sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 173: Phát Hiện Mỏ Vàng

Trương Hoán vừa đến doanh trại liền được Đỗ Mai đang bị kích động mời đến lều lớn, y thập phần thần bí cười nói:

“Đô đốc đoán xem, ba ngày nay chúng ta đào được bao nhiêu vàng?”

“Ta sao có thể đoán được, mau lấy ra cho ta xem!”

Trương Hoán nhìn vẻ đắc ý trong mắt hắn, phỏng chừng là thu được thành quả rất khá, liền nhịn không được cười nói:

“Ngươi nếu không nói, ta cho ngươi xuống sông đi đãi vàng.”

Đỗ Mai lấy một túi da trong rương ra, y phải cố gắng dùng sức ôm chiếc túi đi ra, đưa cho Trương Hoán:

“Đô đốc, đều ở đây.”

Trương Hoán nhận lấy chiếc túi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tay đỡ vẫn không khỏi trĩu xuống một chút. Hắn trong lòng mừng rỡ, túi vàng này ít nhất cũng phải 30 cân, nếu đổi thành tiền, ít nhất cũng đáng năm nghìn xâu. Hắn đặt túi da trên mặt đất, tay thò vào trong, trong lòng bàn tay tràn đầy các hạt tròn tròn, hắn cầm một ít hạt vàng chậm rãi giơ lên trước mắt, dưới ánh sáng mặt trời, các hạt vàng rạng rỡ sáng loáng, từ khe hở trong túi da đổ rào rào ra ngoài không ngừng.

Ba ngày 30 cân, nếu trừ đi nước sông mùa hạ, vậy một năm ba trăm ngày sẽ đãi được khoảng ba nghìn cân vàng, hơn năm mươi vạn quan tiền, đây quả thực là nguồn tài nguyên vô giá. Điều này trở thành cơ sở trọng yếu để hắn phát triển khu vực Hà Tây này, nghĩ đến đây, Trương Hoán híp lại con mắt đang phát sáng, hắn mạnh mẽ đứng lên, xoay người chạy ra ngoài, Đỗ Mai vội vàng cất túi da đi, sau đó đuổi theo:

“Đô đốc, đi đâu vậy?”

“Ta đi xem đãi vàng.”

Thân ảnh Trương Hoán đã biến mất tại cửa chính bên ngoài danh trại.

Lưu Sa Hà tuy dài hơn một trăm dặm, nhưng sau khi khảo sát sơ bộ, đoạn sông thực sự có nhiều vàng cát tập trung ở phía hạ du cách khúc sông thượng khoảng hai mươi dặm. Bây giờ đang là mùa xuân, tuyết trên núi cũng chưa hòa tan bao nhiêu, khiến cho lòng sông rộng khoảng năm trượng biến thành những dòng suối nhỏ róc rách, hơn bảy trăm dân phu đã tản ra trên ba dặm bãi sông để đào vàng, cứ ba người hợp thành một tổ, một người đào hai người đãi, dùng kim đấu, dùng thúng đãi, tuy chỉ làm mới có vài ngày, nhưng tư thế đã rất thuần thục.

Tuy nhiên Trương Hoán lại phát hiện dân phu đãi vàng đại đa số là phụ nữ, tuy nhiên các nàng phần lớn đều có thân hình tráng kiện, nhưng phụ nữ thì không thể làm công lâu dài, đối với công việc đãi vàng cần kỹ thuật này hiển nhiên là không thích hợp.

Trương Hoán sắc mặt sầm xuống, hắn chỉ vào những phụ nữ kia lạnh lùng hỏi Đỗ Mai:

“Vì sao việc đãi vàng lại dùng phụ nữ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tiết kiệm hai lần tiền công sao?”

“Hồi bẩm đô đốc, dân chúng Hội Tây Bảo đang vô cùng khẩn trương, hiện tại đang là mùa xuân, thuộc hạ lo lắng Thổ Phiền lúc nào cũng có thể phái binh tới tập kích, vì thế chỉ có thể dùng phụ nữ thay thế cho dân phu đi đãi vàng.”

Đỗ Mai thấy Trương Hoán có ý phê bình kín đáo việc dùng phụ nữ đãi vàng ở bờ sông, liền cười khổ một tiếng tiếp tục giải thích:

“Hơn nữa, đây chỉ là đào rửa bước đầu, một hai tháng sau, nếu như thu hoạch được nhiều vàng, ta sẽ thuê một lượng lớn dân phu, xin đô đốc yên tâm.”

“Thôi khỏi, một hai tháng sau, kỹ thuật của các nàng cũng thành thục rồi, lại chiêu mộ công nhân từ đầu sẽ tốn công, ngươi trả tiền công cho các nàng giống như những nam công bình thường khác, những ai nguyện ý lưu lại sẽ tiếp tục dùng. Ngoài ra cần phái chuyên gia quản lý nghiêm túc cho ta, không cho phép các nàng cất giấu vàng, không cho phép các nàng tiếp xúc với binh lính, từ giờ về sau vàng cát mỗi lần đủ năm mươi cân đều chuyển về Vũ Uy, nếu có vấn đề gì lập tức phải báo cáo, rõ chưa?”

Đỗ Mai khom người đáp ứng:

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

Trương Hoán gật gật đầu, sau đó xoay người nói với Tân Lãng:

“Tân tướng quân, mỏ vàng Lưu Sa Hà này có ý nghĩ vô cùng trọng yếu với Hà Tây chúng ta, ta lệnh cho ngươi thành lập một đội binh mã Lưu Sa Hà, cần khoảng một ngàn quân đóng giữ, nếu có người đến trộm vàng, lần đầu tiên có thể trục xuất cảnh cáo, lần thứ hai thì giết chết không cần nói.”

Tân Lãng nửa quỳ hành quân lễ nói:

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Lúc này, phía xa xuất hiện khoảng mười chấm đen nhỏ, tựa hồ như là kỵ binh, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, chạy nhanh tới mức Trương Hoán cũng nhìn thấy, đây là quân thám báo của hắn, tuy nhiên nhìn bọn họ chạy gấp như vậy, xem ra là có đại sự phát sinh.

“Đô đốc, Hội Tây Bảo có cảnh báo.”

Vài tên thám báo chạy như bay đến trước mặt Trương Hoán, lớn tiếng bẩm báo:

“Gần Hội Tây Bảo có phát hiện quân Thổ Phiền.”

Trương Hoán nội tâm xiết chặt, đây là điều hắn lo lắng nhất. Khi mùa đông hắn xây thành tại Hội Tây Cốc, khí hậu giá lạnh, quân Thổ Phiền không thể đánh tới, hiện tại thời tiết trở nên ấm hơn, người Thổ Phiền tất nhiên sẽ biết, họ không chỉ đến nghe ngóng, mà có lẽ bọn họ còn muốn tận mắt nhìn thấy.

Nghĩ như vậy, nhưng Trương Hoán lại tuyệt đối không dám chủ quan, hắn lập tức phi thân lên ngựa, nói:

“Đi Hội Tây Bảo.”

Từ Lưu Sa Hà đến Hội Tây Bảo khoảng hai trăm dặm, nếu phi ngựa không ngừng nghỉ chỉ cần một ngày là đến, tuy xuất hiện quân do thám của Thổ Phiền, nhưng cũng phải đến giữa trưa ngày thứ hai Trương Hoán mới đuổi tới Hội Tây Bảo.

Hiện tại, quân Tây Lương đóng quân sát khu vực Hoàng Hà có khoảng năm ngàn người, trong đó kỵ binh có ba nghìn, bộ binh có hai nghìn, chia làm ba đội. Một đội đóng tại Hội Tây Bảo, có khoảng ba nghìn quân, do Trung Lang tướng Lý Hoành Thu thống lĩnh. Một đội khác mới được điều đến Lưu Sa Hà, có khoảng một ngàn kỵ binh, do thiên tướng Tân Lãng suất lĩnh. Cuối cùng còn lại một ngàn quân đóng rải rác ở phía Tây Hoàng Hà tại năm tòa Phong Hỏa đài, lúc nào cũng có thể giám thị tình huống phía bên kia sông. Mỗi Phong Hỏa đài đều có khoảng hai trăm quân, đều do một danh tướng thống lĩnh.

Tường thành chính của Hội Tây Bảo đã hoàn thành, hiện tại đám thợ thủ công đang ngày đêm xây sửa các tòa nhà bên trong, như là nhà dân, kho hàng, quân doanh, vân vân. Cùng với việc xây dựng tường thành cũng đồng thời xây dựng tuyến phòng ngự như dựng đài, lắp đặt sàng nỏ, xây dựng tháp quan sát.

Khi Trương Hoán chạy tới Hội Tây Bảo, vừa vặn có một do thám của Thổ Phiền đang nhìn phía xa xa. Tuy số người bọn họ không nhiều, có khoảng trăm người, nhưng đây lại là đội do thám thứ tư trong ba ngày qua.

“Đô đốc, hôm nay đội này không phải là người Thổ Phiền, mà là người Thổ Cốc Hồn.”

Lý Hoành Thu đứng cùng Trương Hoán trên tháp quan sát nhìn thấy một đội có khoảng trăm người đang ở phía xa xa.

“Làm sao ngươi biết bọn họ là người Thổ Cốc Hồn?”

Trương Hoán hứng thủ hỏi.

“Rất đơn giản. Hôm qua có một đội do thám cũng tới nhưng mặc quần áo hoàn toàn khác, đội do thám ngày hôm qua mặc toàn bộ áo giáp màu đen, chiến mã cũng vô cùng tráng kiện. Mà đội do thám ngày hôm nay lại chỉ mặc quân phục màu xám, không mặc giáp, đội ngủ không ngay ngắn, cưỡi chiến mã cũng tạp sắc, thoạt nhìn hai đội do thám này khí thế hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa tại khu Hoàng Hà này, cũng có mấy vạn quân đội người Thổ Cốc Hồn, cho nên ta lớn mật dự đoán, đội do thám này là người Thổ Cốc Hồn.”

Người Thổ Cốc Hồn đời đời sinh sống ở chín khúc sông Hoàng Hà, đến đầu đời Đường thì bị người Thổ Phiền chinh phục, trở thành một nước phụ thuộc Thổ Phiền. Quân đội cũng phụ thuộc quân đội Thổ Phiền, bị người Thổ Phiền khống chế trong phạm vi rộng. Sau sự kiện an sử chi loạn, Thổ Phiền tổ chức quy mô lớn muốn xâm chiếm lãnh thổ Đại Đường, cuộc chiến kéo dài, binh lực không đủ, hơn nữa lại bị thất bại trong chiến tranh đoạt Bắc Đình với người Hồi Hột, bị tổn hại binh mã nghiêm trọng. Rơi vào đường cùng, Thổ Phiền lại bắt đầu dùng tới người Thổ Cốc Hồn cùng với người Khương và người Đảng Hạng. Người Khương và người Đảng Hạng chủ yếu sinh sống tại các khu dân thưa thớt. Trong khi đó người Thổ Cốc Hồn thì kết hợp với người Thổ Phiền, khống chế Hoàng Hà. Cho nên Lý Hoành Thu lớn mật dự đoán đây là người Thổ Cốc Hồn, quả thực có căn cứ của hắn.

Trương Hoán nghe hắn dự đoán cũng thấy có lý, liền gật đầu nói:

“Cho dù là người Thổ Phiền hay người Thổ Cốc Hồn, trong vòng 3 ngày bọn họ đã phái 4 đội do thám tới đây, như vậy có thể thấy hành tung của bọn họ có điểm lạ. Đồng thời thông qua việc này có thể suy đoán người Thổ Phiền cũng không chú ý nhiều đến việc xây dựng lại Hội Tây Bảo, đương nhiên chúng ta cũng không thể coi thường, nhất định phải làm tốt công tác phòng bị.

Hắn trầm ngâm một lát lại nói:

“Ta sẽ phái thêm ba nghìn quân phòng ngự đến Hội Tây Bảo, đồng thời cũng phải chú ý phòng tuyến trên hỏa đài luôn trong tình trạng cảnh giác, nếu như quân địch tiến công Hội Tây Bảo với quy mô lớn, ngay lập tức phải thông báo cho ta.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Lúc này đội do thám kia thấy quân Đường không ra xuất chiến, tựa hồ có chút khinh địch, lại chậm rãi đi gần tới Hội Tây Bảo, ý đồ do thám được càng nhiều tin tức càng tốt. Trương Hoán lạnh lùng cười, quay đầu nói với vài chục danh tướng trẻ tuổi phía sau:

“Ta sẽ ban thưởng hai nghìn xâu tiền, các ngươi ai có thể tiêu diệt hết đội quân do thám kia?”

Trương Hoán vừa dứt lơi, một danh tướng trẻ tuổi liền lập tức đứng ra nói:

“Mạt tướng nguyện xung phong.”

Vị tướng trẻ tuổi kia khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, thể trạng khôi ngô, tư thế oai hùng bừng bừng, Trương Hoán nhận ra y tên là Vương Tư Vũ, cũng là hậu nhân của danh môn, hắn từng theo mình tiến quân đến Hồi Hột, tác chiến anh dũng võ nghệ lại cao cường, từ một lính hỏa trường từng bước được thăng làm thiên tướng.biglove


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx