"Mọi người nghe rõ rồi đấy. Đâu có chuyện đến quán ăn bữa cơm tất niên, cha bảo tôi đến để giúp mọi người có cảm giác ấm cúng như ở nhà!"
Ở cuộc họp bàn lâm thời, Lâm Bình Bình ngang ngược chống nạnh, cắt lời biện bạch của Trịnh Thanh Minh, hống hách nói: "Chúng ta tự làm bữa cơm tất niên hôm nay, để tôi chủ trì nấu nướng!"
Mọi người tham gia cuộc họp nhìn nhau, rồi cùng nhìn về Trương Hoán, hình như người gọi mọi người đến nghe Lâm Bình Bình diễn thuyết chính là y.
Đặc biệt là Trịnh Thanh Minh, tối nay y muốn đến lầu Thiêm Hương cổ vũ cho Thập tam nương, đâu thể ở nhà. Y là người đầu tiên kêu ca: "Cô Chảo, cô đừng gây thêm phiền phức. Tóm lại không thể để mọi người ăn trứng gà rán ở bữa cơm tất niên được!"
Trương Hoán ở bên cạnh cười gượng vuốt mũi. Vừa rồi Bình Bình tìm y chỉ nói sư phụ có lời muốn dặn dò mọi người, sao lại trở thành việc sắp xếp chuẩn bị bữa cơm tất niên. Hoán vốn cũng muốn phản đối, nhưng sự nôn nóng của Trịnh Thanh Minh lại đã nhắc nhở y. Y liền cười ha hả nói: "Không chừng Bình Bình về Thục đã luyện được tay nghề nấu ăn khéo léo. Thanh Minh, đó chính là hương vị của quê hương huynh mà! Hôm nay mọi người hãy nghe theo Bình Bình đi!"
Trương Hoán lên tiếng rồi, Trịnh Thanh Minh không dám nhiều lời thêm, chỉ đành khẽ lầu bầu: "Ăn ở quán cơm Thục nào không ăn mà phải ăn đồ của cô ấy nấu chứ."
Lâm Bình Bình thấy mọi người đều lặng thinh, nàng hài lòng gật đầu, bắt đầu chỉ huy: "Mấy người con trai hãy đi chợ mua thức ăn. Xảo Xảo ở lại trợ giúp muội."
"Bình Bình, vậy ta thế nào?" Lâm tam thúc ở bên cạnh trơ mặt ra, cười nói: "Ta là bề trên, nên hưởng thụ cuộc sống an nhàn nhỉ!"
"Thúc nghĩ hay thật!" Lâm Bình Bình bĩu môi, "việc của thúc là bổ củi nhóm lửa, gánh nước, quét dọn sân vườn..."
...
Đời Đường, trong mỗi phường đều có chợ phiên, tương đương với các siêu thị tổng hợp lớn kiêm chợ buôn bán hàng nông nghiệp và thủ công sau này. Trong chợ, hàng hóa phong phú, có đủ mọi thứ. Nhưng hôm nay là ngày ba mươi Tết, chợ đã vắng tanh. Mọi nhà sớm đã chuẩn bị đầy đủ thịt cá gà ngỗng, hạt thông mứt khô. Hàng tươi sống thì không phải là thứ mà những người dân thường có thể được hưởng. Người hưởng thụ được thì cũng sẽ không đến nơi này. Cho nên phần lớn các cửa hàng nhỏ đều đã đóng cửa nghỉ bán, chỉ còn mấy cửa hàng nằm ở vị trí khuất nẻo vẫn gắng gượng mở cửa.
Chẳng mấy chốc, bọn Trương Hoán mua được một đống thịt khô, chân giò hun khói, mấy con cá, lại tìm mua vài con gà, củ từ cải trắng rồi rảo bước trở về khách sạn.
Vừa vào cửa viện, mọi người bỗng ngây ra. Chỉ thấy Lâm tam thúc xách một thanh kiếm dài sắc bén lấp lánh đứng yên ở giữa sân. Vài chục cây củi khô to bằng miệng bát, dài ngắn không đều xếp đầy xung quanh y. Đột nhiên y quát khẽ một tiếng. Mọi người chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt hoa lên, thoáng chốc Lâm tam thúc lại đứng yên trở lại. Mà mỗi cây củi đều bị bổ thành năm thanh đều tăm tắp, giống như hoa tươi nở rộ hướng về bốn phía đổ lên mặt đất.
"Hay!" Mọi người đồng loạt vỗ tay khen. Reo hò xong, mọi người lại cùng cười lớn, "tam thúc, việc giết gà mổ cá không do thúc ra tay thì còn để ai!"
"Lũ tiểu tử xấu xa!" Lâm Đức Kỳ liền nghiêm mặt, tỏ vẻ bề trên ra lệnh: "Thập bát lang đi gánh nước! Trịnh béo mập và Tống chân to quét sân. Còn cháu!" Y trỏ cháu y Lâm Tri Ngu, "sức chói gà không chặt thì làm sao chấp nhận được, đi giết gà cho ta!"
"Ha ha! Mọi người về rồi." Lâm Bình Bình ung dung đi ra từ trong buồng. Chỉ thấy tay trái nàng nâng một tách trà, tay phải cầm một cây quạt, nhàn nhã biết bao. Nàng cúi đầu, thấy củi nằm đầy trên mặt đất, không khỏi nhíu mày nói: "Tam thúc, thúc vẫn chưa nhóm lửa ư? Thúc còn không mau đi đi."
"Cái con bé hư này, chỉ biết sai bảo người khác, bản thân lại chẳng chịu làm gì." Lâm Xảo Xảo xuất hiện ở cửa phòng bếp. Nàng cầm một củ gừng già trên tay, đang cạo vỏ được một nửa. Mùi cay xè xông lên khiến nước mắt chảy ràn rụa trên mặt nàng. Nàng dùng tay áo lau mặt, đoạn gọi chồng: "Triệu lang, lấy giúp thiếp khăn mặt để lau mắt."
Triệu Nghiêm đáp ứng, vội về buồng lấy khăn. Lúc này, Lâm Bình Bình lại ra lệnh, "đám đàn ông cao lớn các người quay về chỉ tổ gây thêm phiền. Mọi người ra ngoài đi! Ra ngoài đi! Đến lúc ăn cơm hãy về."
Mọi người dạ ran, đoạn cùng quay người đi ra bên ngoài. Lâm Đức Kỳ cười ha hả, thu lại kiếm rồi đi theo ra ngoài, nhưng bị Lâm Bình Bình giữ lại, "tam thúc, thúc không được!"
"Bình Bình, cháu hãy tha cho tam thúc đi!"
"Không được! Thúc chưa nhóm lửa, chưa gánh nước, chưa quét đất. Còn có hai con gà, thúc hãy đi làm thịt chúng... không được phép dùng kiếm!"
...
"Tỷ! Đây là đường hay là muối, tỷ sang nếm thử xem... Tam thúc! Mau đến đây lấy nồi đi rửa..."
"Tỷ!... Xúc rau xào ra cho muội..."
"Tam thúc, sao thúc còn chưa nhóm lửa!"
...
Trên đường lớn náo nhiệt khác thường. Phần lớn là đàn ông con trai ra ngoài đi dạo. Vẻ mặt mỗi người đều nhàn nhã. Chỉ là, tuyết trên đường bị giẫm nát, đi đường phải khá cẩn thận. Trong một quán trà nằm ngay trước mặt chợ Đông, những người nhàn rỗi đã ngồi chật kín. Gọi mấy đĩa đồ ăn lót dạ, một ấm trà xanh là có thể giết thời gian cả buổi chiều rảnh rang nhất này.
Đám người Trương Hoán ngồi ở tầng ba gần cửa sổ. Mỗi người đều thoải mái tinh thần, tán gẫu về cuộc thi đầu xuân sẽ được tổ chức vào năm ngày sau. Trịnh Thanh minh nhấp ngụm trà, ra dáng thấy nhiều hiểu rộng, lông mày chổi sể nhếch lên, đoạn nói: "Mọi người không biết chứ, những kẻ nhiều chuyện ở Trường An đã tung ra nhiều tin đồn về ba thứ hạng đầu của năm nay. Khác biệt chủ yếu giữa các lời đồn là ở vị trí Bảng Nhãn và Thám Hoa, còn vị trí Trạng Nguyên thì đều có nhận xét như nhau."
"Trạng Nguyên không phải chính là Sở Duy sao?"
Triệu Nghiêm bĩu môi, khinh thường nói: "Thi cử mà không dán giấy lên bài che tên người thi, thì đương nhiên là y rồi. Điều này còn cần hỏi sao?"
"Nhưng đúng là Sở Duy tài cao tám đấu, viết thơ văn cực hay. Chuyện này chẳng hề liên quan đến thân phận con trưởng chi chính ở thế gia của y."
Câu nói này vọng lại từ chỗ bên cạnh. Mọi người cùng ngoảnh đầu nhìn sang. Chỉ thấy ở chỗ bên cạnh một sỹ tử đứng lên, nước da y ngăm đen, có thể so bì với Trương Hoán. Sỹ tử đó tiến lên chắp tay với Trương Hoán cười nói: "Tại hạ là Hàn Dũ, người quận Hà Dương, cũng tham gia khoa thi năm nay."
Trương Hoán cũng vội đứng lên đáp lễ nói: "Tại hạ là Trương Hoán, người Hà Đông. Mấy vị này đều là bằng hữu của ta, cũng là sỹ tử năm nay."
Trương Hoán thấy Hàn Dũ chỉ có một mình, liền kéo sang một chiếc đệm. cười nói: "Hàn huynh hãy sang ngồi cùng bọn ta!"
Hàn Dũ cũng không khách khí, liền cười vui vẻ, lấy sang bánh ngọt và chén trà của mình, đoạn chen ngồi xuống bên cạnh Trương Hoán, nói: "Tại hạ từ nhỏ đã mất cha mẹ, được huynh và tẩu nuôi lớn. Mấy năm trước thi đỗ vào thư viện Quảng Lăng, vừa hay cùng học với Sở Duy, cho nên khá hiểu tình hình của y."
"Ồ! Hóa ra ngươi là học trò của thư viện Quảng Lăng." Triệu Nghiêm nghe Hàn Dũ là học trò của thư viện Quảng Lăng, nét mặt trở nên lạnh lùng. Hôm đó Nghiêm đưa vợ đến Từ Ân tự làm lễ tạ ơn, từng gặp Sở Duy, hết sức khó chịu với tính cách kiêu căng và ngang ngược của Sở Duy, cho nên giận cá chém thớt, giờ y không ưa cả thư viện Quảng Lăng.
"Triệu Nghiêm!" Trương Hoán vội đưa mắt ra hiệu với Nghiêm. Nghiêm liền cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa. Trương Hoán áy náy cười với Hàn Dũ, đoạn nói: "Sở Duy có thể đỗ Trạng Nguyên, ta cũng không bất ngờ. Y là con trưởng chi chính của Sở gia, đây đúng là nhân tố quan trọng nhất. Không thể bác bỏ rằng, tuy y hơi ngông cuồng kiêu căng, nhưng chưa hề có biểu hiện yếu kém. Cho nên quan chủ khảo chấm y, cũng không bị người ta chỉ trích. Ngược lại, để đạt được Bảng Nhãn và Thám Hoa thì mới phải xem tài năng thật sự."
Hàn Dũ lẳng lặng gật đầu, "có lẽ vậy! Năm nay có gần mười vạn sỹ tử tham gia thi cử, người tài giỏi nhiều biết bao, ta há có thể biết hết được!"
Lâm Tri Ngu ngồi bên cạnh nghĩ đến có mười vạn sỹ tử sắp tham gia khoa thi, mà chỉ có một trăm người được tuyển chọn, lòng như lửa đốt, hận không thể ôn lại ngay một lượt những bài vở đã học. Y vội nói: "Khu Bệnh, trời đã không còn sớm, hay là chúng ta về đi!"
Trương Hoán nhìn trời, cười ha hả nói: "Vậy được, chúng ta về thưởng thức món ăn Bình Bình nấu thôi."
Y đứng lên, chắp tay với Hàn Dũ cười nói: "Hàn huynh, nếu có duyên, sau nay chúng ta sẽ gặp lại."
Han Dũ cũng vội vàng đứng dậy thi lễ cười nói: "Vậy chúc các vị đều đỗ cao trên bảng vàng."
"Cũng chúc Hàn huynh đỗ cao!" Mọi người trả tiền trà, rồi đi thẳng về khách sạn.
...
Trong viện rất yên ắng, đã không còn nghe thấy tiếng cười của tỷ muội bọn họ và tiếng than vãn của tam thúc, cũng không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Nhưng một mùi vị cháy khét nồng nặc bay trong sân. Nước tràn lan trên mặt đất. Mọi người ngớ ra. Một linh cảm không lành ùa lên trong lòng.
"Xảo Xảo! Xảo Xảo!" Triệu Nghiêm gọi vợ mấy tiếng. Nhưng không thấy nàng trả lời.
"Tỷ dắt tam thúc đi mua quần áo rồi, phải chốc nữa mới về." Khuôn mặt tươi tắn của Bình Bình lộ ra ở phòng bếp. Nàng thấy Trương Hoán thoáng nghi ngờ, liền ấp a ấp úng giải thích: "Lúc nhóm lửa tam thúc không cẩn thận làm cháy đống củi bên cạnh. Thúc bảo ta mau lấy nước, nhưng ta căng thẳng quá liền lấy nhầm dầu..."
"Hả! Nói như vậy thì mùi cháy khét này không phải do thức ăn bị nấu hỏng bốc ra ư?"
"Sao thế được! Tôi đã nấu xong cơm tất niên rồi. Mà một mình tôi nấu đấy! Mọi người ngồi vào bàn đi, tôi bưng ra."
Lâm Bình Bình nói xong, liền mỉm cười chạy về phòng bếp. Trương Hoán vẫn có hơi không yên tâm, bèn đuổi tới hỏi: "Bình Bình, có cần giúp không?"
"Không cần! Không cần!" Lâm Bình Bình đẩy mạnh Trương Hoán ra, "ngươi là nam nhân, sao có thể vào phòng bếp được. Hãy đi ngồi đi!"
"Khu Bệnh, ta cứ cảm thấy có chút không ổn?" Lâm Tri Ngu thực sự rất hiểu em gái của mình, bất giác thoáng lo âu hỏi.
"Không ổn cái gì!"
Triệu Nghiêm lườm nói: "Con gái lớn đến mười tám sẽ thay đổi, Bình Bình không thể thay đổi sao? Ở trước mặt Khu Bệnh, huynh hãy bớt nói Bình Bình có lỗi đi."
Mọi người đều tỉnh ngộ, đưa ánh mắt sâu xa nhìn Trương Hoán, đoạn cười ha hả nói: "Đúng lắm! Đúng lắm! Hôm nay chúng ta phải thưởng thức cho đã tài năng bếp núc của Chảo... không! Của Bình cô nương. Khu Bệnh, thế... huynh nói có đúng không?"
"Bớt giả vờ giả vịt cho ta, mọi người ngồi đi!" Trương Hoán cười giật da đầu Trịnh Thanh Minh, bỗng nhớ tới một chuyện, "à! Chúng ta quên mua rượu rồi."
"Không sao, tỷ nói lúc về sẽ mua. Ôi! Mọi người ai đến giúp tôi với." Lâm Bình Bình vất vả bưng một chiếc nồi lớn vào.
Tống Liêm Ngọc ngồi ở gần cửa vội vàng đón lấy chiếc nồi, đặt lên bàn. Lâm Bình Bình chia bát đũa cho mỗi người, đoạn mở nắp nồi ra, cười nói: "Mọi người bắt đầu ăn thôi!"
Năm người đang ngồi ngơ ngác nhìn nhau. Triệu Nghiêm rốt cuộc không kìm được hỏi: "Bình Bình, chẳng lẽ chỉ có một món này thôi à?"
"Đúng rồi! Đây là canh thập cẩm tôi mới học làm ở trong Thục." Nàng tiện tay lấy bát của Trương Hoán sang múc đầy bát cho y, lại đặc biệt gắp chân gà và một con cá vào bát của y, đoạn nhìn y với vẻ mặt mong đợi nói: "Trương thập bát, ngươi nếm thử xem!"
Lúc này, Trương Hoán cảm thấy đùi và mu bàn chân đồng thời bị người ta véo và giẫm mạnh. Triệu Nghiêm còn ngấm ngầm vung vẩy nắm tay. Trương Hoán liền cười ha hả, nâng bát lên hớp một ngụm, lập tức mặt mày khoan khoái, "không tệ! Không tệ! Hết sức ngon. Không ngờ Bình Bình còn có tài nấu nướng."
"Thật ư?" Mọi người chưa ăn cơm trưa, đã đói trơ xương rồi, bèn cầm muôi múc canh tới tấp. Trương Hoán lại nâng bát canh lên nói: "Không có rượu, mọi người lấy canh thay rượu, chúng ta uống cạn bát này!"
Đang nôn nóng định uống, Trịnh Thanh Minh nghe thấy câu này đành phải dừng lại, đợi mọi người đều múc xong canh. Trương Hoán nâng bát canh cười nói: "Mọi người cùng uống cạn vì năm mới."
"Cạn!" Mọi người hết sức phấn khởi, đều uống một hơi cạn bát canh. Trương Hoán lại cười mỉm dừng bát canh ở gần miệng. Trong phòng hoàn toàn yên lặng. Vẻ quái lạ lộ trên nét mặt của từng người. Bỗng nhiên Trịnh Thanh Minh kêu 'a' nhảy bật dậy, một tay bụm miệng, một tay kẹp cổ xông ra bên ngoài.
Tiếp theo đó, ba người khác nét mặt đau khổ cũng bụm miệng chạy ra ngoài, hết sức thảm hại. Chỉ có Trương Hoán xoa cằm cười hắc hắc...
tieukiem
@by txiuqw4