sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 139: Mưu Lấy Hà Tây (3)

Giọng nói của Hàn Dũ trầm thấp, ánh mắt hắn ngập tràn sự bi phẫn. “ Năm Chí Đức thứ hai, Thổ Phiên công hãm quận Kim Thành, đánh cướp phụ nữ, trẻ em, trai tráng của Đại Đường tới vạn người, giao số người này cho bộ lạc dã man nhất làm nô lệ. Cuối cùng có rất nhiều người ngóng mắt nhìn về cố hương, gào khóc tới hôn mê, nhảy xuống sườn núi chết mấy trăm người. Sinh ra là con dân Đại Đường, sao lại bất hạnh như vậy?”

Lúc này trong đại điện đã vang lên những tiếng thổn thức. Đột nhiên giọng nói khàn khàn của một thái học sinh ngâm lên: “Lũng đầu dĩ đoạn nhân bất hành, hồ kỵ dạ nhập lương châu thành. Hán gia xử xử cách đấu tử, nhất triêu tẫn một lũng tây địa.”

Ngay sau đó mấy trăm người, mấy ngàn người cũng phụ hoạ theo. “ Người Trung Quốc phải mặc áo lông học tiếng Hồ. Ai có thể noi gương Lý Khinh xa thu lại Lương châu cho người Hán đây?”

Bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng bi phẫn.

“Nhưng bây giờ có người vì Đại Đường chúng ta mà thu phục non sông” Giọng nói của Hàn Dũ đột nhiên lanh lảnh, hắn phẫn nộ nói: “Người đốt cháy quân lương Hồi Hột mùa đông năm ngoái là ai? Ai là người hoả thiêu Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý? Chính là Trương Hoán! Trung lang tướng Trương Hoán thống lĩnh năm nghìn thiết kỵ Đại Đường tới Hà Tây, muốn thu lại đất cũ Hà Tây, Bắc Đình, An Tây, xây dựng bốn trấn An Tây. Thậm chí tướng quân còn muốn tiếp tục tiến về phía tây, một lần nữa cắm cây Long kỳ của Đại Đường lên tường thành Toái Diệp, chấn hưng lại sự oai phong của Hoàng đế Đại Đường”.

Hàn Dũ hít một hơi thật sâu, hãnh diện nói: “Nam nhi sao không mang Ngô câu, thu quan ải năm mươi châu? Bảy đại thế gia không làm nên chuyện nhưng một người tuổi trẻ bình thường như chúng ta có thể làm được”.

Nói tới đây, rốt cuộc cơn giận của Hàn Dũ bộc phát tới tận trời xanh. Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi mắt của mỗi thái học sinh trẻ tuổi. Hắn cảm nhận được sự bi phẫn sắp sôi trào trong bọn họ. Giọng nói bi phẫn của hắn vang khắp đại điện. “ Nhưng lúc này bên cạnh dòng Hoang Hà, một đại thế gia, Vi gia chỉ vì tư lợi của mình, không tiếc mạng mấy vạn người tới bao vây tiêu diệt anh hùng của chúng ta, muốn người anh hùng ngậm hờn bên bờ Hà Tây. Chúng ta có thể cho phép người anh hùng của mình chết trận nơi sa trường nhưng chúng ta tuyệt đối không để người đó chết dưới lưỡi đao của đồng bào mình. Bây giờ chúng ta nên làm gì đó cho người đó đây?”

“Chúng ta đi cầu xin hoàng thượng” Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đám thái học sinh. Lập tức hàng trăm người cùng gào lên: “Chúng ta tới cung Đại Minh xin hoàng thượng”.

Giọng nói của trăm người lập tức trở thành tiếng hò hét của ngàn người: “Hãy bắt Vi gia thả hắn đi về tây”.

Sự bất mãn đè nén suốt mười sáu năm cuối cùng cũng tới thời khắc bộc phát ra ngoài. Ngày mười bốn tháng mười một, Tuyên Nhân nguyên niên, ba nghìn thái học sinh tụ tập ở cung Đại Minh yêu cầu Vi Ngạc thả Trương Hoán đi về hướng tây. Lượng người càng lúc càng nhiều, thanh thế càng lúc càng to, cuối cùng đã biến thành cuộc diễu hành ngồi của mười hai vạn sĩ tử tham gia khoa thi năm sau ở đường Chu Tước, công khai lên án Vi Ngạc làm điều ngang ngược, yêu cầu triều đình bãi miễn chức vụ đại thần nội các của Vi Ngạc.

Lập tức mấy chục tên quan lại của Vi gia làm quan ở kinh thành dùng tất cả các loại phương thức, cấp tốc mang tin tức về sự phẫn nộ của dân chúng đột ngột bùng phát thông báo về Lũng Hữu.

Cây đại kỳ bay phần phật trong gió, một con bạch mã hùng vĩ chạy xuống chân núi. Trương Hoán đang giục ngựa chạy như bay. Bờm ngựa màu trắng tung bay theo chiều gió. Trên mũ trụ màu bạc của hắn phủ một lớp tuyết trắng. Phía sau Trương Hoán, mấy nghìn kỵ binh làm thành một hàng dài, tiến về phía trước trong gió lạnh

Thiên Kỵ doanh vượt qua Hoàng Hà ở quận Linh Vũ, xuôi nam đã hơn ba trăm dặm. Bên phải có thể nhìn thấy tường thành bị tàn phá lờ mờ trên dãy núi, trong khi đó ở bên trái hơn mười dặm là vùng sa mạc nhỏ, hẹp dài mấy trăm dặm.

“Hu” Trương Hoán thở nhẹ một tiếng, ghìm cương ngựa lại. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng buổi chiều tà đỏ như máu. Mấy chấm đen bên sườn núi nhanh chóng biến mất. Đó chính là thám báo của quân địch.

Trương Hoán khoát tay, hạ lệnh: “Lập tức hạ trại, nghỉ ngơi hai canh giờ”.

Mấy trăm chiếc lều vải màu trắng nhanh chóng được dựng lên. Mặt Bùi Oánh đông cứng, tê cóng, nàng liên tục dùng tay xoa xoa má almf ấm sau đó nàng chui vào trong soái trướng bằng da rất dày.

Trương Hoán đang quỳ gối trên chiếc thảm cũ kỹ, chăn chú nghiên cứu địa đồ. Giải đất phía trước là vùng không người ở. Huyện thành gần nhất cũng cách đây bốn trăm dặm. Bên kia bờ Hoàng Hà chính là Hội quận, là châu quận duy nhất ở bờ đông Hoàng Hà của Hà Tây có quân đồn trú một ngàn người.

Theo như lộ trình và thời gian thấy. Nếu như quân Lũng Hữu và Sóc Phương không gặp phải tình hình đặc biệt, nhất định chúng đã qua Hoàng Hà. Hơn nữa thám báo của chúng đã xuất hiện như vậy chúng cách xa hắn nhất cũng chỉ khoảng một trăm dặm.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán. Tất cả còn phải chờ tin của thám báo. Đúng lúc đó từ xa vang lên tiếng vó ngựa rất nhỏ, càng lúc càng tiến gần. Trương Hoán bước ra ngoài trướng, hắn thấy mấy thớt ngựa đang chạy tới. Đây chính là quân thám báo đi tìm hiểu tình hình quay về.

“Bẩm báo tướng quân, hai vạn quân Lũng Hữu cùng ba vạn quân Sóc Phương đã gặp nhau ở phía trước tám mươi dặm, chúng đã vượt qua Hoàng Hà, đang cấp tốc tiến tới chỗ chúng ta”.

Trương Hoán gật đầu nói: “Có tin tình báo của Hà Tây không?”

“Các huynh đệ hướng tây đã đi ba ngày nhưng vẫn không có tin tức báo về”.

“Biết rồi. Tiếp tục dò xét” Mấy tên thám báo lại giục ngựa chạy về hướng nam, chỉ trong chốc lát chúng đã biến mất trong bình nguyên bao la.

“Tướng quân, không biết Lý Hoành Thu có việc gì không?” Hạ Lâu Vô Kỵ ở bên cạnh lo lắng nói. mặc dù hắn và Lý Hoành Thu thường xuyên xung khắc với nhau, không phục lẫn nhau nhưng đến khi lâm địch, hắn lại vô cùng lo lắng cho Lý Hoành Thu.

“Hắn là người địa phương, lại là lão binh. Nhất định là không có việc gì”.

Trương Hoán quay đầu đi vào doanh trướng, hắn quay đầu vẫy tay nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “Ngươi hãy vào đây. Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”.

“Cái gì? Tướng quân muốn vượt sông lấy Hội quận hả?” Hạ Lâu Vô Kỵ căng thẳng. Ưu thế duy nhất của Thiên Kỵ binh chính là cơ động. Lấy Hội quận thì chẳng khác nào dùng sở đoản của mình, sẽ bị bao vây.

“Tướng quân cần phải suy nghĩ cẩn thận. Quân địch có tới năm vạn quân”.

Trương Hoán chắp tay sau lưng. Hắn đi ra cửa doanh trướng. Hắn nhìn sa mạc vô tận ở phía tây, thở dài nói: “Ta đương nhiên biết vượt sông lấy Hội quận không phải là thượng sách nhưng đối thủ của chúng ta rất giảo hoạt. Hắn trước sau vẫn không chịu điều động quân Hà Tây. Nếu chúng ta quanh quẩn quá lâu càng không thể dẫn quân Hà Tây tới. Bây giờ thừa dịp hắn chưa biết rõ ý định của chúng ta, trước tiên chúng ta tự tạo bất lợi cho mình, dẫn quân Hà Tây tới”.

“Nhưng năm vạn quân này là quá đủ. Liệu hắn có cần phải để quân Hà Tây tham dự vào việc bao vậy không? Tướng quân, liệu cái được có đủ bù cái mất không?”

Trương Hoán mỉm cười, ánh mắt hắn hiện lên sự giảo hoạt. Hắn nhìn về hướng quận Linh Vũ nói: “Bây giờ bọn chúng có năm vạn người nhưng sẽ nhanh chóng không còn thế nữa”.

Ngày mười tám tháng một, trong nội địa Lũng Hữu, quân Thiên Kỵ doanh chạy quanh quẩn suốt mười bảy ngày đã vượt sông Hoàng Hà và gặp quân Sóc Phương cản đường ở bờ tây Hoàng Hà, biên giới của sa mạc Hà Tây. Hai đội quân Lũng Hữu và Sóc Phương triển khai thế bao vây. Ngay khi vòng vây của quân Lũng Hữu và quân Sóc Phương sắp khép lại, quân Thiên Kỵ doanh đột nhiên xông ra ngoài từ một lỗ hổng rộng chưa tới mười dặm nhanh như chớp giật, thẳng tới Hoàng Hà, một lần nữa lại vượt qua Hoàng Hà.

Đại doanh Lũng Hữu, Vi Thanh mặc trang phục trắng, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Triệu Đức Niên, Mã sứ quân binh Đại Thạch. Trương Hoán đã đột kích ra ngoài ngay trước mắt hắn.

“Thuộc hạ đã cố hết sức. Hôm đó các huynh đệ hành quân cấp tốc nên đã rất mệt mỏi, ngựa kiệt sức. Trong khi đó đối phương đã được nghỉ hai canh giờ, lại toàn bộ là kỵ binh. Chúng ta toàn bộ binh nên không thể đuổi kịp được”.

Triệu Đức Niên vừa giải thích vừa len lén nhìn sắc mặt của đại công tử, thấy sắc mặt Vi Thanh không chút thay đổi, hắn thầm hoảng sợ ntrong lòng, lại vội vàng giải thích: “Hơn nữa chúng còn nghỉ ngơi mới xuất binh, hiển nhiên đã tính toán trước. không phải là chúng may mắn chạy thoát”.

“Ngươi nói hết chưa?” Vi Thanh lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của Triệu Đức Niên. “ Bản công tử chỉ nhìn kết quả chứ không xem quá trình. Hắn chạy thoát ở chỗ người nào, người đó chịu trách nhiệm”.

Nói tới đây Vi Thanh nhẹ nhàng vung tay nói: “Giết hắn”.

.

Sắc mặt Triệu Đức Niên giống như một con ruồi bị đập chết. Ngay lập tức năm, sáu binh lính ở bên cạnh xông tới túm lấy Triệu Đức Niên, lột áo giáp của hắn rồi kéo hắn ra ngoài.

Đột nhiên Triệu Đức Niên nổi giận, hắn vừa giãy giụa và gào thét chửi mắng: “Ngươi chỉ là tiểu vương bát, dê non, ái nam ái nữ. Tại sao người Hồi Hột không giết chết ngươi? Lão tử nam chính bắc chiến gây dựng giang sơn cho Vi gia các ngươi. Ngươi đối xử với ta như vậy sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx