Sau khi ba chuyện này hoàn thành, nhất định Trương Hoán sẽ đạt được ưu thế chính trị. Nhưng con đường đi phía trước thế nào thì phải dựa vào chính hắn. Hai hàng lông mày của Lý Bí vẫn rủ xuống như cũ, thậm chí còn xuất hiện nỗi lo. Dù sao Trương Hoán chỉ có năm ngàn kỵ binh. Vùng nội địa quận Sóc Phương và Lũng Hữu có mười ba vạn quân. Trương Hoán có thể tiến xa không?
Lý Bí không khỏi bật lên tiếng thì thào: “Trương Hoán, chỉ mong ngươi không làm ta thất vọng”.
Âm Sơn, phía nam thành Tây Thụ Hàng năm mươi dặm, mười tên lính Thiên Kỵ doanh đang dắt ngựa đi trên mặt băng sông Hoàng Hà. Người cầm đầu chính là Hiệu uý thám báo Thiên Kỵ doanh Trần Bình. Hắn chịu sự uỷ thác của Trương Hoán, đi làm một nhiệm vụ đặc biệt.
Lúc này đã là trung tuần tháng mười một. mùa đông đã tới, sông Hoàng Hà sau một đêm đã đóng băng. Mặt băng dầy chừng ba thước. Thế nhưng nhiều chỗ vẫn có những chỗ băng mỏng. Mỗi tên lính Thiên Kỵ binh cầm một cây gậy trúc dài, chúng cẩn thận vừa đi vừa dò đường.
Sau khi đi được nửa canh giờ, mười tên lính Thiên Kỵ doanh cuối cùng cũng vượt qua sông Hoàng Hà. Tất cả nhảy lên ngựa, nhắm phương hướng thành Tây Thụ Hàng phóng tới như bay. Trên người Trần Bình có một lá thư Trương Hoán viết cho Đoàn Tú Thực. Trên lá thư có viết: Bệ hạ bất hạnh qua đời, quân An Bắc không còn chỗ dựa. Hiện nay vùng Hà Đông đã trở thành địa bàn của Thôi lang, Bùi hổ, lương thảo bị cắt đứt. Ngày đông giá rét đã tới. Sứ quân có thừa lương thảo qua mùa đông không? Vãn bối bất tài, đã từng được sứ quân dạy bảo. Khứ Bệnh nguyện noi theo Phiêu Kỵ tướng quân nhà Đại Hán, thu phục đất cũ Hà Tây của Đại Đường nhưng Vi gia Lũng Hữu tài lực hùng mạnh đã không đếm xỉa tới, một mình tư lợi cá nhân. Ngang nhiên xuất quân Sóc Phương tinh nhuệ bao vây, tiêu diệt đội quân chính nghĩa, khiến chí sĩ thiên hạ ghét cay ghét đắng. Sứ quân là người cao thượng, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Lúc này ba vạn quân tinh nhuệ Sóc Phương đã được điều động hết, quận Linh Vũ trống rỗng. Sứ quân có thể xuôi nam trong mùa đông không?
Ba tên kỵ binh gia tăng tốc độ hành quân, vượt qua một vùng băng tuyết mênh mông tới chân thành Tây Thụ Hàng. Bọn họ thông báo với quân coi cổng thành ý định của mình. Cổng thành nhanh chóng được mở ra, Đoàn Tú Thực tự mình ra khỏi cổng thành nghênh đón.
Trương Hoán rời khỏi huyện thành Diên Tây đã được mười ngày. Dựa theo sự bố trí của kế hoạch trước đó, Lý Hoành Thu chỉ huy một ngàn quân, đóng giả đại quân tiếp tục tiến về hướng tây, thu hút chủ lực quân Sóc Phương và quân Lũng Hữu tới bao vây. Trong khi đó Trương Hoán chỉ huy quân chủ lực, ngày nghỉ đêm hành quân, đột kích tiến về hướng quận Linh Vũ.
Hôm nay, quân của Trương Hoán chỉ còn cách quận Linh Vũ chưa tới hai trăm dặm. Lúc này đã bắt đầu mùa đông, tuyết rơi rất dày, trong đất trởi chỉ là tuyết bay mù mịt. Cách ba mươi bước chân không nhìn rõ bóng người. Đây đúng là cơ hội trời cho. Các tướng sĩ Thiên Kỵ doanh bắt đầu hành quân ban ngày, với ý đồ khi tuyết ngừng rơi là chạy tới bờ sông Hoàng Hà.
“Tướng quân, từ phía bắc có một đội kỵ binh” Một tên thám báo vội vã giục ngựa chạy tới bẩm báo: “Ước chừng khoảng năm trăm người, cách chúng ta chưa tới ba dặm”.
Đây có thể là quân tiền trạm của quân Sóc Phương. Trương Hoán lập tức ra lệnh với Hạ Lâu Vô Kỵ: “Ngươi dẫn một ngàn huynh đệ lẻn tới sau lưng của chúng. Khi ta ra lệnh giáp công, không được để bất kỳ kẻ nào chạy thoát”.
“Tuân lệnh” Hạ Lâu Vô Kỵ trả lời rồi hắn dẫn quân rời đi. Đúng lúc đó từ phía bắc có một người cưỡi ngựa phóng tới như bay, hắn gào lên từ xa: “Tướng quân, là người nhà”.
Khi mấy chiến mã đó tới gần, người đi trước chính là đội trưởng đội thân binh của Trương Hoán, Lý Song Ngư. Vốn Lý Song Ngư dẫn năm trăm quân vượt sông ở hạp cốc Tần Tấn sau đó hắn tiếp tục đi lên phía bắc. Sau khi đã đi một vòng lớn, lại chuẩn bị vượt sông sang Hà Tây, không ngờ lại gặp Trương Hoán ở đây.
“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh” Lý Song Ngư nhảy xuống ngựa, quỳ lạy nói với Trương Hoán.
Trương Hoán vội vàng xuống ngựa đỡ Lý Song Ngư dậy. Trương Hoán xúc động nhìn gương mặt tiều tuỵ của Lý Song Ngư, hắn vỗ vỗ vai Lý Song Ngư nói: “Ngươi khổ cực rồi”.
Lý Song Ngư gãi gãi đầu, cười hì hì mấy tiếng. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì Lý Song Ngư vội vàng nói: “Tướng quân còn chưa biết. Tối hôm qua sông Hoàng Hà đã đóng băng, băng rất dày. Sáng sớm nay thuộc hạ dẫn các huynh đệ thử qua sông, hoàn toàn có thể đi lại trên mặt băng”.
Trương Hoán vui mừng. Sông Hoàng Hà đã đóng băng. Đây chính là một tin tình báo vô cùng quan trọng, rất có lợi đối với kế hoạch của hắn. Nó thậm chí làm thay đổi cả chiến cuộc này. Trước đây hắn chỉ nắm chắc năm phần, bây giờ là bẩy phần.
Trương Hoán cúi đầu suy nghĩ một lát rồi cương quyết nói với Lý Song Ngư: “Bây giờ ta bổ nhiệm ngươi là Thiên Kỵ binh nha tướng. Ngươi vẫn mang theo năm trăm huynh đệ, tiếp tục đi về phía tây tới quận Vũ Uy. Nếu quân Hà Tây vượt Hoàng Hà chặn đường ta, ngươi phải nghĩ cách chiếm huyện Thiên Bảo, cắt đứt đường lui của quân Hà Tây”.
Thôi Tiểu Phù cầm bút, nhẹ nhàng phê một chữ “ chuẩn” trên bản sao công văn bổ nhiệm Trương Hoán rồi nàng cẩn thận đọc lại công văn bổ nhiệm. Đây là lần đầu tiên nàng phê chuẩn công văn bổ nhiệm từ khi trở thành Thái hậu chấp chính tới nay. Theo luật định của Đại Đường, quan lại từ tam phẩm trở lên phải đích thân do Hoàng đế ngự bút phê chuẩn. Bây giờ nàng là Thái hậu giám quốc, việc ngự bút do nàng thay mặt Hoàng thượng. Dù việc bổ nhiệm này đối với nàng chỉ là một hình thức nhưng Thôi Tiểu Phù vẫn rất coi trọng nó. Thôi Tiểu Phù khẽ đọc: “Bổ nhiệm Thiên Kỵ doanh Trung lang tướng Trương Hoán làm Đô Đốc Lương Châu kiêm Thứ sử quận Vũ Uy” Đây chính là chức quan hàm tam phẩm. Từ khi Đại Đường lập nước hơn trăm năm tới nay, người trẻ tuổi có địa vị cao như này liệu được mấy người?
Thế nhưng điều làm Thôi Tiểu Phù xúc động không phải là do điều đó mà là do Thôi, Bùi đồng đề cử. “ Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết.”
Thôi Tiểu Phù đưa công văn bổ nhiệm cho Lý Phiên Vân, cười nhẹ nói: “Ai gia vốn định lưu hắn lại làm thống lĩnh quân Vũ Lâm. Xem ra Ai gia đã khiến hắn thiệt thòi rồi”.
Ánh mắt Lý Phiên Vân vẫn lạnh như băng. Nàng mặc một bộ đạo bào thế nhưng bộ đạo bào này đã thêm một ít hoa văn, màu sắc của đạo bào cũng sáng sủa hơn. Dù là như thế thì có vẻ nàng vẫn không ăn nhập với vẻ rực rỡ của Hoàng cung Đại Đường.
Lý Phiên Vân tiếp nhận tờ công văn bổ nhiệm Trương Hoán, đọc qua một lần. Trong đôi mắt lạnh lùng như băng của nàng chợt hiện lên tình cảm ấm áp. Lý Phiên Vân cẩn thận lấy bảo ấn của Thái hậu trong một cái hộp ngọc ra
“Sau này hắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Hà Tây mấy năm nay gặp tai họa. Không nói đâu xa, nguyên việc sống qua mùa đông này cũng là một vấn đề nan giải. Thế nhưng chỉ cần sống qua mùa đông này, hắn có thể đứng vững ở Hà Tây”.
“Hắn sẽ làm được” Thôi Tiểu Phù cười nói rồi nàng lập tức nhướng mày lên. Lúc trước Thôi Tiểu Phù đã nhận được tin tức: nữ nhi của Bùi Tuấn, Bùi Oánh đang ở bên cạnh Trương Hoán. Bây giờ Thôi Ninh giải quyết thế nào? Nếu như Trương Hoán cưới Bùi Oánh, chẳng phải hắn sẽ ly khai nàng, mà đầu quân cho Bùi Tuấn sao?
“Mấy ngày nay Thôi Ninh thế nào?” Lý Phiên Vân gặp mặt Thôi Ninh chỉ là vì đệ đệ của mình, nàng và Thôi Ninh trở nên khá thân thiết.
“Hai ngày nay nàng toàn hỏi ta về kinh đạo gia. Ta nghi ngờ Thôi Ninh có ý định xuất gia” Lý Phiên Vân thở dài nói.
Thôi Tiểu Phù ngẩn người. Nàng lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Một khi đại ca nàng phát hiện ra Thôi Ninh có biểu hiện chán đời, sẽ lập tức gả nàng đi. Hơn nữa rất có khả năng người đó chính là con trai của Vương Ngang là Vương Nghiên.
“Không được! Mình phải đi nói chuyện với đai ca” Thôi Tiểu Phù hạ quyết tâm. Nàng tuyệt đối không thể để mất quân cờ Thôi Ninh này.
Hơn mười kỵ binh hộ vệ thái giám tuyên chỉ lao nhanh như chớp giật ra khỏi cửa Minh Đức đi về hướng tây, phía Lũng Hữu. Người hai bên đường hoảng sợ dạt sang hai bên né tránh khiến cho mọi người chung quanh bàn tán: “Người nào được thăng quan, tại sao lại cấp bách như vậy?”
Từ khi Hoàng thượng băng hà. Theo thường lệ, các hoạt động vui chơi giải trí của dân chúng bị cấm hết. Đối tượng giơ đầu chịu báng đầu tiên chính là cuộc thi đấu mã cầu mỗi năm một lần. Ngay trước khi cuộc thi đấu mã cầu khai mạc bảy ngày, triều đình đột nhiên huỷ bỏ trận đấu năm nay, lệnh truyền ra khiến dân Trường An thất vọng. Dân chúng dần dần bị thu hút bởi cục diễn hỗn loạn của Đại Đường. Không biết ai đó đã tung ta thông tin Thiên Kỵ doanh Trung lang tướng Trương Hoán đã rời Trường An, dẫn quân đi thu phục Hà Tây của Đại Đường. Trong một mùa đông buồn và ít trò tiêu khiển này, với sự tôn sùng anh hùng của Đại Đường, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là điểm sáng để mọi người chờ mong.
Đại điện của Quốc Tử giám, mấy ngàn đệ tử ngồi nghiêm nghị, lặng lẽ nghe Hàn Dũ, bảng nhãn khoa cử năm nay diễn thuyết. Lần diễn thuyết này đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Tư nghiệp Quốc Tử giám, Sở Hàng Minh.
“Từ sau loạn An Sử, quân đội Sóc Phương, Hà Lũng rút về Trung Nguyên. Thổ Phiên thừa dịp Tây Vực trống rỗng, mấy lần tiến hành xâm lấn quy mô lớn vùng Hà Lũng, bắt đi trăm vạn huynh đệ, tỷ muội của chúng ta. Cha mẹ già thì bị chọc mù mắt, chặt tay vứt bỏ nơi hoang dã. Mười mấy năm qua Thổ Phiên đã lần lượt chiếm mười châu, quận của Đại Đường như: Cam, Lương, Túc, Qua, Mân, Lâm …. Con cháu của Đại Đường phải làm nô tỳ cho người Nhung
@by txiuqw4