sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 183: Đồng Chí Hướng

Lúc này Khánh Kỵ còn chưa biết ở hậu phương đã xảy ra chuyện lớn, hai cô nương điêu ngoa Quý Tôn Tiểu Man và Thúc Tôn Diêu Quang đã chạm mặt, một trận chiến ghen tuông giữa hai nàng khó tránh khỏi, hắn cứ tưởng ở hậu phương có đám tướng sĩ trung thành Lương Hổ Tử, Kinh Lâm, Tôn Vũ, Anh Đào là đã vững tựa Thái Sơn. Giờ đây Khánh Kỵ quá đỗi vui mừng, vì hắn lại gặp được một nhân vật nổi danh trong lịch sử, đó chính là Phạm Lãi.

Phạm Lãi và Văn Chủng lúc này chỉ là hai thanh niên trẻ tuổi trên quan trường Sở quốc, chức quan cũng là chức hạ đại phu nhỏ nhoi, khả năng trị quốc chắc chưa được lão luyện như sau này họ sang Việt quốc, tuy nhiên, khả năng chính trị là do trải qua ngày thánh trui rèn mà nên, tiềm năng của hai người này là không thể phủ nhận, tuyệt đối là hai nhân vật cần giao du thân thiết, biết đâu chừng sau này khi họ có thành tựu huy hoàng, Khánh Kỵ lại nhờ vả được gì đó thì sao.

Khánh Kỵ giờ đang cần nhiều người tài giúp sức, thấy nhân vật kiệt xuất này xuất hiện trước mặt, sao mà không nổi lòng chiêu nạp cho được? Vì chiêu nạp được người tài chính là gia tăng thực lực của bản thân, người ta không tham vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, cũng mong được thỏa chí trổ tài một phen, người tài ai cũng nghĩ vậy cả, với điều kiện của Khánh Kỵ hiện giờ, vẫn chưa đủ sức lôi kéo quan viên của Sở quốc.

Nhưng nghĩ lại Khánh Kỵ lại thấy không đúng, trong lịch sử hai nhân vật Phạm Lãi và Văn Chủng bỏ chức quan đại phu ở Sở chạy sang Việt quốc, đi theo phục vụ tên vua Câu Tiễn sắp vong quốc, chắc chắn là có lí do gì đó không thể nào không rời bỏ Sở quốc. Khánh Kỵ giờ đây hân hạnh gặp được hai người này, chi bằng cứ cư xử cho tốt, xây dựng giao tình với họ, sau này khi họ không làm quan ở Sở nữa muốn đến nơi khác phát triển, người bằng hữu này chắc chắn là chọn lựa đầu tiên họ nghĩ đến, nghĩ như vậy nên Khánh Kỵ càng cung kính lễ độ với Phạm Lãi hơn, Phạm Lãi được đối xử vậy thấy kinh ngạc không kém.

Nên nhớ Khánh Kỵ thân phận là vương tử, mà chức vụ của Phạm Lãi hiện nay chỉ tương đương với chức tri huyện sau này, với lại còn không phải là công khanh xuất thân quý tộc, cha truyền con nối tiếp nhận chức quan này, Khánh Kỵ tuy đang phải lưu vong, nhưng với tư cách tôn nghiêm của một vương tử lại lễ độ như thế với một huyện đại phu nhỏ nhoi Phạm Lãi, cũng đủ cho Phạm Lãi cảm thấy lạ.

Biết được mục đích chuyến đi của Khánh Kỵ, Phạm Lãi vui mừng ra mặt. Vì xung đột biên giới Ngô và Sở nên hai nước chiến sự xảy ra liên miên quanh năm suốt tháng, năm ngoái Khánh Kỵ và Yểm Dư, Chúc Dung còn dẫn đại quân chia làm ba ngả tiến đánh Sở quốc, hai bên vốn là thù địch, nhưng nay Cơ Quang khởi binh phạt Sở, chém giết cướp bóc, hãm hiếp phụ nữ khắp nơi, lại trở thành kẻ thù chung của Sở và Khánh Kỵ, đôi bên có chung kẻ thù tự nhiên sẽ biến thành chiến hữu.

Khánh Kỵ là người thừa kế ngôi báu danh chính ngôn thuận ở Ngô, nếu giờ Sở khai chiến với Ngô, người thừa kế hợp tình hợp lí nhất của Ngô đứng về phía họ, vậy xét về mặt đạo nghĩa, đội quân của họ là đội quân chính nghĩa, giúp người Ngô đòi lại công bằng, còn xét về tình hình thực tế thì có thêm người giúp sức giải vây cho Sở quốc, lại hạn chế được phần lớn sức chiến đấu của quân Ngô.

Chỉ cần nhân danh giúp đỡ Khánh Kỵ phục quốc, ít nhiều ảnh hưởng đến lòng quân của quân Ngô. Một khi Khánh Kỵ phục quốc thành công, Sở quốc có ơn với hắn, hai bên còn có thể thông qua đàm phán giải quyết vấn đề biên giới bằng con đường hòa bình, như thế Sở quốc lại có thể rút phần lớn quân Sở sang đối phó với Tấn quốc hùng mạnh phương Bắc đang lăm le xâm chiếm xuống phương Nam, chí ít ngưng chiến với Ngô quốc, có lợi lớn cho Sở quốc nghỉ ngơi dưỡng sức tính kế lâu dài.

Vì thế Phạm Lãi tiếp đãi Khánh Kỵ vô cùng chu đáo, mời hắn vào ở huyện đại phu phủ, đối xử hắn như thượng khách, bảo phu nhân đích thân lo việc ăn uống thết đãi Khánh Kỵ, đồng thời phái thêm người đi dò la tin tức về Dĩnh Đô, để tiện cho việc dẫn Khánh Kỵ đi gặp Sở vương.

Ba ngày liền Khánh Kỵ ở trong phủ đệ của Phạm Lãi, ngày nào hai người cũng bàn chuyện thiên hạ đại thế, sách lược cai trị quốc gia, ai cũng đưa ra kiến giải độc đáo, ai cũng có chỗ hơn người, do đó hai người càng lúc càng khâm phục đối phương hơn. Xét về tuổi tác, vốn đã không có khoảng cách nào, Khánh Kỵ lại có lòng kết giao, chỉ hai ba ngày trôi qua, hai người từ chỗ mới quen đã trở thành bằng hữu thân thiết không có gì là không dám đem ra bàn luận.

Bữa trưa hôm ấy, Phạm Lãi chạy vội vào mời Khánh Kỵ, Khánh Kỵ theo hắn đến ngoài tiền sảnh ngồi yên, chỉ thấy bên ngoài đã có hai hán tử mặc áo vải thô chờ sẵn, một tên thân hình thấp bé, khuôn mặt đen nhẻm, ánh mắt láo liên như kẻ trộm, tên kia cao lớn mặt chữ điền, thần sắc ung dung, hai người hình dáng trái ngược, ngay cả màu áo cũng là một trắng một đen, cứ như là hắc bạch vô thường, Khánh Kỵ thấy lạ nhìn chăm chăm vào họ.

“À, hai người này là ta phái đi dò la tin tức, vừa có tin tức về Dĩnh Đô, nên ta mới mời điện hạ ra đây, cùng nghe xem họ mang về tin gì.”

Phạm Lãi nhíu mày sầu não, hiển nhiên là đã nghe được chút tin gì từ thám tử này rồi, hắn mời Khánh Kỵ thượng tọa, quay qua bảo tên hán tử nhỏ con: “Ngươi mau nói tin tức ngươi dò la được với điện hạ, cố gắng nói tường tận vào.”

“Dạ, đại nhân!” Tên hán tử nhỏ con tuân lệnh, sau đó lần lượt kể với Khánh Kỵ những gì hắn đã dò la.

Hai mươi mấy ngày trước, Yểm Dư, Chúc Dung của Ngô quốc thua trận rút lui, tướng quốc Ngũ Tử Tư dẫn theo năm ngàn binh mã đến tiền tuyến hợp sức với Bá xua quân truy đuổi, dọc đường đánh phá được vài thành trì nhỏ, vì các thành trì này đều thuộc những nước nhỏ phụ thuộc Sở quốc, không phải lãnh thổ của Sở, người Sở khoanh tay đứng nhìn, không hề phái binh mã chống cự.

Mấy ngày sau, Ngô vương Cơ Quang đột nhiên dẫn theo ba vạn đại quân đến Sở quốc, hội quân với Ngũ Tử Tư và Bá, số quân tập hợp lại được năm vạn năm ngàn quân, ngoại trừ để lại một phần nhỏ trấn giữ những nơi quan trọng, đây đã là toàn bộ quân số cả Ngô quốc, đội quân này không đuổi theo Yểm Dư, Chúc Dung nữa mà tự nhiên không rõ tung tích. Khi Sở quốc nhận được tin báo, quân đội của Ngô như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện ngay tại Bá Cử.

Tin quân Ngô tập kích lập tức được đưa về Dĩnh Đô, người Sở thất kinh, lập tức hạ lệnh cho sáu nước phụ thuộc là Thuấn, Hồ, Trần, Thẩm, Hứa, Thái phát binh trợ chiến, đồng thời điều động quân chủ lực của Sở tăng viện cho Bá Cử, sáu nước chưa kịp phát binh, quân Sở chưa tiến đến Bá Cử, người Ngô trải qua một ngày hai đêm huyết chiến đã chiếm được Bá Cử, liền sau đó lại tiến công Vân Mộng Trạch, đường tấn công rõ ràng là hướng về Dĩnh Đô.

Quân Ngô tiến quân thần tốc, hơn nữa như nắm rõ trong lòng bàn tay các cứ điểm đóng quân và binh lực của Sở, đánh cho quân Sở không kịp trở tay, quân Sở xưa nay luôn hung hăng ức hiếp người ngoài nay không ngờ lại bị người khác đánh vào tận cửa nhà, xuất hiện tại kinh đô của họ, trong một lúc hoảng loạn cả lên, hiệu lệnh mất linh, dù có mấy mươi vạn đại quân phòng thủ biên giới, lại bị quân Ngô đánh xộc vào kinh đô, phá một trận tưng bừng.

Đến lúc này người Sở mới phát hiện hai nước Đường và Thái xưa nay thần phục đã ngả sang phía quân Ngô, quay ngược lại giúp Ngô đánh Sở. Tất cả cũng chỉ tại Lệnh Doãn Nang Ngõa của Sở quốc, khi quốc quân hai nước Đường, Thái đến Sở triều cống, Nang Ngõa đòi quà hối lộ từ quốc quân hai nước quá nặng, hai quốc quân Đường, Thái không cách nào thỏa mãn lòng tham của Nang Ngõa, bị hắn nhốt vào ngục hết ba năm, sau khi sứ thần hai nước mang lễ vật hậu hĩ dâng lên, họ mới được thả cho về nước. Uất hận trong lòng, bề ngoài hai nước Đường, Thái vẫn ra vẻ thần phục Sở quốc, nhưng họ lại thề với trời đất, trong khắp thiên hạ, bất kể là ai, chỉ cần xuất binh phạt Sở, họ nhất định nghe theo. Tin tức này sớm bị tướng quốc Ngô quốc Ngũ Tử Tư biết được, khi nghe nói Cơ Quang có được tấm bản đồ địa lí và cách phân bố binh lực của Sở quốc, bản thân Cơ Quang lại rất giỏi dùng binh, hai nước Đường, Thái lập tức nghe theo.

Địa lí sẽ không thay đổi, nhưng nếu để quá lâu khó bảo đảm quân đội của Sở có thay đổi vị trí bố phòng hoặc gia tăng quân số hay không. Cơ Quang quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, lập tức khởi binh phạt Sở, đánh thẳng vào đoạt lấy kinh đô Sở quốc, lập uy với chư hầu thiên hạ, kiến lập bá nghiệp thiên thu.

Kinh đô Ngô quốc Cô Tô thành cách quá xa Dĩnh Đô của Sở, khó khăn lớn nhất của quân Ngô chính là việc tiếp tế lương thảo, quân Ngô tuy phiêu dũng thiện chiến, nhưng quân số lại kém xa so với người Sở, do đó muốn chiếm được Dĩnh Đô, chỉ còn cách đánh úp bất ngờ vào chỗ hiểm yếu, nay được hai nước Đường, Thái quy thuận giúp đỡ, phụ trách việc cung cấp lương thảo, giải quyết được khó khăn này rồi quân Ngô không còn e dè gì nữa.

Cho dù là vậy, hai nước Đường, Thái muốn vận chuyển số lượng lương thảo lớn tiếp tế quân Ngô cũng cần có thời gian, quân Ngô lại tiến quân thần tốc, Cơ Quang vì muốn khích lệ lòng quân, nên lần này Cơ Quang ban ra một quân lệnh, trên đường tiến quân, quân đội Ngô quốc ăn của người Sở, mặc của người Sở, dùng đất của Sở, ngay cả nữ nhân để giải trí cũng dùng của Sở, cứ thế đánh phá cướp bóc hãm hiếp khắp nơi, thử hỏi người dân Sở quốc ai mà không hoảng sợ chạy nạn chứ?

Chỉ trừ bọn ăn mày không nhà cửa, không của cải, ngoài ra từ các công khanh đại thần đến lê dân bá tánh, hễ nghe thấy quân Ngô đánh đến nơi, ai cũng bỏ chạy lánh nạn càng xa càng tốt, thế nên Khánh Kỵ mới gặp phải cảnh chạy nạn hỗn tạp hôm đó. Trên thực tế lãnh thổ Sở quốc quá ư rộng lớn, chỉ có mấy vạn quân Ngô thật ra không đủ chia ra tiến đánh nhiều nơi, mục đích chính của quân Ngô chỉ là tiến đánh kinh đô Dĩnh Đô của Sở mà thôi.

Tất nhiên, người Sở không biết được rằng quân Ngô tiến quân thần tốc như thế là vì có được tấm bản đồ da dê mà Yểm Dư, Chúc Dung cố tình bỏ lại, họ cứ nghĩ là vì tướng quốc Ngô quốc Ngũ Tử Tư và đại tướng Bá vốn là người Sở, nên họ nắm rõ địa lí của Sở quốc cũng không có gì lạ.

Khánh Kỵ nghe xong nín thở, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi chuyện hắn quan tâm nhất vào lúc này: “Cơ Quang đã chiếm được Dĩnh Đô chưa?”

Tên hán tử mặc đồ trắng giờ mới lên tiếng trả lời: “Quân Ngô tiến quân thần tốc, nghe nói họ đã chiếm cứ Bá Cử, Lệnh Doãn Nang Ngõa đại nhân lập tức dẫn quân kháng cự, thiết lập phòng tuyến tại Vân Mộng Trạch, lúc này năm nước Thuấn, Hồ, Thẩm, Trần, Hứa cũng đã dẫn quân đến giúp, hội quân với Nang Ngõa đại nhân, binh lực nhiều hơn quân Ngô gấp bội. Quân Ngô do Ngô vương Cơ Quang đích thân làm chủ soái, Ngũ Tử Tư làm hữu tướng quân, Bá làm tả tướng quân, chia quân ba ngả, tiến đánh Vân Mộng Trạch, kết quả là…”

“Kết quả thế nào?”

Khánh Kỵ vội hỏi dồn, ánh mắt Phạm Lãi toát lên vẻ u sầu, lắc đầu ngao ngán nói: “Kết quả là…, đã đến lúc này rồi mà Nang Ngõa vẫn giữ lòng riêng, lệnh cho liên quân năm nước làm tiên phong, hắn dẫn quân tinh nhuệ chủ lực của quân Sở đứng nhìn từ xa, mong cho hai bên lưỡng bại câu thương.”

Nói đến đây Phạm Lãi tức giận đập bàn một cái, nói tiếp: “Quốc nạn ập đến, lại nhờ cậy người ngoài chiến đấu giùm, mình thì đứng nhìn từ xa, chung chiến tuyến nhưng không chung một lòng, dù cho quân số đông hơn gấp mười lần, thì làm sao mà giành được thắng lợi?”

Tên hán tử to cao cười chua chát, bậm môi: “Đại nhân nói đúng lắm, quân Ngô dùng tù nhân và tân binh làm tiên phong, giả vờ bại trận, dụ liên quân năm nước đuổi theo rơi vào bẫy mai phục, sau đó ba cánh quân chủ lực hợp lại bao vây, đánh cho liên quân một trận tơi bời. Liên quân năm nước thua trận rút chạy về phía sau, quân Ngô thừa thắng xông lên, liên quân bỏ chạy dẫm đạp lên trận địa quân Sở của ta, quân Sở rối loạn không còn chống đỡ quân Ngô được nữa, ba quân tháo chạy tán loạn, rơi vào đầm lầy dẫm đạp lên nhau chết vô số kể, tiểu nhân quay về đây báo tin, quân Ngô vẫn không ngừng tiến quân, chắc giờ đã đánh thẳng vào Dĩnh Đô rồi.”

Khánh Kỵ nghe xong toát mồ hôi lạnh, hắn chưa biết là quân Ngô hung hăng được thế này chính là do hắn viết thư bảo Yểm Dư, Chúc Dung dẫn dụ cho quân Ngô giao chiến với quân Sở, hai người kia vì ôm hận trong lòng, vẽ ra một bức bản đồ da dê cố tình bỏ lại cho quân Ngô lợi dụng, Khánh Kỵ tức tối mắng chửi quân Sở sao mà vô dụng, người Sở bị thua trận, đúng là có lợi cho việc thuyết phục họ liên minh với hắn, vấn đề là…nếu Dĩnh Đô bị công phá, Sở vương bị giết thì phải làm sao đây?

Tên Ngũ Tử Tư một lòng muốn trả thù, hắn hận Sở vương đến tận xương tủy, Sở Bình Vương tuy đã mất, nhưng nếu để hắn bắt được con trai của Sở Bình Vương, tên nhóc Sở vương mới mười một tuổi đó, e là Cơ Quang có ngăn cản đi chăng nữa, hắn cũng mặc kệ tuốt kiếm ra chém bay đầu thằng nhóc xong mới thôi, nếu giờ Sở vương mà chết, người Sở như rắn mất đầu, các vương tử lo tranh đoạt vương vị, khi đó Khánh Kỵ dấy binh phạt Ngô, vừa hay giải vây cho Sở quốc, e là tân quân mới lên ngôi của Sở quốc chỉ lo gầy dựng thế lực chưa vững của hắn, tuyệt đối không phái quân trợ giúp Khánh Kỵ phạt Ngô đâu.

“Điện hạ giờ có dự tính gì?” Phạm Lãi nhìn vào Khánh Kỵ hỏi.

Khánh Kỵ hít một hơi dài, sắc mặt nghiêm nghị: “Không thể chậm trễ được nữa, Khánh Kỵ lập tức lên đường tới Dĩnh Đô, Dĩnh Đô tường cao quân nhiều, Cơ Quang chưa chắc đã công phá được, cho dù là tấn công vào được, nghĩ chắc Sở vương điện hạ có đủ thời gian để rời khỏi đó. Sở quốc thực lực hùng hậu, binh mã hùng mạnh, thất bại nhất thời không nói lên gì cả, ta tin việc hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục tiến hành.”

Phạm Lãi lộ vẻ khâm phục: “Tại hạ cứ tưởng điện hạ sẽ thất vọng quay về Vệ quốc, ý chí của điện hạ quả nhiên kiên định, dám một mình dấn thân vào chốn hiểm nguy, tại hạ vô cùng khâm phục, được, bổn đại phu sẽ đi cùng điện hạ đến Dĩnh Đô.”

Khánh Kỵ ngớ người: “Đại phu cũng muốn đi?”

Phạm Lãi từ tốn nói: “Ta là đại phu Sở quốc, tất nhiên phải góp sức cho nước nhà, giờ Dĩnh Đô gặp nạn, Sở vương lâm nguy, Phạm Lãi tuy chỉ là một viên quan nhỏ, binh mã cũng chỉ vài trăm, nhưng giờ biết tin cũng phải mặc giáp ra trận cần vương, tận trung báo quốc.”

“Nếu tất cả đại thần của Sở đều trung nghĩa như Phạm đại phu, Sở quốc chắc chắn trở thành quốc gia hùng mạnh nhất thiên hạ.” Khánh Kỵ gật gù khen ngợi: “Sau này nếu như Khánh Kỵ phạt Ngô phục quốc thành công, mong cho có đại thần trung nghĩa tài trí tuyệt đỉnh như Phạm đại phu đây phò trợ, nếu ta mà có được một nhân tài kiệt xuất thế này, chắc chắn sẽ mời làm tướng quốc, cùng mưu tính đại nghiệp thiên thu.”

Phạm Lãi chớp mắt, mỉm cười khiêm tốn: “Điện hạ quá khen rồi, Phạm Lãi chẳng qua chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, sao xứng để điện hạ coi trọng như vậy chứ?”

Khánh Kỵ mỉm cười xua tay: “Thiếu Bá không cần quá khiêm tốn, những kẻ quyền cao chức trọng ba nước Ngô, Lỗ, Vệ, Khánh Kỵ đã gặp nhiều, trong mắt của ta, đám công khanh đại thần ấy có hợp lại với nhau, cũng không bằng một mình Phạm Lãi.”

Phạm Lãi nghe khen, biết là gặp được tri kỉ, thần sắc xúc động thấy rõ, ánh mắt cảm kích nhìn vào Khánh Kỵ, sau đó thở một hơi dài, thế mới giữ được bình tĩnh: “Được điện hạ coi trọng như vậy, Phạm Lãi quả thực tự thấy hổ thẹn. Không còn sớm nữa, Phạm Lãi giờ lập tức đi triệu tập người ngựa, cùng điện hạ khởi hành đi Dĩnh Đô.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx