sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 168: Lựa Chọn (2)

“Thế nào, vẫn chưa có chủ ý sao?” Thôi Tiểu Phù cười cười kéo tay Thôi Ninh ngồi xuống rồi nói mềm mỏng: “Cô cô thấy cháu từ nhỏ lớn lên, làm sao có thể trơ mắt nhìn cháu nhảy vào hố lửa mà không quản. Nếu như là một nam nhân cực kỳ ưu tú thì cũng được, nhưng ngược lại hắn là cái loại người ấy. Nếu như cháu gả cho hắn thì ta dám khẳng định cả đời này cháu cũng sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa Vương Nghiên cũng sẽ không hạnh phúc, ta rất bất bình với phụ thân cháu ở điểm này. Chỉ vì một chút quyền lực con con mà lại hy sinh đứa con gái duy nhất của mình”

“Nhưng cháu lo lắng đi cùng chàng thì phụ thân sẽ hận chàng tận xương tủy, làm khó dễ cho chàng ở mọi nơi nên ngược lại là hại chàng.” Đây mới là điều Thôi Ninh lo lắng nhất. Giọng điệu của phụ thân quyết đoán như vậy, thậm chí lấy đạo hiếu để uy hiếp nàng khiến nàng rốt cuộc không hiểu tại sao phụ thân lại căm ghét Trương Hoán như vậy.

“Đó bởi vì Trương Hoán là con của Thái Tử Dự.” Thôi Tiểu Phù như nhìn thấu tâm can của Thôi Ninh nên cười nói: “Trương Hoán hùng mạnh thì sớm muộn cũng sẽ thành kẻ địch của Thế gia triều chánh, cho nên phụ thân cháu mới hận hắn như vậy. Còn như cách nói về thê thiếp gì đó thì chẳng qua chỉ là phụ thân cháu lấy cớ thôi, điều phụ thân cháu quan tâm chỉ có ích lợi của Thôi gia.”

Thôi Tiểu Phù đương nhiên sẽ không muốn Thôi Ninh gả cho Vương Nghiên, điều này sẽ làm tổn hại đến lợi ích thiết thân của nàng. Khống chế Trương Hoán trong tay mình, lúc đó mới phù hợp lợi ích lớn nhất ích của Thôi Tiểu Phù. Cho nên Thôi Ninh cũng tuyệt không thể đi cùng Trương Hoán, phải nắm giữ nàng ở trong tay mình.

Làm như thế mới có thể được cả hai đường, trong lòng Thôi Tiểu Phù sớm đã có phương án suy tính.

“Cháu nói thế cũng đúng. Nếu như cháu đi cùng Trương Hoán, phụ thân cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Bây giờ thế lực của hắn còn rất nhỏ yếu, về nhiều phương diện đều cần triều đình ủng hộ. Nếu như cháu đi cùng hắn thì tiền đồ của hắn sẽ hết sức khó khăn.”

Nói đến đây, Thôi Tiểu Phù thấy Thôi Ninh đang muốn mở miệng, liền khoát tay chặn nàng lại “ Cô cô đương nhiên cũng sẽ không để cháu gả cho Vương Nghiên. Cho nên chỉ cần nghe cô cô thu xếp thì phụ thân cháu cũng chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.”

“Xin cô cô nói cho rõ ràng, nếu như bởi vậy sẽ làm tổn thương đến phụ thân thì cháu cũng sẽ không đồng ý.” Thôi Ninh đột nhiên bắt đầu thấy hơi cảnh giác, nàng cảm giác như cô cô có vẻ đang lợi dụng mình.

“Cháu không tin cô cô sao?” Thôi Tiểu Phù lập tức sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, cháu cứ gả cho Vương Nghiên đi! Đi gả cho cái tên con trưởng có huyết thống tuyệt đối thuần khiết kia đi. Ta không ngại nói thật cho cháu biết, Vương gia Sơn Nam là gia tộc không sạch sẽ. Cháu biết con trưởng Trương Huyên của Trương Nhược Hạo là con ai không? Chính là người của Vương gia bọn họ gây nên đó, chuyện này kỳ thực phụ thân của cháu cũng biết.”

Mặt Thôi Ninh thoắt trở nên trắng bệch, đầu của nàng từ từ cúi xuống mà không nói một lời. Thôi Tiểu Phù thấy nàng yếu thế thì không khỏi âm thầm đắc ý, nàng nheo mắt lại, từ trong miệng thốt ra hai chữ: “Xuất gia!”

“Xuất gia?” Trong mắt Thôi Ninh có hơi mờ đi, nàng từng nghĩ tới việc xuất gia. Nhưng sau khi gặp được Trương Hoán, ý muốn xuất gia của nàng liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hiện tại Thôi Tiểu Phù đột nhiên lại đưa ra khiến nàng do dự không biết phải làm sao.

“Kỳ thực cũng không phải xuất gia thật sự. Chỉ là một biện pháp để cháu tránh né hôn nhân.” Thôi Tiểu Phù nhìn Thôi Ninh nói: “Nếu như ta không có đoán sai, Trương Hoán nhất định sẽ bắt Vương Nghiên đi để hắn không được làm chú rể. Cho nên cháu xuất gia, vừa lúc cho phụ thân cháu một lối xuống thang, đồng thời cũng sẽ không làm thương tổn đến Trương Hoán.”

“Nếu như cháu hiểu rồi thì ta sẽ thu xếp mọi thứ cho tốt.”

Thôi Tiểu Phù đi rồi thì Thôi Ninh cũng lâm vào trầm tư. Phải nói lời của cô cô cũng là một sự nhắc nhở khác cho nàng. Đúng vậy! Bất kể là Trương Hoán bắt Vương Nghiên cũng tốt, hay là nàng đi cùng Trương Hoán cũng tốt. Trương Hoán đã phá cuộc hôn nhân giữa hai nhà quý tộc, hắn đã chạm đến điểm mấu chốt của phụ thân. Cho dù như thế nào thì phụ thân đều sẽ không bỏ qua cho hắn. Còn như chính mình có đi cùng chàng hay không thì lại không trọng yếu.

Thôi Ninh cũng là nữ nhân cực kỳ thông minh. Điều khác nhau lớn nhất giữa nàng và Bùi Oánh là ở chỗ nàng luôn luôn suy nghĩ cho người khác, luôn nghĩ sao cho hành vi của mình sẽ không mang đến cho người nhà thương tổn gì. Cho nên có đôi khi nàng tình nguyện làm khổ mình. Đây là một khía cạnh thùy mị quan tâm của nàng, nhưng mà mặt khác nàng lại tương đối mềm yếu. Chính bởi nguyên nhân thùy mị và hay lưỡng lự của nàng khiến cho nàng bị thương tổn hết lần này đến lần khác.

Nhưng lần này lại là sự lựa chọn lớn nhất trong cuộc đời nàng, nó quyết định vận mệnh cả đời của nàng. Nàng phải có một quyết định, là bỏ đi hay là xuất gia?

“Cạch!” Ở cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng, một viên bi giấy từ khe cửa lăn vào. Thôi Ninh bước nhanh tới nhặt viên bi giấy lên, từ khe cửa chỉ thấy một góc áo đạo bào bồng bềnh lướt đi.

Là Lý Phiên Vân! Thôi Ninh sửng sốt một hồi. Nàng đóng cửa lại, mở viên bi giấy ra, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ nhỏ đẹp đẽ: “Cô cô ngươi muốn lợi dụng ngươi để khống chế Trương Hoán, nếu như ngươi cần sự trợ giúp của ta thì cứ việc tới tìm ta!”

Những lời này giống như một tia chớp, chợt chiếu sáng tâm trí của Thôi Ninh. Giờ khắc này nàng đột nhiên hạ quyết tâm. Nàng bước nhanh đi tới trước bàn, rút ra một tờ giấy, tập trung một lúc rồi cầm bút mà viết: “Phụ thân, xin tha thứ cho con gái bất hiếu. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời con gái không nghe lời người. Con muốn đi cùng chàng, nhưng con gái cũng đồng ý với người là nếu không có sự đồng ý của người thì con gái quyết không tự tiện gả cho chàng. Cũng xin phụ thân thương xót cho con gái tội nghiệp. Trừ chàng ra thì con gái đã không muốn kết hôn với bất kỳ kẻ nào”

Trong lúc viết, Thôi Ninh không khỏi để nước mắt lóng lánh tuôn trào rơi xuống trên giấy viết thư.Vầng mặt trời nhô lên ở chân trời phía đông làm tỏa ra muôn ngàn đạo hào quang vàng óng, một ngày mới đã tới. Từ sáng sớm, công việc ở Bùi phủ cũng giống như lúc bình thường lu bù hẳn lên. Bùi Tuấn cùng mấy người con làm quan dậy thật sớm để đi tới chỗ làm việc. Còn Trương Hoán thì cùng Bùi Oánh thu thập xong đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài. Hôm nay bọn họ tạm thời quyết định đi du ngoạn núi Chung Nam. Rất nhanh, vài chiếc xe ngựa chở đầy đồ đạc có hai trăm tên thân binh hộ vệ đã nhanh chóng chạy ra hướng ngoài thành. Cùng lúc đó, một đội kỵ binh khác cũng hộ vệ mấy cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi phường Vĩnh Gia.

Hai đội nhân mã gặp nhau ở ngoài thành, chả mấy chốc binh lính đóng quân ở ngoài thành cũng chạy lại đây. Bọn họ cũng không đi Chung Nam sơn mà là nhằm hướng Đồng Quan phi nhanh đi

Lúc giữa trưa, Trương Hoán lại chỉ huy hơn một trăm người lén lút quay trở về Trường An.

Thúy Vân Cư ở phường Bình Khang cũng là gian tửu quán vốn của Kinh Nương, sau đó lại bị một đại tửu lâu khác có Thôi Khánh Công đứng sau lưng chiếm lấy. Chẳng bao lâu sau, bởi vì không có nguồn rượu bồ đào chánh tông nên việc làm ăn của nó cũng dần dần mỗi ngày một ế ẩm đi.

Nhưng hôm qua lại đột nhiên có đại khách hàng dùng ba trăm quan tiền bao suốt cả ngày, đối với quán rượu làm ăn đang ế ẩm thì không nghi ngờ gì đó là một tin tức tốt cực lớn. Từ sáng sớm Thúy Vân Cư đã được quét dọn xong xuôi để chuẩn bị cho thịnh yến hôm nay.

Trương Hoán ngồi uống rượu một mình ở trong một gian phòng nhỏ của Thúy Vân Cư. Mặc dù bên ngoài đã có mấy tên con cháu nóng tính từ các nhà thế gia đến, nhưng kẻ hắn phải đợi vẫn còn không đến. Hắn tuyệt không sốt ruột, hắn vừa mới nhận được tin tức, Vương Nghiên đã ra khỏi nhà. Trương Hoán liếc liếc mắt nhìn đồng hồ cát ở góc phòng, bây giờ còn là giữa trưa, còn cách thời gian hẹn gặp những hai canh giờ nữa. Xem ra Vương Nghiên cũng là không thể chờ đợi được nữa. Trương Hoán cười một tiếng, lập tức gọi chưởng quỹ lên để thông báo vài câu.

Vương Nghiên có vẻ cùng tuổi với Trương Hoán, vóc người không cao, gương mặt phốp pháp, gượng gạo cũng xem như ngũ quan đoan chính. Đầu năm mới này hắn được song hỷ lâm môn. Đầu tiên là biết hắn sẽ lấy được đệ nhất mỹ nữ thế gia Thôi Ninh, sau đó lại được nhận chức Tư Môn Viên Ngoại Lang của Hình bộ. Đêm động phòng hoa chúc, tên đề trên bảng vàng, cả hai đại hỉ của đời người thì hắn đều gặp. Vương Nghiên không khỏi mở cờ trong bụng, lúc đầu do cha ép buộc nên hắn vẫn còn ngoan ngoãn nán lại ở nhà vài ngày. Nhưng hai ngày nay thì hắn cũng không nén nổi sự kích động trong lòng. Cảm giác không được đi ra ngoài khoe khoang cho người ta một trận thì hai đại hỷ sự của hắn sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Đúng lúc, những lời phát ngôn của Trương Hoán giữa triều đình đã khơi dậy sự công phẫn của đám con cháu thế gia. Trương Hoán dám cho rằng lần sửa đổi chế độ môn ấm này là rất không thoả đáng. Vương Nghiên cảm giác được chính mình có nghĩa vụ trở thành người đứng đầu cuộc vận động để duy trì sự tôn nghiêm của con cháu thế gia. Sau khi tiếp nhận chiến thư của Trương Hoán thì từ sáng sớm công việc của hắn lu bù hẳn lên. Suy nghĩ cách nói, háo hức chuẩn bị, đồng thời lại chọn hơn mười tên gia đinh hộ vệ cao lớn vạm vỡ. Đợi đến lúc giữa trưa thì hắn cũng không chịu đựng nổi nữa liền cỡi ngựa dẫn một đám thuộc hạ nhằm kéo đến phường Bình Khang.

Thúy Vân Cư hắn đã tới quá nhiều lần nên đương nhiên là quen cửa quen nẻo. Vừa đi tới cửa báo danh thì lập tức có hai nàng Hồ Cơ xinh đẹp chạy ra ngay, một tả một hữu thân mật kéo Vương Nghiên vào trong phòng.

Trong phòng bố trí xa hoa, ở giữa là một cái bàn vuông bằng gỗ Tử Đàn Mộc. Ở phía đối diện của cái bàn vuông có một nam nhân đen gầy đang ngồi. Hắn mặc quân phục, tuổi tác cũng tương đương hắn. Hắn ta đang mỉm cười, dáng vẻ cũng có vẻ thân thiện.

“Chẳng lẽ hắn chính là Trương Hoán hay sao?” Vương Nghiên thầm nghĩ, hắn hơi hơi chắp tay, lạnh lùng hỏi: “Tại hạ Vương Nghiên ở Tương Dương, xin hỏi các hạ là ai?”

“Ta chính là Trương Hoán! Chờ ngươi đã lâu.”

Cuối đông trời tối rất nhanh, khi những tia nắng mặt trời cuối cùng còn chưa biến mất, những vì sao đã lóe sáng ở phía phía chân trời xanh sẫm. Thôi Viên mệt mỏi suốt ngày nên khi trở lại trong phủ thì đã lâm vào tình trạng kiệt sức. Lão vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm tối thì đột nhiên một lão quản gia bối rối căng thẳng chạy tới bẩm báo: “Lão gia, Vương Thượng thư đang ở cửa, ngài nói có chuyện gấp xin gặp.”

Thôi Viên ngẩn ra, lão lập tức ý thức được có điều không ổn liền ném đôi đũa sải bước ra ngoài cửa. Đi tới cửa thì thấy Vương Ngang chắp tay đằng sau đang lo lắng đi qua đi lại, hắn thấy mặt Thôi Viên liền vội vàng nói: “Thôi tướng quốc, chỉ sợ có chuyện không ổn, khuyển tử đi ra ngoài từ giữa trưa mà vẫn chưa trở về.”

“Cái gì!” Thôi Viên thất kinh, lão lập tức truy vấn: “Vậy ngươi cũng đã biết Trương Hoán ở đâu?”

“Tại hạ vừa rồi đã hỏi qua, nghe nói bọn họ đi du ngoạn núi Chung Nam.”

“Không tốt rồi!” Thôi Viên đầu óc quay cuồng, lão vừa mới buông lỏng sự cảnh giác thì liền xảy ra chuyện. Lão đột nhiên nhớ ra lúc trước con gái trịnh trọng dập đầu lạy mình ba cái, lúc ấy còn tưởng rằng nàng muốn xuất giá đến Vương gia, không nghĩ tới là thế này.

“Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa cho ta đi Đại Minh Cung.” Thôi Viên cũng không nén nổi sự nôn nóng trong lòng mà rống lớn.

Đúng lúc này, từ xa có mấy thớt ngựa chạy như bay mà đến, đều là thị vệ trong cung. Trong đó có một người phi thân xuống ngựa chạy đến gần rồi quỳ xuống giơ cao một phong thơ mà lớn tiếng bẩm: “Đây là thư của Thanh Hà Quận chúa lưu lại cho Tướng Quốc, Thái Hậu thiên tuế lệnh cho thuộc hạ đưa tới.”

Một người thị vệ tiến lên tiếp nhận rồi chuyển cho Thôi Viên. Thôi Viên giật giật mấy lần xé bì thư, nhờ ánh đèn yếu ớt trước cửa phủ vội vã liếc qua một lần. Đột nhiên, tay của lão bắt đầu run rẩy kịch liệt. Lão chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la một hồi lâu mà không nói gì, trong mắt lộ ra một vẻ phiền muộn và mất mát không gì sánh nổi.

“Tướng Quốc, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vương Ngang dè dặt hỏi.

“Ngươi trở về đi thôi! Vương Nghiên không có việc gì, Trương Hoán chỉ muốn rời khỏi Hà Đông rồi sẽ lại thả hắn.” Thôi Viên nhìn qua Vương Ngang rồi bất đắc dĩ cười khổ mà nói: “Vương Thượng thư, nếu đám hỏi hai nhà chúng ta còn chưa tuyên bố thì sửa lại đi! Đổi thành để con trưởng của Khánh Công là Thôi Hùng tới đón con gái của ngươi. Ta lại điều Vương Nghiên nhậm chức Lại Bộ Viên Ngoại Lang, ngươi thấy thế nào?”

Vương Ngang biết đây đã là bồi thường lớn nhất của Thôi Viên, hắn gật đầu “ Tất cả nghe theo Tướng Quốc căn dặn!”

Thôi Viên nhìn theo Vương Ngang đã đi xa, lão lập tức quay đầu lại vẫy vẫy tay gọi đứa cháu Thôi Vô Thương của mình. Thôi Vô Thương tiến lên khom người nói: “Thỉnh Gia chủ căn dặn!”

“Ngươi lập tức mang một số người đuổi theo về hướng Đồng Quan. Nếu có thể đuổi kịp tiểu thư thì nói cho nó, sau khi ta xem thư của nó liền thổ huyết ngã xuống đất ngất đi.”

“Nhưng Gia chủ, nếu như đuổi không kịp thì sao?”

“Đuổi không kịp thì quay trở lại đi!.”

Thôi Vô Thương vâng một tiếng, xoay người liền đi gọi thị vệ. Ngay khi hắn lên ngựa vừa muốn đi thì Thôi Viên chần chờ một hồi rồi đột nhiên gọi hắn quay lại. Thôi Viên lại lấy ra thư của con gái đọc đi đọc lại mấy lần, trong mắt nhịn không được những giọt lệ vòng quanh. Một lúc lâu, rốt cục lão lắc đầu bảo: “Thôi, cứ để nó đi thôi!”

Nói xong, Thôi Viên thở một hơi thật dàigiống như lập tức già đi mười tuổi.

Ngay khi mặt trời vừa mới xuống núi, cửa sau Trọng Huyền Môn của Đại Minh Cung lén lút mở cánh phụ ra. Thôi Ninh mặc một bộ đồ đen, đầu đội mũ có Lý Phiên Vân hộ tống từ bên trong cửa bước nhanh ra.

“Đại tỷ, tỷ trở về đi thôi!” Thôi Ninh cảm kích phất phất tay về phía nàng.

Lý Phiên Vân khẽ gật đầu, nàng đánh giá qua một lượt tình hình bên ngoài Trọng Huyền Môn. Trước mắt là một mảng cây cối um tùm trụi lủi, dưới màn đêm bao phủ trông có vẻ chút âm u. Lúc này nàng thấy từ đám cây lao ra một đội kỵ binh, người cầm đầu đúng là Trương Hoán. Lý Phiên Vân rốt cục thở phào, nàng nói nhỏ: “Ngươi đi đường cẩn thận!”

“Đại tỷ, hẹn gặp lại!”

Thôi Ninh vẫn luôn nhìn cánh cửa đại môn đóng lại rồi mới đột nhiên xoay người, kích động chạy về phía Trương Hoán. Lúc này Trương Hoán đã nhảy xuống ngựa, hắn giang cánh tay ôm thật chặt vào trong ngực Thôi Ninh đang vui sướng mà nước mắt tràn trề.

Thôi Ninh ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn người mình yêu, lẩm bẩm nói: “Hoán lang, đây là thật chăng? Ta không phải đang nằm mơ chứ!”

“Là thật sự, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn sẽ ở chung một chỗ.” Trương Hoán dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời mà hơi thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Trương Hoán nhảy lên ngựa, lại bế Thôi Ninh lên ngựa của mình để nàng rúc thật chặt vào trong lòng mình. Hắn ngắm nhìn nàng, cuối cùng ghé bên tai nàng mà hỏi nhỏ: “Nàng thật sự không hối hận sao?”

Thôi Ninh tựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, nàng cảm giác được mình cả đời này đều sẽ dựa vào đây. Một năm vừa qua chẳng phải chính mình tha thiết ước mơ một ngày này sao? Nàng kiên định lắc đầu “ Hoán lang, lúc ở bên bờ Khúc Giang, bên trong Đông Nội Uyển, Đại Minh Cung chúng ta đều đã phát lời thề. Chỉ cần có thể cùng chàng ở chung một chỗ, thiếp vĩnh viễn sẽ không hối hận!”codon.trai


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx