Khánh Kỵ thầm hít vào một hơi lạnh, lập tức quay người chắp tay, cao giọng nói:
- Chư vị, cuộc thi hôm nay đã xong, hết thảy mọi sự cứ dựa vào Quý Tôn công tử xử trí, quý phủ của tại hạ hiện giờ đang có một chuyện quan trọng, cần phải lập tức chạy về thành xử lý, xin lỗi chư vị công tử.
Dứt lời liền nhảy lên xe ngựa của A Cừu, vội quát lên:
- Đi mau!
Khánh Kỵ lòng như lửa đốt gấp gáp xông vào Nhã Uyển, trông thấy Dương Hổ đang ở đại đường đi qua đi lại. Dương Hổ thân hình cao lớn, lưng hơi khom. Căn phòng rất vuông vắn và rộng rãi, nhưng khi hắn đứng ở bên trong, lại cộng thêm cả việc liếc nhìn căn phòng với khí chất bất nộ tự thành, nhìn như thể một con thú bị vây hãm trong lồng vậy, đang định ngửa mặt lên trời thét dài.
Vừa thấy Khánh Kỵ tiến vào, hắn liền cướp bước tiến lên nói:
- Khánh Kỵ công tử, Dương Hổ vừa nhận được tin, Ngô quốc trấn trọng binh ở biên giới, thêm vào đó còn phái sứ tiết tới Khúc Phụ, với tình hình này, e rằng mục đích của bọn chúng không còn nghi ngờ gì nữa là nhằm vào công tử rồi.
Khánh Kỵ giật mình, vội vàng hỏi:
- Ngô sứ đã đến Khúc Phụ? Quý Tôn đại nhân đã tiếp kiến bọn chúng rồi?
Dương Hổ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ngô sứ vẫn chưa tới, chúa thượng giờ phút này vẫn chưa biết, Dương Hổ có tai mắt của mình ở biên giới, tất cả tin tức đều báo cho ta biết trước một bước, nhưng muộn nhất là ngày mai lúc trời nhá nhem tối thì tai mắt của hai nhà Thúc Tôn Mạnh Tôn sẽ truyền tin tức về, cho nên muộn nhất là chiều ngày mai, ta phải dự tiệc yến với gia chủ, Khánh Kỵ công tử, ngài hiểu ý của ta chứ?
Khánh Kỵ hít vào rồi thở ra một hơi thật dài, cúi đầu vái chào nói:
- Khánh Kỵ đã rõ, đa tạ Hổ huynh.
Dương Hổ liếc nhìn hắn thật kỹ, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Công tử không cần cảm ơn, giúp công tử cũng chính là giúp ta, nhưng việc ta có thể làm chỉ là thông báo những tin tức này cho công tử. Những chuyện khác cho dù có khả năng làm được thì ta cũng không thể đi làm, tất cả đều dựa vào bản thân công tử thôi.
Khánh Kỵ trang trọng nói:
- Khánh Kỵ sẽ chú ý.
Dương Hổ vuốt cằm, cười nhạt một tiếng nói:
- Chúa công nhà ta hành sự, giỏi nhất là việc nhìn trước ngó sau, lo nghĩ chu toàn, hôm nay Ngô quốc dùng binh đe dọa, cử sứ đến thăm dò, là ngoại thế, nếu như hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn hợp lại hưởng ứng thì là nội thế, nội ngoại bức bách, rất khó đoán trước chúa công của ta sẽ đưa ra lựa chọn gì. Công tử, đang trong khốn cảnh, cần phải phóng tay đánh cược một lần, mới có thể tả xung hữu đột mà xông ra tìm một con đường sống cho mình được.
Dương Hổ điềm nhiên nói, nhưng trong ngữ khí lại có một loại thù hận mơ hồ, sự lạnh lùng cay nghiệt còn cứng rắn hơn cả kim thạch, mơ hồ có thể ngửi ra mùi máu tanh và sự vô tình của sự sát phạt chém giết lẫn nhau trên chiến trường, trong mắt Khánh Kỵ cũng phóng ra tia sáng lạnh lùng và hung ác, giống như một con dã thú ngửi thấy mùi nguy hiểm:
- Hổ huynh, Khánh Kỵ ghi nhớ kỹ rồi. Hổ huynh, chuyện về sứ giả Ngô quốc, Khánh Kỵ tự có cách giải quyết, nhưng động tĩnh của hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn thì Khánh Kỵ không thể nắm rõ, mà hai điều này lại rất quan trọng, dám mong Hổ huynh...
Dương Hổ hơi kinh ngạc nhưng lập tức bừng tỉnh, không sai, Ngô sứ không giết được người tại Khúc Phụ, cho dù mục đích đến đây lần này là vì Khánh Kỵ, kẻ cuối cùng động thủ vẫn phải cần đến Lỗ nhân, nếu như vậy thì hai nhà Thúc Mạnh sẽ trở thành nhân vật chính, không được lơ là cảnh giác với họ được. Khóe miệng Dương Hổ hơi co lại, thoạt nhìn có chút dữ tợn:
- Công tử yên tâm, bên đó ta sẽ chú ý trông chừng hơn, Dương Hổ không thể ở lại lâu, vậy xin cáo từ.
Dương Hổ thật sự có chút thấp thỏm lo lắng, ngoài việc Ngô sứ dùng vũ lực bức bách, bên trong thì hai nhà Thúc Mạnh kiên quyết phản đối, còn nội bộ Quý Thị lại có Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài chặn đường lui của hắn. Nếu như đại sự không thể thành, nói không chừng hắn cũng phải bỏ của chạy lấy người mất. Nhưng chỉ còn một chút hy vọng, thì hắn sẽ tiếp tục cố gắng cho đến cùng.
Dương Hổ vừa đi, Khánh Kỵ lập tức trở về trạng thái như Dương Hổ lúc nãy, như con thú bị vây hãm đi qua đi lại trong đại sảnh. Chưa được bao lâu, Anh Đào được hắn cử đến dưới núi Ni Khâu cấp tốc trở về. Tiến vào trong sảnh nói:
- Công tử, xảy ra chuyện lớn gì thế?
Khánh Kỵ quay người ngồi xuống nói:
- Ngươi tới rồi.
Khánh Kỵ thần sắc bình tĩnh, nói lại một hồi những lời Dương Hổ nói lúc nãy, Anh Đào lộ vẻ xúc động nói:
- Theo như ý vị trong lời nói của Dương Hổ, rõ ràng là có ý nói Ngô sứ một khi đến, lại có thêm hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn hưởng ứng, Quý Thị mười phần thì có đến tám chín phần sẽ chịu khuất phục bọn chúng, vậy chúng ta...
Khánh Kỵ cười lạnh nói:
- Vậy thì cũng còn cần sứ tiết Ngô quốc đến được Khúc Phụ mới nên chuyện!
Ánh mắt Anh Đào lóe sáng, nghiêm nghị khoanh tay nói:
- Anh Đào xin được chờ lệnh công tử.
Khánh Kỵ liếc nhìn hắn, điềm đạm nói:
- Ngươi với ta xưa nay như hình với bóng, nếu như đột nhiên biến mất vài ngày, lẽ nào không đáng nghi hay sao?
Anh Đào sững người, hỏi:
- Vậy...công tử định để Lương Hổ Tử, Đông Cẩu đại nhân đi trước sao?
Khánh Kỵ lắc đầu:
- Vốn dĩ là có thể làm vậy, trên đường đi săn lần này xuất hiện luồng gió lớn, e rằng quân doanh ở ngoài thành cũng đã bị chú ý, Quý Tôn Ý Như từ trước đến nay lấy nhân nghĩa đối xử với chư hầu, nếu như Ngô sứ có mệnh hệ gì trong địa phận của Lỗ quốc, nhất định hắn sẽ phải ăn nói với Ngô quốc. Vốn dĩ, kể cả Ngô sứ đến nơi rồi, Quý Thị dù phải chịu khuất phục dưới áp lực cường quyền, cũng sẽ không mạo hiểm đánh mất đi danh tiếng nhân nghĩa của mình, cùng lắm là ta chỉ bị trục xuất mà thôi, tuy nhiên nếu trong doanh trại của ta đột nhiên có mấy người thậm chí mấy trăm người biến mất trong vài ngày, thì sẽ giải thích thế nào với hắn? Lúc đó muốn giết muốn chém, thì chỉ cần một câu nói của Quý Thị mà thôi.
Anh Đào vội la lên:
- Vậy phải làm thế nào mới được đây?
Khánh Kỵ ngửa mặt nhìn trời, trầm ngâm một lúc lâu, chợt lộ ra một tia cười quỷ quái:
- Anh Đào, ngươi nói xem...nếu Ngô sứ chết trong tay đạo tặc Lỗ quốc Triển Chích, người khác sẽ nói thế nào?
Anh Đào ngẩn người:
- Triển Chích? Hắn làm sao có thể...
Khánh Kỵ vươn người đứng dậy, nói:
- Đi, lập tức chuẩn bị xe, bái kiến Thành Bích phu nhân.
Anh Đào lại ngây người lần nữa:
- Thành Bích phu nhân?
Khánh Kỵ cười:
- Không sai, chính là Thành Bích phu nhân, chuyện lớn như vậy, mượn vị phu nhân xinh đẹp này dùng một lát mới thỏa đáng. Đi, chuẩn bị cho ta một món quà.
- Ách...Công tử, chuẩn bị lễ vật gì mới được chứ?
Khánh Kỵ nhíu mày, lại giãn mặt ra cười nói:
- Được rồi, lát nữa đi qua khu chợ, lại mua một con heo sữa quay nữa vậy.
- Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ...
Thằng béo Quý Tôn Sanh chạy nhanh như chớp vào trong sảnh, tám thị tỳ nhất tề xoay người, lẽo đẽo chạy theo nó:
- Thiếu công tử.
Thành Bích phu nhân uể oải ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, sẵng giọng:
- Gọi gọi gọi, gọi ma à, nhìn ngươi đi, đã lớn đầu không còn nhỏ nữa, nếu là con người ta thì bây giờ đã lập nghiệp rồi, ài, còn ngươi thì sao, giống như là có lớn mà không có khôn vậy, thế là thế nào? Bị phu tử mắng, hay là bị thua bạc người ta rồi?
Quý Tôn Sanh nhếch môi, cười hề hề nói:
- Hôm nay phu tử không mắng, còn khen con trả lời câu hỏi rất tốt nữa, cũng không bị thua bạc, bọn chúng không thắng nổi con, nên đều không đánh bạc với con nữa.
Thành Bích phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, nàng chẳng có biện pháp gì với cái thằng hề này nữa rồi, có điều thằng bé này không phải không có điểm tốt nào, Quý Tôn Ý Như cũng rất mê bài bạc, cho nên vô cùng cưng chiều cái thằng cháu cũng ham đánh bạc như mình. Đôi lúc đánh bạc với người ta còn gọi nó đến, một già một trẻ mười phần hợp ý, Thành Bích phu nhân ở Quý Thị môn hạ thân phận siêu nhiên, thứ nhất là bởi năng lực xoay vần của nàng rất giỏi, mặt khác cũng là vì Quý Tôn Sanh và gia chủ luôn giữ một mối quan hệ mật thiết với nhau.
Nàng trừng mắt lườm đứa con, nói:
- Không phải thua tiền, cũng không phải bị mắng, vậy thì có chuyện gì?
Quý Tôn Sanh chùi miệng, mặt mày hớn hở cười nói:
- Mẫu thân, người lần trước lại tới đây cùng con heo sữa quay.
- Khánh Kỵ công tử. Chúc mừng công tử đi săn thắng lợi trở về.
Thành Bích phu nhân bước xuống bậc thềm nghênh đón, nhẹ nhàng cười nói. Chỉ là vừa nhìn thấy Khánh Kỵ, nhớ tới hiểu lầm hôm trước, trên mặt nàng hơi có chút nóng lên.
Bởi vì nghe nói Khánh Kỵ tới bái kiến nên nàng đã mặc trang phục kiểu cách, một bộ xiêm y dài quấn quanh người, chiếc băng trên đầu đong đưa cùng nhịp bước, tay phất tay áo, cánh tay đeo vòng vàng, sau tai đeo minh châu. Khuỷu tay giắt túi thơm, đai ngọc bên hông, trang phục vô cùng diễm lệ, trang điểm giống như mỹ nhân trên trời vậy.
Ánh nắng vàng óng chiếu lên trên người nàng, giống như phủ thêm lên người nàng một ánh bình minh sáng ngời, bộ ngực với đôi nhũ hoa đầy đặn, bờ vai phẳng phiu như được cắt gọt một cách tinh tế, eo thon nhỏ còn thừa tay nắm. Dáng dấp thon dài, nàng yểu điệu với thân hình như vậy khiến lòng người rung động, Khánh Kỵ tuy đã nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của nàng, lần này lại được nhìn thấy nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác thưởng thức hương vị của sự đê mê ngây ngất,
- Phu nhân.
Khánh Kỵ tiến lên nhẹ nhàng chào, mỉm cười nói:
- Chuyện cuộc thi săn, chẳng qua chỉ là trò chơi của các công tử để giải trí, chẳng phải là chuyện đại sự gì cả, cuộc đua thuyền rồng của phu nhân mới là chuyện Khánh Kỵ để tâm tới nhất.
Thành Bích phu nhân che môi cười nói:
- Sao lại không coi là đại sự được? Thúc Tôn tiểu thư như vậy...
Vừa nói đến đây, nghe Khánh Kỵ nhắc đến cuộc đua thuyền rồng, Thành Bích phu nhân lập tức nghiêm sắc mặt nói:
- Tiện thiếp đang nghĩ đợi công tử tới đây rồi hai ta cùng bàn bạc một phen.
Trong khi nói, Thành Bích phu nhân đã dẫn hắn vào trong sảnh an vị, rồi truyền thị tỳ mặc quần áo như hoa mang hoa quả tươi thơm, rượu quý thức ăn ngon lên. Thành Bích phu nhân sai người nhận lễ vật từ tay Anh Đào, cảm ơn lần nữa. Sau đó nói:
- Thoáng chốc chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc thi đã bắt đầu, thủ hạ của công tử tuy là những người chèo thuyền thiện nghệ ở Ngô quốc, e rằng lâu ngày không luyện tập, nên chăng cho họ diễn luyện trước không?
Khánh Kỵ nhìn thấy trong sảnh xa hoa diễm lệ, so với cung điện Ngô quốc còn xa xỉ hơn vài phần, nô tỳ hầu hạ khắp nơi đều xinh đẹp như hoa. Hắn lại không hề liếc mắt, chỉ nhìn chằm chặp vào Thành Bích phu nhân, nói:
- Đúng vậy, cuộc đua thuyền này đối với phu nhân mà nói, là một chuyện đại sự vô cùng cấp bách. Hiện nay đối với Khánh Kỵ mà nói, cũng là một chuyện đại sự, chỉ được thắng, không được phép thua, để cho thủ hạ của ta quen với những kỹ năng đua thuyền, ta hy vọng rằng có thể mau chóng tiến hành huấn luyện cho họ.
Thành Bích phu nhân vui vẻ nói:
- Cái này thì dễ thôi, ngoài thành Khúc Phụ có một trang viện của nhà ta, trong viện có một cái ao rất lớn...
Thành Bích phu nhân giỏi về quan sát nét mặt, vừa thấy Khánh Kỵ lộ ra thần sắc đáng cười, nửa câu đang định nói nốt bỗng thôi không nói nữa, có đôi chút ngượng ngập nói:
- Công tử... Tiện thiếp nói có gì không đúng sao?
@by txiuqw4