Trong mấy ngày Dustin tới rồi đi, một tuần lễ trở về trường cũng kết thúc.
Ở lễ biểu dương tổng kết công tác, Vương Tiểu Ất tuyên bố hội trở về trường thành công mỹ mãn, gọi tuần lễ vừa qua lấy học thuật làm hồn, lấy lễ hội làm xác, long trọng, nhiệt liệt, đơn giản, khó quên. Tư tưởng rõ ràng, bố cục toàn diện, chuẩn bị hoàn thiện, lãnh đạo chính xác. Đồng thời cảm ơn các giới xã hội, các cơ cấu chính phủ, cơ quan chức năng và bạn bè nước ngoài đã nhiệt tình hưởng ứng...v...v..v....
Lúc này ở phía trước các công trình mang tính biểu tưởng, cảnh đẹp ở trong trường, khắp nơi thấy nhóm nam nữ chụp ảnh chung, lưu luyến nói lời chia tay.
Trên đường chính của trường Vương Tiểu Ất tiễn chân Richard hiệu trưởng trường Yale, Johan hiệu trưởng trường Oxford. Xung quanh là mấy vị phó hiệu trưởng, quản lý trưởng quỹ hỗ trợ nghiên cứu giáo dục, thị trưởng Thượng Hải, thành viên lãnh sự quán Mỹ, đàn flash chớp khắp nơi.
Vương Tiểu Ất đưa ra danh thiếp tiếng Anh của mình, nhận lấy hai tấm danh thiếp của hai vị hiệu trưởng, lật mặt sau nhìn, mắt ông hơi nheo lại.
Viên trợ lý giỏi quan sát nét mặt cũng nghiêng đầu nhìn ké, mặt sau hai tờ danh thiếp trừ số điện thoại, còn có email, địa chỉ MSN cùng Facebook.
Viên trợ lý sợ Vương Tiểu Ất không biết, nhỏ giọng nhắc:
- Msn là một kỹ thuật thông tấn do Microsoft đưa ra, còn Facebook là trang mạng xã hội hiện khá phổ biến ở Mỹ, phát triển rất nhanh, hiện đã lan sang Châu Âu.
Thế nhưng Vương Tiểu Ất như không nghe thấy, miệng lẩm bẩm như nói mơ:
- Facebook... Phi tử bất khả...
Sau mắt kính trong suốt, đôi mắt dài hẹp kia ánh lên tia sáng thâm sâu không ai hiểu được ẩn ý trong đó.
…..
Đh Thượng Hải quay trở lại nhịp điệu vốn có, Tô Xán lại cùng Lý Hàn, Tiêu Húc tới giảng đường số ba học tiết đánh giá hạng mục theo lịch.
Tiêu Húc dán thời khóa biểu ở đầu giường, cụ thể 6 giờ sáng thức dậy tập thể dục, đọc sách, đến 7 giờ 30 nhìn ra xa, thực hiện bài tập bảo vệ thị lực. 8 giờ ăn sáng đi học, đảm bảo không bỏ một môn nào, trên lớp tích cực phát biểu thể hiện, không bỏ qua bất kỳ cơ hội gia nhập đảng hay học chuyên sâu nào. Buổi tối kiên trì xem tin tức thời sự của ĐTH TW, nếu học muộn lỡ giờ thì về phòng xem. Tối đa thức tới 11 giờ để đảm bảm sức khỏe, nghe nhạc Bandari trước khi ngủ. Sinh hoạt quy luật hợp lý, còn nhu cầu sinh lý giải quyết thông qua phim hành động Mỹ.
Nhìn thời khóa biểu này có vẻ bình thường, nhưng ngày qua ngày duy trì thực hiện nó mới thấy độ kinh khủng tàn bạo của nó, Tiêu Húc có thể nói là người bình thường nhất, thậm chí là người kém cỏi nhất phòng 602, cho nên hắn nghiêm ngặt thực hiện thời khóa biểu này.
Trên đường đi Tô Xán nhận được điện thoại của Lâm Lạc Nhiên, nói đang ở Bắc Kinh cùng nhóm bạn tụ hội, nhớ tới y đên gọi điện thoại, hỏi Tô Xán ở đâu.
- Ở trường đây, chẳng trách vừa rồi chẳng thấy tin tức gì, thì ra là lén chạy tới Bắc Kinh, có phải đột nhiên lương tâm thức tỉnh nên mới nhớ tới mình không?
Trong thời gian lễ trở về trường của Đh Thượng Hải, Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên đột nhiên biến mất, thời gian dài không liên hệ, ai mà ngờ cô gái tới lui như gió này đã tới Bắc Kinh rồi.
Lâm Lạc Nhiên tới Bắc Kinh thời gian đó, tất nhiên không biết chuyện xảy ra ở ĐH Thượng Hải.
- Vì sao tôi cần lương tâm thức tỉnh.
Lâm Lạc Nhiên đầu kia giận dỗi nói:
- Sao cậu không nhớ gọi điện cho tôi?
Bên cạnh Lâm Lạc Nhiên chắc có rất nhiều người, rất ồn ào, lúc này có giọng như ở đâu chợt xen vào:
- Ai đấy, báo danh đi, có phải bạn trai của Lạc Nhiên không?
Cười đùa một lát, Lâm Lạc Nhiên đại khái thoát được đám bạn mình, nói:
- Vừa rồi sao không trả lời?
Tô Xán vờ không hiểu hàm ý khác của câu này:
- Được, coi như mình tự phát ba chén được chưa, thời gian vừa qua bận...
Còn chưa nói hết thì lại có người nhảy vào:
- Này, người đầu kia, tại sao lại để bạn gái đi họa hại người khác thế hả, có biết ngày hôm qua tôi khó khăn lắm mới tìm được một anh chàng vừa ý, kết quả người ta hỏi tôi số điện thoại bạn gái cậu, giữ cô ấy trong nhà đi, đừng để... Á...
Lâm Lạc Nhiên bỏ lại một câu:
- Đợi chút, để tôi xử lý đám phiền phức này.
Tiếp đó có tiếng con gái đùa nghịch ầm ĩ.
Vương Uy Uy cầm điện lấy điện thoại:
- Chuyện facebook bên Mỹ thế nào vậy, gần đây động tĩnh lớn như thế, cậu không qua bên đó, còn ở lỳ Thượng Hải làm cái gì, không sợ người ta lừa mất tiền à? Tôi thấy toàn nói tới vài chục triệu USD nghe mà váng đầu, nếu là tôi đã chạy sang đó rồi.
Tô Xán giải thích cho Vương Uy Uy sách lược chia rẽ đám nhà đầu tư của Facebook, vừa nói được mấy câu thì Lâm Lạc Nhiên xử lý xong cô bạn, quay trở lại cướp điện thoại:
- Ở Thượng Hải có sự kiện ức hiếp người khác nào không đấy?
Tô Xán dở khóc dở cười, thầm nghĩ cái mồm quạ của nha đầu điên này thật linh nghiệm, không may là có chuyện lớn thật, hiện giờ không ít thế lực đang đấu đá thỏa hiệp, có điều dư chấn lan được tới y ngày càng nhỏ rồi.
Có điều Tô Xán đương nhiên không đem mấy chuyện này ra kể:
- Chủ đề đầu tiên của đại học là buông thả phóng túng trong nhàm chán, chịu đựng sự cô đơn, may mà hai phương diện này không liên quan tới mình.
- Chảnh chọe.
Lâm Lạc Nhiên khẽ cười, lại hỏi:
- Nhà đã trang trí chưa? Cậu nhất định không có chủ kiến gì phải không?
Lúc hỏi câu này, Lâm Lạc Nhiên vốn chỉ thuận miệng, nhưng lời ra khỏi miệng đột nhiên thấy có ý vị khác, tâm tình sa sút hẳn, phía bên kia Tô Xán cũng không nói gì, giọng có chút dịu dàng:
- Thôi không nói chuyện này nữa... Có biết vì sao tôi về Bắc Kinh không? Hộ khẩu đại học của tôi còn chưa chuyển, vẫn ở Bắc Kinh, lần này về làm ít thủ tục tiền kỳ, chuẩn bị ra nước ngoài.
Tô Xán lặng người, gấp giọng hỏi: "Đi đâu?" Nhưng lời này thoát ra khỏi miệng đột nhiên không thành tiếng, nuốt nước bọt một cái mới hỏi lại được:
- Đang học dở mà lại ra nước ngoài du học sao? Đi đâu?
Giọng Lâm Lạc Nhiên ở đầu kia như từ xa vọng lại:
- Còn nhớ hồi tốt nghiệp cao trung, tôi, cậu, Uy Uy, Tiểu Ngũ, còn có Đường Vũ, Lựu Duệ và Tiết Dịch Dương tới quán bar uống rượu, tôi từng nói muốn học tài chính và triết học, vì hai thứ đó giúp tôi đi khắp thế giới. Bây giờ tôi muốn đi rồi, ở ĐH ngoại ngữ tôi học thêm tiếng Pháp và Nhật, nên chắc sẽ đi Pari, đi mua sắm ở Champs-Élysées là mơ ước của mỗi cô gái mà. Cũng có thể tới Hokkaido, trượt tuyết ngắm hoa anh đào cũng lãng mạn lắm. Nếu ngày nào đó nhận được ảnh chụp của tôi ở bên giáo đường nghệ thuật phục hưng ở Florence, hoặc là thảo nguyên bao la nào đó, nhất định cậu phải khen tôi xinh đẹp, nếu không tôi sẽ trở mặt.
Tô Xán nuốt nước bọt mấy lần, nhưng lần này không nói ra được câu nào.
- Thế nhé, buổi tối xem tâm tình ra sao tôi sẽ gọi điện lại cho cậu, còn có bữa cơm, bái bai.
Lâm Lạc Nhiên nói thật nhanh rồi cúp máy, như sợ có tâm tình nào đó vượt khỏi tầm khống chế:
Tô Xán cúp điện thoại, mặt bần thần, khu giảng đường số ba không phải là tòa nhà hiện đại hoa mới xây, đã có một thời gian rồi, tường bong chóc loang lổ, tới cả tấm bảng thông báo trên kia cũng cần sơn lại rồi.
Tòa nhà cũ kỹ rêu phong, chàng trai cầm điện thoại giữa ánh mặt trời nhạt nhòa cuối thu, lá ngô đồng xào xạc theo từng cơn gió cuốn đi, không cảnh thê lương tiêu điều.
Cho điện thoại vào tùi, Tô Xán ngẩng đầu, chính y cũng không biết mình đang nhìn cái gì, trong đầu hiện lên cánh đồng hoa lavender tím rịm có cô gái đội mũ rộng vành váy trắng chạy tung tăng, tay lướt qua bông hoa, gió thổi tới làm mép váy Lâm Lạc Nhiên tung bay, người đẹp, cảnh đẹp, nhưng Tô Xán biết mình sẽ không thể nói được một câu khen ngợi nào.
@by txiuqw4