Người đưa tin bẩm tấu nói:
- Kẻ hèn cố ý đi tìm một nhạc công phục vụ tại bữa tiệc tiếp đãi sứ thần Ngô quốc, dùng chút tiền tài để dụ hắn nói ra. Theo Ngô sứ nói, Bá tấn công Thư thành, dựng doanh trại ở cách Thư thành ba mươi dặm, lấy tên bắn chiến thư vào trong thành. Yểm Dư công tử thủ vững không ra, nhưng Chúc Dung công tử cho rằng Thư thành không đủ hiểm, không bằng lấy binh nhàn đánh binh mỏi mệt, chủ động công kích.
Đúng là lúc này, binh của Bá mới hành quân từ xa tới, hai vị công tử công kích ngay lập tức thì cũng không bị rơi vào hạ phong. Chúc Dung công tử liền dẫn nhân mã bản bộ đánh ra khỏi thành, Yểm Dư công tử bất đắc dĩ, đành phải dẫn quân ra Tây thành để hỗ trợ giáp công. Binh mã của Bá đông hơn, nhưng mà đi đường xa có nhiều binh mỏi mệt, bởi vậy song phương chiến đấu lại thành ra khó phân thắng bại. Lúc này Bá đứng trên xe nhìn thấy bộ hạ của hai vị công tử chủ yếu là người nước Ngô, liền lệnh mấy trăm thân vệ thủ hạ đồng loạt hô to: “Cha mẹ vợ con của ngươi đều ở Ngô quốc, nếu không biết hối cải, giao chiến với Ngô, Đại vương sẽ diệt ba đời nhà ngươi!” Rất nhiều binh lính nghe thấy vậy thì sinh tâm sợ hãi, quẳng giáp đầu hàng Bá...
Nói tới đây, trên mặt người đưa tin lộ ra dị sắc, hiển nhiên là cũng nhớ tới cha mẹ vợ con của mình. Khánh Kỵ thấy vậy trong lòng không khỏi rùng mình, hắn biết binh lính của mình trung thành và tận tâm với hắn, một là bởi danh vũ dũng của hắn, khiến cho võ sĩ phục tùng. Hai là, hắn đối đãi rộng lượng, thưởng phạt phân minh, thuộc hạ cảm động ân đức này. Còn lại điều thứ ba là, ngoại trừ trận thua khi phạt Ngô bởi vì kế ám sát của Cơ Quang, còn đối mặt tác chiến thì chưa từng bại lần nào, cho nên binh tốt thủ hạ không nổi dị tâm.
Khánh Kỵ đang trầm ngâm, người đưa tin lại nói:
- Hai vị công tử thấy tình thế không ổn, đành phải dẫn tàn binh chạy đi, về phần lui về nơi nào, Ngô quốc sứ giả tại tiệc rượu cũng không nói.
Khánh Kỵ "ừm' một tiếng, trầm ngâm nói:
- Bọn họ không lọt vào tay Bá là tốt rồi, Sở Vương thật gian trá, để cho hai vị công tử thủ ở một cô thành (thành đơn độc), không phái một binh một tướng tương trợ, rõ ràng là để cho tự sống tự chết, chủ ý là muốn an tọa một chỗ rồi nhận công về mình. Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử cũng không phải là kẻ ngu dốt, lần này nếm mùi thất bại, nhất định là có thể nhìn ra dụng tâm của hắn. Chỉ cần biết tin tức của ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi Sở quốc tới Vệ quốc tìm nơi nương tựa.
Người đưa tin kia nói:
- Công tử nói quá đúng. Nói về trong triều Vệ quốc, thực cũng không có đại sự gì. À, đúng rồi, Vệ quốc Quốc Quân gần đây có lấy thêm một vị phu nhân, là con gái Nam Tử của Tống quốc Quốc Vương...
Khánh Kỵ sửng sốt:
- Vệ Quân... Cưới thêm một vị tân phu nhân?
Hắn biết lời đồn đại về Vệ Hầu, bên người nuôi rất nhiều luyến đồng (đại khái là đồng tính). Lúc này người được sủng ái nhất chính là một thiếu niên mỹ mạo tên là Tố Di Tử, vài vị phu nhân trong cung và thị thiếp đông đúc cả năm trời cũng không được Vệ Hầu ân sủng một lần, hắn sao có thể lại đi cưới thêm một tân phu nhân? Huống hồ hắn hiện tại tuổi đã tới năm mươi, vị công chúa Tống quốc kia, hẳn là một nữ tử xinh đẹp rồi, sao có thể đường đường con gái một Quốc Quân lại chịu gả cho một lão nhân đã quá nửa trăm? Chẳng lẽ bởi vì xấu xí, mới được dùng để làm đám hỏi chính trị?
Khánh Kỵ đem những nghi vấn trong lòng nói ra, trên mặt người đưa tin liền lộ ra chút thần khí cổ quái:
- Công tử, vị Nam Tử phu nhân này thập phần mỹ mạo, những người đã gặp qua nàng còn nói nàng giống như tiên giáng trần, làm cho người ta như muốn mất hồn. Chẳng qua... khụ, nghe nói nữ tử này đối nhân xử thế không được giữ gìn cho lắm, tại Tống quốc có tới mấy vị đại phu vì nàng mà ghen tuông tới mức sứt đầu mẻ trán, Tống Quân sợ làm nhục nề nếp gia phong, cho nên mới để nàng sang Vệ quốc.
Có điều, vị Nam Tử phu nhân này rất có thủ đoạn, tới Vệ quốc không được bao lâu, liền chiếm được niềm tin tuyệt đối của Vệ Hầu, còn quan hệ qua lại với nhiều quyền thần trong triều. Hiện giờ, những chuyện tình trong cung của Vệ quốc tất cả đều giao cho Nam Tử phu nhân quản lý, ngay cả chuyện trong triều, nàng cũng có thể hỏi, rất nhiều người ở sau lưng đều nói Nam Tử phu nhân chính là vị Quốc Quân thứ hai của Vệ quốc.
- Hả? - Khánh Kỵ nghe đến đó thì trong lòng bất giác chợt đông, Nam Tử này vừa mới tới Vệ quốc, đã có bản lĩnh như vậy rồi. Thời gian càng lâu, lực ảnh hưởng lên triều chính Vệ quốc lớn tới thế nào là có thể tưởng tượng được. Bản thân mình mượn thành của Vệ quốc, lại nhận quà của Vệ Hầu, toàn bộ chẳng qua là do mẹ đẻ của mình là thân tộc của Vệ quốc. Lại nói tiếp, bản thân mình và Vệ Hầu cũng chẳng có thân tình gì, có điều Vệ Hầu mặc dù cuộc sống thối nát, chính sự cũng chẳng để ý, nhưng mà khi có người danh vọng cao tìm tới hắn, hắn lại đặc biệt khách khí mà thôi. Về sau những chỗ muốn mượn sự giúp đỡ của Vệ quốc còn rất nhiều, vị Nam Tử phu nhân này đã có bổn sự như vậy, cũng phải kết thân với nàng mới được.
Khánh Kỵ nghĩ đến đây, nói:
- Ừm, ta biết rồi, các ngươi từ xa tới vất cả, A Cừu, an bài chỗ ở cho mấy vị huynh đệ, thiết yến khoản đãi, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe. Các ngươi nghỉ tạm ở đây hai ngày, sau đó lại quay về Vệ quốc. Đến lúc đó, mang theo về cho ta một phong mật thư, một phần lễ vật.
Người đưa tin ngẩn người, hỏi:
- Lễ vật?
- Đúng! - Khánh Kỵ cười cười:
- Mật thư là cho Lữ Thiên tướng quân, lễ vật là cho Nam Tử phu nhân. Tốt rồi, để A Cừu sắp xếp chút rượu và thức ăn, cùng ngồi uống với các ngươi một lúc, sau đó đi nghỉ tạm đi.
Bốn người đưa tin chắp tay quay ra, Khánh Kỵ khoanh tay bước đi thong thả ở trong phòng, đưa lễ vật gì bây giờ? Nữ nhân thích cái gì, ừm..., hoa tươi, đưa hoa... hình như hơi vô nghĩa. Châu báu trang sức? Đường đường là công chúa Tống quốc, phải tìm kỳ trân dị bảo gì mới có thể làm cho nàng thích đây? Còn có... giày, túi, y phục...
Y phục..., Khánh Kỵ chợt động trong lòng, vội vàng tìm một mảnh lụa Lỗ cảo bày lên trên án, nghiền mực, nhấc bút lông bôi vẽ loạn lên. May là lúc bé có học qua môn mỹ thuật, nền tảng là có, chỉ có điều dùng bút lông vẽ tranh..., Khánh Kỵ nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy ấm trà đang sôi sùng sục, bếp lửa đang rừng rực, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, liền từ trong lò rút ra một thanh củi cháy còn một nửa, thổi tắt lửa, nhìn thấy phần gỗ đã bị than hóa, vừa vặn có thể dùng làm bút chì, liền lại lấy một tấm vải lụa, rải ra bàn, tinh tế vẽ phác thảo.
Khánh Kỵ vẽ xong rồi, cẩn thận chỉnh sửa một hồi, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Nữ nhân không ai không thích quần áo đẹp, nữ nhân xinh đẹp lại càng thích quần áo hoa mỹ. Thời đại hiện giờ, kiểu dáng quần áo chắc chắn là theo phong cách đoan trang tao nhã cổ xưa, nhưng mẫu mã lại quá ít, bản thân mình đã vài lần tham gia quay chụp vài bộ phim cổ trang, những bộ trang phục xa hoa từ xưa tới này, dù cho chỉ có chút ấn tượng, nhưng khi vẽ ra áo lông cũng vô cùng tinh mỹ.
Áo lông lúc này cũng phải chịu trói buộc của Chu lễ, chỉ Thiên Tử mới có thể mặc áo lông màu trắng, chư hầu có thể mặc áo lông màu vàng, đại phu mặc áo lông xanh biếc. Giai cấp sĩ thì lại không thể mặc áo lông chồn hay lông cáo, chỉ có thể mặc áo lông cừu non. Về phần thứ dân dưới sĩ, mặc lông dê, lông chó xám là có thể.
Nam Tử là Vệ Hầu phu nhân, giống như Vệ Hầu, có thể mặc áo lông thú màu vàng. Mà mấy tấm da chồn tuyết hảo hạng mà Khánh Kỵ mua ở Tất Thành đều có màu trắng như tuyết, Khánh Kỵ cũng không biết Vệ Hầu vốn luôn luôn làm việc vô lý liệu có dám đi quá giới hạn lễ tiết, để cho phu nhân mặc áo lông trắng hay không. Để tránh phiền toái, hắn thiết kế cho kiểu dáng chiếc áo này có phần lông mao hướng vào bên trong, ở bên ngoài trang trí đẹp đẽ, chỉ có phần cổ tay áo là để lộ phần lông thú ra ngoài. Bởi vì theo Chu lễ, thiên tử và chư hầu sử dụng áo lông là kiểu áo lông toàn bộ, đồng thời lúc này đại bộ phận áo lông đều là phần lông hướng ra ngoài. Cách thiết kế như thế này, mặt lông hướng vào trong, giấu diếm toàn bộ phần lông, như vậy cho dù cổ tay áo có màu trắng cũng không bị tính là quá lễ.
Nhìn bộ y phục do chính mình thiết kế, tưởng tượng thấy nó mặc trên người một tuyệt sắc giai nhân. Kiểu dáng mới mẻ độc đáo, ở trên cái cổ trắng ngần như tuyết là một khuôn mặt thiên kiều bá mị, Khánh Kỵ không khỏi tự đắc cười rộ lên.
Hắn sửa lại sơ qua bản vẽ một chút, ghi rõ thêm một vài chú thích, rồi gọi Anh Đào, bảo hắn nhanh đi tới khu chợ của Khúc Phụ, tìm một thợ may lành nghề nhất, trả thù lao hậu hĩnh, cần phải mau chóng chiếu theo bản vẽ chế tạo ra một chiếc áo lông đến đây. Phái Anh Đào ra ngoài xong, Khánh Kỵ lại nhấp một ngụm trà nóng, đứng dậy đi về phía sau trạch. Hôm nay cứ lăn đi lăn lại suốt, lại còn cả buổi chiều đánh xe đi săn, xương cốt đã có chút mỏi nhừ, nhất là toàn thân đầy mồ hôi, lúc này cảm thấy không được khỏe cho lắm. Quý tộc cổ đại một ngày ít nhất phải tắm rửa hai lần, Khánh Kỵ là người hiện đại ngược lại thì không có cái tập quán này. Có điều hôm nay ra đẫm mồ hôi một lần, hắn thật chỉ muốn lập tức ngâm mình vào nước ấm, thoải mái thả lỏng một chút. Đi vào trong đình, nghe nói Khánh Kỵ đã trở về, Tiểu Nhã, Diệp Thanh lục nữ thần tình hoan hỉ vội nhào ra ngoài, quỳ xuống nghênh đón Khánh Kỵ, rồi lập tức vây lên, giúp hắn giải giáp cởi y phục, chuẩn bị nước thơm để tắm. Khánh Kỵ bất giác có chút xấu hổ, những nữ tử này đích xác đều là những kẻ vô tội, lại trở thành vật hi sinh cho sự đấu đá lẫn nhau giữa các nhân vật cao cao tại thượng. Khánh Kỵ mặc dù không đủ hung ác để giết các nàng, có điều cũng phải trơ mắt nhìn các nàng bị đối đãi như nửa tù binh. Đêm qua vui vẻ, đó là bởi vì các nàng là vũ kĩ, còn mình là khách nhân, một người trả giá một người cười, đó là bởi vì nhu cầu, ai cũng không phải nợ ai. Hiện giờ lại cưỡng ép các nàng lưu lại, giới hạn tự do, quản lý hành tung, quan hệ lẫn nhau đương nhiên là có thay đổi, lại bắt các nàng phải hầu hạ, vậy thì càng không thể nói nổi, nam nhân có thể phong lưu, chứ không thể hạ lưu.
Biểu tình Khánh Kỵ có chút hơi cứng nhắc, phất tay nói:
- Không cần hầu hạ, bản công tử có hơi mệt mỏi, tự đi vào ao tắm là được, giảm bớt mệt mỏi là được rồi, các ngươi lui ra đi.
Khánh Kỵ vừa nói như vậy, lục nữ nhất thời thất sắc, lo sợ không yên quỳ xuống không dám hở miệng. Khánh Kỵ ban đầu là ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ra tâm ý của các nàng, liền chậm rãi nói:
- Các ngươi không cần phải sợ, ta cũng đã phân phó cho A Cừu, đối với các vị cô nương cũng không được mất lễ phép. Lúc này các ngươi thật là gặp tai bay vạ gió, trong lòng Khánh Kỵ cũng có chút hổ thẹn, hiện giờ giải quyết như vậy, cũng chỉ là do bất đắc dĩ. Chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, ta sẽ không làm khó cho các ngươi, chờ đại sự của ta đã xong, ta sẽ thả cho các ngươi rời đi, cũng sẽ có chút bồi thường cho việc các ngươi mấy ngày phải chịu khốn khổ trong Nhã Uyển.
Khánh Kỵ ngữ khí hiền lành, lục nữ mới biết rằng không phải là Khánh Kỵ đổi ý, lại động sát tâm. Sáu người liếc nhìn lẫn nhau, lúc này Tiểu Nhã lá gan lớn nhất mới sợ hãi nói:
- Chúng tỳ nữ không dám có chút oán hận, những nhà giàu có quyền quý, chúng tỳ nữ đã thấy rất nhiều, nhưng người có trái tim nhân ái như công tử, thực không thấy nhiều lắm, chúng tỳ nữ vô cùng cảm kích. Chúng ta chỉ là những nữ hài, vốn chính là sống để lấy lòng nam nhân, hầu hạ nam nhân, hiện giờ đã ở Nhã Uyển, hầu hạ công tử là một phần trách nhiệm của chúng ta, công tử hãy cho phép tỷ muội chúng ta hầu hạ đi, không nói về chuyện cảm kích gì cả, chỉ với con người kiệt xuất như công tử, chúng tỳ nữ... chúng tỳ nữ cũng cam tâm tình nguyện phụng dưỡng công tử.
Nói đến lời sau, Tiểu Nhã cúi gằm mặt, má nổi lên hai vầng đỏ bừng, tóm lại vẫn có chút bộ dáng xấu hổ không tự kiềm chế được.
Khánh Kỵ lắc đầu cười, nói:
- Tình ý của các cô nương Khánh Kỵ xin nhận, nhưng hôm nay thực sự là mệt mỏi.
Tiểu Nhã thấy hắn vẫn không chịu đáp ứng, trong lòng đã bớt sợ hãi, cũng không dám nói nữa sợ làm cho hắn tức giận, đành phải cùng với chúng nữ vái lạy lui ra. Nhìn bộ dáng lo sợ không yên của các nàng, Khánh Kỵ cũng thấy bất đắc dĩ, muốn tín nhiệm một người vốn không phải là chuyện dễ dàng gì, hiện giờ cũng chỉ có thể để các nàng rời đi, đường dài biết mã lực, lâu ngày biết nhân tâm, sớm muộn gì các nàng cũng sẽ hiểu rõ tâm ý đích thực của mình, hiện tại cũng chưa cần phải phân trần với các nàng.
Lục nữ xinh đẹp động lòng người, hầu hạ nam nhân lại cực kỳ nhu thuận, vô luận là có cử chỉ ngại ngùng đến thế nào, các nàng cũng đều gắng sức nghênh đón, không có một tia không vui hoặc đưa đẩy qua loa tắc trách, đó chính là mẫu bạn tình tốt nhất. Khánh Kỵ cũng không phải là một tiên sinh gàn dở, nếu bảo không động tâm thì chắc chắn là giả.
Nhưng mà thứ nhất là, hắn phải chịu cảm giác hổ thẹn, thứ hai, những nữ tử này là những kiều nữ trong tiệc vui, vô luận là từng câu nói, hay cảm xúc vui buồn hoan hỉ, vốn đã có thói quen diễn xuất, thật sự khó mà có thể phân biệt được thật giả. Vả lại, hắn còn có đại sự phải làm, cũng không thể mỗi ngày sa vào những cuộc vui giường chiếu được. Huống hồ, hiện giờ quan hệ lẫn nhau thật sự là không được tự nhiên, đừng xem các nàng chỉ là tiểu nữ tử, ai biết được nhỡ nhất thời hồ đồ, lại làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn gì? Minh triều có một vị hoàng đế, suýt chút nữa bị treo cổ bởi một cung nữ mà hắn vốn coi là yếu ớt như con kiến, đã có vết xe đổ rồi, không thể không có chút lo lắng. Từ lúc tự định đoạt việc tạm gò bó các nàng ở Nhã Uyển, Khánh Kỵ đã quyết định không có liên can gì nữa với các nàng.
Tâm cứng rắn nhìn lục nữ lui ra, Khánh Kỵ thở dài một hơi, cởi thắt lưng y phục, trần truồng tiến vào trong ao. Nước ấm ôn nhu bao lấy thân thể hắn, Khánh Kỵ xếp khăn mặt thành một chồng bên cạnh ao, rồi gối lên đó thả lỏng thân thể. Nước ấm tùy ý chậm rãi làm tiêu tan mệt mỏi trong thân thể, trong lòng lại nghĩ tới đại sự.
Người nước Ngô nếu đã phạt Sở đuổi giết Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử, thì sao có thể bỏ mặc mối uy hiếp lớn nhất là hắn, chỉ không biết là bọn chúng muốn chọn dùng cái thủ đoạn gì với mình. Ngũ Tử Tư trừ khi là một con lừa đen, nếu không thì có thể sẽ không dùng lại cái thủ đoạn thích khách ám sát đó, loại sự tình này đã dùng tới hai lần, không thể dùng tới lần thứ ba thứ tư, số lần ám sát càng nhiều thì lại càng không hiệu quả, chỉ có thể đem ra làm trò cười cho thiên hạ, khiến cho người ta hoài nghi năng lực của Cơ Quang và Ngũ Tử Tư, như vậy xem hắn còn có thể làm thế nào đây?
Vệ quốc bên kia là căn bản của chính mình, là địa phương không thể để mất nhất, cũng may Vệ Hầu hiếu khách, mà mình lại là thân thích của hắn, chỉ cần an phận thủ thường ở Ngải thành, không tham dự vào việc của nước Vệ, thì tạm thời sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Về phần Lỗ quốc bên này, nếu cứ chỉ ngồi một chỗ chờ đợi Quý Tôn Ý Như ra quyết định, theo cái tâm tính không hề quyết đoán của hắn, chỉ sợ là sẽ phải ở lại một năm hai năm, thậm chí ba đến năm năm vẫn chưa có kết quả là chuyện hoàn toàn có thể. Phải làm thế nào để tìm ra được một khe hở nhỉ?
Biện pháp khi trước của Ngũ Tử Tư... Không thể thế được, hắn vì ở Trịnh quốc xúi giục quyền thần mưu phản mà suýt chút nữa phải bỏ mạng ở đó. Ở Ngô quốc lại kích động Cơ Quang tạo phản, nguyên nhân thành công là bởi vì Cơ Quang vốn là vương tộc, hơn nữa đã nắm binh quyền nhiều năm. Mình dù sao tuổi vẫn còn trẻ, danh vọng mặc dù ở trên Cơ Quang, lại có được uy tín rất lớn trong các binh lính Ngô quốc, nhưng những tướng lĩnh lại chỉ coi trọng ích lợi thực tế, phần lớn đều là môn hạ của Cơ Quang. Khi mình không có mặt ở đó, thì việc Cơ Quang hành thích vua tự lập là vô cùng nắm chắc. Nhưng mà tình hình ở Lỗ quốc lại không giống thế, rập khuôn theo biện pháp của Ngũ Tử Tư căn bản là không thể được.
Bên trong ba nhà, trước mắt không có ai có dã tâm như vậy, mà những thế lực khác thì lại không đủ thực lực để tranh đoạt với gia chủ ba nhà, nếu cứ cố ý liên hệ với những nhân sĩ có dã tâm bên trong ba nhà, chỉ sợ rằng chính mình không chắc đã rời khỏi Lỗ quốc được nữa. Quyền thần Dương Hổ hiện giờ quyền thế ngập trời, hơn nữa còn thay Quý Tôn Ý Như xử lý việc quân sự, dưới quyền có khá nhiều người trung thành với hắn, nếu bảo tạo phản, hắn hẳn là có thực lực, nhưng mà Khánh Kỵ phán đoán, mặc dù có thể thuyết phục được hắn, sợ rằng hắn cũng không thành công được.
Ba nhà thế gia, cơ nghiệp hai trăm năm, đã thành thâm căn cố đế rồi, sao có thể để một người như Dương Hổ mới cầm quyền chưa đầy mười năm lay động được? Kết cấu quyền lực của Lỗ quốc tương đối rời rạc, ngoại trừ một Quý Tôn Ý Như, không thể dễ dàng nhổ hết sự ảnh hưởng và thế lực ở khắp các ngành các nghề của Quý Thị trải rộng khắp cả nước, Quý Thị một nhà hoàn toàn có thể tự chọn ra một vị gia chủ. Thời đại dân quốc, tứ đại gia tộc dốc sức kinh doanh 20 năm mà đã có thể hô mưa gọi gió đến thế, huống chi là những thế gia hào môn đã có tới hơn hai trăm năm, thì lực lượng còn khổng lồ đến mức nào? Chỉ có thể lợi dụng, chứ không thể làm địch. Có điều Quý Tôn Ý Như tuy rằng có dã tâm, nhưng lại không quyết đoán, phải làm sao để có thể thúc giục hắn hạ quyết tâm hợp tác với mình bây giờ?
Khánh Kỵ nghĩ tới đau cả đầu, liền vốc một ít nước vẩy lên mặt, thở hắt ra một hơi thật dài, đành phải trút bỏ tâm sự, trước tiên tận tình hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn khó mà có được này. Lúc này, sứ giả của Mạnh Tôn Thị, Thúc Tôn Thị vừa mới trèo lên xe ngựa, lặng lẽ chạy về hướng Tề quốc; sứ giả của Quý Thị thì đang hướng tới Ngô quốc để vấn tội; Úc Bình Nhiên, Úc Đại Bình của Ngô quốc nhận mệnh lệnh của Ngô Vương Hạp Lư, mang theo ba trăm thị vệ đang hướng tới Lỗ quốc, mưa gió sắp dồn ép lên thành, một trận gió lốc chính trị sắp nổi lên, mà Khánh Kỵ, đang ở trong mắt bão...
Gió lốc lại cường liệt, vùng tâm bão bao giờ cũng là nơi bình lặng nhất, có điều cuồng phong càng lúc càng mãnh liệt, mắt bão di động, những vật nằm ở trong tâm bão bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan thành những mảnh nhỏ.
Ở Khúc Phụ lúc này, vẫn là một sự yên lặng tĩnh mịch. Quý Tôn Ý Như đang chờ đợi Khánh Kỵ tranh thủ được đủ nhiều sự hỗ trợ của các đại phu Lỗ quốc, để giảm bớt đi sự cản trở của hai nhà Thúc Mạnh; Thúc Tôn cùng Mạnh Tôn Thị thì lại đang kiễng chân mong ngóng Lỗ Quân trở về, để thực hiện kế rút củi dưới đáy nồi đối với Quý Thị; các vị công tử thì đang tập luyện quyền thuật, chuẩn bị cho cuộc thi đấu săn bắn chín ngày sau.
Mà Thành Bích phu nhân, đệ nhất đại thương nhân của Quý Thị phú khả địch quốc (1), lại bởi vì một lần bái phỏng của Trọng Lương Hoài, mà cũng đã bước một chân vào trong tâm bão...
(1) Phú khả địch quốc: Giàu có tới mức có thể so với cả một quốc gia.
@by txiuqw4