sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 156: Thôi Tiểu Phù Triệu Kiến

“Nàng, nàng nào? Thiếp không biết?” Đôi mắt đẹp của Bùi Oánh ánh lên một tia giảo hoạt, nàng cười nói: Ồ, thiếp biết rồi. Chàng muốn hỏi tin của Trưởng Tôn tiểu thư. Ôi, nàng rất khoẻ, gương mặt còn đỏ hơn trước kia”.

“Quên đi, ta không nói với nàng nữa” Trương Hoán tức giận nói: “Hoạn quan ở trong cung tới đang ở đâu? Ta tiến cung xong quay về rồi tìm nàng tính sổ”.

Bùi Oánh bật cười, nàng bước tới ôm tay Trương Hoán, dịu dàng nói: “Làm gì có ai ở trong cung. Thiếp chỉ giả truyền ý chỉ của Thái hậu, lừa chàng quay về”.

Bùi Oánh vừa nói xong thì thấy trên đường xuất hiện mấy thớt ngựa chạy tới Bùi phủ. Một hoạn quan dẫn đầu nhảy xuống ngựa, nói to: “Ý chỉ Thái hậu tới. Đô đốc Lương Châu Trương Hoán tiếp chỉ”.

Trương Hoán và Bùi Oánh kinh ngạc nhìn nhau rồi cả hai ôm bụng cười ngặt nghẽo. Gã hoạn quan không hiểu cả hai đang cười vì chuyện gì, gã sầm mặt xuống quát: “Trương Hoán tiếp chỉ”.

Trương Hoán kéo tay Bùi Oánh ý bảo nàng tránh vào trong. Lập tức Bùi Oánh đi vào trong cổng, nàng nấp sau cánh cổng, lén nhìn ra ngoài đường.

“Thái hậu có chỉ, mời Đô đốc Lương Châu Trương Hoán vào điện Lân Đức thương nghị đối sách. Lập tức đi ngay. Khâm thử!”.

“Thần Trương Hoán tuân chỉ!” Trương Hoán đứng dậy, hắn chắp tay nói với gã hoạn quan: “Ta cần phải đi thay đổi y phục. Xin công công hãy chờ một lát”.

Nói xong Trương Hoán rút ra một miếng vàng lá khá nặng, kín đáo đưa cho gã hoạn quan và nói: “Lúc trước đã thất lễ. Xin mời công công đi uống chén rượu nhạt an ủi”.

Vàng bạc vào tay. Gã hoạn quan cảm thấy tay mình nặng xuống, trong lòng không khỏi nở hoa. Quân quyền đã mất, chi tiêu của Hoàng cung rất túng thiếu, thu nhập của hoạn quan cũng thiếu. Bình thường không ai có thành ý hối lộ bọn họ. Tình trạng của hoạn quan vô cùng quẫn bách. Hôm nay nhận được hối lộ trong lần đầu tiên đi truyền thánh chỉ. Đây chính là lần đầu tiên trong đời gã hoạn quan này.

Gã hoạn quan vừa vui mừng vừa căng thẳng, gã vội vàng nói: “Ngài cứ đi. Tiểu nhân ở đây chờ ngài. Không cần vội vàng. Có thể chậm rãi thay đổi”.

Trương Hoán đi vào trong phủ. Bùi Oánh liền kéo hắn đi vào trong nội viện. Bùi Tuấn đã chuẩn bị cho hai người một tiểu viện độc lập. Mặc dù Bùi Oánh và Trương Hoán chưa cử hành hôn lễ nhưng Bùi gia đều đã đồng ý, nói là hai người bọn họ đã sớm thành hôn dưới sự chủ trì của Nhan Chân Khanh, hơn nữa gặp phải lúc đất nước trong cảnh đau thương không nên tổ chức hôn lễ rầm rộ. Bùi Oánh giúp Trương Hoán cởi trang phục, nàng lấy ra một bộ nhuyễn giáp tinh xảo, mặc giúp hắn. Nàng vừa thắt chặt dây lưng cho Trương Hoán vừa dặn dò: “Dù sao Thôi Tiểu Phù cũng là thân muội của Thôi Viên. Bây giờ chàng lại đầu phục phụ thân. Vì đảm bảo lợi ích của Thôi gia, nhất khó nói là Thôi Tiểu Phù không gây ra những chuyện cực đoan. Tuy có thể nói là khả năng không lớn nhưng khi Lý Phiên Vân không có ở đây, chàng vẫn cần cẩn thận”.

Trương Hoán thấy tiểu thê tử của mình liên tục dặn dò, trong lòng hắn vô cùng ấm áp. Trương Hoán thấy mấy lọn tóc đen vương trên má nàng, hắn liền nhẹ nhàng vén ra sau cho nàng. Sau khi Bùi Oánh khoác áo choàng cho Trương Hoán xong, nàng mỉm cười nói: “Nếu chàng gặp Thôi Ninh, hãy nói là thiếp mong đợi có thể trở thành tỷ muội với nàng”.

Trương Hoán kinh ngạc, hắn đang định nói thì Bùi Oánh đã cười đẩy hắn ra cửa: “Mau đi đi. Thái hậu đang mong chờ chàng thành tâm cống hiến sức lực”.

Mấy thân binh hộ tống Trương Hoán cùng hoạn quan tuyên chỉ đi về cung Đại Minh. Bùi Oánh nhìn theo bóng dáng Trương Hoán tới khi khuất hẳn mới thầm thở dài, nàng mệt mỏi tựa lưng vào cánh cổng. Trong đầu nàng là câu nói của Trưởng Tôn Y Y. Mấy hôm nay Thôi Ninh vẫn ở trong cung, rất khó gặp mặt nàng.

Không biết đêm này chàng có quay về hay không? Bùi Oánh thì thào với bản thân mình, ánh mắt nàng ngập tràn sầu thương.

Một đội quân Long Vũ quân mới đã được đổi tới bảo vệ cung Đại Minh. Đội quân này ước chừng hai ngàn người, chỉ huy là Trung lang tướng Quách Cự, con trai của Quách Tử Nghi. Đây là kết quả của sự thoả hiệp giữa Bùi Tuấn và Thôi Viên.

Tân Hoàng đế còn nhỏ tuổi, chủ nhân trên thực tế của cung Đại Minh chính là Thôi Tiểu Phù. Nàng thay mặt Thiên tử phê duyệt tấu chương. Ý chỉ vốn là của Hoàng đế cũng thay bằng ý chỉ của Thái hậu. Trên thực tế Thôi Tiểu Phù chính là người nắm quyền thống trị Đại Đường.

Thế nhưng Thôi Tiểu Phù cũng giống như Lý Hệ, không có bất kỳ quyền lực nào. Quyền lực thực tế nằm trong tay Thôi Viên và Bùi Tuấn. Trước đây khi thành Thái hậu, Thôi Tiểu Phù đã từng có ảo tưởng được như Trương Lương trước đây đã được phân chia khá nhiều quyền lực. Nàng là nữ nhi của Thôi gia, Thôi Viên hẳn càng phải coi trọng nàng.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh, không phải nàng muốn là được. Chẳng những Thôi Viên không chịu phân chia quyền lực mà ông ta càng ngày càng thu hẹp phạm vi quyền lực của nàng. Ngay cả ý định tu sửa một thư phòng ở điện Tử Thần cũng bị Thôi Viên từ chối một cách thẳng thừng. Thôi Viên chỉ nói một câu. Chức trách của Thái hậu là bồi dưỡng tân Hoàng đế, trông coi hậu cung, không nên tham gia quá nhiều vào chính sự.

Thật ra do Bùi Tuấn đóng vai trò trung gian khuyên can, Thôi Viên mới miễn cưỡng để cho Thôi Tiểu Phù tham gia một phần chính sự vì vậy một số tấu chương không quan trọng đã được đưa tới nội cung. Phần lớn chỉ là kế thừa tước vị của Hoàng thất, đại loại như kiểu mưa thuận gió hoà. Trên thực tế những tấu chương không có ý nghĩa cũng đều được người của Trung thư tỉnh chuyển tới bản sao, còn bản chính đã được hai tướng quốc phê duyệt.

Thôi Tiểu Phù vẫn giữ im lặng. Ngôi Thái hậu hình thức không phải là điều nàng mong muốn.

Vào lúc này vị thống trị cao nhất trên danh nghĩa của Đại Đường đang ngồi trên điện Lân Đức phê duyệt một bản tấu chương về buổi thiết triều vào ngày mùng bảy tháng giêng tới.

Bản tấu chương là của Điện trung giám viết. Bản tấu dài bảy trang, viết lưu loát. Khi nào thì đánh trống, khi nào lên triều, Thái hậu phải mặc trang phục nào, vị trí ngồi của Thái hậu, vị trí ngồi của Hoàng đế. Người nào lên tiếng trước tiên, người nào lên tiếng sau cùng. Tất cả được viết rất rõ ràng trong bản tấu. Cuối bản tấu còn có lời phê duyệt của Thôi Viên rằng chức trách của thái hậu là lâm triều nghe chính sự còn chuyện quốc sự đã có các đại thần thương lượng xử trí. Đây cũng là lời cảnh cáo với Thôi Tiểu Phù không được nhân cơ hội lạm quyền.

Binh! Thôi Tiểu Phù tức giận vỗ cây bút trong tay. Cái gì gọi là Thái hậu lâm triều. Rõ ràng nàng chỉ được coi như một tượng gỗ mặc trang phục Thái hậu.

Thôi Tiểu Phù đứng dậy, đi tới trước cửa sổ với tâm trạng buồn bực nhìn hoa, cây cảnh điều tan bên ngoài, nơi nơi đều là cảnh hiu quạnh, bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng. Nhìn cảnh sắc bên ngoài tâm trạng của Thôi Tiểu Phù ổn định lại một chút.

Lúc này ánh mắt của Thôi Tiểu Phù chăm chú nhìn vào chiếc gương đồng trên án. Ánh sáng gương đồng chiếu dọi lên người nàng. Trong gương đồng là hình ảnh của một nữ nhân cực kỳ thành thục, mị lực. Trên gương mặt của Thôi Tiểu Phù chưa có nhiều vết hằn năm tháng, làn da nàng vẫn mềm mại, nõn nà như làn da một thiếu nữ, vóc dáng nàng uyển chuyển mà đầy đặn, phong thái quý phái, cao sang.

Thôi Tiểu Phù khẽ thở dài. Bản thân nàng mới hơn ba mươi tuổi. Chẳng lẽ nàng cứ làm một Thái hậu không có thực quyền mười tám năm sao? Đột nhiên Thôi Tiểu Phù cực kỳ căm hận Thôi Viên. Ông ta là huynh trưởng cùng cha với nàng nhưng lại cực kỳ tàn khốc vô tình, không để cho nàng một cơ hội dù chỉ là nhỏ nhoi.

Thế nhưng căm hận chỉ là căm hận. Thôi Tiểu Phù rất khâm phục thủ đoạn của Thôi Viên. Đúng là Thôi Viên tàn khốc vô tình mới có thể khiến không có bất sự bàn tán nào về chuyện Thôi thị thay thế Lý thị. Ngày nay Hoàng tộc Lý thị càng ngày càng suy sụp. Nó là một đề tài cực kỳ mẫn cảm.

Đồng thời Thôi Viên cũng nhận ra dã tâm quyền lực của Thôi Tiểu Phù càng ngày càng mạnh mẽ. Trong khi đó dã tâm quyền lực này không phải là hợp nhất hai loại quyền lực trong gia tộc Thôi thị. Trong khi đó, hoàn toàn ngược lại nếu như Thôi Tiểu Phù có thực quyền, nàng nhất định sẽ làm suy yếu quyền lực của Thôi gia. Chính vì thế Thôi Viên mới kiên quyết khống chế quyền lực to lớn trong tay mình, không để Thôi Tiểu Phù có cơ hội.

Bây giờ điều khiến Thôi Tiểu Phù đau đầu nhất chính là trong triều không có một đại thần nào ủng hộ nàng. Trước đó còn mấy người theo Long phái, thế nhưng sau khi Lý Hệ chết, gần như tất cả các đại thần trong triều đều phân chia rất rõ ràng. Không phải là người Bùi đảng thì cũng chính là người Thôi đảng.

Từ trước tới nay Thái hậu chấp chính đều dựa vào sự cầm quyền của phụ huynh cùng ngoại thích. Trong khi đó ngoại thích của Thôi Tiểu Phù lại là một Thôi Viên cố chấp. Cứ mỗi khi nào nhắc tới Thôi Viên, Thôi Tiểu Phù lại thở dài. Thôi Tiểu Phù viết hai cái tên trước mặt mình: Đoàn Tú Thực và Trương Hoán.

Biến loạn Lũng Hữu gần đây khiến nổi lên hai người có thực lực. Đoàn Tú Thực là nguyên lão tứ triều, một người đứng đầu kiên định của Hoàng đảng, cũng là điều duy nhất Lý Hệ để lại.

Sau khi Lý Hệ chết không bao lâu, một bức thư thuần phục được chuyển từ Hoàng Hà giá rét tới cung Đại Minh. Người thứ nhất cũng là người duy nhất kiên quyết ủng hộ Thái hậu. Đáng tiếc tình hình của Đoàn Tú Thực không lấy gì làm tốt. Trước tiên là Đại tướng cầm quân dưới trướng đã đầu hàng Bùi Tuấn, sau đó lại rơi vào tuyệt cảnh thiếu thốn lương thực, trong lúc khó khăn đó đã nhân cơ hội Lũng Hữu có chuyện, đánh chiếm quận Linh Vũ. Vi Ngạc ba ngày hai lần lên tiếng tố cáo Đoàn Tú Thực nắm quân quyền trong tay, bụng dạ khó lường với ý đồ đẩy Đoàn Tú Thực về lại thành Tây Thụ Hàng.codon.trai


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx