cô cảm giác những giọt nước mắt lăn tròn trên má, “Nếu anh làm thế, Adrian, thì Duvalier đã thắng rồi.” Và cô thì đã thất bại.

Cái ý nghĩ ấy có vị cay đắng như tro tàn trong miệng Caroline. Quyết định chứng minh mình cũng có thể nhẫn tâm như anh ban nãy, cô đến trước mặt Adrian, “Nếu em là gái làng chơi hoặc một vũ công opera, anh ít nhất cũng nợ em một nụ hôn cuối cùng.” Ồm lấy gương mặt anh trong tay, cô nhón chân và ép môi vào môi anh, giống như cái đêm diệu kỳ trong vườn Vauxhall khi cô dâng hiến cho anh cả nụ hôn lẫn trái tim mình mà thậm chí không hề hay biết.

Còn anh, ngay cả lúc này anh cũng không đủ sức để kháng cự lại sự dâng hiến ấy. Khi môi anh hé mở để chào đón cuộc tiến công đầy mật ngọt của lưỡi cô, anh vòng tay ôm riết lấy cô, ép chặt đôi gò mềm mại vào cơ thể cứng rắn của anh. Khi anh bắt đầu bước giật lùi về phía sau, lôi cô theo về tấm bình phong đặt ở mặt bên kia của căn phòng, cô tự nguyện gia nhập vũ điệu ấy.

Anh chìm xuống chiếc ghế đằng sau tấm bình phong và kéo cô ngồi lên lòng anh, không hề nơi lỏng những đòi hỏi đầy thèm khát trên môi cô. Caroline nhận ra sự khẩn cấp trong nụ hôn của anh bởi vì đó cũng chính là sự khần cấp đang chảy rần tật qua những mạch máu của cô, sự khao khát đòi được thỏa mãn từ những vòng xoáy dịu dàng của lưỡi anh từ hơi thở ấm nóng phả ra qua tiếng thở dài của anh, từ những xung nhịp đầy hấp dẫn nơi cơ thể họ nhức nhối muốn được hòa nhập.

Nó là sự chối từ cả cái chết lẫn bóng đêm, cùng tất cả những nỗi ghê rợn không rõ nét mà tên quái vật Duvalier mang lại. Khi một tay anh giật phần thân áo của chiếc váy xuống, cô đặt những nụ hôn rải rác trên đường cong nghiêm nghị trên quai hàm anh, nếm vị ngọt ngào mằn mặn của làn da anh, đùa nghịch những sợi tóc mai của anh bằng đôi môi nhạy cảm.

Cô ngẩng đầu lên rồi nhận ra hai gò bồng đào màu ngà cùa cô đã được phơi bày trước ánh mắt nặng trĩu của anh. Những nụ hoa trên đó đã chín hồng như những trái sê-ri tươi. “Em trai anh…” cô hổn hển, những ngón tay làm rối tung mái tóc anh. “…sẽ ngủ như chết với cả thế giới trong nhiếu giờ nữa,” anh hứa với cô, hút một núm vú vào trong miệng và mút nó với cơn đói vừa dử tợn vừa dịu dàng, khiến cô không thở nổi với niềm khao khát.

Cô ghi chặt hai bắp đùi để chống lại những dòng khoái cảm đang gào thét đòi bùng nổ của cô. Thay đổi vị trí trên cái ghế, anh đẩy một chân qua đùi anh để cô có thể ngồi trên phần đã kịp sưng phồng trong chiếc quần da hoẵng màu kẹo bơ mềm của anh. Caroline nén một tiếng rên, chỉ riêng áp lực tinh tế ấy thôi cũng đủ để khiến những cơn chấn động hưởng ứng qua cả hai chân cô.

Những xung chấn đó mỗi lúc một mạnh thành những cơn rùng mình khi tay Adrian biến mất bên dưới váy cô, những ngón tay khéo léo của anh trượt trên da thịt mịn màng để tìm lối vào nhỏ hẹp trong chiếc quần lụa cô đang mặc. Khi cô nhìn thấy hai kẻ yêu nhau trong Vauxhall, cô đã tự hỏi bàn tay một người đàn ông có thể làm những gì trong váy của người phụ nữ mà khiến cô ta quằn quại và rền rĩ không biết xấu hổ như thế.

Giờ thì cô đã hiểu. Cô đã ướt đẫm với ham muốn dành cho anh, Adrian không cần phải chuẩn bị cho cô với những gì sắp đến nữa. Tuy vậy những ngón tay của anh vẫn không nỡ buông hai cánh hoa đang e ấp, quấn quýt lấy anh, thúc giục anh tiếp tục những ma thuật tài tình mà chúng đem lại cho đến khi anh buộc phải chiếm đoạt tiếng thét hoang dại vì bị bỏ rơi của cô trong miệng anh.

Adrian hôn cô như thể cô là vị ngọt duy nhất của thiên đường mà anh từng biết. Lần này anh không bằng lòng để cô thiết lập nhịp điệu. Ôm lấy mông cô trong đôi bàn tay to lớn, mạnh mẽ của anh, anh nhấc cô lên khỏi chiếc ghế. Cô quấn hai chân quanh eo anh, bất lực bám lấy anh khi anh tựa cô vào bức tường gần nhất và lao vào cô, lần nữa và lần nữa, những cú thúc sâu của anh không ngừng nghỉ trong khi lưỡi anh cướp bóc miệng cô với sự nhẫn tâm không thua kém.

Chỉ đến khi Caroline không nghĩ cô có thể chịu đựng thêm một giây của niềm hoan lạc mất trí này mà không buột ra tiếng thét đủ dể dựng dậy cả một xác chết, Adrian khiến cô rung chuyển trong cú đâm cuối cùng hăm dọa sẽ chẻ đôi cả cơ thể lẫn trái tim cô thành hai mảnh. Cô đổ sập vào người anh, vẫn bị xuyên qua bởi chiều dài xung động.

Cô ước họ có thể cứ như thế này mãi mãi với trái tim hòa chung một nhịp, với cơ thể nối liến và rộn ràng bởi sự giải thoát. Adrian từ từ trượt xuống bức tường, vẫn ôm cô trong vòng tay anh. Anh không thể giả vờ thờ ơ lâu thêm được nữa. Khi giọng nói của anh vang lên bên tai cô, nó thô nhám với cả sự khẩn cấp lẫn sự hối tiếc, “Một khi em trở về nhà an toàn và bọn anh đã rời khỏi nước Anh để lần theo dấu vết của Duvalier, anh sẽ viết thư cho em.

Anh sẽ gửi tiền, tất cả những gì em và Portia có thể cần. Em sẽ không bao giờ phải dựa vào lòng nhân đức của kẻ nào thêm nữa. Anh đã thuê Alastair quản lý vài công việc kinh doanh của anh ở London, nên Vivienne sẽ không bao giờ phải lo lắng bữa ăn kế tiếp của bọn họ sẽ đến từ đâu.” Caroline có cảm giác từng giọt ấm áp cuối cùng trong linh hồn cô đều hóa thành băng giá.

Cẩn thận tách người ra khỏi lòng anh, cô lồm cồm bò dậy. Với tất cả phẩm giá có thể thu nhặt được, cô kéo vạt áo lên và chỉnh lại ngay ngắn chiếc váy cô đang mặc. Cô đang không biết làm gì kế tiếp thì Adrian với tay lên chiếc giá gần đó và đưa cho cô một chiếc khăn. Quay đi khỏi anh, cô lau chùi những gì cần thiết.

Khi cô quay trở lại phía anh, gương mặt cô điềm tĩnh như khi cô đứng trước ngưỡng cửa sảnh lớn và đóng giả làm Vivienne. “Nếu anh nghĩ em sẽ đợi anh, thì anh nhầm to rồi,” cô báo cho anh biết. “Em sợ là em sẽ không thể giả vờ như hai tuần qua chưa từng xảy đến với em. Ngay lúc này khi anh cho em nếm vị hoan lạc mà một người đàn bà có thể tìm thấy trong vòng tay của một người đàn ông, em ngờ là em sẽ vui lòng dành phần đời còn lại để ngủ trên chiếc giường trống rỗng và lạnh lẽo.

Anh không cần bận tâm đến việc gửi tiền cho em. Nếu em không thể tìm được một người chồng, thì có lẽ em có thể tìm thấy một người đàn ông tốt bụng và hào phóng nào đó sẵn lòng thu nhận em làm nhân tình của anh ta.” Adrian cài lại phần phía trước chiếc quần, ánh mắt anh nguy hiểm và nổi bão đến nỗi cô nghĩ cô chưa từng nhìn thấy nó trong đời.

“Giờ thì kẻ chết tiệt nào đang nói dối đây?” Caroline vuốt lại làn vải nhăn nhúm trên chiếc váy của Eloisa, tiếp tục như thể anh không nói năng gì, “Em muốn quăng bộ váy này vào thùng giẻ rách, nhưng em sẽ gọi người hầu đem nó đi giặt rồi mang trở lại cho anh. Có lẽ nó sẽ khiến anh thoải mái phần nào khi chỉ có duy nhất những bóng ma sưởi ấm cho anh mỗi khi đêm xuống.” Với câu nói đó, cô quay mặt đi và rời khỏi anh.

Vì Julian đang chìm trong giấc ngủ, cô không có được sự thỏa mãn là đóng sập cảnh cửa kiểu Pháp lại sau lưng. Caroline vội vã bước xuống những bậc cầu thang bằng đá và băng qua cây cầu, giận dữ quẹt mạnh những giọt nước mắt nóng hổi. Những vì sao đang mờ dần và cơn mưa đã tạnh hẳn, để lại một thế giới tinh khôi lấp lánh với lời hứa một rạng đông đang đến.

Nhưng không có Adrian, cô biết cô sẽ mãi mãi bị bẫy trong màn đêm thê lương nào đó của tâm hồn. Những bước chân của cô chậm dần khi cô chạm đến chân cây cầu. Cô không vội vã muốn được trở lại phòng ngủ cô đơn của cô. Chẳng có gì để cô làm ở đó ngoại trừ rửa sạch mùi hương của Adrian ra khỏi cơ thể lần cuối cùng và bắt đầu gói ghém đồ đạc.

“Gã đàn ông đầu bò quá quắt,” cô lẩm bẩm, nắm chặt lan can của cây cầu. Cô bấm những móng tay xuống tảng đá thô ráp, đón chào cơn đau sắc nhọn mà nó đem lại. Ngọn gió thổi tung mái tóc cô, cố gắng hong khô những giọt nước mắt trước chúng kịp rơi xuống, “Mình sẽ đóng cây cọc xuyên qua trái tim anh ta nếu có cơ hội.” “Chà chà, Adrian những ngày này lại có sở thích với những người đàn bà khát máu như vậy sao?” Caroline quay ngoắt lại, thấy một kẻ trùm mũ và áo choàng kín mít đang đứng giữa cây cầu, chặn ngang con đường dẫn về phòng ngủ của cô.

Cô thề là mới vài giây trước cô không hề nhìn thấy hắn ta đứng đó. “Ông… ông lên đây bằng cách nào?” Cô hỏi, trái tim loạng choạng giữa những nhịp đập gập ghềnh. Hắn bỏ chiếc mũ xuống để lộ một thác tóc đen tuyền cùng với nụ cười no đủ vừa dữ tợn, vừa dâm dục, “Có lẽ là bay.” Caroline vật lộn để nuốt xuống chiếc mầm sợ hãi trồi dần lên trong cổ họng, “Tôi hy vọng ông không mong chờ tôi tin một điều nhảm nhí như thế, thưa ông Duvalier.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx