Dĩnh Đô, khói lửa mịt mù, cổng thành mở toang, quân lính Ngô quốc sát khí đằng đằng hộ tống ba chiếc chiến xa tiến vào thành.
Chiếc chiến xa ở giữa dừng lại, Ngô vương Hạp Lư toàn thân giáp trụ, tay cầm bảo kiếm dõi mắt xung quanh, cứ như mơ vậy, trước kia Ngõa Thích thái sư với ba vạn tinh binh đánh bại năm mươi vạn đại quân, bất ngờ bắt giữ hoàng đế chính thống đại Minh, Hạp Lư giờ cũng đang sống trong cảm giác lâng lâng vui sướng ấy, ngay cả bản thân hắn cũng không tin có kết quả như hôm nay, quân Ngô nhanh chóng chiếm được Dĩnh Đô, thì ra Sở quốc bề ngoài tưởng như hùng mạnh bên trong thật ra lại yếu đuối đến thế này.
“Sở vương giờ đang ở đâu?” Ngũ Tử Tư cũng toàn thân áo giáp, tay nắm trường mâu, hai mắt rực lửa hét lên, cái bộ dạng sát khí ngùn ngụt đáng sợ ấy làm người khác khiếp sợ.
Một tên lính giữ thành bị quân Ngô áp giải đến trước mặt, đứng yên bất động, bị Ngũ Tử Tư hét lên tra hỏi, hắn sợ hãi quỳ mọp xuống run lẩy bẩy: “Khi…khi cửa thành bị phá, thái tử thiếu phó Phí Vô Cực đại nhân đã dẫn theo đại vương trốn khỏi thành rồi ạ, giờ đây…giờ đây không biết đã chạy đi đâu.”
Lúc này đã xế chiều, bầu trời đỏ rực màu máu, khi đêm xuống không thể phái quân ra ngoài đuổi theo, Ngũ Tử Tư nghe tên lính giữ thành trả lời xong lộ vẻ thất vọng.
Bá hiểu ý, nhìn bộ dạng của Ngũ Tử Tư làm sao mà không hiểu nỗi lòng của ông ta chứ? Bản thân Bá cũng đang mang mối thù sâu tựa biển, bèn lên tiếng an ủi: “Tướng quốc đại nhân, bây giờ chúng ta đã đánh vào Dĩnh Đô, công phá hoàng cung, tên gian tặc Nang Ngõa đã chịu chết dưới mũi kích của đại nhân, cũng coi như là trả được mối thù gia tộc rồi. Giờ Sở vương chẳng qua chỉ là một đứa nhóc bị người khác sắp đặt, mặc kệ hắn đi, đại nghiệp của đại vương quan trọng hơn, giữ được Dĩnh Đô mới làm việc quan trọng cần làm trước mắt, chỉ cần chúng ta bám chặt Sở quốc, sau này tính sổ với tên nhóc Sở vương đang lẩn trốn, còn không dễ như trở bàn tay sao?”
“Đúng vậy, Tử Tư à, bây giờ đã chiếm cứ Dĩnh Đô, thù lớn của ông coi như đã trả được rồi, quả nhân đã thực hiện lời hứa với ông rồi nhé, ha ha ha…”
Cơ Quang đã ngoài bốn mươi tuổi, dõi mắt trông theo khắp kinh đô Sở quốc, dù là trải qua chiến tranh khói lửa vẫn nguy nga tráng lệ, trong lòng nổi lòng ham muốn, vuốt râu hí hửng: “Sở quốc trải qua mấy trăm năm tích góp, tất cả tài sản cả nước đều tập trung cất ở Dĩnh Đô, Sở vương chắc không ngờ quả nhân nhanh chóng đánh vào tận đây, các cánh quân cần vương của hắn không kịp cứu viện, trong lúc hoảng loạn trốn chạy chắc là không kịp mang theo thứ gì, bây giờ tất cả đều thuộc về quả nhân. Kể từ bây giờ, phái người lục xét toàn bộ của cải trong Dĩnh Đô, vận chuyển hết về Ngô quốc cho ta, để Ngô quốc ta sau này sử dụng.”
“Tuân lệnh đại vương!” Viên đại tướng gần đó chắp tay nhận lệnh.
Ngay lúc này, một cánh cửa nhà dân bật mở, một cô gái hấp tấp chạy ra, phía sau một gã đại hán cởi trần đuổi theo túm lấy cô gái, gã đại hán vẫn còn khoác nửa mảnh áo giáp trên mình, xem ra là binh sĩ của Ngô quốc, hắn thấy xa giá của đại vương tiến đến, ngây người ra, vội vàng hành lễ với Ngô vương Hạp Lư và hai vị trọng thần Ngũ Tử Tư, Bá.
Tên lính cúi người hành lễ, tay vẫn ôm chặt eo của cô gái kia, cô nương Sở quốc eo thon mềm mại, cô gái kia mới mười tám, nhan sắc cũng khá, tấm thân như cành liễu phất phơ trước gió, chỉ là nước mắt giàn giụa, trông có vẻ tội nghiệp.
Cơ Quang chỉ vào cô gái hỏi: “Nàng ta là con gái nhà ai, còn ngươi là binh lính thuộc bộ phận nào?”
Tên lính vội vàng cung kính đáp lời: “Bẩm đại vương, cô gái này là con gái của viên quan giữ thành, tiểu nhân là binh sĩ thuộc đội quân tiên phong, chính là đội quân đầu tiên phá cửa thành xông vào, đội của tiểu nhân thuộc quyền chỉ huy của Ngũ tướng quốc đại nhân ạ.”
Cơ Quang cười ha hả khoái trá: “Nếu đã lập công, đương nhiên phải được ban thưởng, hừm… cô gái này nhìn cũng khá đấy chứ?”
Tên lính nghe đại vương nói vậy, vội đẩy cô gái về phía trước, cô gái sém chút bị hắn đẩy ngã ra đất, to tiếng: “Còn không quỳ lạy đại vương của ta!” sau đó quay qua khúm núm nói với Cơ Quang: “Nếu đại vương thấy ưng ý, đó là vinh hạnh của nàng ta.”
Cơ Quang cười lớn: “Chỉ là con gái của một viên quan giữ thành, ngươi cứ tận hưởng đi.”
Tên lính mừng rơn, vội tạ ơn với Cơ Quang, sau đó kéo cô gái vào nhà đóng sập cửa. Vừa vào nhà cô gái toan bỏ chạy, liền bị hắn tát cho một cái ngã lăn ra, đoạn hắn vồ lên xé áo nàng, để lộ tấm thân trắng nõn hơ hớ.
Các thị vệ xung quanh Cơ Quang thấy vậy nhốn nháo cả lên, chỉ là họ đang có nhiệm vụ bảo vệ đại vương, không dám tự tiện hành động. Cơ Quang nhìn thấy đám thuộc hạ người nào người nấy vẻ mặt háo hức, cười ha hả trách mắng: “Thật là vô tích sự, một con dân nữ có gì đáng yêu chứ? Nào, các ngươi theo quả nhân vào hoàng cung, phi tần của Sở vương giờ thuộc về quả nhân, còn các cung nữ ta thưởng hết cho các ngươi khuây khỏa.”
Đám thị vệ nghe vậy vui mừng hớn hở, hoan hô hò hét vang trời.
Cơ Quang lại quay sang Ngũ Tử Tư, Bá: “Quả nhân hưởng dụng phi tần của Sở vương, tướng quốc cứ hưởng dụng Lệnh Doãn phu nhân của Sở, Bá là tư mã Ngô quốc ta, có thể vào ở trong phủ đại tư mã của Sở, hưởng dụng phu nhân tì thiếp của thượng khanh Sở quốc, ha ha, kể từ hôm nay quân thần trên dười Ngô quốc ta, tùy theo chức vụ lớn nhỏ, cứ theo thứ tự vào ở trong phủ đệ các đại thần Sở quốc, thả sức hưởng lạc.”
“Đa tạ đại vương!” Bá cúi người đáp tạ, rồi quay qua nhìn thấy Ngũ Tử Tư vẫn đang hậm hực vì Sở vương trốn thoát, đưa tay kéo áo hắn một cái, Ngũ Tử Tư không thèm cúi người, hờ hững nói: “Đa tạ đại vương!”
Cơ Quang biết tâm ý của hắn nên cũng mặc kệ thái độ đó, xua tay: “Uất đại phu đâu, dẫn quân trú đóng khắp Dĩnh Đô, giết những tên dám chống cự cho ta, ha ha, các ngươi cứ đi hưởng lạc nào, khởi giá vào hoàng cung!”
Đám thị vệ như một lũ sói đói thèm thuồng mỹ nhân và của cải trong hoàng cung Sở quốc, vội vàng đi theo Cơ Quang tiến vào hoàng cung.
Uất Bình Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, xưa nay phàm những ai chiếm cứ kinh thành một nước, ít khi không chiếm đóng được cả một quốc gia. Sở vương nhỏ tuổi, gian thần hoành hành, lê dân bá tánh Sở quốc đã mất hết niềm tin vào triều đình, hơn nữa Sở vương thâu tóm mọi quyền lực, cai trị quốc gia chia theo huyện, các công khanh đại thần nhận được rất ít lợi lộc.
Nếu Hạp Lư vào thành không xâm phạm dân chúng, ra sức lôi kéo các đại thần Sở quốc, lấy chức quan tiền tài ra chiêu dụ, chưa chắc bọn họ không nghe theo, lúc đó muốn chiếm cả Sở quốc, mở mang bờ cõi Ngô quốc ra gấp mấy lần chỉ là chuyện nhỏ, nhưng giờ đây Cơ Quang lại…
Cơ Quang ban lệnh cướp bóc hãm hiếp, đẩy dân Sở vào đường cùng buộc phải chống trả, Uất Bình Nhiên có ý khuyên can, nhưng thấy dáng vẻ đắc thắng của Cơ Quang cùng lòng ham muốn sắc dục ấy, cũng biết là với mấy lời của mình khó mà làm đại vương thay đổi ý định. Còn về phía Ngũ Tử Tư và Bá, hai nhân vật quyền lực chỉ đứng sau Hạp Lư, họ thù hận Sở quốc tận xương tủy, chỉ mong sao đốt trụi cả kinh thành Dĩnh Đô, e là cũng khó thuyết phục được họ.
Uất Bình Nhiên thở dài ngao ngán, lắc đầu vô phương, dẫn theo binh lính theo lệnh Hạp Lư chia nhau canh giữ khắp thành.
Trong thành khắp nơi đều vang lên tiếng khóc thảm thương, ngoài đường xác nằm la liệt, rất nhiều nhà dân hoang tàn mở rộng cửa, được lệnh Ngô vương ban xuống, các binh sĩ mặc sức cướp của hãm hiếp phụ nữ, Dĩnh Đô giờ chẳng khác nào chốn địa ngục trần gian.
Ngũ Tử Tư dẫn theo thị vệ của mình, đánh xe tiến về phủ đệ Ngũ gia trước kia của hắn, dọc đường khói lửa khắp nơi, xác chết la liệt, vô số nhà dân vọng ra tiếng kêu khóc van xin của nữ nhi bị lính Ngô lăng nhục, nỗi hận trong lòng hắn có hơi chút nguôi ngoai, đợi khi hắn đến trước phủ đệ, chỉ thấy một phủ đệ rộng lớn trước đây giờ đã bị san bằng thành đất trống, xung quanh hãy còn vết tích gạch ngói hoang tàn, nằm trơ trọi giữa đêm trăng âm u.
Cơn lửa giận trong tim Ngũ Tử Tư lại bùng cháy lên mãnh liệt, hắn nhảy xuống xe, lao về phía trước quỳ mọp xuống đất gào khóc thảm thiết: “Phụ thân…”, sau đó uất hận không kêu ra thành tiếng được nữa, hai bàn tay gân guốc của hắn nắm chặt hai nhúm đất, toàn thân run rẩy tím tái vì tức giận.
“Tên gian tặc Nang Ngõa, đã bị hài nhi băm nát như tương, còn tên lão tặc Sở vương…” Ngũ Tử Tư cắn răng bật máu, dưới ánh trăng mờ ảo hắn nghiêm mặt đáng sợ: “Tên lão tặc tuy đã chết, ta quyết không tha cho hắn, ngày mai…ngày mai ta sẽ đến đào mộ hắn lên, phanh thây xẻ thịt, trả mối thù máu này.”
Người xưa kính trọng quỷ thần, rất tôn trọng người đã khuất, tướng sĩ xung quanh Ngũ Tử Tư nghe nói phải đào mộ Sở vương lên sỉ nhục di hài của hắn, ai nấy nổi cơn ớn lạnh.
Ngũ Tử Tư lau nước mắt, cúng tế gia tộc của hắn xong, đứng thẳng người nghiêm giọng: “Đến Lệnh Doãn phủ cho ta!”
Lệnh Doãn Sở quốc hiện đang là đại gian thần Nang Ngõa, Nang Ngõa trong trận hỗn chiến ở Vân Mộng Trạch, vì dùng liên quân năm nước làm tiên phong, bị đám bại quân rút chạy về giẫm đạp trận địa quân Sở, trong lúc thua chạy tan tác xe ngựa của hắn bị mắc kẹt trong lầm lầy không kéo ra được. Vừa rồi Bá nói hắn chết dưới tay Ngũ Tử Tư chỉ là an ủi xoa dịu tướng quốc, thực tế trên chiến trường hỗn loạn, thấy kẻ địch là quân sĩ xông lên chém giết, còn ai để ý chức quan lớn nhỏ của đối thủ, để chừa cho người khác ra tay đâu? Cho nên Nang Ngõa bị quân sĩ Ngô quốc giết chết hay là bị quân Sở hận hắn chèn ép giết chết cũng không ai rõ, lúc Ngũ Tử Tư đến đó thấy xác hắn, tức giận băm nát xác hắn ra, sau đó đem bỏ ngoài rừng cho chó hoang tha đi coi như là đã trả thù rồi.
Nang Ngõa là quyền thần số một Sở quốc, phủ đệ nguy nga lộng lẫy, số mỹ nữ tuyệt sắc hắn giấu trong phủ nhiều vô số. Ngũ Tử Tư ngồi vào chiếc ghế phủ tấm lông cọp trắng của Nang Ngõa, nhìn vào dưới sảnh, vô số mỹ nhân sợ sệt đang lố nhố đứng đầy ra đó, Ngũ Tử Tư nghĩ lại mối thù khi Nang Ngõa dẫn quân sang bằng giết hại gia tộc, trong lòng giờ cảm thấy hả hê vô cùng. Nang Ngõa là quyền thần số một Sở quốc, phủ đệ nguy nga lộng lẫy, số mỹ nữ tuyệt sắc hắn giấu trong phủ nhiều vô số. Ngũ Tử Tư ngồi vào chiếc ghế phủ tấm lông cọp trắng của Nang Ngõa, nhìn vào dưới sảnh, vô số mỹ nhân sợ sệt đang lố nhố đứng đầy ra đó, Ngũ Tử Tư nghĩ lại mối thù khi Nang Ngõa dẫn quân sang bằng giết hại gia tộc, trong lòng giờ cảm thấy hả hê vô cùng.
“Lệnh Doãn phu nhân đâu?”
Lệnh Doãn phu nhân là vợ cả của Nang Ngõa, năm nay đã ngoài bốn mươi, nhan sắc tất nhiên không bằng đám tì thiếp trẻ trung xinh đẹp, nhưng Ngũ Tử Tư chỉ vì trả thù chuốc hận, không phải ham mê nữ sắc, nên muốn sỉ nhục phu nhân của Nang Ngõa một phen, đâu cần biết bà ta xấu đẹp thế nào. Một cô tì thiếp run lẩy bẩy bước lên trả lời: “Phu nhân…phu nhân nghe nói kinh thành thất thủ, Lệnh Doãn đại nhân tử chiến trên sa trường, đã… đã thắt cổ tự vẫn rồi ạ.”
Ngũ Tử Tư lộ vẻ thất vọng, hắn trợn mắt, lại hét lên: “Vậy tắc phu nhân (vợ kế) của tên cẩu tặc đó đâu?”
Đám tì thiếp sợ hãi nhìn nhau, hướng vào một cô gái đang sợ sệt trong đám đông, cô gái này mặc một bộ đồ trắng, thân hình mảnh mai, eo thon quyến rũ say đắm lòng người. Nàng sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt bước lên quỳ xuống, dập đầu bái kiến: “Tiện thiếp…tiện thiếp xin ra mắt Ngũ tướng quân.”
Ngũ Tử Tư sáng mắt, nhìn nàng ta chỉ ngoài hai mươi, nhan sắc tuyệt trần, cười lạnh nhạt một tiếng: “Nang Ngõa đúng là biết hưởng phúc nhỉ? Nào lại đây, nàng tên là gì?”
“Tiện thiếp là Ngọc Lạc.”
“Ngọc Lạc à? Ha ha, hay lắm, đêm nay nàng sẽ hầu hạ bổn tướng quốc…” Ngũ Tử Tư đưa tay túm lấy người đẹp ôm vào lòng, bàn tay đưa vào ngực nàng mò mẫm, mở miệng cười to khoái trá.
Bên ngoài gió lạnh vù vù, tiếng than khóc văng vẳng trong đêm…
Trong một khe núi hiểm trở, một đoàn người ngựa men theo lối nhỏ tiến từ từ vào phía trước, trong sơn cốc một thanh niên mặc áo bào trắng khoác nửa mảnh áo giáp hét lên từ xa xa: “Thiếu Bá có ở đó không?”
Nghe tiếng gọi, Phạm Lãi bước nhanh về phía trước to tiếng đáp lời: “Có phải là Tử Cầm không? Thiếu Bá đang ở đây.”
“Quả nhiên là huynh!” Chàng thanh niên áo bào trắng vội chạy đến đón, hai người vui mừng ôm lấy nhau, Khánh Kỵ quan sát người mới xuất hiện, thấy hắn tuổi tác cũng như Phạm Lãi, cao hơn Phạm Lãi nửa cái đầu, mặt mày thanh tú, tuy là đang mặc giáp đeo kiếm nhưng vẫn mang nét nho nhã thư sinh.
“Thì ra người này chính là Văn Chủng, ông trời để ta gặp được hai người họ ở đây, chẳng lẽ đó là ý trời?” Khánh Kỵ nhủ thầm trong lòng.
Lúc này Văn Chủng đã nghe Phạm Lãi giới thiệu về Khánh Kỵ, kinh ngạc bước đến trước mặt hành lễ: “Hạ tướng quân Sở quốc Văn Chủng, bái kiến Khánh Kỵ vương tử!”
Khánh Kỵ là con trai của Ngô vương, theo lí phải tự xưng là vương tử, nhưng các nước chư hầu phía Bắc Trường Giang chỉ thừa nhận Chu thiên tử là chính thống, không ai được phép xưng “Vương” mà chỉ được xưng “Hầu”, nên khi gặp Khánh Kỵ đều xưng hắn là công tử, không gọi vương tử. Nhưng ba nước Sở, Ngô, Việt nằm phía Nam Trường Giang, xưa nay đã quen cách xưng vương cho oai, do đó gặp Khánh Kỵ lại xưng hắn là vương tử.
“Văn tướng quân không cần đa lễ!” Khánh Kỵ vội đáp lễ, hỏi tiếp: “Văn tướng quân, dụng ý lần này Khánh Kỵ đến đây chắc là Thiếu Bá đã kể với ông, không biết tình hình Dĩnh Đô giờ thế nào rồi? Sở vương hiện nay đang ở đâu?”
“Điện hạ, Thiếu Bá, mời vào sơn động phía trước nói chuyện.” Văn Chủng lộ thần sắc ảm đạm, lắc đầu xua tay, dẫn hai người đi vào một sơn động gần đó, trong sơn động đang nhóm một đống lửa, Văn Chủng thở dài: “Văn Chủng liệu chắc sẽ có trung thần nghĩa sĩ nghe tin Dĩnh Đô gặp nạn, dẫn quân đến cần vương, nên mới phái người đón chặn ở các ngả, không ngờ…người đầu tiên đợi được đến đây, lại là Thiếu Bá.”
Hắn nhìn Phạm Lãi khẽ mỉm cười, hai người này đã là tri kỉ nên hiểu ý nhau, tiếp tục: “Không cần đi Dĩnh Đô nữa, Dĩnh Đô giờ đã…đã bị quân Ngô chiếm đóng rồi.”
Câu này vừa nói ra, Phạm Lãi và Khánh Kỵ thất kinh hồn vía, buột miệng cùng hỏi: “Vậy đại vương (Sở vương) có an toàn không?”
Văn Chủng vội trấn an: “Điện hạ và Thiếu Bá không cần lo lắng, đại vương đã rời khỏi Dĩnh Đô, theo tình hình ta biết được, chắc là được Phí Vô Cực hộ tống đi về hướng Tùy quốc rồi, lúc đó khắp thành hỗn loạn, đợi khi Văn Chủng triệu tập người ngựa đuổi theo, đường đi đã bị quân Ngô chặn mất, không còn cách nào khác đành phải rút vào khe núi này rồi tính sau.”
Phạm Lãi và Khánh Kỵ cùng thở phào nhẹ nhõm, Văn Chủng căm hận nói tiếp: “Quân Ngô chiếm đóng Dĩnh Đô ta, tên Hạp Lư hạ lệnh cho binh sĩ mặc sức chém giết, hãm hiếp phụ nữ. Đám tướng lĩnh Ngũ Tử Tư và Bá đều chiếm cứ phủ đệ của công khanh đại thần Sở quốc ta, bắt phu nhân tì thiếp của họ hầu hạ, còn vơ vét hết của cải Sở quốc vận chuyển về Ngô, thân là đại phu Sở quốc, một trang nam tử hán, Văn Chủng mỗi khi nhớ tới những điều này đều cảm thấy ô nhục.”
Tội ác này là do Cơ Quang và Ngũ Tử Tư gây ra, nhưng Khánh Kỵ cũng là người Ngô, nghe Văn Chủng nói vậy có chút bất an, Phạm Lãi hiểu ý lập tức nói sang chuyện khác: “Bây giờ quân Ngô chiếm đóng Dĩnh Đô được mấy ngày rồi?”
“Ba ngày.” Văn Chủng đau lòng trả lời: “Hạp Lư vào ở trong hoàng cung, chiếm hết phi tần trong cung cho mình hắn hưởng dụng, các cung nữ thì ban thưởng cho tướng sĩ dưới trướng, hắn còn định lăng nhục hoàng hậu, hoàng hậu khóa chặt cửa phòng, cầm kiếm tự vệ, chửi cho hắn một trận te tua, tên tặc tử này xem ra vẫn còn biết xấu hổ, không xâm phạm hoàng hậu nương nương. Hừ! Giờ trong hoàng cung Sở quốc, duy chỉ có hoàng hậu là giữ được tấm thân trong sạch.”
Hoàng hậu của Sở vương tên là Mạnh Doanh, năm nay chưa tới ba mươi tuổi, vốn là công chúa nước Tần, là em gái của Tần vương hiện giờ, trước đây vốn định gả cho thái tử Hùng Kiện của Sở, Sở vương lúc đó là Hùng Cư thấy nàng xinh đẹp, là một giai nhân tuyệt sắc nên si mê, lập nàng làm phu nhân, hạ sinh được một đứa con trai, chính là đương kim Sở vương hiện giờ.
Sau này đám người Phí Vô Cực, Nang Ngõa thành công hãm hại Ngũ gia, lấy lí do là Ngũ gia cấu kết với thái tử Kiện mưu phản, Ngũ gia bị diệt vong, Ngũ Tử Tư cùng thái tử Kiện chạy sang Trịnh quốc cầu xin Trịnh quốc xuất binh trả thù, rồi lại cổ vũ quyền thần của Trịnh tạo phản, thái tử Kiện bị giết, Ngũ Tử Tư lại chạy sang Ngô, hại chết Ngô vương Cơ Liêu từng thu nhận hắn, liên minh với Cơ Quang mang nặng dã tâm giúp hắn ngồi vào ngôi báu.
Cơ Quang đã nghe tiếng mỹ nhân tuyệt sắc này, nên vừa vào hoàng cung đã muốn thưởng thức hoàng hậu Sở quốc coi sao, ai ngờ cô nương này rất trung liệt, nàng bảo người hầu đóng chặt cửa, cầm kiếm trong tay đe dọa Cơ Quang: “Thiếp nghe nói thiên tử một nước là người cao quý, ăn không chung mâm, ngủ không chung giường với người khác, nay Ngô vương định phá bỏ phép tắc, quyết xông vào đây cưỡng ép ta, ta vì giữ danh tiết chỉ còn cách tìm đến cái chết.”
Hạp Lư không vì mấy câu chửi của hoàng hậu này mà khơi dậy lương tri, chỉ có điều Mạnh Doanh là em gái của Tần vương hiện giờ, Cơ Quang không muốn ép chết nàng kết oán với nước Tần, vả lại trong cung đâu đâu cũng là mỹ nhân, đâu cần thiết vì một hoàng hậu mà gây thù chuốc oán với Tần quốc hùng mạnh làm chi, nghĩ vậy Cơ Quang mới không làm liều. Những chuyện này xảy ra trong cung cấm Dĩnh Đô, chi tiết thế nào người của Văn Chủng phái đi dò la cũng không được rõ lắm.
“Nếu đã vậy, chúng ta chỉ còn cách đi Tùy quốc gặp đại vương, Phạm Lãi thông thạo địa hình Tùy quốc, bằng lòng đi cùng Khánh Kỵ vương tử, không biết ý điện hạ thế nào?” Phạm Lãi đề nghị.
Sở vương lánh nạn chạy sang Tùy quốc, mà người hộ tống lại là Phí Vô Cực, đại gian thần số hai của Sở quốc, hắn nắm giữ Sở vương chiếm trọn quyền lớn, Sở vương nhỏ tuổi e không đủ sức triệu tập các đội binh mã cần vương đánh về Dĩnh Đô. Khánh Kỵ vốn chỉ qua Sở xin trợ giúp, nay Phạm Lãi lại xem Khánh Kỵ như người cứu nước Sở thoát khỏi tai họa này, hy vọng sự xuất hiện của Khánh Kỵ khơi dậy niềm tin của Sở vương, để cho tên Phí Vô Cực chết nhát có đủ dũng khí đồng ý liên minh cùng đánh về Dĩnh Đô.
Khánh Kỵ nghe xong tình hình Sở quốc hiện nay thấm thỏm mừng thầm, hắn đến Sở xin giúp đỡ, vốn định chịu hy sinh một chút, cắt một vài mảnh đất đang tranh chấp ở biên giới hai nước làm thù lao cho Sở, nay người Sở bị Cơ Quang đánh cho thê thảm, giờ có chung kẻ thù với hắn, hắn đưa ra đề nghị liên minh, chắc người Sở mừng còn không kịp, còn bàn điều kiện chia đất gì ở đây nữa, nếu có điều kiện gì chắc cũng không đến nỗi nào.
Tiếc là thời đó tin tức không cách gì truyền đi nhanh chóng, Khánh Kỵ có thể nhân lúc chủ lực của Ngô đang tập trung đánh Sở, lập tức dẫn quân đánh về nước nhanh chóng chiếm lấy Cô Tô thành Ngô quốc, nhưng cách này không ổn, hai cánh quân của Khánh Kỵ một ở Vệ quốc, một ở Lỗ quốc, truyền mệnh lệnh về rồi chọn ngày khởi binh, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, ai biết được trong khoảng thời gian này chiến sự ở Sở có gì thay đổi không? Nếu đại quân của Cơ Quang bất ngờ rút về thì Khánh Kỵ không những không tận dụng được thời cơ, mà kế hoạch phạt Ngô khổ tâm gầy dựng bao lâu nay sẽ tan theo mây khói.
Hơn nữa Khánh Kỵ quá hiểu con người Cơ Quang, hắn tuy đem theo cả hai trọng thần Ngũ Tử Tư và Bá tiến đánh Sở quốc, như đã dốc toàn lực ở Ngô, nhưng theo Khánh Kỵ biết, phía Bắc có một Khánh Kỵ đại nạn không chết, phía Nam có một Việt quốc lăm le dòm ngó, Cơ Quang tuyệt đối không bỏ mặc Ngô quốc không ai canh giữ đâu.
Em trai của Cơ Quang là Phù Khái, võ dũng không thua gì Khánh Kỵ, lần này không theo huynh trưởng xuất chinh, mà ở lại trấn giữ biên giới Ngô, Việt, còn con trai của Cơ Quang là Phù Sai nữa, hắn chỉ nhỏ hơn Khánh Kỵ một tuổi, lần này Cơ Quang phạt Sở, thái tử Phù Sai trấn giữ Cô Tô thành, hai người này chắc giữ liên lạc mật thiết với Cơ Quang, cảnh giác cao độ về phía Vệ quốc, nếu giờ Khánh Kỵ xuất binh tập kích, mấy vạn đại quân vừa khởi hành, Cơ Quang chắc chắn nhận được tin báo rút đại quân về tiếp chiến. Vì thế việc liên minh với Sở là điều nên làm, với lại Cơ Quang gây nhiều tội ác tại Dĩnh Đô, cơ hội liên minh thành công là rất lớn.
Khánh Kỵ mỉm cười đắc ý: “Thiếu Bá, Khánh Kỵ nhất định phải đi Tùy quốc, nhưng Cơ Quang giờ chiếm đóng Dĩnh Đô, tướng sĩ Sở quốc mất hết sĩ khí chiến đấu, Sở vương nhỏ tuổi, e khó ra lệnh cho các công khanh khắp nơi cần vương hộ giá. Khánh Kỵ mạo muội cho rằng chuyến đi Tùy quốc là bắt buộc, nhưng đánh về Dĩnh Đô cần nhiều phía giúp sức, hai vị là đại phu của Sở, chẳng lẽ chỉ biết dựa vào mấy trăm binh lính bên mình thôi sao?”
Phạm Lãi và Văn Chủng đều một lòng báo quốc, nhưng thân phận thấp hèn, chức quan nhỏ bé, đâu đủ uy danh hiệu triệu lê dân, cũng không thể ra lệnh các công khanh giúp sức, ngoại trừ dẫn theo mấy trăm binh sĩ huyết chiến sa trường còn làm được gì nữa?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tâm ý của Khánh Kỵ, cũng là Phạm Lãi phản ứng lanh lẹ, ánh mắt chớp nhẹ, quay sang Khánh Kỵ hỏi: “Thế điện hạ có cao kiến gì? Xin được nghe chỉ giáo.”
Dịch giả nói thêm: Trong chương này các bạn đã biết quân Ngô với năm vạn năm ngàn quân công phá thành công Dĩnh Đô của Sở, họ thành công vì có được tấm bản đồ da dê mà Yểm Dư, Chúc Dung cố tình bỏ lại. Xin nói rõ chiến tích vẻ vang này của quân Ngô là có thật trong lịch sử, cả việc trả thù của Ngũ Tử Tư và Bá (Ngũ Tử Tư đào mộ Sở Bình Vương đánh xác hắn ba trăm roi). Chỉ là có vài chỗ hư cấu, người chỉ huy trận chiến này không phải là Cơ Quang mà là Tôn Vũ, cũng không hề có bản đồ da dê nào ở đây cả, số quân cũng ít hơn, chỉ với ba vạn quân Ngô, Tôn Vũ đánh bại được hai mươi vạn liên quân của Sở và các nước phụ thuộc, trận huyết chiến diễn ra ba ngày ba đêm, nói vậy để các bạn hiểu Tôn Vũ là bậc thầy quân sự tài giỏi cỡ nào.
Về tài huấn luyện binh mã của Tôn Vũ có một câu chuyện sử sách ghi chép rất thú vị. Năm xưa khắp triều thần không ai xem trọng tài năng quân sự của Tôn Vũ, Tôn Vũ tự tin bảo ngay cả nữ nhân cũng huấn luyện được thành đội quân tinh nhuệ, Hạp Lư cùng các đại thần không tin (vì thời phong kiến mà, nữ nhân chỉ để làm việc nhà, hầu hạ phục vụ giải trí cho nam nhân thôi, hí hí…), Hạp Lư giao cho Tôn Vũ sáu trăm cung nữ, do hai ái phi của mình làm đội trưởng, bảo hãy huấn luyện họ coi sao, Tôn Vũ bắt đầu công tác huấn luyện, giảng giải đội hình tiến lui công thủ một cách tỉ mỉ, đám cung nữ đứng cười khúc khích không nghe theo, Tôn Vũ giảng đi giảng lại ba lần vẫn thế, bèn bảo: “Quân lệnh phải nghiêm, thuộc hạ không tuân lệnh, người đứng đầu phải chịu trách nhiệm.” Tôn Vũ hạ lệnh chém đầu hai ái phi của Hạp Lư ngay tại chỗ, Hạp Lư can ngăn cũng không được, đám cung nữ thấy vậy nghe theo răm rắp, chỉ hai ngày sau, một đội quân cung nữ tinh nhuệ tiến lùi công thủ đâu vào đó. Tài năng quân sự của Tôn Vũ từ đó được chứng minh, ở đây tớ còn muốn nói thêm binh pháp Tôn Tử ba mươi sáu kế nhưng nói hết chắc vài chục trang, nên thôi, sau này mình kể từ từ ở các chương truyện sau.
@by txiuqw4