sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đặng Thái Sơn - Người được Chopin chọn - Chương 19

Chương 19: “Âm nhạc đang rất ưu ái cậu.” Năm 2001 khi tham gia vào lễ hội âm nhạc quốc tế Miyazaki lần thứ sáu, trong khán phòng, Sơn đã gặp gỡ một nghệ sĩ vĩ đại. Đó chính là Isaac Stern, một nghệ sĩ violon. Ông tham gia vào lễ hội như vị khách mời chính từ khi lễ hội âm nhạc mới khai mạc lần đầu tiên năm 1996. Ông có vai trò lớn trong nền âm nhạc quốc tế và cũng có vai trò trong việc đào tạo những nghệ sĩ trẻ. Tại đây, Sơn đã biểu diễn theo những phong cách khác nhau, chơi các tác phẩm của Mozart, Brahms, Schubert, Bach, Chopin, Liszt... Cũng trong lễ hội này, Sơn còn biểu diễn tại “Ngày hội âm nhạc giúp đỡ trẻ em”, anh đã chơi các tác phẩm của Mendelssohn và Schubert. Đây là lần đầu tiên Sơn gặp Isaac Stern gần gũi như thế. Trước đó, trong buổi hòa nhạc của ông tại Brazil, Sơn đã từng nghe bản Concerto cung Mi trưởng dành cho violon của Mozart. Sự cảm động tràn ngập trong tâm hồn anh. “Một sự thể hiện Mozart rất tuyệt. Đó mới chính là Mozart thật sự. Nổi lên được chất thơ trong từng nốt nhạc, tôi không thể dùng từ để diễn đạt nổi. Phải chăng Isaac Stern chính là người thấu hiểu nhạc của Mozart nhất.” Sơn đã có thể gặp được Stern sau nhiều năm dài ngưỡng mộ. Sơn lo lắng không biết phải nói lời chào hỏi như thế nào thì tốt nhất. Chưa bao giờ Sơn cảm thấy hồi hộp khi biểu diễn Mozart. Sơn đã đọc cuốn “Vòng xoay cuộc đời” của Stern mới phát hành. Những tình cảm sâu sắc của ông gửi đến âm nhạc và những người đang gặp khó khăn cần sự giúp đỡ đã khiến Sơn cảm động. Cuốn đó đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau, nhưng Sơn đã đọc bản tiếng Pháp. Sơn đã giữ gìn mang đến lễ hội và định nhờ Stern tặng cho chữ kí. Khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, như bình thường, vẫn có rất nhiều người vây quanh Stern như thể một vị thần. Không còn chỗ nào để Sơn bước tới và chào hỏi. “Phải làm sao đây? Phải dũng cảm lên chứ!” Stern lúc này đã tự do và thong thả. Sơn đến chào ông. Và ông khen ngay: “Một bản Mozart thật tuyệt. Cám ơn anh vì đã cho tôi nghe bản nhạc hay đến thế.” “Rất hân hạnh, thưa ông. Cảm ơn lời khen của ông. Tôi rất hồi hộp vì chưa bao giờ nghĩ mình có thể chơi những bài của Mozart - nhà soạn nhạc đại tài.” Stern cười lớn: “Tôi không nghĩ vậy đâu. Anh thật khiêm tốn. Tôi thấy anh chơi nhạc rất tự nhiên.” Sơn nhìn thấy vẻ ấm áp trong ánh mắt Stern. Vậy là đủ khiến anh có thể trải lòng rồi: “Thưa ông. Lần sau xin ông hãy chơi Brahms nhé! Đối với tôi âm nhạc của Brahm cực khó, đòi hỏi sự thể hiện cơ thể con người nhiều hơn, có thể nó phù hợp với những người có sức khỏe tốt. Khi thể hiện những âm mạnh tôi không thể làm được. Âm cũng đúng nhưng lại không thể hiện được nội dung. Tôi cũng muốn hướng đến thứ âm nhạc đó, nhưng không biết thể hiện ra sao.” Stern nhìn thẳng vào mắt Sơn và nói điềm tĩnh: “Cái đó không phải là vấn đề đâu. Dù là âm nhạc nào, khi biểu diễn quan trọng là nó phải hoàn toàn nằm trong đầu mình. Vì bộ não của con người rất kì lạ. Khả năng là vô hạn. Vấn đề là mình phải biết gợi mở đúng nơi. Cái đó thì ai cũng biết. Nhưng anh thử nghĩ việc hướng đến âm nhạc của Brahms là do ai quyết định? Phải tin vào khả năng của chính mình.” Khi nghe điều đó Sơn bất giác nắm lấy tay Stern. Cảm giác như cánh cửa đã được mở để giải phóng nỗi băn khoăn thường trực của Sơn, là không biết có nên chơi nhạc của Brahm hay không. “Thưa ông. Tôi phải cảm ơn ông thật nhiều. Những lời nói của ông đã khiến tôi ý thức được mình phải tự tạo ra khả năng chơi Brahms của mình. Tôi phải học nhiều hơn, nhiều hơn nữa để nỗ lực tiến đến gần Brahm.” “Vậy à! Vậy thì tốt quá! Cậu làm được mà! Chính vì tôi tin là cậu rất yêu âm nhạc. Cậu đúng là nghệ sĩ piano thực thụ. Tôi có cảm giác như là đang nghe cậu biểu diễn vậy đó. Nếu tôi khỏe hơn nhất định tôi sẽ đến Việt Nam.” Stern kí tặng Sơn chữ kí cùng lời khen tặng. “Tôi rất hoan nghênh cậu. Cậu là nghệ sĩ piano thực thụ. Âm nhạc đang rất ưu ái cậu.” Từ sau ngày đó Sơn làm theo lời khuyên của Stern và thường mơ đang lang thang trên những con đường ở Hà Nội. Sau này hai người còn gặp nhau. Một thời gian sau, vào ngày 22 tháng 9 năm 2001, ông đã từ trần hưởng thọ tám mươi mốt tuổi. Cũng vào thời điểm này, ở Mỹ đang xảy ra quá nhiều sự kiện bất ổn. Vì vậy ý định tổ chức một buổi biểu diễn ở Mỹ của Sơn không thể thực hiện được. “Âm nhạc đang rất ưu ái cậu.” “Cậu đúng là nghệ sĩ piano đích thực.” Những lời nói của Stern cứ lặp đi lặp lại, tạo nên nỗi buồn trong Sơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx