Trải qua một buổi sáng điên cuồng huấn luyện, buổi chiều bọn công tử lười biếng tới mức chẳng buồn động đậy. Khánh Kỵ chợp mắt một giấc, lại trở lại bãi săn bắn, để cho Anh Đào học theo cách thức lái xe của chúng công tử, lùa chiến xa chạy như điên, còn hắn đứng ở trên xe để thích ứng với tốc độ xe.
Khánh Kỵ đứng trên chiến xa thử nghiệm vài lần, khi Anh Đào đánh xe vững vàng, tên hắn bắn ra mười phải trúng bảy tám, coi như là chuẩn xác. Nếu lấy tốc độ đánh xe của bọn công tử, độ chuẩn xác chỉ còn giảm xuống dưới bốn thành, có khi xóc nảy quá kịch liệt, một mũi tên bay ra liền như chim nhạn xa xăm chẳng biết bay đi đâu.
Điều duy nhất khiến hắn an tâm chính là, khi đứng trên xe cầm mác tác chiến, với lực bắp tay của hắn, tuy rằng dưới chân xóc nảy đứng thẳng còn chưa xong, cũng có thể sử ra sáu bảy phần chiến lực. Khánh Kỵ bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, bỏ giày chiến đứng hai chân trần trên xe, xúc giác càng trở nên linh mẫn, quả nhiên đứng trên xe càng ổn định hơn. Trải qua vài lần rong ruổi, đã có thể dần dần thích ứng với việc múa mác kéo cung trên chiến xa. Khánh Kỵ mừng rỡ, thầm nghĩ nếu chiếu theo cách tập luyện này mười ngày, khi xa chiến chính mình về cơ bản là có thể phát huy ra trình độ như bình thường, tuy rằng khả năng xa chiến của hắn cũng không phải cao minh, có điều lại phối hợp với âm mưu quỷ kế đã cùng Quý Tôn Tư thương nghị, cũng có thể giành được trận này. Trời đã hoàng hôn, chúng công tử khởi hành về thành. Lúc này bọn công tử đã tỉnh rượu trở nên mạnh mẽ tinh thần thập phần hưng phấn, dọc theo đường đi còn rống lên một bài hành khúc của Lỗ quốc, bài hành khúc cổ này dùng rất nhiều từ láy âm, tối nghĩa khó hiểu, nghe không ra được âm nào cụ thể, nhưng mà hơn mười công tử cùng nhau rống to, thật sự rất có khí khái dũng cảm khí thế ngất trời. Khi vào trong thành tiếng ca cũng không dứt, dẫn theo nhiều cái lườm nguýt của người đi đường. Chúng công tử khi thấy người đi đường chỉ trỏ ngược lại lại càng thêm đắc ý dào dạt, Khánh Kỵ nhìn cũng thấy thập phần buồn cười. Lấy tâm lý tuổi thực tế của hắn, cũng rất khó để có thể lý giải tâm tình của những thiếu niên này, hoàn toàn không rõ cái niềm tin tất thắng của bọn họ từ đâu mà đến, chẳng thấy chút lo lắng nào về khả năng thua. Có điều thân đứng trong đó, Khánh Kỵ vẫn bất tri bất giác bị sự lạc quan của bọn họ cuốn hút cảm xúc.
Khánh Kỵ vỗ vỗ lên thành xe vẫn còn hơi âm ấm bởi ánh nắng mặt trời hun đốt, thấp giọng ngâm nga:
Nhật lạc tây sơn hồng hà phi,
Mặt trời lặn núi tây, rặng mây đỏ bay lững lờ
Công tử điền liệp bả doanh quy,
Công tử săn bắn trở về doanh
Hung tiền hồng anh ánh thải hà,
Trước ngựa hồng anh* ánh ngũ sắc
Du khoái đích ca thanh mãn thiên phi...
Tiếng ca khoái chí vang vọng khắp trời...
*Hồng anh: Là tua đỏ dùng làm dây mũ, buộc dưới cằm, sau đó đoạn thắt nút còn thừa rủ xuống ngực.
Tự cảm thấy hát thật là buồn cười, Khánh Kỵ phì một tiếng bật cười, ở một bên, Tôn Ngao hưng phấn bừng bừng hỏi han:
- Công tử vừa hát chính là hành khúc Ngô quốc sao?
Khánh Kỵ rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to:
- Đúng vậy, ha ha...
Những công tử này đều là con của công khanh đại phu, chỗ ở đều ở hướng Tây Bắc, nơi đó gần cung thành Lỗ quốc, dùng từ hiện đại giải thích thì chính là khu dân cư xa hoa. Mười lăm mười sáu chiếc xe chậm rãi đi trên đại lộ rộng lớn của Khúc Phụ, quẹo vào nội thành. Ở trong một tòa trạch viện giáp với khu vực công khanh đại phu, có hai nam nhân đang ngồi đối diện nghị sự.
Tòa nhà này mặc dù không có khí thế bằng các nhà công khanh hào môn, nhưng tường cao đấu củng (1), mái cong góc vểnh, trong viện hoa và cây cảnh đẹp như ngọc. Vườn hoa tĩnh mịch, cũng là một nơi ở thật tốt. Nghe thấy từ ngoài đường truyền tới tiếng ca hào hùng, hai người đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau liền dừng lại, một người trong đó vuốt râu ngạc nhiên nói:
- Là kẻ nào đang trên đường gây ồn ào, người đâu, ra xem sao.
Chỉ chốc lát sau, một đầy tớ chạy về bẩm báo, chính là hơn mười công tử đại phu ra ngoài thành đi săn trở về, bên trong còn có Ngô quốc Khánh Kỵ. Nghe người qua đường nói, bọn họ mười ngày sau sẽ đánh giá kỹ năng đi săn với Thúc Tôn thế gia.
Hai người ngồi ngay ngắn ở nhà trên không khỏi bật cười, khoát tay đuổi hạ nhân, lại trở lại câu chuyện. Chuyện công tử Tôn Ngao nhà đại tư khấu Tôn Thúc Tử cùng ái nữ Diêu Quang của đại tư mã Thúc Tôn Ngọc đánh cược đấu kỹ năng cũng đã truyền ra ngoài, người người đều biết, bọn họ đương nhiên vừa nghe thấy đã biết là ai rồi.
Hai người ngồi ở nhà trên, một trên dưới năm mươi, dáng người nho nhã, làn da trắng sáng, dưới hàm có ba chòm râu quai nón, mặc dù không có khí thế uy vũ, nhưng thần sắc thong dong, pha thêm khí độ ung dung. Đại hán đối diện mặc một bộ cát bào (2), sườn đeo kiếm, hơn bốn mươi tuổi, dáng người mặc dù không cao lắm, nhưng thân hình cường tráng, khôi ngô hữu lực, lộ ra khuôn mặt to tương đối khó coi, mi ngắn mồm rộng, màu da ngăm đen.
Hai người này chính là hai trong tam đại gia thần, môn hạ của Quý Tôn Ý Như chấp chính Lỗ quốc đương triều, Trọng Hoài Lương và Công Sơn Bất Nữu. Giống như ba nhà thế gia hiện giờ Quý Thị một nhà độc đại, Quý Thị môn hạ tam đại gia thần, hiện giờ cũng là Dương Hổ một nhà độc đại. Trọng Lương Hoài, Công Sơn Bất Nữu bị lạnh nhạt, quyền thế không lớn bằng trước, ba gia thần vốn là lục đục phá đám lẫn nhau, hiện giờ Dương Hổ quyền hành khuynh đảo nơi nơi, hai người này cũng liền cấu kết với nhau.
Nam tử trên dưới năm mươi diện mạo nho nhã kia chính là Trọng Lương Hoài, hắn cười than thở:
- Những thế gia công tử này, yếu đuối như cô nương làm sao có thể chơi cái gì mà kỹ năng săn bắn. Nghĩ đến vụ đặt cược hoang đường như trò xiếc này, thật sự là buồn cười. Có điều, Khánh Kỵ vừa tới, chẳng những làm cho quan hệ giữa ba nhà ngày càng có xu hướng khẩn trương, mà cả bọn thiếu niên công tử cũng trộn vào, hừ, người này sinh ra đã không chịu ngồi yên a.
Công Sơn Bất Nữu hai đoạn mi ngắn nhíu lại, nói:
- Từ trước tới giờ khi trở thành người mất nước, có kẻ nào chịu an phận? Vốn, Dương Hổ hiến kế tương trợ Khánh Kỵ, mượn cơ hội cướp lấy binh quyền tài quyền, là vì có lợi cho cho chủ công. Nhưng mà, Thúc Tôn Ngọc đa mưu túc trí, Mạnh Tôn Tử Uyên tính tình dữ dằn, bọn họ đã nhìn ra ý đồ của chủ công, lại chịu ngồi xem sao? Ta lo rằng, tranh chấp ba nhà, chỉ có họa không có phúc a.
Trọng Lương Hoài mỉm cười, Công Sơn Bất Nữu nói đường đường chính chính, cứ như toàn bộ là tính toán của Quý Tôn Ý Như vậy. Trong lòng hắn đương nhiên hiểu được nguyên nhân chân chính mà Công Sơn Bất Nữu phản đối, chính là Dương Hổ cũng có thể mượn cơ hội mà vươn lên cao, mà Dương Hổ một khi thành công, hai người bọn họ lại đành phải xuống, không còn cách nào xoay người.
Trọng Lương Hoài cũng không vạch trần, cười nói:
- Đúng vậy, hiện giờ chủ công là Lỗ quốc chấp chính, nắm quyền của Lỗ Quân. Binh quyền nhất thời chia hai, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà cũng không thể không xem ánh mắt của gia chủ nhà ta khi hành sự, sao còn cần phải thúc nhau làm gì. Vạn nhất Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà chó cùng rứt giậu, bọn họ hợp binh lại một chỗ, lực lượng cũng chẳng kém gì chủ công, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, sợ rằng sẽ không phải là phúc cho Quý Thị ta.
Công Sơn Bất Nữu vui vẻ nói:
- Đúng vậy, lời Trọng huynh nói cùng Công Sơn không bàn mà hợp, hôm nay bái phỏng Trọng huynh, chính là vì việc này. Ngươi cũng biết, chủ công hiện giờ tin mù quáng Dương Hổ, lời khuyên can của chúng ta người phần lớn không nghe vào đầu. Nhưng mà ta và ngươi đều là Quý Thị gia thần, mặc kệ là chủ công không tiếp thu, chúng ta cũng không thể ngồi xem chủ công bị nguy khốn, tóm lại phải có biện pháp mới được.
Trọng Lương Hoài hai mắt híp lại, thản nhiên cười nói:
- Như vậy, Công Sơn hiền đệ cho rằng, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?
Công Sơn Bất Nữu hơi hơi nghiêng người về phía trước, mắt chăm chú nhìn Trọng Lương Hoài, trầm giọng nói:
- Chủ công muốn đoạt quyền từ tay Thúc Tôn, Mạnh Tôn, nguyên do tất cả là từ Dương Hổ một người. Theo ý của kẻ ngu dốt này, nên hạ thủ với Dương Hổ, làm mất sự kiêu ngạo, không còn được sủng ái tin tưởng, chỉ cần làm cho chủ công bất hòa với hắn, không còn tin tưởng hắn nữa, khi đó ta và ngươi lại can gián chủ công, tất có thể có thể làm cho chủ công thu tay lại đúng lúc, ba nhà thân thiện hữu hảo.
Trọng Lương Hoài ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, hỏi:
- Công Sơn hiền đệ có thượng sách gì?
Công Sơn Bất Nữu nói:
- Trọng huynh, ta cho rằng, muốn đả kích Dương Hổ, chỉ cần hai chữ, một là hợp, hai là phá.
Trọng Lương Hoài nghi hoặc nháy nháy mắt, nói:
- Nói rõ hơn xem nào.
Công Sơn Bất Nữu giải thích:
- Hợp. Là liên thủ với những sĩ khanh đại phu. Dương Hổ hiện giờ tuy không phải là Lỗ tướng, nhưng thực lại nắm binh quyền của Lỗ, đại phu trong triều đối với việc hắn chỉ là một gia thần mà lại du ngoạn bên trên các công khanh, sợ là không có ai vừa lòng. Tuy rằng các công khanh đại phu này cũng không phải quá hợp với chúng ta, nhưng mà đả kích Dương Hổ, lại là cùng mục đích với chúng ta. Chỉ cần chúng ta có tâm, không phải là không thể hợp tác.
Trọng Lương Hoài trong mắt lóe lên tia sáng, vội vàng nói:
- Khoan đã, khoan đã, nói tỉ mỉ hơn một chút.
- Phải. Trọng huynh, môn hạ của chủ công chúng ta, chia làm hai phái: một phái là công khanh đại phu, xuất thân cao quí, một phái là những gia thần chúng ta. Chủ công tuy rằng rất hợp ý dùng chúng ta, nhưng mà dù sao cũng có cùng xuất thân với những công khanh đại phu, đừng tưởng binh quyền giao phó vào những gia thần, nhưng trong lòng hắn coi trọng nhất, quyết không phải là những gia nô chúng ta, mà là những công khanh đại phu như Triển Hoạch kia.
Trọng Lương Hoài cười khổ nói:
- Đúng vậy, cũng không còn cách nào khác, ở trong mắt chủ công, chúng ta cuối cùng chỉ là một gia nô, chỉ có thể đưa cho cái roi, chứ làm sao có thể để vào mắt?
Nhắc tới chuyện bất bình, Công Sơn Bất Nữu cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Trọng huynh, Tắc từ* vài ngày trước bị xuân lôi đánh trúng xảy ra hỏa hoạn, hiện giờ chủ công không phải là đang muốn trùng tu lại Tắc từ sao? Ta nghĩ, an bài người của chúng ta, góp lời với chủ công cho Dương Hổ tu kiến lại Tắc từ, Dương Hổ vì để chủ công vui vẻ, luôn luôn mặc kệ chuyện gì cũng đều ôm vào tay, nhất định sẽ vui vẻ nhận mệnh.
(*Từ: đền thờ, từ đường)
Trọng Lương Hoài có chút nghĩ không ra, hỏi:
- Như thế thì sao?
(1) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
(2) Cát bào: Áo làm bằng vải sắn, mặc mùa hè thường gọi là ‘cát’. Trọng Lương Hoài có chút nghĩ không ra, hỏi:
- Như thế thì sao?
Trên mặt Công Sơn Bất Nữu lộ ra một tia cười giảo hoạt:
- Trọng huynh, Xã từ, Tắc từ, đều là những nơi thần thánh. Tắc thần là nông thần, nông là căn bản của quốc gia, đại sự như vậy rất nghiêm túc và trang trọng, nếu Dương Hổ nhận công việc trùng tu Tắc từ, lấy thân phận gia nô của hắn đi làm việc thần thánh này, thử nghĩ xem, các công khanh đại phu Triển Hoạch sao lại không phiền muộn? Bọn họ tất sẽ lại đi cật vấn chủ công, chỉ một việc này đương nhiên không thể đẩy ngã được hắn, nhưng mà ta và ngươi đến lúc đó cố ý vô tình lộ ra một vài tin tức của Dương Hổ cho bọn họ, Dương Hổ không thể không ngã. Ngươi cũng đã biết tính tình của chủ công, đến lúc đó để bình ổn sự phẫn nộ của mọi người, Dương Hổ chỉ có thể làm kẻ chịu tội thay, cho dù chủ công chỉ tạm làm vậy để giải quyết thỏa đáng, tách hắn ra khỏi người, cho hắn quay về đất phong để lánh nạn, thì Khúc Phụ cũng đã ngoài tầm với của hắn.
Nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt Trọng Lương Hoài, nói:
- Kế này rất thâm diệu, Dương Hổ luôn luôn tham công, hơn nữa lại cuồng vọng tự đại, mang cái việc vô tích sự này cho hắn, hắn cũng sẽ hoan hỉ không thôi, quyết không nghĩ tới khi làm sẽ mang tới hậu quả thế nào, ha ha. Công Sơn hiền đệ, thật sự là diệu kế, chúng ta sẽ như vậy mà lo. Đúng rồi, Thiếu Chính Mão là một văn nhân của Lỗ quốc ta, người này ngôn từ sắc bén, học rộng tài cao, là niềm hi vọng của những sĩ khanh, nếu có hắn ra mặt, Dương Hổ càng khó chống đỡ. Đợi Dương Hổ trúng kế, ta sẽ tìm cách đem tin tức tiết lộ cho hắn.
Công Sơn Bất Nữu cũng lộ ra ý cười:
- Tốt, như vậy ngươi và ta liền y kế hành sự, Trọng huynh không phải tự mình ra mặt, người được an bài nhất định phải thông mình một chút, chớ để cho chủ công phát hiện ra ý này xuất phát từ ngươi và ta.
Trọng Lương Hoài vuốt râu cười nói:
- Chuyện này ta sẽ để ý, nhất định sẽ phân phó xuống dưới.
Trên khuôn mặt xấu xí của Công Sơn Bất Nữu cũng lộ ra vẻ hiểu ý, nhấc đầu gối đứng lên nói:
- Như vậy, Công Sơn Bất Nữu không quấy rầy nữa, xin cáo từ.
Trọng Lương Hoài đứng dậy ra tiễn, nghĩ tới có thể lật đổ được Dương Hổ, lại lấy được niềm vui của chủ công, không khỏi thoải mái cười to. Nhưng lại nghĩ tới, nếu Dương Hổ ngã, Công Sơn Bất Nữu hôm nay là minh hữu lại trở thành đối thủ mạnh mẽ tranh quyền với hắn, nếu luận về cơ mưu, chính mình thực không bằng hắn, đến lúc đó chẳng lẽ phải đành lòng ở dưới?
Trọng Lương Hoài khổ tư suy nghĩ lâu sau, đột nhiên nhớ tới Thành Bích phu nhân ở trong Quý Thị cực kì có quyền thế, đến lúc đó nếu có nàng nói tốt cho mình ở trước mặt Quý Tôn Ý Như..., Trọng Lương Hoài vỗ đầu, vội vàng đứng dậy, hô người chuẩn bị xe, nhắm hướng phủ Thành Bích phu nhân mà đi.
Khánh Kỵ trở về phủ, đang ổn định ngồi trên chiếu, một ấm trà nóng còn chưa sôi hẳn, A Cừu liền từ sau trạch vội vã chạy tới, tới cửa phòng liền kêu:
- Công tử, công tử!
Khánh Kỵ hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng dậy, hỏi:
- Chuyện gì, sáu nữ tử kia gây ra chuyện gì à?
A Cừu ngẩn ra, trố mắt nói:
- Sáu nữ tử kia? Các nàng có thể gây ra được chuyện gì? Bị ta hăm dọa, ngay cả khóc cũng không dám khóc một tiếng, nếu muốn đi nhà xí, cũng phải được A Cừu gật đầu đáp ứng, ai dám sinh sự?
Khánh Kỵ dở khóc dở cười lại ngồi xuống, oán hận mắng:
- Nếu đã không có chuyện gì, ngươi hô to gọi nhỏ để làm gì? Còn có, phân phó người của chúng ta canh chừng trong sân, không cho các nàng đi ra ngoài, không cho các nàng tiếp xúc với người ngoài là được, cũng không nhất thiết phải đối xử như phạm nhân như thế.
Khánh Kỵ nói xong thấy hắn vẫn còn ngốc ra ở đó, cười mắng:
- Đứng đần ở đó làm gì? Còn có chuyện gì?
A Cừu ấp úng nói:
- Ách..., à! Là như thế này, công tử, Lữ Thiên tướng quân từ Vệ quốc Ngải thành sai người đến gặp.
- Lữ Thiên phái người đến đây?
Khánh Kỵ nghe thấy vậy rất mừng rỡ. Từ khi chia tay với đám người Lữ Thiên, hắn tự mang theo hai trăm thân vệ tới Khúc Phụ, Lữ Thiên mang theo nhân mã còn lại trực tiếp trở về Ngải thành, hai thành cách nhau xa xôi, chính đại bản doanh của mình đang có tình huống gì hắn giờ này còn hoàn toàn chưa biết. Hắn ở Lỗ quốc tìm kiếm trợ lực, nhưng mà lực lượng căn bản vẫn phải dựa vào chính mình, cả ngày mong ngóng tin tức Ngải thành. Hiện giờ cuối cùng người đã tới.
Khánh Kỵ vội hỏi:
- Người ở đâu, mau mau dẫn hắn tới gặp ta.
- Rõ! - Vừa thấy bộ dáng vui sướng cấp bách của Khánh Kỵ, A Cừu không dám chậm trễ, vội vàng ra khỏi phòng gọi người tới. Mang tin tức tổng cộng có bốn người, đều là thủ hạ thân tín của Khánh Kỵ, bọn họ ăn mặc như những hành thương (1) một mạch chạy tới Khúc Phụ, cho nên lúc này nhìn mới giống bộ dáng của thương nhân nước Vệ, may là như thế, chứ nếu ăn mặc theo người nước Ngô, sợ là mới vào thành đã bị đại tư khấu Tôn Thúc Tử bắt làm cu li rồi.
Bốn người thấy công tử nhà mình, hoan hoan hỉ hỉ tiến lên bái kiến. Khánh Kỵ thân dài đứng thẳng, rồi lại đỡ bọn họ dậy. Nhìn bọn họ, nghĩ tới bọn họ là từ Ngải thành tới, cái loại cảm giác này giống như một kẻ xa quê đột nhiên tìm được nhà của chính mình. Nhất là, bọn họ chính là những người đi theo bên người mình khi mình còn giãy giụa trong sợi dây tử vong, lại được chính mình phái đi Vệ quốc.
Hiện tại đột nhiên nhìn thấy bọn họ, tràng cảnh khi đó giống như đột nhiên hiện ra trước mắt. Nhìn thấy bọn họ, những ký ức kiếp trước đã ngày càng mờ nhạt, ngày càng giống một giấc mộng huyễn hoặc lại đột nhiên trở về trong lòng của hắn. Sự chua xót tràn ngập khi phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này lại trở lại, bọn họ chính là quá khứ và hiện tại của mình, là những người chứng kiến cựu thế và tân sinh, Khánh Kỵ trong lòng kích động, ngay cả con ngươi cũng đã hơi ướt.
Bốn gã sĩ tốt thấy công tử biểu lộ chân tình, còn tưởng rằng nhìn thấy bọn họ mà vui sướng quá, không khỏi cũng lâm vào cảm động rơi nước mắt, năm người xiết chặt tay nhau, ngồi xuống nửa buổi, Khánh Kỵ mới bình tĩnh trở lại, liên mồm nói:
- Đến đến đến, ngồi xuống rồi nói, cứ ngồi đã rồi nói, các ngươi đường xa mà tới, phong trần mệt mỏi, không cần giữ lễ tiết, tất cả đều ngồi xuống.
Bốn người theo lời ngồi xuống, Khánh Kỵ lập tức khẩn cấp hỏi:
- Ngải thành hiện giờ như thế nào? Chúng ta còn có bao nhiêu nhân mã? Vệ quốc hiện giờ tình hình thế nào? Còn có, có tìm được nơi ẩn thân của hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung ở Sở quốc không, các ngươi mau mau nói cho ta nghe.
Khánh Kỵ liên tục đặt câu hỏi, bốn người cũng biết rằng công tử rất cấp bách, người đứng đầu mang tin vội đáp:
- Công tử đừng lo lắng, Ngải thành chúng ta hết thảy đều bình yên. Chúng ta lúc trước quay về Ngải thành khoảng hai ngàn người, hơn nữa còn quân sĩ lưu thủ ở Ngải thành, cùng với những binh tứ tán lục tục chạy về Ngải thành, cuối cùng tập hợp ước chừng khoảng năm ngàn năm trăm người. Gần đây, Lữ Thiên tướng quân, Kinh Lâm tướng quân lại chiêu mộ gần một ngàn tân binh. Hai vị tướng quân ở Ngải thành tiến hành khai hoang trồng trọt, lại cho binh lính đi săn thú buôn bán, hơn nữa Quốc Vương Vệ quốc cũng cấp cho tài vật, đủ để chèo chống nhu cầu của đại quân.
Khánh Kỵ rốt cuộc cũng thả lỏng, chân mày giãn ra hoan hỉ nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, A Cừu, trà nóng rồi, mau mở ra châm trà cho bốn vị huynh đệ.
A Cừu là thân vệ của Khánh Kỵ, bốn tiểu tốt nào dám để cho hắn châm trà, vừa nói không dám, liền có một người đưa tin đứng lên, tay cầm ấm sứ rót ra vài chén trà, trước cung kính trình lên cho Khánh Kỵ một chén, mới thần tình sùng kính tiếp lời nói:
- Công tử hiện tại chính là nhân vật anh hùng lưu truyền trên phố, mấy người huynh đệ ta trên đường đi tới, khắp nơi trên phố đều lưu truyền việc công tử như thế nào đánh bại đạo chích, đều nói rằng công tử có thiên thần hộ thể, chỉ cần uy phong hiển hách đứng đó, mấy ngàn đạo tặc đạo chích rốt cuộc không đề lên nổi nửa phần khí lực, bị dọa cho chạy trối chết.
- Đúng vậy đúng vậy, - Một gã đưa tin ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn nói:
- Ta trên đường đi qua Tào quốc, nghe thấy trên phố đều cảm mến tên tuổi anh hùng của công tử, Tào quốc cũng giống Lỗ quốc, xưa nay bị đạo chích hại quá nặng, một trận chiến này của công tử, chính là uy danh lan xa, ta trên đường nghe thấy những lời ca tụng đó đối với công tử, đều luôn vui mừng khôn xiết.
Khánh Kỵ mỉm cười, nhẹ nhấp một ngụm trà, mới thản nhiên nói:
- Lời đồn trên phố, không thể tin vào, trận chiến với đạo chích, thực chỉ là dùng trí mà thôi. Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử tình hình như thế nào?
Bởi vì lúc trước không thể xác định được Khánh Kỵ phải ở Lỗ quốc bao lâu, khi nào thì quay về Vệ quốc, cho nên lúc ấy Lữ Thiên phân phó người tới Sở quốc rải tin tức về Khánh Kỵ ở Vệ quốc, đồng thời bố trí mật thám đi tìm hai vị công tử để chờ khi nào có tin tức chuẩn xác, sẽ lập tức quay về Vệ quốc Ngải thành. Bởi vậy có tin tức của hai vị công tử hay không, Khánh Kỵ cũng còn muốn hỏi bọn họ.
Người đưa tin cầm đầu nói:
- Khi huynh đệ chúng ta đi, còn chưa có ai mang tin tức hai vị công tử về. Có điều khi chúng ta đi ngang qua Tào quốc, thật ra lại nghe nói một chút tin tức liên quan đến hai vị công tử, chỉ có điều không thể chứng thật.
Khánh Kỵ vội hỏi:
- Mặc kệ thật giả, ngươi cứ nói đi. Ai, các ngươi không biết, ta ở Lỗ quốc, bởi vì thân phận thế này, công khanh trong triều cũng không tiện tiết lộ những tin tức có liên quan tới Ngô quốc cho ta, ta lại không tiện đi ra phố phường dò hỏi, hiện tại giống như người mù, kẻ điếc, biết nhiều tin tức hơn một chút, đối với việc tiến thoái ở Lỗ quốc rất có ích lợi.
Người đưa tin nói:
- Đúng vậy, công tử, khi kẻ hèn đến Tào quốc, đúng lúc sứ giả Ngô quốc vừa mới rời khỏi, nghe người của bọn hắn rải tin tức nói rằng, Yểm Dư công tử và Chúc Dung công tử vốn là ẩn náu ở Từ quốc và Chung Ngô. Binh tướng của mỗi vị công tử khoảng ba ngàn người, Sở Vương thu dụng, lệnh cho hai vị công tử đóng ở Thư thành. Có điều Cơ Quang lại phái Bá công phạt Thư thành, giành được thắng lợi, hiện giờ không biết hai vị công tử lại trốn hướng nào.
Từ quốc và Chung Ngô quốc, chính là hai tiểu bá quốc phụ thuộc vào Sở quốc, hai nước đều không bằng một huyện của một tiểu quốc gia, binh xe không tới trăm, thành trì lại bé tới đáng thương, làm gì có tác dụng phòng thủ thành, sáu ngàn đấu với một vạn, vốn đã là một trận đánh khó, huống chi Bá còn là một viên chiến tướng cực kỳ dũng mãnh.
Khánh Kỵ nghe tới khẩn trương, vội hỏi:
- Tình hình cụ thể tỉ mỉ thế nào, ngươi từ từ nói ra xem!
(1) Hành thương: Những người buôn bán nhỏ qua lại khắp các quốc gia thành trì.
@by txiuqw4